Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bi kịch của Tuyệt Thiên chí tôn

Phiên bản Dịch · 2443 chữ

- Hảo tiểu tử!

Ưng Bác Không tuy hiện tại cũng không có minh bạch hết thảy là chuyện gì xảy ra, thế nhưng lại biết chuyện này nhất định là có quan hệ với Quân Mạc Tà, nếu không sao lúc trước hắn lại nhắc nhở mình không nên nhúng tay vào? Giờ phút này thấy hắn đi tới, Ưng Bác Không liền vỗ vai hắn sau đó dùng lực lắc lắc, ha ha cười khen.

Quân Mạc Tà cười hắc hắc, thoát khỏi tay hắn, sau đó đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn trường chiến đấu, khóe miệng khẽ mím, dùng tay khẽ mân mê đôi môi.

- Lão Ưng, cuộc chiến của ngươi cùng Cuồng Phong kiếm thần Thần Phong Quyển Vân rốt cuộc là như thế nào?

Quân Mạc Tà hỏi. Mặc dù không có nhìn thấy. Thế nhưng Quân Mạc Tà dám khẳng định hai người này đã từng giao thủ.

Phong Quyển Vân đã khiêu chiến vài thập niên, há có thể buông tha cho lần này? Ưng Bác Không mới học được chiêu thức, tự nhiên là có phần thắng thế, sao lại không diễu võ dương oai một phen?

- Hề hề, may mắn, may mắn thôi!

Ưng Bác Không toe toe cười, khuôn mặt cứng nhắc tràn đầy vẻ đắc ý, thế nhưng hắn lại kiệt lực khống chế làm ra vẻ mặt lạnh nhạt như không thèm để ý, không biết cái loại vẻ mặt này làm cho bao nhiêu người muốn đấm!

Quân Mạc Tà cười đắc ý hai tiếng, ghé vào lỗ tai hắn nói:

- Hung hăng ngược đãi hắn có phải không?

Ưng Bác Không cười toe toét nói:

- Nào có nào có, chúng ta chỉ là bình luận mà thôi, điểm tới là dừng, luận bàn mà thôi, oa ha ha ha!

Nói xong lời cuối cùng hắn nhịn không được đắc ý trong lòng cười ra tiếng.

Điều này cũng khó trách, lão đối thủ ba bốn mươi năm rốt cục cũng bị mình chiếm ưu thế đánh cho một trận, đổi lại là người khác cũng vậy thôi, thậm chí còn đắc ý hơn! Nói thật, Ưng chí tôn của chúng ta đã là người rất khiêm tốn rồi.

- Ngươi cười cái gì? Ưng Bác Không! Liên quân thất bại chẳng lẽ lại vui đến thế sao? Đắc ý như vậy à?

Lệ Tuyệt Thiên bỗng nhiên quay đầu lại, mắt như lợi kiếm, nhìn về phía Ưng Bác Không, làm bộ như sắp bạo phát vậy.

Lệ Tuyệt Thiên đang buồn bực đến cùng cực, đang cần tìm người phát tiết! Không ngờ ngay tại chỗ này lại có người cười vui vẻ như vậy, đây không phải là đang đấm vào mặt ta sao! Cười nhạo ta trộm gà không được còn mất nắm gạo à?

- Lệ Tuyệt Thiên, ngươi đcm nó, hôm nay định không để yên cho ta à?

Ưng Bác Không đang sung sướng, tự nhiên lại bị quát mắng, nhất là đang ở trước mặt Quân Mạc Tà, càng thêm không nhịn được, hắn lập tức nổi trận lôi đình quát:

- Người nhà các ngươi chết chẳng lẽ lại cấm người khác cười? Đây là cái đạo lý gì? Hôm nay ngươi nhiều lần lặp đi lặp lại muốn tìm ta gây phiền toái, đcm, Ưng Bác Không ta há là bùn để cho ngươi tùy ý nặn hay sao?

Ưng Bác Không đã nổi giận! Lần này chính là triệt để nổi giận!

