Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái thế uy phong

Phiên bản Dịch · 2566 chữ

- Những điều nàng vừa nói ta chẳng phải là không biết. Quân gia một nhà tứ soái đều là trung thần dũng tướng. Ta hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai khác. Tướng lãnh như vậy, bất cứ vị vua nào cũng đều tha thiết mong mỏi, tuy nhiên cuộc sống hàng ngày lại khó có thể bình an được. Ta cũng không ngoại lệ. Khi chúng ta cùng với Vũ Đường, Thần Tứ hai đại đế quốc giao tranh, đã hoàn toàn chiếm thượng phong. Chỉ cần ta đồng ý hoặc là Quân Vô Hối đồng ý, là có thể đánh giết đến tận kinh đô bọn họ. Cuộc chiến đã bước vào giai đoạn tối hậu. Nhưng ta chấp nhận dừng lại ở đó, bỏ qua cơ hội thống nhất thiên hạ, trả giá bằng một hồi đại bại, mấy chục vạn binh mã thương vong thảm hại. Để cho Quân Vô Hối cùng Quân Vô Mộng chết trận. Đổi lấy sự cân bằng, một thế chân vạc cân bằng. Chẳng lẽ nàng cho rằng trong lòng ta không thống khổ sao?

- Ta lại càng không rõ. Đã có cơ hội thống nhất thiên hạ, sao ngươi lại buông tha? Chẳng những buông tha, mà còn cam tâm tình nguyện đại bại? Ngươi điên rồi sao?

Hoàng hậu lần này thật sự nghi hoặc.

- Thống nhất thiên hạ, dĩ nhiên ta muốn, nằm mơ ta cũng muốn. Ngoài việc muốn nàng trở thành thê tử của ta, đó chính là mơ ước lớn nhất của ta. Ngay lúc đó có thể thống nhất thiên hạ, nhưng sau đó thì như thế nào? Hoàn toàn dựa vào lực lượng của Quân gia thống nhất thiên hạ, ta sẽ dùng cái gì để ban thưởng cho bọn họ đây? Chiến công như vậy, thì chỉ có một cách duy nhất đó chính là ban đất phong vương. Nếu như vậy, Quân gia sẽ có rất rất nhiều đất phong, tùy tiện cũng có quân đội riêng đông đảo, cả nước không có lực lượng nào có thể bì kịp, chẳng khác gì là tự nhiên tạo ra một đối thủ cực mạnh, một cường địch không gì có thể địch nổi. Chẳng khác gì đưa chính mình vào tuyệt lộ. Mà không ban thưởng thì có thể lập tức làm cho Quân gia tạo phản.

- Tại vì sao thưởng không thể thưởng, phong không thể phong. Sao lại có một cái lý do buồn cười đến bậc này?

Hoàng hậu nương nương ngạc nhiên một lúc lâu, rốt cuộc nở nụ cười gượng

- Có thật là buồn cười không? Ta nói cho nàng biết. Không buồn cười! Không buồn cười một chút nào! Nàng cũng đã biết, các triều đại trước, các đại tướng lãnh xuất binh đều cần Hổ Phù. Mà trong tay nguyên soái cho tới bây giờ cũng chỉ có nửa mảnh Hổ Phù. Một nửa khác chính là ở chỗ của ta, chỉ khi có hai mảnh Hổ Phù hợp lại làm một, mới có thể chân chính điều động đại quân. Nhưng lúc đó nàng có biết không? Quân gia phụ tử bốn người, tùy tiện một người đều hoàn toàn có năng lực điều động đại quân mà không cần Hổ Phù. Lệnh đã ban ra, toàn bộ đại quân đều hết thảy tuân theo hiệu lệnh. Nàng có biết điều này có nghĩa như thế nào không?

- Quân Vô Hối mười hai năm trước lĩnh quân xuất chinh, ta đích thân đưa tiễn. Lúc ấy tám mươi vạn đại quân, bao gồm chiến mã, yên tĩnh như quỷ thành (DG: ý là yên lặng như thành chết, ko có người ở)… Lại nói, ngay sau khi ta dứt lời, các tướng sĩ cùng nhau hoan hô, lại còn mang theo tiết tấu. Nàng hiểu không?

