Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quân Mạc Tà phòng ngừa cẩn thận và lý tưởng to lớn của Đường bàn tử

Phiên bản Dịch · 2590 chữ

Trong mắt Hoàng Đế bệ hạ âm trầm khó lường, lạnh lùng cười:

- Linh nhi dù sao vẫn là nữ nhi của ta, ta sao lại để nữ nhi của mình có chuyện được chứ? Nhìn khắp Thiên Hương đế quốc, ai dám động đến nàng? Ta liền đập cả nhà hắn! Đứa nào không sợ, đến mà thử xem!

Văn tiên sinh thầm than một tiếng, từ sớm đã có kẻ không sợ, cũng không cần ngươi đạp cả nhà hắn, nếu nữ nhi ngươi chết, cho dù sau đó ngươi làm thịt cả nhà đối phương, nữ nhi ngươi có thể cứu về sao?

Xem ra, bệ hạ định từ đây tính kế chu toàn.

Trải qua vụ lộn xộn của ba vị hoàng tử, thời gian đấu giá cũng đã xong, trừ Dương Mặc ra, mấy người bên trong và bên ngoài, ai cũng vui vẻ, giờ này bắt đầu giải tán.

Quân Đại Thiếu gia đứng trên lầu, vừa thấy Độc Cô Vô Địch Đại Tướng Quân mang theo mấy đứa con cháu chạy ra ngoài nhanh như chớp, phảng phất như có quỷ đuổi theo sau lưng vậy, thiếu chút cười ra tiếng. Bất quá Độc Cô Tiểu Nghệ vẫn chưa đi, đang hướng tới lầu này.

- Sau khi xong việc, gọi Đường Nguyên và Tống Thương đến ngay gặp ta! Ta có chuyện khác cần an bài.

Sắc mặt Quân Mạc Tà sầm xuống. Tuy chỉ là một phiên đấu giá, nhưng hành động mờ ám của Quân Mạc Tà sao có thể nói rõ với hạ nhân, sao có thể là chuyện nhỏ chứ?

Chỉ cần con bướm vỗ cánh một cái (hiệu ứng cánh bướm), có thể thay đổi quỹ tích vốn có, mà vào đúng thời khắc mẫn cảm này, tổ chức cuộc đấu giá quý tộc liền có thể dẫn đến biến hóa long trời lở đất.

- Tam thúc, nhân thủ an bài bên ngoài bí mật tiếp xúc điều tra các đại thế gia, cho dù có kết quả hay không, cũng lập tức rút lui! Tuyệt đối không được lưu lại dấu vết nào. Mỗi người nhanh chóng đem tư liệu lấy được, tập hợp lại. Sau lần này, tin rằng bản đường đối với các đại thế gia ở Thiên Hương, thực lực cường đại, cơ bản mọi người đều hiểu rõ, nhất là những thế lực phụ thuộc, càng thập phần minh bạch. Tam thúc người phải an bài chuyện này thật thích đáng, tuyệt đối không thể khinh thường.

- Ta hiểu, ta sẽ làm việc cẩn thận.

Sắc mặt Quân Vô Ý trở nên nghiêm túc, vuốt vuốt cằm.

- Hiện tại biết được chuyện này là do con bố trí phía sau, chỉ có Tam thúc, Đường Nguyên, Tống Thương, vương gia tất cả bốn người. Tam thúc không có vấn đề, Đường Nguyên cùng Tống Thương sau khi được nhắc nhở, hẳn là không có vấn đề gì. Về phần Ưng Bác Không, hắn có lẽ có thể mơ hồ suy đoán được chút gì đó, cũng không quá quan trọng...

Trong nội tâm Quân Mạc Tà đang cân nhắc, cũng không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn thẳng tiểu tử Dương Mặc đang ngồi trên ghế nghiến răng nghiến lợi, trong nội tâm lập tức có chủ ý.

- Dương Mặc, ta có mấy chữ, khi ngươi trở về, giao cho cha ngươi, tuyệt đối không được để cho người khác thấy.

Dương Mặc nặng nề đáp ứng.

- Đúng rồi, còn có Hải Trầm Phong, mặc dù hắn là Thiên Huyền cao thủ...