- Mẹ nó chứ, con của ngươi đắc tội với Phong Quyển Vân, ta đã cứu hắn một mạng, ngươi lại còn tức giận với ta, bây giờ lại càng quá phận, lại còn cấm ta cười. Ngươi cho ta là nô tài của Huyết Hồn sơn trang sao?

Lệ Tuyệt Thiên hừ lạnh một tiếng, nhấc chân lên đi tới bên này.

Quân Mạc Tà lô ra vẻ mặt đứng xem cuộc vui, trốn ở một bên, thậm chí vỗ vai Ưng Bác Không, ý là: lên cho ta!

- Dừng tay cho ta!

Một tiếng bi phẫn tới cực điểm thậm chí vang vọng hơn cả sấm sét vang lên.

Lệ Tuyệt Thiên cùng Ưng Bác Không đang chuẩn bị xuất thủ không khỏi giật nảy mình, đưa mắt nhìn lại chỉ thấy Mai tôn giả ở cách đó không xa chẳng biết lúc nào không ngờ đã tới sau lưng, đang chằm chằm nhìn vào Quân Mạc Tà, toàn thân run rẩy mắt bắn ra thần quang. Cơ hồ biến thành huyết sắc!

Khi vừa rồi Quân Mạc Tà tới. Mai tôn giả đã phát hiện ra tên hỗn trướng vương bát đản này! Tên này đột nhiên xuất hiện khiến cho nàng* cơ hồ muốn hôn mê. [ Từ chỗ này là đổi thành nàng nhế bà con ^^]

Giờ phút này chứng kiến gương mặt anh tuấn, khuôn mặt này đã xuất hiện rất nhiều lần ở trong mơ, liên tục ngược đãi nàng. Mai tôn giả cảm giác trái tim mình điên cuồng nhảy lên, máu huyết toàn thân thoáng cái toàn bộ dồn lên đầu, thoáng cái rất khó thở. Kim tinh ở trước mặt bay loạn, nàng dồn dập thở mạnh, rốt cuộc mới bình tĩnh lại được một chút.

Điều này không phải là kinh hỉ cũng không phải là sửng sốt, mà là bị tức quá.

Vô cùng bi phẫn, vô cùng nhục nhã!

Ngay cả trời xanh cũng có thể thấy được!

Rốt cục cũng để cho ta gặp được người này!

Thiên đao vạn quả lăng lăng xử tử một vạn lần cũng không thể làm bản thân hả giận đối với hành động cực đoan hèn hạ vô sỉ dơ bẩn hạ lưu của tên chết tiệt này!

Sau khi cố gắng ổn định lại tâm tình, Mai tôn giả rốt cục mới cưỡng chế được sự phẫn nộ, nhẹ nhàng đi tới, tuy nàng thủy chung đã cực lực khống chế, thế nhưng vẫn không thể áp chế được thân thể đang run lên nhè nhẹ.

Ngay tại lúc này, Lệ Tuyệt Thiên cùng Ưng Bác Không đã phục hồi lại tinh thần, Lệ Tuyệt Thiên kêu to một tiếng, trước tiên xuất thủ! Hắn thân là đệ nhị chí tôn, làm chuyện gì há để người khác nói nói ngừng là ngừng? Huống chi người nói ngừng này lại là cừu gia của mình!

Ưng Bác Không đối mặt với đòn xuất thủ của chí tôn tầng thứ, như thế nào dám chậm trễ, tự nhiên là dùng toàn lực ứng phó.

Làm sao biết, Ưng Bác Không còn chưa kịp xuất thủ, Lệ Tuyệt Thiên ở trước mặt bỗng biến mất không thấy.

Mai tôn giả cuồng nộ tới cực điểm, thấy mình nói "Dừng tay" mà Lệ Tuyệt Thiên cư nhiên còn dám không kiêng kỵ ra tay! Toàn thân không khỏi phẫn nộ muốn phát điên vọt tới, một tay vung lên muốn bóp lấy cái cổ Lệ Tuyệt Thiên, nặng nề quăng hắn xuống mặt đất. Cái đầu của Lệ Tuyệt Thiên phanh một tiếng nện lên trên một tảng đá, khiến tảng đá này bị đập cho nát bấy, tiếp đó nàng lại xông lên tung ra một cái bạt tai!

