Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 28

Phiên bản Dịch · 1803 chữ

NÓI RA NGHE THẬT TỆ, nhưng đúng là tôi cố tình ở trên lầu lâu hơn cần thiết: nào chải đầu, rửa mặt, lấy máy sấy tóc thổi khô quần vì quần mới không vừa lắm. Tôi còn đánh cả răng nữa.

Derek từng chứng kiến tôi mặc bộ đồ ngủ màu hồng xấu kinh người, mặt lấm lem đất cát, và tóc dính đầy cành khô. Vậy nên, dù giờ hơi thở của tôi có mùi bạc hà cũng không thể làm anh kêu lên trầm trồ: “Úi chà, bé con xinh quá”, nhưng ít nhất tôi cũng thấy dễ chịu hơn.

Rời phòng nữ, tôi đi tìm Tori. Sau buổi họp mặt bàn tính kế hoạch sắp tới, nó bỏ đi dọn rửa gì đó. Thế là Tori chưa ‘cập nhật’ tin về Royce và tiến sĩ Banks. Xuống đến nơi, tôi lần theo dấu dây cắm điện của máy hút bụi và thấy nó trong phòng đọc sách, loay hoay bên kệ, hút bụi cho mấy cuốn sách bìa da đã cũ.

“Cậu cần gì phải làm việc đó nữa. Mai tôi đi rồi còn đâu.”

“Không sao. Tôi làm chút cũng được mà.”

Cô bạn cười gượng gạo. Không hiểu tại sao tôi đoán ra: tại nụ cười như mếu ấy hay tại Tori tuyên bố thà nó thích hút bụi hơn ngồi chơi. Tôi bước hẳn vào phòng và nhìn quanh. Ánh sáng chập chờn phát ra từ kính vạn hoa trên trang screensaver của máy tính xách tay.

“Máy tính của bà Margaret (tôi đến bên máy). Cậu đang dùng máy à?”

“Tôi chỉ định email cho vài đứa bạn, để chúng hay tôi vẫn bình an vô sự. Nhưng ở đây không có mạng internet.”

“Ra vậy.”

“Cậu không tin ư? Cứ việc kiểm tra đi. Không có mạng không dây, cũng không có giắc cắm luôn. Không có gì đáng ngạc nhiên bởi đến điện thoại di động, nhà này còn không có nữa là.”

“Ý tớ không phải thế (tôi quay sang nhìn nó). Đẩy cả nhóm vào vòng nguy hiểm chỉ vì muốn email cho bạn ư? Tớ không tin.”

Nó ngồi ghé lên mép bàn: “Chà, tiến bộ quá nhỉ. Nếu là tuần trước, cậu đã tin ngay rồi.”

Tôi hua hua con chuột. Danh mục các hồ sơ lưu trong máy hiện ra. Tôi nghiêm mặt nhìn Tori.

Nó chống chế: “Không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Chứ theo cậu, tớ đang nghĩ gì?”

“Cậu nghĩ là tớ là tay trong của Hội Edison đang thu thập tin tình báo chứ gì. Hoặc giả tớ định liên lạc với chúng, mách chúng chỗ tụi mình đang trốn.”

“Cậu không phải gián điệp.”

Nó cười méo xẹo: “Tớ không biết nên cảm ơn cậu đã bỏ phiếu tín nhiệm, hay đập cho cậu một trận vì tội quá khéo nên không chụp mũ thẳng thừng. Tớ biết bọn con trai nghĩ tớ là gián điệp. Nhất là Derek. Tớ còn biết do đâu họ có suy nghĩ ấy nữa kia.”

“Theo cậu thì tại sao?”

“Bởi tớ thoát khỏi nhà chú Andrew quá dễ dàng. Bọn con trai đoán đúng. Tớ công nhận (nó ngồi hẳn lên bàn). Lúc thoát được, tớ mừng rơn, và nghĩ ‘Trời, tôi cũng hay quá chứ. Mấy thằng ngu kia không biết chúng đang đối phó với ai đâu’. (Nó bật cười, nhưng nghe nó cười tôi chỉ rầu thêm). Khi bình tĩnh lại, tớ lại nghĩ ‘Mình giỏi thật, nhưng chưa thể giỏi đến mức ấy’. Chúng biết nếu tức lên, tớ hay phù phép linh tinh. Vậy nên tớ không phải loại bé con dễ bắt nạt. Nếu tớ có thoát dễ dàng, rất có thể tại chúng cố tình thả cho tớ đi.”

