Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 33

Phiên bản Dịch · 2301 chữ

Mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, nhìn gương mặt dán chặt phóng đại của Hạ Thiên trước mặt, cô không biết làm sao, lắp bắp nói: “Gõ, gõ cửa đấy.”

Hạ Thiên ồ một tiếng, không thoải mái kêu lên một tiếng: “Lát nữa!”

“Ê ê!” Tần Vũ Tinh rít nhẹ, phòng của em anh lên tiếng làm gì!

Hạ Thiên híp mắt, hai tay vòng qua cổ cô, nói: “Có muốn đánh cuộc hay không?”

“Hả?”

“Nhất định là Tiểu Lý đấy.”

……

“Mới năm giờ sáng, ngoại trừ cậu ta ra thì không còn người khác đâu!”

Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, cầm điện thoại di động lên nhìn, quả nhiên chỉ mới năm giờ. Trợ lý Lý thật siêng năng, sáng sớm đã tới đây chỗ cô đánh thức Hạ Thiên, sợ trời sáng bị người phát hiện.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Hạ Thiên lại trở về ổ chăn mềm của bọn họ, cọ xát bả vai của Tần Vũ Tinh, giống như con mèo lười biếng.

“Lười thật…”

Tần Vu Tinh im lặng, rồi nói: “Vậy cũng phải xuống giường lẹ lên.”

“Bằng không chúng ta khỏi phải chụp hình. Anh sẽ bảo bọn họ cút hết cho rồi, chỉ ở lại với em thôi.” Hạ Thiên ngẩng đầu lên, cảm thấy ý nghĩ này rất hay, giống như chú chó nhỏ chờ đợi chủ nhân khích lệ, cười hì hì nhìn Tần Vũ Tinh.

“Vậy làm sao được…” Cô vội vàng lắc đầu nói: “Em nói với mẹ muốn chụp hình quảng cáo, mẹ em còn đợi xem đó.”

Hạ Thiên uể oải ngồi dậy, nói: “Vậy được rồi. Em cứ như vậy, không lưu luyến anh sao?”

“Không phải vậy.” Tần Vũ Tinh trấn an anh: “Phải giải quyết xong công việc trước, ảnh hưởng không tốt.”

“Ừ ừ ừ.” Hạ Thiên lên tiếng trả lời cho có lệ.

Hạ Thiên đi rồi, Tần Vũ Tinh vẫn còn ngồi lại ôm chăn ấm, trong lòng ấm áp. Càng chung ***ng lâu ngày với Hạ Thiên, cô càng cảm thấy không chán ghét anh.

Rốt cuộc điều này là tốt hay xấu?

Cô hoàn toàn không hiểu biết nhiều về anh, nhưng lại để một người xa lạ như vậy chiếm giữ thân thể của mình. Cũng là cô chủ động đưa tới cửa… thật xấu hổ!

Tần Vũ Tinh che mặt, rốt cuộc ngủ không yên, dứt khoát đứng dậy rửa mặt.

Không tới tám giờ sáng, Tiểu Lý kêu Tần Vũ Tinh xuống lầu ăn sáng. Bên ngoài cô khoác chiếc áo choàng đỏ mua ở Thổ Nhĩ Kỳ năm ngoái, l.êȡƱɣð©ɳ nửa người dưới mang đôi ủng màu nâu kết hợp với chiếc váy dài theo kiểu Ba Tây Mễ Á (Bohemian), tóc xõa sau lưng, mang chiếc kính râm che khuất gương mặt, phong cách có vài phần bí mật.

Tần Vũ Tinh nhìn một vòng xung quanh, ngạc nhiên hỏi: “Người đâu?”

“Đi dựng cảnh rồi!” Hạ Thiên giải thích: “Lại đây ngồi, chúng ta ăn chung.”

Tần Vũ Tinh vui vẻ đi qua, Hạ Thiên kẹp một miếng thịt đưa tới trước miệng cô, Tần Vũ Tinh thản nhiên nuốt chửng.

Tiểu Lý nhíu mày, không dám nói thêm cái gì.

Hạ Thiên rất vui vẻ, anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Ngồi gần anh một chút.”

