Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trảm thảo trừ căn!

Phiên bản Dịch · 10432 chữ

Đối diện với bầu trời hư vô, Tiếu Ân thở dài một tiếng.

Đối với lựa chọn cuối cùng của lão ma pháp sư da đen kia, trong lòng Tiếu Ân thực sự khâm phục, sử dụng quyển trục Quang Minh thần vực duy nhất coi như là xứng đôi với sự khẳng khái hy sinh vì đại nghĩa của lão nhân kia.

Mặc dù đại đa số các ma pháp sư da đen trong lúc nguy cấp vẫn lựa chọn chạy trốn một mình, nhưng khi biết đã hết hy vọng lại có những cường giả tình nguyện hy sinh.

Hắn cứ như vậy lẳng lặng đứng trên không trung, cảm ứng năng lượng mặc dù tiêu tan nhưng vẫn còn sót lại một chút.

Trận chiến hôm nay đối với hắn mà nói thật sự là thu hoạch rất lớn, chẳng những khiến hắn có một hiểu biết hoàn toàn mới đối với thực lực cực hạn của bản thân, hơn nữa càng khiến hắn nắm giữ phương pháp chủ động tiến vào cảnh giới thời gian đình chỉ.

Điều này đối với hắn mới là quan trọng nhất.

- Chủ nhân, tất cả đều đã kết thúc.

Thanh âm của Nhất Hào vang lên trong đầu hắn.

Tinh thần của Tiếu Ân rung lên, thì thào nói:

- Kết thúc rồi sao?

- Đúng vậy, ngài đã thành công đánh chết ma đạo sĩ kia.

Trong thanh âm của Nhất Hào đột nhiên có chút cổ quái, trí tuệ thể được xây dựng trên cơ sở số liệu này dường như đột nhiên nhiều hơn một chút cảm tình:

- Chủ nhân, ta có một chuyện nghĩ không ra, cũng tính không ra, có thể xin ngài giải đáp không?

Tiếu Ân nao nao, bật cười khanh khách:

- Có chuyện mà ngay cả ngươi cũng không tính ra sao?

- Phải.

- Có liên quan với ta?

- Phải.

Tiếu Ân do dự một lát, hỏi:

- Chuyện gì?

- Vừa rồi khi vị ma đạo sĩ da đen kia rơi xuống, dựa theo tính toán của ta, khả năng ngài đi xuống ngăn cản lão không đủ một phần trăm, nhưng cuối cùng ngài lại lựa chọn đi xuống, vì sao?

Tiếu Ân nhếch nhếch miệng, sắc mặt của hắn có chút cổ quái, thật lâu sau, hắn dường như lầu bầu nói:

- Ta không biết, có lẽ là bởi vì trong lòng ta nắm chắc tuyệt đối có thể một mình rời đi.

Thanh âm của Nhất Hào lại một lần nữa vang lên:

- Chủ nhân, nếu ngài không nắm giữ kỹ năng truyền tống trong nháy mắt thì ngài có thể đi xuống sao?

Tiếu Ân lập tức im lặng không nói, hắn cũng không trả lời vấn đề này của Nhất Hào, mà chậm rãi chuyển đề tài:

- Nhất Hào, chuyện này còn chưa chấm dứt đâu.

Ánh mắt của hắn nhìn về phương xa, Bạch Toàn Phong cũng lẳng lặng chăm chú nhìn về phía đó, bởi vì hai người còn lại trong mười vị ma đạo sĩ da đen chính là chạy trốn về phía đó.

Mọi người trong ma pháp trận đồ bắt đầu nói chuyện khe khẽ, mặc dù bọn họ bị chấn động bởi năng lượng khổng lồ vừa rồi, đồng thời cảm thấy vô cùng sợ hãi đối với người có chút ngẩn người trên bầu trời, nhưng bọn họ cũng đã chậm rãi khôi phục bình thường.

Ánh mắt của Tiếu Ân nhìn về phía dưới. Đối với ma pháp sư mà nói, Ưng Nhãn Thuật thực ra là một ma pháp vô cùng đơn giản, mặc dù cách xa nhau khá xa, nhưng gần như tất cả các ma pháp sư chính thức đều có thể nhìn rõ mặt nhau.

Mà hễ là người tiếp xúc với ánh mắt của Tiếu Ân lại đều thân bất do kỷ (không tự chủ được) tránh đi, đồng thời có chút khom lưng cúi đầu.

Đối với vị chí cường giả có được thực lực hùng mạnh này, mỗi người đều có tôn kính phát ra từ đáy lòng, ngay cả vị ma đạo sĩ phụ trách kiến thiết nơi đây cũng không ngoại lệ.

Ở trong thế giới cường giả vi tôn (tôn sùng kẻ mạnh), đây chính là đãi ngộ mà cường giả nên được.

Cuối cùng ánh mắt của Tiếu Ân dừng lại trên người Betty, nhìn lão bằng hữu (cô bạn cũ) sắc mặt có chút tái nhưng không bị thương tổn gì, trên mặt Tiếu Ân rốt cuộc lộ ra tươi cười chân thành.

Betty hướng về phía Tiếu Ân khẽ gật đầu, trên mặt của nàng cũng lộ vẻ tươi cười vui mừng.

Đột nhiên, đầu của Tiếu Ân hơi nghiêng, dường như đã cảm ứng được cái gì, hắn hơi vẫy vẫy tay với Betty, cùng Bạch Toàn Phong hóa thành một đạo hào quang màu lam bay về phía hẻm núi như gió.

Nhìn hào quang trên bầu trời chậm rãi biến mất, trong lòng mọi người đều chỉ có một cảm khái.

Lai khứ vô tung, tùy tâm sở dục. (Đi về không dấu vết, làm mọi việc theo ý mình)

Đây mới là cường giả chân chính!

Tốc độ của Bạch Toàn Phong cực nhanh, lúc này ngay cả là Sloppy Burger chỉ sợ cũng phải cam bái hạ phong (chịu thua).

Chẳng qua chỉ trong chốc lát, Tiếu Ân đã gặp bốn người Sloppy Burger ở giữa đường.

Lúc này, đừng nói là Sloppy Burger và Tyrese, ngay cả Orwell và Benoit thái độ đối đãi với Tiếu Ân đều có thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Trước khi xuất phát, bọn họ bốn vị ma đạo sĩ cửu tinh nhận được tin tức, ở bên ngoài căn cứ mới có mười tên ma đạo sĩ da đen, trong đó có hai vị là chí cường giả cửu tinh.

Nhưng đợi khi bọn họ lần đầu tiên tới căn cứ mới, lại chỉ nhìn thấy một vị trong đó đã sử dụng Lục Huyết Đằng, mà thân thể của vị cường giả cửu tinh này đã xảy ra biến dị, ngoại trừ người này không ngờ lại không thấy một ma pháp sư da đen nào khác.

Bất kể những người này bị Tiếu Ân đuổi đi, hay là bị Tiếu Ân giết chết, đều là một việc đủ để chấn động thiên hạ nếu truyền ra.

Lấy một đánh mười, để tay lên ngực tự hỏi, bọn họ không ai dám nói mình có thể làm được.

Hơn nữa ở khoảnh khắc cuối cùng, Tiếu Ân đang ở bên cạnh bọn họ không hiểu vì sao lại biến mất, đồng thời căn cứ phía dưới phát ra hào quang tử vong dường như vô cùng vô tận kia, đều khiến bọn họ hiểu rõ một việc, đó chính là tuyệt đối không thể đoán được thực lực chân chính của Tiếu Ân.

Lúc này, ở trước mặt Tiếu Ân, mấy vị cường giả cấp bậc cửu tinh này thậm chí còn có chút cảm giác bó tay bó chân. Đây là phản ứng tự nhiên khi đối mặt với người càng hùng mạnh hơn mình.

Đến lúc này, cho dù là mấy vị ma đạo sĩ cao ngạo này cũng không thể không thừa nhận từ đáy lòng, bọn họ quả thực đã không phải đối thủ của Tiếu Ân.

