Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyệt cảnh!

Phiên bản Dịch · 2404 chữ

Phía trước là hai ngọn núi, giữa hai ngọn núi này là một khe núi nhỏ và sâu, ánh nắng mặt trời không thể xuyên thủng, từ xa nhìn lại giống như một con độc xà đang uốn éo nằm sát mặt đất. Bạch Kỳ Phong đang đi trước đột nhiên vung tay lên, bảy người đồng thời dừng bức, hắn nhìn thẳng phía trước mà nói:

- Nếu địch nhân thiết lập mai phục tại vùng núi này, đây chắc chắn là nơi hung hiểm nhất, là nơi phục kích tốt nhất! Mọi người chuẩn bị cho đại chiến trước mắt đi!

Sáu người còn lại đồng thời gật đầu, nhìn khe núi trước mắt sâu và dài, bọn họ vô thức đặt tay lên binh khí bên hông! Ai cũng cảm thấy tay mình đang đổ mồ hôi lạnh!

Những người này, bất kỳ một người nào cũng là loại người sống trên lằn ranh sinh tử cả ngàn năm nay, sớm đã thành tinh, cáo đến không thể cáo hơn, cho dù đao kiếm nhập thân, sinh tử trong khoảnh khắc cũng chưa từng làm họ nhíu mày suy nghĩ, nhưng khi đối diện với khe núi này, bọn họ lại có vẻ lo lắng không thôi! Mọi người sợ hãi không phải vì bản thân mình, mà là vì trên vai bọn họ đang gánh một trách nhiệm vô cùng lớn! Tương lai của Huyễn Phủ đang nằm gọn trong lồng ngực của Tào Quốc Phong! Người này tuyệt đối không thể chết!

Bọn họ chỉ biết một điều duy nhất là có một địch nhân cường đại ẩn thân một nơi bí mật nào đó, lúc nào cũng có thể tung ra một kích trí mạng. Còn người này có lai lịch gì, vì sao phải nhắm vào Huyễn Phủ, hắn là người của thế lực nào? Thực lực của thế lực đó ra sao? Tất cả những điều này, mọi người không ai biết!

Chính bởi vì sự thần bí này nên bảy người càng cảm thấy áp lực trong lòng gia tăng!

Bảy người cẩn thận sử dụng thần thức cường đại của bản thân quét qua quét lại khe núi kia nhưng không có bất cứ phát hiện gì! Tuy nhiên, chính vì không phát hiện gì nên mọi người lại càng khẩn trương!

Nhân loại, đối với những việc mà bản thân mình không hiểu rõ có một nỗi sợ vô hình bẩm sinh trong tiềm thức, cho dù là cường giả Thánh Hoàng cũng không có ngoại lệ! Không phát hiện được gì thì chỉ có hai loại khả năng. Một là khe núi kia thực sự không có mai phục. Còn lại chính là thực lực đối phương quá cao, vượt hơn hẳn nhóm người bọn hắn. Tuy nhiên, địch nhân đã bố trí chặt chẽ một kế hoạch tàn khốc như thế, làm sao không mai phục tại nơi tốt thế này cho được?

Nếu nói khe núi kia không có ai mai phục, bảy đại Thánh Hoàng của Huyễn Phủ có chết cũng không tin!

Khe núi chỉ rộng khoảng bốn năm trượng mà thôi, nhưng đá núi hai bên dốc đứng, có vẻ như lúc nào cũng có thể đổ ập xuống! Mà chỗ kỳ lạ nhất của khe núi này là nó đều đặn như một đường hầm do người làm ra...

Bạch Kỳ Phong cau mày một hồi rồi nói:

- Ta đi trước dò thám, nếu có biến xảy ra, các ngươi lập tức đi đường vòng, không cần tìm ta! Nơi này thật sự quá cổ quái và hung hiểm!

Tào Quốc Phong ngẩng đầu nhìn Bạch Kỳ Phong, trong mắt tràn ngập cảm kích:

- Kỳ Phong, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, một khi có biến thì phải lập tức lui về, không cần mạo hiểm biết chưa!

Năm người còn lại cũng toát ra vẻ lo lắng mãnh liệt. Nếu lúc bình thường, huynh đệ bảy người thà đồng sanh cộng tử, tất cả cùng xông vào, nhưng hiện tại lại không thể...

Dù biết chắc chuyến do thám này của Bạch Kỳ Phong là cửu tử nhất sinh, cơ hội sống sót vô cùng nhỏ, nhưng hành động do thám này bắt buộc phải làm! Nếu Bạch Kỳ Phong không đi, người khác cũng phải đi, vấn đề là chọn ra người đi mà thôi.

Bạch Kỳ Phong gật gật đầu, thân hình hắn chớp động phóng tới phía trước. Sáu người phía sau đều chăm chú nhìn vào bóng lưng của hắn, trong mắt lộ rõ thần thái khẩn trương.

