Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạnh phúc của Bách Lý Lạc Vân

Phiên bản Dịch · 2405 chữ

Nhìn thấy Độc Cô Tiểu nghệ cả người ** nước mắt loang lổ khắp khuôn mặt nhỏ nhắn, Quản Thanh Hàn xấu hổ vô cùng!

Hỗn đản chết tiệt này! Sau này làm sao ta dám nhìn mặt người khác…, nhưng chỉ trong chớp mắt nhìn thấy lửa nóng vẫn chưa nguôi trong con ngươi Quân Mạc Tà, Quản Thanh Hàn vô cùng hoảng sợ, vội vàng nhắm mắt lại làm bộ như chưa tỉnh. Người này thật sự quá mạnh mẽ, thật tình là mình ăn không tiêu.

Đến bây giờ cả người vẫn còn tê dại…

- Nguyên lai còn chưa tỉnh, vậy thì thừa dịp này lại đến n lần đi…

Quân Mạc Tà cười hắc hắc, hai bàn tay di chuyển qua đây.

Quản Thanh Hàn vội vàng mở mắt xin tha, tình hình lúc này, quả thực không thể chịu đựng thêm lần thảo phạt nào nữa, Quân Mạc Tà sảng khoái nằm ở giữa giường. hai bên bên nhuyễn ngọc ôn hương tràn đầy, trong lòng không khỏi cực kì thỏa mãn…

Một mạch đến xế chiều, Độc Cô Tiểu Nghệ và Quan Thanh Hàn mới có chút sức lực rời khỏi giường, nhìn nhau không dám nói gì, khuôn mặt hai nàng đều đỏ hồng lên, đích thực đây là lần đầu tiên hai nàng cảm thấy xấu hổ, xấu hổ tự đáy lòng…

Thật lâu sau, không khí này mới phai nhạt dần.

Lập tức Độc Cô Tiểu Nghệ ghé vào tai Quản Thanh Hàn nói nhỏ chuyện gì, làm cho Quản Thanh Hàn xấu hổ vô cùng, hai nàng náo loạn một hồi…

Bất quá, Độc Cô Tiểu Nghệ thương tích nặng hơn một chút vẫn chưa thể động đậy, đôi mi thanh tú nhíu lại nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ: “ Lần sau, tuyệt đối không tiếp tục nấu cơm nữa… Thật là đau chết mất…

Cơm này, cũng không phải ngon như vậy a…, nếu chỉ có một hai người tuyệt đối sẽ không thể nuốt trôi nổi chén cơm này…, hiện tại Quân đại thiếu, lại đang ở nói cao nhất Tà Quân phủ hóng gió nhìn ra xa, khóe miệng nhếch lên vẻ mỉm cười, lẩm bẩm:

- Lần này nấu… Quả thật mùi vị không tồi a. Xem ta cần thêm nhiều lần nấu cơm nữa mới được, nếu không sẽ rất đói…, nhưng mà còn có một chén cơm lớn hơn là Mai Tuyết Yên, rõ ràng cần phải nấu nhưng lại chưa chín kỹ, thật là buồn bực… Quân đại thiếu nghĩ đến đây thì có chút nghiến răng nghiến lợi: “ Nha đầu kia, thật là làm ta tức chết… lần sau nếu rơi vào trong tay ta, nếu không đem ngươi chỉnh đến lúc phải cầu xin tha thứ, quyết không dừng lại…

Bất quá nghĩ thì nghĩ vậy nhưng đành phải thở dài, nguyện vọng là như thế, nhưng lúc thực hiện thì vô cùng khó khăn… Mai Tuyết Yên sợ hãi, tùy thời lúc nào cũng có thể trở về … Như thế thì làm sao ngăn cản?

Đau đầu a…

Đại thiếu rầu rĩ không vui, cau mày vắt óc suy nghĩ, rốt cục làm thế nào mới có thể giải quyết vấn đề này đây?

Thời gian nháy mắt trôi qua, năm ngày sau.

