Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyễn Tượng

Phiên bản Dịch · 2856 chữ

Hạnh Vận thần à, xin hãy chúc phúc cho tử dân trung thành của ngài, hãy khiến cho nguyện vọng của hắn được trở thành sự thật.

Mộ Dung Thiên nhắm mắt lại và thì thào khấn nguyện, sau đó tâm tình hắn lại tràn trề hy vọng như là đang chờ đợi công bố dãy số trúng giải độc đắc vậy.

Khi nước tới chân mới nhảy thì tựa như có chút hiệu quả, trước mắt hắn quả thật là một con sông, nhưng chỉ tiếc kết quả lại không được hoàn mỹ như trong tưởng tượng, bởi vì con sông này không phải là Minh hà. Nếu gọi nó là giang thì đúng hơn, vì diện tích của nó phải tương xứng với tên gọi của nó, chí ít mặt sông cũng rộng đến ba ngàn thước, đứng bên này chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bờ bên kia.

Thiếu chút nữa thì Mộ Dung Thiên đã muốn té xỉu luôn, thật đúng là không may mà. Lúc này hắn cảm thấy như mình đang xông trận vậy, lẽ nào thật phải qua năm ải chém sáu tướng thì mới có thể thoát khỏi cái vòng khốn quẩn khiến người ta phải nghẹt thở này?

Ở bên cạnh chiếc cầu bằng khô lâu có một tấm bia đá lớn, Mộ Dung Thiên bước đến trước cây cầu, chỉ thấy trên mặt bia có khắc mấy chữ bằng máu: Thực cốt giang!

Mộ Dung Thiên nhìn thấy mấy chữ kinh tâm táng đởm này, chỉ biết nó không phải là chuyện đùa. Hắn đang đứng cách bờ sông chỉ có mấy thước nhưng vẫn cảm nhận được nước sông nóng đến kinh người, hơi nóng hầm hập tựa dung nham, những bọt nước nổi lên ùng ục là minh chứng rõ nhất cho thấy nhiệt độ của nước sông cao đến dường nào. Nếu có người ngã xuống đây, hậu quả thế nào cũng có thể đoán ra được, nhất định sẽ bị nấu chín luôn.

Một chiếc cầu toàn bộ đều được làm bằng xương, chiều rộng gần bằng nửa thước, vắt ngang qua dòng sông và cách mặt nước chừng hơn năm thước. Rất khó tưởng tượng ra nó không có gì chống đỡ ở hai đầu cầu, chẳng những thế mà nó còn lại không có tay vịn để bảo hộ, chao đảo qua lại, còn không thì phát ra những tiếng kẽo kẹt, tựa như một lão nhân sắp xuống hố, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể sập đổ vậy. Người muốn từ chỗ này mà qua sông, chắc chắn phải có dũng khí, vận khí, và thực lực ở một mức độ nhất định nào đó.

Trên bầu trời có một đàn Cốt nha (quạ xương), lúc nào cũng phát ra những tiếng quang quác, đó là tiếng xướng ca của giống chim bất tường này, không biết chúng vì ai mà hát ca đón mừng.

- Con bà các ngươi, dù các ngươi có chết thêm lần nữa thì lão tử cũng vẫn chưa chết đâu.

Mộ Dung Thiên lập tức chửi ầm lên, nếu là lúc bình thường thì hắn sẽ không chấp nhặt mấy con vong linh thấp kém này, nhưng vào lúc này thì hắn đang bị căng thẳng tinh thần, đã vậy mà còn bị quấy rối bởi bầy quạ, do đó nếu như không chửi đổng mấy câu để phát tiết thì nói không chừng hắn sẽ bị vỡ tung cái đầu mà chết mất.

Lũ Cốt nha này cũng không hề tấn công con người và cũng chả thèm quan tâm đến tên sắc lang, chúng cứ thản nhiên vỗ đôi cánh không có lông mà bay lượn trên không.

Phóng mắt nhìn khắp nơi không thấy vong linh binh với số lượng hằng hà sa số, thậm chí cả cái bóng của một bộ xương cũng không có nốt. Mộ Dung Thiên dừng lại bên cạnh dòng sông một hồi cũng chẳng thấy con thủy quái nào nhảy lên tập kích hắn, rốt cuộc hắn xác định sơ bộ là mình đã tạm thời được thoát hiểm.

