Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phất áo bỏ đi

Phiên bản Dịch · 2537 chữ

- Cho dù có vì lý do đó cũng không nên làm ra hành động đê tiện vô sỉ như thế này!

Kiều Ảnh tức giận đỏ bừng mặt, lạnh lùng nói:

- Nếu đã không muốn nhận trách nhiệm thì ngay từ đầu đừng có ăn nói khoác lác, tại sao lúc nãy khi các ngươi vừa đến đây thì không nói vậy đi, lại còn trưng ra cái bộ dạng vui vẻ khi người khác gặp họa nữa? Còn giờ thì sao, thấy luyến tiếc rồi à?

- Sợ? Kiều Ảnh, chẳng lẽ ngươi không biết đây vốn không thể tính là chuyện của riêng một cá nhân nữa? Chuyện này có quan hệ trọng đại đến tương lai của cả Thiên Thánh Cung! Hơn nữa chuyện này, ngọn nguồn cũng là do tên tiểu tử Quân Mạc Tà này đê tiện vô sỉ trước! Hắn sớm đã có âm mưu này, lại còn giả ngây giả dại, làm ra đủ mọi chuyện giả dối, dụ dỗ lão phu sập bẫy.

Đằng Sùng Kiệt lớn tiếng nói:

- Hắn cứ thế mà đem chúng ta ra trêu đùa, làm sao lão phu có thể yên lặng mà không ra mặt đòi lại công đạo!

Hắn đỏ mặt, nặng nề nói:

- Nói thế nào… mọi chuyện diễn biến đến mức độ này nguyên nhân bắt nguồn từ ân oán của ta và tên tiểu tử Quân Mạc Tà kia! Cũng không có liên quan gì đến Thiên Thánh Cung cả! Kiều Ảnh, nếu ngươi còn thừa nhận mình là người của Thiên Thánh Cung thì ngươi đừng nhiều lời nữa, lão phu lần này ra tay loại bỏ cái ân oán cá nhân này, tuy là tự mình hạ thấp thân phận, phải mang tiếng là ỷ lớn hiếp nhỏ nhưng cũng đành phải vậy!

Kiều Ảnh bị hắn làm cho tức giận đến mức mắt trợn cả lên, cơ hồ không nói ra lời.

- Ha ha ha…

Quân Mạc Tà đột nhiên cười lên ha hả:

- Ân oán cá nhân… Những lời này của ngươi quả thật cũng khá êm tai a! Ta cuối cùng cũng thấy rõ người của Tam Đại Thánh Địa vô sỉ đến mức độ nào rồi! Quả nhiên không ngoài thượng bất chính, hạ tắc loạn, cường giả bậc Thánh Hoàng đã thế thì những người khác chắc hẳn cũng không thể khá hơn! Đằng Sùng Kiệt … hôm nay ngươi thật đúng là làm cho Quân Mạc Tà ta phải mở rộng tầm mắt!

- Bất luận thế nào! Hôm nay nếu ngươi nhất quyết không chịu đem bảo vật lưu lại thì đừng mong có thể sống sót rời khỏi Thiên Thánh Sơn!

Sau câu nói này của Đằng Sùng Kiệt, tất cả những người ở đây đều đồng loạt tiến lên từng bước, tập trung mọi sự chú ý vào Quân Mạc Tà, giống như nguyên một đàn hổ đang rình mồi vậy!

Mắt thấy thế cục đã rơi vào tình thế hết sức căng thẳng và nguy hiểm!

- Ta xem ai dám động thủ!

Kiều Ảnh nhẹ nhàng đến chắn trước người Quân Mạc Tà, lời nói đầy vẻ phẫn nộ.

Trong lòng nàng lúc này đan xen giữa sự đau lòng và phẫn nộ, còn thêm cả vài phần xấu hổ!

Đau lòng vì những linh dược đã bị lấy đi, còn phẫn nộ là vì những con người vô sỉ trước mắt này…

Không thể tin được những người này lúc bình thường sinh sống trên Thiên Thánh Sơn, tránh xa sự đời, lúc nào cũng ra vẻ ta đây là cường giả tối cao đương thời, thế nhưng bây giờ lại có thể làm ra sự tình vô sỉ bỉ ổi như vậy.

