Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CUỘC HÀNH TRÌNH BẮT ĐẦU

Tiểu thuyết gốc · 1572 chữ

Ui da! Đau đầu quá!

Nhớ rồi hôm qua tối qua tôi tiếp nhiều khách quá, mỗi người một ngụm nhỏ rượu cũng đủ làm tôi "tỏi" rồi, tửu lượng tôi kém quá thực sự là vậy đó.

Mất một lúc tôi mới mở mắt dậy, lờ mờ trước mắt tôi là chiếc rèm mỏng có lẽ làm từ một loại lụa cao cấp nào đó xuyên qua là ánh nắng cho tôi cảm giác hôm nay là một ngày tốt lành. Ánh sáng làm tôi chói mắt, như phản xạ sau khi nhìn vào mặt trời một khoảng thời gian tôi quanh người ngược lại để cản bớt ánh sáng. Ánh sáng vẫn làm mắt tôi không nhìn rõ được, mất một lúc để có thể điều chỉnh được, và thứ à không người đầu tiên tôi nhìn thấy là Yukine, tôi giật mình bất ngờ. Chiếc giường lớn và sang trọng làm tôi không cảm nhận được sự hiện diện của cô, khuôn mặt thiên thần đang khép đôi mi nhè nhẹ, cảnh tượng này dường như chỉ có trong anime và tưởng chừng mãi mãi tôi sẽ không được trứng kiến khung cảnh lãng mạn và tuyệt vời này.

Tôi nhìn cô một lúc lâu chắc cũng phải tới 15 phút, trong khoảng thời gian đó tôi đắm chìm vào vẻ đẹp như một nàng tiên của cô. Phút giây tĩnh lặng ấy cho tôi cảm giác từ khi đến thế giới này sinh lực tôi mỗi lúc một dồi dào, sau giấc ngủ trước những chén rượu mà tối qua tôi đã uống tôi có cảm giác nóng nóng, nôn nôn, tựa như có thứ gì đó muốn chào ra khỏi cơ thể, thứ đó rất mạnh mẽ muốn trào ra, không phải cảm giác buồn nôn, có lẽ nó là ham muốn, nhưng tôi muốn gì? Không lẻ... Cái này không được... Tôi... có ngăn mình về nhưng suy nghĩ không nên nghĩ. Nhưng bản năng thôi thúc, mắt tôi ran rát, mũi tôi đột nhiên nhạy bén hơn, da tôi cũng nhạy cảm hơn rất nhiều và cả hai chiếc răng năng hàm trên của tôi nhồn nhột. Sau khi mắt tôi hết cảm giác ran rát tôi có thể thấy nhưng thứ mà tôi chưa từng nhìn thấy như những mạch máu của Yukine và những dòng chảy nhiều màu sắc ở xung quanh tôi và cô. Tôi không hiểu chuyện gì đang sảy ra nhưng tôi lại muốn uống máu, mùi cơ thể của Yukine thật thơm, không biết máu cô như thể nào, nhưng dòng chảy nhiều màu kia vẫn bao quanh tôi còn Yukine thì tôi không còn thấy dòng chảy nào bao quanh cô nữa, chúng như chuẩn bị cho cái gì đó. Nhưng thôi mặc kệ, bản năng tôi không kìm nén được nữa rồi

ITADAKIMASU

Hai chiếc răng nanh nhọn của tôi găm nhẹ lên cổ cô, cô khẽ rên 'ah~'. Mùi thơm bùi của máu làm tôi kích thích dòng nhựa sống của cô đang được chuyền vào cơ thể tôi qua hai chiếc răng nanh. Nhưng tôi tự hỏi mùi tanh của máu giờ nó đâu rồi mà để lại mùi thơm vừa bùi vừa ngọt này, nhưng thôi kệ nó đi, sau khi cảm thấy hút vừa đủ lượng máu cần thiết hai chiếc răng nanh từ từ rời khỏi cổ cô, dư vị còn đọng lại mùi thơm khó tả cơ thể tôi đã không còn những cảm giác gì như đau đầu, chóng mặt... Có lẽ là do nhát căn của tôi đã làm Yukine tỉnh giấc. Đôi mà cô ửng đỏ, nhìn tôi như có vẻ trách móc. Tôi liền bật dậy ra khỏi giường và cúi đầu xin lỗi. Cô cũng bật dậy chạy đi với khuôn mặt đỏ như trái gấc và không một lời.

Vệ sinh cá nhân xong tôi được một cô maid dẫn đên phòng ăn. Ông và Yukine đã chờ ở đó. Trên chiếc bàn ăn thì đầy đủ những thứ ngon vật là mà ở thế giới kia tôi chưa từng được thưởng thức. Nhìn ông tôi khá là nghiêm túc, còn Yukine vẫn bình thản thưởng thức nhìn cô ấy vẫn rất dễ thương.

Khi tôi ngồi vào bàn, vừa uống được một miếng súp:

[Shikaru!] – ông tôi cất tiếng gọi tôi đầy nghiêm túc. Chưa để tôi kịp đáp lại lời gọi của ông nói tiếp

[Ta biết chúng ta mới trùng phùng được 1 ngày nhưng... ta phải nói là tình hình đã quá nguy cấp lắm rồi nên... cháu và Yukine có thể lên đường sớm đến Qủy Quốc.]

