Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19 - Phần 1

Phiên bản Dịch · 3786 chữ

19

Vũ điệu vì lòng trắc ẩn

Khi bác sĩ Alter mở cửa sau chiếc xe ô tô thuê cho Brooke, cô uể oải cười với ông và lịch sự chìa tay mời ông lên. “Con lên trước đi, con yêu quý ạ,” ông nói. May mắn thay, ông dường như đã cho qua nỗi tức giận ngày hôm qua đối với hãng cho thuê ô tô Hertz và quãng đường đi vì thế đã thoát được những lời rủa xả của ông.

Brooke tự khen mình vì đã không nhận xét chiếc mũ quý bà đua ngựa dành riêng cho ngày đặc biệt đó của Elizabeth, chiếc mũ hôm nay bao gồm ít nhất nửa cân vải tafta bóng lộn xếp nhún và nguyên cả bó hoa mẫu đơn giả. Nó đi với chiếc đầm dạ tiệc YSL bóng bẩy, chiếc túi Chanel vô cùng thanh lịch và đôi giày Manolo đính cườm lộng lẫy. Người đàn bà này thật quá khích.

“Con có nghe tin gì từ Julian không?” mẹ chồng cô hỏi trong lúc họ rẽ vào đường xe riêng.

“Hôm nay thì chưa ạ. Đêm qua anh ấy gửi vài tin nhắn, nhưng con về muộn quá nên không tiện gọi lại cho anh ấy. Chúa ơi, mấy sinh viên trường y đó sao mà giỏi tiệc tùng đến thế, và chắc chắn họ chẳng buồn để ý xem ta có chồng hay chưa nữa.”

Qua tấm gương chiếu trên xe mà Elizabeth nhìn chòng chọc, Brooke thấy lông mày bà nhướng lên, và cô thấy sướng rơn vì chiến thắng nho nhỏ đó của mình. Họ ngồi im lặng trên xe suốt chặng đường còn lại. Khi họ tiến đến gần cái cổng kiểu Gothic tráng lệ bên ngoài ngồi nhà của Fern, Brooke nhận thấy mẹ chồng cô nhè nhẹ gật đầu tán thưởng, như thể muốn nói, “Có thế chứ, nếu ta phải sống bên ngoài Manhattan, thì đây đích thực là lối sống thích hợp”. Đường từ cổng vào nhà quanh co qua những cây anh đào lớn đang trổ hoa và những cây sồi cao vút, và con đường đủ dài để có lý do xác đáng gọi nơi đó là một điền trang thì đúng hơn là ngôi nhà. Dù đang tiết trời tháng Hai lạnh giá nhưng khung cảnh lại xanh tươi hoa lá - có vẻ trong lành. Một người hầu mặc lễ phục đánh xe của họ đi và một thiếu nữ trẻ xinh đẹp dẫn họ vào trong nhà; Brooke trông thấy cô gái liếc trộm chiếc mũ của bà mẹ chồng cô, nhưng cô ta quá lịch sự nên không dám nhìn lâu.

Brooke cầu mong ông bà Alter để cô lại một mình, và ngay khi họ nhìn thấy những người phục vụ rượu mang cà vạt nơ đứng sau quầy bar đồ sộ bằng gỗ mun, họ đã không làm cô thất vọng. Brooke hồi tưởng lại những ngày son rỗi của mình. Thật lạ là ta có thể quên nhanh biết bao cái cảm giác độc thân ở một đám cưới hay một bữa tiệc nơi tất cả mọi người đều có đôi có lứa. Phải chăng đó là chuẩn mực mới?

Cô cảm thấy điện thoại di động rung bần bật trong xắc và, nhón lấy một ly sâm banh từ chiếc khay được bê ngang qua để tự khích lệ, cô lủi vào phòng vệ sinh gần đó.

Đó là Nola. “Đám cưới thế nào?” Giọng cô bạn tưởng như một chiếc chăn ấm áp ấp ủ trong dinh thự lạnh lẽo dễ sợ này.

“Tớ sẽ không nói dối đâu, khá là tệ.”

“Ồ, tớ có thể bảo trước với cậu là sẽ như thế đó. Tớ vẫn không hiểu sao cậu lại tự dấn thân vào cái...”

