Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khô Kiệt

Phiên bản Dịch · 3024 chữ

Thương mâu giao kích, thế đâm tới của cây trường mâu trong tay vong linh kỵ sĩ bị gạt ra dễ dàng. Yêu Vụ thương đâm thẳng tới trước, tiếp tục xuyên qua người y, dưới sức đâm quá mạnh, chiếc đầu của vong linh kỵ sĩ cũng tuột khỏi tay và rơi trên mặt đất, thi thể không đầu dường như mất đi phương hướng nên vội cuống quýt nhảy xuống đất, rồi quay cuồng bốn phía để mò tìm cái đầu của mình.

Mộ Dung Thiên bị máu đen của y văng đầy mặt và cổ, liền thoáng ngẩn ra, sau đó thì lại cả mừng. Thì ra người này thuở sinh tiền không mạnh lắm, y chỉ là một con cọp giấy mà thôi. Với thực lực loại này, nhiều nhất cũng chỉ tương đương với ma thú cấp E, so với bản thân hắn thì y thấp đến đáng thương. Do đó mà tinh thần của Mộ Dung Thiên liền trở nên phấn chấn hơn, và trong lòng cũng nảy sinh một tia hy vọng.

Thế rồi đại quân vong linh ùn ùn lao đến, trong đó những khô lâu binh phổ thông không có áo giáp cũng tương đương với ma thú cấp H, hơn nữa lại không hề linh hoạt như người thường, bọn chúng chỉ máy móc huy động vũ khí để đánh tới người ngoài, nào chém, nào đâm, nào chặt, nào móc....vv....tất cả hầu như đều là những động tác tấn công rất cơ bản, chứ không có tuyệt kỹ hay cao chiêu gì.

Nói như vậy là bản thân Mộ Dung Thiên lại có thêm tia hy vọng, chí ít thì tạm thời hắn sẽ chưa ngã xuống ngay. Chỉ tiếc là hắn không thể nào giết sạch đám vong linh này, đầu tiên là con số quá đông đi, lại thêm những bộ khô lâu kia dù có bị chặt chém thành nhiều mảnh, nhưng sau đó sẽ lại tái tạo và trở lại thành bộ xương nguyên dạng như lúc ban đầu. Với Tử vong khí đầy dẫy ở tại Phục Hoạt khu này, bọn chúng dường như là có thể phục hoạt vĩnh viễn mà không bị giới hạn chút nào.

Mộ Dung Thiên nhảy đông tránh tây, tận lực tìm kiếm địa phương nào có nhân số vong linh ít nhất, tuy rằng nơi đây nhìn không thấy ranh giới ở đâu, nhưng cứ nhắm theo hướng ngược lại mà mình đã tới đây, thì cuối cùng thế nào cũng có thể ly khai được Phục Hoạt khu thôi. Chỉ là phải xác định phương hướng thật cẩn thận mới được, nếu nhầm lẫn thì sẽ đi về phương hướng ngược lại tức là giải đất trung ương và nguy hiểm nhất của Tử vong lục mang tinh, đến lúc đó thì nhất định thịt xương cũng không còn, một mẩu nhỏ cũng không xót lại cho xem.

Mộ Dung Thiên nhớ lại lúc bị Cốt long bắt đi, lúc đó là ở hướng đông, nếu vậy thì lúc này phải quay về hướng tây. Bầu trời tại Phục Hoạt khu trước sau vẫn một màu xám xịt, không thấy ban ngày đâu cả, do đó mà hắn cũng không thể thông qua ánh dương quang mà xác định phương hướng được. Mộ Dung Thiên vừa nhảy tránh vừa đánh mở đường, khi được rảnh tay một chút thì hắn lập tức lấy chiếc la bàn ở trong túi ra, sau khi nhận rõ phương hướng thì mới cất lại vào túi. Ngày hôm nay món vật có thể chỉ định phương hướng này chính là vốn liếng để cứu mạng hắn, nếu như bị mất đi hoặc bị phá hỏng thì coi bộ tám, chín phần mười là hắn sẽ chết tại đây rồi.

Đám vong linh sau khi bị chặt chém một hồi thì lại tự tái tạo lần nữa, rồi lại tiếp tục xông lên tấn công. Tuy lực công kích của chúng không mạnh, nhưng cứ kéo dài liên miên bất tận, cho nên hắn vẫn bị tiêu hao linh lực như thường. Việc này làm hắn khá đau đầu, đột nhiên tâm niệm khẽ động, hắn nhảy vọt lên không rồi đứng trên đỉnh đầu của một bộ khô lâu, sau đó cứ nhắm thẳng phía trước và chân thì không ngừng đạp lên những kẻ khác mà chạy. Đám vong linh này thật là ngu ngốc, chúng cứ ngơ ngác giơ vũ khí lên cao mà chém vào người Mộ Dung Thiên, nhưng lúc đó thì hắn đã chạy sang nơi khác, thành ra chúng lại chém vào đám đồng bọn đứng gần đó thành hai nửa.