Sloppy Burger nhìn vị đệ tử cách đại truyền thừa này trong lòng vô cùng cảm khái. Trong lòng lão mơ hồ đoán người thần bí năm giữ kết giới thuộc tính không gian ngày xưa có lẽ chính là người thanh niên trước mắt này, tuy nhiên đối với chuyện này, lão đã hoàn toàn không còn khúc mắc gì.

Bởi vì lúc này khi lão đứng trước mặt Tiếu Ân thậm chí còn có loại cảm giác như khi đối mặt hội trưởng đại nhân. Đó là một loại tình cảm phức tạp dung hợp kính nể, kính phục và lấy hắn làm mục tiêu mà phấn đấu.

Trong bốn người, chỉ có trong lòng của á long Tyrese là thoải mái nhất, trong khoảnh khắc khi hắn xác định thân phận “Chân long” của Tiếu Ân thì trong lòng hắn đã có tin tưởng Tiếu Ân là thiên hạ vô địch. Mặc dù lúc này biểu hiện của Tiếu Ân đích xác có chút khoa trương, nhưng lại phù hợp với sự kỳ vọng trong lòng Tyrese, cho nên hắn lại là người vui mừng và bình tĩnh nhất.

- Đại nhân, ngài đã trở lại.

Tyrese cung kính nói.

Tiếu Ân khẽ gật đầu một cái, ánh mắt đảo qua trên người bốn người bọn họ, nói:

- Căn cứ mới bị hao tổn không lớn, hoàn toàn có thể tiếp tục kiến thiết, ta đoán chừng, ở trong thời gian ngắn, phụ cận đã không còn lực lượng gì có thể uy hiếp đến sự kiến thiết của căn cứ mới.

Bị ánh mắt của Tiếu Ân đảo qua, trong lòng bốn người bọn họ đều căng thẳng.

Tiếu Ân ở trước trận chiến này tuyệt đối không khiến bọn họ cảm giác như vậy, thế nhưng cùng là một người, cùng một động tác, sau khi địa vị của người này trong cảm nhận của bọn họ đã xảy ra biến hóa thì sẽ dẫn tới cảm xúc khác nhau.

- Tiếu Ân, mười tên ma đạo sĩ kia thế nào rồi?

Sloppy Burger do dự một chút hỏi.

- Bọn họ hả…

Tiếu Ân thuận miệng nói:

- Đã chết tám, còn có hai tên đã chạy trốn.

Mọi người mặc dù đã mơ hồ đoán được loại kết quả này, nhưng khi Tiếu Ân nói ra vẫn bị dọa sốc một trận.

Nếu nói đã chết hai, chạy thoát tám cũng đã khiến người ta khó có thể tin rồi, mà kết quả hiện giờ không ngờ lại ngược lại, đó không chỉ là nghe rợn cả người có thể hình dung.

Trong lúc nhất thời, địa vị của Tiếu Ân trong cảm nhận của bọn họ lại được nâng cao một lần nữa, bọn họ đều đã quyết định chủ ý, về sau bất kể như thế nào cũng không thể trêu chọc sát tinh này. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Tiếu Ân hướng về phía bọn họ gật đầu một cái, nói:

- Sloppy Burger đại nhân, lưu lại hai ma pháp sư kia cũng là một tai họa, ta muốn đi thử xem có thể giải quyết bọn họ hay không.

Đám người Sloppy Burger đồng thời bị dọa sốc một trận, không nghĩ tới Tiếu Ân sau khi giết chết tám người còn không đủ, cũng không chịu buông tha hai người khác.

Sloppy Burger chần chừ một chút, nói:

- Tiếu Ân, bọn họ khẳng định là đã chạy trốn vào bên trong đại lục, ngươi nếu muốn đuổi giết bọn chúng, chỉ sợ vô cùng nguy hiểm.

Tiếu Ân khẽ mỉm cười, nói:

- Ngài yên tâm, ta sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Sloppy Burger liếc mắt nhìn Bạch Toàn Phong một cái không khỏi ngượng ngùng gật đầu, lão nghĩ đến thủ đoạn lôi đình của Tiếu Ân và tốc độ siêu cấp của Bạch Toàn Phong, tổ hợp nhân sủng (người và sủng vật) như vậy còn có thể gặp phải nguy hiểm sao?

Benoit ho nhẹ một tiếng, nói:

- Tiếu Ân các hạ, ngài đương nhiên sẽ không để những ma pháp sư da đen này vào trong mắt, chẳng qua cấp bậc của hai người kia dù sao cũng đều là ma đạo sĩ, bọn họ đã chạy trốn thời gian dài như vậy, khả năng tìm được hành tung của bọn họ đã cực kỳ xa vời, cho nên ngài có lẽ buông tha đi. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Tiếu Ân nhướng mày, nói:

- Benoit các hạ, ở bên trong đế quốc Nặc Khả Đa của chúng ta có một câu tục ngữ mọi người đều biết, gọi là nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh. Nếu hai người kia là tai họa của tương lai, như vậy chỉ cần có một tia hy vọng ta cũng phải đi thử vận may.

Sloppy Burger hồ nghi nháy nháy hai mắt, thầm nghĩ ta sinh sống ở đế quốc Nặc Khả Đa ba bốn trăm năm, làm sao lại chưa từng nghe thấy câu tục ngữ này nhỉ?

Chẳng lẽ sau khi ta gia nhập ma pháp công hội mới lưu hành sao? Nhưng những lời này nhìn thế nào cũng không giống những học viện phái ma pháp sư có thể nghĩ ra.

Đám người Benoit trong lòng đều rùng mình, sát khí của những lời này thực sự là rất lớn, xem ra những người đế quốc Nặc Khả Đa gia hương của Tiếu Ân đều là những nhân vật thủ đoạn độc ác, đằng đằng sát khí, cho dù so sánh với các chủng tộc hung hãn như á long và thú nhân cũng không thua kém chút nào.

Nếu Sloppy Burger biết suy nghĩ trong lòng mấy người này khẳng định là cảm thấy vô cùng oan uổng, người của đế quốc Nặc Khả Đa làm sao có khả năng khát máu như thế.

Nhìn thấy bốn người trầm mặc không nói, Tiếu Ân có chút tỉnh ngộ, hắn không khỏi cười ha hả, nói:

- Các vị, thời gian cấp bách, truy kích sớm một chút có lẽ thành công sẽ lớn hơn một phần, cáo từ.

Dứt lời, hắn vỗ Bạch Toàn Phong, hóa thành một đạo lam quang bay thẳng về phía trước, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.

Bốn người Sloppy Burger nhìn theo phía hắn rời đi, trong lòng trĩu nặng, dường như lại cảm thấy có chỗ nào không đúng. Một lúc sau, Orwell đột nhiên hỏi: Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

- Phương hướng đuổi theo của Tiếu Ân các hạ đã sai rồi.

Mọi người lúc này mới như tỉnh mộng, Tiếu Ân bay về phía hẻm núi, ở phương hướng này làm sao có khả năng sẽ có ma pháp sư da đen chạy trốn chứ.

Bọn họ nhìn nhau cười khổ, đều cảm thấy người thanh niên này làm việc thật sự là sâu xa khó hiểu, khó có thể suy đoán.

Đương nhiên, nếu đổi lại là trước lần xuất thủ này của Tiếu Ân, như vậy bọn họ khẳng định sẽ đánh giá tuổi trẻ vô mao, hành động lỗ mãng.

Bên trong tòa nhà tạm thời, đám người Juliana đang lo lắng đợi tin tức đến từ tiền tuyến.

Sara và Arnezeder không biết từ khi nào cũng đã đi tới bên trong chỗ ở tạm thời của Tiếu Ân, mà việc đám người Tyrese đi tiếp viện cho căn cứ mới tự nhiên là từ miệng của họ truyền ra.

Mặc dù Juliana và đám người Kim đều có một loại tin tưởng gần như là mù quáng đối với Tiếu Ân, nhưng vấn đề là vừa rồi đám người Sloppy Burger vô cùng chật vật vội vàng bay trở về, sau đó không nói câu nào đã lập tức xoay người mà đi.

Từ trên mặt của bốn người bọn họ có thể nhìn thấy vẻ kinh hãi rõ ràng.

