Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viêm Hoàng huyết, vũ trường không!

Phiên bản Dịch · 2332 chữ

Khoảng cách trăm trượng, đồi với tốc độ cực hạn của Chiến Luân Hồi mà nói, chẳng qua như là một cái chớp mắt. Trong lòng chợt hiện lên ý nghĩ này, thân hình cũng đã vọt lên phía trước tám mươi trượng!

Đúng lúc này, thiên địa đột nhiên biến sắc!

Một thanh thần phong vô hình, mang theo vô tận kiếm quang, hướng về phía Chiến Luân Hồi, nhắm thẳng vào đầu chém xuống!

Cùng lúc trong khắp khu vực này, nhanh chóng bị người ta ném ra liên tục mười tám cái không gian gian cấm cố!

Kiếm quang như thiểm điện, che kín trời đất!

Trước kiếm quang chói mắt này, dường như mặt trời trên cao cũng thua kém vài phần!

Trở nên u ám!

Đạo kiêm quang này đột nhiên xuất hiện, rực rỡ huy hoàng như vậy, giống như bầu trời lúc đêm khuya đột nhiên một đạo điện quang thật lớn xuất hiện!

Chiến Luân Hồi một lòng chạy trốn, đối với biến đột ngột này không hề có chút chuẩn bị nào, cả tầm mắt liền bị kiếm quan tràn ngập!

Một kiếm này, xuất hiện vô cùng đột ngột, không biết bắt nguồn từ đâu, không có chút dấu hiệu, bất luận là ai cũng không thể đoán trước được, khó có thể đề phòng được!

Trước đó một khắc, lòng hắn tràn đầy vui sướng vì thoát hiểm thành công, lúc này, trong mắt của hắn chỉ còn là một đạo kiếm quang có thể mạnh mẽ giết chết bất cứ tồn tại nào, một kiếm cường đại như thế, không còn là trảm lập đoạn, mà là trảm lập quyết, quyết định sinh tử!

Sinh tử một kích!

Chiến Luân Hồi thấy vậy tuy là chấn động, nhưng hắn đã đạt đến vạn năm tâm cảnh há có thể so với người bình thường, liền nhanh chóng ứng biến, rống to một tiếng, đồng thời giữ nguyên tốc độ di chuyển,nhưng tiến lên một chút rồi lại đột nhiên đổi hướng, phóng lên cao ít nhất mười trượng!

Quân Mạc Tà bố trí lúc trước, hi vọng có thể hạn chế hắn dùng thần thông không gian né tránh, liền bố trí xuống mười tám cái không gian giam cầm, nhưng đối với Chiến Luân Hồi mà nói thì như không hề có chút ảnh hưởng, cơ hồ chỉ cần nhẹ nhàng bâng quơ liền có thể phá vỡ! cấm chế vừa vỡ, hắn liền dùng một cái không gian khiêu dược, vô hình bay lên mười trượng, mà vọt lên như vậy nhưng vẫn có thể bảo trì tốc độ như trước, cơ hồ là không hề có chút ảnh hưởng nào!

May mà, Chiến Luân Hồi còn chưa phải là thần, có hồ không có ảnh hưởng chứ không phải là chân chính không có ảnh hưởng, khi hắn vừa thay đổi phương hướng thì liền đó, đạo kiếm quang huy hoàng kia cũng thay đổi theo, đầu kiếm khẽ động lập tức vung lên, như hình với bóng vọt lên.

Uy lực không hề suy giảm chút nào, thậm chí còn tăng lên!

Sắc mặt Chiến Luân Hồi liền trầm xuống, rốt cuộc cũng dừng lại!

Nếu vừa rồi không có cấm chế cản trở, lấy tốc độ của mình liền có thể thoát khỏi đạo kiếm quang này, nhưng lúc này nếu vẫn kiên trì bỏ chạy, liền sẽ bị kiếm quang này đột kích, tốc độ của con người dù có mau thế nào cũng không thể nhanh hơn kiếm khí do cao thủ đồng cấp phát ra!

Giờ phút này tuy là không có ai hiện thân, nhưng Chiến Luân Hồi cũng rõ ràng, người mình gặp phải lúc này tuyệt đối là cường địch! Người này đối với kiếm thuật hiển nhiên là vô cùng sâu sắc, có thể nói là một đại tông sư!

Chiến Luân Hồi đánh giá Quân Mạc Tà hiển nhiên cực cao, đối mặt với đối thủ như vậy, phần lớn đều sinh ra thoái ý muốn rút lui nhưng làm thế không thể nghi ngờ liền đối với tâm cảnh của mình liền tạo một chút thiếu sót đáng tiếc, tại hư không nơi Chiến Luân Hồi đang đứng, liền tiến nhập vào trạng thái tĩnh lặng, song chưởng đưa ra liền nghênh đón kiếm quang trước mặt đánh tới!

Kiếm quang rực rỡ như cầu vồng vọt đến! khí thế không đổi mạnh mẽ lao đến!

Tức thì!

Chưởng phong như lũ cuốn bùng nổ oanh lên một tiếng, cùng với kiếm quang rực rỡ kia đụng vào nhau!