Mộ Dung Thiên thấy vậy thì khoái chí, cứ đạp lên đầu đám vong linh binh mà chạy. Chân hắn chỉ chạm nhẹ lên chúng để lấy điểm tựa, nhờ vậy mà cũng đỡ tiêu hao không ít linh lực, do đó mà cũng có thể coi đây là một kế sách tốt. Thật buồn cười, hôm qua hắn còn muốn tìm đến những địa phương có thật nhiều vong linh, vậy mà hôm nay đã đảo ngược hoàn toàn. Giờ đây sự tấn công của đám vong linh binh đã quay ngược lại cản trở tên vong linh kỵ sĩ, trở thành hành động hành thích thượng cấp.

Lúc này nếu muốn đả thương được hắn thì đám vong linh binh chỉ có thể sử dụng kỹ năng Phi hành hệ mà tấn công từ xa thôi, nhưng sức tấn công của chúng rất yếu, với khoảng cách xa như vậy thì cũng chẳng có hiệu quả gì. Mộ Dung Thiên vốn không cần phải tiêu hao linh lực để sử dụng hộ thể đấu khí, chỉ với sức phòng ngự của Chúc Phúc chiến giáp thôi cũng đủ rồi.

Không ngờ thoát được trùng vây thuận lợi đến như vậy, điều đó khiến cho Mộ Dung Thiên hơi thấy khó tin. Nếu như Phục Hoạt khu chỉ có như thế, vậy thì so với danh xưng khủng bố khiến người nghe tới là kinh sợ quả là có chút danh bất phù kỳ thực (có tiếng mà không có miếng). Nhưng lúc này hắn quả thật là không phát hiện được sự uy hiếp nào khác, do đó mà cứ cắm đầu đạp lên đám vong linh mà chạy thẳng về hướng tây. Đám vong linh binh này tuy có thể chết đi sống lại nhiều lần, nhưng trí lực của chúng rất kém. Trong đám đó còn có vài tên chiến sĩ, đạo tặc hay thích khách vẫn có thể tạo ra vài đòn công kích hữu dụng, nhưng cũng chỉ hơi làm hắn chậm lại một chút mà thôi.

Tuy rằng không bị đe dọa tới tính mạng, nhưng tình huống hiện nay vẫn không hề lạc quan. Khu vực bao la này không biết lớn tới cỡ nào, không có cây cỏ, cũng không có hoa tươi, không có bất luận một loại sinh vật nào. Toàn bộ nơi đây chỉ đều có một màu đỏ vàng, thật là đơn điệu. Màu sắc duy nhất khiến người ta thấy sáng mắt chính là màu sắc y phục ở trên người của đám vong linh, kể ra cũng có thể coi là khác biệt. Ở đây không có sườn núi, cũng không có khe vực, tất cả đều như như sa mạc hoang vu, ngay cả hình dạng và kích cỡ của những tảng đá cũng y như nhau.

Địa hình giống như sa mạc mới dễ khiến cho người ta bị thất lạc trong đó, có thể nói nó càng khiến tâm người ta phải lạnh rung, bởi vì ít ra thì trong sa mạc còn có cồn cát lớn nhỏ khác nhau, rốt cuộc Mộ Dung Thiên đã nếm phải quả đắng rồi. Hắn vẫn nhất mực chạy về phía trước, cứ được một lúc thì lại lấy la bàn ra coi để tránh bị lạc đường. Tuy rằng bị khốn trong ảo giác, cảm quan về thời gian đã bị nhiễu loạn, nhưng cứ dựa theo việc tiêu hao dần linh lực mà suy đoán thì có lẽ hắn đã chạy được một lúc lâu rồi, chí ít cũng phải là mấy canh giờ rồi mới đúng. Tuy hắn đã đạp lên đầu bọn vong linh mà chạy, nhưng trong một khoảng thời gian dài như vậy thì linh lực của hắn cũng bị tiêu hao rất nhiều, cả Khôi phục đan cũng đã dùng không ít, vậy mà bốn phía vẫn chỉ thấy đại quân vong linh trùng trùng điệp điệp. Bầu trời ở đây vẫn một màu xám xịt, từ khởi điểm cho tới đích đến hầu như hoàn toàn giống nhau, hắn có cảm giác như là nãy giờ vẫn dậm chân tại chỗ vậy, Mộ Dung Thiên không dám xác định đó có phải là vì thời không bị nhiễu loạn đã gây nên hay không, hay là toàn bộ khung cảnh tại Phục Hoạt khu vốn là như vậy, đâu đâu cũng như nhau.

