Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tai họa bất ngờ

Phiên bản Dịch · 6313 chữ

Hắn có cảm giác như vậy chính là bởi vì năng lượng dao động của mình dường như vĩnh viễn cũng không thể truyền tới điểm cuối cùng của thần điện.

Giờ khắc này, Tiếu Ân không ngờ có một loại cảm giác thiên không thần điện chính là toàn bộ thần quốc.

Chẳng những như vậy, lượng tin tức từ thần điện mang tới cho Tiếu Ân khổng lồ tới mức không thể tin nổi. Trong này, mỗi một khối đá, mỗi một điêu khắc, mỗi một trang sức đều giống như thai nghén một ý nghĩa sâu sắc

Mơ hồ, Tiếu Ân có chút hiểu được, đây có lẽ chính là lực lượng của pháp tắc mà thần tính của Dajialema đại biểu.

Trong này, mỗi một tấc đất đều có loại sức mạnh này, lực lượng khổng lồ hình thành một hắc động không đáy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hấp thu toàn bộ lực lượng tinh thần và hồn phách của Tiếu Ân.

Dưới tình huống như vậy, Tiếu Ân thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác kì dị, đó chính là Dajialema có thể dùng phương thức này tiêu diệt hắn.

Đương nhiên, trong nháy mắt sau đó, Tiếu Ân hiểu ý nghĩ của mình quá mức vớ vẩn.

Lấy quyền năng của Dajialema, khơi khơi một phân thân của hắn ở trong thiên không thần điện của người ta, nếu Dajialema muốn chặn giết hắn, như vậy so với bóp chết một con kiến cũng chẳng khác biệt gì.

Cho nên Dajialema tuvệt đối không có khả năng nhọc lòng bố trí cạm bẫy. Đối với chuyện này, Tiếu Ân có niềm tin tuyệt đối.

Chỉ có điều, khi phạm vi truyền đạt của tinh thần dao động càng ngày càng xa, Tiếu Ân có thể cảm nhận được lực hút càng lúc càng lớn.

Lúc đầu Tiêu Ân còn liều mạng chống đỡ lực hút này, nhưng lực lượng một phân thân làm sao có thể chống đỡ nổi lực lượng của thần điện chứ?

Rốt cục, một đạo tinh thần dao động của hắn bị lực lượng ở một điểm nọ hút vào trong đó.

Nhưng mà ngay tại giờ khắc này, Tiếu Ân lại hoàn toàn thả lỏng toàn thân. Bởi vì hắn rốt cục phát hiện, sau khi tinh thần dao động của hắn bị hút vào trong đó, không những không có thương tổn gì cả mà ngược lại còn cảm ứng được những điều huyền bí thật sự ở nơi đó.

Đây là một loại cảm ứng thần kỳ không thể diễn tả bằng ngôn từ, đó là một loại thay đổi cảnh giới, là một loại kế thừa ký ức.

Giờ khắc này, một bộ phận tinh thần dao động của Tiếu Ân dường như có chuyển biến vi diệu.

Trong đầu Tiếu Ân hiện ra tầng tầng lớp lớp những quá trình năng lượng biến dị. Nhưng năng lượng này là sự hòa quyện của thần cách, thần tính, thiên không thần điện và linh hồn.

Mơ hồ, Tiếu Ân dường như có chút minh bạch quá trình ngưng luyện thiên không thần điện.

Khi ngưng luyện thiên không thần điện là lúc thần linh đã chuyển hóa thần thể trực tiếp biến thành thiên không thần điện. Từ đó về sau, bản thể thần linh chính là thiên không thần điện, cả hai chính thức hợp làm một.

Sau khi thăng tiến thành chủ thần, thần thể của thần linh dần dần biến mất, dần dần biến thành một tồn tại là thiên không thần điện. Tuy nhiên thần điện cũng có thể biến hóa thành thần thể thần linh bất cứ lúc nào. Quyền năng của thần thể thần linh so với trước kia có sự tăng trưởng gấp trăm lần, đặc biệt là thần điện tồn tại, khiến thần thể thần linh trở thành một tồn tại gần như là bất diệt. Cho dù là các thần vương bệ hạ cũng chưa chắc có thể dễ dàng hủy thần linh cấp bậc chủ thần.

Đây mới là chỗ dựa vững chắc nhất của các chủ thần bệ hạ.

Có thể nói chỉ có sau khi đạt tới cấp bậc chủ thần, thần linh mới thật sự được xem như là bất tử bất diệt.

Đương nhiên, sự bất tử bất diệt cũng tồn tại một ranh giới, đó là so với đám thần linh cấp bậc dưới chủ thần, bọn họ gần như chính là những tồn tại không thể bị tiêu diệt.

Thần thể thần linh tuy rằng hùng mạnh, nhưng bất kể như thế nào cũng không thể chắc chắn như thiên không thần điện.

Cũng như ờ kiếp trước của Tiếu Ân, thân thể người thường dù rèn luyện cứng rắn đến đâu cũng không có khả năng sánh bằng những thành lũy và công trình quân sự. Nếu có ai có thể thật sự bằng vào lực lượng bản thân chống lại sắt thép, như vậy hắn cũng không phải người, mà là quái vật.

