Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

phí tổn thất tinh thần

2481 chữ

Quyển 1: Đại lục Lan Tạp!

Chương 13: phí tổn thất tinh thần

"Tướng. . . Khụ khụ. . . Đem nhi tử của bổn tọa giao ra đây!" Liệt Diễm chiến sư có chút lúng túng, miễn cưỡng lên tiếng nói, nếu giờ phút này nhóm nhân tộc kia cẩn thận quan sát nó, bọn họ có thể nhìn ra khuôn mặt dưới lớp lông xù kia hơi hơi phiếm hồng.

Miệng phun ra ngôn ngữ loài người!

Hóa ra là dịa giai huyền thú!

Những người có thế lực trong nhóm loài người kia, hễ là người có hiểu biết một chút cũng đoán ra con ma thú đang nói chuyện với bọn chúng có xuất sứ không hề tầm thường, vì vậy đều bị dọa đến toát một tầng mồ hôi lạnh, mấy người này ngay lập tức liên tưởng đến thân phận cao quý của Liệt Diễm chiến sư, ào ào cúi đầu vái chào!

Tam trưởng lão Lam gia cuống quít lên tiếng giải thích: "Liệt Diễm lĩnh chủ đại nhân, chúng ta dù có gan to đến mấy cũng không dám có tư tưởng xấu lên người nhi tử nhà ngài."

Nhi tử? Liệt Diễm lĩnh chủ là một trong ba đại lĩnh chủ! Bọn họ có chết cũng không dám bắt cóc nhi tử của vị đại nhân này đâu!

"Hừ!" Chuyện có đúng hay không nó cũng chả quan tâm, có trách thì trách bọn họ sao lại đến đây, nó vẫn nên làm xong chuyện mà hai chủ tớ kia giao phó, rồi chuồn êm là tốt nhất: “Lần này các ngươi cùng nhau tới đây, chẳng lẽ không phải vì nhi tử của bổn tọa sao? Nó ở nơi nào rồi? Mơ tưởng lường gạt bổn tọa! Đúng là không muốn sống!"

Mọi người sửng sốt, nhớ tới mục tiêu lần này của bọn là một tân sinh linh thú!

Đích xác, nếu nó là nhi tử của Liệt Diễm chiến sư thì mọi chuyện đều dễ hiểu rồi, huyết mạch chi lực nồng đậm như thế, đích xác có khả năng vừa sinh ra nó đã là một linh thú!

Nhưng mà nhóm linh sư của Thuần Linh Sư công hội đã thấy qua dáng vẻ của nó, nhìn thế nào cũng không giống sư tử!

Vì vậy hai con ma thú khác nhau một trời một vực như vậy làm sao có thể là phụ tử đây! Đây là một chuyện quá khác thường đi!

Hơn nữa quan trọng nhất là nhóm bọn họ mới vừa làm cho nhi tử của lĩnh chủ đại nhân hôn mê!

Đáng chết! Thật là xui xẻo!

"Lĩnh chủ đại nhân, chúng ta thật sự đúng là bởi vì tân sinh linh thú mà đến, nhưng mà nó. . . Nó. . . nhìn thế nào cũng không giống như có cùng một huyết thống với bộ tộc Liệt Diễm chiến sư của ngài . . ." Trưởng Kiều Tư là phó hội của Thuần Linh Sư công hội ở đế quốc Á Đặc Lan, hắn đưa tay lau mồ hôi, vội vàng lên tiếng giải thích.

Tin tức xuất thế của con linh thú này là do Thuần Linh Sư công hội bọn hắn phát ra, hơn nữa giờ phút này bọn họ còn vây bắt nó, nếu này nó thật sự là nhi tử của Liệt Diễm lĩnh chủ, ngài ấy nếu thật sự muốn diệt một trăm thuần linh sư ở đây, bọn họ cũng không thể oán thán!

Mỗ thú kia nghe vậy xấu hổ vội ho khan một tiếng, nổi giận nói: "Muốn chết sao? Nhi tử của bổn tọa sao bổn tọa lại có thể nhận nhầm được chứ!"