Cảm giác như phát hiện ra bản thân mình đang không ngừng làm một việc vô ích, tựa như con la đẩy cối xay vậy. Ngày xưa có một người chủ treo thức ăn trên một đầu gậy trúc rồi cột cây gậy đó lên lưng con la, nó tưởng rằng có thể ăn được nên cứ không ngừng tiến về phía trước để cố ăn cho bằng được. Thế rồi nó cứ đi suốt, đến nỗi toàn thân đổ đầy mồ hôi, vậy mà thức ăn thì vẫn cứ treo lơ lửng trước mắt, gần chỉ trong gang tấc, cứ như là chỉ thêm chút thôi thì sẽ có thể đụng tới được, nhưng vĩnh viễn nó vẫn không thể nào ăn được. Lần đầu tiên Mộ Dung Thiên nghe được điển cố đó thì hắn nghĩ con la rất đáng thương, nó ngu đến độ cứ để cho ông chủ thao túng, thế nhưng lúc này trường hợp của hắn cũng rất giống với con la kia, sinh mạng chính là mồi, hắn chỉ có thể không ngừng tiến tới trước, tất cả chỉ là vì một tia hy vọng để sinh tồn mà thôi.

Điểm duy nhất khác biệt đó là Mộ Dung Thiên không ngu ngốc như con la nọ. Từ lúc phát hiện ra cảnh vật bốn phía đều không thay đổi thì hắn đã để lại rất nhiều ký hiệu, tỷ như việc lấy y phục ở trong Trữ vật châu rồi xé nát ra từng mảnh, mỗi lần đi qua nơi nào thì ném lại một mảnh. Cho dù Phục Hoạt khu có to lớn tới đâu, sau khi mỗi lần chạy trở về chỗ cũ, lần sau xuất phát sẽ dựa vào đó mà nhắm theo hướng khác. Làm ký hiệu càng nhiều thì xác suất thoát thân sẽ càng cao, chí ít thì Mộ Dung Thiên cũng cho là như thế. Tên sắc lang quật cường này không tin vào tà pháp, chỉ cần còn một con đường không nhìn thấy ký hiệu thì hắn sẽ không từ bỏ ý định, tiếp tục kiên trì chạy về phương hướng đó.

Đường cao tốc không thể hoàn toàn thẳng tắp, bởi vì như vậy sẽ gây mỏi mệt cho thị giác của tài xế, gây buồn ngủ và đối mặt với nguy hiểm. Hoàn cảnh chính là địch nhân, hơn nữa còn là một địch nhân rất đáng sợ. Thử thách lớn nhất của Mộ Dung Thiên bây giờ chính là sự kiên trì để khắc phục sự mệt mỏi về tinh thần do hoàn cảnh mang lại; tuy nhiên, vì thời gian lâu như vậy nên thủy chung hắn cũng không thể chịu nổi. Mộ Dung Thiên hầu như phải đem hết những bộ phim cấp ba mà lúc trước hắn đã từng xem, ôn lại hết một lượt. Những bộ phim này năm xưa đã khiến cho hắn nhiệt huyết sôi trào, nào là dây trói, nhỏ nến, mặt nạ, quần lót, vv....tất cả đều mang đến cảm giác rất kích thích, nhưng giờ đây thì từng món từng món đó đều nhạt dần, cuối cùng thì hoàn toàn trở nên vô vị. Đối với một tên sắc lang như hắn, trường hợp này quả thật là lần đầu mới gặp. Mộ Dung Thiên thấy vậy thì cực kỳ lo lắng, nếu cứ tiếp tục thế này thì cho dù có thoát khốn, liệu sau này một kẻ luôn nghiện yêu như mình có trở thành lãnh cảm hay không?

- Xuy!

- Xuy!

- Xuy!

............

Đột nhiên có tiếng xé gió truyền đến, rất dầy đặc, Mộ Dung Thiên lúc này đang chết lặng chợt ngẩng đầu lên thì thấy bầu trời được bao phủ bởi một trận mưa tên, kèm theo đó còn có hỏa cầu, băng cầu, phong nhận, vv....đủ các loại Phi hành kỹ năng, đủ mọi màu sắc, thật là hoành tráng. Trên con dốc đằng xa là một đám vong linh ma pháp sư mặc áo choàng, bàn tay xương xẩu đang phóng ra kỹ năng ma pháp cùng một đám cung tiễn thủ, mà mặt đất nơi đó cũng có lưa thưa tí cỏ, quả nhiên là một nơi tràn ngập màu sắc của sinh mệnh lực, trông rất bắt mắt.