Đây là ghế băng, Tần Vũ Tinh do dự một chút, nhưng nhìn thấy ánh mắt hết sức mong chờ của anh, lại ngồi xuống bên cạnh.

Dù sao ra ngoài giải sầu, cô quyết định làm theo ý mình.

“Ăn nhiều một chút. Lát nữa anh dẫn em đi chèo thuyền. Thôn làng này bị hồ hoàn toàn bao quanh.”

“Được rồi.” Tần Vũ Tinh phình má cười tươi như đóa hoa đào. Bị cử chỉ của cô gái nhỏ này lấp đầy tình cảm dịu dàng, Hạ Thiên không nhịn được, vuốt ve mái tóc của cô, còn cố ý hôn lên chóp mũi cô rồi nói: “Xế chiều đi cởi ngựa.”

“Được đó. Chỉ là không phải anh phải quay quảng cáo à?”

Hạ Thiên lắc đầu: “Ngày mai mới tính. Tối hôm nay thôn trưởng cố ý đốt lửa trại, chiêu đãi chúng ta.”

Tần Vũ Tinh ừ một tiếng, phát hiện vẻ mặt của Tiểu Lý nhăn nhó khổ sở…

“Anh lại dạy dỗ người ta cái gì nữa rồi?”

Hạ Thiên liếc cô một cái: “Cùng lắm chỉ là hoãn lại hành trình thôi.”

“À đúng rồi, anh như vậy không hay chút nào. Nếu bởi vì em mà làm trễ nãi kế hoạch của mọi người, em không còn mặt mũi để ở lại.” Tần Vũ Tinh nói thẳng.

Hạ Thiên vỗ vỗ đầu cô nói: “Em ngốc thật. Tôi chạy đến Lệ Giang xa xôi này quay quảng cáo không phải là vì em muốn thực tập nghiên cứu chứ là cái gì!”

Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, nói: “Anh bày ra trò này…”

Hạ Thiên nhếch môi cười: “Sớm muộn gì em cũng biết thôi…”

“Biết cái gì?” Tần Vũ Tinh mơ hồ hỏi. Có đôi khi cô cảm thấy mình không hiểu Hạ Thiên.

“Yêu… đương.” Hạ Thiên cố ý kéo dài âm thanh, còn hôn trộm Tần Vũ Tinh một cái, hù cô giật mình.

“Khốn kiếp!” Hai má cô đỏ bừng, nhìn thấy mấy ông chú đứng trước đại sảnh đang trêu chọc bọn họ.

“Nhân viên phục vụ là đàn ông, ngay cả tính sổ sách cũng là đàn ông.” Tần Vũ Tinh cảm thán.

“Văn hóa địa phương.” Hạ Thiên nói: “Đàn bà phải ra đồng làm việc.”

“Sau đó thì sao?”

“Xã hội mẫu hệ, nửa đêm đàn ông có thể bò lên giường.” Hạ Thiên nháy mắt, dán sát lỗ tai cô nói: “Làm sao bây giờ, sáng sớm anh rời khỏi, em đã hối hận. Buổi tối anh còn muốn bị em làm mệt.”

Vì sao lại bị cô làm mệt mà không phải là cô mệt mỏi. Ai mượn mỗi lần đều là cô giống như đại ác nhân…

Bạn học Hạ Thiên, anh không cần uất ức như vậy!

Trong lòng Tần Vũ Tinh đã có cách.

“Đi đi, đi chèo thuyền!” Hạ Thiên kéo tay cô dẫn ra ngoài.

Tần Vũ Tinh không thể rút tay lại, oán giận nói: “Anh thật không sợ người ta nhìn thấy sao?”

“Trai lớn lấy vợ, vì sao anh phải sợ người ta nhìn thấy…”

Đứng trước cửa có một người đàn ông, anh ta thân thiện chào hỏi bọn họ: “Mướn thuyền à? Một chiếc bốn mươi đồng, có thể chơi một giờ.”

“Được.” Hạ Thiên đưa cho anh ta năm mươi đồng, sau đó chờ anh ta thối lại mười đồng.