Đáng chết, muốn hắn đường đường một lĩnh chủ băng thanh ngọc khiết cứng rắn bị hai người chủ tớ phúc hắc kia bôi đen, hu hu, nếu tin tức này bị truyền ra, không biết hắn sẽ bị bao nhiêu người chê cười đây!

Lập tức Liệt Diễm chiến sư giống như chợt phát hiện ra bóng dáng Tiểu Tuyết bị té xỉu ở đằng sau nhóm người kia, nhanh chóng tiến lên, dụng ý niệm nâng thân hình Tiểu Tuyết lên, khóe mắt nó thậm chí còn có chút nước mắt vì thương tâm khi nhi tử của mình bị những nhân loại nhỏ bé kia tổn thương, giận dữ hét: "Nhi tử, nhi tử của ta! Con làm sao vậy? Ai dám tổn thương con? Toàn tộc bọn họ sẽ không được chết tử tế!"

Ở trong mắt Liệt Diễm chiến sư, tuy rằng những nhân loại kia chỉ như những con kiến hôi, yếu kém như vậy, đến ngay cả một cơ hội chất vấn cũng không có!

Liền tính nó muốn oan uổng cho bọn họ thì bọn họ lại có thể như thế nào!

Bổn tọa nói là cái gì thì sẽ là cái đó!

Nghĩ xong, Liệt Diễm chiến sư càng cảm thấy phẫn nộ, bỗng nhiên ngọn lửa quanh thân phình to, không gian bốn phía đều bị bốc cháy, không khí đột nhiên trở nên mỏng manh, những người có tu vi không đủ giống như đều bị cướp đi tất cả hô hấp, hai mắt trợn ngược lên, vô tri vô giác ngất đi.

Mấy vị trưởng lão có tu vi cao cường không có ai là miệng không ngừng phun máu tươi, trong lòng bọn họ đều đem Thuần Linh Sư công hội cùng Tiểu Tuyết mắng mấy chục lần!

Thuần Linh Sư công hội đáng chết, không biết mượn lá gan ở đâu mà lại dám bắt giữ nhi tử của lĩnh chủ đại nhân, đây không phải là trắng trợn muốn hại chết bọn họ hay sao?

Còn có cái tiểu ma thú đáng chết kia nữa, mới vừa rồi rõ ràng tinh lực của nó dư thừa như thế, không nói không rằng một câu mà tự nhiên ngất đi! Như thế này thì bọn họ nên giải thích với lĩnh chủ đại nhân như thế nào đây?

Lửa đỏ của Liệt Diễm chiến sư đã đốt cháy cả một mảng sâm lâm, ngọn lửa chói mắt có thể chiếu sáng rọi cả một phía chân trời, các vị cao thủ trong những đại gia tộc và các vị trưởng lão đều run rẩy trên mặt đất, những nơi bị đồng tử màu vàng kim, cao quý mỹ lệ kia nhìn tới đều trở nên nhỏ bé, không có sức phản kháng giống như cỏ dại.

Cảm thụ được nguồn uy áp nồng liệt kia, cảm thấy thủ hạ của mình đều đã hôn mê bất tỉnh, Mặc Phú Thiên chỉ đành cắn răng lên tiếng: "Liệt Diễm lĩnh chủ đại nhân xin ngài bớt giận, nhi tử của ngài chỉ là có chút mệt nhọc nên đã nghỉ ngơi trước, mà việc này đúng là Thuần Linh Sư công hội không đúng, chuyện này cùng với chúng ta không có nửa điểm quan hệ, xin lĩnh chủ đại nhân hạ thủ lưu tình, để tránh cho việc này phá hủy ước định giữa thú tộc và nhân tộc."

"Mặc trưởng lão nói rất đúng, xin lĩnh chủ đại nhân cân nhắc thật kỹ để tránh thương tổn đến những người vô tội." Quang Minh thần điện sau khi suy nghĩ lợi hại, cũng biết giờ phút này tốt nhất là nên thuận nước đẩy thuyền, vì vậy lập tức phụ họa theo, hòng xoa dịu cơn phẫn nộ của Liệt Diễm chiến sư.

