Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam nhân như vậy, độc nhất vô nhị!

Phiên bản Dịch · 2463 chữ

Miêu phu nhân thấm thía nói:

-Nói đến dung mạo của con đủ để khen khuynh quốc khuynh thành, tin tưởng đứng cùng các tuyệt đại mĩ nhân từ xưa đến này, nữ nhi của vi nương tuyệt đối nằm trong mười người đứng đầu! Nói đến gia thế, thiên hạ lừng lẫy ít người có thể so cùng! Cho dù là công chúa hoàng thân trong hồng trần thế tục, nói đến giá trị cũng thua con một trời một vực! Tính cách dịu dàng hiền thục, tài nghệ võ công cũng là kì tài nữ tử ngàn năm hiếm thấy..... Nhưng hắn chẳng những không thụ sủng nhược kinh, ngược lại lại lựa chọn từ chối! Đây là vì nguyên nhân gì vậy.....

Nghe đoạn thoại này, Miêu Tiểu Miêu cũng không khỏi chìm vào trầm tư. Cách nói của mẫu thân có chút phóng đại nhưng những điều cơ bản đều là thật, nếu bản thân mình có nhiều ưu điểm như vậy sao Mặc Quân Dạ kia còn muốn từ chối mình, đây cũng là lý do mà mình nghĩ nát đầu cũng không ra.

-Mẫu thân..... Rốt cuộc là vì lý do gì vậy?

Miêu Tiểu Miêu rốt cuộc nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra lý do gì cả, không khỏi lo lắng nặng nề hỏi.

-Ai..... Quả nhiên là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, lý do có thể nói là vô cùng đơn giản. Theo những lời con nói hôm nay, , lý do vì sao thái độ của hắn lập tức thay đổi trở nên lãnh đạm chính là do chuyện đùa kia.....

Miêu phu nhân hít sâu thở ra một hơi dài.

-Đây..... Chuyện này là sao? Vì sao sẽ cùng một lý do vậy?

Miêu Tiểu Miêu tiếp tục kinh ngạc.

-Người có được thể chất kỳ ảo đó..... Trong lòng có người khác…

Miêu phu nhân thở dài, nói:

– Theo những lời con tự thuật, Mặc Quân Dạ này xuất khẩu thành thơ, mỗi câu đều là thiên cổ tuyệt cú khiến người ta tỉnh ngộ, nhưng lại biểu lộ một mối tình chân thành sâu tựa biển, cố tình..... bên trong mỗi câu thơ, đều có một bầu không khí chuyện cũ nghĩ lại mà kinh....., những câu từ đó, nếu toàn bộ đều là sáng tác của hắn..... Còn có khúc nhạc táng hoa ngâm mà hôm nay con đem về.....

Miêu phu nhân chỉ nhạc phổ trên tay Miêu Tiểu Miêu:

– Khúc này..... chỉ sợ không phải là sáng tác của con gái mấy trăm năm trước không thôi..... Nếu đúng, vì sao chúng ta chưa từng nghe qua chứ? Vi nương có thể nói là trầm mê nhiều năm, tự tin nói không thua bất cứ người nào thời này cả, lại chưa từng nghe qua có một khúc nhạc triền miên bồi hồi tuyệt diệu như vậy cả..... Mà phụ thân con vì ham mê của vi nương, đã phái ra ngoài bao nhiêu người để tìm kiếm? Mấy tháng trước, khúc nhạc tiếu ngạo giang hồ kia ở Cúc hoa thành xuất hiện, không quá ba ngày đã có đủ nguyên bộ khúc phổ ở chỗ vi nương. Nếu nó đúng là khúc phổ cổ, vi nương không thể không biết.....

-Còn nữa, khúc nhạc này quả thật rất tuyệt nhưng cảnh ý trong khúc cũng rất sâu, ngoài nỗi niềm thương hại hối tiếc ra, sâu bên trong còn là nỗi sầu bi của cảnh chia ly tử biệt.....