Với thân phận và thực lực của bọn họ không ngờ cũng có vẻ mặt như vậy, chuyện này tuyệt đối đã vượt ngoài ý liệu của mọi người.

Bao gồm cả Scar một đám cao thủ cửu tinh ngơ ngác nhìn nhau, không biết ở nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trên thực tế, nếu không tận mắt nhìn thấy và cảm nhận được uy lực của quyển trục Quang Minh thần vực bạo phát ra thì tuyệt đối không có khả năng lý giải tâm tình của đám người Sloppy Burger lúc đó.

Đó chính là cảm giác giống như trực tiếp đối mặt với tử vong, đừng nói là ma đạo sĩ cấp bậc cửu tinh, cho dù là ngàn năm truyền kỳ chân chính khi đối mặt với loại lực lượng này cũng chỉ có thể nhượng bộ lùi bước.

Ở dưới sự áp bách của loại lực lượng kia, trong lòng đám người Sloppy Burger lúc ấy chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu chính là chạy, chạy được bao xa thì chạy, đây là lẽ thường của con người mà thôi.

Nếu không, chỉ là một quyển trục làm sao có thể được đánh giá là bảo vật cực phẩm, hơn nữa có thể đổi được một phần Tái Sinh Nguyên Dịch hoặc là nhánh cây Thế Giới Thụ chứ.

Tiểu hồ ly cau mày, đi ra ngoài cửa, lấy một chiếc ghế dựa, cứ như vậy ngồi ở cửa. Sau khi đám người Sloppy Burger trở về một chuyến thì nàng vẫn duy trì tư thế này.

Mấy người Kim, còn có Hắc Toàn Phong muốn chạy đi xem một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bị Juliana ngăn cản lại.

Lời nói của tiểu hồ ly vô cùng đơn giản, nếu là tình huống mà ngay cả Tiếu Ân và bốn vị ma đạo sĩ cửu tinh cũng không thể đối phó, như vậy bọn họ có đi cũng không phải là hỗ trợ, mà là trói buộc khiến cho Tiếu Ân phân tâm.

Juliana mặc dù bình thường không nói nhiều, nhưng quan hệ của nàng và Tiếu Ân thì mọi người đều biết, ngay cả đại quái vật Hắc Toàn Phong ở trước mặt tiểu hồ ly cũng không dám làm càn, cho nên sau khi nàng ra cửa không để ý hình tượng ngồi xuống thì không còn ai dám nhắc lại chuyện này, càng không ai dám lén trốn đi.

Chỉ có điều không có ai chú ý tới, Juliana ngồi trên ghế nhìn như bình tĩnh, nhưng nắm tay nhỏ của nàng ở trong ống tay áo đã nắm chặt lại, trên khớp xương là một mảnh trắng dị thường đã phản ánh tâm tình chân chính của nàng.

Ở trên đầu của nàng, có thể mơ hồ nhìn thấy một đám sương mù nhàn nhạt, đúng là linh vật thủ hộ của nàng Thập Vĩ Thiên Hồ, chẳng qua thiên hồ lúc này chỉ có năm cái đuôi, còn rất xa mới đạt tới cảnh giới đại thành.

Lúc này, tinh thần của Juliana và linh vật thiên hồ đang giao lưu chặt chẽ. Nàng muốn đạt được tin tức về Tiếu Ân từ trong năng lực tiên đoán của bản thân thiên hồ nắm giữ.

Nhưng tin tức mà nàng thu được lại là một mảnh ánh sáng, một mảnh hào quang nhìn qua vô biên vô hạn, loại hào quang này tràn ngập khắp không gian, không còn có màu sắc gì khác.

Loại tình huống này chính là lần đầu tiên nàng gặp phải, trong bất tri bất giác, trong lòng nàng quả thật là lo lắng không yên.

Đột nhiên, Hắc Toàn Phong ở phía sau bay lên trời, nó không để dặn bảo của Juliana trước đó, hóa thành một đạo thiểm điện màu đen bay về phía xa.

Juliana đầu tiên là ngẩn người, sau đó trên mặt lộ ra ý cười như trút được gánh nặng.

Đúng lúc này, một đạo điện quang màu xanh da trời vẽ ngang bầu trời, bay lại đây với tốc độ càng nhanh hơn so với Hắc Toàn Phong.

Hai đạo hào quang một xanh một đen dây dưa một chút trên không thì đột nhiên rơi xuống. Hai chân Tiếu Ân chưa chạm đất đã thấy tiểu hồ ly lao như bay đến.

Hắn ôm chặt lấy thân thể mềm mại giống như không xương kia, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Juliana đã trở nên nhiệt tình như vậy từ khi nào?

Hành động của Hắc Toàn Phong lập tức kinh động đám người Kim, bọn họ gần như đồng thời đi ra, bao gồm cả Sara và Arnezeder cũng là vẻ mặt vui mừng, chẳng qua trong lòng tất cả mọi người đều hiếu kỳ, rất muốn biết lúc trước ở căn cứ mới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tiếu Ân ôm nàng trong lòng, khẽ nói bên tai nàng:

- Juliana, ta muốn đuổi theo hai người, trở về sẽ trò chuyện.

Juliana ngẩng đầu, nghiêm túc và trang trọng hỏi:

- Nguy hiểm không?

- Không, không có gì nguy hiểm.

Tiếu Ân nói không chút do dự.

Nhìn ánh mắt bình thản của Tiếu Ân, Juliana rốt cục bật cười, gật đầu thật mạnh một cái, rời khỏi vòng tay khiến nàng cảm thấy ấm áp này.

Tiếu Ân hướng về phía mọi người gật đầu một cái, sau đó nhíu mày, hỏi:

- Thi Thụy Đức đâu?

Đám người Kim ngơ ngác nhìn nhau, Liệt Duy và Thi Thụy Đức mặc dù cùng bọn họ đến nơi đây, nhưng thân phận của hai người bọn họ dù sao cũng không thể đánh đồng với mọi người, cho nên bị Sloppy Burger phái đi xây dựng ma pháp phụ cận.

- Sư phụ, ngài chờ một lát, ta đi tìm bọn họ đến.

Kim vội vàng nói.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, Kim lập tức nhanh chóng rời đi.

Sara đi tới bên cạnh Juliana, hai người đứng sóng vai, hai bông hoa mỹ lệ mỗi người mỗi vẻ, sặc sỡ lóa mắt, ngay cả bản thân Tiếu Ân cũng có chút không dời được mắt.

- Tiếu Ân, tình huống của chỗ đó thế nào rồi?

Arnezeder dò hỏi.

Tiếu Ân ung dung cười, thuận miệng nói:

- Không có gì, có mấy ma đạo sĩ đến đó, đã chết mấy người, chạy thoát hai người, chẳng qua hệ thống phòng ngự của ma pháp trận đồ bị phá hổng gần như không còn.

Khi Tiếu Ân nói chuyện đã sử dụng một chút kỹ xảo, cũng không có nói cho mọi người hệ thống phòng ngự của ma pháp trận đồ thực ra là hủy ở trong tay hắn. Nếu không phải hắn ở phía dưới xé rách quyển trục Quang Minh thần vực, như vậy cũng không có khả năng làm ra động tĩnh lớn như vậy

Quyển 6: Dị Đại Lục

Chương 11

Lấy oán trả ơn

Nguồn: Vip.vandan

Sắc mặt của mọi người đều khẽ biến, mặc dù Tiếu Ân nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng được nguy hiểm trong đó.

- Có mấy ma đạo sĩ đến đó?

Arnezeder nhanh chóng hỏi:

- Tình huống hư hỏng của căn cứ như thế nào?

- Khoảng mười người.

Tiếu Ân rất không có trách nhiệm nói:

- Trên cơ bản trong căn cứ mới không có thương vong gì, chỉ có trận đồ phòng ngự đã hỏng. Còn có, mấy người Betty tất cả đều bình an, không có bị thương.

Sara khẽ gật đầu, nói:

- Ta biết.

Tiếu Ân lập tức buồn cười, hắn không ngờ đã quên, Betty cũng là một trong thần tuyển hộ vệ, nếu như các nàng xảy ra tai nạn gì thì Sara là thần tuyển chi nữ nhất định có thể cảm ứng được.