Bạch Kỳ Phong trong nháy mắt đã đến trước khe núi, chỉ thấy áo trắng của hắn phiêu phiêu trong gió, thân mình đột nhiên hơi ngừng lại, sau đó hắn xoay đầu lại một chút, có vẻ như hắn muốn nhìn sáu huynh đệ của mình lần cuối. Tuy nhiên, hắn suy nghĩ thế nào lại quyết định không quay đầu lại, ngược lại còn gia tốc, bóng trắng lóe lên, nháy mắt đã tiến vào khe núi!

Khi thân mình của Bạch Kỳ Phong tiến vào khe núi, tâm thần của mấy người còn lại đều có chút đau đớn, giống như có cảm giác đây là lần cuối mình nhìn thấy bóng dáng của hắn, từ nay về sau không còn cơ hội gặp lại nữa...

Chỉ trong một thoáng, bóng trắng lại chớp lên, Bạch Kỳ Phong mau chóng bay ra, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Lúc này tâm tình của mọi người mới thả lỏng, Tào Quốc Phong thở hắt ra cười mắng:

- Chẳng lẽ không có ai mai phục làm ngươi thất vọng lắm sao? Còn bày ra cái bộ dạng láo toét đó nữa!

Bạch Kỳ Phong cười hắc hắc rồi nói:

- Đại ca, huynh khoan hãy mắng ta, nơi này chính là nơi mai phục tốt nhất, thế nhưng lại không có ai bố trí mai phục... Nếu qua khỏi nơi này thì chính là biển rộng cho cá vùng vẫy, trời cao lồng lộng cho chim tung cánh, phía trước là đồng bằng rồi, muốn tại nơi bình nguyên chặn giết Thánh Hoàng, đây là nói mơ sao? Vì thế ta mới hơi bất ngờ vì điều này!

Tào Quốc Phong nói nhẹ nhàng:

- Nếu đã không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa! Nếu đã không có mai phục, chúng ta liền nhanh chóng vượt qua khe núi này đi! Nếu cuối cùng chúng ta có thể bình an trở về Huyễn Phủ, đây không phải là một việc đáng để vui mừng sao!

Sáu người còn lại đáp ứng, cảm giác lo lắng trong lòng cũng biến mất, ai cũng hưng phấn mà bay vọt vào khe núi!

Đừng nghĩ khe núi này nhìn có vẻ ngắn, thật ra vì nó uốn éo nên cũng khá dài, sau khi bảy người vừa nhìn thấp ánh sáng mặt trời le lói phía cuối cùng của khe núi, Tào Quốc Phong đột nhiên lông tóc dựng đứng, vội vàng hét thật lớn:

- Tất cả dừng lại!

Tiếng hét này giống như sấm sét giữa trời quang, vang vọng tận mây xanh. Thêm vào đó, trong khe núi kín bưng, tiếng quát lại vang vọng vô cùng, làm cho sáu người còn lại đầu óc cũng muốn ong ong.

Sáu người đồng thời giật mình mà dừng bước, cùng nhìn về phía cửa ra của khe núi tràn ngập ánh mặt trời. Cảnh giới của bọn họ không kém Tào Quốc Phong bao nhiêu, nhưng bọn hắn không phát hiện được bất cứ sự bất thường nào. Vì thế, tất cả đều nhìn Tào Quốc Phong với ánh mắt kinh ngạc.

Tào Quốc Phong đứng trong bóng tối của khe núi, hai mắt như muốn nhìn xuyên qua đó, trầm giọng quát:

- Người ngay thẳng không làm chuyện mờ ám, nếu đã có ý muốn làm khó dễ, tại sao phải dấu đầu lòi đuôi trốn tránh? Xuất hiện một cách sảng khoái đi!

Những lời này vừa nói ra, tâm thần của sáu người còn lại đều trùng xuống!

Đúng là cảm giác này rất khó chịu đựng, mặc dù biết chỉ cần tiến đến một chút là một con đường bằng phẳng đang chờ, nhưng bản thân lại bị vây trong hắc ám, hắc ám này lại chỉ cách ánh sáng có vài bước chân mà thôi!

Lúc này đây, đang trong khe núi, vách núi vừa dày vừa cứng, nếu phá vách núi thì một là quá dày, hai là có khả năng đá núi sẽ đổ ập lên đầu, hoàn cảnh này nếu bị địch nhân mai phục hai đầu thì đúng là lên trời không đường xuống đất không cửa... Hậu quả khó lường vô cùng!

Đúng lúc này, một tiếng thét dài từ bên ngoài chợt vang lên, một thanh âm nhã nhặn vang lên:

- Quả nhiên không hổ là Tào Quốc Phong Tào Thánh Hoàng, thật lợi hại! Ta tự nhủ bản thân mai phục rất kín kẽ, không ngờ khoảng cách xa như thế mà Tào Thánh Hoàng cũng có thể phát hiện ra ta, quả nhiên là danh bất hư truyền!

Theo tiếng nói kia vang lên, ngay lối ra của khe núi đột nhiên xuất hiện mười mấy bóng đen, xếp hàng nghiêm chỉnh.