Cho nên sau khi thần thể thần linh và thiên không thần điện thực sự hòa làm một thể, sự khó khăn trong việc giết chết chủ thần sẽ vô tình tăng lên vô số lần.

Sau khi Tiếu Ân từ sự vây hãm của những lực hút này minh bạch chuyện đó, trong lòng vui sướng hưng phấn đến đâu cũng có thể đoán được.

Khi tinh thần dao động của hắn lại lần nữa tỏa ra thì không còn cố gắng tránh khỏi ảnh hưởng của những lực hút đó nữa. Tinh thần dao động của hắn tầng tầng lớp lớp tràn ra, dạo qua một vòng những điểm phát ra lực hút, ghi nhớ toàn bộ cảm ứng trong đó, rồi lại ung dung thoát ra, hướng về nơi xa hơn để tiếp tục thăm dò và cảm ngộ.

Cả quá trình ổn định và liên tục, không chút vướng víu. Hơn nữa điều thực sự khiến Dajialema cảm thấy kinh ngạc chính là thời gian tinh thần ý niệm của Tiếu Ân dừng lại ở những điểm phát ra lực hút này cũng không dài, gần là sau khi dừng lại mấy giây liền lập tức rời đi.

Từ đầu đến cuối, tần suất này không biến hóa, ổn định đến mức làm lòng người phát lạnh.

Có thể đạt đến bậc này, rất rõ ràng có liên quan rất lớn đến năng lực kiểm soát bản thân của Tiếu Ân. Hơn nữa ở mỗi một điểm phát ra lực hút Dajialema đều bố trí hạn chế nhất định, trừ phi khắc ghi lại toàn bộ cảm ngộ bên trong, nếu không thần niệm rất khó mà thoát vây xông ra.

Nếu Tiếu Ân có thể nhanh như vậy thoát ra. chứng tỏ hắn đã khắc sâu cảm ngộ bên trong vào lòng.

Năng lực này, hay nói cách khác là tư chất này, ngay cả là Dajialema đã sống qua vô số năm tháng, cũng chỉ có gặp qua như vậy một lần mà thôi.

Nhưng mà, nàng tuyệt đối không ngờ chính là, hiện giờ trong phân thân của Tiếu Ân. Tứ Hào đã là bận rộn tới mức đầu tắt mặt tối vô số tin tức từ các nơi như thủy triều dũng mãnh tràn vào kho dữ liệu của Tứ Hào. Bên trong thiên không thần điện, có vô cùng vô tận những điểm phát ra lực hút, tuy rằng những điểm này hợp thành một quy luật lực lượng mới, nhưng khi những điểm phát ra lực hút tách ra, mỗi một cái đều có điểm kì diệu khác nhau.

Giống như là một quốc gia, tuy rằng phạm vi đất đai thật lớn, nhưng cũng là từ vô số nông thôn tạo thành, mỗi một cái nông thôn đều là một chỉnh thể. Quốc gia và những địa phương này có ích lợi chung, nhưng cũng có mâu thuẫn nội bộ sâu sắc. Muốn đồng nhất hóa tất cả yếu tố bên trong, cho dù là thần vương chân chính cũng làm không được.

Vẻ tươi cười trên mặt Tiếu Ân càng lúc càng nồng đậm. Hắn chẳng những lý giải được quan hệ giữa thiên không thần điện và thần thể, còn từ nơi này thăm dò ra những quan hệ lằng nhằng sau đó liên quan tới thần điện. Đó đều là chuyện trước kia Tiếu Ân không nghĩ tới.

Mỗi khi trải qua một điểm phát ra lực hút, kho dữ liệu của Tứ Hào nhiều hơn một chút. Tuy rằng Tiếu Ân quyết không thể trong thời gian ngắn như vậy thực sự hiểu thấu tất cả đạo lí bên trong, nhưng bằng vào năng lực của Tứ Hào, cho dù là học bằng cách nhớ, cũng hoàn toàn có thể làm được.

Mục đích Tiếu Ân làm như vậy chính là dốc hết khả năng dùng cách cắn cả quả táo, ghi nhớ tất cả điều huvền bí của thiên không thần điện, chờ sau khi về tới thời không hồng lưu rồi từ từ tìm tòi nghiên cứu.

Phương pháp khéo léo này nhìn khắp toàn bộ thần giới, e là cũng chỉ có Nhất Hào có được năng lực tính toán siêu cường mới có thể làm được.

Năng lực Tứ Hào tuy rằng không cường đại bằng Nhất Hào nhưng lợi hại hơn xa so với phân thân của Tiếu Ân.

Nếu Dajialema biết trước Tiếu Ân có Tứ Hào này giúp đỡ chỉ sợ nàng cũng chưa chắc sẽ khẳng khái như thế.

Mênh mang mờ mịt, cũng không biết qua bao lâu, tinh thần ý niệm đang không ngừng khuếch trương của Tiếu Ân đột nhiên bị cản lại.