Cái miệng nhở nhắn của Juliana khẽ nhếch lên, mặc dù chỉ là một chút, nếu không cẩn thận quan sát thì căn bản không có khả năng nhìn ra, nhưng Tiếu Ân lại là loại nhãn lực nào, tự nhiên là thu hết điểm biến hóa ấy vào trong mắt.

Hắn có chút cười khổ trong lòng, chẳng qua nói thật, cho dù là xem trên phần nhân tình của Tiffany ngày xưa đã tận lực đưa hắn tới đại thảo nguyên phương bắc, hắn cũng không thể mặc cho Betty gặp nguy hiểm.

Arnezeder vẻ mặt khẽ biến, trong lòng bà xoay chuyển trăm ngàn ý nghĩ, chẳng lẽ lại là mười cường giả cấp bậc cửu tinh? Nếu không đám người Sloppy Burger vì sao lại chật vật mà quay về, nhưng bọn họ quay về cũng không phải là tới cầu viện, vì sao lại vội vã quay trở lại chứ.

Bà đột nhiên ngẩng đầu hỏi:

- Mười ma đạo sĩ? Chẳng lẽ là đã chết tám, chạy thoát hai?

Tiếu Ân do dự một chút, một người trong đó có trời mới biết đã bị Tiêu Dung Thuật truyền tống tới tinh cầu nào, phỏng chừng cả đời này khả năng trở về cũng không lớn lắm, như vậy tính ra so với tử vong cũng không khác nhau nhiều lắm.

Hắn lên tiếng khẳng định:

- Đúng vậy, quả thật như thế, sau trận chiến hôm nay, trong thời gian ngắn phụ cận hẳn là sẽ không xuất hiện loại cục diện này nữa.

Sắc mặt của Arnezeder có chút cổ quái, hỏi:

- Tiếu Ân, tám người này là chết vào tay ai?

- Ta.

Tiếu Ân ngẩn người, dường như đã lĩnh hội được ý tứ của tinh linh đại trưởng lão, hắn cũng không giấu diếm, chỉ bình thản nói:

- Ta.

Lúc này, ngay cả vị thần tuyển chi nữ Sara ở bên trong mọi người đều có một chút rung động nói không nên lời.

Tiếu Ân không ngờ thoáng cái đã đánh chết tám gã ma đạo sĩ...

Những lời này mang đến lực sát thương thật sự là quá lớn.

- Sư phụ, Liệt Duy và Thi Thụy Đức đã đến.

Kim dẫn theo hai người giống như lưu tinh cản nguyệt (sao băng đuổi mặt trăng - cực nhanh) chạy trở về.

Ánh mắt hài lòng của Tiếu Ân liếc qua trên người Kim, đại đệ tử này làm việc quả nhiên là có thể khiến mình vô cùng yên tâm.

- Tiếu Ân các hạ.

Liệt Duy và Thi Thụy Đức mặt có vẻ vui mừng nhìn về phía Tiếu Ân, mặc dù không biết Kim muốn bọn họ vội vàng quay về đây làm gì, nhưng nhìn thấy Tiếu Ân ở đây lại có chút thấp thỏm không yên.

Tiếu Ân nhẹ nhàng lên tiếng, hỏi:

- Thi Thụy Đức, ta muốn đuổi theo hai người, ngươi có nắm chắc có thể tìm được không?

Sắc mặt của Thi Thụy Đức lập tức buông lỏng, việc khác không dám nói, nhưng là tìm người thì hắn không chịu thua kém bất cứ ai.

- Tiếu Ân các hạ, xin ngài yên tâm, chỉ cần ngài nói đại khái, tên này nhất định có thể giúp ngài tìm được người.

Liệt Duy ở bên cạnh thêm mắm thêm muối nói.

Tiếu Ân nhìn Thi Thụy Đức vẻ mặt thật thà chất phác dường như không dám nói lời nào, trong lòng âm thầm lắc đầu. Nhìn biểu hiện của người này lúc này làm sao cũng không thể liên tưởng hắn với tên ma pháp sư cường đạo ngày xưa.

Tiếu Ân giơ tay túm một cái, đã gắt gao kéo Thi Thụy Đức lại, lãnh đạm nói:

- Dụng tâm một chút, tìm được người, không thể thiếu chỗ tốt của ngươi.

Nói xong, Bạch Toàn Phong kêu một tiếng dài, mang hai người hóa thành một đạo lam quang trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.

Hắc Toàn Phong hoạt động thân thể khổng lồ bay lên theo, cũng không biết là đã bị Tiếu Ân mắng, hay là bởi vì không theo kịp tốc độ nghịch thiên kia của Bạch Toàn Phong, nửa ngày sau nó đã cúi đầu ủ rũ trở lại.

Juliana và Mary buồn cười tiến lên, cẩn thận an ủi tên đại gia hỏa đã bị thương tâm linh này.

Chỉ có Liệt Duy hai mắt tỏa sáng, cái miệng của hắn mở ra cười ha hả thủy chung khó có thể khép lại. Trong lòng của hắn không ngừng nói thầm, cuối cùng đã có thể được Tiếu Ân các hạ coi trọng tác dụng mà phái đi. Thi Thụy Đức, ngươi cần phải nắm chắc lấy cơ hội này nha, nếu không ta nhất định không tha cho ngươi.

Trong vòng ba ngày ngắn ngủi phía trước hẻm núi đã thành công dựng lên hơn mười tòa ma pháp tháp.

Lúc này, trên tầng cao nhất của một tòa ma pháp tháp ở trung tâm, Scar và hai ông già mặc y phục đỏ đang đứng trước một thủy tinh cầu cực lớn.

Ở bên trong thủy tinh cầu, Sloppy Burger vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Scar, hai vị hồng bào các hạ, căn cứ mới nơi này tất cả đều bình yên, chỉ có điều hệ thống phòng ngự của ma pháp trận đồ bị phá hủy hoàn toàn, cần phải nhanh chóng thay thế một đám khác.

Scar thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói:

- Đồ vật chỉ là việc nhỏ, chỉ cần người không việc gì thì tốt rồi.

Hai hồng bào ma pháp sư cửu tinh ở bên cạnh cũng gật đầu liên tục, ở trên mặt càng có thêm một tia biểu tình nghĩ lại còn sợ.

Ở trong căn cứ mới này, trên cơ bản đều là đệ tử hồng bào trong ma pháp công hội, trong đó thậm chí còn có một nửa là đệ tử kiệt xuất có hy vọng thành công tiến giai thập cấp ma pháp sư học đồ. Những người này chính là tương lai của ma pháp hồng bào trong công hội. Nếu như để cho bọn họ không biết vì sao tổn thất ở trong này, như vậy hai người bọn họ sẽ không còn mặt mũi nào trở về gặp hội trưởng lão nhân gia.

Scar suy nghĩ một lát, nói:

- Tài liệu của chúng ta nơi này rất sung túc, chờ một chút sẽ phái người đưa những thứ này qua đó, các ngươi ở đó đợi một thời gian, đợi hệ thống phòng ngự thay thế xong rồi trở về.

Sắc mặt của Sloppy Burger có chút cổ quái, một lát sau, lão thở dài một tiếng, nói:

- Scar, không cần, ta đoán chừng ở trong thời gian ngắn, những ma pháp sư da đen đó sẽ không có can đảm trở lại.

Scar hồ nghi hỏi:

- Ngươi có thể xác định?

Sloppy Burger cười ha hả, nói:

- Scar, lần này đến tấn công căn cứ mới có mười tên ma pháp sư da đen, đều là ma đạo sĩ, trong đó có hai người lại là siêu cường nắm giữ thực lực cửu tinh, nhưng ngươi có biết kết cục của bọn họ không?

Scar cười tỉnh bơ, nói:

- Không biết, chẳng qua các ngươi chính là năm vị ma đạo sĩ cửu tinh, khẳng định là thu được toàn thắng.

- Quả thật là thu được toàn thắng, chết tám trốn hai, chiến tích này như thế nào?

Sloppy Burger mỉm cười, chỉ có điều ánh mắt có chút lóe lên, nhìn qua có chút quái dị không nói nên lời.