Quân Mạc Tà cũng không có thời gian để ý tới Dương Mặc còn đang ảm đạm, tiếp tục lo lắng về lỗ hổng trong hành động lần này, vừa rồi xung quanh tuy nhiều người.Nhưng, Quân Mạc Tà lại thủy chung có cảm giác, có một đôi mắt thâm thúy đang tìm kiếm mình khắp nơi. Sau lưng Linh Mộng công chúa đột nhiên xuất hiện hai người áo đen, làm cho trong nội tâm Quân Mạc Tà toát ra cảm giác nguy cơ lớn lao. Đại hội đấu giá kết thúc, khách nhân cũng lục tục rời đi, ba vị hoàng tử lần lượt li khai, nhất là Tam hoàng tử, hắn không thể chờ đợi được mong muốn dâng lên tấm lòng hiếu thảo cho phụ hoàng, chỉ có Linh Mộng công chúa vẫn thoải mái ngồi lại trên ghế, không hề nhúc nhích. Linh Mộng tuy sớm biết ba vị ca ca vi tranh ngôi vị hoàng đế sớm đã thành thế thủy hỏa bất dung, cũng sớm biết tâm ý của phụ hoàng, nhưng ngày hôm nay trực tiếp nghe thảo luận như vậy, làm cho nàng không tiếp thụ được những người này, chính là cha mình, chính là các huynh trưởng ruột thịt của mình, tất cả đều cùng chung máu thịt mà! Những người này vốn thân cận bên mình nhất, nhưng vì cái gì... vì cái gì... Linh Mộng công chúa đột nhiên có cảm giác mình thật sự cô độc bất lực. Rất muốn tìm bọn tỷ muội Độc Cô Tiểu Nghệ trò chuyện, càng muốn tìm một bờ vai vững trãi để nhẹ nhàng dựa vào... Đáng tiếc, biết tìm người như vậy ở đâu đây? ( DG: Xa tít chân trời mà gần ngay trước mắt, chính ta đây mà không thấy à, đáng tiếc...)

Đôi mắt đẹp của Linh Mộng công chúa giờ phút này lại có chút trống rỗng, có chút thê lương. Nàng nhịn không được duỗi tay xoa ngực, tại đó, có bốn ngọn phi đao( cứ tưởng thấy hai cái......), bốn chuôi thần binh lợi khí của người ấy, chỉ có nó mới mang tới cho nàng sự dỗ dành nào đó! Thân đao lạnh buốt đã bị nhiệt độ cơ thể của nàng mang tới ấm áp. Hai người áo đen phía sau nàng, không biết từ lúc nào đã biến mất. Thiên Hương quốc chủ cùng Văn tiên sinh đã rời đi sớm hơn mọi người một bước, bọn họ trở về công chúa nào có thể can thiệp. Thị nữ thấy công chúa điện hạ đã lâu không ra, cuối cùng đi vào bên trong, đứng ở bên cạnh nàng, cùng nàng xem sóng người dần dần tản đi. Dần dần, đại sảnh trở nên trống rỗng, trống trải một cách dị thường, từng đợt hương hoa mê người thong thả kéo đến bất ngờ, dần dần thay thế mùi rượu mê người lúc nãy, đánh tan đi mùi của đám người lưu lại, chậm rãi làm cho đại sảnh một lần nữa trở nên tao nhã lịch sự.

Ánh sáng từ bốn phía bừng lên, nhưng lại chậm rãi kéo đến, tranh sáng tranh tối, trống rỗng đến cực điểm.

Trên lầu tiếng tiêu thê lương không biết mệt mỏi nhẹ nhàng, giống như đã cô độc từ nhiều kiếp trước, ngàn năm ai oán... Linh Mộng lẳng lặng ngồi, thanh âm mờ ảo liền mạch, càng lộ ra thân ảnh nhỏ bé và yếu ớt. Quân đại cao nhân sau đó an bài cho người mang Dương Mặc trở về. Cái tên tiểu thế tử này, ngày hôm nay, kinh nghiệm nhận được thật sự quá nhiều, gặp đả kích cũng tương đối lớn. Vốn tưởng là một chuyện vui to lớn, hứng thú chạy đến đây, lại bị thương tổn về cả thể xác và tinh thần mà về, nếu mà đối với một tiểu hài tử mười tuổi, không thể nghi ngờ đây chính là một việc tàn khốc thực sự.