Đây là lần đầu tiên tinh thần ý niệm của Tiếu Ân cảm ứng được lực cản, tuy nhiên cỗ lực cản này rõ ràng không có ác ý, mà là tràn đầy một loại lực lượng ôn hòa.

Thần niệm của Tiếu Ân chợt thu trở về, bởi vì hắn đã minh bạch đối phương ngăn cản phía trước hắn đến tột cùng là ai.

Dajialema, ngoài chủ nhân của thiên không thần điện ra, không còn ai khác có thể thoải mái làm được điểm này.

Từ từ mở hai mắt, hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đôi mắt chính là hai người Dajialema và Raphael.

Tiếu Ân lập tức đứng lên, thực lòng hướng về Dajialema vái thật sâu, nói: “Bệ hạ, đa tạ ngài khẳng khái chỉ điểm. Tiếu Ân vô cùng cảm kích.”

Dajialema nhẹ nhàng vung tay lên, thiên không thần điện như trong suốt đang lấp lánh hào quang ảm đạm dần rồi trở thành giống như một tòa thần điện bình thường. Nhưng Tiếu Ân đã cảm ngộ qua sức mạnh chân chính của thần điện này cũng biết rõ vật ấy đáng sợ ra sao.

Hắn có chút tiếc nuối liếc mắt nhìn thần điện một cái, rốt cục thu hồi ánh mắt.

Thời gian một tháng gần như là trong nháy mắt đã qua, ngay bản thân Tiếu Ân cũng không cảm giác được thời gian trôi qua, từ đó có thể thấy thiên không thần điện ẩn chứa những điều huyền bí tới mức nào. Nếu không phải đã nói trước, Tiếu Ân thật đúng là muốn không quan tâm gì cả tiếp tục nghiên cứu, mãi đến khi nắm giữ tất cả huyền ảo trong thần điện mới thôi.

Đương nhiên, điều này chẳng qua chỉ là một ảo tưởng mà thôi. Dajialema đồng ý mở ra thiên không thần điện huyền bí đã là cực hạn. Nếu là thật sự tùy ý hắn nghiên cứu không hạn chế, như vậy điều này không phải khẳng khái mà là ngu ngốc.

Vòng bảo hộ bên ngoài thần quốc lại một lần nữa nứt ra một chỗ hổng, cùng với Raphael Tiếu Ân rời khỏi thần quốc của Dajialema.

Thu hoạch lần này cực lớn, vượt rất xa ý liệu của hắn. Tuy nhiên trong lòng hắn vẫn còn có một chút tiếc nuối. Nếu sớm biết có đãi ngộ như vậy, có lẽ nên lấy bản thể đến đây.

Tứ Hào tuy rằng là đã dốc sức ghi nhớ nhưng cuối cùng cũng chỉ ghi chép được không đến một phần tư tất cả nội dung. Nếu là Nhất Hào, không dám nói có thể ghi nhớ toàn bộ những điều huyền bí của thiên không thần điện, nhưng ít nhất cũng có thể ghi nhớ ba phần tư.

Tuy nhiên giờ phút này cũng không thể hối hận, hơn nữa trải qua lần này. Tiếu Ân biết, Dajialema khẳng định không có khả năng lại lần nữa mở ra thiên không thần điện.

Quay đầu lại liếc mắt một cái, khe nứt ngoài thần quốc từ từ khép lại.

Tiếu Ân hướng về Raphael đứng bên cạnh khẽ gật đầu, nói: “Raphael các hạ, lễ vật của ngài làm ta cảm thấy vô cùng vui mừng. Cho nên ta cũng vì ngài chuẩn bị một phần đáp lễ, hy vọng ngài không nên chối từ.”

Raphael ngẩn ra, cũng nhìn về sau một cái rồi lập tức minh bạch tâm ý của Tiếu Ân.

Nếu Tiếu Ân ở thần quốc của Dajialema xuất ra phần đáp lễ này, như vậy khẳng định không thể giấu diếm được chủ thần bệ hạ. Nhưng hiện giờ đã rời khỏi thần quốc, như vậy hết thảy sẽ khác.

“Tiếu Ân các hạ, ngài thật sự là quá khách khí.” Raphael đáp lễ lại. Nàng cũng không cự tuyệt ý tốt của Tiếu Ân, bởi vì chỉ có lễ vật qua lại, mới có thể củng cố quan hệ lẫn nhau mãi không đứt.

Tiếu Ân vung tay lên, một không gian trang sức nho nhỏ bay tới bên cạnh Raphael

Raphael trong lòng nghi hoặc. Sau khi thật sự thăng tiến thành thần linh, mỗi người đều có thần vực của riêng mình. Cái gọi là không gian sức đối với thần linh mà nói đã mất tác dụng.

Trừ khi là giao dịch khổng lồ, vì chuyên chở một ít vật phẩm khổng lồ hoặc vô số thần lực kết tinh để chuẩn bị giao dịch, nếu không sẽ không có khả năng sử dụng loại đồ vật này.

