Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng đường mạt lộ!

Phiên bản Dịch · 2450 chữ

Bên mình tổng cộng có bốn vị Thánh Giả, bị đối phương xoay như chong chóng, trước sau nhiều lần phải tìm đường sống trong chỗ chết, đến lúc này bốn người gần như là kiệt lực, trong cơn hấp hối rồi mới phát hiện, nguyên lai cái người mà nhóm người mình cho rằng cường đại vô cùng, không thể địch nổi, địch nhân cường đại khó có thể kháng cự, căn bản chính là bốn người mình lấy ra một người vung tay cái là có thể thoải mái bóp chết tiểu hỗn tạp này! Chẳng trách hắn luôn luôn không chịu đối diện quyết chiến, nguyên lai là như vậy! Đối mặt quyết chiến, hắn dám sao? Hắn cũng xứng?!

Đối thủ trước mắt nhiều lắm chỉ có tu vi nhị - tam cấp Tôn Giả, ỷ vào thân pháp quỷ dị, bản lĩnh có chút tà môn…lại có thể đem bốn vị Thánh Giả ra chơi đùa!

Một lúc sau nghe Trần Trùng giải thích, ba người Trì Thiên Phong đờ người ra! Ba người tuy rằng không tin nổi, nhưng một kiếm kia là minh chứng tốt nhất!

Sau một hồi, Tát Thanh Lưu nhìn ba lão gia hỏa bên cạnh, đang suy nghĩ cùng chính mình so ra bộ dáng chật vật cũng không sai biệt lắm, đột nhiên “Oa” lên một tiếng, hộc ra một ngụm tâm huyết, máu chảy lòng đau quát to một tiếng:

- Ô hô ai hai! Thật là tức chết lão phu mà!

Bồn người tức giận quả thực có thể đem cả ngọn núi san phẳng…

Quá ủy khuất rồi!

Nếu có thể bị thiệt thòi trong tay cao thủ ngang hàng, khả năng còn có thể đáp trả, ít nhất sẽ không ủy khuất như vậy; nhưng tình cảnh thực tế, một đám voi, lại vui vẻ bị một con chuột nhắt dắt mũi, còn bị chơi đùa đến tàn tạ thân mình…

Tên chuột nhắt! Ngươi đi ra cho ta! Vốn xung đột với nhau, quả thật là muốn nuốt tươi ngươi cũng không tiêu hết mối hận trong lòng! Ngươi đi ra cho ta, ngươi đi ra cho ta...

Trì Thiên Phong nghiến răng nghiến lợi, phát ra tiếng rống rất to, trong thanh âm mơ hồ có vài phần uất ức khóc lên, quá ủy khuất rồi.

- Oa? Ngươi đã muốn ăn tươi nuốt sống ta cũng không thể nguôi giận, nếu ta còn không đi ra, dù sao ngươi cũng không tiêu hết chọc khí, định uất khí một hồi sao!

Trong hư không, một thanh âm hư vô mờ ảo vang lên:

- Bốn vị Thánh Giả đại nhân, một đêm đông đi tây chạy tư vị tốt lắm chứ? Ha ha…nếu mà trên mông mỗi vị cắm thêm một cái đuôi, thì chẳng phải danh phù kỳ thực ‘chó nhà có tang’ sao? Tương đối có hình tượng nha…

- Tiểu bối! Lão phu nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!

Trần Trùng hai con mắt đỏ lên, đột nhiên linh quang chợt lóe:

- Ngươi là Quân Mạc Tà?

Ai nha nha, thật không hổ danh Thánh Giả đại nhân trong truyền thuyết! Mới qua thời gian một đêm liền đoán là bổn công tử giá lâm, bội phục bội phục!

Quân Mạc Tà cười:

Chuyến đi đêm nay thật sự không tệ chứ, thử hỏi anh hùng trong thiên hạ, ai có thể có hành động vĩ đại như vậy? Ai may mắn chứng kiến Thánh Giả biến thành chó nhà có tang? Lại gặp được Thánh Giả biến thành tên ăn mày? Ha ha ha…Thánh Giả Trần Trùng, mông ngài ha ha ha…thật trắng nha…ha ha ha…coi như ta chưa thấy gì nha…

Trần Trung vừa giận vừa quẫn, miễn cưỡng đem tấm vải rách lôi kéo che đậy, tức giận công tâm nói:

- Quân Mạc Tà! Thằng nhóc nhà ngươi, cứ chờ đấy!

