Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 5441 chữ

Gia Cát Diệp nhìn Phương Hoán Thanh cưỡi ngựa chạy như điên , không rõ ý tưởng hắn nghĩ đến Phương Hoán Thanh là cố ý làm cho ngựa chạy nhanh như vậy , hắn nghe được tiếng thét chói tai của nàng.

“ Cứu mạng ! Ngựa không dừng lại được , mau cứu ta !”

“ Hoán Thanh – “

Gia Cát Diệp thử ngăn ngựa của Phương Hoán Thanh lại , nhưng ngựa chạy rất nhanh , căn bản hắn không đuổi kịp nó.

“ Hoán Thanh , ráng đợi một chút !”

Gia Cát Diệp nhanh chóng nhảy lên ngựa của mình , đuổi theo Phương Hoán Thanh.

Bạch mã của hắn dốc sức lực đuổi theo , hắn nhìn Phương Hoán Thanh nhắm mắt lại , vẻ mặt sợ hãi.

“ Hoán Thanh , không phải sợ , ta đến đây!” Hắn vừa nói chuyện vừa cố gắng bắt kịp con ngựa điên kia.

“ Gia Cát Diệp ……” Phương Hoán Thanh mở mắt nhìn Gia Cát Diệp , nói đến kỳ lạ , giống như nàng không còn sợ hãi nữa.

“ Nhìn ta.” Gia Cát Diệp vươn tay với lấy nàng .” Cô hãy nghe ta nói , ta đếm đến ba . Khi ta đếm đến ba , cô nhảy sang bên này sau đó ta sẽ kéo cô lại.”

Hắn vốn định nhảy lên ngựa của Phương Hoán Thanh . Nhưng hắn sợ con ngựa sẽ bị hoảng hốt , hắn không dám chắc nàng không bị thương . Cho nên muốn nàng nhảy qua một bên , như vậy sẽ làm khả năng nàng bị thương sẽ ít đi.

“ Ta biết rồi.” Phương Hoán Thanh chăm chú nhìn ánh mắt hắn tràn ngập tự tin , nàng vươn tay nắm lấy tay hắn “ Chúng ta cùng nhau đếm , 1 , 2 , 3!”

“ Nhảy !”

Gia Cát Diệp dùng sức kéo Phương Hoán Thanh lên ngựa của mình , Phương Hoán Thanh có cảm giác như đang bay sau đó lại rơi xuống trong lòng hắn.

“ Cô không sao chứ?”

Gia Cát Diệp đem ngựa của hắn dừng lại , ôm nàng , cùng nhau nhảy xuống ngựa.

“ Ta , ta không sao.” Phương Hoán Thanh thẹn thùng ngẩng đầu , hắn vẫn còn ôm nàng.

Gia Cát Diệp thấy sắc mặt nàng tái nhợt , cũng không có bị thương. Thế này hắn mới yên lòng.

“ Cảm ơn ngươi đã cứu ta.” Nàng rời khỏi lòng hắn , nàng ngượng ngùng làm cho hắn vẫn muốn ôm.

“ Cô làm ta thấy sợ hãi!” Hắn chân tình biểu lộ nói.

Nghe vậy , Phương Hoán Thanh không dám tin nhìn hắn.

Nàng muốn hỏi lời hắn nói là thật hay giả. Chỉ có điều , không nên hỏi vẫn tốt hơn. Nếu hắn biết nàng nghi ngờ lời hắn nó. Khả năng hắn sẽ rất tức giận?

“ Con ngựa kia xảy ra chuyện gì vậy?” Gia Cát Diệp nhìn con ngựa trước mặt đã dừng lại , nhàn nhã ăn cổ :” Tại sao đột nhiên nó lại phát cuồng lên thế? Chẳng phải trước giờ nó rất ngoan , trừ phi nó bị kích thích cái gì đấy , nếu không ….”

“ Nếu không thì làm sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta làm cho nó bị kích thích?” Phương Hoán Thanh tức giận nói :” Ngươi còn không nhìn ra à? Có người muốn hãm hại ta?”

“ Có người muốn hại cô? Không thể nào?” Gia Cát Diệp cảm thấy không thể tin được thấp giọng nói.

“ Cái gì sẽ không? Sự thật lù lù trước mắt!” Phương Hoán Thanh oán hanạ nói :” Là Oanh nhi của ngươi cố ý đá vào mông con ngựa , khiến con ngựa đau mới phát cuồng lên . Chuyện này không liên quan đến ngựa , tất cả đều do Lã Oanh giở trò.”