Một suy nghĩ hiện lên trong lòng của nàng, chẳng lẽ trong này, không ngờ là một vật phẩm cực lớn sao.

Giơ tay tiếp nhận, tinh thần ý niệm của Raphael hơi hơi đảo qua, hai mắt lập tức sáng ngời, sau đó lập tức kiềm chế lại. Nàng liếc mắt một cái nhìn Tiếu Ân thật sâu, cảm kích nói: “Tiếu Ân các hạ, đa tạ!”

Tiếu Ân cười đầy thiện ý rồi vẫy tay chào nàng, bay đi.

Phía sau hắn, Raphael yên lặng nhìn theo hắn rời đi, trong tay nắm chặt món không gian trang sức, dường như bên trong chính là tính mạng của nàng.

Kỳ thật, Tiếu Ân tặng cho nàng là một khối nguyên thể màu trắng.

Loại nguyên thể này có thể làm cho thần linh đạt tới bậc trung đỉnh phong có thể tương đối dễ dàng thăng tiến bậc cao, tuy rằng cũng không phải trăm phần trăm thành công, nhưng ít nhất trên đường đi tới chướng ngại sẽ bị suy yếu tới cực điểm. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Hiện giờ Raphael tuy rằng vừa mới thăng tiến thần linh bậc trung không quá lâu, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày khẳng định phải đạt tới đỉnh phong. Khi đó, bảo bối này chính là chỗ dựa lớn nhất để nàng đột phá.

Đường đi ra của Tiếu Ân khác đường đi vào. Dọc theo đường đi gặp các nhóm tuần tra sứ. Sau khi bọn họ thấy Tiếu Ân không những không có ngăn trở, ngược lại cả đám còn khom người thi lễ.

Đối với chuyện này Tiếu Ân cũng không kỳ quái Raphael đã nói qua với hắn.

Tinh linh tuần tra sứ nhằm vào chẳng qua là người tiến vào, về phần người và thần linh từ bên trong đi ra ngoài cũng không ai dám mạo phạm. Càng từ sâu bên trong ra càng được mọi người lễ phép.

Tuy nhiên ở chốn này tốc độ phi hành của thần linh sẽ có hạn chế nhất định. Nếu vượt qua hạn chế này vậy cũng sẽ bị ngăn trở.

Trong lòng Tiếu Ân tuy rằng cũng không đồng ý đối với quy định cổ quái của các tinh linh, nhưng vẫn thành thành thật thật vâng theo, ít nhất khi phi hành cũng khống chế tốc độ chậm như trâu. Cứ như vậy sau một ngày đêm mới xem như rời khỏi địa bàn gia tộc Phong Linh.

Sau khi rời khỏi cái nơi có quyền năng to lớn đằng sau này, Tiêu Ân mới thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm.

Tuy rằng hắn lúc này là khách nhân đến nơi đây, nhưng khu vực này mang tới cho hắn uy áp làm hắn có chút khó chịu.

Phỏng chừng địa bàn nào của đám thần vương trong thần giới đều là như thế. Đối với người ngoài mà nói đây là biểu hiện của thực lực, có tác dụng gây ra uy hiếp vô cùng lớn.

Giờ phút này Tiếu Ân tuyệt đối không có khả năng sinh ra địch ý với gia tộc Phong Linh trong đầu.

Hắn than nhẹ một tiếng, không biết khi nào thần quốc trong thời không hồng lưu của mình mới có thể có được quyền năng như thế.

Thật lâu sau, Tiếu Ân xoay người, mang theo một chút tâm tình phức tạp bay về chốn xa.

‎※※※‎

Nhưng mà, ngay tại giờ phút này, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi. Bởi vì hắn cảm ứng được, trong không gian dường như là tràn ngập một cỗ năng lượng quỷ dị. Năng lượng hùng mạnh và quỷ bí này trước đó hắn chưa phát hiện.

Nếu hắn không cảm ứng sai đây là thần vực, thần vực do một vị thần linh không biết tên tản ra.

Nhiều suy nghĩ lướt qua đầu hắn, lập tức tỏa thần vực của bản thân ra. Chỉ có điều khi thần vực của hắn chạm vào thần vực của đối phương, trong không gian lập tức dẫn nổi lên một trận năng lượng dao động mãnh liệt, sau đó một khe nứt không gian chợt mở ra, hút phân thân Tiếu Ân vào đó.

Trong lòng Tiếu Ân hoàn toàn bình tĩnh. Tuy rằng hắn vừa mới bị một vị thần linh đánh lén, tiến vào một không gian không biết tên, nhưng hắn cũng chẳng thất kinh, chỉ khống chế thần vực bản thân trong phạm vi nhất định.

Đối với lực lượng trong không gian thông đạo cũng không kháng cự, tùy ý cỗ lực lượng này đưa hắn đến một không gian khác.

Trước mắt chợt bừng sáng, Tiếu Ân bất động thần sắc nhìn khắp bốn phía. Đây là một phế tích không bóng người, trời biết ở xó xỉnh nào trong thần giới. Tuy nhiên giờ phút này trên phế tích lại có thêm một vầng hào quang rực rỡ. Tinh thần ý niệm của Tiếu Ân đảo qua, lập tức hiểu được đây là một thần lực kết giới ẩn chứa quy luật có thể tăng cường phương diện nào đó.