“Tớ chẳng biết tớ đã nghĩ gì lúc ấy nữa. Chúa ơi, tớ không còn là một cô gái độc thân trong đám cưới phải đến sáu, bảy năm nay rồi ấy. Chán quá đi mất.”

Nola khịt mũi. “Cảm ơn bạn hiền, ừ, chán thật đấy, cậu không cần phải đến đây để thấy mình cô đơn - tớ dứt khoát có thể bảo trước với cậu thế.”

“Nola à, tớ đang làm gì đây nhỉ? Không phải ở đây đâu, mà là nói chung ấy.” Brooke nghe giọng mình cao lên the thé và hơi hoảng hốt, và cô nhận thấy chiếc điện thoại bắt đầu trượt trong bàn tay đẫm mồ hôi của cô.

“Ý cậu là gì, bồ ơi? Có gì không ổn à?”

“Có gì không ổn á? Có cái gì ổn không ấy chứ? Bọn tớ đang lơ lửng ở chỗ không biết tiếp theo phải làm gì, không thể cứ thế mà tha thứ và cho qua, không biết là có thể tiếp tục được nữa không. Tớ yêu anh ấy, nhưng tớ không tin anh ấy, và tớ cảm thấy tớ với anh ấy cách xa vời vợi. Và không phải chỉ là vì con bé đó, mặc dù nó làm cho tớ phát điên, mà vì tất cả mọi chuyện.”

“Suỵt, bình tĩnh, bình tĩnh. Ngày mai cậu về nhà rồi. Tớ sẽ đón cậu ở cửa trước nhà cậu - tớ chưa yêu ai đến mức phải ra sân bay đón đâu - và rồi chúng mình sẽ nói về mọi chuyện. Nếu còn có chút khả năng nào để cậu và Julian giải quyết được vấn đề, vượt qua được mọi chuyện, thì cậu sẽ làm. Còn nếu cậu cả quyết rằng việc đó bất khả thi thì tớ sẽ luôn ở bên để giúp cậu vượt qua chặng đường này. Nhiều người khác cũng sẵn sàng làm thế.”

“Ôi Chúa ơi, Nola...” cô rên lên vì cái ý thê thảm của câu nói đó. Để ai đó công nhận rằng cô và Julian có lẽ không vượt qua được lúc khkhăn này quả là dễ sợ.

“Từng bước một thôi, Brooke à. Đêm nay điều duy nhất cậu phải làm là nghiến răng lại và tươi cười suốt buổi hôn lễ, tiệc cocktail và bữa tiệc chính. Ngay lúc họ chè chén xong, cậu gọi một chiếc taxi và trở về phòng khách sạn của cậu. Có nghe tớ nói không đấy?”

Brooke gật đầu.

“Kìa Brooke, có hay không?”

“Có,” cô trả lời.

“Nghe đây, hãy ra khỏi phòng vệ sinh và làm theo chỉ dẫn của tớ, được chứ? Sáng mai tớ sẽ gặp cậu. Mọi việc sẽ ổn cả thôi, tớ đảm bảo đấy.”

“Cảm ơn, Nol à. Hãy kể nhanh cho tớ­ biết chút đi. Mọi việc phía cậu thế nào? Andrew vẫn tốt đẹp đấy chứ?”

“Ừ, thực ra tớ đang ở bên cạnh anh ấy đây.”

“Cậu đang ở bên cạnh anh ta á? Thế sao cậu lại gọi cho tớ?”

“Đang nghỉ giải lao, và anh ấy đang ở trong phòng vệ sinh...”

Có cái gì đó trong giọng Nola nghe rất đáng ngờ. “Cậu đang xem chương trình gì đấy?”

Một thoáng im lặng. “Vua sư tử.”

“Cậu đang xem Vua sư tử? Thật á? Này chờ chút, đang tập làm mẹ kế đấy phải không?”

“Ừ, và bọn tớ mang cả thằng bé đi cùng. Mà thế thì đã sao? Thằng bé dễ thương lắm.”

Bất chấp tình cảnh của mình, Brooke nhoẻn cười. “Tớ yêu cậu lắm, Nola à. Cám ơn cậu.”