“ Không thể nào ~! Ta tin tưởng Oanh nhi sẽ không làm chuyện này.” Gia Cát Diệp khẳng định nói.

Phương Hoán Thanh giận tím mặt :” Vậy ý của ngươi là ….. ta đang nói đối?”

“ Ta không tin cô lại nói dối ta.” Gia Cát Diệp chằm chằm nhìn nàng.

“ Ta quen biết Oanh nhi thật lâu , ta biết rõ nàng ấy là lọai người gì. Nàng ấy là một cô nương có hiểu biết , không có khả năng làm những chuyện bỉ ổi này …”

Phương Hóan Thanh căm giận bất bình cắt ngang lời hắn :” Ngươi thà rằng tin tưởng nàng ta , cũng không tin ta sao?”

Gia Cát Diệp không muốn nói dối nàng , hắn trả lời thật :” Ta không muốn nói như vậy , nhưng nếu cô nhất định bắt ta lựa chọn một người , ta đây chỉ có thể nói tin nàng ta.”

Hắn yêu Phương Hoán Thanh thật. Nhưng Lã Oanh đơn thuần cũng là người quen biết đã lâu. Hắn không thể bởi vì yêu nàng lại khiến Lã Oanh oan uổng . Như vậy đối với Lã Oanh rất không công bằng.

Phương Hoán Thanh nghe được lời nói của Gia Cát Diệp , lòng của nàng như bị một cước quyền đánh tới , mắt cay xè , nàng biết bản thân mình sắp khóc.

Đáp án chẳng phải rất rõ ràng sao? Người Gia Cát Diệp yêu không phải là nàng. Bởi vì hắn tin tưởng Lã Oanh , người hắn yêu là Lã Oanh không phải là nàng nha !

Có cảm giác nước mắt sắp trào ra . Nàng tự nhủ thầm.

Không ! Mình không thể nào khóc trước mặt hắn. Mình không cần người không yêu mình , không tín nhiệm mình. Cho dù khóc cũng vô ích. Bởi vì hắn không cần mình …

Nàng nghẹn mũi , cố nén xúc động lại trong lòng.

“ Ta đã biết ! Nếu ngươi cứ một mực nói ta đổ oan cho nàng ta thì chắc là ta đã vu khống. Các ngươi cứ từ từ mà chơi cho thật tốt. Ta đi về trước!”

Nàng chạy theo hướng con bạch mã của Gia Cát Diệp , nhảy lên phía sau , nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Tâm tình Gia Cát Diệp nhìn bóng dáng nàng càng lúc càng xa.

Hình như vừa rồi nàng sắp khóc. Chẳng lẽ hắn thật sự nói oan cho nàng?

Hắn tin tưởng Lã Oanh sẽ không hãm hại Phương Hoán Thanh , nhưng nếu hắn sai lầm ……….

“ Hoán Thanh …” Hắn nhìn bóng dáng nàng dần dần biến mất , tâm tư của hắn giống như một khối đá lớn nặng nề mà đè nặng trĩu.

Phương Hoán Thanh trở lại nhà của Gia Cát Diệp , Thu Hương đi ra nghênh đón nàng.

“ Tiểu Thư , có kháchở trong phòng chờ người.” Thư Hương nhẹ giọng ở bên tai nàng.

“ Ta có khách ?” Có khách đang đợi nàng? Thật ngạc nhiên.

“ Không biết cô có nhớ Trần Tích Viễn , hắn từng đến Phương gia chúng ta đề cập đến làm thân !”

“ Hóa ra là hắn.” Phương Hoán Thanh thản nhiên nói :” Cách đây không lâu chúng ta đã từng gặp ở trong quán của Gia Cát Diệp , không nghĩ hắn lại tới cửa tìm.”

Không dự đoán được Trần Tích Viễn đột nhiên lại đến thăm , Phương Hoán Thanh quyết định đem thương tâm tạm thời gác sang một bên , nàng lập tức đến phòng gặp hắn.

“ Trần công tử , huynh tới tìm ta có việc gì sao?” Vừa thấy Trần Tích Viễn , nàng trực tiếp hỏi mục đích của hắn đến đây.

Trần Tích Viễn tươi cười nói :” Hơn nửa tháng không gặp , Phương tiểu thư thọat nhìn khí sắc không sao , như vậy là tôi yên tâm!”