Tuy chỉ là tạm thời, nhưng có thể tìm được mảnh đất an toàn này quả thật là không dễ chút nào. Rốt cuộc Mộ Dung Thiên hít sâu một hơi, hắn khích động đến nỗi rưng rưng ngấn lệ. Từ lúc phải chạy trối chết cho đến giờ, hắn chưa được nghỉ ngơi lúc nào, tay chân đều mệt mỏi rã rời.

Nhưng hắn chưa kịp hít thở mấy hơi thì màn đêm đã phủ ập xuống. Từ khi bị lạc vào Phục Hoạt khu, bầu trời lúc nào cũng chỉ có một màu xám xịt, không thể phân biệt được thời gian, vậy mà lúc này lại đen kịt, hơn nữa màn đêm phủ xuống lại rất nhanh, so với sự chuyển tiếp giữa ngày và đêm gần như có thể không tính tới.

Mộ Dung Thiên cần thời gian để nghỉ ngơi và bổ sung thêm tinh thần lực mà lúc này hầu như không còn tí nào, do đó mà hắn dự tính dừng lại ở đây một đêm, tới sáng mai mới lên đường, tiếp tục bạt thiệp trường đồ.

Mộ Dung Thiên tháo chiếc nhẫn màu bích lục từ trên tay phải xuống, đây là món vật dự trữ tối hậu của hắn, nó là chiếc Không gian giới chỉ có dung lượng rất lớn, một bảo vật có giá trị cực kỳ trân quý đại biểu cho tình ý và lòng quan tâm phát ra từ nội tâm của Long nữ dành cho hắn. Mâu Cơ là một nữ tử không mấy khi tỏ lộ tình ý trên lời nói, nhưng sau khi nàng biết Mộ Dung Thiên kiên trì muốn đến vùng ngoại vi của Phục Hoạt khu, một địa phương có thể thu hoạch được nhiều vinh dự hơn so với những khu vực khác, nàng đã lo lắng vô cùng, và đã nhiều lần khuyên nhủ vị hôn phu của mình nhưng vẫn không thể ngăn cản được lòng quyết tâm của hắn. Rốt cuộc nàng chỉ đành kín đáo trao cho hắn chiếc Không gian giới chỉ của mình để hắn sử dụng, dùng hành động để tỏ lộ tình yêu với Mộ Dung Thiên.

Nhân vì các dũng sĩ sống tại vùng ngoại vi của Phục Hoạt khu đều tùy thời mà phải di chuyển đi đây đó, nên dù nàng có quyết định ở lại đây đi nữa, nhưng với một khu vực rộng lớn như vậy thì hai người rất khó chạm mặt nhau, vì vậy mà dù có muốn hỗ trợ cũng khó; hơn nữa, quái vật ở đây lại quá ít, nếu hai người cùng phối hợp với nhau thì cũng không bằng để một người thu hoạch càng nhiều yêu khí càng tốt. Còn với việc hợp tác với Bồi Đinh Mật, một kẻ am hiểu Quang Minh thủ hộ thì lại khác, đó là không nói tới việc gã đã bán đứng Mộ Dung Thiên thôi.

Không gian giới chỉ được chế luyện từ một loại Từ ngọc (ngọc có sức hút như nam châm) rất hiếm quý tại Thần Phong đại lục, ngoài việc nó có không gian lớn hơn Trữ vật châu thông thường rất nhiều, nó còn có một tác dụng đặc thù khác, đó là phản trọng lực. Ở một mức độ nào đó, nó sẽ giảm nhẹ gánh nặng cho chủ nhân, có thể nói là vật tất yếu cho những kẻ lữ hành và giết người phóng hỏa. Quả thật nó có tác dụng to lớn đối với việc Mộ Dung Thiên đào sinh, mà dung lượng dự trữ đan dược ở trong đó nhiều gấp năm lần dung lượng của Không gian châu; hơn nữa, loại đan dược này đều là do Mộ Dung Thiên điều chế trước khi bắt đầu cuộc hải liệp, hiệu quả còn tốt hơn Khôi phục đan nhiều. Ngoài ra còn có "Khoảnh khắc thiên đường", loại thuốc như lưỡi dao hai lưỡi này chính là món vũ khí lợi hại nhất khi phải đối diện với cảnh tử vong ngay trước mắt, nếu bất chấp mọi hậu quả để phục dụng nó thì nói không chừng sẽ còn có thể liều chết một phen được.

Ngoài đan dược ra, bên trong Không gian giới chỉ còn có một số lượng thịt khô có thể dùng trong sáu, bảy ngày. Lúc này Mộ Dung Thiên đã đói đến lã người, hắn vội lấy ra một ít thịt, rồi lấy một chiếc nồi nấu thuốc có chứa đựng Hỏa nguyên tố đem ra sử dụng. Bởi vì lúc này hắn đã mệt lắm rồi, do đó mà không muốn sử dụng đến Hỏa đấu khí nữa.