Kỳ thực nhân tộc hẳn nên là đứng cùng một chiến tuyến, nhưng giờ phút này vì tự bảo vệ mình, Quang Minh thần điện, Mặc gia và Hiên Viên gia rõ ràng đã quên luôn những lời hứa của nhân tộc lúc trước.

"Ngươi. . . Các ngươi!" Giờ phút này Kiều Tư bị tức giận công tâm, kém chút nữa thở không nổi, mấy người bọn họ rõ ràng chính là muốn cho Thuần Linh Sư công hội chịu oan ức một mình, còn bọn họ được bảo tồn lực lượng mà!

Mà tổ trưởng Tạp Nhĩ và Lam Thần Ngọc của Dong Binh công hội không nói một lời, chỉ đứng ở một bên xem biến động, mà Mặc Liên đối với thái độ chờ đợi không kiêu ngạo không siểm nịnh này của bọn họ lại phá lệ thưởng thức.

Biết thời cơ đã đến, Tiểu Tuyết nãy giờ vẫn té xỉu bỗng nhiên "Hưu" một cái tỉnh lại, không chút do dự phóng như bay tới bên người Liệt Diễm chiến sư, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nỉ non chít chít, hu hu.

Khóe miệng Liệt Diễm chiến sư giật giật, không thể không dựa theo kịch bản dùng huyền lực tiếp nhận Tiểu Tuyết, cứng ngắc nói: "Nga, đứa nhỏ, con rốt cuối cùng cũng tỉnh! Thế nào có phải rất không thoải mái hay không? Cái gì, con nói bọn họ đều khi dễ con sao?"

Nghe Liệt Diễm chiến sư gằn từng chữ, trong lòng mọi người đều nghi hoặc, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tiểu tổ tông này cuối cùng tỉnh!

Chỉ có điều ánh mắt bọn họ liếc về phía Tiểu Tuyết vẫn như cũ tràn đầy nghi hoặc.

Nó có nơi nào giống sư tử chứ?

Đến cùng phu nhân của Liệt Diễm lĩnh chủ là vị tiểu thư của bộ tộc nào?

"Chi! Chi! Chi!" Tiểu Tuyết ôm ôm cổ Liệt Diễm chiến sư làm nũng.

Trong lòng mọi người đổ mồ hôi, ai ôi, tiểu tổ tông của ta, ngài đây là đang nói cái gì? Ngàn vạn lần cũng chớ có nói lung tung nha!

"Cái gì! Bọn họ vậy mà dám đến sâm lâm này bắt con! Bọn họ còn hung ác uy hiếp con, nói muốn đoạt con đi làm linh thú khế ước của bọn họ!" Liệt Diễm chiến sư giận dữ lên tiếng.

Tiểu Tuyết lập tức đáng thương tội nghiệp gật gật đầu, chỉ có một điều rất buồn cười là hai người một đỏ một trắng, một kim một ngân, nhìn thế nào cũng không giống một đôi phụ tử.

"Buồn cười! Khi dễ người của thú tộc đã là chuyện không thể tha thứ, bây giờ bọn ngươi đến cả nhi tử của bổn tọa cũng dám trêu chọc, đây là các ngươi đã chạm vào tử huyệt rồi. Bổn tọa nhất định phải xé xác các ngươi ở ngay chỗ này!" Liệt Diễm chiến sư càng nói càng hăng, ngọn lửa quanh thân tăng vọt trong nháy mắt, bộ dáng này thực giống như nhi tử ruột của mình bị người ta khi dễ.

"Lĩnh chủ đại nhân nên cẩn thận minh xét, bọn tiểu bối chắc chắn không cố ý quấy rầy tiểu lĩnh chủ, xin ngài thứ tội." Kiều Tư lập tức giải thích.

"Không được! Bổn tọa muốn các ngươi chết không có chỗ chôn!" Liệt Diễm chiến sư hướng lên trời gào to, mọi người trong tộc không chịu nổi luồng uy áp dũng mãnh kia lại ào ào ngã xuống đất, chật vật không dậy nổi.