Đã lật lọng, đã không giữ lời hứa thì thôi, lại còn dùng vũ lực áp chế, lấy mạnh hiếp yếu… Tuy rằng Quân Mạc Tà cũng chiếm quá nhiều tiện nghi, hắn đã lấy đi nhiều linh dược như thế, cũng là quá sức tham lam đi, nhưng… Nếu đã đáp ứng rồi thì tuyệt đối không được đổi ý, càng nên đổi ý!

Làm người mà không giữ chữ tín, làm sao có thể ngẩng mặt nhìn trời?

- Ha ha…

Quân Mạc Tà mỉm cười, một tay đẩy Kiều Ảnh ra, lắc đầu nói:

- Sự việc lần này, cô tốt nhất đừng nên nhúng tay vào! Cô tốt nhất nên đứng ở giữa thì hơn!

- Chuyện đến mức này quả thật chư vị không muốn để cho ta con đường sống… Các ngươi thật sự làm ta thấy thất vọng! Quân Mạc Tà ta tuyệt đối không ngờ… lời hứa của các ngươi không đáng một đồng xu! Ta vốn tưởng rằng Thiên Thánh Cung trong truyền thuyết cho dù có không đồng ý cho ta lấy đi một lượng linh dược lớn như này thì tình hình có lẽ cũng không tồi tệ đến thế… Nhưng, nguyên lai không có gì khác, vẫn là cá mè một lứa mà thôi!

Quân đại thiếu gia lại dừng một chút, cực kỳ trào phúng nói:

- Ta còn định đi lấy tiếp linh dược, tuy rằng vẫn chưa thu xong hết thảy nhưng thôi những thứ còn lại đó ta sẽ để lại cho các ngươi, coi như là đánh dấu, nhắc nhở các ngươi nhớ tới vụ cá cược vậy… Với da mặt của các ngươi, ta nghĩ chắc hẳn lời nói ban đầu bây giờ cũng sẽ không thực hiện, ha ha, một khi đã như vậy, bản thiếu gia ta cũng không ép buộc, ta xin cáo từ… Các vị, núi xanh vẫn còn, nước biếc vẫn chảy, tương lai còn dài, sẽ còn cơ hội gặp lại!

- Ngươi vẫn còn muốn chạy?!

Đằng Sùng Kiệt vừa nói xong câu này, đột nhiên hai mắt mở to đầy vẻ khiếp sợ; Quân đại thiếu khuôn mặt anh tuấn vẫn còn mang vẻ giễu cợt khinh bỉ tận đáy lòng vốn đang đứng trước mặt hắn đột nhiên trong nháy mắt thân thể từ từ biến mất vào hư vô, hoàn toàn hòa vào không khí, biến mất không còn thấy gì nữa.

- Người đâu? Người đâu rồi?

Mọi người lập tức thả thần thức ra dò xét xung quanh, lấy thực lực cường đại của những người ở đây ra mà nói, tin chắc rằng trong thiên hạ này không có bất cứ cường giả nào có thể dễ dàng bỏ chạy như thế, cho dù có là Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không ngoại lệ, nhưng hiện tại trước mắt lại không phát hiện chút gì, mọi người không khỏi cảm thấy cực kỳ hoảng sợ.

- Kiều Ảnh, ngươi vận dụng tuệ nhãn ngay, xem tên tiểu tử kia rốt cuộc đang núp ở chỗ nào?! Nếu cứ để hắn cứ thế mà đi… Thiên Thánh Cung của chúng ta quả thật hết sức mất mặt…

Đặng Sùng Kiệt cắn răng khẽ nói.

- Thánh Cung của chúng ta không phải ngay từ đầu đã hết sức mất mặt rồi sao? Sao lại không cảm thấy xấu hổ? Bây giờ còn dùng thủ đoạn này làm gì?

Kiều Ảnh thở dài một tiếng, sắc mặt lạnh lùng như sương, xoay người đi. Trong lòng đột nhiên cảm thấy cực kỳ thất vọng, trong đầu đột nhiên có một suy nghĩ: Bản thân mình đã sống cả nghìn năm ở Thánh Cung này sao? Đây là nơi thủ hộ Huyền Huyền đại lục trong truyền thuyết sao? Tại sao… Tại sao lúc này ta lại thấy xa lạ thế?