Nước dung nham ở dưới sông tất nhiên là không thể uống được, nên hắn cũng không thể lười biếng, trước tiên là hắn phát ra một trái băng cầu nhỏ, rồi dùng hộ tâm kính để đựng, sau đó bỏ nó lên lửa để đun cho trái băng cầu chảy ra. Ở trên đại lục, hắn là một ma chiến sĩ rất kỳ quái, bao nhiêu kỹ năng cao cấp của Băng hệ đấu khí đều sử dụng rất thuần thục, nhưng trái lại thì hắn rất xa lạ với Thủy hệ.

Ngọn lửa hồng bốc lên hừng hực, chiếu sáng cả một vùng phụ cận bờ sông, ánh lửa mang đến một chút cảm giác an toàn cho Mộ Dung Thiên, chỉ tiếc là lúc này hắn không có bạn đồng hành. Vào ban đêm, minh khí tăng lên nhiều, Mộ Dung Thiên cũng cảm thấy cô độc hơn, hắn cất giọng ngâm nga bài hát Thập Bát Mô:

- Mạc a mạc, thân thủ mạc tả hung thượng bàng, ngã hung hợp liễu nhĩ thân trung; thân thủ mạc tả chưởng ba trung, chương ba loan loan tại lưỡng bàng.... [1]

Hát được hai câu, hắn lại cảm thấy vô vị nên chẳng buồn hát tiếp. Bài hát dân gian đầy dâm đãng này thật không thích hợp với hoàn cảnh tại Phục Hoạt khu lúc nào cũng tràn ngập Tử vong khí này.

Sau khi gia tăng sức lửa cho thịt nóng lên, Mộ Dung Thiên liền lấy nó xuống rồi ăn như hổ đói, hắn chỉ thấy nó ngon hơn bất cứ món ngon vật lạ nào. Sau khi đã ăn no bụng, hắn liền đi tìm một địa phương tương đối kín đáo gần đó để bày ra một cái lều có kết giới. Mộ Dung Thiên chui ngay vào và mang theo cả nồi thuốc đang cháy dở, không ngờ một kẻ to gan lớn mật như hắn vậy mà lúc này cũng sợ bóng tối.

Rõ ràng toàn thân đều buồn ngủ, nhưng hắn lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được, bởi vì ban đêm tại Phục Hoạt khu rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta phải sợ hãi. Lúc này Cốt nha cũng không còn kêu ầm ĩ nữa, mà chỉ còn lại tiếng gió sông không ngừng nức nở, tựa như tiếng u oán của nữ quỷ vậy.

Mộ Dung Thiên bất giác không nhịn được mà lấy Linh Tê châu ra, tuy hắn không ngại bị bại lộ thân phận khi phải thông qua Tân Địch Á để yêu cầu bên Tát La phái viện binh đến cứu người, nhưng việc đó cũng rất khó có khả năng, bởi vì sẽ không có ai dám xâm nhập vào Phục Hoạt khu, làm như vậy chẳng khác nào là đi tìm chết, ngay cả thánh cấp cường giả cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, nếu có thể trò chuyện vài câu với Tân Địch Á thì ít nhất cũng có thể giải khuây nỗi tịch mịch khôn kể ở trong lòng hiện nay.

Thế nhưng Mộ Dung Thiên đã thử dùng tâm linh để truyền âm vài lần nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển, ngay cả Linh Tê châu cũng không thể liên lạc với bên ngoài. Lực lượng thần bí tại cấm khu của thần quả nhiên là không thể chống lại.

Con người lúc nào cũng có lòng sợ sệt đối với những sự việc mà mình không hiểu biết. Sự đả kích đó quả thật không phải chuyện đùa, hơn nữa khi tinh thần lực bị tiêu hao quá nhiều thì sẽ bị ảnh hưởng phụ, lúc này Mộ Dung Thiên đang chán nản cùng cực, hắn đã mất đi ý chí chiến đấu và sự cao ngạo vốn có hằng ngày, mà giờ đây chỉ ngơ ngác nhìn vào đóm lửa, vật duy nhất tại thời điểm này mang lại sự ấm cúm trong lòng của hắn.