Tuy nhiên, sau khi Tiếu Ân cảm ứng được thuộc tính của quy luật này, trong lòng cũng cảm thấy có chút cổ quái.

Quy luật này không ngờ là quy luật thuộc tính không gian.

Theo như điều này thì thần linh bố trí cạm bẫy và cưỡng ép hắn bước vào trong đó là một tên nắm giữ không gian pháp tắc, hơn nữa còn có một chuyện rất trọng yếu chính là vị thần linh kia cũng không biết được, trong mấy thần tính của Tiếu Ân cũng có một thuộc tính thuộc loại không gian.

Ánh mắt đảo một vòng khắp bốn phía, rốt cục dừng lại ở một hướng.

Ở chốn hư không đó, ngay cả chút kiến trúc không trọn vẹn cũng không có. Nhưng ánh mắt Tiếu Ân rất nhanh nhìn chằm chằm nơi đó, trong mắt có chút vẻ trào phúng.

“Các hạ, nếu ta đã đến đây, ngài vì sao còn không hiện thân đi?” Tiếu Ân lãnh đạm nói.

Một trận cười dài từ phía Tiếu Ân đang nhìn chăm chú truyền tới. Sau đó một bóng người như xuyên qua mặt nước, cứ như vậy thần kì xuất hiện.

“Thần niệm hùng mạnh thật! Không thể tưởng được bố trí của ta tỉ mỉ, không ngờ bị các hạ dễ dàng nhìn thấu như thế, thật sự làm ta rất kinh ngạc.”

Hai mắt Tiếu Ân chợt tối sầm, nhìn chằm chằm khuôn mặt vị thần linh kia, nói rõ ràng từng chữ một: “Delphi Nutter!”

Vị thần linh chính là thần linh ngày xưa ở sở giao dịch của gia tộc Phong Linh cùng hắn tiến hành giao dịch, thần linh bậc cao Delphi Nutter. Hôm nay trước khi tiến vào thần quốc của Dajialema, bọn họ đã gặp lại nhau một lần nữa. Khi đó Delphi Nutter tỏ vẻ vô cùng hứng thú đối với Tiếu Ân.

Bởi vì không muốn gây phiền toái cho nên Tiếu Ân mới đành thi triển không gian truyền tống thuật ở bên trong thần quốc của Dajialema để né tránh tầm mắt của hắn. Vốn nghĩ chuyện này như vậy là chấm dứt, nhưng không thể tưởng được, cuối cùng đối phương vẫn không chịu bỏ qua, trái lại còn nhọc lòng dẫn hắn vào một nơi đã bố trí tốt thần lực kết giới từ trước.

Delphi Nutter liếc mắt một cái nhìn Tiếu Ân có chút quái dị. nói: “Các hạ, ngài từ đâu mà nghe nói qua tên của ta?”

“Raphael các hạ đã nói qua với ta về ngài.” Tiếu Ân nói không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Kéo Raphael vào chuyện này, có lẽ đối phương sẽ có kiêng kị nhất định.

Nhưng mà, Delphi Nutter sau một lát do dự, trong đôi mắt vẫn hiện lên vẻ quyết đoán. Còn Tiếu Ân cũng thầm than, xem ra người kia đã quyết định không để ý tới vấn đề Raphael.

“Tôn kính các hạ, xin được thỉnh giáo, nên xưng hô với quý ngài tôn kính như thế nào đây?”

“Tiếu Ân.” Về chuyện này, Tiếu Ân cũng không giấu diếm. Nếu đối phương đã gặp qua mình ra vào thần quốc của Dajialema, lại nghe được tên của Raphael, như vậy chỉ cần hỏi thăm một chút sẽ không khó biết được.

Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

“Tiếu Ân các hạ!” Delphi Nutter hơi hơi gật đầu một cái. nói: “Xin thứ lỗi cho sự mạo muội của ta. Tuy nhiên nếu ta không có chuyện, ta cũng sẽ không mời ngài đến nơi đây.”

“Mời?” Thanh âm của Tiếu Ân kéo dài ra, như cười như không nhìn đối phương. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Nhưng mà, da mặt Delphi Nutter không ngờ quá dày, đối với lời chế nhạo của Tiếu Ân căn bản là không có phản ứng gì cả.

Hắn nghiêm nghị nói: “Không tồi! Mời ngài đến đây là có một việc muốn nhờ.”

Tiếu Ân nhìn thẳng vào hai mắt hắn, đột nhiên cười nói: “Nếu chuyện này ta không đáp ứng, ngài sẽ lấy vũ lực để giải quyết hay không?”

Trên mặt Delphi Nutter rốt cục hiện ra một nụ cười bình thản. Chỉ có điều đằng sau nụ cười này lại hàm chứa cả ngày đông giá rét lạnh lẽo.