“ Yên tâm ! Huynh lo lắng cho ta? Vì sao?” Phương Hoán Thanh kinh ngạc hỏi liên tiếp vấn đề.

“ Đúng vậy ! Bởi vì lâu ngày không thấy cô nương đến , tôi cũng không hỏi người khác xem tình hình gần đây của cô nương. Cho nên tôi mạo muội không mời mà đến. Hy vọng sẽ không phiền cho hai người.”

“ Đương nhiên là không. Chỉ có điều nơi này không phải nhà của ta . Ít nhiều cũng có chút bất tiện , không thể chiêu đãi được. Thất lễ.”

Xem ra Trần Tích Viễn thật sự quan tâm nàng . Điều này làm cho tâm tình của nàng đỡ buồn hơn ít . Được người khác coi trọng sẽ vui vẻ , không phải sao?

“ Phương tiểu thư quá khách khí , người quấy rầy là tôi , tôi còn muốn Phương tiểu thư ít nhiều tha thứ!” Trần Tích Viễn bỗng nhiên hạ giọng nói :” Phương tiểu thư , ở trong này nói chuyện không tiện . Ý của tôi là ….. Liệu có người khác nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta không?”

“ Chắc là không?” Bên ngoài có Thư Hương canh , Gia Cát Diệp cùng Lã Oanh đi còn không có trở về , chắc là không có vấn đề gì.

“ Vậy là tốt rồi.” Trần Tích Viễn an tâm ói :” Là thế này , tôi đang nghĩ giúp đỡ Phương tiểu thư như thế nào. Nhưng mà , tôi muốn hỏi ý kiến của Phương tiểu thư trước. Không biết ý cô nương có muốn mở lại Bố Trang không?”

“ Ta đương nhiên là miuốn ! Nhưng , ta nghĩ cha ta sẽ không đồng ý.”

Phương Hoán Thanh hiểu rất rõ cá tính của phụ thân nàng ,hiện tại cha đã nhận định không thể cạnh tranh với Gia Cát Diệp , ông ấy tuyệt đối sẽ không mạo hiểm làm việc có khả năng thâm hụt tiền.”

Trần Tích Viễn nói :” nếu tôi nói , tôi tự nguyện giúp đỡ tiểu thư mở tiệm thì sao?”

“ Huynh muốn giúp đỡ ta mở tiệm? Vì sao?” Phương Hoán Thanh thập phần kinh ngạc.

“ Không có vì sao , nếu muốn hỏi vì sao , thì phải là tôi rất tin tưởng tiểu thư.” Trần Tích Viễn cười nói :” Tôi hiểu tâm tình hiện tại của Phương tiểu thư , Gia Cát Diệp đối với tiểu thư như vậy , trong lòng tiểu thư nhất định không phục . Với cá tính không chịu thua của Phương tiểu thư , nhất định muốn báo thù . Cho nên Phương tiểu thư mới ở trong tiệm của Gia Cát Diệp học hỏi , không phải sao?”

“ Điều này ngươi cũng biết a?” Phương Hoán Thanh khâm phục nhìn hắn.

Không nghĩ tới Trần Tích Viễn thọat nhìn trung thực thành thật , trong lòng lại là người quan sát tỉ mỉ . Đúng là không thể đoán người qua tướng mạo được.

Trần Tích Viễn mỉm cười nói :” Nếu tôi hợp tác với Phương tiểu thư , tôi tin tưởng Phương tiểu thư nhất định sẽ cô gắng tìm bí quyết của Gia Cát Diệp. Bởi vậy tôi rất muốn hợp tác với tiểu thư. Không biết ý Phương tiểu thư như thế nào?”

Phương Hoán Thanh do dự nói :” Đây là chuyện lớn , ta suy nghĩ thêm một chút.” Nàng không thể lập tức nhận lời hắn , bản thân mình còn có rất nhiều việc muốn rõ ràng.

“ Không thành vấn đề , tôi sẽ chờ tin tức tốt của Phương tiểu thư!~” Trần Tích Viễn nói xong liền rời khỏi đây.

Trần Tích Viễn vừa mới đi không lâu , Thư Hương liền tiến vào thông báo Giá Cát Diệp đã quay về.

Phương Hoán Thanh thở dài , may mà bọn họ không chạm mặt nhau . Nếu không nàng cũng không biết nên giải thích như thế nào với Gia Cát Diệp.

“ Hoán Thanh , cô còn ở bên trong sao?” Gia Cát Diệp không biết khi nào đã đứng ở ngoài cửa phòng của nàng.