Tần Vũ Tinh phì cười, nói: “Em nghĩ anh sẽ nói không cần thối.”

Hạ Thiên cười ngượng ngùng: “Người ta tiết kiệm tiền cho em mà…”

Lại là bộ dạng này! Tần Vũ Tinh nhìn bộ dáng giả đò ra vẻ đáng thương của anh, trong lòng không khỏi mềm đi, nói: “Đi thôi.”

Hạ Thiên cầm mười đồng, nhỏ giọng nói: “Lần trước anh tới cái thôn phía trước kia, vì là mùa ít khách, loại thuyền nhỏ kiểu này chỉ có mười đồng một người thôi, hai người hai mươi đồng, anh ta đã chém chúng ta rồi.

“Ừ.” Tần Vũ Tinh buồn cười, nhìn anh chằm chằm hỏi: “Thẩm Huy keo kiệt lắm sao?”

Hạ Thiên lắc đầu trả lời: “Chuyện này không giống nhau. Tiền của anh toàn là tự kiếm được. Thẩm Huy đó, có mất cũng là tiền của cha cậu ấy. Tiền cậu ấy kiếm được đều bỏ ngân hàng, ngoại trừ chia cho anh chút hoa hồng.

“Em đi…” Tần Vũ Tiinh ôm bụng cười ha hả, vừa đi vừa huyên huyên náo náo: “Còn dám nói hai người không có tư tình!”

Hạ Thiên đuổi theo cô: “Về Bắc Kinh kiếm Đại Huy mời em đi ăn cơm.”

“Anh ta sẽ mời khách sao?”

“Đương nhiên. Cậu ấy không dám không mời…” Anh đuổi kịp cô liền ôm cô vào lòng, không cho phép cô chuồn đi dễ dàng.

Hai người lên thuyền, đây là loại thuyền nhỏ theo phong cách cổ xưa. Phía trước có một người đàn ông bản xứ đang chèo thuyền, còn ca hát xin chút tiền boa. Bởi vì là sáng sớm, chân trời xa xa trông rất thấp, bọn họ có cảm giác như cách mặt trời không bao xa. Tuy rằng tiết trời giá lạnh, nhưng bởi vì ánh mặt trời mà cảm thấy trong người ấm áp một cách lạ thường. Hay là cũng có thể vì Hạ Thiên luôn đứng sau lưng ôm cô, nhiệt độ cơ thể ấm áp.

“Anh đã từng đến đây?” Tần Vũ Tinh nhỏ giọng hỏi. Cô cảm thấy cằm của Hạ Thiên đang đặt trên đỉnh đầu của mình.

“Ừ, anh luôn tìm một chỗ để ẩn cư.”

“Ẩn cư? Vì sao?” Tần Vu Tinh nhìn có vẻ như không thể tin được.

Hạ Thiên cười thản nhiên, trả lời: “Anh đã từng hi vọng có thể lên núi ở ẩn cùng người phụ nữ anh thương.”

“Sau đó thì sao?”

“Anh lên núi đốn củi gánh nước, về nhà nấu cơm, nuôi cô ấy mập lên.”

“Anh không sợ cô bỏ chạy hay sao?” Tần Vũ Tinh trêu chọc.

“Anh sẽ đuổi theo cô ấy…” Hạ Thiên nghiêm túc trả lời.

“À.” Tần Vũ Tinh lắc đầu, không muốn nói nhiều nữa. Đột nhiên cô cảm thấy Hạ Thiên thật ngốc.

“Em chưa từng nghĩ qua sao? Tuân thủ theo cuộc sống đơn giản không phải tốt lắm sao?” Hạ Thiên hỏi cô đột ngột.

“Chuyện này…” Tần Vũ Tinh cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: “Có câu nói ‘chuyện nhỏ ẩn giấu trên núi, chuyện lớn ẩn giấu trong thành thị’. Em cảm thấy mình không thể nào thoát khỏi sự vướng bận của nhân gian, cha mẹ em, người thân của em, mỗi sự yêu thương của người lớn, những bậc thầy lâu năm, bạn bè đã từng kết giao. Bọn họ là những người đã cùng em trưởng thành, là một phần lớn không thể tách rời trong cuộc sống sinh hoạt của em. Em không thể nào không suy nghĩ đến cảm giác của bọn họ mà làm bậy.”