- Rất tốt.

Scar vô cùng vừa lòng với chiến tích này. Một khi tấn thăng làm ma đạo sĩ, cái khác không nói, tốc độ chạy trốn khẳng định là còn nhanh hơn so với con thỏ, có thể đánh chết tám người trong một lần giao chiến đã xem như là thành tích vô cùng giỏi.

Vẻ tươi cười trên mặt Sloppy Burger chợt tắt, tự nhiên hiện ra vẻ nghiêm nghị:

- Đâu chỉ là rất tốt, những công tích (công lao và thành tích) này đều là của một mình Tiếu Ân.

Scar có chút sửng sốt, nói:

- Cái gì?

Lời còn chưa dứt, đầu lưỡi của lão đã giống như bị dính lại, gần như đã thắt lại.

Sloppy Burger lộ ra vẻ cười khổ, nói:

- Ta nói là, sau khi mấy người chúng ta chạy tới, Tiếu Ân đã đánh chết bảy người, đuổi chạy hai người, còn có ma đạo sĩ cửu tinh cuối cùng sử dụng một loại vật phẩm luyện kim thượng cổ gọi là Lục Huyết Đằng, đã biến thành một quái vật nửa người nửa thú. Chúng ta đã thử qua, căn bản là không có cách bắt hắn, nhưng cuối cùng cũng đã bị Tiếu Ân bắn cho tan xác.

Scar và hai vị hồng bào cửu tinh bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau, nếu như người nói những lời này không phải là Sloppy Burger mà bọn họ hiểu rõ, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

Cho dù là Scar đã từng kề vai chiến đấu với Tiếu Ân, thì cũng là chết cũng không nghĩ đến, Tiếu Ân không ngờ lại có thực lực hùng mạnh như thế.

- Ông bạn già, ông không gạt ta chứ?

Khóe miệng của Scar có chút giật giật.

- Đương nhiên không có.

Sloppy Burger vẻ mặt đắc ý nói.

Bất kể như thế nào, Tiếu Ân cũng thuộc trực hệ truyền thừa của lão, đệ tử như vậy, đương nhiên là khiến lão cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Porter nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má, dường như cuối cùng đã thành công tiêu hóa ý tứ bao hàm trong đoạn tin tức này. Lão ngưng trọng hỏi:

- Tiếu Ân các hạ hiện tại ở đâu?

Sloppy Burger cười khổ nói:

- Hắn nói không thể để hai người kia bình yên trốn thoát, cho nên một thân một mình đuổi theo. Chẳng qua…

Lão chần chừ một chút, rốt cục dừng lại, bởi vì hắn cũng không muốn cho hai người này biết, Tiếu Ân dường như là đã đuổi sai phương hướng.

- Hắn không ngờ còn muốn đuổi theo?

Scar có chút khó hiểu hỏi:

- Việc này có cần thiết không?

Sloppy Burger hùng hồn nói:

- Đương nhiên là có, Tiếu Ân từng nói qua, nhổ cỏ không nhổ gốc, gió xuân thổi lại sinh. Cho nên hắn muốn đuổi theo trảm thảo trừ căn.

Trên thực tế, Sloppy Burger cũng không ủng hộ quan điểm này, nhưng nếu là hào ngôn (lời nói khí phách) của Tiếu Ân nói ra, hắn làm sao cũng không thể nói ngược lại. Ba người trong tầng cao nhất của ma pháp tháp đều hít một hơi khí lạnh, sát khí thật lớn nha, trách không được có thể lập tức đánh chết tám gã ma đạo sĩ, quả nhiên vượt xa người thường.

Sloppy Burger vỗ vỗ tay, nói:

- Được rồi, ta muốn phân phối lại nhiệm vụ xây dựng trong căn cứ mới một chút, ngươi phái người đưa tài liệu đến đây nhanh một chút.

Trên thủy tinh cầu lóe lên hào quang, hình ảnh của lão ma đạo sĩ lập tức biến mất.

Ba người nhìn nhau, trong đầu lại thủy chung bị một người, một tin tức chiếm cứ.

Đột nhiên, cửa chính bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một người tức giận bất bình vội vã đi vào, đúng là Godwin được Paxton phái đi phụ trách nhiệm vụ quan trọng chỉ huy hồng bào pháp sư.

- Scar các hạ, xin ngài đến phân xử, đây thực sự là quá quắt.

Godwin cố gắng áp chế lửa giận nói.

- Godwin các hạ, đã xảy ra chuyện gì?

Scar hoạt kê hỏi. Mặc dù lão và Sloppy Burger cùng lực lượng của phe Paxton có chút tranh chấp, nhưng lão biết, hiện tại cũng không phải là thời điểm tranh chấp nội bộ.

Godwin bình tĩnh một chút, nói:

- Truyền Tống Trận còn đang không ngừng vận chuyển ma pháp sư và vật tư lại đây, tốc độ xây dựng ma pháp tháp của chúng ta đã có chút chạy không kịp, nhưng hôm nay không ngờ còn có người vô duyên vô cớ rút nhân viên xây dựng đi, trì hoãn tiến độ xây dựng của một ma pháp tháp. Nếu như mỗi người đều như vậy, vậy thì ma pháp tháp căn bản đừng nghĩ dựng lên.

Scar nhíu mày, đây quả thật là một vấn đề:

- Vì sao phải rút người ra?

- Không biết, tuy nhiên nghe nói hẳn là vì việc tư.

Scar hừ lạnh một tiếng. Trên mặt của lão nổi lên một tia tức giận, việc này tuyệt đối không thể kéo dài, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc.

- Là ai tự tiện điều động nhân viên xây dựng, là đại lục phía nam, hay là bộ tộc tinh linh?

Nhìn thấy Godwin liên tục lắc đầu, Scar hồ nghi hỏi:

- Chẳng lẽ là chư quốc vùng duyên hải và thú nhân?

Vẻ mặt của Godwin mang theo tia phẫn uất, nói:

- Cũng không phải, là tên Tiếu Ân kia, hắn dẫn theo một đám người, cả ngày tránh ở trong phòng tạm thời nghỉ ngơi tự do.

Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói:

- Càng tức giận chính là, khi ta dẫn người đến đó lý luận thì hắn không ngờ không có ở đó.

Khuôn mặt của Scar vốn căm phẫn đã biến thành vẻ kinh ngạc và lo lắng, hai vị hồng bào đại sư cửu tinh ở bên cạnh lão lại khẩn trương nắm chặt tay.

- Godwin các hạ, ngươi đi lý luận không có phát sinh xung đột gì với bọn họ chứ?

Scar lo lắng đề phòng hỏi.

Nếu như là trước kia, xung đột thì xung đột, lão còn có tin tưởng làm một người hòa giải, nhưng sau khi biết thủ đoạn

hung ác tàn bạo của Tiếu Ân lấy một đánh mười, hơn nữa giết tám đuổi hai, thì lão đã không còn phần tự tin đó nữa.

Vừa nghĩ tới có thể bởi vì hành động lỗ mãng của Godwin mà khiến ma pháp công hội trở mặt với Tiếu Ân, thậm chí còn vung tay xuất thủ, lão đã có chút không rét mà run.

Godwin cũng không chú ý tới vẻ mặt biến hóa của ba người bọn họ, vẫn như trước tức giận ngút trời nói:

- Khi ta tới đó, tiểu thư Sara không ngờ cũng đang ở đó, hơn nữa còn nói giúp bọn họ. Ngài cần phải tìm Arnezeder các hạ và tiểu thư Sara nói chuyện một chút, không nên ở cùng một chỗ với tên không biết trời cao đất dầy kia.

Godwin tức giận hừ một tiếng, nói:

- Nếu không phải Ánh Trăng chi nữ ở đó, ta nhất định hạ lệnh bắt toàn bộ bọn họ đi làm cu li (cửu vạn: phu khuân vác), một đám đại ma pháp sư mà thôi, lại dám kiêu ngạo như vậy.

Scar mở to hai mắt nhìn, môi của lão có chút run rẩy, rốt cuộc nói:

- Tốt, không có phát sinh xung đột là tốt rồi.