Phương Hoán Thanh vỗ ngực , thật kinh ngạc khi hắn vừa về đến nhà đã đến tìm nàng.

“ Tiểu thư , có muốn mở cửa cho hắn đi vào không?”

“ Không , bảo với hắn là ta ngủ!” Hiện tại nàng không muốn nhìn thấy hắn , sự tức giận của nàng không dễ dàng hết như vậy.

“ Dạ!”

Thư Hương không hỏi thêm , không cần nghĩ cũng biết hai người nhất định lại cãi nhau.

Một lát sau , Thu Hương mở cửa đi vào :” Tiểu thư , hắn không muốn làm phiền , đi rồi.”

“ Ừ!” Phương Hoán Thanh có điểm thất vọng.

Gia Cát Diệp dễ dàng đi như vậy. Xem ra hắn thật tình không phải muốn thấy nàng , hắn chỉ đang ứng phó với nàng một chút mà thôi !

Aiz , quên đi ! Nàng còn so đo chuyện này làm gì ? Trong mắt hắn , nàng chỉ là nha hoàn dùng để cho hắn đùa giỡn mà thôi , không phải sao?

Vào lúc ban đêm , tâm tình của Gia Cát Diệp không tốt tìm đến Khang Hoằng tiếp hắn uống rượu.

“ Diệp huynh , sao ngươi lại say như vậy !”

Khang Hoằng nhìn Gia Cát Diệp uống rượu như uống nước lã , liều mạng đổ rượu vào miệng của mình , hắn không thể không cướp đi chén rượu của hắn.

“ Ta không say , ta rất tỉnh.”

Tuy rằng trong mắt Gia Cát Diệp có tơ máu . Như bộ dạng hắn nói chuyện thật trong thật sự , một chút bộ dáng say rượu cũng không giống.

“ Ta biết ngươi rất tỉnh , chỉ là không vui thôi !” Khang Hoằng thân thiết nhìn hắn :” Ngươi có tâm sự gì thì kể đi , không phải là ngươi tìm ta vì muốn nghe ngươi kể khổ chứ?”

Gia Cát Diệp thở dài một hơi , hắn đưa bọn họ đến ngoại ô cưỡi ngựa , phát sinh chuyện gì cũng kể hết cho Khang Hoằng không thiếu một chữ.

Khang Hoằng nghe xong biểu tình hoang mang :” Nghe ngươi nói như vậy , hai người các nàng nhất định có một người nói dối . Đây là không thể nghi ngờ , đúng không?”

Gia Cát Diệp gật đầu :” Đúng !”

“ Mới đầu ngươi hoài nghi người nói dối là Phương Hoán Thanh , đúng không?”

“ Đúng.”

“ Nhưng ngươi cũng không xác định là nàng làm , đúng không?”

“ Đúng.”

“ Cho nên hiện tại ngươi rất do dự , không biết tin tưởng ai , đúng không?”

“ Đúng.”

“ Đối với đại đầu quỷ ngươi ! Căn bản ngươi là mười phần sai !” Khang Hoằng đột nhiên tức giận , hắn tức giận quở trách Gia Cát Diệp :” Ngươi không biết là ngươi làm như vậy rất không công bằng cho Phương Hoán Thanh sao? Không có chứng cớ gì liền phán tội cho nàng , khó trách nàng không chịu gặp ngươi . Bởi vì ngươi làm tổn thương đến nàng , ngươi biết không?”

“ Ta biết nàng rất thương tâm , nhưng ta tin tưởng Lã Oanh không có khả năng làm loại sự tình này , cho nên …?”

“ Cho nên là Phương Hoán Thanh sai , có phải hay không?” Khang Hoằng lại lắc đầu , lại là thở dài :” Ta cảm thấy ngươi cái gì cũng tốt , chỉ là không biết quan sát! Ngươi chủ quan cho rằng Lã Oanh không có khả năng làm hại Phương Hoán Thanh. Nhưng ngươi có nghĩ tới một nữ nhân ghen tị thì chuyện gì cũng có thể làm !”

“ Ngươi nói Lã Oanh ghen tị Hoán Thanh?”

“ Chẳng lẽ ngươi không biết sao?”

Khang Hoằng trong lòng thở dài , aiz…. Việc buôn bán thì Gia cát Diệp rất khôn khéo , nhưng về vấn đề tình cảm lại rất ngu ngốc.