Nhưng trong thời gian này, quan hệ giữa chúng nữ càng thêm gần gũi hơn, chỉ trong năm ngày, tình cảm giữa chúng nữ với nhau càng thêm thân thiết, ngay cả Miêu Tiểu Miêu gia nhập cuối cùng cũng dần dần dung nhập vào bên trong đại gia đình này. Đáng thương cho tiểu công chúa Huyễn phủ, mỗi ngày đều đi theo làm bạn với đội quân tóc dài này, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi cũng học xong cách chơi mạc chượt, đây là di họa sâu xa của sự nghiệp đánh bài, nhưng đồng thời chỉ trong năm ngày ngắn ngủi nợ nần cũng chồng chất nên được lên thay thế thành công Độc Cô Tiểu Nghệ danh hiệu hỏng vương của chúng nữ …

Mà bên thắng nhiều nhất không phải là Mai Tuyết Yên hay Quản Thanh Hàn, hay là một người trong chúng nữ, mà là Đông Phương Vấn Tâm. Mẫu thân đại nhân của Quân Mạc Tà quả nhiên là bà mẹ tuyệt vời là chủ nợ của hầu hết các con dâu, chém giết không ngừng làm cho các nàng kêu khổ không thôi.

Quân đại thiếu ngẫu nhiên cũng tham dự một phen, nhưng mà kết quả chiến đấu không cao thua nhiều thắng ít. Chỉ cần hắn vừa xuất trận, mọi người vốn đang đấu lẫn nhau liền lập tức thay đổi, ba nhà khác liền thống nhất thành một thể! Làm cho Tà Quân Chi Chủ bận rộn thời gian rảnh lúc luyện đan đến tìm niềm vui phải mắt đỏ mặt tía tai, la lên đỏ tình đen bạc.

Dù cho đại thiếu ngẫu nhiên có thể mở ra một quân bài lớn hay được lợi thế gì liền sẽ bị chúng nữ giải trừ!

Nếu đại thiếu gia không có năng lực, phản bác kêu khổ vài câu liền sẽ bị chúng nữ vây công!

Thông qua cuộc chiến này, Quân đại thiếu liền hiểu ra một cái đạo lý cùng nữ nhân giao thủ tuyệt đối là lựa chọn ngu xuẩn nhất!

Đánh thắng thì “ Ngươi có còn là nam nhân hay không, sao lại đi khi dễ nữ nhân!", đánh thua thì “ ngươi có còn là nam nhân hay không, ngay cả nữ nhân còn đánh không lại!” (vừa mới không xuống giường nổi mà giờ dám nói vậy)

Còn một việc nhỏ khác vẫn nên đáng nhắc tới, thật chất hậu cung lúc này của Quân đại thiếu đã mở rộng lên con số ba, vừa đủ có thể cho hàng đêm sướng ca, sắc lang không bằng cầm thú này từng đêm hưởng phúc, thật xứng với câu trái ôm phải ấp, đại sướng kỳ tâm, tam nữ từng người không thể chống đỡ liền chung tay đối địch, tuy rằng không thể nói là thuận buồm xui gió, nhưng cũng không như lúc trước hoàn toàn vô lực chống trả, miễn cưỡng có thể tập hợp chống đỡ, tình hình này làm cho đại thiếu như ăn sâu vào trong xương tủy, mỗi ngày đều sẵng sàng ứng chiến.

Đến vợ cả Mai Tuyết Yên cũng có thể nói là thấp thỏm không yên, trong thời gian này đều chui đầu vào trong Thiên Phạt sâm lâm chỉnh đốn đội ngủ huyền thú, ngẫu nhiên cũng lén lút trở về, nhìn thấy Quân đại thiếu đi vắng, vội vàng xử lý công việc, vạn lần không dám chậm trễ, sợ bị sắc lang thấy được…

Đại thiếu đối với việc này cũng không vội, bởi vì cái gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Ngày đó nha đầu này làm ta khó chịu như vậy, ngươi cho là ngươi trốn vài ngày thì việc này có thể cho qua sao? Ngươi cho là ngươi có thể trốn được sao? Hòa thượng trốn được nhưng chùa thì không thể trốn? Chỉ cần ta có cơ hội, xem ta làm thế nào thu thập ngươi!