Sau đó lão vung tay lên, nói:

- Godwin. Ta lấy thân phận tam đại trưởng lão của ma pháp công hội hạ lệnh, từ nay về sau, bất cứ kẻ nào cũng không được phát sinh xung đột với Tiếu Ân các hạ và thủ hạ của hắn. Đặc biệt là ngươi, là ma đạo sĩ trẻ tuổi nhất của công hội càng cần phải khắc chế hơn nữa.

Godwin ngẩn người, gần như không thể tin được vào tai của mình, hắn đến đây để tố cáo, ngay từ đầu vẻ mặt của Scar cũng là tức giận, làm sao chỉ chớp mắt đã hoàn toàn thay đổi rồi.

- Nhưng…

Godwin vẫn không phục hỏi:

- Như vậy chuyện này xử lý như thế nào, nếu như chúng ta không nói gì, chẳng phải sẽ bị các thế lực khác cười đến rụng răng sao.

Scar vung tay lên, lạnh lùng nói:

- Cười đến rụng răng? Ta xem ai dám cười nhạo ma pháp công hội chúng ta.

- Nhưng Tiếu Ân...

Scar cắt ngang lời hắn, nói:

- Đừng nói chuyện khác của Tiếu Ân, ta cam đoan với ngươi, không có bất cứ kẻ nào cười nhạo ma pháp công hội vì chuyện của Tiếu Ân.

Nhìn Godwin vẫn có chút không phục, Scar than nhẹ một tiếng, nói:

- Quên đi, chuyện này ta sẽ đi nói với Paxton, tuy nhiên ngươi nhớ cho kĩ, không được phát sinh xung đột gì với Tiếu Ân, nếu không cho dù là Paxton cũng không nhất định có thể bảo vệ được ngươi.

Nói xong, lão xoay người đi tới bên cạnh thủy tinh cầu, bắt đầu liên hệ với ma pháp tổng công hội trên đại lục hoàng kim.

Godwin kinh ngạc nhìn Scar, trong lòng hắn tràn đầy khiếp sợ. Thực lực của Scar như thế nào hắn đương nhiên vô cùng rõ ràng, có thể khiến lão cảnh cáo nghiêm khắc như vậy, tuyệt đối sẽ không phải là một chuyện nhỏ.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía hai lão già hồng bào Porter, chỉ thấy trên mặt của hai người này đều là vẻ bất đắc dĩ, nhưng rất rõ ràng, bọn họ không có bất cứ ý tứ phản đối gì đối với ý kiến của Scar.

Trong lúc nhất thời, Godwin thật là có chút kinh hãi.

Sau đó, hắn nhìn thấy Scar ở trước thủy tinh cầu liên hệ thành công với Paxton và bàn luận chuyện có liên quan tới một người.

Dần dần hắn nghe được một ít từ mấu chốt.

Lấy một đánh mười, Lục Huyết Đằng, giết mười đuổi hai, vân vân.

Sắc mặt của hắn dần dần trở nên trắng bệch như tuyết, không còn nửa điểm huyết sắc.

Hai vị cường giả hồng bào cửu tinh nhìn nhau, cả hai đều lắc lắc đầu, tuy nhiên có thể khẳng định một điều, đó chính là cái tên Tiếu Ân này, cả đời này bọn họ khẳng định khó có thể quên.

Mây từng tầng từng tầng, giống như thang lầu của cây bông tạo thành, lại giống như ngàn tầng gợn sóng dâng lên trong biển rộng.

Gió thổi nhẹ nhàng, giống như một bàn tay lớn vô hình nhẹ nhàng vỗ về đại địa, lại giống như ngân phát (tóc trắng) nhè nhẹ phất phơ, giống như vô số sợi tơ rung động.

Nhưng một đạo lam quang từ chân trời xoẹt qua lại đảo loạn hoàn toàn mảnh thanh phong bạc vân (gió mát mây trắng) này.

Tốc độ của Bạch Toàn Phong vẫn nhanh nhẹn như trước, cho dù là đồng thời mang theo hai người cũng không liên lụy chút nào.

Thân thể của Thi Thụy Đức khẽ run, đây cũng không phải là sợ hãi, mà là khẩn trương.

Làm người bên cạnh Tiếu Ân, hắn đã sớm biết, thực ra Bạch Toàn Phong là một ma thú cửu cấp hàng thật giá thật.

Bình thường ma thú sau khi đạt tới cảnh giới này sẽ thoát khỏi khống chế của chủ nhân, trở thành một ma thú tự do.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao đẳng cấp ma thú cao nhất mà người của đại lục phía nam mang theo đến đây chỉ là bát cấp. Cũng không phải bọn họ không muốn mang đến ma sủng cấp bậc cao hơn, mà là ma thú cửu cấp đã sớm khôi phục tự do, như thế nào cũng không có khả năng tiếp tục bị bọn họ sử dụng.

Chẳng qua, Bạch Toàn Phong rõ ràng là một ngoại lệ. Mặc dù hắn đã đạt tới trình độ của cường giả cửu cấp, thậm trí còn có thể nói là có trí tuệ không kém hơn nhân loại, nhưng sự quyến luyến đối với Tiếu Ân lại căn bản không ít đi chút nào, mà hắn cũng có thể nhờ phúc khí (tốt phúc) của Tiếu Ân may mắn ngồi trên người ma thú cửu cấp phi hành. Việc này nếu nói cho Liệt Duy đảm bảo hắn phải hâm mộ chết được. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Bạch Toàn Phong đột nhiên dừng lại, bọn họ đã đi tới phía trên nơi vừa mới giao thủ.

Tiếu Ân hạ giọng nói:

- Chính là nơi này, sau khi ta giao thủ với bọn họ, có hai người đã chạy theo hướng này. Ta muốn ngươi tới, chính là vì đuổi theo hai người kia.

Thi Thụy Đức vội vàng xốc lại tinh thần, mũi của hắn hít mạnh mấy cái, ngay cả ánh mắt cũng ngưng trọng hơn rất nhiều.

Khi hắn hít mạnh mấy cái, lực chú ý của Tiếu Ân cũng tập trung trên người hắn, khóe miệng của Tiếu Ân lộ ra ý cười quả nhiên như thế.

Hắn rốt cục có thể xác định, người này giống như Kim, ở trên người của hắn hẳn là chảy xuôi huyết dịch (máu) của một vị thần linh nào đó.

Mặc dù huyết dịch này đã pha loãng khi đã trải qua không biết bao nhiêu thế hệ, đã trở nên như có như không, nhưng hắn có thể có được cẩu tị tử (cái mũi chó) có thể nói là cực phẩm như thế, nguyên do lại chính bởi vì chút huyết mạch truyền thừa này.

Ánh mắt của Thi Thụy Đức hơi híp lại, giống như một kẻ háu ăn đang nhấm nháp mỹ vị (món ăn ngon), hoặc giống như một nam tước đang dốc lòng quan sát băng hình của một quốc đảo nào đó muốn tìm ra sự không hài lòng.

Nhưng một lát sau, Thi Thụy Đức mở hai mắt ra vẻ mặt xấu hổ, nói:

- Tiếu Ân các hạ, thật sự là rất xin lỗi, ta không ngờ không thể tìm thấy dấu vết gì.

Tiếu Ân nao nao, có chút kỳ quái nhìn hắn.

Đối với cái mũi của Thi Thụy Đức, Tiếu Ân chính là đã tự mình cảm thụ, có thể ở trong rừng Gobbi sau ba ngày mưa to còn thoải mái đuổi tới công quốc Louis.

Đây chính là bản lĩnh thật, nhưng vì sao đến đây lại không dùng được chứ?

Thi Thụy Đức ủ rũ nói:

- Ở nơi này căn bản là không có mùi gì, ngoại trừ ngài và Sloppy Burger đại nhân, Tyrese đại nhân, còn có hai vị cửu tinh các hạ mới tới thì không còn có mùi của người khác nữa.

Trong lòng Tiếu Ân đột nhiên khẽ động, hắn lập tức hiểu ra.