“Tiếu Ân các hạ, ta chẳng qua là hy vọng giữa hai chúng ta có thể đạt thành hiệp định làm người ta vừa lòng. Còn trước khi đạt thành hiệp định, ta cũng không hy vọng bởi vì sự kích động của ngài mà phá hỏng tình hữu nghị giữa hai chúng ta.”

Khóe miệng Tiếu Ân khẽ run lên, cười lạnh nói: “Giữa ta và ngài mới gặp mặt lần thứ hai có tình hữu nghị gì sao?”

“Tình hữu nghị có thể bồi dưỡng, ta tin tưởng ngài nhất định sẽ nhận tình hữu nghị của ta và đạt thành hiệp định làm người ta vừa lòng.”

“Chỉ e hiệp định không làm ngài vừa lòng.”

“Nếu ngài nhất định cho là như vậy, vậy ta cũng không thể nói gì hơn.” Delphi Nutter lại lần nữa khôi phục bộ mặt cương thi, ngay cả giọng điệu cũng mang theo chút xơ cứng.

Ánh mắt Tiếu Ân chớp động, dường như đang suy xét gì đó, rốt cục hỏi: “Delphi Nutter các hạ, ngài có chuyện gì, hiện tại có thể nói thẳng ra đi.”

“Được, ta hy vọng có thể từ các hạ lấy được một món vật phẩm.”

Tiếu Ân ngẩn ra, một ý niệm vô cùng xấu mơ hồ xuất hiện trong đầu, hắn trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn thứ gì?”

“Nguyên thể màu đỏ!” Mắt Delphi Nutter sáng rực lên. Khi hắn nói đến mấy chữ này, thần sắc cũng không kìm nổi có một chút thay đổi.

“Nguyên thể màu đỏ?” Vẻ mặt Tiếu Ân đầy kinh ngạc không hiểu, sau đó nhíu chặt lông mày, nói: “Ngài nói đùa sao? Vật như vậy ta làm sao có được?”

Delphi Nutter đối với biểu tình của Tiếu Ân ra vẻ làm như không thấy, nói: “Tiếu Ân các hạ tôn kính, ngài là một vị thần linh vĩ đại. Còn ta, cũng là một vị thần linh vĩ đại. Ngài nghĩ những lời quanh co đó có ý nghĩa gì sao?”

Tiếu Ân ngạc nhiên, sau đó sắc mặt nghiêm trọng một chút, nói: “Delphi Nutter các hạ, ngài nói ở trong tay của ta có nguyên thể màu đỏ, như vậy mời ngài xuất ra chứng cớ hoặc là nguồn gốc tin tức đó.”

“Được!” Delphi Nutter đáp ứng không chút do dự. Sau đó cổ tay hắn vung lên. Giữa hai người bọn họ lập tức xuất hiện một đoạn hình ảnh trông rất sống động.

‎※※※‎

Một ma đạo sĩ, đột nhiên bị truyền tống đến một địa phương đầy sấm chớp. Mà càng đáng sợ hơn chính là nhưng tia chớp này chính là tử sắc thiểm điện cường đại nhất.

Sau khi vị ma đạo sĩ này do dự một chút cũng không lựa chọn lập tức rời khỏi mà đánh nát một tảng đá màu đen thật lớn, và từ đó chiếm được hai viên đá. Hai viên đá này một tối đen như mực, một đỏ tươi như máu.

Nhưng mà ngay khi ma đạo sĩ muốn rời khỏi, một đạo tử sắc thiểm điện thật lớn đã đánh tới bên cạnh hắn, đánh nát toàn bộ vòng bảo hộ của hắn. Ngay khi hắn mở to hai mắt đầy hoảng sợ, nghĩ rằng mình chắc chắn chết đến nơi rồi thì tử sắc thiểm điện trước mắt lại bị một đạo hào quang mạnh mẽ chặn lại.

Sau đó, vị ma đạo sĩ này đối thoại với Tiếu Ân, rồi biến mất và lại lần nữa xuất hiện, cuối cùng bị Tiếu Ân đánh thành tro bụi. Tất cả lần lượt được tái hiện.

Sau khi thấy nhưng hình ảnh này trong lòng Tiếu Ân dĩ nhiên là khiếp sợ vạn phần, nhưng đồng thời cũng trút được một gánh nặng khổng lồ.

Thần linh biết trong tay mình có nguyên thể màu đỏ chỉ có hai người Dajialema và Raphael. Trước khi nhìn thấy những hình ảnh này, đối tượng duy nhất mà Tiếu Ân rất hoài nghi cũng chính là hai người này. Tuy nhiên giờ phút này hắn đã biết, đây hoàn toàn là một hiểu lầm. Delphi Nutter sở dĩ biết tin tức mình có được nguyên thể màu đỏ kỳ thật là từ đoạn hình ảnh này mà biết được.

Trong nháy mắt, rất nhiều chuyện không rõ lúc này lập tức trở nên vô cùng dễ hiểu.

Trách không được khi bọn họ gặp nhau ở thần quốc của Dajialema, trong mắt vị Delphi Nutter này lại lộ ra biểu tình cổ quái như thế. Cái loại thần sắc nửa mừng nửa lo ấy có thể nói là làm cho người ta rất khó quên.