Khuôn mặt bóp méo vặn vẹo, Hoàng đế bệ hạ trông thực hổ thẹn.

- Không hiểu.

Hoàng hậu lắc đầu.

- Mang theo tiết tấu hoan hô, chứng tỏ rằng trước đó đã dày công tập luyện. Sau khi hoan hô, ngay tức khắc là một trường im lặng. Tám mươi vạn người, lại có thể tạo ra một mảnh tĩnh mịch, nàng có biết điều này ý vị như thế nào không?

Hoàng đế bệ hạ cắn răng nói.

- Đây chẳng phải nói rõ rằng Quân Vô Hối trị quân kỷ luật nghiêm minh? Ngươi nên cao hứng mới phải. Có kỷ luật nghiêm minh như vậy mới là quân đội bách chiến bách thắng, chẳng lẽ ngươi vì vậy mà tức giận.

Hoàng hậu càng lúc càng không hiểu. (DG: ta cũng không hiểu )

- Nàng sao vẫn không hiểu ý ta! Nàng cũng có biết khi ta ban cho Quân Vô Hối hổ phù thì chuyện gì xảy ra không?

Từng cơ thịt trên mặt hoàng đế bệ hạ như giật giật, nhảy lên. Trong ánh mắt bắn ra thần sắc nhục nhã:

- Lúc ấy, đột nhiên toàn quân hoan hô. Tinh kỳ đong đưa, chiên mã hí vang, hết thảy giống như trời long đất lở, núi vang sóng gầm. Càn khôn đổi sắc liên tục trong vòng ba chén trà nhỏ thời gian (DG: chắc thằng tác giả muốn nói là thời gian uống hết ba chén trà nhỏ )! Kim đỉnh ngọc tước trước mặt lại có thể bị sóng âm chấn động trở mình!

- Ta lúc ấy đứng trên đài cao, tận mắt thấy tám mươi vạn người, ánh mắt của mỗi người đều mang theo sự cuồng nhiệt. Nhìn thấy Quân Vô Hối giơ trường đao lên. Khí lạnh đầy trời! Chính trong trường hợp mãnh liệt như vậy, Quân Vô Hối chỉ làm một cái động tác đơn giản như vậy, toàn quân lại khôi phục lại bình tĩnh! Yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng trâm rơi!

- Lúc đó, hắn tiếp nhận Hổ Phù, giơ lên cao quá vai, sau đó xoay người, đối mặt với chúng tướng sĩ, ánh mắt cứ như vậy quét xuống, chính là chỗ này, cái động tác xoay người này… Nàng biết không? Đây không phải là động tác cố ý gì, sau khi hắn xoay người, cầm lấy Hổ Phù, rút kiếm tuyên thệ, rồi bắt đầu nói chuyện.

- Nhưng ngay lúc hắn xoay người, tám mươi vạn người đang hoan hô, đột nhiên giống như bị một kiếm chặt đứt! Dừng lại! Im lặng đến độ một cây châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ ràng được! Giữa không trung đất bụi thậm chí còn bay bốc lên trên nhưng mặt đất thì tuyệt đối im lặng! Hắn thậm chí còn không cần bạt tay làm hiệu, chỉ là đơn giản một cái động tác xoay người, một ánh mắt lơ đãng, tám mươi vạn người tất cả liền im lặng!

- Quân Vô Hối thật sự uy phong! Bạch Y quân soái thật là uy phong!

Hoàng hậu nương nương cùng Linh Mộng công chúa nghe như tâm tình đong đưa, tưởng tượng ngày đó rầm rộ thế nào, tưởng tượng thấy Quân Vô Hối cái thế uy phong, không khỏi thần trí bồi hồi, hướng về không dứt.

- Sớm biết rằng các ngươi sẽ nghĩ như vậy. Một đôi mẹ con ngu ngốc!