- Aizzz nha nhaa…Thánh Giả phát uy ta rất sợ hãi nha…

Thanh âm dần dần đi xa, chậm rãi biến mất không tăm tích. Bốn người Trần Trùng bụng tức điên, nhưng tất cả đều vô kế khả thi.

Nhưng ngoại thương trên người, lại cần nhanh chóng xử lý, đánh cắn răng chịu đựng vậy, bốn người rời khỏi nơi này, đi tìm nơi có nguồn nước, để rửa sạch vết thương. Nhưng nhắc đến cũng kỳ, tìm khắp núi đồi, lại không thể tìm thấy nửa điểm nguồn nước!

Thậm chí đến cả sương sớm cũng không có!

Chuyện hoang đường truyền kỳ lúc này, tuy rằng làm mất mát đi nhiều chờ mong, hi vọng, mất mát rất nhiều nhưng như vậy có thể giải thoát, trái ngược lại, bây giờ tràn ngập tuyệt vọng ác hiểm đã tiêu tan, tràn ngập lòng xấu hổ, lửa giận tuy rằng khó có cơ hội được phát tiết, nhưng ma thủ lơ lửng lấy mạng trên đàu cũng dần biến mất.

Bốn người bắt đầu bị tập kích từ thác nước, đến bây giờ là cả một đêm, đến một ngụm nước cũng chưa được uống, hơn nữa lúc trước lại còn bị chon dưới cả ngọn núi, thương thế có thể nói là tương đối nghiêm trọng, huyền công càng có chút quá sức.

Nhưng lúc sau bốn người hiểu được thực lực chân chính của Quân Mạc Tà, cho dù mình có kiệt lực, thương thế vô cùng nặng, nhưng cũng không đặt ở trong lòng! Một cái nhị cấp Tôn Giả, căn bản những người này không để trong mắt!

Đối với tứ đại Thánh Giả mà nói, uy hiếp tính mạng dĩ nhiên đã không còn, hiện tại tối trọng yếu chỉ có hai chuyện: một là bổ xung lượng nước, hai là phải xử lý miệng vết thương…

Không có nước sao được? Coi như xử lý miệng vết thương cũng cần nước!

Nhưng mà bốn người tìm hết phạm vi xung quanh, ý niệm tuyệt vọng bắt đầu dang lên trong lòng…

Tiểu tử này thật sự là rất tuyệt, lại có thể biến thành sạch sẽ như vậy! Không riêng gì nguồn nước, ngay cả băng tuyết cũng không có. Đang chuyển từ mùa đông sang xuân, lại hoàn toàn có thể không có chút băng tuyết nào, điều này còn có thiên lý sao?

Bốn người đồng thời mắng to, đáng tiếc toàn bộ không làm gì được, dành phải quay đầu trở lại, quay lại phương hướng thác nước lúc từ lúc bắt đầu chạy.

Trước mắt đã đến, vùng phụ cận cũng đã nhìn như đầu ngón tay…

Nhưng ở trên một đoạn đường này, bốn vị Thánh Giả chân thực hiểu rõ, cái gì gọi là bước đi gian nguy!

Lúc đầu, không phải trong mắt mình mưu mẹo nham hiểm, cũng đã có thể đùa chết người!

Rõ ràng sơn đạo rất tốt, thế mà không hiểu sao khi đi tới liền đột nhiên sụt xuống!

Sụt xuống cũng không sao, ta bay lên chẳng phải là có thể đi qua sao?