Ngươi có thể tránh ta nhất thời, chẳng lẽ có thể trốn cả đời sao? Khi đến lúc, ta không cần động thủ, ngươi còn không phải tự động hiến thân sao? Đến lúc đó, hắc hắc, nghĩ đến lúc này, Quân đại thiếu không hiểu sao bộc phát ra một tiếng cười khủng khiếp như…, đem dọa hai người Thiên Tàn Địa khuyết đang đối luyện dưới sân sợ đến mức lông tóc dựng cả lên.

Chỉ bằng một giọng cười lại có thể đem hai tiểu quỷ to gan lớn mật không đem sinh tử để trong lòng dọa thành như vậy, nụ cười này của hắn như là…!

Cũng không riêng gì hai đứa trẻ này, ngay cả Bách Lý Lạc Vân phụ trách hướng dẫn một bên, đột nhiên nghe thấy tiếng cười này cũng không kiềm lòng được run lên một cái. Nhãn quang liền thu lại, tuyệt không dám nhìn về phía Quân đại thiếu.

Ngàn vạn lần không nên đùa với lửa, rất dễ chết cháy a!

Hiện tại ta cũng đã có lão bà rồi, tuyệt đối không thể trở thành mục tiêu đả kích của vị Tà Chi Quân Chủ này a.

Cái mùi vị này thật là khổ sở…

Vị Bách Lý Lạc Vân thiếu niên thiên tài khó gặp gần trăm năm, cũng có chuyện ẩn giấu trong lòng.

Ngày đó tại Hoa Cúc Thành mọi người tách ra, Bách Lý Lạc Vân dẫn người đuổi theo Triển Mộng Điệp, hai người gặp lại, đều mừng rỡ không thôi.

Hơn nữa lúc đó Triển Mộ Bạch – lão tổ tông Triển gia vừa chết trong tay Quân Mạc Tà, Triển gia không khác gì mất đi chỗ dựa vững chắc, Bách Lý Lạc Vân cường thế xuất hiện, tu vi bản thân đạt đến Thánh Hoàng cảnh giới, hơn nữa cũng có vài tên Thánh giả làm thuộc hạ, thực lực thế này đối với Triển gia quả thực là cường đại khó thể cưỡng lại!

Đây quả thực là một chiếc bánh nướng từ trên trời rơi xuống a.

Cho nên, nguyên bản đối với đứa con riêng của Bách Lý thế gia này không thèm để trong mắt, cho nên càng không có khả năng đem thiên kim tiểu thư gả cho tên Bách Lý Lạc Vân không tiền đồ này, lúc này liền lập tức thay đổi thái độ!

Hơn nữa lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ!

Về sau, thế lực Bách Lý Lạc Vân phát triển đến mức khó tin, tương lai rộng mở, làm cho chuyện yêu đương này không cần Triển Mộng Điệp… lập tức liền đem khuê nữ mang qua đây, thiếu chút nữa là khóc than cầu khẩn.

Đây chính là chỗ tốt của thế lực và thực lực!

Đây chính là hình tượng cụ thể chứng minh ai có nắm đấm to thì người ấy có đạo lý!

Ngắn ngủn trong mấy ngày sau, sẽ làm xong những những thủ tục đính hôn rườm rà này, nếu không phải thời gian quá gấp gáp, không chừng Triển gia liền có thể chủ trì đưa hai người vào động phòng, đem gạo nấu thành cơm.

Đối với Triển gia lúc này mà nói, chuyện trọng yếu nhất sau khi mất đi chỗ dựa vững chắc không gì hơn là lôi kéo tuyệt thế cao thủ Bách Lý Lạc Vân này về phía mình!

