Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

[dbsk Fanfic] – Vương Phi Của Ta Là Chấp Sự - Chương 41: Phiên Ngoại – Kết Hôn Một Năm

Phiên bản Dịch · 6740 chữ

“Baba sữa sữa sữa sữa sữa sữa sữa!!!!!!!!!!! Oa oa oa oa oa!!! Hết rồi!!!!!” Jaejoong vừa mới tắm, thay bỉm cho Hyunie xong, chợt nghe giọng non nớt của bé con vang vọng, Jaejoong lập tức buông đồ xuống, chạy về phòng ngủ. Vừa thấy Jaejoong, bé Jae Hyun bật cười khanh khách giống như muốn chọc cậu vậy, không hề cảm giác mình vừa mới làm baba giật mình. Trên tấm thảm dày vốn có một cặp sinh đôi ngồi giờ chỉ còn một bé con ôm bình sữa, bé con Yun Young đã sớm quăng bình sữa của mình, chạy đến góc phòng nơi để rất nhiều hộp quà, trong tay bé đang cầm một hộp muốn mở ra, hơn nữa bé con còn tỏ vẻ ghét bỏ anh trai song sinh của mình, tất nhiên là vì Jae Hyun đột nhiên hét toáng làm bé giật mình chứ sao.

“Jae Hyun, gì vậy? Ngoan, baba ở đây. Yun Young qua đây, đừng có phá, coi chừng bị mấy hộp quà rớt trúng bây giờ.” Ôm lấy Jae Hyun, mắt vẫn không quên trông chừng Yun Young sợ bé ngã. Hai bé con vừa tròn một tuổi, đi chưa vững còn lắc qua lắc lại nhưng nói rất sỏi, hiện tại đã biết phân biệt gọi cậu là baba, gọi Yunho là cha.

“Baba, sữa hết rồi! Hết trơn! Không uống được!” Bàn tay mũm mĩm của Jae Hyun nắm chặt tay Jaejoong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm cố dùng vốn từ ít ỏi của mình méc Jaejoong. Jaejoong cầm bình sữa của bé con lên mới phát hiện nắp bình sữa bị lỏng nên sữa đổ sạch. Nhóc con nghịch ngợm này, sao nhỏ xíu mà mạnh quá vậy, đã gây chuyện còn cố la cho lớn, cũng may là trời mát nên sữa đã sớm nguội rồi.

Jaejoong thở dài, nhéo nhéo chóp mũi Jae Hyun tỏ vẻ nghiêm phạt, vậy mà bé cứ cười khúc khích suốt, bộ dáng muốn ăn vạ cậu cho bằng được khiến Jaejoong vừa bực vừa buồn cười. Sờ sờ bộ đồ cậu vừa mới thay cho Jae Hyun, trước bụng đã ướt một mảng lớn, sờ xuống tấm thảm, quả nhiên….Jaejoong bất đắc dĩ gọi người giúp việc vào thay một tấm thảm mới, tiện thể mang một bộ đồ của Jae Hyun đến cho cậu. Jaejoong cởi bộ đồ đã bị dính sữa cho bé, cầm lấy khăn lông lau mình. Thân thể nho nhỏ, vừa trắng vừa mềm, được Jaejoong lau thì cảm thấy thoải mái vô cùng, miệng cười khanh khách lại bi bô cái gì không biết. Vì sợ con lạnh, Jaejoong nhanh chóng mặc bồ đồ mới vào, lấy cho bé một bình sữa mới, còn cẩn thận lấy ra con thỏ bông mà bé thích nhất nhét vào tay bé. Jae Hyun được baba chăm sóc chu đáo cũng không quậy nữa, ngoan ngoãn ôm thỏ con ngồi uống sữa.

Còn bên này, cục cưng đầy tò mò Yun Young đã thành công phá hủy một hộp quà, bé đang cố gắng mở nắp hộp nhưng hình như cái hộp này được gói hơi chặt, Yun Young dùng hết sức đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cuối cùng nắp hộp cũng bung ra, trong hộp là một hàng búp bê được sắp xếp chỉnh tề, nhìn qua đã biết là sản phẩm thủ công tinh mỹ.

“Woa, thật nhiều búp bê. Baba, quà.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yun Young sáng bừng, cầm lấy búp bê vẫy vẫy cho Jaejoong thấy. Sau đó tiếp tục cầm một chiếc hộp khác tiếp tục chiến đấu, Jae Hyun thấy vậy cũng bỏ bình sữa qua một bên, lắc lắc lắc bò qua, nắm lấy một chiếc hộp nhỏ cầm lên, bộ dáng nhất định mở ra xem có thỏ nhỏ bên trong không.