Khang Hoằng nhẫn nại giảng gải chuyện tình cảm cho cái tên Gia Cát Diệp ngu ngốc này.

“ Nguyên đại thúc nói cho ta biết , ông ấy cho rằng Lã Oanh xem Phương Hoán Thanh là cái gai trong mắt , lo lắng Lã Oanh sẽ gây phiền toái cho Phương Hoán Thanh. Nhưng hắn là người của Lã gia . Cho nên hắn muốn ta nói cho ngươi để ngươi để ý Lã Oanh nhiều hơn. Xem ra lời của Nguyên đại thúc là đúng, Lã Oanh quả thật có gây sự với Phương Hoán Thanh.”

Gia Cát Diệp khiếp sợ nói không nên lời.

Hắn không phải không nhận thức được ánh mắt của Lã Oanh nhìn Phương Hoán Thanh , nhưng nghĩ đến giữa những nữ nhân xinh đẹp đều có xích mích nhỏ . Không nghĩ tới xích mích này lại xảy ra vấn đề lớn như vậy. Hắn quá ngu ngốc. Cư nhiên bây giờ mới phát hiện !

“ Không nghĩ tới Oanh Nhi lại biến thành như vậy . Vốn dĩ cô ấy rất trong sáng , không phải là người có tâm địa !” Gia Cát Diệp thấp giọng nói.

“ Cho nên ta mới nói nữ nhân ghen tị thì chuyện gì cũng có thể làm.” Khang Hoằng có ý nói :” Chuyện đến nước này , huynh biết mình nên làm gì rồi chứ?”

Gia Cát Diệp nhìn Khang Hoằng liếc mắt một cái , sau đó gật đầu.

Nếu Khang Hoằng nói đúng , vì không cho Lã Oanh tiếp tục ghen tị Phương Hoán Thanh , vì không cho Phương Hoán Thanh chịu ủy khuất , hắn sẽ nói tâm ý của mình.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Phương Hoán Thanh nhìn Gia Cát Diệp ra khỏi ra , nàng cũng vụng trộm lén lút đi.

Nàng vốn nghĩ có thể thuận lợi đi ra ngoài , nhưng khi vừa mới mở cửa , phía sau có giọng nói của Nguyên Đồng truyền đến.

“ Hoán Thanh , cô muốn đi đâu?”

“ ta , ta muốn ra tiệm , ta sẽ trở về ăn cơm trưa , ta đi đây!” Sợ Nguyên Đồng rầy la , nàng nói xong chạy biến mất dạng.

Trong chốc lát sau đi chậm cước bộ , nhìn Nguyên Đồng không đuổi theo mới yên tâm.

Kỳ thật nàng cũng không nói dối , chỉ là đến tiệm của Trần Tích Viễn , cách ba khu phố tiệm vải của Gia Cát Diệp.

Vì không muốn Gia Cát Diệp nhìn thấy , nàng có ý không đi qua tiệm của hắn , mất khá nhiều thời gian mới tới nhà của Trần Viễn Tích.

“ Tiểu thư , hoan nghênh đến tệ xá.” Trần Tích Viễn nhìn thấy nàng thật cao hứng , ân cần tiếp đón :” Phương tiểu thư , ngươi thích uống trà gì? Long tỉnh hay là trà hương , …?”

“ Trần công tử , huynh không cần tiếp đón ta , ta nói xong sẽ đi.” Phương Hoán Thanh nói :” Ta là đến nói với huynh, ta đồng ý cùng huynh hợp tác . Nhưng nếu huynh không vội , ta hy vọng có thể đợi ta chấm dứt giao kèo với Gia Cát Diệp , sau đó từ từ bàn chuyện mở lại tiệm vải , không biết ý huynh thế nào?”

“ Không thành vấn đề ! Tiểu thư nói đều tốt , chỉ cần tiểu thư cao hứng , khi nào mở tiệm sẽ tùy ý tiểu thư.” Trần Tích Viễn tươi cười nói .

“ Thật sao? Còn vấn đề tài chính …”

“ Toàn bộ đều do tôi chi ! Cùng lắm thì tôi chỉ bỏ tiền ra , còn kinh doạn , phương tiện thế nào giao cho tiểu thư quản lý , tôi tin tưởng bản lĩnh của tiểu thư , tiểu thư sẽ giúp chúng ta kiếm rất nhiều tiền.”

Trần Tích Viễn tin tưởng nàng như vậy , làm cho nàng cảm động vạn phần.

