Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ nhân, ta tới cứu nàng.

Phiên bản Dịch · 2282 chữ

- Hứ, ai chà lưng với chàng chứ….

Miêu Tiểu Miêu nói ra lời này, trong phút chốc cảm thấy bản thân nói sai cái gì, vội vàng bổ sung:

- Cái gì mà chàng không ngại? Ai nói muốn tắm chung với chàng chứ? Chàng không để ý nhưng thiếp rất để ý đấy!

- Ta đã không để ý thì nàng còn ngại gì nữa, thôi thì giờ ta giúp nàng chà lưng trước, vậy được không?

Quân đại thiếu gia có vẻ như trêu đùa thành nghiện!

- Được cái đầu chàng, thiếp chỉ tắm một mình thôi, sao chàng có thể đi cùng ta…. Người ta….

Miêu Tiểu Miêu nhất thời nghẹn lời, nhìn lại cả người Quân đại thiếu gia cũng dính đầy bùn lầy, nếu không tắm thì quả thật chịu không nổi, nhưng…….

- Được rồi……

Nhìn Miêu Tiểu Miêu sốt ruột, Quân Mạc Tà nháy mắt nói:

- Nhìn nàng thẹn thùng như vậy thôi thì để ta ở dựng một cái giá gỗ, phơi áo lên sẵn tiện ngăn lại tầm mắt, chờ nàng tắm xong rồi đến lượt ta tắm. Vậy được rồi chứ gì?

- Nhưng làm sao… có thể cam đoan… Chàng không nhìn lén?

Miêu Tiểu Miêu xoay xoay ngón tay, cảm thấy thật là rối rắm.

- Ta lấy nhân phẩm cam đoan, ta tuyệt đối không nhìn lén! Cho dù nàng để ta nhìn, ta cũng không nhìn!

Quân Mạc Tà giơ tay lên trời thề, trong lòng cũng âm thầm tự hỏi bản thân một câu: “A… nhân phẩm? Ta thực sự có thứ gọi là nhân phẩm này sao?”

Đã nói là làm, Quân Mạc Tà nhanh nhẹn dời vài tảng đá, lại bẻ thêm mấy nhánh cây, một cái giá gỗ đơn giản nhanh chóng hoàn thành, sau đó liền cởi áo khoác của mình ra treo lên giá gỗ, phơi thêm vài lớp quần áo, thì đã hoàn toàn chia cách được trong và ngoài…

Miêu Tiểu Miêu thoáng yên tâm, nhưng vẫn ngượng ngùng. Vạn nhất người này nhìn lén….. Bản thân mình biện pháp nào cũng không có, nhìn lén thì nhìn lén đi, bản thân mình sớm muộn gì cũng là của hắn. Mặc Quân Dạ là một người quân tử nho nhã lễ độ, tài hoa hơn người, chắc sẽ không làm loại chuyện này đâu. Miêu Tiểu Miêu tự an ủi bản thân. Không thể không nói, tên này để lại ấn tượng quá tốt trong lòng Miêu Tiểu Miêu, dường như chỉ có trời mới biết, người này thật sự không có cái gì gọi là chính nhân quân tử cả, cho dù dùng hai từ ‘lưu manh’ để hình dung là quá nhân từ rồi…..

- Chàng…. Chàng không được nhìn lén! Nếu chàng mà nhìn lén thì chính là cầm thú!

Miêu Tiểu Miêu do dự rồi từ từ bước xuống nước, vốc nước lên, lau rửa cánh tay, đồng thời cũng len lén liếc nhìn về phía sơn động, thấy tà áo trắng dính đầy bùn lầy vẫn không động đậy, có vẻ như Quân Dạ hắn nói nhìn lén, thật đúng là giữ lời, lúc này mới yên tâm hơn. Nhưng khi đã yên tâm rồi, trong lòng lại dâng lên một ý tưởng kỳ quái: “Hừ, sao hắn không nhìn lén? Chẳng lẽ ta…. Không có sức hấp dẫn sao?”

Nghĩ thế nên lòng liền có chút buồn bã bực bội: “Ngươi cũng quá quân tử rồi, quả thực quân tử chả đúng lúc, quả thật cầm thú cũng không bằng…..”. Miêu Tiểu Miêu cắn răng, cư nhiên có chút oán hận nghĩ vậy…

Con gái mâu thuẫn như vậy đấy, lúc đầu thì tìm trăm phương ngàn kế không cho ngươi nhìn lén, nhưng nếu ngươi thật sự không nhìn trộm, nàng lại không hài lòng. Mà nếu ngươi nhìn lén… nàng lại càng không hài lòng… Thậm chí còn có thể tức giận tìm đến cái chết. Miêu Tiểu Miêu còn đang thả hồn ngẫm nghĩ thì đằng sau giá áo truyền đến giọng nói Quân đại thiếu gia:

- Nàng nhanh cởi quần áo ra giặt sạch đi, giặt xong ta phơi lên cho nàng, bằng không chút nữa không có đồ để mặc… Thời gian để hong áo quần cũng đủ để nàng tắm rửa cho xong…

Quân Mạc Tà nói chuyện, khóe miệng kéo lên thành một đường cong quỷ dị…. Trong Hồng Quân Tháp của Quân đại thiếu gia dĩ nhiên là có áo sạch. Nhưng giờ phút này, hắn cũng không có lòng tốt lấy ra, một màn biểu diễn đáng coi đang ở trước mắt, có thằng ngu nào không muốn thưởng thức chứ?