Miêu phu nhân thở dài:

– Vi nương thậm chí có thể kết luận! Khúc nhạc này hẳn là do Mặc Quân Dạ Mặc công tử tự mình soạn ra, là khúc nhạc để tự mình tưởng nhớ người yêu. Cho nên mới không có truyền lưu ra ngoài. Con nên biết, nếu đó không phải là một người con gái đến giây phút cuối cùng của cuối đời, tuyệt đối không thể viết ra một khúc nhạc như vậy..... Trong khúc nhạc này tuy không có câu từ nào nói đến tình yêu nam nữ, nhưng trong mỗi câu mỗi từ đều tràn ngập ai oán và sinh ly tử biệt, mất mát của tình yêu nam nữ..... Một người con gái nếu có người yêu ở bên cạnh mình, cho dù chết cũng là người hạnh phúc nhất, như thế nào có thể để lại một khúc nhạc khiến người yêu của mình ngày ngày đêm đêm thương tâm chứ? Con và mẫu thân đều là con gái, chẳng lẽ chúng ta còn không hiểu được tâm sự con gái sao?

Miêu Tiểu Miêu có chút hiểu ra, nói:

-Cách nói của mẫu thân rất có lý, chẳng lẽ là..... Vậy đây căn bản đều là tình yêu của bản thân hắn....., sau khi chia ly......?

-Điểm này, hẳn là không còn gì để nghi ngờ nữa.

Miêu phu nhân gật gật đầu:

– Kỳ thật, ngay từ đầu hắn đã cũng đã chỉ cho con thấy rồi. Nhớ rõ buổi sáng con từng nói qua, ngày hôm qua hắn từng đối với vị thiên tài âm luật kia nói qua một câu: Bước xuống biển rộng không gặp nước, leo tới vu sơn chẳng thấy mây! Đáng tiếc, người ở trong cuộc, vĩnh viễn cũng không thể nhận ra.....

Miêu phu nhân thở dài nói:

-Nữ nhi, vẫn là câu kia, buông tay....., nếu là một người còn sống, bằng nữ nhi của vi nương tuyệt đối có cơ hội giành thắng lợi! Nhưng, đấu với một người đã chết, ngay cả khi con là cửu thiên tiên nữ cũng không thể thắng được! Ngay cả miễn cưỡng thắng được cũng chỉ là một thế thân thôi, một thứ hàng hóa thay thế, nếu là như vậy con cam tâm sao.....

-Thì ra hắn..... trải qua nhiều đau khổ như vậy, hắn thật sự là chí tình chí nghĩa, người con trai tốt nhất vậy, nếu bỏ qua còn phải tìm một người như thế ở đâu nữa chứ.....

Ánh mắt Miêu Tiểu Miêu đặc biệt thê lương, trong giọng nói tràn ngập đau lòng:

– Không thể tưởng được, người trong lòng của con vậy mà..... trong lòng..... lại đau khổ như vậy.....

Miêu phu nhân trong một lúc vô lực thở dài:

-Nữ nhi, không phải vi nương muốn nói những lời nhụt chí..... Nhưng con phải biết, cho dù là nam hay nữ trong lòng đều có một giấc mơ! Cho dù là người con gái chưa hiểu sự đời, trong lòng cũng sẽ có một giấc mơ, một bóng hình, dù vĩnh viễn đều là bóng hình mờ nhạt..... Cho dù là người đàn ông đó ngày sau trở thành một người âm hiểm độc ác như thế nào, thậm chí là tội ác tày trời, hoặc là.... hoang dâm..... Người con gái đầu tiên đi vào lòng người đàn ông này, vĩnh viễn đều là nữ thần của hắn.....