Mộ Dung Thiên thấy vậy thì vừa mừng vừa sợ, mừng là vì từ trước tới giờ toàn là đám vong linh cận chiến chiếm đa số, hiện giờ không ngờ lại xuất hiện thêm những ma pháp sư và cung tiễn thủ hiếm hoi này, lại có sự thay đổi của địa hình và có cả thực vật xuất hiện nữa, điều đó có nghĩa là hắn đã suy đoán đúng, đến tột cùng thì đích đến không hề thay đổi, mà bản thân hắn cũng không phải là di chuyển vòng quanh một chỗ, mà chỉ là tình cảnh ở dọc đường trước sau vẫn giống nhau mà thôi. Sợ là do đẳng cấp của đám đại quân vong linh mới xuất hiện này rõ ràng là cao hơn một bậc, mặc dù chỉ là một vài kỹ năng cơ bản như là hỏa cầu, phong nhận hay gì gì đó, nhưng mà phóng tới rợp trời thế kia thì độ khó và linh lực cần thiết để phòng ngự cũng theo đó mà tăng lên. Tại Phục Hoạt khu này, tựa hồ như không có lấy một con ma thú hay yêu vật nào đặc biệt hung dữ đi làm mưa làm gió ở đây, thậm chí hơi mạnh một chút cũng không có nốt. Chỗ đáng sợ nhất của nó chính là tiêu hao. Chỉ cần thân bị hãm tại đây thì vô luận là tinh thần lực, sức kiên trì, thể năng, hay linh lực thì cũng không thể tránh được bị tiêu hao dần vì phải không ngừng tìm kiếm lối ra và chống cự với đám vong linh binh chết đi sống lại liên miên bất tuyệt này. Tất cả những thứ đó sẽ bị tiêu hao cho đến khi dầu hết đèn tắt, trở thành một thành viên của đám vong linh binh mới thôi.

Tuy rằng nếu cứ tiếp tục tiến tới thì cũng đồng nghĩa với việc phải chống đỡ sự tấn công của các binh chủng mạnh hơn, và phải chịu đựng việc linh lực bị tiêu hao nhanh hơn, nhưng Mộ Dung Thiên không hề do dự chút nào, bởi vì đây chính là cơ hội duy nhất để hắn thoát khốn.

Với trận mưa tiễn và ma pháp kỹ năng che phủ hết cả bầu trời, Mộ Dung Thiên căn bản là không thể nào hoàn toàn tránh né hết được, hắn chỉ có thể tìm nơi tương đối thưa hơn để dùng Yêu Vụ thương gạt đỡ phần lớn, còn lại một ít thì bản thân phải hứng lấy. Tuy thế nhưng cũng vẫn có rất nhiều kỹ năng và tên bắn lên người hắn, Mộ Dung Thiên chỉ có thể bố khởi một lớp hộ thể đấu khí hơi mỏng để bảo vệ mình mà thôi. Địa hình lần này là một con dốc, một con dốc dài như không có tận cùng, do các ma pháp sư và cung tiễn thủ đứng trên cao nên tất nhiên uy lực của kỹ năng cũng mạnh hơn. Hơn nữa, khi leo lên sườn dốc thì phải tốn nhiều hơi sức hơn, tốc độ tiêu hao linh lực lại càng nhanh hơn. Mộ Dung Thiên thầm kêu khổ, cũng may bọn họ chỉ phóng ra những ma kỹ cơ bản nên lực lượng vốn không mạnh, nhờ vậy mà hiệu quả của Khôi phục vẫn còn theo kịp. Rồi thì tốc độ sử dụng Khôi phục đan của hắn cũng nhanh hơn, sau khi hiệu lực của mỗi một viên tan đi thì hắn lại phải lập tức nuốt ngay một viên khác, điều này khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy mình không khác gì một nồi thuốc cả.

Ngay khi Mộ Dung Thiên đã uống hết hơn hai mươi viên đan dược mang theo ở trong Trữ vật châu, ngay vào lúc mà hắn không thể nào dùng đan dược để bổ sung thêm tinh thần lực đang khô kiệt dần thì đúng lúc đó hắn cũng trông thấy được đỉnh dốc.

Rốt cộc thì đỉnh dốc của cái sườn dốc dài nhất đại lục đang lờ mờ hiện ra trước mắt, hơn nữa những vong linh ma pháp sư và cung tiễn thủ đầy núi vừa bị hắn bỏ rơi lại phía sau cũng không đuổi theo nữa, tựa như bọn chúng cũng có phạm vi thế lực riêng của mình vậy.

Mộ Dung Thiên sau khi vui mừng thì trong lòng lại thấy hồi hộp. Hắn chỉ hy vọng sau khi xông lên sườn núi thì vật đầu tiên đập vào mắt hắn sẽ là một con sông, là con sông chết tiệt Minh hà kia.

Bạn đang đọc Dị Giới Dược Sư của Vô Sỉ Đạo Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.