“Nhưng để làm gì mới được?”

“Vấn đề chính ở chỗ đó. Lúc đầu, tớ tưởng chúng gài thiết bị theo dõi lên người tớ. Tớ giũ hết quần áo, còn mang đi giặt nữa. Thậm chí tớ còn ủi kỹ cho chắc ăn.”

“Cậu sáng ý quá.”

“Không, có điên mới đi làm thế. Tại ở gần mấy người nên tui mới khùng dữ vậy. Nhưng tớ cũng hiểu, chỉ cần đêm đó Hội Edison bắt được một người trong nhóm mình, cài thiết bị GPS và thả tớ đi là kế hay. Tuy nhiên, tớ không thể là đầu mối cho chúng lần ra cả nhóm được. Vậy nên tớ mới kiểm tra để chắc chắn không có thiết bị thu phát ở đây.”

“Đúng là không có thật mà.”

“Tớ cũng thấy thế. Vậy hãy tính đến khả năng thứ hai: chúng thả tớ vì tớ là con cá nhỏ. Không đáng để chúng mất công giam giữ.”

“Tớ không nghĩ…”

“Cậu thử tính đi. Chúng nghe tin có người sói ‘sổng chuồng’. Sau đó, đến lượt chú Andrew chạy trốn. Vì thế tớ không đáng cho chúng canh phòng cẩn mật. Chúng để tớ đi với một người mà chúng hi vọng sẽ nuôi được tớ. Nhưng ông ta lại không làm.”

“Rồi. Vậy (tôi khoát tay chỉ máy tính)… cậu đang làm gì thế?”

“Chứng minh rằng tớ không phải là gián điệp. Bằng cách vào vai điệp viên (Tori xoay máy tính về phía nó). Thầm lặng một mình thu thập thông tin tình báo là cách tốt nhất chứng tỏ tớ không phải kẻ vô dụng. Nghe chú Andrew bảo không liên lạc được với chị Gwen làm tớ sinh nghi.”

Vừa nói nó vừa gõ bàn phím. Mười ngón tay thoăn thoắt lướt nhanh: “Rõ ràng lão Russell không thể hành động một mình. Có thể Gwen cũng nhúng tay vào, nhưng theo tớ thì không. Chị ấy vốn không thích ông ta.”

“Sao cậu biết?”

“Russell cho rằng Gwen ngốc nghếch, lẩn thẩn. Lần duy nhất hắn đến gần Gwen chỉ để ngó xuống ngực áo chị ấy. Lão cũng không phải loại bác học ác tâm. Kẻ chủ mưu phải là người biết rõ âm mưu lùng bắt Derek, đồng thời đứng đằng sau âm mưu trừ khử tất cả chúng ta. Tớ tiến cử bà Margaret. Tớ đã xem hết email và hồ sơ của bà ta. Giờ tớ đang lục những hồ sơ đã bị hủy - hoặc bà ta tưởng đã hủy xong. Dù cậu có ‘đổ thùng rác’ hay xóa một tập tin, thông tin vẫn còn nếu cậu biết cách phục hồi.”

Tori bắt đầu đánh máy. Nó giở các tập tin nhanh đến nỗi tôi chóng hết cả mặt mà vẫn không theo kịp.

Tôi mới khen: “Cậu giỏi vi tính quá…”

“Dám trêu chọc tớ, tớ sẽ dùng cậu thực hành vài trò phù phép đấy. Tớ là chuyên gia viết phần mềm. Nhưng, cậu nói đúng, tớ có biết vài mánh tin tặc nhờ nịnh chàng người yêu cũ bất tài dám sửa điểm trung bình để có thêm thời gian chơi game. Đại loại như trò Thế giới chiến thuật giúp cậu giải trí suốt mấy năm đại học. Tuy nhiên, tớ bắt hắn dạy tớ kiến thức cơ bản rồi ‘đá’ hắn không thương tiếc. Cậu không biết chứ khi cần, mớ kiến thức ấy cũng hữu dụng ra phết.”