- Ừ

Miêu Tiểu Miêu ừ một tiếng trả lời, cảm thấy đề nghị của Quân đại thiếu gia rất hợp lý, cắn môi nhìn áo khoác, lập tức vươn tay cởi cúc áo, mới tháo có một nút, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mặt đỏ bừng lên, vội vàng để toàn bộ cơ thể mềm mại chìm vào trong nước, sau đó giặt sạch áo, duỗi tay ra, vụt một cái, ném qua bên giá quần áo…

Nghe bên kia truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, Miêu Tiểu Miêu cắn môi nở nụ cười, đột nhiên, nàng giật mình nghĩ đến: “Quần áo đã ném đi rồi, vậy thì… lát nữa, lúc mình tắm xong… Thì nên làm sao đây?”

Tên hỗn đản này! Lại dám dùng chiêu này để chiếm tiện nghi của mình…..

Chỉ một thoáng, Miêu Tiểu Miêu lại lặn xuống nước, trong lòng hết sức sợ hãi và lo lắng: “Chẳng lẽ hắn muốn mình chút nữa trần truồng đi lên mặc quần áo sao?”

Không thể không nói, Quân đại thiếu gia để lại trong lòng Miêu Tiểu Miêu một ấn tượng quá tốt, Miêu Tiểu Miêu đối với lời nói của hắn căn bản không hề có chút nghi ngờ nào cả, cũng không tưởng tượng được, người này lại có ý nghĩ xấu xa như vậy… Nay quần áo không có, bản thân trần như nhộng ngồi trong nước…

Cái này đúng là không biết nên làm sao nữa rồi…

Miêu Tiểu Miêu vô thức tẩy rửa toàn thân, mặt nhăn mày nhíu suy nghĩ biện pháp, cũng không biết qua bao lâu, cơ thể đã rửa sạch sẽ, nàng vẫn không nghĩ ra cách nào cả.

Vô tình liếc mắt về bên kia, đột nhiên cái miệng nhỏ nhắn mở to, con ngươi cơ hồ lồi đi ra…

Không biết từ lúc nào bên bờ bên kia có một thiếu niên chỉ mặc mỗi nội khố, duỗi thẳng hai chân ngồi trên tảng đá, con mắt gắt gao chăm chú đảo khắp cơ thể mình, khóe miệng còn chảy cả nước miếng nữa… Cái này…

- Chàng, chàng… sao chàng lại xuống đây? Chàng nhìn cái gì vậy! Mau nhắm mắt lại!

Miêu Tiểu Miêu hai tay ôm ngực, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, nhanh chóng đưa cả người chìm xuống nước, suýt chút nữa cả đầu của mình cũng dìm xuống nước luôn, chỉ để lộ ra mỗi đôi mắt, cảm thấy vừa thẹn vừa tức, tâm hoảng ý loạn, nhưng khi vô cùng hoảng loạn, trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ cổ quái …

- Chàng không phải nói chàng tuyệt đối không nhìn lén sao? Sao sao chàng nói rồi lại có thể không giữ lời chứ? Chàng chàng còn lại cởi hết quần áo ra nữa, chàng… Miêu Tiểu Miêu đỏ mặt, giận dữ nói. Ở trong nước không thể dậm chân, nếu không, Miêu đại tiểu thư khắng định đã giẫm đến đau cả chân rồi…

- Hở?... Ta không có nhìn lén a, ta rõ ràng là đường đường chính chính quang minh chính đại mà xem a!

Quân Mạc Tà không biết xấu hổ mắt vẫn chăm chú nhìn cơ thể hoàn mĩ mềm mại trong nước, hắc hắc cười nói:

- Ánh mắt đó của nha đầu ngươi là sao, ta cũng đâu có cởi hết quần áo, không phải còn một cái nội khố đây sao?

- Chàng, chàng….

Miêu Tiểu Miêu giận dữ, trong lòng lại vô cùng ngượng ngùng, chậm rãi di chuyển trong nước, càng lúc càng đi ra xa.

Lại bùm một tiếng, Miêu Tiểu Miêu giật mình hoảng sợ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái kẻ không biết xấu hổ kia đã nhảy xuống nước, vô cùng anh dũng bơi tới chỗ mình, còn vừa bơi vừa nói:

- Ai nha, trên người thật sự bẩn muốn chết, ta cũng phải xuống nước tắm rửa, kỳ thật hồ nước rộng như vậy, đừng nói là hai người, mười người cũng chứa đủ. Ta xem nàng cũng đã tắm rửa khá sạch rồi, bây giờ nàng sẽ không để ý chứ?

“Ta sẽ không để ý ư? Phải nói là ta rất là để ý! Phi thường để ý!” Miêu Tiểu Miêu mở to mắt, há hốc mồm nhìn tên vô sỉ này, quả thực đúng là không còn lời nào để nói nữa.