Miêu phu nhân từng lời từng lời nói ra:

-Người con gái đến sau cũng không có một người nào so được với người con gái đầu tiên! Cho dù người con gái đến sau này đẹp hơn người đầu tiên một vạn lần..... thậm chí là càng nhiều hơn nữa, nhưng trong lòng người đàn ông, quý giá nhất vĩnh viễn là người đầu tiên! Đó là người khi hắn còn trẻ ngây thơ là người con gái hắn thích nhất, mà không phải là người con gái thứ nhất mà hắn đạt được! Đổi lại là con gái, cũng giống vậy thôi! Cho dù người con gái này sau này trở nên như thế nào..... thậm chí kỹ nữ người nào cũng có thể làm chồng, thậm chí thân trong thanh lâu sớm nở tối tàn, một đôi tay đẹp ngàn người gối, một cặp môi đẹp ngàn kẻ nếm..... Nhưng, trong lòng nàng, cũng sẽ như con két học nói mãi một câu, người nàng thích vĩnh viễn là người đàn ông đầu tiên! Trước mặt người đàn ông đó, cho dù nàng lang thang bao nhiêu năm vẫn là cô gái hồn nhiên thẹn thùng năm đó......

Giọng nói của Miêu phu nhân có chút nặng nề:

-Tiểu Miêu..... Lời vi nương, con hiểu không? Nam và nữ, kỳ thật đều giống nhau..... Nét hồn nhiên và chân tình ban đầu cho đến chết cũng không quên được, tình huống bây giờ của con là như thế đấy. Mà Mặc Quân Dạ kia, tất nhiên trong lòng..... đã thuộc về một người khác.....

Miêu phu nhân thở dài nói:

– Con có biết vì sao hắn gặp dụ hoặc của con vẫn như cũ do dự, vẫn như cũ từ chối không? Vì hắn sợ! Hắn sợ con sẽ ảnh hưởng đến vị trí của người đó trong lòng hắn! Hắn không dám nếm thử, không dám đặt cược......

Miêu Tiểu Miêu hai tay nâng má đẹp, lẩm bẩm:

-Nhưng..... Mẫu thân, trong lòng hắn có một người để tưởng nhớ, sớm sớm tối tối đều đau khổ nhớ lại, trong lòng chẳng phải sẽ rất đau sao? Nếu vĩnh viễn cũng không có người giải quyết giùm hắn..... Vậy hắn phải làm sao bây giờ? Hắn là một người có thể chất kỳ ảo nhất định sinh mệnh được kéo dài, chẳng lẽ phải đau khổ cả đời sao? Vậy..... Thật khiến người ta đau lòng a..... Con sao có thể để như vậy chứ, con nhất định phải giải cứu hắn, nhất định phải.....

Miêu phu nhân mắt trừng miệng cứng, rơi vào chán nản! Bà khổ tâm nói nhiều như vậy, mục đích chính là hy vọng nữ nhi có thể buông tay. Nhưng ai ngờ bây giờ, những lời đó lại phản tác dụng đâu? Đây đúng là bất ngờ..... Miêu Tiểu Miêu tâm sự, quả nhiên là.....

“Xem ra nha đầu nàng đã không còn thuốc cứu chữa, đạo lý thì nàng hiểu được, nhưng khi nàng đã vĩnh viễn sa đọa trong lưới tình rồi.....”

-Vậy con có biết vì sao hôm nay hắn lại lãnh đạm như vậy không? Không vì cái gì khác cả, là vì tình cảm tỷ muội giữa con và Tiểu Đậu nha quá sâu đậm, rất dễ dàng gắn bó với nhau, thậm chí hai người các con như là một người khó có thể chia lìa. Một khi con tiến vào cuộc sống của hắn, Tiểu Đậu nha cũng theo vào! Cứ như vậy, đối với vị trí trong lòng hắn đó là sự uy hiếp rất lớn, thậm chí là khiêu chiến! Biết không? Hiểu không.....

Miêu phu nhân còn muốn cố gắng đến cùng:

-Hơn nữa, chỉ cần hắn vào trước thì hắn là chủ .Mai sau nếu con và hắn sống chung, chỉ cần con và Tiểu Đậu nha vẫn sống chung với nhau hắn sẽ bắt đầu nổi lên lòng nghi ngờ! Chỉ cần con và Tiểu Đậu nha cùng đồng ý một việc gì đó, hắn sẽ sinh ra phản cảm! Theo một người như vậy, còn có hạnh phúc gì đáng nói chứ? Nữ nhi, buông tay đi, đừng để đến ngày không thể thu hồi lại mới hối hận!