Nhưng dị biến chợt nổi lên, tại hư không trường kiếm đột nhiên khinh minh một tiếng, tại hư không đột nhiên cấp tốc xoay tròn, như một mũi khoan phá tan một tầng hùng hậu chưởng phong của Chiến Luân Hồi, nháy mắt hướng về phía cổ họng đi tới!

Chiến Luân Hồi chỉ cảm thấy cổ họng chợt phát lạnh bị kiếm khí xoắn ốc hướng vào, liền nổi lên một tầng da gà.

Hắn điên cuồng hét lên một tiếng, thân mình cấp tốc lùi lại, sau đó bạt thân phóng lên. Ước chừng lên cao khoảng năm mươi trượng trong không gian! Tại bên bờ vực sinh tử, ngàn cân treo sợi tóc thoát khỏi kiếm quang tử vong theo đuổi, hắn cảm giác an toàn hơn rất nhiều, liền mới phát hiện toàn thân mình đã túa ra một tầng mồ hôi!

May mà vừa rồi mình không hề khinh địch, đánh giá thực lực đối thủ rất cao, ra tay hết sức đồng thời bảo tồn một chút lực lượng thừa mới có thể lui về đúng lúc! Nếu không khối thân thể này dưới kiếm quang vừa rồi chỉ sợ đã biến thành một khối thi thể, thậm chí không còn là thi thể, trực tiếp hóa thành tưng mảng thịt hoặc bột phấn cũng không lạ tý nào! Mấy ngàn năm nay, có thể nói đây là lần đầu tiên Chiến Luân Hồi gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy!

Quả nhiên là sinh tử một kích!

Thanh kiếm này qua một đạo thiên địa huyền ảo quỹ tích, lần nữa bùng nổ bay đến, không hề có ý buông tha cho người này.

Chiến Luân Hồi lúc này đã tập hợp toàn bộ huyền công của mình, sẵn sàng đón đỡ, thông qua lần tiếp xúc vừa rồi, có thể nói thực lực đối phương tuy cao nhưng thực so với mình chỉ sợ là kém mấy phần, nếu là chính diện quyết đấu, thì có thể nắm chắc được phần thắng!

Đáng tiếc, đối thủ trước mắt của mình, cũng chỉ có thanh kiếm yêu ma ngự hư thần phong kia!

Bởi vì đúng lúc này, trước mắt đột nhiên tiếng gió xuy xuy vang lên, một thanh lợi kiếm toàn thân đen nhánh, xem lẫn một cỗ khí tức âm tà, đồng dạng đột nhiên xuất hiện trước người hắn! giống như oán quỷ quấn thân, oán khí vô tận bốc lên dày đặc!

Công kích như vậy, cảm giác tà dị như thế, đối với Chiến Luân Hồi mà nói, đúng là vô cùng quen thuộc…

Chỉ có người từ địa phương kia ra mới có thủ đoạn công kích như vậy…

“ Cửu U Thập Tứ Thiếu?” Lần này Chiến Luân Hồi mới thật sự chấn động! Vừa rồi thanh ngự hư thần phong kia đột nhiên khiến mình không kịp trở tay, nguy hiểm dồn dập phát sinh, nhưng thông qua lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi Chiến Luân Hồi xác thực có thể tương đối nắm chắc chính mình có thể thoát khỏi dây dưa với chủ nhân thần phong kia, nhưng giờ phút này Cửu U Thập Tứ Thiếu đột nhiên can dự, làm cho lòng tin tưởng của không còn chút nào!

Trong lúc cấp bách tay hắn khẽ đảo lên, một vầng tinh quang trường kiếm liền xuất hiện trong tay hắn!

Cho dù đối với toàn bộ cường giả Thiên Thánh cung liều chết vây công, Chiến Luân Hồi cũng không hề đem vũ khí mang ra đối địch, nhưng lúc này Cửu U Hàn nhận vừa xuất hiện, Chiến Luân Hồi liền rút ra trường kiếm!

Cửu U Thập Tứ Thiếu công kích thì không có tốt đẹp như ai kia!

Chiến Luân Hồi lúc trước cũng từng giao thủ cùng với một trong Cửu U chư thiếu, lần đó giao thủ, cho dù hắn đem tu vi cao thâm cũng muốn chết đi sống lại vài lần. tự nhiên hiểu rõ những kẻ điên này khó chơi thế nào!

“Phanh” một tiếng, Chiến Luân Hồi ngạnh kháng cùng hai thanh trường kiếm giáp công, ầm ầm rút lui hơn mười trượng!

Quân Mạc Tà bị Chiến Luân Hồi hô lên tiếng Cửu U Thập Tứ thiếu kia cũng kinh sợ một tiếng:

- Ân! Ta kháo, rõ ràng là công kích của ta… cùng kẻ điên kia có quan hệ gì?