Nhưng bay lên bay lên, chính là mặt vách núi không hiểu sao lại nện xuống…

Đoạn đường này đi trong nơm nớp lo sợ, đầu đầy mồ hôi. Thật vất vả mới nhìn thấy một rừng cây nhỏ, mới suy nghĩ đi vào trong nghỉ ngơi một chút, kết quả bốn người lại nhất tề bị rẽ cây khổng lồ vây khốn…còn chưa kịp thoát ra, lại gặp kiếm quang trên trời giáng xuống như thiên ngoại phi tiên, mang theo sát khí lạnh thấu xương, bốn người tuy rằng hiện tại không còn sợ công kích kia, nhưng đó cũng đủ tạo thành tập kích trí mạng!

Dù sao bốn người đang trọng thương, kiệt lực, vừa khát vừa mệt mỏi, nếu không nhìn công kích trong mắt, cũng phải tiêu hao lượng lớn huyền lực còn sót lại mới có thể hóa giải, điều này không thể nghi ngờ đối với mọi người thật sự là muốn cái mạng già của bọn họ!

Khó khăn, rốt cuộc bốn người xem như cũng đã gần trở lại được thác nước lúc trước, lộ trình này ước chừng nhận lấy vài chục lần tập kích! Mà mỗi lần bị tập kích lại đều không tưởng tượng nổi, mỗi một lần đều bất ngờ! Trong bốn người thì dã có ba người dính máu! Thàm nhất có lẽ là Tát Thanh Lưu, cánh tay phải bị trảm xuống! Trì Thiên Phong não lộ ra, không thấy lớp da đầu đâu, máu tươi đầm đìa.

Trần Trùng thực lực cường đại nhất vẫn một mực chưa có bị thương, nhưng chính vì thực lực hắn cực mạnh, nên cũng bị Quân đại thiếu chiếu cố nhiều nhất, đoạn đường này đi tới, đại bộ phận công kích đều hướng đến hắn, cơ hồ đem vị nhị cấp Thánh Giả hành hạ đến gần như bị bệnh! Rốt cuộc đi dến gần thác nước, bốn người đồng thời kêu lên một tiếng:

Khổ rồi!

Thế nhưng làm gì có âm thanh trả lời? Không lâu lúc trước mới đến đây, bây giờ làm sao biến thành cái dạng này? Núi băng không thấy, tuyết đọng không thấy, thác nước không thấy! Trên mặt đất một mảnh khô ráo, quả thật so với sa mạc còn khô hơn. Bốn vị Thánh Giả cùng cảm thấy suy sụp!

Rốt cuộc là chuyện gì xẩy ra? Chẳng lẽ chúng ta cùng gặp ác mộng sao? Chuyện như vậy chân chính có thể phát sinh sao?

Thương thế vài người, bất kỳ cái nào cũng đều dược coi là trọng thương, nhất là ba người Trì Thiên Phong và Tát Thanh Lưu còn có Thôi Trường Hà, ngoại thương đều cực kỳ nghiêm trọng, rất cần chữa trị. Nhưng, trước mắt chỉ có thể gắng gượng như vậy, dùng huyền khí không còn nhiều lắm mà mạnh mẽ áp chế vết thương, Phương thức tạm thời xử lý như thế! Không những không thể trị được phần ngọn, mà càng không trị được tận gốc, hơn nữa tốc độ huyền khí còn tiêu hao nhanh chóng.

Ngoại thương như vậy, nhất định phải nhanh chóng rửa miệng vết thương, sau đó đắp kim sang dược, lại dùng vải sạch sẽ băng bó, chậm rãi an dưỡng hồi phục. Nhưng bây giờ, một là không có nước, hai là không có vải, ngay cả kim sang dược mang theo bên mình cũng nằm dưới ngọn núi mà vỡ nát…không có cách nào, cũng chỉ cắn răng chịu đựng!

Hiện tại bốn người, một đường chạy băng băng, lại ứng phó với tập kích không ngừng, sớm đã sức cùng lực kiệt. Trước đó ai cũng không thể ngờ được, bốn vị Thánh Giả ở cùng một chỗ, lại bị một tiểu bối, nhị cấp Tôn Giả xưa nay căn bản không đặt trong mắt dồn đến nông nỗi sơn cùng thủy tận! Chẳng lẽ lão thiên bất công vậy sao? Bốn người đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều thấy trong mắt đối phương lộ vẻ bi thương tuyệt vọng!