Hạ Thiên trầm mặc, không nói gì rất lâu sau đó. Một lúc sau, anh nói: “Ừ, em có người thân, đương nhiên nhớ thương sẽ nhiều hơn một chút.”

Lúc này Tần Vũ Tinh mới nhớ ra Hạ Thiên không có người thân. Bạn bè thân có thể tâm sự được cũng chỉ có một mình Thẩm Huy.

“Anh sẽ gặp được người yêu anh, sau đó cùng nhau tuân thủ với anh.” Tần Vũ Tinh nắm chặt bàn tay của anh, khích lệ nói.

Cô cảm thấy cơ thể Hạ Thiên cứng đờ, một bóng đen thò ra ghé xuống, cắn mạnh vành tai của cô một cái nói: “Tần Vũ Tinh! Những lời này của em là có ý gì?”

“Được rồi, là em sai!” Tần Vũ Tinh vội vàng xin tha.

“Anh chỉ quan tâm anh thích… mặc kệ cô ấy có thích anh hay không!” Hạ Thiên thấp giọng nói.

“Ừ.” Tâm tình Tần Vũ Tinh hỗn loạn, quay đầu không muốn tiếp tục bàn luận vấn đề này.

Chín, mười giờ mà thôn xóm này vẫn còn vắng vẻ. Xa xa, khói bếp mù mịt, cảnh đẹp kế núi gần sông rơi vào ánh mắt, có thể làm dịu lòng người phiền não. Tần Vũ Tinh chưa bao giờ cảm nhận được sự yên tĩnh như bây giờ, cảm thụ được gió mát, tắm trong mùi thơm của cỏ hoa.

Chỉ trong một cái chớp mắt, cô cảm thấy bốn phía đẹp như tiên cảnh, nhưng chỉ là trong khoảnh khắc, bàn tay của tên sắc lang nào đó làm phá hoại tất cả.

Có lẽ bởi vì lời nói mới vừa rồi của Tần Vũ Tinh đã mang lại cảm giác không an toàn, sắc mặt Hạ Thiên đen thui, tay phải chui vào trong cổ áo choàng của Tần Vũ Tinh, mò tới phần thịt mềm mại của cô, không ngừng xoa bóp. Hình như chỉ có như vậy mới có thể khiến Tần Vũ Tinh cảm nhận được sự tồn tại của anh.

Không bao lâu, Tần Vũ Tinh bắt đầu thở gấp. Cô quay đầu lại, nhẹ giọng: “Đừng như vậy, còn có người. Ưm…”

Hạ Thiên hôn mạnh lên môi cô, đầu ngón tay dừng trên nụ hoa trước đỉnh, dùng sức vân vê.

"A. . . . . ." Tần Vũ Tinh không thể diễn tả cảm xúc trong lòng, một hồi khó chịu, một hồi động tình.

Cô sợ Hạ Thiên không kiềm chế được, vội vàng mềm mỏng nói: “Xin anh, đừng như vậy.” Lúc cô nói chuyện, giọng nói mang theo vài phần gấp rút, quyến rũ một cách đặc biệt. Gương mặt ửng hồng, giống như màu đỏ của hoa anh túc, xinh đẹp khiến người ta thèm muốn, chỉ cần nếm nhẹ cũng đủ lấy mạng.

Một lúc sau, Hạ Thiên buông tay ra. Ánh mắt trầm tĩnh nhìn về nơi xa, nói một cách sâu xa: “Đã như vậy, anh sẽ sống với em nơi thế tục này.”

Tần Vũ Tinh khẽ thở dài. Vốn là chỉ một lần ham mê hoan lạc, cô lại chọc phải người đàn ông Hạ Thiên này. Ông trời nhất định là trừng phạt tội ác năm đó của cô, phái tới một con quỷ không thể dây dưa, khiến cô khổ sở vì sắc dục.

Bạn đang đọc Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất của Mã Hiểu Dạng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.