Tôi tin chắc không chỉ bây giờ, kiến thức vi tính của Tori mới phát huy tác dụng. Nhớ lúc trước, con bé từng ra tối hậu thư cho tiến sĩ Davidoff, khiến hắn phải đồng ý cho Tori rời khu thí nghiệm.

“Đây, tớ thấy mấy email đã xóa. Tớ đang tìm tên nhóm mình và tên cha Simon. Hai tên người sói tay sai của Russell tên gì nhỉ?”

“Liam và Ramon. Kẻ liên lạc trực tiếp là Liam. Đánh vần là L - I…”

Nó nguýt tôi ra trò. Tôi lập tức ngậm miệng cho nó nhấn bàn phím. Chẳng có gì hiện lên màn hình.

“Có tin gì gửi cho Russell hay do hắn gửi đến không?”

“Có đây. Nickname của hắn là MedicGuy56. Tớ thấy tên ấy trong danh sách liên lạc của bà Margaret. Để tớ xem xem.”

Trong lúc Tori lướt nhanh qua một thư gửi cho Russell, một từ đáng chú ý đập vào mắt tôi. Tôi bèn bảo nó dừng lại. Đó là Syracuse. Nhà của người sói tên Pack. Thư hướng dẫn cách tìm một ngôi nhà ở ngoại ô một thị trấn có tên Bear Valley, gần Syracuse.

Tôi chăm chú đọc.

“Tomas dặn đừng vào nhà. Chờ và tiếp cận chúng bên ngoài khu địa ốc ấy. Tốt nhất là tại nơi công cộng, và nhất định phải vắng mặt bọn trẻ. Nếu có thể, hãy tiếp cận Alpha hoặc người phụ nữ ấy. Tomas nói ông ta có nhấn mạnh bao nhiêu cũng không nói hết tầm quan trọng của chi tiết này. Đừng vào thẳng trong nhà. Nếu thấy bọn trẻ, nhất định không được tiếp cận.”

Tori ngạc nhiên: “Alpha là gì?”

“Là thuật ngữ khi nói đến loài sói. Nó có nghĩa là nhân vật đầu đàn. Đây là hướng dẫn cách giao nộp Derek cho gã Pack.”

“Chà, nếu vậy tụi mình đã có bằng chứng rồi.”

“Xem tiếp đi cậu. Càng biết nhiều thông tin bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Hãy tìm kiếm bằng cách nhập những từ như: Alpha, Pack, Bear Valley, Tomas…”

Tori dài giọng: “Nghe rồi, Sếp Bà ạ.”

Nghe ngoài hành lang có tiếng động, tôi trốn ngay sau cánh cửa. Đó là bà Margaret nhưng bà ta đi theo hướng khác. Sau lưng tôi, Tori chợt lẩm bẩm: “Không thể nào…”

Nó im bặt và buột miệng chửi thề thật khẽ.

Tôi vội đến bên. Nó đang sửng sốt, chằm chằm nhìn đoạn email có vài dòng do bà Margaret gửi đi. Bà ta đảm bảo với người nhận rằng bà sẽ truyền đạt chính xác hướng dẫn của Tomas cho cái người ‘Russell thuê để giải quyết tình huống khó khăn’.

Tôi thầm reo: “Hay quá, lại thêm bằng chứng nữa rồi. Vậy có chuyện gì không ổn đâu nào?”

Không nói không rằng, Tori chỉ vào địa chỉ email của người nhận: [email protected].

“Ch… chú Andrew ư? Không, không đúng đâu. Còn ai khác trùng tên Carson không cậu?”

“Chloe, đó chính là Andrew. Tớ từng kiểm tra kỹ danh sách liên lạc và những email khác của bà ấy. Ở đây còn có thư trả lời đây này.”

Nó mở bức email thứ 2. Thư này ngắn không kém, thực ra chỉ vỏn vẹn ba chữ: “Tốt. Cảm ơn.” Do Andrew gửi.

Tori bảo: “Cậu nhìn ngày tháng kìa.”

Thư gửi vào ngày tụi tôi gặp Liam và Ramon lần đầu. Vào ngày đó, đáng lẽ Andrew đang trong vòng kiềm tỏa của Hội Edison.

Bạn đang đọc Đền Tội - Phần 3 Series Sức Mạnh Hắc Ám của Kelley Armstrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.