Thở một tiếng thật dài, bốn người lại nhất tề uể oải lê trên mặt đất, chỉ cảm thấy cả người như không còn một tia khí lực! Đả kích liên tục, đã làm cho bọn họ nhận thức ra một điều, tin tưởng cho dù mình có chạy ngoài hai ngàn dặm, cũng như trước sẽ không tìm thấy nửa điểm nguồn nước! Lấy thủ đoạn quỷ dị của đối phương, hoàn toàn có thể làm được điều này!

Mà lực lượng hiện tại của bọn hắn, cũng không thể chống đỡ được cả đoạn đường sá xa xôi như vậy! Miệng vết thương của đám người Trì Thiên Phong và Tát Thanh Lưu, đã xuất hiện hiện tượng thối rữa sinh mủ, đầu óc, cũng có phần hơi choáng váng. Điều kiện cực kì tồi tệ, miệng vết thương không được sử lí, lại lẫn vào rất nhiều chất bẩn, hơn nữa huyền khí bọn họ tiêu hao đến tám, chín thành, rốt cục không kiên trì nổi nữa!

Trận mèo vờn chuột này, cuối cùng cũng kết thúc.

Kẻ thất bại, không ngờ lại là tứ đại Thánh Giả ngông cuồng tự cao tự đại!

Trong lòng bốn người, bây giờ tràn ngập lòng bi ai!

Sắc trời rốt cuộc cũng hửng sáng.

Đúng lúc này, đột nhiên một trận gió nhẹ mất mể thổi qua, trên núi đá cách vài chục trượng, một bộ bạch y lăng phong phiêu hốt. Một thanh niên đứng ở trước mặt thân phục mầu trắng, không nhiễm một hạt bụi nào, đôi mắt minh duệ (sáng và sắc), đang hàm chứa nụ cười nhìn bốn người.

- Quân, Mạc, Tà! Thằng nhóc ngươi rốt cuộc cũng chịu xuất hiện!

Trần Trùng hơi thở hổn hển, hắn từng chữ thốt ra tên người này! Chỉ cảm thấy linh hồn mình ở trong thống khổ co rút! Phẫn nộ đến run rẩy!

- Bốn vị Thánh Giả, lúc này mọi người mới xem như chính thức diện kiến, tại hạ hữu lễ, tại hạ dĩ nhiên muốn đưa các vị một đoạn đường, tự nhiên là cần phải hiện thân.

Quân Mạc Tà nho nhã lễ độ chắp tay, y phục mầu trắng trong gió sớm bay lên, tiêu sai phong lưu không nói lên lời.

- Ngươi! Ngươi tiểu tặc này…hành vi…thật hèn hạ, thật độc ác! Hảo vô sỉ…xuất hết mưu ma chước quỷ…tính cái gì là bản lĩnh thật sự!

Trần Trùng cắn răng, tức giận đén cả người run rẩy, hai mắt đỏ bừng. Nghĩ đến tình cảnh một đường gặp phải, Trần Trùng tức giận đến mức muốn hộc máu thân vong.

- Đối với chuyện tình cảnh các ngươi gặp phải, ta thâm tình biểu hiện thái độ đáng tiếc a, tự đáy lòng ta rất cảm thông.

Quân Mạc Tà ẩn dấu nụ cười, nói tiếp:

- Ta tin tưởng chính mình, thật sự tát cả trong lòng đều hiểu. Bất quá…cho dù có đê tiện vô sỉ như vậy, cũng không đến lượt Trần Thánh Giả nói.

Hắn ha ha cười, nói:

- Thật sự! Phải là do ta nói mới đúng!

Hắn sắc mặt đột nhiên biến đổi, thái độ trở nên phẫn nộ mà trào dâng, chỉ tay cả giận nói:

Các ngươi Tam Đại Thánh Địa, thật sự là hèn hạ! Thật độc ác! Hảo vô sỉ

Vẻ mặt của hắn, cư nhiên so với Trần Trùng còn muốn ủy khuất hơn!

Bạn đang đọc Dị Thế Tà Quân của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 38
Lượt đọc 2419

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.