“ Huynh đối với ta thật sự tốt quá , ta thật không biết nên làm như thế nào để báo đáo huynh.”

Hắn chỉ gặp nàng cùng lắm là vài lần , nếu so sánh với Gia Cát Diệp thì nàng cảm thấy Trần Tích Viễn có điểm đáng yêu hơn.

“ Tiểu thư không cần khách khí , đây là việc tôi cần phải làm.”

Phương Hoán Thanh lắc đầu cười :” Không phải như thế , ngay cả bằng hữu chúng ta cũng không phải , huynh đã mạo hiểm làm chuyện này , huynh biết không?”

“ Hắn đương nhiên biết , bởi vì hắn không chỉ tin tưởng ngươi , còn yêu thương nhung nhớ ngươi.”

Giọng nói này …. Phương Hoán Thanh vội vàng nhìn về phía cửa sổ , Gia Cát Diệp từ bên ngoài bước vào.

“ Gia Cát Diệp , ngươi đến khi nào?” Trần Tích Viễn kêu sợ hãi.

“ Ta đi theo nàng ấy đến.” Gia Cát Diệp nhìn thẳng Phương Hoán Thanh :” Thật xin lỗi , ta đã nghe hết các ngươi nói chuyện với nhau.”

“ Ngươi …………. “ Phương Hoán Thanh phẫn nộ nhìn Gia Cát Diệp :” Ngươi làm sao biết ta đến đây? Là Nguyên đại thúc nói cho ngươi ?”

“ Không phải Nguyên đại thúc , mà là ta biết mấy ngày gần đây cô có việc cho nên không đến tiệm …”

“ Ngươi theo dõi ta ?”

“ Không phải ta theo dõi cô , ta bảo vệ cô.” Gia Cát Diệp đem ánh mắt chuyển đến trên người Trần Tích Viễn :” Cô cho là thật sự trên đời này có ăn cũng không phải trả tiền cơm sao? Cô cho là hắn thật sự giúp cô vô điều kiện sao? Cô tự mình hỏi hắn đi ! Hỏi hắn có phải muốn lợi dụng cơ hội này để cho cô báo đáp thân cho hắn !”

Không thể nào ! Phương Hoán Thanh trợn to con mắt nhìn Trần Tích Viễn.

“ Trần công tử , huynh hãy nói cho hắn biết là hắn nói sai đi , huynh nói cho ta biết được không?” Nàng hy vọng lời Gia Cát Diệp nói là sai.

“ Tôi ….thật xin lỗi.” Trần Tích Viễn không dám nhìn Phương Hoán Thanh , hắn cúi đầu nói :” Tôi vẫn thích tiểu thư , tôi nghĩ nếu giúp tiểu thư , có thể đối ta với sinh cảm tình , tôi không có bắt buộc tiểu thư này nọ , chỉ là tôi hy vọng .,…”

“ Đủ rồi , ta không muốn nghe !” Phương Hoán Thanh thất vọng , nàng còn tưởng Trần Tích Viễn là người tốt , không nghĩ tới hắn cùng với bọn người mê sắc kia là cùng một loại . Sở dĩ bọn họ làm tất cả đều vì muốn nàng , tất cả nam nhân đều giống nhau , Trần Viễn là …. Gia Cát Diệp cũng là ……. !

“ Phương tiểu thư , tôi thật xin lỗi !”

“ Không , huynh không sai , là do ta hiểu lầm !”

Phương Hoán Thanh thất vọng , nhưng nàng cũng không giận Trần Tích Viễn . Ít nhất hắn còn thật thà , không giống với tên Gia Cát Diệp đáng ghét kia.

“ Cô cho rằng hắn không sai ?” Gia Cát Diệp khó hiểu nói :” Hắn muốn dùng tiền mua tâm của cô , cho cô từng bước từng bước đi vào bẫy của hắn , cho ngươi hối hận cũng không thể thoát thân , cô còn cho rằng hắn là người tốt?”

Phương Hoán Thanh tức giận trừng mắt nhìn Gia Cát Diệp :” Nếu so sánh với ngươi , hắn còn hơn ngươi gấp trăm lần. Ngươi làm sao mà biết hắn sẽ không đối tốt với ta? Nói không chừng ta với hắn ở cùng một chỗ sẽ hạnh phúc.”