"Ba”. Một tiếng nổ ròn tan!

Cư nhiên lại là một tiếng nổ! Đánh ra một cái bạt tai lại có thể phát nổ!

- Ta đã nói dừng tay, tên hỗn trướng vương bát đản ngươi không nghe thấy sao? Lão hỗn đản ngươi!

Mai tôn giả cuồng nộ dùng hai tay hai chân đồng thời tung ra, giống như đá bao cát, trong nháy mắt cơ hồ tung ra tới bách quyền thập cước. Rõ ràng lúc này nàng không khống chế được tâm tình, bộ dáng có phần điên cuống, một bên đánh một bên rống:

- Ngươi điếc à? Ta nói ngươi không nghe thấy sao! Ta hô ngươi không nghe thấy à! Ngươi lại dám không nghe thấy! Ngươi đồ hỗn trướng này lại không nghe thấy! Ngươi cái đồ vương bát hoạt quy hèn hạ vô sỉ xấu xa lại có thể giả vờ như không thấy!

Lệ Tuyệt Thiên thân là đệ nhị chí tôn, không ngờ lại không có chút sức nào để hoàn thủ, chẳng qua là bi phẫn vạn phần nhìn Mai tôn giả, cường liệt nhục nhã như thế, khiến vị đệ nhị chí tôn này cơ hồ dâng lên ý định muốn tự sát!

Ta muốn chết!

Bi kịch lúc này đây của Lệ Tuyệt Thiên quả thực là rất khó hiểu! Ta ta, ta xuất thủ đối với Ưng Bác Không thì có liên quan gì tới Mai tôn giả ngươi? Tại sao lại đánh ta?

Hắn lại không biết, trước kia đã phun ra một câu "Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ" cũng là vì Quân Mạc Tà! Mà lúc này đây, kẻ đầu sỏ gây nên chuyện đã xuất hiện. Mai tôn giả cuồng nộ đã không còn lý trí, hắn lại ở phía sau không nghe lời Mai tôn giả, há có thể không bị bạo ngược?

Lệ Tuyệt Thiên nếu như biết hắn chính là kẻ trung gian, hắn tất nhiên là sẽ giải thích, cũng không chịu thiệt thòi như lúc này, nhưng vấn đề chính là ở chỗ hắn lại hoàn toàn không biết gì cả!

Cho nên hiện tại bi phẫn của Lệ Tuyệt Thiên càng tới cực hạn! Đối mặt với thiên hạ anh hùng bản thân là đệ nhị chí tôn lại liên tục bị đánh, lần này đúng là bị vẽ râu lên mặt rồi!

Đây chính là triệt để vũ nhục a! Từ nay về sau ta Ta còn mặt mũi nào để đứng trước thiên hạ quần hùng nữa a?

Khi dễ người cũng không nên khi dễ như vậy! Lần thứ nhất trước đó nói ra một câu đã khiến sóng gió nổi lên, đến khi ta động thủ với Ưng Bác Không ngươi vì sao cũng không vui, rốt cuộc ta làm cái gì mới tốt đây? Rốt cuộc là làm cái gì mới khiến ngươi thuận mắt đây?

Lệ Tuyệt Thiên phi thường muốn rống to những lời này ra, thế nhưng hắn lại không làm được, bởi vì...

Lôi Bạo Vũ, Bố Cuồng Phong đã phát ra một tiếng kinh hô:

- Càn Khôn chi lực? Thiên Địa Tù Lung!

Ánh mắt tràn đầy kinh sợ nhìn về phía Mai tôn giả! Nguyên bản muốn tiến lên khuyên giải vài câu, lúc này không tự chủ được lui lại hai bước!

Càn Khôn chi lực, người khác không biết, thế nhưng hai vị này chí tôn tử kim hộ pháp của Độn Thế Tiên Cung này há lại không biết?