Tuy rằng Kiều Ảnh không để ý mọi chuyện ở đây nữa, quay lưng bỏ đi, nhưng những người còn lại đều đã từng thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú hơn người, lập tức có không ít người tản ra bốn phương tám phương, đứng gác ở những vị trí trọng yếu, cũng có một số người chạy đi chặn đường xuống núi, ngăn chặn đường lui.

Chỉ cần Quân Mạc Tà còn trên núi, cho dù hắn có ẩn tàng bí mật đến mức độ nào thì có chấp cánh cũng khó mà thoát được!

Đằng Sùng Kiệt nhìn bóng lưng Kiều Ảnh, phẫn nộ nói:

- Bây giờ còn ra vẻ làm cái gì? Nếu Thiên Thánh Cung xảy ra chuyện gì, ngươi có thể có được kết cục tốt đẹp hay sao?

Kiều Ảnh xa xa nghe được câu nói này của hắn, chẳng những không có chút phản ứng nào mà trên mặt còn lạnh lùng hơn. Thẳng một đường đi về gian phòng của mình, hoàn toàn không có chút tiếng động…

Lúc này ở trên Thánh Sơn, có thể dùng một từ “loạn” để hình dung… Lúc Vu Sơn Vân xuất quan, hắn suýt tí nữa ngất đi.

Nhưng sau khi hắn nghe rõ đầu đuôi sự tình, lại phi thường hờ hững, chỉ nói một câu:

- Hắn lấy được cứ lấy… Lấy càng nhiều… càng tốt.

Từ đó về sau không nói thêm gì nữa, giống như đối với việc làm lần này của Quân Mạc Tà, hắn hoàn toàn không có chút đau lòng nào. Hơn nữa, nhìn có vẻ giống như là… thở phào nhẹ nhỏm.

Hắn cuối cùng cũng lấy đi…

Kiểu phản ứng này quả thật hết sức cổ quái, thật sự làm cho mọi người ở đây phải mở rộng tầm mắt. Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được, một người lúc nào cũng xem những thứ ấy là quan trọng nhất, vậy mà sau khi trải qua sự kiện này lại còn có thể bình tĩnh như vậy?

Chẳng lẽ đã tức đến hồ đồ rồi sao?

Những vị trưởng lão khác sau khi bế quan ra thấy tình trạng này cũng hết sức tức giận, nhưng sau đó cũng lại tan biến đi hết, chuyển thành lãnh đạm hờ hững…

Cái này, đúng là lạ!

Quân Mạc Tà sau khi rời khỏi Thánh Sơn, cũng chưa lập tức rời đi mà lại còn dạo quanh vài lần, nhất là nơi ở của Tam Đại Thánh Địa, lại càng tinh tế xem xét một hồi.

Sau đó hắn lại đi tiếp, đi lên Thiên Trụ Phong.

Sau này Đoạt Thiên Chi Chiến sẽ diễn ra ở đây, Quân Mạc Tà làm sao lại không đi lên xem xét một chút.

Đi gần đến hắn mới phát hiện nơi này núi non quả thật hết sức hùng vĩ. Hơn nữa núi đá ở đây có điểm khác lạ, nó phát ra một loại ánh sáng cực kỳ đặc biệt, ánh huỳnh quang ẩn ẩn bên trong, nhìn vào đây rõ ràng không phải đá cũng chẳng phải ngọc, nhưng lại cực kỳ cứng rắn.

Quân Mạc Tà thuận tay nhặt lên một hòn đá, bóp thử nó trong lòng bàn tay, không khỏi líu lưỡi, đá ở Thiên Trụ Sơn, mức độ cứng rắng thật sự không thể tưởng tượng nổi! Với thực lực hiên tại của hắn, phải dùng đến năm phần linh lực mới có thể bóp nát nó!