Nhưng Quân đại cao nhân còn lâu mới đi an ủi hắn, càng không nói đến việc dỗ cho hắn vui vẻ.

Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai(Thành ngữ: Vật phải qua khó khăn, cố gắng vượt gian khổ mới đạt được thành tựu), không lịch duyệt một phen, sao có được hương thơm say lòng người, sao có bảo kiếm sắc bén?

Hài tử phát triển, cần đến cố gắng của bản thân là chính.

Chính hắn ngày hôm nay, đã chôn xuống hạt giống non nớt khó có thể phai mờ trong tâm linh của tiểu Dương, lại chịu đựng đả kích như thế, khuất nhục vừa phải thừa nhận, đương nhiên mới có thể lớn dần lên. Vô luận tương lai ra sao, hiện tại tiếp nhận kinh nghiệm, chính là tài sản quý giá nhất cho tương lai, khi đó mới có thể trưởng thành, là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa.

Thế gian vốn không có chỗ cho tình cảm, chỉ có người bị người khác tùy ý vứt lại phía sau mới có thể chơi trò chơi nhân sinh! Thế gian vốn không có cái gì là chắc chắn cả, hỏa khí bừng bừng, chỉ có người bị áp bức cùng cực, trải qua cảm giác bị dồn ép tới đường cùng, mới có thể đem toàn bộ thế giới đạp xuống dưới chân, duy ngã độc tôn là việc chắc chắn, có nguyên nhân mới có kết quả.

Một người vĩnh viễn không thể thay thế người khác gánh chịu nỗi thống khổ của hắn.

Quân đại sát thủ càng không làm loại việc này,thưởng thức là một chuyện, nhưng trợ giúp lại là một chuyện khác! Nếu như ngay cả chính bản thân hắn không chịu được đả kích, nếu vậy, hắn sẽ không trợ giúp! Chết, hay sắp chết, ngươi không thể đứng thẳng, vậy thì bị diệt vong, cũng không có gì đáng tiếc, cho dù là người tốt cũng không có ngoại lệ nào, dù sao, trên đời này, trong vòng một ngày người tốt chết thật sự nhiều vô kể. (nhiều như bi lão Ruồi thả vào dịp bom) (DG: ta chém, nhưng bom là có thật đấy nhá).

Quân đại thiếu gia nghĩ thầm: "Ta không giúp không nổi. Đừng nói ta không phải là đấng cứu thế, cho dù ta thật sự là đấng cứu thế, ta cũng không giúp ngươi".

Vẻ mặt Đường Nguyên cao hứng bừng bừng, khuôn mặt béo phì kích động đỏ bừng cả lên. Hắn há hốc mồm hô to gọi nhỏ:

- Món lợi kếch sù a! Đúng là món lợi kếch sù a! Oa ha ha ha, Đường Nguyên ta hôm nay mới gọi là kiếm tiền, không nghĩ tới Đường Nguyên ta cũng có ngày hôm nay! Thật là nở mày nở mặt a! Sướng quá a!

Đột nhiên hắn nhảy dựng lên, rống to một cách dữ tợn với Quân Mạc Tà:

- Chín ngàn vạn lượng, tận chín ngàn vạn lượng a a a a ...

Bề ngoài trông như mập mạp đang ở trạng thái cuồng bạo của bệnh tâm thần, ngày thường mập mạp nào có dũng khí thể hiện cái đức hạnh này với Quân đại thiếu, đều là vì tiền a!.. Nguyên lai Tống Thương mặt mày âm trầm đi phía sau hắn, chỉ vui mừng một nửa. Trong nội tâm Tống Thương, thiên phẩm mỹ tửu này bán cho bọn gọi là quý tộc kia, căn bản chính là quá lãng phí! Rượu của sư phó chính là tuyệt phẩm thế gian khó tìm, làm sao có thể dùng tiền tài để đong đếm, dùng tiền tài để đong đếm, căn bản chính là một loại khinh nhờn. Bất quá Quân đại sư phụ có lệnh, hắn không dám cãi lại.

Độc Cô Tiểu Nghệ đi theo sau cùng, nhảy dựng trên mặt đất, trong lòng cực kì vui mừng. Tựa hồ Quân Mạc Tà tổ chức đấu giá này, so với chính nàng làm ra còn phải cao hứng hơn.