“Tớ cũng yêu cậu. Và nếu cậu mà hở môi hở miệng cho bất cứ ai về việc này thì...”

Brooke vẫn đang cười tươi khi cô bước ra khỏi phòng vệ sinh và đụng ngay phải Isaac - và cả cô bạn gái blogger của anh ta nữa.

“Ồ, xin chào!” Isaac nói với sự nhiệt tình nguội lạnh của một kẻ vừa mới bỏ cả đêm hôm trước để ve vãn ai đó vì những mục đích hoàn toàn ích kỷ. “Brooke, tôi muốn giới thiệu chị với Susannah. Tôi nhớ rằng hôm trước tôi đã kể với chị là cô ấy rất mong muốn được...”

‘‘Phỏng vấn chị,” Susannah nói và chìa tay ra. Cô gái còn trẻ, tươi cười và khá xinh, và Brooke không thể chịu đựng điều đó thêm một phút nào nữa. Cô lấy hết tất cả sự tự tin và điềm tính vốn có của mình, nhìn thẳng vào mắt Susannah và nói, “Thật vui khi được gặp cô, và tôi rất mong cô thứ lỗi cho vì tôi khiếm nhã quá, nhưng tôi phải chuyển một tin nhắn ẹ chồng tôi ngay.”

Susanznah gật đầu.

Nắm chặt ly sắm banh như chiếc phao cứu sinh, Brooke thoáng thấy nhẹ lòng khi gặp ông bà Alter trong nhà rạp hôn lễ, với một ghế đã được giữ sẵn cho cô.

“Các đám cưới mới thật đáng yêu làm sao nhỉ?” Brooke hỏi một cách vui vẻ hết mức. Câu hỏi thật vớ vẩn, nhưng cô biết nói gì hơn?

Bà mẹ chồng cô nhìn chằm chằm vào chiếc gương trong hộp phấn và vỗ nhẹ lên một vết vô trên cằm bà. “Mẹ chỉ thấy một điều rất đáng ngạc nhiên là quá nửa các cuộc hôn nhân sẽ tan vỡ, thế nhưng mỗi cặp đi trên lối dẫn đến bàn thờ Chúa kia đều nghĩ rằng điều đó sẽ không xảy ra với họ.”

“Ừmm,” Brooke lẩm bẩm. “Bàn tán về tỷ lệ ly hôn ở một lễ cưới mới hay ho làm sao.”

Đó chắc hẳn là câu khiếm nhã nhất mà cô từng thốt ra với mẹ chồng, nhưng bà chẳng hề nao núng. Bác sĩ Alter liếc từ chiếc BlackBerry nhìn sang, ông đang kiểm tra giá cổ phiếu trên điện thoại di động, nhưng khi ông thấy bà vợ chẳng phản ứng gì, ông quay lại dán mắt vào màn hình.

May sao, âm nhạc trỗi lên và sự yên lặng bao trùm khắp phòng. Trent và cha mẹ anh bước vào nhà rạp trước, và Brooke mỉm cười khi cô thấy anh trông mới hạnh phúc làm sao - và không hề hồi hộp chút nào cả. Các phù dâu phù rể và các cô bé tung hoa lần lượt bước vào theo, và rồi đến lượt Fern, đi kèm hai bên là bố mẹ cô, cười tươi đúng kiểu các cô dâu thường cười. Lễ cưới là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa truyền thống Do Thái và Cơ Đốc, và bất chấp tâm trạng của Brooke lúc đó, cô cảm thấy vui thích khi quan sát Fern và Trent nhìn nhau đắm đuối bằng ánh mắt thấu cảm đó.