Mà cũng chỉ là nát lớp bên ngoài thôi, hòn đá này không biết đã phong hóa bao nhiêu năm tháng! Lớp bên ngoài đã cứng rắn như vậy, không biết bên trong còn đến mức độ nào…

Ngước mắt nhìn về phía xa, tận cuối chân trời cũng không thấy được đỉnh núi! Hơn nữa, chỉ vừa nhìn như vậy mà lại có cảm giác như đang có một cỗ lực lượng rất lớn đè xuống, làm cho người ta không kềm chế được, trong lòng dâng lên một loại cảm giác lo sợ…

Loại cảm giác khác thường này khiến Quân Mạc Tà cảm thấy hết sức kỳ quái.

Nơi này dù sao cũng chỉ là một ngọn núi mà thôi, chẳng lẽ ở đây cũng giống như cao thủ nhất lưu tự mình có thể phát ra khí tràng thế hay sao? Quân Mạc Tà quyết định phải tìm hiểu cho rõ, cứ thế cả người nhẹ nhàng bay lên với một tốc độ kinh người.

Càng lên cao áp lực lại càng lớn, chỉ mới lên thêm được sáu bảy ngàn mét đã có chút lực bất đồng tâm, giống như đang phải đối mặt với một vị thần vậy, còn vị thần này đang mạnh mẽ phát ra thần lực, ngăn cản người tiến lên.

Quân Mạc Tà đã bay lên được năm sáu nghìn mét nhưng nhìn lên vẫn không thấy đỉnh núi ở đâu… Mà vị trí này so với chân núi ít nhất cũng đã cách cả vạn mét…

Quân Mạc Tà cười khổ một tiếng:

- Hình như Everest cũng chỉ có tám nghìn mét hơn, còn Thiên Trụ Sơn này leo suốt cả vạn mét cũng chỉ mới đến được giữa sườn núi… Thật sự là biến thái mà…

Nhưng đúng lúc này, Quân Mạc Tà cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân tại sao tòa Thiên Trụ Phong này lại kì lạ như thế: Những tảng đá trên ngọn núi này không chỉ vô cùng cứng rắn mà còn mơ hồ phát ra ánh sáng, loại ánh sáng này có thể mang lại hiệu quả phóng đại, giống như là có hàng tỉ tỉ tảng đá cùng chất chồng lên nhau … Cho nên, mới có cảnh tượng kỳ lạ trước mắt này…

Tiếp tục đi xuống chân núi, Quân Mạc Tà còn phát hiện ra thêm một việc: Ở Thiên Trụ Sơn này, Âm Dương Độn của hắn không thể sử dụng được, năng lực này giống như hoàn toàn biến mất …

Các dãy núi tại Thiên Tru Sơn giống như tạo thành một loại cấm chế pháp bảo… Phát hiện này, khiến cho Quân Mạc Tà hết sức hoảng sợ!

Đến tột cùng là ai mới có thể có năng lực nghịch thiên như vậy?

Hơn nữa, ngọn núi này… cũng thật to nha!

Quân Mạc Tà vốn còn định tiến lên, nhưng lại phát hiện bản thân không thể đi lên được nữa, không khỏi thở dài một tiếng: Chẳng trách từ trước đến nay chưa từng có ai có thể bay qua Thiên Trụ Sơn, nguyên lai là vì cái này… Năng lực của mình lúc này vẫn còn hạn chế, trước mắt chỉ biết được bấy nhiêu thôi… Bất quá bí mật này, sau này phải tìm cho được đáp án…

Quay đầu xuống núi, Quân Mạc Tà nhằm hướng bắc mà đi… Rời Thiên Hương thành cũng đã rất lâu rồi, đã đến lúc phải trở về… Mình hiện tại đã không còn như xưa, không cần phải lo sợ hay để ý cái gì cả…

Ân, còn Thất Thải Thánh Quả ở Phiêu Miểu Huyễn Phủ… Mình nhất định phải lấy cho bằng được, nhưng trước mắt chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, khi nào lấy được tin tức từ nhóm người Tào Quốc Phong thì mới có thể quyết định.

Quân Mạc Tà cân nhắc một chút, rồi lại sải bước đi về hướng bắc.

Bạn đang đọc Dị Thế Tà Quân của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 34
Lượt đọc 2752

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.