Gia Cát Diệp nhìn nàng thật sâu :” Các ngươi không có khả năng sẽ hạnh phúc , bởi vì người trong lòng cô không phải là hắn , mà là …”

Phương Hoán Thanh kinh hoàng , nàng bối rối phủ nhận :” Ngươi nhìn lại mặt mình đi , ai thích ngươi nha!”

“ Đừng tự lừa dối chính mình , ta biết cô thíh ta.” Gia Cát Diệp dịu dàng nói.

“ Ngươi thì biết cái gì ? Ta thà thích một tên ăn mày ở ven đường , cũng sẽ không thích ngươi!”

Phương Hoán Thanh oán hận trừng hắn liếc mắt một cái , lập tức xoay người bước đi.

Vẻ mặt Phương Hoán Thanh cô đơn đi ở trên đường.

Nàng biết Gia Cát Diệp đi theo sau nàng , hắn đi theo từ nhà của Trần Tích Viễn đến bây giờ.

Nàng không muốn để ý đến hắn , cũng không muốn nói chuyện với hắn , hắn muốn yêu ai thì yêu . Dù sao cũng không liên quan đến nàng.

Không biết đi đã bao lâu rồi , đến khi nàng đi qua một tên ăn mày , đột nhiên Gia Cát Diệp nói : “ Ngươi thích người này hơn ta sao?”

“ Cái gì?” Nàng tức giận xoay ngươi :” Không hiểu vì sao ngươi lại nói những lời này? Thật nhàm chán!”

“ Cô quên mình đã từng nói gì sao?” Gia Cát Diệp nhắc nhở nàng :” Cô nói thà thích một tên ăn mày ven đường còn hơn thích ta , cô đã quên rồi sao?”

“ Hừ!” Nàng xoay người bỏ chạy , nếu tiếp tục nói với hắn , nàng nhất định sẽ bị hắn làm cho tức chết.

“ Hoán Thanh , cô hãy nghe ta nói có được không?”

Gia Cát Diệp bắt lấy tay nàng , đêm thân mình gắt gao người nàng khiến nàng giãy dụa không ngừng.

“ Ngươi làm người ta đau , buông ra !” Nàng không có khuếch đại , bả vai nàng thật sự rất đau.”

“ Cô im lặng một chút hãy nghe ta nói , ta sẽ buông tay.” Gia Cát Diệp nghiêm túc nói.

Phương Hoán Thanh căm giận trừng mắt liếc hắn một cái , không tình nguyện gật đầu :” Nghe ngươi nói thì nghe ngươi nói , bây giờ ngươi có thể buông tay ta không?”

Gia Cát Diệp buông tay nàng ra :” Ta biết cô tức cái gì , ta có chuyện muốn nói cho cô biết. Ta xin lỗi !”

Phương Hoán Thanh khó hiểu nói :” Chuyện này là của hôm qua , vẫn là chuyện bức ta làm nha hoàn?”

“ Có sao?”. Gia Cát Diệp thật lòng xin lỗi nàng :” Ngày hôm qua , ta không nên chủ quan nhận định là cô sai . Thật xin lỗi , ta đã khiến cô buồn?”

Nàng trợn mắt :” Bây giờ ngươi lại tin tưởng ta? Vì sao? Là Lã Oanh nói cho ngươi là nàng làm sao?”

“ Không , ta không có hỏi cô ấy , là tự ta suy nghĩ thông suốt.” Gia Cát Diệp hối hận nói :” Ta đã làm sai rất nhiều chuyện….. Hoán Thanh , thật xin lỗi. Ta không cố ý phủ nhận chuyện của cô. Trước kia sỉ nhục ta khiến ta không thể không trả thù cô. Ta biết rõ làm như vậy sẽ khiến cô thương tổn. Nhưng ta vẫn làm . Bây giờ , mặc kệ ta làm gì với cô . Tuyệt đối không phải là ta hận cô mới làm như vậy . Mà là ta yêu cô.”

Phương Hoán Thanh nghe hắn nói hết , nàng lúng ta lúng túng mở miệng :” Ngươi nói ngươi yêu ta? Thật sao? Ngươi sẽ không trả thù ta chứ?”

“ Không phải , ta đã sớm không nghĩ trả thù cô.” Gia Cát Diệp bắt lấy tay nàng , vội vàng nói :” Đều là ta sai ! Lòng tự trọng chết tiệt của ta làm cho ta không dám đối mặt với tình cảm của chính mình , ta thương cô sâu đậm nên biểu hiện yêu cô sâu đậm ! Muốn cho cô làm nha hoàn của ta là cái cớ . Bởi vì ta không quên được cô , muốn cùng cô ở một chỗ , không muốn cho cô giống 4 năm về trước mà bỏ qua ta , cô biết không?”