Mãi đến khi giáo sĩ Do Thái bắt đầu giảng giải ý nghĩa của màn trướng treo trên bàn thờ cho cử tọa, rằng bức màn đó biểu thị cho ngôi nhà mới mà cặp vợ chồng đó sẽ cùng nhau dựng nên, rằng nó sẽ che chở và bảo vệ họ với thế giới bên ngoài ra sao trong khi vẫn rộng mở cả tứ bề để chào đón bạn bè và gia đình, thì Brooke mới cảm thấy lòng đau như xé. Đó đã từng là phần mà cô thích nhất trong lễ cưới của chính mình, và trong mỗi đám cưới mà cô và Julian từng cùng nhau tham dự, đó luôn là khoảnh khắc họ siết chặt tay và đưa mắt nhìn nhau thấu cảm, hệt như Trent và Fern lúc này. Giờ thì không những cô một mình đơn độc ở đây, mà cô còn không thể không thừa nhận sự thật hiển nhiên này: căn hộ của hai vợ chồng cô đã từ lâu không còn cảm giác gia đình nữa, và cô với Julian có lẽ đang dần trở thành một trong những cặp mà mẹ chồng cô vừa thống kê ra.

Ở bàn tiệc, một trong những cô bạn của Fern nhoài sang thì thầm gì đó với chồng, làm cho anh chồng ngay lập tức nhìn cô như muốn nói Thật hả? Cô ta gật đầu và Brooke băn khoăn không hiểu họ đang nói về chuyện gì cho đến lúc anh chồng kia xuất hiện bên cạnh ghế cô, chìa tay ra và hỏi Brooke có muốn khiêu vũ không. Một vũ điệu vì lòng trắc ẩn. Cô biết rõ điều đó, cô cũng thường phạm vào cái tội cứ huých Julian để bắt anh mời những người phụ nữ một mình tại đám cưới khiêu vũ một điệu mà cứ nghĩ rằng mình đang làm một việc tốt. Ừ, giờ thì khi đã biết cái cảm giác nếu mình là người nhận được lời mời bố thí đó, cô thề rằng cô sẽ không bao giờ hành động như thế nữa. Cô rối rít cảm ơn anh ta nhưng thoái thác, viện cớ phải đi kiếm vài viên Advil, và cô có thể thấy anh ta thở phào nhẹ nhõm. Lần này khi cô trở vào phòng vệ sinh yêu thích của cô trong hành lang, cô không chắc có thể tự buộc mình quay trở ra ngoài đó nữa không.

Cô nhìn đồng hồ của mình. Chín giờ bốn mươi lăm. Cô tự hứa với mình rằng nếu ông bà Alter không rời khỏi đây lúc mười một giờ thì cô sẽ gọi một chiếc taxi. Cô sải bước quay về sảnh, nơi này thoáng đãng và rất may là đang trống trơn. Kiểm tra nhanh điện thoại cho thấy không có thư thoại hoặc tin nhắn nào, mặc dù lúc đó lẽ ra Julian đã phải có mặt ở nhà rồi. Cô băn khoăn không biết anh đang làm gì, có phải anh đã đón Walter về từ chỗ họ thuê dắt chó đi dạo và cả hai đang cùng cuộn tròn trên chiếc đi văng không. Hoặc có lẽ anh đã đi thẳng đến phòng thu rồi. Cô chưa muốn quay lại bàn tiệc, vì thế nên cô thả bộ một chút, đầu tiên là kiểm tra trang Facebook rồi tìm số điện thoại của một công ty taxi địa phương, để phòng xa thôi. Khi đã hết cả lý do lẫn việc để làm sao nhãng, Brooke bỏ điện thoại di động vào xắc, khoanh tay trước ngực tiến về phía tiếng nhạc.

Cô cảm thấy một bàn tay choàng lên vai cô, và cô biết trước cả khi cô quay lại, trước cả khi anh kịp thốt ra một lời, rằng đó là tay Julian.

“Rook à?” Giọng anh dò hỏi, ngập ngừng. Anh không dám chắc cô sẽ phản ứng ra sao.

Cô không quay lại ngay - cô lo rằng cô đã nhầm, rằng đó không phải anh - nhưng khi cô quay lại, làn sóng tình cảm cuộn dâng làm cô choáng váng. Anh đó, đứng ngay trước mặt cô, mặc bộ vest duy nhất của anh và nhoẻn cười với cô một cách rụt rè, bồn chồn, với cái vẻ như muốn nói Hãy ôm anh đi nào. Và bất chấp tất cả những gì đã xảy ra, bất chấp sự xa cách lạnh lùng giữa họ trong vài tuần vừa qua, đó chính là tất cả những gì Brooke muốn làm. Không thể chối cãi được điều này: theo bản năng tự phát cô mừng rơn khi trông thấy anh.