-Chẳng lẽ trong Phiêu Miểu Huyễn phủ này, tổng cộng có tám thế gia siêu cấp lớn, hàng trăm trung và tiểu thế gia, cũng đã có rất nhiều rất nhiều thanh niên tài tuấn, vậy mà cũng không có một người sánh bằng Mặc Quân Dạ kia sao......

– Miêu phu nhân vô lực hỏi.

-Tạm thời không có người nào có thể sánh bằng..... Mặc Quân Dạ, hắn thật sự rất đáng thương......

Trong lòng Miêu Tiểu Miêu, đã vì Quân Mạc Tà tạo nên một mẫu hình đàn ông lụy vì tình hoàn mĩ, đôi mắt đẹp của nàng thê lương nói :

- Một người con trai như vậy, có thể lạnh nhạt với dung mạo và tài hoa của con, hoàn toàn không nhìn đến quyền thế của Miêu gia chúng ta, vẫn như cũ lựa chọn từ chối....., mẫu thân, người như vậy rõ ràng chính là xem phú quý như mây bay, xem công danh như cặn bã! Người như vậy, mới là người duy nhất coi trọng tình cảm chân thật, mới chính là người đàn ông hiếm thấy trên đời! Mẫu thân không phải vẫn dạy con như vậy sao? Chẳng lẽ khi chuyện đã tới trước mặt mẫu thân, ước nguyện ban đầu của mẫu thân liền cải biến sao? Chẳng lẽ mẫu thân muốn con bỏ qua một người đàn ông hiếm thấy trên đời này, phải gả cho một tên thế gia đệ tử không tiếng tăm, tham hoa háo sắc, không hề có tình cảm, không hề có đạo đức sao? Cũng chỉ vì tên thế gia công tử đó trên đầu có một vòng hào quang sáng chói có thể trợ giúp rất lớn cho Miêu gia sao..... Những tên thế gia công tử ở ngoài kia, trong mắt con đều là một đám tranh danh trục lợi vô vị! Mẫu thân vừa mới hỏi con, thật sự không có người nào sánh bằng Mặc Quân Dạ sao? Con trịnh trọng nói cho mẫu thân, thật sự không có ai có thể sánh bằng hắn, đem những tên thế gia công tử ra so với Quân Dạ cũng không bằng một ngón chân của hắn.....

Miêu Tiểu Miêu kiêu ngạo cười cười, tựa như là muốn đối với trời đất tuyên bố vậy, mở rộng hai tay lớn tiếng nói:

-Vì vậy trên thế giới này, chỉ có hắn mới tên là Mặc Quân Dạ! Những người khác đều không phải! Ta chỉ muốn có hắn.....

-Mẫu thân, mẫu thân không biết tên này rất tuấn tú sao? Mặc Quân Dạ! Bóng đêm đen như mực, lại tràn ngập khí chất quân tử..... Như tia sáng đêm hôm qua.....

Miêu Tiểu Miêu si mê ngốc nghếch nở nụ cười.....

Miêu phu nhân ảm đạm thở dài, thật sự là hết chỗ để nói. Bà thật sự không rõ, với tính cách mềm mại dịu dàng như mình sao có thể sinh ra một đứa con gái bướng bỉnh như vậy chứ?

Mọi chuyện đều chỉ để tâm đến những chuyện vụn vặt thôi.....

Hoặc là, Miêu phu nhân cũng chỉ là người trong cuộc, bà xem nhẹ một chuyện rất quan trọng. Trong miêu tả của bà Mặc Quân Dạ là một người lụy vì tình, lại không phát hiện được rằng giờ phút này, Miêu Tiểu Miêu lại không phải như vậy, nàng chính là yêu người đàn ông đầu tiên của nàng, Mặc Quân Dạ!

Bạn đang đọc Dị Thế Tà Quân của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 35
Lượt đọc 2375

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.