Hoàng đế bệ hạ cuồng nộ nói:

- Ta lúc đó cũng có mặt, trong trường hợp như vậy, mặt mũi của ta để ở đâu? Uy tín của ta để ở chỗ nào khi các tướng sĩ hoan hô Quân Vô Hối ít nhất phải hơn ta gấp trăm lần! Thậm chí là còn nhiều hơn thế! Khi đó ta liền có một cảm giác, cho dù là Quân Vô Hối đột nhiên hạ lệnh cho tám mươi vạn người này tự sát, thì ngay trước mặt ta chỉnh tề xuất hiện tám mươi vạn cổ thi thể, nếu Quân Vô Hối đối với tám mươi vạn người này hạ lệnh vây công hoàng cung, như vậy chỉ sợ hoàng cung trong khoảnh khắc biến thành một đống gạch vụn! Thậm chí hắn không cần tự mình hạ lệnh, chỉ cần một động tác đơn giản, một cái ánh mắt tùy tiện, tất cả chuyện này sẽ biến thành sự thật!

Hoàng hậu nương nương rút cuộc cũng hít một ngụm lãnh khí, rốt cuộc cũng hiểu nghi ngờ của hoàng đế bệ hạ đến từ đâu! Quân Vô Hối quả thực có sức ảnh hưởng cực lớn. Thật sự là nghe rợn cả người! Công cao hơn chủ đã là đáng sợ! Nhưng sinh mệnh hoàng đế cũng xếp dưới loại uy áp này, vậy e là không chết không ngừng!

- Hiện tại nàng đã hiểu chưa?

Hoàng đế chua xót cười rộ lên.

- Lúc ấy Quân gia nắm trong tay quân đội bách chiến bách thắng một trăm năm mươi lăm vạn người. Mà Độc Cô thế gia, Độc Cô Vô Địch lại sùng bái Quân Vô Hối, sùng bái đến tận xương tủy, mọi chuyện đều nghe theo Quân Vô Hối như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Thêm hai mươi lăm vạn đại quân của Độc Cô thế gia, Quân gia liền có tổng cộng một trăm tám mươi vạn cường đại binh lực. Ngoài ra, Quân gia tướng lãnh dòng chính thống, bao năm qua rút ra bố trí tại quân bảo vệ đô thành, phủ hộ, nơi thủ thành. Tổng cộng không dưới hai mươi vạn. Trong Ngự lâm quân, Quân gia tướng lãnh đều có thể điều động binh mã cũng không dưới ba vạn người. Trong khi đó tổng binh lực của cả nước cộng lại cũng chỉ có hai trăm sáu mươi vạn. Quân gia chiếm hơn hai trăm vạn. Hơn nữa đều là quân tinh nhuệ bách chiến hung binh. Còn lại tất cả đều là quân dự bị. Nói cách khác, ta điều khiển quân đội không quá sáu mươi vạn nhưng toàn là quân dự bị, đây cũng là con số phỏng chừng tốt nhất có thể rồi.

- Nàng nói làm sao ta có thể an tâm? Ta làm sao có thể an tâm được đây? Nếu Nàng là ta, Nàng có thể an tâm sao? Ta như thế nào lại không biết Quân gia một mực trung thực thẳng thắn? Làm sao có thể không biết Quân gia trung thành và tận tâm tuyệt không đổi, hoặc chưa từng trái ý chỉ? Nhưng! Xem như ta vạn lần khẳng định Quân gia không tạo phản, ta vẫn cần phải làm như vậy, ta không thể không làm như vậy!!!

Hoàng đế bệ hạ nhíu mày thống khổ.

- Chính bởi vì ta là hoàng đế! Cũng bởi vì loại uy hiếp này làm cho ta không chịu nổi! Không, ta tin tưởng là không một đế vương nào có thể chịu được!

Quả thật, thử hỏi có vị đế vương nào chịu được cục diện như thế? Không chế toàn bộ đại quân, Hổ Phù mất đi hiệu lực! Quân gia một nhà tứ tướng đều được ủng hộ mà không cần có Hổ Phù để kêu gọi điều động lực lượng quân đội!

Với thực lực như vậy, tùy thời, tùy chỗ đều có thể thay đổi triều đại!