Khi cô ngã vào vòng tay anh, cô nghẹn ngào mất một lúc. Anh tỏa ra sự nồng ấm và mùi dễ chịu và ôm cô chặt đến nỗi cô bật khóc.

“Anh hi vọng đó là những giọt nước mắt sung sướng?”

Cô lau nước mắt, biết rằng lớp mascara đang lem ra nhưng cô chẳng chút bận tâm. “Sung sướng, nhẹ nhõm, và hàng triệu những thứ khác nữa,” cô trả lời.

Khi họ rời nhau ra, cô nhận thấy anh đi giày thể thao Converse với bộ vest của anh.

Anh dõi theo cái nhìn của cô xuống đôi giày. “Anh quên không mang theo giày lễ phục,” anh nói vói cái nhún vai nhè nhẹ. Anh chỉ lên đầu mình, mái đầu không đội mũ. “Và tóc anh là cả một thảm họa.”

Brooke nhào sang hôn anh lần nữa. Cảm giác thật thích, như không có gì thay đổi! Cô muốn mình phải nổi giận, nhưng cô quá đỗi vui mừng khi gặp anh. “Ôi, chẳng ai quan tâm đâu. Họ sẽ chỉ thấy mừng vì anh đến được đây thôi.”

“Đi với anh đi. Mình đi kiếm Trent và Fern đi. Rồi anh và em nói chuyện sau nhé.”

Có cái gì trong cách anh nói khiến cô bình tâm. Anh ở đây, anh chỉ đạo, và cô cảm thấy vui mừng đến thế vì có anh dìu dắt. Anh đưa cô đi dọc theo sảnh nơi vài khách dự lễ cưới sững người ra khi thấy họ - Isaac và bạn gái của anh ta cũng ở trong số này, cô vui khi thấy thế - và rồi ra thẳng ngoài nhà rạp. Ban nhạc đang nghỉ giải lao trong lúc mọi người dùng món tráng miệng, vì thế nên chẳng có cách nào để họ lẻn vào mà không bị nhận ra. Khi họ bước vào, không khí trong nhà rạp thay đổi thấy rõ. Mọi người chằm chằm nhìn, thì thầm với nhau, và một cô bé khoảng mười, mười một tuổi còn chỉ tay vào Julian và kêu to tên anh với mẹ. Brooke nghe thấy giọng mẹ chồng trước cả khi nhìn thấy bà.

“Julian!” Elizabeth the thé, không biết bà ta từ đâu hiện ra. “Con ăn mặc cái kiểu gì vậy?”

Brooke lắc đầu. Người đàn bà đó không ngừng làm cô sửng sốt.

“Chào mẹ. Bố đâ...”

Bác sĩ Alter xuất hiện sau bà chỉ một tích tắc. “Julian, con đã ở cái chỗ quái nào thế? Lỡ cả bữa tiệc trù bị của em họ con, bỏ cô vợ tội nghiệp của con một mình suốt kỳ nghỉ cuối tuần, và bây giờ xuất hiện với bộ dạng thế này à? Đầu óc con làm sao thế?”

Brooke gắng hết mức để khỏi phản ứng lại, nhưng Julian chỉ nói, “Bố mẹ à, con rất vui vì gặp bố mẹ. Nhưng xin phép bố mẹ một lúc nhé.”

Julian kéo cô về phía Trent và Fem. Đôi đó đang bận đi nâng cốc với từng bàn tiệc, và Brooke cảm thấy như hàng trăm con mắt đang đổ dồn vào cô và Julian trong lúc họ tiến đến gần lứa đôi hạnh phúc kia.

“Trent,” Julian gọi khẽ và đặt tay mình lên lưng cậu em họ.

Mặt Trent hiện rõ cơn sốc và rồi niềm hân hoan khi anh chàng quay đầu lại. Hai người ôm choàng lấy nhau. Fern nhoẻn cười với Brooke và xóa tan nỗi lo lắng băn khoăn của cô rằng không biết Fern có giận họ vì Julian bất chợt xuất hiện không.