- Thật không?

Quân Mạc Tà mỉm cười nhìn hắn.

- Mập mạp, bây giờ thuận tiện chia hoa hồng cho ngươi, cũng có hơn một nghìn vạn lượng bạch ngân, có tính toán gì sau đó không?

- Tính toán sau đó à?

Đường Nguyên suy nghĩ xoay chuyển, xúc động nói:

- Có chứ, tại sao lại không có, ta từ nhỏ đã có một mơ ước, đáng tiếc, ta lại không đủ bạc để làm, trong nhà cũng không cho ta chi tiêu nhiều như vậy, vì thế, vẫn chưa thực hiện được.

Nói xong, Đường bàn tử thở dài, trông bộ dạng rất là u oán. Đôi lúc mang theo cảm giác như trút được gánh nặng, mừng rỡ vì tâm nguyện sắp thực hiện được, đứng ngồi không yên.

- Lý tưởng to lớn gì vậy? Nói nghe một chút coi.

Quân Mạc Tà nghe vậy không khỏi cảm thấy hào hứng, vốn chỉ là thuận miệng hỏi, kết quả là hỏi rõ ra mơ ước lớn nhất của Đường bàn tử. Nổi danh ăn chơi trác táng, Quân Mạc Tà sao có thể không hiếu kì, trong đầu mập mạp toàn thứ dơ bẩn, vậy mà có thể cất dấu nhân sinh mộng tưởng to lớn?

- Điều này cũng có chút kỳ quặc, ta luôn nghĩ, chờ ta có tiền, tiền thật sự thuộc về mình, đủ nhiều tiền, ta liền....

Đường Nguyên vẻ mặt sầu não, làm cho hào khí trong phòng đều trầm xuống. Lập tức Độc Cô Tiểu Nghệ cũng vui vẻ không bắt Đường Nguyên nói cho hết mà ngồi im chờ đợi, chờ Đường bàn tử một cách thư thái.

- ... liền đi Linh Vụ Hồ, đem toàn bộ các nàng kĩ nữ bán nghệ không bán thân toàn bộ tập trung trong một căn phòng, mỗi người đều thoát y ca hát nhảy múa cho lão tử! Còn phải mặt đối mặt với ta, động tác phải càng phong tao phóng đãng mới được, có như vậy thì mới vạn kim không tiếc!

Đường Nguyên hít một ngụm lương khí, vẻ mặt đầy dư vị, giống như đã thấy được một màn long trọng vừa rồi.

Mọi người không còn gì để nói! Sắc mặt đều trở nên quái dị.

Không thẹn quần áo lụa là nổi danh đệ nhất trong kinh thành, một cái mộng tưởng như vậy! Không phục không được.

- Lão tử chính là không quen nhìn, đã làm kĩ nữ còn muốn mọi người lập miếu thờ!

Đường Nguyên bực tức nói:

- Con bà nội nó chứ, đã làm kỹ nữ, chính là muốn bán thân, lại còn treo lên cái biển hiệu bán nghệ không bán thân, còn muốn tự xưng tài nữ! Quá chó má! Ông là bắt bài cả tổ tông các nàng rồi! Còn nữa, lại còn lẫm liệt nói rằng: Ta đây là vì nghệ thuật mà hiến thân! Mẹ kiếp! Đúng là trò cười! Nếu không phải vì bạc, làm gì mà phải nhảy qua bên này nhảy qua bên kia? Thực sự cho mình là thánh nữ sao?

Mọi người lại lần nữa như bị sét đánh, bất quá. . . Ngôn từ của mập mạp có vẻ hay. . . Có điểm đạo lý.

- Đã không phải là vì tiền, đã thế bộ dáng lại không xấu, vì cái gì không tìm nam nhân gả cho, cho rằng việc này an ổn hơn sao? Nói trắng ra là lừa đảo! Mẹ nó, cái gì bán nghệ không bán thân! Lão tử dùng cả đống bạc đập chết mấy con đó! Để xem mấy con đó có bán hay không!

Đường Nguyên lòng đầy căm phẫn và bi phẫn.

Bạn đang đọc Dị Thế Tà Quân của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 64
Lượt đọc 3597

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.