Kế tiếp mấy ngày sau, Triển gia đang cân nhắc phải mượn sức vị con rể này thế nào, để trả thù cho lão tổ tông Triển Mộ Bạch… Nhưng lại bị đả kích nghiêm trọng, hoặc có thể nói là bị sự thật này đả kích…

Bọn họ rốt cuộc cũng biết con rể phi thường này, hi vọng lớn nhất cho tương lại Triển gia, cũng là lực lượng nòng cốt để báo thù rửa hận lại chính là thủ hạ giết chết lão tổ tông Tà Chi Quân Chủ Quân Mạc Tà!

Tin tức động trời này làm cho người trong Triển gia ngây ngốc! không biết phải làm sao. Mắt thấy con rể vẻ mặt tràn đầy sát khí, nếu như không bỏ qua ước nguyện đối phó với Tà Chi Quân Chủ, hắn tuyệt đối sẽ đại nghĩa diệt thân!

Triển gia như miệng ngậm phải phân lâm vào trầm mặc. Thật lâu sau cuối cùng cũng quyết định yên lặng – không hề trả thù.

Bất cứ chuyện gì khi đang quyết định đều cảm thấy rất khó khăn, nhưng sau khi quyết định, thì lại có rất nhiều lý do để thực hiện.

Vô số lý do hợp tình hợp lý!

- Tổ tiên Triển Mộ Bạch tuy là Triển gia thủy tổ, nhưng đã rất lâu rồi, đã lâu rồi không trở về không còn giúp đỡ nhiều đối với Triển gia. Nhưng khi xuất hiện, lại đem đến cho gia tộc tai ương ngập đầu… May mắn lắm Triển gia mới tìm được sinh cơ, ta nghĩ hậu nhân cũng không ta cũng không nên xen vào ân oán của tổ tiên… không bằng hóa can qua thành bè bạn, có có thể có được một chỗ dựa vững chắc cớ sao lại không làm? Lại nói tiếp,Tà Chi Quân Chủ này, rõ ràng so với Tam Đại Thánh Địa trọng tình trọng nghĩa hơn…

Lời này không biết ai nói ra, nhưng lập tức được rất nhiều người tám đồng.

Mọi người từ thấp thỏm lo âu dần dần thảo luận nhiệt tình, cuối cùng mới ra quyết định nghe theo ý kiến của Bách Lý Lạc Vân chính là con đường dẫn dắt Triển gia đến huy hoàng…

Vì thế mọi người đều vui vẻ.

Trên thực tế, việc này không thể trách người Triển gia bạc tình mà là do lão tổ tông này ngàn năm chưa lộ diện một lần.

Cảm tình này không khỏi phai nhạt một ít.

Mà nguyên nhân chủ yếu, chính là sự thật của thế giới này, nắm tay ai to liền quyết định hết thảy! Dù cho không có Bách Lý Lạc Vân xuất hiện, chỉ cần Quân đại thiếu biểu lộ một chút ý tứ, chỉ cần các ngươi mắng nhiếc Triển Mộ Bạch một trận, ta sẽ không diệt Triển gia, Triển gia tuyệt đối sẽ nghe theo, thậm chí còn nhiều hơn thế, cố gắng giành được niềm vui của Tà Chi Quân Chủ!

Còn có cái gì so với duy trì dòng dõi cho gia tộc trọng yếu hơn đây?

Bách Lý Lạc Vân nhanh chóng thành hôn cùng Triển Mộng Điệp tại Triển gia, rồi sau đêm tân hôn, hai người liền quay về Tà Chi Quân Chủ. Đến đây, người có tình đã trở thành phu phụ.

Bách Lý Lạc Vân trong lòng biết rõ, mình có được ngày hôm nay, tất cả những gì hôm này có được, có thể cùng người trong mộng mình kết duyên, tất cả những chuyện này, hoàn toàn là do Quân Mạc Tà ban cho!

Bạn đang đọc Dị Thế Tà Quân của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 38
Lượt đọc 2930

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.