- Quân gia hoặc sẽ không tạo phản, không muốn lên thay đổi triều đại. Nhưng cái này cũng không đại biểu người khác cũng nghĩ như vậy! Nàng phải biết rằng sự kiện năm đó vào lúc Thái tổ hoàng đế khởi sự, đồng dạng cũng không nghĩ tạo phản, đồng dạng trung thành và tận tâm chống đỡ Thiên Hữu vương triều khi cơ nghiệp còn bấp bênh. Nhưng! Nếu thủ hạ muốn hắn tạo phản thì thật sự rất dễ dàng! Chỉ cần một hồi binh biến, và việc khoác hoàng bào là có thể ép hắn không thể quay đầu lại! Vết xe đổ phía trước, chẳng lẽ vẫn muốn ta khờ dại ôm ảo tưởng ngồi chờ chết sao?

Hoàng đế bệ hạ thanh âm tỏ kềm nén tức giận.

- Nàng là hậu nhân của Mộ Dung thế gia. Chẳng lẽ không biết Mộ Dung Thiên Thu sao?

- Thiên Hương đế quốc đời trước từng được đánh giá là vương triều vô cùng huy hoàng. Năm đó Dương gia tổ tiên chiến tích vô số cũng như Quân Vô Hối kinh thái tuyệt diễm, đánh đâu thắng đó, đồng dạng với hoàng thất trung thành và tận tâm.

- Nhưng đại tướng khi đó là thủ hạ của hắn, cũng chính là tổ tiên của Mộ Dung thế gia Mộ Dung Thiên Thu, khuyên bảo hắn tạo phản bằng cách dẫn quân đội tập kích hoàng thành lúc nửa đêm đem vua Thiên Hữu cùng thái tử chém chết.

- Từ đó về sau đã không còn đường lui, liên tục một đường giết chóc, thây chất thành núi, máu chảy thành sông xây dựng nên Thiên Hương đế quốc hiện giờ.

- Cũng chính vì một tràng binh biến nho nhỏ đó mới có Thiên Hương đế quốc hiện tại. Mà Mộ Dung gia cũng chính bởi lần đó thành công mới có thể xây dựng nên Mô Dung thế gia hôm nay!

- Năm đó thái tổ dưới trướng chỉ có một Mộ Dung Thiên Thu! Nhưng nàng nghĩ xem, Quân gia một nhà tứ tướng là thủ hạ, sẽ có bao nhiêu Mộ Dung Thiên Thu? Có bao nhiêu người có tâm địa so với Mô Dung Thiên Thu còn muốn lợi hại hơn? Nghiêm trọng hơn nữa? Ta nói cho nàng biết! Ít nhất có hai mươi người như thế có thể ảnh hưởng làm cho Quân gia trở nên liều lĩnh! Mà trong hai mươi người đó, chỉ cần một người đứng ra, Thiên Hương đế quốc liền xong đời. Nàng hiểu không? Cái nàng đang chất vấn ta, căn bản chính là lòng dạ đàn bà!

Hoàng đế bệ hạ thấp giọng, âm thanh như rít gào lên, tỏ vẻ đầy sự bất đắc dĩ và đau đớn.

- Quân Vô Hối tài ba tuyệt thế như vậy, đế vương nào cũng đều hi vọng thu vào dưới trướng, nam nhi mạnh mẽ chiến đấu, mở rộng lãnh thổ! Mà ta, vốn có những tài năng tuyệt thế như vậy, còn phải dùng mọi biện pháp, thủ đoạn để hủy diệt hắn đi! Nàng cũng đã biết trong lòng ta đau đớn đến cỡ nào? Thân là đế vương, ai không muốn thống nhất thiên hạ? Nhưng trong thiên hạ, toàn bộ đất đai đều là của ta, toàn bộ đều là thần tử của ta. Một khi hạ lệnh, trời đất run rẩy, một lời nói ra cả nước chấn động! Hiệu lệnh thiên hạ, ai dám không theo! Ai lại không muốn điều đó? Ta cũng muốn! Nhưng ta không thể không từ bỏ mơ ước đó!

- Ngươi có nghĩ tới hay không, tất cả quyền thế của Quân gia vốn là do ngươi cấp cho họ. Nếu năm đó ngươi chưa từng giao quyền, bọn hắn há lại có thể đạt tới trình độ cao cường đến thế?

Mộ Dụng Tú Tú chỉ nói nửa câu liền dừng lại.

Bạn đang đọc Dị Thế Tà Quân của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 45
Lượt đọc 4054

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.