Có lẽ trước ngày hôm đó, Delphi Nutter còn không biết lai lịch Tiếu Ân, càng không sao biết được tên tuổi của hắn. Cho nên sau khi đột nhiên phát hiện tung tích Tiếu Ân, hắn mới có phản ứng như vậy.

‎※※※‎

Delphi Nutter vung tay lên, đoạn hình ảnh xuất hiện giữa bọn họ lập tức biến mất.

Vị thần linh bậc cao đỉnh phong này nhìn chằm chằm Tiếu Ân, nói: “Tiếu Ân các hạ tôn kính, hiện tại ngài hẳn là biết tin tức của ta phát ra từ đâu rồi chứ?”

Tiếu Ân hơi hơi cười, vô số suy nghĩ thầm lướt qua đầu, hắn ra vẻ tùy ý hỏi: “Delphi Nutter các hạ, ta phi thường hiếu kỳ. Những hình ảnh này từ đâu mà ngài có được? Nếu ta không nhìn lầm, nơi đó có lẽ là tử điện cấm địa.”

Delphi Nutter ngửa đầu, nói: “Không tồi, nơi đó quả thật là tử điện cấm địa. Ngài muốn hỏi ta lai lịch những hình ảnh này sao? Ha hả, kỳ thật vị ma đạo sĩ kia là một trong những tín đồ của ta, hơn nữa là tín đồ được ta vô cùng xem trọng. Cho nên trên người hắn ta đã để lại một tia thần niệm.”

Khuôn mặt Tiếu Ân hơi hơi co rúm lại, trong lòng không ngừng cười khổ.

Thật sự là không thể tưởng được. Hóa ra chính là nguyên nhân này mà khiến chuyện trong tay hắn có được nguyên thể màu đỏ bại lộ. Điều này thật đúng là làm người ta không tưởng được.

Ngay cả là tín đồ ở bên trong thần quốc, cũng không phải tất cả mọi người đều bình đẳng. Nói như vậy nghĩa là, chủ nhân thần quốc sẽ tuyển chọn trong các tín đồ một vài tên có tiềm lực phát triển để tiến hành bồi dưỡng đặc biệt. Sau khi tín đồ như vậy có thực lực hùng mạnh, bất kể là ở chiến tranh trong thần quốc hay là xuống dưới tinh cầu hạ giới phát triển tín đồ, đều là sự trợ giúp vô cùng tốt.

Đối với loại tín đồ đặc thù này, khi thần linh hứng lên sẽ ngẫu nhiên lưu lại trên người nhưng người này một chút thần niệm.

Chút thần niệm đó cũng không hùng mạnh, gần như là chỉ có một chút mà thôi. Thần linh khác nếu không quan sát cẩn thận, tuyệt đối không thể phát hiện.

Đương nhiên, tác dụng của một đạo thần niệm này cũng phi thường hữu hạn. Nhiều nhất chỉ là gây ra chút tác dụng giám thị và định vị mà thôi. Còn tác dụng nữa chính là khi tên kia chết bất ngờ, đạo thần niệm này có thể ẩn núp, còn chủ nhân thần niệm sẽ có cảm ứng thần kỳ, thu hồi đạo thần niệm này, và cuối cùng xác định hung thủ.

Cho nên sau khi Tiếu Ân minh bạch nguyên do bên trong, trong lòng cũng là vạn phần cảm khái không thể tường được lúc trước nhât thời sơ sẩy, không ngờ gây ra một đại tai họa như vậy.

Bất quá khi đó sau khi thấy được nguyên thể màu đỏ, toàn bộ tinh thần của Tiếu Ân đã bị thứ này hấp dẫn, còn một ma đạo sĩ, nói thật, làm sao còn có thể bị hắn để ở trong lòng?

Than nhẹ một tiếng, Tiếu Ân nói: “Delphi Nutter các hạ, nếu ngài đã biết hết thảy, như vậy ngài có tính toán gì không?”

“Ta muốn nguyên thể màu đỏ kia.” Delphi Nutter không nhanh không chậm nói: “Nguyên thể kia là tín đồ của ta phát hiện trước, cho nên phải thuộc về ta.”

Tiếu Ân trào phúng nhìn hắn một cái, nói: “Delphi Nutter các hạ vĩ đại tôn kính, ngài thật sự đã xem qua nội dung hình ảnh rồi sao? Chẳng lẽ ngài nghĩ ma đạo sĩ kia sau khi lấy được nguyên thể màu đỏ còn có mạng thoát khỏi tử điện cấm địa sao?”

Delphi Nutter mặt không chút thay đổi, nói: “Điểm này ta không xen vào, nhưng ta chỉ biết là, nguyên thể màu đỏ là do tín đồ của ta đoạt được trước.”

Tiếu Ân nhìn khuôn mặt như cương thi không chút biểu tình của hắn, rốt cục thở dài một hơi.