Uy lực to lớn của quyển trục Quang Minh thần vực không chỉ đánh chết lão ma pháp sư kia, hơn nữa còn tẩy trừ tất cả không khí nơi đây một lần. Nếu như Thi Thụy Đức còn có thể tìm được dấu vết gì, như vậy sợ là hắn đã trở thành thần linh thật sự rồi.

Tiếu Ân lăc đầu, ánh mắt nhìn về phía địa phương nào đó xem xét, Bạch Toàn Phong lập tức lĩnh ngộ ý tứ của hắn, lập tức đuổi theo phương hướng bỏ chạy của hai ma đạo sĩ kia.

Lực lượng của quyển trục Quang Minh thần vực mặc dù vô cùng hùng mạnh, nhưng không có khả năng khuếch tán ra vô cùng vô tận.

Chỉ cần đuổi theo phương hướng này một khoảng thời gian, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể có chút phát hiện.

Tốc độ của Bạch Toàn Phong lúc này chính là khống chế vừa phải để cho Thi Thụy Đức đầy đủ thời gian tìm kiếm.

Rất nhanh, tốc độ rung động (tốc độ hít vào thở ra) của mũi Thi Thụy Đức bắt đầu nhanh hơn, ánh mắt của hắn dần dần sáng lên, vẻ mặt vừa mới ỉu xìu đã giống như tràn ngập ý chí chiến đấu và tin tưởng.

Tiếu Ân cũng không thúc giục, chỉ là nhìn bộ dáng này của hắn, cũng đã biết hắn có điều phát hiện.

Quả nhiên, không lâu sau, Thi Thụy Đức hưng phấn nói:

- Tiếu Ân các hạ, ta đã ngửi thấy hai mùi rất mạnh, một nam hùng mạnh không kém hơn so với Sloppy Burger đại nhân, một nữ yếu hơn một chút, nhưng cũng không phải quá kém.

Trong lòng Tiếu Ân rùng mình, kinh ngạc hỏi:

- Ngay cả điều này ngươi cũng ‘ngửi’ được?

Thi Thụy Đức cười ha hả, nói:

- Đúng vậy, cái mũi này của ta rất lợi hại, chẳng những có thể truy tung theo mùi, hơn nữa còn có thể ngửi được thực lực chân chính của những người đó.

Tiếu Ân trào phúng nhìn hắn một cái, nói:

- Thật sao, chẳng lẽ trước kia khi các ngươi tìm tới ta, vốn không có sử dụng qua cái mũi này sao?

Vẻ mặt cao hứng của Thi Thụy Đức lập tức trở nên cực kỳ xấu hổ, hắn cười khổ nói:

- Ngài và Kim đại nhân bọn họ lúc đó đều sử dụng thủ đoạn ẩn nấp khí tức (mùi), ta đương nhiên là không thể ngửi ra.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, trong lòng có chút cảm thán, lúc này may mắn là mang theo hai người bọn họ đến đây, nếu không thật sự là phải bó tay không biện pháp.

Thi Thụy Đức lại dùng sức hít vài cái, đột nhiên hỏi:

- Tiếu Ân các hạ. Ngài nhất định phải đuổi theo hai người này sao?

- Đương nhiên, trảm thảo trừ căn mà.

Tiếu Ân thuận miệng nói cho có lệ.

Thi Thụy Đức nhếch nhếch miệng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngậm lại.

Nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, Tiếu Ân do dự một chút, vẫn hỏi:

- Ngươi làm sao vậy?

Thi Thụy Đức vội vàng lắc đầu, chột dạ liếc mắt nhìn Tiếu Ân, lo lắng nói:

- Ta, ta chỉ là cho rằng ngài dường như cũng không phải là người như vậy.

Trong lòng Tiếu Ân lập tức có chút đình trệ. Tiếu Ân liếc mắt nhìn Thi Thụy Đức một cái thật sâu, dường như là đang phân biệt thực giả trong lời nói này của hắn, cuối cùng thở dài, nói:

- Ngươi tận lực đi.

Trong lòng Thi Thụy Đức đã sớm hối hận không ngừng, thầm nghĩ sự sống chết của hai người kia thì liên quan gì với ta? Không ngờ lại nói ra những lời như vậy, nếu như Tiếu Ân các hạ tức giận, đó mới là không thể tượng tưởng được.

May mắn Tiếu Ân các hạ dường như cũng không để ý, lúc này hắn lập tức phấn chấn tinh thần, tập trung toàn bộ lực chú ý vào việc tìm người.

Tiếu Ân cũng thầm than trong lòng, mập mạp này mặc dù nhìn qua ngơ ngác ngây ngốc, nhưng ở trong lòng của hắn lại còn có một loại cảm giác nhạy bén, dường như có thể nhìn thấu nhân tâm (lòng người). Chẳng qua nếu không như thế, chỉ sợ hắn cũng không thể có được cái mũi như vậy.

Sở dĩ Tiếu Ân kiên trì muốn đưa hai người chạy trốn kia vào chỗ chết, đó là bởi vì trong trận chiến lấy một đánh mười hắn gần như đã sử dụng tất cả các thủ đoạn của mình.

Nhẫn Huyết Quang Tù Cấm, Bán Thần Chi Trượng, bốn thuộc tính kết giới, khôi phục dược phẩm, truyền tống trong nháy mắt, còn có nguồn sáng vạn năm, vân vân.

Ngoại trừ quyển trục Quang Minh thần vực, đây đã là toàn bộ thủ đoạn đáy hòm của hắn.

Người chứng kiến những thủ đoạn đó ở hiện trường, ngoại trừ hai người kia, tám người còn lại không phải đã chết thì là bị truyền tống tới một tinh cầu nào đó có trời mới biết, khả năng bọn họ tiết lộ bí mật gần như bằng không. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Nhưng thân phận của hai người chạy trốn lại là ma đạo sĩ tôn quý, nếu như bọn họ nói ra quá trình của trận chiến này, hơn nữa truyền ra rộng rãi, như vậy đối với Tiếu Ân mà nói thì đã chưa chắc là một chuyện tốt. Dù sao đi nữa, chỉ cần là chuyện của nhẫn Huyết Quang Tù Cấm cũng đã rất khó giải thích với người khác.

Cho nên chỉ cần có một chút khả năng, hắn đều không muốn để hai người này truyền ra quá trình của trận chiến đó. Nếu không sau này đối địch với người, một khi họ có điều phòng bị, rất nhiều đạo cụ đều sẽ mất đi tác dụng tập kích bất ngờ.

Đối với việc truy kích hai người này, trong lòng Tiếu Ân thực ra còn có nắm chắc khá lớn.

Bởi vì nếu đổi lại ở nơi khác, sau khi đã chạy trốn khoảng cách xa như vậy thì khả năng đuổi theo đã vô cùng xa vời. Nói thật, nếu như không phải có Thi Thụy Đức, có lẽ Tiếu Ân đã sớm bỏ qua cơ hội duy nhất này, lẳng lặng chờ đợi tình thế phát triển.

Thi Thụy Đức đột nhiên duỗi tay ra, chỉ về phương hướng thoáng hướng bắc, nói:

- Bọn họ đi về phía này, ít nhất trên trăm dặm.

Tiếu Ân do dự một chút, hắn cúi xuống bên tai của Bạch Toàn Phong ở phía dưới nói mấy câu.

Ngay sau đó, lông màu lam trên người Bạch Toàn Phong không ngờ đều biến thành màu trắng như tuyết, cho dù là bay qua trên không trung cũng tuyệt đối không gây sự chú ý.

Thi Thụy Đức chính là trợn mắt há mồm nhìn, Bạch Toàn Phong này rốt cuộc là ma thú gì? Dường như chưa từng nghe nói qua ở trong ma thú phi hành cũng có chủng loại giống như tắc kè hoa như vậy (chúng có thể đổi màu theo hoàn cảnh xung quanh).

Sau hơn nửa ngày phi hành như vậy, sắc mặt của Thi Thụy Đức trở nên khẩn trương hơn. Tiếu Ân cũng biết, khẳng định là càng ngày càng tiếp cận bọn họ.

Chẳng qua tính cũng là như vậy, hai người kia mặc dù chạy trốn nhưng khẳng định là bọn họ không nghĩ đến, ở phía sau bọn họ không ngờ còn có truy binh là mình, cho nên tự nhiên không có khả năng một mực tiếp tục chạy trốn.