Thân thể Phương Hoán Thanh run nhè nhẹ , hốc mắt nàng phiếm hồng nói :” Ngươi không nói làm sao ta biết được? Gia Cát Diệp đáng ghét ! Ngươi ngang nhiên dám đem bổn tiểu thư ta ra làm đùa giỡn. Làm gì có ngươi hung hăng đánh người khác một bạt tau , sau đó lại sờ sờ vào mặt người kia nói là không phải cố ý . Rõ ràng ngươi cố ý muốn ta thương tam , ta ghét ngươi!”

“ Hoán Thanh , thật xin lỗi …”

Gia Cát Diệp xoa mặt Phương Hoán Thanh , lại bị nàng dùng sức đẩy ra.

“ Hoán Thanh …”

“ Ngươi không được chạm vào ta!” Phương Hoán Thanh vừa yêu vừa hận hắn :” Ngươi cho là ngươi đối với ta như vậy , chỉ dùng một câu ‘xin lỗi’ là có thể bù lại sao? Ngươi nghe rõ cho bổn tiểu thư đây , ta tuyệt đối không tha thứ …”

Phương Hoán Thanh không nói được nữa , bởi vì Gia Cát Diệp ôm lấy cô , đôi môi nóng ấm của hắn gắt gao hôn lấy nàng, làm cho nành không nói lên lời.

Thời gian ngừng trôi , nàng chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nàng và của mình , ngoài ra còn có tiếng tim đập của hai người.

Nàng nắm chặt ánh mắt ngấn nước , nàng từng vì hắn là khóc rất nhiều , lúc này đây nước mắt tràn ra vì vui sướng.

Cảm giác được hắn chạm đến ánh mắt ướt át của chính mình , nàng mở to mắt nhìn hắn.

“Xin lỗi , ta lại làm cho cô khóc . …”

Giọng nói của hắn giống như một trận gió xuân ấm áp , làm tan chảy đống băng tuyết trong tâm nàng.

Nàng nhìn hắn liếc mắt một cái :” Cho nên ta mới nói là ghét ngươi ! Ngươi tránh ra , ta không muốn nhìn thấy ngươi….”

Thấy nàng giống như tức giận , lại giống như đang làm nũng , làm cho Gia Cát Diệp kìm lòng không được mà ôm nàng vào lòng.

“ Câu này không phải là thật lòng nói , đúng không?”

“ Ta không nói cho ngươi biết đấy , tự mình đoán đi!” Nàng muốn làm cho hắn sốt ruột , ai bảo hắn làm cho nàng khổ nhiều như vậy.

Tiểu nữ nhân này thật sự rất đáng yêu ! Mặc dù miệng nói mạnh bạo nhưng tay lại đặt lên thắt lưng của hắn . Thế này không phải yêu say đắm thì là gì?

“ Hoán Thanh , cô đồng ý nhận tình cảm của ta sao?” Trong lòng hắn đã mắn chắc 7 phần , chỉ còn lại 3 phần hoài nghi . Hắn muốn chính miệng nàng nói cho hắn đáp án.

Xem bộ dáng hắn khẩn trương , Phương Hoán Thanh rốt cuộc cũng hả được giận , nàng thản nhiên cười nói :” Tên ngu ngốc này , bốn năm trước ta đã yêu ngươi . Bây giờ ngươi mới hỏi vấn đề này không phải là quá muộn sao?”

Bốn năm trước nàng …………

Gia Cát Diệp kinh ngạc nhìn nàng. Bốn năm về trước hắn có nhiều điều muốn hỏi nàng. Nhưng hiện tại không cần. Bởi vì , nàng đã có đáp án cho hắn.

Hắn lại ông nàng vào lòng , vỗ về mái tóc nàng nhẹ giọng nói :” Xem ra chúng ta đều đi một vòng lớn mới tìm được đáp án , không phải sao?”

Phương Hoán Thanh nhìn hắn thật sâu :” Ngươi thật sự đã tìm được đáp án?”

Hắn mỉm cười nói :” Bốn năm trước ta đã tìm đến !” Vừa nói xong , môi của hắn lại đáp xuống môi nàng.

Bạn đang đọc Đều Là Thiên Kim Chọc Họa của Trịnh Nghiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.