Mọi người cho rằng bản thân mình sắp phải chết thì Tiểu Tuyết bỗng nhiên nói rầm rì gì đó với Liệt Diễm chiến sư.

Tâm của nhóm nhân tộc kia đều để lên tận cổ họng, bọn họ rất sợ vị tiểu tổ tông này lại nói loạn vậy thì bản thân bọn họ sẽ ngay lập tức đi đời nhà ma, hoặc là sống không bằng chết.

"Cái gì? Con thật sự muốn thả bọn họ sao?" Liệt Diễm chiến sư nghi hoặc nói, lời này của nó làm cho đám người nhân tộc dấy lên hi vọng được sống.

"Bảo bối à, con làm sao có thể dễ dàng thả bọn họ đi như vậy được! Làm như vậy bọn họ sẽ không biết sợ hãi, trong tương lai ai biết được bọn họ có thể lại tiếp tục khi dễ con hay không?" Nghe Liệt Diễm chiến sư nói, mọi người có cảm giác muốn hộc máu, lần sau bọn họ nhìn thấy nhi tử của nó còn không mau chóng tìm đường vòng mà đi, làm sao có thể không muốn sống chết mà đi khi dễ nó chứ!

Bỗng nhiên, Tiểu Tuyết nước mắt lưng tròng chăm chú nhìn Liệt Diễm chiến sư, chỉ thấy Liệt Diễm chiến sư bỗng nhiên chuyển giọng nói thành mềm mại: "Nhi tử, con là đang lo lắng cho ta sao?"

Tiểu Tuyết gật đầu, Liệt Diễm chiến sư nhíu mày, đối với nhóm nhân loại kia ghét bỏ nói: "Bởi vì con ta muốn ta thả các ngươi, lần này bổn tọa sẽ tha cho nhóm các ngươi một mạng, nhưng các ngươi phải lưu lại nhẫn trữ vật, đây là phí tổn thất tinh thần cho nhi tử của bổn tọa, để đồ ở lại rồi nhanh chóng rời đi cho khuất mắt ta!"

Mọi người trợn to hai mắt, nhẫn trữ vật đối với những tu luyện giả như bọn họ so với mệnh còn trọng yếu hơn! Liệt Diễm chiến sư làm như thế so với giết bọn họ thì có gì khác nhau đâu!

"Thế nào? Không vừa ý? Vậy các ngươi toàn bộ gia nhập Minh tộc đi." Liệt Diễm chiến sư hừ lạnh một tiếng, đôi mắt thú màu vàng kim léo lên ánh sáng tàn nhẫn, cũng là để cho bọn họ biết, giờ phút này nếu phản kháng chỉ có một con đường chết.

Nhóm người kia chăm chú nhìn nhẫn trữ vật của bản thân, chỉ đành tiếc nuối tháo ra, dù có không đành lòng như thế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng không thể chết ở chỗ này như vậy được, trong nháy mắt đã có một đống nhẫn trữ vật khác nhau trong tay Liệt Diễm chiến sư.

Liệt Diễm chiến sư tự nhiên có thể nhìn ra được tâm tư của mọi người, nhếch miệng cười lạnh một tiếng, liên hệ giữa nhóm nhân loại và nhẫn trữ vật trong nháy mắt được nó tháo gỡ. Sắc mặt của đám người kia trong phút chốc trở nên trắng bệch, xem ra Liệt Diễm chiến sư đã mạnh mẽ xóa bỏ tinh thần dấu ấn giữa bọn họ và nhẫn trữ vật rồi. Việc này đối với tinh thần lực của bọ họ đều tạo thành những tổn thương nhất định.

Mặc Liên lẳng lặng chăm chú thu hết thảy phản ứng của mọi người vào trong mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, xem ra một đống kim tài địa bảo sắp tới tay nàng!

Mặc gia và Quang Minh thần điện, chắc chắn sẽ là kẻ địch của nàng, bọn họ đã diệt bầy sói, món nợ kia nàng sẽ tự tay đòi lại!

Bạn đang đọc Dị thế Mặc Liên (Dịch) của Sí Tiểu Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sansam1008
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.