Bất quá đối với loại đại hiểu lầm này đối với Quân đại thiếu mà nói, càng nhiều càng tốt, hiểu lầm càng nghiêm trọng càng tốt a! Nếu hôm nay hắn không chết, cho hắn ngày sau đi tim Cửu U Thập Tứ Thiếu sống mái đi. ( một trận đánh đáng mong chờ a, trận này Thập tứ thiếu chật vật vô cùng)

Dù sao hắn cũng nhàn rỗi, không chuyện gì làm…

Nhàn rỗi cũng không tốt a, vì thiên hạ chúng sinh an nguy đại lục… ra sức một chút không tốt sao? Ách, từ lúc nào ta lại đại nhân đại nghĩa như vậy nhỉ?...

Cho nên Quân Mạc Tà càng đắc ý ra, không một lời, ẫn như cũ ẩn thân công kích như lúc đầu. Cửu U Hàn nhận trong tay thiên biến vạn hóa, đôi khi trực tiếp phóng ra mười thanh Cửu U Hàn nhận giết đến làm cho Chiến Luân Hồi buồn bực vô cùng, liên tục rống lên!

Hơn nữa còn có Viêm Hoàng Chi Huyết hoàn toàn có khả năng tự mình phát động công kích, Chiến Luân Hồi nhất thời bị lấn át, rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể phòng vệ, hoàn toàn không còn lực hoàn thủ, muốn hoàn thủ thì điều kiện tiên quyết là phải có đối tượng mục tiêu để hoàn thủ, giờ phút này đối tượng, mục tiêu ở đâu?

Còn có hai loại phương thức công kích, cũng vô cùng quỷ dị!

Quỷ dị đến mức lấy kiến thức rộng rãi của Chiến Luân Hồi, cũng hoàn toàn không hề tưởng tượng ra!

Đây rốt cuộc là phương thức công kích gì?

Hai loại kiếm rõ ràng đều dùng Ngự Kiếm Thuật để xuất ra, nhưng hư không ngự kiếm là sao có thể linh động như vậy? biến hóa tinh vi như thế. Ngự hư thần phong lại có thể tiến thoái tự nhiên, tựa như là một thanh kiếm sống, mà Cửu U Hàn Nhận kia biến hóa lại càng quỷ dị quả thực giống như là có người đang dùng kiếm công kích, nhưng xung quanh rõ ràng không hề có người!

Tình huống trước mắt mà nói, Chiến Luân Hồi phán đoán vô cùng chính xác, hiện tượng này chính là có cao thủ ở cự ly xa dùng ngự kiếm thuật thao tác, mà phân tích của hắn càng không có sai, thanh Cửu U Hàn Nhận đích thật là bị người đích thân vận dụng, nhưng người vận dụng Chiến Luân Hồi nhìn không thấy, cũng không cảm ứng được.

Về phần Viêm Hoàng Chi Huyết…

Quân Mạc Tà lúc này cũng buông tay để cho Viêm Hoàng Chi Huyết tự mình công kích, từ lúc thôn phệ Thánh Tôn máu huyết, Quân Mạc Tà lại toàn lực dùng Kim lực liên tục rèn luyện ba, bốn lần.

Cái này liền có thể trở thành một cái tuyệt thế thần binh Viêm Hoàng Chi Huyết liền có thể bắt đầu quấy nhiễu, động một chút liền ở trong Hồng Quân Tháp bay lên, xoát xoát một cái liền thần tốc bay lên.

Hơn nữa lần tôi luyện gần đây, chính là Quân Mạc Tà dùng Hồng Quân tháp ghi lại > đem kiếm chiêu chính mình lĩnh ngộ trong trí nhớ đưa vào.

Người dụng kiếm là người hiểu kiếm nhất?

Chuyện này chính là Quân Mạc Tà hiểu rõ nhất, thông thuộc nhất!

Kết quả này làm tu vi cho kiếm đạo Viêm Hoàng Chi Huyết có thể siêu việt hơn cả Quân Mạc Tà chủ nhân nó một một cấp bậc! hơn nữa xu thế này không ngừng nâng cao lên, dù sao Quân đại thiếu công việc bên ngoài còn rất nhiều, mà Viêm Hoàng Chi Huyết thì chân chính ngoài kiếm ra thì không còn gì…

Mỗi lần nhìn thấy tâm huyết mình hao phí diễu võ dương oai bay tới bay lui trước mặt mình, bình thường lại đùa giỡn ra nhìu thế kiếm tinh diệu mà chính mình vắt óc tìm mưu cũng không cách nào nghĩ ra được, Quân đại thiếu như có một cảm giác, chẳng nhẽ chính mình lại mua dây buộc mình?

Mẹ kiếp, bị một thanh kiếm khinh thường như thế, thật buồn bực a…

Hiện tại Viêm Hoàng Chi Huyết, trí lực bản thân cũng chỉ phát triển đến mười bốn mười lăm tuổi, nhưng đối với kiếm đạo lý giải, so với mấy chục năm, mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm lão gia hỏa cũng không thể so sánh!

Nếu là kiếm ma Độc Cô Cầu Bại xuất hiện nơi này, tất nhiên cũng sẽ đối với chuôi kiếm này mà than rằng: đã sinh cầu bại, sao còn sinh Viêm Hoàng!)(NB: ta kháo còn chôm câu này của Công Cẩn nữa )

Bạn đang đọc Dị Thế Tà Quân của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 30
Lượt đọc 2211

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.