Đột nhiên, hai tay của Thi Thụy Đức nắm chặt lấy nhau, ánh mắt của hắn nhìn về phía dưới, nói:

- Mùi ở phía dưới vô cùng nồng đậm, bọn họ nhất định đã từng dừng lại ở phía dưới.

Tiếu Ân do dự một chút, Bạch Toàn Phong lập tức bay xuống.

Phía dưới là một khu rừng rậm, mặc dù sự hùng vĩ và rộng lớn kém xa so với Gobbi, nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ.

Từ những khí thế hùng mạnh trong rừng rậm truyền ra, xem ra bên trong nhất định sẽ có không ít ma thú, hơn nữa ở trên đẳng cấp cũng sẽ không quá kém.

Chẳng qua, sau khi Bạch Toàn Phong hạ xuống, tiếng rít gào khiêu chiến của ma thú xa gần dường như nhỏ hơn. Mặc dù Bạch Toàn Phong dựa theo sự dặn bảo của Tiếu Ân cũng không có phóng thích ra lực lượng cửu cấp, nhưng những ma thú trong rừng rậm này, dường như đã thông qua một con đường nào đó cảm ứng được thực lực cửu cấp của Bạch Toàn Phong. Kết quả là, ở trong khu rừng rậm này, thật đúng là không còn ma thú nào dám lớn tiếng nữa.

Sau khi Thi Thụy Đức từ trên người Bạch Toàn Phong đi xuống, ánh mắt của hắn càng ngày càng sáng, rốt cuộc khẳng định:

- Đúng vậy, chính là ở nơi này, bọn họ nhất định đã dừng lại một khoảng thời gian.

Dứt lời, hắn đi về phía trước, không để ý tới tầng tầng chướng ngại trong rừng rậm, cứ đi về phía trước theo hướng thẳng tắp, nhưng dần dần, vẻ tươi cười trên mặt hắn biến mất, vẻ hưng phấn trong mắt đều rút đi thay vào đó là sự hoài nghi.

Tiếu Ân nhíu mày, hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Thân thể của Thi Thụy Đức run lên, vội vàng nói:

- Tiếu Ân các hạ. Ta phát hiện một chuyện vô cùng kỳ quái, hai người kia sau khi hạ xuống đây khẳng định là hai người, nhưng ở trên con đường của chúng ta, lại dường như chỉ có mùi của một người.

Thi Thụy Đức lén lút nhìn Tiếu Ân, nhưng ở trên mặt hắn lại không nhìn ra biểu tình gì, trong lòng không khỏi càng thêm bồn chồn.

Bạn ma đạo sĩ như bạn Long tộc, hơi vô ý một chút phỏng chừng sẽ chết không có chỗ chôn.

- Một người?

Tiếu Ân kinh ngạc hỏi một câu:

- Là người nào?

- Nam ma đạo sĩ kia.

Thi Thụy Đức khẳng định nói.

- Như vậy mùi của nữ ma đạo sĩ đâu?

Thi Thụy Đức vẻ mặt đau khổ nói:

- Mùi của bà ta tới địa phương vừa rồi thì biến mất.

Tiếu Ân ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, chậm rãi nói:

- Có lẽ, hai người này đi về hai phương hướng khác nhau.

Thi Thụy Đức lập tức liều mạng lắc đầu, nói:

- Không có khả năng, ta sẽ không tính sai, hai người bọn họ cùng tới địa phương kia, nhưng khi rời đi thì chỉ có một người.

Tiếu Ân nhăn mày, nếu như không phải hắn có tin tưởng rất lớn đối với cái mũi của Thi Thụy Đức, như vậy khẳng định sẽ nghĩ đến người này đang nói năng bậy bạ.

Thi Thụy Đức đột nhiên vỗ trán, nói:

- Đúng rồi, có lẽ ở địa phương kia có một Truyền Tống Trận, nếu quả thật là truyền tống đi, như vậy ta khẳng định sẽ không tìm thấy mục tiêu.

Trong lòng Tiếu Ân cũng khẽ động, hai người và Bạch Toàn Phong nhanh chóng quay lại chỗ cũ.

Tinh thần dao động của Tiếu Ân thăm dò một chút ở xung quanh, đừng nói là Truyền Tống Trận, ngay cả một chút ma pháp dao động cũng không có.

Đột nhiên, ánh mắt của Tiếu Ân sáng ngời, hắn bước nhanh tới phía dưới một cây đại thụ.

Ở phía dưới cây đại thụ này có một lớp bụi đất mới, Tiếu Ân do dự một chút, ống tay áo vung lên, một cơn gió thổi qua, bên trong lập tức lộ ra một tấm thiết phiến đen nhánh (một miếng sắt đen nhánh).

Thứ này nếu chỉ nhìn bề ngoài dường như không khác biệt lắm so với một tấm ma pháp lục thư, nhưng tinh thần ý thức đảo qua lại lập tức phát hiện chỗ khác biệt trong đó.

Thứ này, tuyệt đối không phải ma pháp lục thư, dường như cũng không phải là đạo cụ ma pháp quý giá gì, chẳng qua ở trên thiết phiến này lại có một cỗ năng lượng kỳ quái. Khi Tiếu Ân cảm ứng được cỗ năng lượng này lại có phát hiện ngoài ý muốn, năng lượng trên mặt thiết phiến này dường như có chút tương tự với pháp thuật của vong linh hệ.

Tiếu Ân do dự một chút, kết giới thuộc tính của vong linh hệ lập tức tán phát ra.

Tuy nhiên hắn cũng không dám tùy tiện một lần phóng ra mười dặm, mà cẩn thận khống chế ở trong một tấc vuông.

Nhất Hào lập tức xuất hiện dung hợp tự nhiên với hắn tinh thần ý thức của hắn, nếu không có như vậy thì cũng không có khả năng khống chế kết giới thuộc tính vong linh tinh diệu đến trình độ đó.

Dưới sự làm dịu của kết giới thuộc tính vong linh, năng lượng kỳ dị trên tấm thiết phiến này bắt đầu có dao động phục hồi.

Chậm rãi, một hư ảnh màu đen từ trên thiết phiến chậm rãi bay lên, sắc mặt của Tiếu Ân lập tức nổi lên biến hóa tinh tế.

Người này không ngờ chính là một trong hai vị ma đạo sĩ chạy trốn, vị nữ ma đạo sĩ có được ma pháp bào thần kỳ.

Trong ánh mắt của Tiếu Ân lóe ra hào quang khác thường. Hắn đã nhận ra, đạo hư ảnh này thực ra cũng không phải là thiết bị thông tin hoặc là tin tức hình ảnh gì, đây chính là linh hồn của vị nữ ma pháp sư kia.

Linh hồn xuất khiếu, đó chính là ở dưới tình huống nhục thể diệt vong mới có thể làm được.

Tiếu Ân nhìn đôi mắt vừa mới đốt sạch bụi trần này đã mơ hồ đoán được chuyện xảy ra giữa hai vị ma đạo sĩ này.

Một đạo ma pháp năng lượng mang theo thuộc tính vong linh đã xâm nhập vào bên trong linh hồn của vị nữ ma pháp sư.

Vô số mảnh địa đồ từ trong linh hồn này truyền vào trong đầu Tiếu Ân, chẳng qua những hình ảnh này tuyệt đại đa số đều cực kỳ ảm đạm, căn bản đã không thấy rõ lắm rốt cuộc là những thứ gì.

Mà trận chiến Tiếu Ân lấy một đánh mười lại có vẻ cực kỳ rõ ràng, khi lão ma đạo sĩ kia sử dụng Lục Huyết Đằng, Tiếu Ân thậm chí còn có thể cảm nhận được sự thù hận và oán độc của vị nữ ma pháp sư này với mình. Nếu như có cơ hội, Tiếu Ân có thể khẳng định, vị nữ ma pháp sư này tuyệt đối sẽ không do dự đồng quy vu tận (cùng ch

Bạn đang đọc Dị Giới Chi Quang Não Uy Long của Thương Thiên Bạch Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.