Hai cục cưng tuy rằng thân thể nhỏ xíu nhưng lực phá hoại hoàn toàn tương phản, chỉ trong chớp mắt hai hàng quà tặng được sắp xếp ngay ngắn đã nằm ngổn ngang trên sàn, Jaejoong nghẹn lời, cậu vừa mới dọn phòng cách đây chưa đầy một tiếng! Mấy hôn nay quà tặng cứ luân phiên được gửi đến, mới đầu cậu còn thắc mắc không hiểu sao đột nhiên có nhiều người gửi quà như vậy, sau khi mở vài phần mới phát hiện thì ra là fan gửi đến.

Dẫu vậy Jaejoong vẫn thấy hơi ngại xíu, cậu nào có phải nghệ sĩ nổi tiếng gì, càng không quen xuất hiện trước truyền thông cũng như lúc nào vây xung quanh cũng là ánh đèn flash từ máy chụp hình của fan. Nhưng vì lúc làm lễ thành hôn với Yunho, hai người đã gây xôn xao dư luận trong một thời gian dài, do thân phận đặc thù nên không tránh được vài lần phải cùng Yunho dự tiệc xã giao. Còn nữa, trang YJcafe được lập ra để ủng hộ hai người cũng đã lớn mạnh thành một trang web bài bản hẳn hoi, số lượng thành viên không ít hơn 100 nghìn người, chẳng khác gì ngôi sao nổi tiếng. Cộng đồng fan quá lớn nên vào những ngày đặc biệt, số lượng quà được gửi đến cũng không ít, địa chỉ hoàng cung thì ai ai cũng biết nên điều tất nhiên là những món quà này sẽ đến tay Jaejoong, sau khi nhận được quà cậu mới biết thì ra đây là mừng một năm kết hôn của cậu và Yunho.

Sau khi kết hôn không lâu, hoàng thất liền tuyên bố thân phận hoàng tử của Kim Yun Jae, Jung Jae Hyun và Jung Yun Young nhưng không nói rõ xuất thân của ba đứa trẻ, khi đó thông tin này đã thành tin hot trên khắp các mặt báo suốt cả tháng, tất cả đều ca ngợi Thái tử và Thái tử phi anh minh thiện lương, thu nhận thật nhiều đứa trẻ bị bỏ rơi, hoàng thất ngoại trừ công bố thân phận của ba đứa trẻ cũng không đáp lại bất kỳ thông tin nào, cho nên cũng có vài lời đồn đãi lung tung nhưng cuối cùng thông tin chính xác chỉ có người trong cuộc biết mà thôi. Ba đứa nhỏ càng lớn càng dễ thương, hơn nữa vừa có nét giống Yunho vừa giống Jaejoong, nên nhiều khi người ta đoán rằng đó là con ruột của họ, thế là một loạt tin tức về chuyện tình cảm động trời đất dám chấp nhận hy sinh trái với tự nhiên mang thai gì đó bùng nổ, số lượng fanfic và fanart trên YJcafe cũng nhiều vô kể, Jaejoong mỗi lần xem vừa buồn cười vừa nghẹn lời, có điều mỗi lần quà được gửi đến thì số quà dành cho ba bé chiếm hơn phân nửa.

Một tuần lại trôi qua, nhìn lịch mới thấy tính đến ngày mai thì Yunho đã đi công tác được nửa tháng, không biết anh ấy có về kịp không, cũng không biết có nhớ không nữa.

“Youngie xấu! Cho anh!”

“Anh mới xấu! Của em!” Cặp sinh đôi mỗi đứa cầm một góc hộp quà, không ai nhường ai, biểu cảm hai bé con giống nhau như đúc làm người ngoài nhìn vào có cảm giác y như soi gương vậy, Jaejoong bật cười đang định bước đến khuyên can hai đứa thì nghe tiếng bước chân vội vã chạy đến của Jaejae “Baba, cha gọi điện thoại kìa, điện thoại trong phòng làm việc ấy!”

Kỳ lạ, sao Yunho không gọi vào di động cho mình nhỉ, Jaejoong cầm lấy di động để ở đầu giường thì thấy điện thoại hết pin. Bởi vì lực phá hoại của hai nhóc con cực kỳ lớn nên trong phòng không để bất kỳ ổ điện nào, Jaejoong đành phải đến phòng làm việc nghe điện thoại.