Bảy vị Thánh Hoàng của Huyễn Phủ trùng xuống, thậm chí còn có chút hỗn loạn, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Người nọ chậm rãi cười nói:

- Các vị không cần quay lại nhìn đâu, bởi vì khi các vị tiến vào xong, cửa vào đã bị người của ta phong tỏa rồi. Lần này chúng ta xuất động gần một trăm cao thủ phục kích tại đây, ha ha ha, Tào Quốc Phong, thất đại Thánh Hoàng của Huyễn Phủ, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi! Khe núi này khá u ám, tịch mịch, nếu các ngươi táng thân nơi đây thì cũng coi như có một mộ phần tốt a!

Tào Quốc Phong hiểu rằng tình huống trước mắt, phe mình đã lâm vào tuyệt cảnh rồi! Nhưng hắn chưa bao giờ ngừng truyền huyền khí vào người Quân Mạc Tà. Hắn chỉ bình tĩnh mà nói:

- Các hạ rốt cuộc là ai? Nếu nghĩ bọn ta chắc chắn phải chết, tại sao lại không dám lộ dung mạo thật với chúng ta? Để chúng ta có thể minh bạch chúng ta chết trong tay ai, bảy huynh đệ chúng ta không có chút hối tiếc nào nữa!

Thì ra, tất cả cao thủ mai phục khe núi này đều mặc hắc y, lại còn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh, nghe xong câu nói của Tào Quốc Phong, người cầm đầu cười to nói:

- Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương (Thành ngữ: Côn trùng một trăm chân, khi chết vẫn còn ngo nghoe, ý nói tuy rằng người đã mất thế nhưng không có nghĩa người này đã hết nguy hiểm)! Tào Thánh Hoàng, thực lực bảy huynh đệ các ngươi, ta đã sớm nắm rõ, lúc này, tuy chúng ta nắm chắc tuyệt đối địa lợi, nhân lực cũng có ưu thế tuyệt đối, nhưng ta cũng chỉ nắm chắc được chín phần sẽ giết sạch tất cả bảy người các ngươi mà thôi!

Hắn buồn bực cười khan:

- Nắm chắc chín phần, tuy đã rất cao, nhưng cuối cùng vẫn không phải mười phần! Phòng ngừa có biến, trước khi các ngươi chết, thân phận của chúng ta không thể bị tiết lộ!

Hắn nhìn Tào Quốc Phong nói một cách cực kỳ ác độc:

- Đương nhiên, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ không để cho loại nhân vật đại danh đỉnh đỉnh như Tào Thánh Hoàng chết như một con quỷ hồ đồ. Vì thế, lúc Tào Thánh Hoàng đã nằm đó không còn chút lực phản kháng, chỉ còn sót lại hơi tàn cuối cùng, huynh đệ ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của Tào Thánh Hoàng!

Người này cười cực kỳ quỷ dị rồi nói tiếp:

- Đến lúc đó, không chừng Tào Thánh Hoàng lại vô cùng vui mừng mà ngậm cười nơi chín suối thì sao!

- Vui mừng hay hoan hỉ thì chưa chắc!

Tào Quốc Phong hừ một tiếng nói:

- Chuyện trong thiên hạ đều theo ý của các ngươi sao? Các hạ còn chưa chắc có cơ hội làm cho Tào mỗ nhìn thấy mặt mà vui mừng mà!

- Đúng thế, bởi vì nguyên nhân này nên ta mới chưa nói rõ thân phận của ta vào lúc này! Cái này gọi là cẩn tắc vô áy náy a, cẩn thận một chút thì tốt hơn!

Ngoài dự đoán của mọi người, tên cầm đầu thản nhiên thừa nhận những lời của Tào Quốc Phong.

Trong lòng Tào Quốc Phong càng thêm cảnh giác, đối diện với người cầm đầu không kiêu ngạo, không nóng nảy, tâm tính vững vàng, âm mưu thâm trầm, hắn tự nhủ đây quả thực là một kình địch!

Đám người Huyễn Phủ rơi vào hoàn cảnh tồi tệ thế này, có thể nói lỗi hoàn toàn thuộc về Bạch Kỳ Phong, vì hắn do thám bất cẩn, làm mọi người phải lâm vào tuyệt cảnh, trước không đường, sau không lối, đúng là tính huống thập tử vô sinh!

Tuy nhiên, sáu người còn lại không hề mở miệng nói một câu nào, giống như hoàn cảnh này xảy ra là do quyết định của cả bảy ngưởi, sáu người này không lộ ra bất cứ sự trách móc nào. Tuy nhiên, Bạch Kỳ Phong lại cảm thấy vì mình mà mọi người lâm vào tình thế này, nên hắn tức giận hét lên một tiếng, rút kiếm xông ra ngoài.

Tuy các vị huynh đệ vì tình nghĩ lâu năm không mở miệng oán trách, nhưng Bạch Kỳ Phong lại cảm thấy bản thân hắn có chết một trăm lần cũng không thể thay đổi hoàn cảnh tuyệt vọng này! Bởi vì chính sai lầm của hắn mà đưa cả bảy huynh đệ lâm vào tuyệt cảnh!

Còn có cả tương lai của Huyễn Phủ cũng phải chôn cùng bọn hắn!

Bạn đang đọc Dị Thế Tà Quân của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 27
Lượt đọc 2278

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.