Hắn rốt cục xác định, người kia ngay từ đầu đã không có suy nghĩ phân rõ phải trái. Mục đích của hắn chính là vì đạt được nguyên thể màu đỏ, hơn nữa còn không từ thủ đoạn.

Trầm ngâm một chút, Tiêu Ân nói: “Nguyên thể màu đỏ cũng không ở trên người của ta.”

“Ta biết, thứ quý giá như vậy, ngài cũng không có khả năng mang trên người.” Delphi Nutter nghiêm nghị nói: “Tuy nhiên, ngài có được năng lượng thần kỳ có thể chống cự được tử sắc thiểm điện. Cho nên ta hy vọng ngài có thể tiến vào tử điện cấm địa, lấy cho ta một khối.”

Tiếu Ân âm trầm nhìn hắn, thật lâu sau, rốt cục nói: “Được rồi chờ ta lần sau đi tới tử điện cầm địa, nhất định vì ngài mang một khối ra là được.”

Mà ở giờ khắc này, trong lòng Tiếu Ân đã thề, phân thân này của hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tiến vào tử điện cấm địa, như vậy sẽ không vi phạm lời hứa.

Nhưng Delphi Nutter cũng lắc lắc đầu, nói: “Tiếu Ân các hạ, chỉ một lời hứa hẹn như vậy, ngài không cảm thấy cân lượng quá nhẹ sao?”

Tiếu Ân nhìn vào hai mắt của hắn, thầm nghĩ người này cũng không đến mức quá đáng. Tuy nhiên hắn cũng chưa bao giờ trông cậy vào câu nói đầu tiên của mình đã có thể khiến đối phương cho đi.

“Được rồi như vậy ngài có yêu cầu gì? Hay là muốn ta thông báo ông chủ, để người mang theo một nguyên thể màu đỏ đến đây?”

“Không cần!” Delphi Nutter lắc đầu, nói: “Nếu ngài có được lực lượng chống cự tử sắc thiểm điện, như vậy xin mời trực tiếp tiến vào tử điện cấm địa, lấy cho ta một nguyên thể màu đỏ.”

Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng, nói: “Nơi nguy hiểm như tử điện cấm địa, không chuẩn bị trước, chỉ sợ không ai dám liều mạng tiến vào.”

“Ngài yên tâm, bất kể ngài cần cái gì, ta đều đã vì ngài chuẩn bị thỏa đáng. Tuy nhiên, để khiến giữa hai bên chúng ta có thể tín nhiệm lẫn nhau, cho nên ta có một đề nghị.”

Tiếu Ân ngẩn ra hắn như thế nào cũng nghĩ không ra mình và đối phương còn có khả năng có thể tín nhiệm lẫn nhau, khẽ càu mày, hỏi: “Ngươi đề nghị cái gì?”

Delphi Nutter nhìn chằm chằm Tiếu Ân. chậm rãi nói: “Chỉ cần ngài buông thần cách ra, để ta lưu lại cấm chế trên thần cách của ngài, như vậy hai bên chúng ta có thể tín nhiệm lẫn nhau…”

“Buông thần cách ra?” Trên mặt Tiếu Ân mang theo vẻ nói không nên lời.

Hắn sở dĩ từ nãy đến giờ nhường nhịn mọi cách là vì muốn mau chóng rời khỏi nơi này, mang tất cả nhưng điều cảm ngộ trong thiên không thần điện của Dajialema truyền cho bản thể.

Tuy rằng hắn là phân thân của Tiếu Ân, nhưng muốn tiếp tục tiến giai cũng không phải là chuyện hắn đủ khả năng làm.

Do đó, giờ phút này, đối với phân thân của Tiếu Ân mà nói, điều quan trọng chính là liên hệ với bản thể, và kể lại cẩn thận tỉ mỉ tất cả những gì đã trải qua cho hắn nghe.

So với chuyện này, trước mặt một vị thần linh bậc cao tỏ ra yếu thế một chút căn bản là không tính là cái gì.

Nhưng hắn vẫn không đoán được, đối phương không ngờ là người gây sự như thế. Nếu thật sự buông ra thần cách, để hắn hạ cấm chế bên trong, điều đó cũng chẳng khác nào là hoàn toàn biến phân thân thành một con rối.

Chậm rãi cúi đầu, Tiếu Ân hạ giọng nói: “Delphi Nutter các hạ, hóa ra ngài đã sớm không có ý buông tha ta, mà là muốn đẩy ta vào chỗ chết.”

Delphi Nutter hờ hững nhìn hắn, nói: “Ngài sai rồi. Ta chẳng qua là muốn cho nhau một chút an tâm mà thôi.”

“An tâm?” Tiếu Ân trào phúng nói: “Một khi để ngài bày ra cám chế trong thần cách, như vậy nhất cử nhất động của ta chẳng phải là đều do ngươi khống chế sao? Đừng nói là sinh tử chỉ do một ý nghĩ của ngài, ngay cả muốn cùng bản thể liên hệ cũng không thể làm được.”

Bạn đang đọc Dị Giới Chi Quang Não Uy Long của Thương Thiên Bạch Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.