“Jaejae, con trông hai em nhé, đừng để hai đứa cãi nhau.” Jaejoong nói xong liền lấy hộp quà trong tay hai bé để qua một bên, điểm điểm chóp mũi hai cục cưng “Baba đi nghe điện thoại, nếu baba quay lại thấy ai không ngoan sẽ bị đánh mông nha!”

“Youngie rất ngoan! Hyunie mới không ngoan!” Yun Young bĩu môi, rõ ràng là Hyunie cướp của bé.

“Hyunie ngoan! Youngie mới không ngoan!” Jae Hyun cũng bĩu môi, người ta muốn hộp quà to mà.

“Được rồi, Youngie và Hyunie đều ngoan, anh hai giúp hai đứa mở quà nha?” Từ sau khi hai cục cưng được sinh ra, bé Jaejae ra dáng làm anh lắm, xem đi chỉ một câu thôi đã dỗ được hai em cười tươi như hoa. Jaejoong cười cười, yên tâm đi nghe điện thoại.

“Honey à ~ nhớ em quá, sao di động không gọi được vậy?” Jaejoong vừa cầm điện thoại lên đã nghe giọng nói ngọt đến ngấy của Yunho truyền đến.

“Em còn chưa lên tiếng sao anh biết là em.” Jaejoong ngồi vào ghế xoay cười nói, tuy rằng không thấy được nhưng nghe tiếng đã đủ vui rồi “Di động hết pin, em mãi chăm con nên không để ý.”

“Đây không phải thần giao cách cảm sao ~ Hai đứa nhỏ ngoan không em?”

“Anh nói xem. Hai tiểu quỷ này có lúc nào để em yên đâu, mới thay bộ đồ mới cho Hyunie kìa, bộ trước thay chưa đầy một tiếng đó, không ngoan như Jaejae hồi nhỏ một chút nào hết, nhất định là giống anh rồi.” Jaejoong tùy tiện chọn vài “chuyện tốt” của Hyunie và Youngie làm kể cho Yunho nghe đã khiến anh cười không ngớt.

“Khổ cho em rồi, hay nhờ mẫu hậu qua chăm tiếp đi, dù sao mẫu hậu cũng rảnh mà. Ngày mốt anh sẽ về, bảo bối chuẩn bị đón tiếp anh nha ~”

“Mẫu hậu còn bận nhiều chuyện lắm, con mình thì mình phải chăm chứ, không được làm phiền mẫu hậu. Hyunie và Youngie càng ngày càng nghịch, mẫu hậu mà giữ hai đứa sẽ mệt phờ luôn đó.”

“Chậc, Jaejoong nhà anh ngoan nhất, luôn biết giữ đạo “dâu hiền” nhỉ.” Yunho ôm điện thoại lại bắt đầu nói những lời ngon ngọt an ủi. Sau khi kết hôn, Yunho lại quay về vị trí công việc vốn có, anh bận tối mắt, đi công tác như cơm bữa nên thời gian ở bên cạnh chăm sóc Jaejoong và các con cũng rất ít.

Jaejoong nghe những lời buồn nôn của Yunho cũng không cắt ngang vì cậu biết chỉ cần cắt ngang Yunho sẽ giở đủ các chiêu bài nhõng nhẽo, mè nheo, vờ đáng thương này nọ. Kết hôn được một năm mà hai người họ tựa như mới cưới hôm qua, điều này khiến Jaejoong rất vui. Jaejoong vừa nhịn cười, vừa mở máy tính, chờ Yunho khen cho hết.

Máy tính được cài đặt chế độ ngủ, chỉ cần nhúc nhích con chuột là màn hình lại sáng lên hiển thị trang web lần trước xem vẫn còn chưa tắt, trong đó có tin nhắn Jaejoong gửi đến fan: “Quà của mọi người chúng tôi đã nhận được, rất thích, cám ơn mọi người.”

Tin nhắn vừa được gửi đã nhận được hàng loạt lượt like và comment, từ sau khi mọi người phát hiện ra tin nhắn này do cậu gửi, lượt xem đã không ngừng tăng lên đến hiện tại đã lên đến cả triệu lượt view, làm cậu có cảm giác như mình là ngôi sao cực kỳ nổi tiếng ấy. Fan bây giờ lợi hại lắm nha, dường như lúc nào cũng có người ngồi sẵn chờ đợi vậy. Sau khi tắt tin nhắn cậu lại lướt web, chả hiểu sao lại vào YJcafe. Chủ đề gần đây được mọi người thảo luận sôi nổi chính là tặng quà gì cho Thái tử và Thái tử phi.