“Trước tiên và cũng là điều quan trọng nhất, xin chúc mừng cô cậu!” Julian vừa nói vừa vỗ vào người Trent thêm lần nữa và nghiêng sang hôn lên má Fern.

“Cảm ơn, bạn thân ơi,” Trent nói, rành rành là vui mừng khi gặp Julian.

“Fern à, trông cô xinh tuyệt. Tôi không biết cậu kia đã làm gì để xứng đáng có được cô, nhưng cậu ấy quả là tốt phúc.”

“Cảm ơn Julian,” Fern tươi cười đáp. Cô đưa tay ra nắm lấy tay Brooke. “Brooke và em rốt cuộc đã dành chút thời gian trong kỳ nghỉ cuối tuần vừa rồi bên nhau, và em phải nói rằng anh cũng là một người khá may mắn đấy.”

Brooke siết tay Fern.

Julian cười toác với Brooke. “Anh cũng phải đồng ý với điều đó,” anh nói. “Này cô cậu ơi, tôi xin lỗi vì đã lỡ hết mọi thứ.”

Trent phẩy tay ngắt lời anh. “Đừng lăn tăn về điều đó. Bọn này mừng vì anh đến được.”

“Không, không, lẽ ra tôi phải có mặt ở đây suốt dịp cuối tuần kia. Tôi thực lòng xin lỗi.”

Trong một thoáng trông Julian như muốn khóc. Fern kiễng chân lên ôm lấy anh và nói, “Chẳng có gì mà một đôi vé hàng ghế đầu trong cuộc biểu diễn sắp tới của anh ở Los Angeles lại không giải quyết được cả. Phải không Trent?”

Mọi người bật cười, và Brooke nhìn Julian dúi cho Trent một mảnh giấy gập lại. “Đó là lời chúc mừng khi nâng cốc trong bữa tiệc trù bị. Tôi xin lỗi vì tối qua đã không có cơ hội đọc nó.”

“Anh có thể đọc nó bây giờ mà,” Trent bảo.

Julian ngây người ra. “Cậu muốn tôi đọc nó lúc này sao?”

“Đó là lời chúc mừng của anh khi nâng cốc, đúng không?”

Julian gật đầu.

“Vậy thì tôi thay mặt cả hai người chúng tôi nói rằng chúng tôi rất thích được nghe lời chúc mừng ấy. Nếu anh không phiền...”

“Tất nhiên tôi có phiền gì đâu,” Julian trả lời. Gần như ngay lập tức đã có người mang micro đến; sau vài tiếng gõ ly và vài tiếng suỵt, cả nhà rạp lặng xuống. Julian hắng giọng và cần lấy micro, trông có vẻ thoải mái tức thì. Brooke băn khoăn không biết tất cả mọi người ở đó có đang nghĩ rằng trông anh thật tự nhiên với chiếc micro trên tay không. Hoàn toàn thư thái và cực kỳ đáng yêu. Cô cảm thấy niềm tự hào dâng lên.

“Xin chào tất cả các quý vị,” anh nói với nụ cười tươi phô má lúm đồng tiền. “Tôi là Julian, và Trent với tôi là anh em con chú con bác, thực ra chúng tôi chỉ hơn kém nhau có sáu tháng tuổi, vì thế nên tôi cho rằng nếu nói là chúng tôi biết nhau từ lâu cũng đúng thôi. Tôi, ờ, xin lỗi khi ngắt ngang cuộc vui của các vị, nhưng tôi chỉ muốn chúc cậu em họ tôi và cô dâu mới xinh đẹp của cậu ấy mọi niềm hạnh phúc trên đời này.”

Anh ngừng một thoáng và kéo tờ giấy của anh ra, nhưng sau khi mắt anh liếc qua vài từ, anh nhún vai rồi đút nó trở lại vào túi mình. Anh nhìn lên và ngừng lặng.

“Xin mọi người lưu ý, tôi biết Trent đã từ rất lâu, và tôi có thể đảm bảo rằng tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy hạnh phúc như thế này. Fern à, cô là thành viên mới được chào mừng gia nhập cái gia đình điên rồ của chúng tôi. Cô như một làn gió mới thổi về vậy.”

Bạn đang đọc Đêm qua anh ở đâu? của Lauren Weisberger
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.