[QUỶ QUỐC?] – tôi thốt lớn tên mà nơi ông nói tôi sẽ phải đến.

[Nói là Quỷ Quốc nhưng hoàn toàn loài quỷ chỉ chiêm 10% dân số ở đấy thôi. Còn lại là bán nhân, yêu tinh,...] – Yukine bình tĩnh giải thích.

[Vậy chúng ta đến đó làm gì vậy?] – tôi thắc mắc.

[Có lẽ ta chưa giải thích với cháu nhỉ? Hiện nay ta và [Quỷ vương] đã kí vào hòa ước, vì vậy mỗi bên sẽ phải cử đại diện của mình qua nước đối phương như một đại sứ quán, nhưng các quý tộc không chấp nhận và muốn tiêu diệt Quỷ Quốc và Quỷ Vương vì vậy tối qua ta mới tuyên bố như vậy] – ông tôi điềm đạm giải thích.

[Vậy ở đây cũng có đại sứ quán của Quỷ Quốc sao?]

[Hiện tại thì chưa cháu ạ. Ta đưa cháu qua đó như một bằng chứng cho sự hòa bình này]

[Nếu cháu gặp chuyện gì bên đó thì sao?]

[Có Yuki rồi cháu không phải lo về chuyện đó. Vả lại họ cũng không thích chiến tranh nổ ra đâu. Cháu yên tâm. Nhưng cũng phải cẩn thận]

[Cẩn thận thì làm được gì nếu họ cố tình muốn giết cháu] – suy nghĩ của tôi đều dựa trên sự thận về một cuộc ám sát hoàng tộc cái đó thì đành chịu khi đã có một người muốn giết bạn

[Hahaha!! Muốn giết cháu ta sao? Không có dễ đâu] - nói xong ông rút từ túi áo một cuốn sách nhìn khá đặc biệt và đưa cho tôi.

Cuốn sách lúc trên tay ông là mùa xanh lam với những vòng tròn ma thuật màu trắng nhìn rất thanh nhã. Còn khi nó vào tay tôi, một ánh sáng trăng bao bọc có lẽ cuốn sách đó đang biến đổi. Đúng như tôi nghĩ, khi ánh sáng đó kết thúc cuốn sách đã thay đổi hoàn. Từ tông màu chủ đạo là xanh trắng thì giờ nó là màu đen đỏ. Với màu đen là màu chủ đạo còn chữ viết, kí hiệu, hình vẽ,... là màu đỏ tới như máu.

Nhìn cuốn sách trên tay, ông tôi có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng rồi gật gù như sực nhớ ra điều gì đó.

[Thế này là sao vậy ông?] – tôi thắc chuyện gì đã sảy va với cuốn sách.

[Mới đâu ta hơi ngạc nhiên, về màu sắc cuốn sách này, nhưng ta sực nhớ chuyện này là hiển nhiên thôi.] – ông trả lời. Nhưng câu trả lời của ông vẫn chưa làm hài lòng tôi vì nó có quá ít thông tin so với mong muốn và khoa khát kiến thức của tôi.

Ông nhìn tôi, như hiểu thấy lòng cháu mình

[Ta biết nhiêu đó là chưa đủ thông tin đối với cháu nhưng hãy thử đọc nó, nó sẽ cho cháu nhưng thứ cháu mong muốn và ta cũng chẳng giải thích được gì nhiều, vì cuốn sổ này tuy được truyên đã qua nhiều đời nhưng chưa từng đời nào giống đời nào, cư muốn người nó lại thay đổi từ nội dung đến hình dáng nên nói thật ta cũng chẳng biết gì về cuốn sách này trong tay con, và còn nữa chỉ con mới có thể đọc được nội dung bên trong của cuốn sách ngoài con ra thì chẳng ai có thể đâu]

Sau khi nghe ông giải thích cặn kẽ về nhưng hiểu biết ít ỏi của cuốn sách bí ẩn này, tôi nhìn chăm chú vào cuốn sách như muốn khá phá nó ngay và luôn.

[Ta biết cháu lôn nóng muốn được đọc nó ngay và luôn. Nhưng...] – ông ngập ngưng nói và lấy ra một cặp nhẫn bạc hay bạch kim gì đó đươc chạm khắc rất cầu kì, hai chiếc nhẫn một chiếc hơi lớn hơn chiếc còn lại có lẽ là giành cho đàn ông, và tôi khá chắc chiếc kia giành cho phụ nữ. Ông đưa cho tôi và Yukine và nói tiếp.

[Đây là nhẫn không gian giúp con có thể bỏ đồ vào thuận tiện hơn, bên trong của chiếc nhận lớn này còn có 4 chiêc nhẫn nhỏ để trên đường có thể cháu sẽ thêm bạn đồng hành. Và giờ cũng đã đến lúc hai cháu phải lên đường rồi] – hơi bất ngờ khi cuốc hội ngộ của tôi và ông diễn ra trong khoảng thời gian quá ngắn, nhưng vì đất nước của ông, cuộc sống của người dân và lời thỉnh cầu từ ông tôi không thể từ chối, và tôi cũng muốn ngao du một chuyến thay vì tối ngày ngồi nhà.

Bạn đang đọc Developer and legend story sáng tác bởi thuần_diệp_thương_bích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuần_diệp_thương_bích
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.