Ngọn lửa của nồi thuốc bỗng nhảy bật lên, sau đó trong ánh hỏa quang hiện lên khuôn mặt tròn tròn khả ái của Lộ Thiến, rồi sau đó lần lượt là Lạc Na, Lệ Toa, Hải Luân na và Mâu Cơ, trên mặt các nàng đều mang vẻ khát vọng, miệng mở ra như đang nói gì đó, tất nhiên không cần nghe cũng có thể biết được:

- Đan Ni Tư ca ca, mau trở lại đi.

- Quỷ mặt đen, mau trở lại đi.

- Đan Ni Tư tiên sinh, mau trở lại đi.

Tiếp theo đó là khuôn mặt của hai nữ nhân đồng tính xinh đẹp mỹ lệ là Bích Dạ và Khải Sắt Lâm, cả hai đều tươi cười như hoa:

- La Địch, chúng ta chờ ngươi về.

Thế rồi hình ảnh của các nàng đều trở nên mơ hồ, sau đó lại hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Đế Tư:

- Không, ngươi không phải là trượng phu của ta. Ngươi chỉ là một tên lưu manh, một phế vật vô dụng, một tên bại hoại không có chức nghiệp.

Sau cùng, hình ảnh xuất hiện trong ngọn lửa chính là Tiêu Băng, trước giờ nàng luôn ngồi ở bàn đầu nhưng tự nhiên lúc này lại chui xuống góc lớp, mà chỗ ngồi đó lại nằm kế bên "ngự dụng bảo tọa" của Mộ Dung Thiên. Lúc này đôi mày liễu của nàng đang nhíu chặt, không biết là đang suy nghĩ điều gì, sắc mặt tiều tụy, xem ra đã gầy đi không ít.

Mộ Dung Thiên giật mình cả kinh, đầu óc cũng lập tức theo đó mà tỉnh táo lại. Hắn nhìn kỹ vào ngọn lửa, nó không có chút biến hóa nào, nhưng tâm tình của hắn lúc này đã trở nên kinh nghi bất định, vừa rồi là hồi ức hay ảo giác vậy chứ? Nhưng sao đối với hình ảnh cuối cùng thì hắn lại không cảm thấy có chút ấn tượng nào hết? Chẳng lẽ vì thời không bị hỗn loạn mà tạo ra cảm ứng chân thật, bản thân mình trong một sát na thất thần đã tiếp thu được sự việc đang xảy ra tại Địa cầu, một thế giới song song với Thần Phong đại lục hay sao?

Mộ Dung Thiên tự lẩm bẩm:

- Lão huynh à lão huynh, ngươi đã biến thành yếu đuối thế này từ lúc nào thế?

Vô luận là vì nữ nhân nào, hắn không thể ngã xuống tại đây được, chí ít thì mình vẫn còn dư một phần lực lượng chưa dùng hết.

Bỗng nhiên Mộ Dung Thiên đứng bật dậy, hắn lao nhanh ra khỏi lều, đến khi quay trở lại thì trong tay đã có thêm mấy bộ khô lâu của cung tiễn thủ, cứ nhìn xương chậu mà suy đoán thì lúc sinh tiền họ đều là nữ tử. Thì ra hắn đã "bắt cóc" họ từ phía dưới sườn dốc.

Sau khi Mộ Dung Thiên chui vào lều, bên ngoài lều cũng mất đi khí tức của người sống, những vong linh "bị" rời khỏi vùng đất phạm vi thế lực của mình kia lập tức trở thành những con ruồi không đầu, hoàn toàn mất đi phương hướng, không biết đi đường nào, nên cứ loay hoay đi qua đi lại ở bên ngoài lều của hắn.

"Răng rắc, răng rắc", những tiếng kêu kẽo kẹt của các khớp xương vang lên, khi chúng lọt vào tai của Mộ Dung Thiên thì hắn cảm thấy rất dễ nghe, chúng hoàn toàn át cả tiếng gió sông ở bên ngoài. Tên sắc lang thở dài một hơi, rồi phun ra một câu dám có thể khiến cho rất nhiều người phải thổ huyết:

- Đêm dài vô tận, chỉ có một người ở đây thì rất cô độc, tìm mấy "mỹ nữ" bồi tiếp mình quả nhiên rất thú vị.

Nói xong, hắn thầm niệm chú ngữ, nồi thuốc theo đó mà tắt lửa luôn, trong lều chỉ một màu đen kịt. Cơn buồn ngủ lập tức ập tới, không bao lâu thì hắn ngủ thiếp đi, một giấc ngủ rất ngon lành.

Bạn đang đọc Dị Giới Dược Sư của Vô Sỉ Đạo Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.