- Chàng, chàng… Chàng đừng đến đây! Đừng tới đây!

Miêu Tiểu Miêu hoảng sợ không ngừng lùi về sau, giờ phút này nàng sợ tới mức quên cả việc thực lực của bản thân “cao” hơn tên đăng đồ tử này gấp mấy lần…

- Nàng nói gì? Nói lớn tiếng chút, ta nghe không rõ a. Thôi được rồi, đợi một chút ta bơi tới gần sẽ nghe rõ hơn.

Quân Mạc Tà vẻ mặt ngơ ngác la lên, nếu người không biết chuyện nhìn thấy cũng sẽ tưởng hắn thật sự nghe không rõ

- Ngươi đang kêu ta sao? Kêu ta qua đó làm gì vậy?

Vừa nói, vừa như người cá bơi qua…

Cái tên này, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ độ chừng hai trượng thôi, vậy mà còn mặt dày nói cái gì cũng không nghe rõ. Chỉ sợ khoảng cách là hai ngàn trượng, hắn cũng nghe được rành mạch rõ ràng. Vậy mà còn dám nói “Kêu ta qua đó làm gì”. Hừ, ngươi sờ cũng đã sờ, xem cũng đã xem, ngươi còn nói gì nữa chứ?

Miêu Tiểu Miêu xấu hổ, toàn thân nóng bừng lên, nàng là một đứa con gái chốn khuê phòng sao có thể trải qua trường hợp xấu hổ như vậy chứ? Cứ thế, lòng hoang mang, hoảng sợ không ngừng lùi về sau, không ngờ vấp phải một tảng đá dưới nước, ùm một tiếng ngã ngay xuống nước… Sự việc này xảy ra quá bất ngờ khiến nàng không kịp phòng bị, hơn nữa một phần do tâm hoảng ý loạn nên đường đường là một vị Tôn Giả Nhị cấp vậy mà cũng bị sặc nước.

- A? Nha đầu ngươi không sao chứ? Miêu cô nương, ngươi đừng lo lắng, ta đến cứu ngươi!

Quân đại thiếu gia hết sức sốt sắng “quan tâm” vội vàng kêu to, trong chớp mắt tăng tốc độ, vù một cái đã đến bên cạnh Miêu Tiểu Miêu, duỗi tay ra liền ôm chặc khối thân thể hoàn mỹ mềm mại vào lòng, hai tay lập tức bắt đầu không thành thật, nhưng miệng vẫn luôn mồm hô to gọi nhỏ.

- Sao vậy? Sao vậy? Không bị thương ở đâu chứ, không bị thương chỗ nào chứ? Để ta xem xem… Chỗ này, may quá chỗ này không bị thương. Còn có chỗ này… Ta xem xem…..

Giây phút này cả người Miêu Tiểu Miêu nhũn ra, mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn cái tên vô sỉ cách mình gần như bằng không này, một câu cũng nói không nên lời. Trên đời này còn có một tên giống như vậy sao! Cư nhiên còn…. Cứu ta…. Da mặt tên này quá dày rồi….

- Nha đầu, sao ngươi không nói câu nào cả vậy? Sao vậy?

Thật là, lúc này mà hắn còn dám giả bộ ngạc nhiên lo lắng hỏi.

- Chẳng lẽ sặc nước đến xỉu? Không xong không xong, phải hô hấp nhân tạo rồi, không sao, may mà ta học qua.

Hắn cũng không quan tâm Miêu Tiểu Miêu hiểu hay không cái gọi là “hô hấp nhân tạo”. Vì bản thân cần tìm một lý do “đàng hoàng” nên vừa nói xong liền mở rộng miệng bao trùm đôi môi đỏ mọng xinh đẹp. Miêu Tiểu Miêu trong lúc này tâm hoảng ý loạn, căn bản không biết nên làm như thế nào, cần quái gì người này hô hấp nhân tạo chứ? Nhưng người này lại nhân cơ hội này nghĩ đại một lý do chiếm tiện nghi mình. Cho dù đó là sự thật, vậy chỉ cần truyền một chút huyền khí vào cơ thể thì xong rồi…

Lại nói, cái gì gọi là xỉu? Người ta mắt còn mở lớn mà.

Đôi mắt đẹp của Miêu Tiểu Miêu mở to thật to, hai tay yếu ớt đẩy hắn ra, nhưng bây giờ cơ thể hai người dính sát nhau, không có điểm tựa làm sao có thể đẩy ra chứ? Miêu tiểu thư càng lúc càng cảm thấy trên người đối phương truyền đến từng cơn nóng hổi, cùng với hơi thở nồng đậm đầy nam tính, cơ thể càng ngày càng mềm nhũn ra…

Đột nhiên nghĩ đến lời mình vừa mới nói ban nãy: “Quân Dạ, nếu qua được kiếp nạn này, thiếp nhất định lập tức sẽ trở thành nữ nhân của chàng…”

Bạn đang đọc Dị Thế Tà Quân của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 26
Lượt đọc 2379

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.