Hóa thiên địa thành Càn Khôn, tụ âm dương mà thành lực. Càn Khôn trong tay ta, thiên hạ ta vi tôn! Có thể tự do vận dụng lực lượng cường đại của thiên địa để đối phó với địch nhân của mình! Đây cũng là lực lượng của Càn Khôn chi lực!

Như vừa rồi Mai tôn giả xuất thủ. Lệ Tuyệt Thiên tuy có một thân huyền công xuất thần nhập hóa. Thế nhưng ngay cả một chút tránh né cũng không nổi, lại càng không nói đến có lực hoàn thủ, đây rõ ràng cho thấy uy lực của một chiêu "Thiên Địa Tù Lung" trong Càn Khôn chi lực!

Đem thiên địa thu nhỏ lại hóa thành một cái lồng giam, triệt để vây hãm đối thủ của mình! Chính mình muốn làm gì thì làm! Đây cũng là lý giải cho Thiên Địa Tù Lung. Tuy hơi khoa trương một chút, thế nhưng sự thật chính là như vậy!

Mai tôn giả lần này cuồng nộ xuất thủ rốt cục mới bại lộ ra thực lực chân chính! Trận chiến này đối với nàng mà nói, nhiều nhất cũng chỉ như tập thể dục mà thôi!

Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong nhìn nhau, trong lòng âm thầm kinh hãi! May mắn không có xuất thủ, nếu không, người bị ăn đất liệu có phải là bản thân hai người hay không?

Hai người đồng thời ngược lại hít một hơi lãnh khí, sau đó thở ra một hơi thật dài.

Mai tôn giả xuất thủ, Lệ Tuyệt Thiên cũng không phải không muốn né tránh, chống đỡ, đối kháng, nhưng trong khoảnh khắc đó hắn đột nhiên phát hiện toàn thân mình ngay cả một cái ngón tay cũng không cách nào động được, bất kì một điểm chống cự nào cũng bị triệt tiêu! Chỉ có thể trơ mắt nhìn Mai tôn giả bắt lấy cổ mình, đè xuống mặt đất. Sau đó bùm bụp mà bạt tai, ngay cả rên lên một tiếng cũng không được.

Mai tôn giả rốt cục cũng xả giận xong, đem Lệ Tuyệt Thiên quăng xuống mặt đất, tựa như ném một kiện đồ vật bỏ đi vậy, sau đó chậm rãi xoay người lại nhìn Quân Mạc Tà, ánh mắt rất chi là sắc bén, sâm lãnh, như muốn ăn thịt người vậy!

- Tiểu tử này là ai?

Mai tôn giả siết chặt hàm răng lại, chỉ vào Quân Mạc Tà, mắt lại nhìn về phía Ưng Bác Không hỏi.

- Ta họ Quân, không biết vị tiền bối này tìm ta có chuyện gì?

Quân Mạc Tà tiến lên trước một bước, trả lời. Người khác không biết tính tình của Ưng Bác Không. Thế nhưng Quân Mạc Tà sao lại không biết? Mai tôn giả tuy võ công cái thế, thế nhưng bất luận kẻ nào cũng không thể làm cho Ưng Bác Không ngoan ngoãn nghe theo.

Quân Mạc Tà đoán rằng nếu như mình không mau mau chạy ra nói. Ưng Bác Không trả lời sẽ là "Ngươi hỏi ai?" ba từ này! Thế nhưng như thế sẽ chọc giận tới vị Mai tôn giả thần bí khó lường này. Ưng Bác Không tất sẽ giống như Lệ Tuyệt Thiên, ăn một trận đòn nên thân.

Cho nên Quân Mạc Tà tự nhiên là phải đứng ra, trong tưởng tượng của hắn, mình không oán không thù với vị Mai tôn giả này, nói cái gì cũng không phải là chuyện đại sự, nói không chừng vị tiền bối cao nhân này chính là thấy bản thân mình mi thanh mục tú, cốt cách thanh kỳ muốn thu mình làm truyền nhân truyền y bát cũng nên.

Bạn đang đọc Dị Thế Tà Quân của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 52
Lượt đọc 3692

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.