Thái tử và Thái tử phi của chúng ta đã kết hôn được một năm, quà tặng cũng nên gửi thôi ^^ Chúng ta nên tỉ mỉ lựa chọn quà gửi đến Thái tử và Thái tử phi, còn có ba vị Thế tử đáng yêu nữa: blablabla (lướt qua phần mô tả quà)

Cuối cùng chúc Thái tử và Thái tử phi trăm năm hạnh phúc! Sống bên nhau đến đầu bạc răng long! Các Thế tử lớn lên khỏe mạnh đáng yêu! Moah moah moah!

Nghe nói lần này quá nhiều quà được gửi đến, mọi người có thể cùng nhau chia sẻ xem mình đã gửi gì không ^^

Yukiyuking: Hắc hắc, chúc Thái tử và Thái tử phi kỷ niệm ngày kết hôn vui vẻ ~ Chủ topic thân mến, tớ đã gửi cho họ một bộ quần áo gia đình nha ~ một nhà năm người đủ size hết nhé, hy vọng gia đình họ mặc đồ và chụp một tấm hình gửi lại cho chúng ta (kèm ảnh chụp bộ quần áo)

Đại ái G27love: Kỷ niệm kết hôn cực vui vẻ! Tớ đã nhờ anh họ ở bên Mỹ mua giúp một loại vũ khí bí mật phòng the! Là một loại sâm cực tốt nhé! Tớ còn dặn anh giao hàng nhất định phải thu lại đơn nhận hàng để tớ làm kỷ niệm. Ôi chao Vương phi của chúng ta thật tuyệt, chữ viết đẹp như chữ mẫu ý.

SuYunJaeChunMin: Oa, lầu trên thật thông minh, tớ cũng phải đi dặn anh giao hàng giữ đơn nhận hàng lại mới được, lễ vật lần này là chuẩn bị cho Hyunie và Youngie nhé, chắc chắn hai bé sẽ thích lắm đây!

6002: Lễ vật của lầu hai quả thật quá tuyệt diệu YD, nghe mà nóng cả mặt. Quà đã gửi đi, đang chờ người giao hàng trở lại, không biết Vương phi có ký nhận không nữa, nôn nóng quá ^^

Ta là hủ nữ: quà của lầu hai thật quá ngầu! Tớ cũng gửi tặng nhưng vì không biết size của Thái tử và Thái tử phi nên không biết có vừa không nữa. Không biết hai người có mặc công khai không nhỉ?! Được rồi tớ biết tớ nghĩ nhiều….

Thấm tử thiển lượng 1997: A~ một năm đã qua ~ thật sự quá nhanh ~ một nhà năm người đã thành gia đình kiểu mẫu, tặng cho các cục cưng một bộ truyện tranh, không biết có thích không nữa.

Yam_37: quả nhiên quà của mọi người đều chuẩn bị kỹ, tớ tặng một ổ chó con, là Husky thuần chủng ý! Cầu trời cho chúng còn sống cho đến khi Thái tử và Thái tử phi nhận được.

Cân định nguyên: A, mọi người đều đã gửi quà….quà của tớ còn chưa về tới làm sao bây giờ…trễ là xong luôn huhuhuhu….

………………

Yunjae fan: AAAAA Vương phi gửi tin nhắn nói thích quà tặng của chúng ta kìa!!!! Có khi nào đã mở đến long dương mười tám chiêu thức của tớ!!!!! Còn có “áo mưa” đủ mùi và bôi trơn siêu xịn!!!! Còn có quà cho các cục cưng nữa!!!! Mọi người mau cầu Vương phi gửi hình đi!!!!

Ta là xương rồng nhỏ: Tại sao lại tặng “áo mưa”!! Phải cầu cho Vương phi sinh được một công chúa nhỏ nữa mới được chứ! Tuy rằng các thế tử vô cùng đáng yêu nhưng có công chúa nhỏ lại càng tuyệt vời hơn!

……

Jaejoong đọc comment của fan mà mí mắt giật không ngừng, biết vậy không gửi tin nhắn rồi! Giờ khác gì giấu đầu lòi đuôi đâu!

“Jaejoong, sao vậy?” Cảm giác được đầu dây bên kia Jaejoong đột nhiên im bặt, Yunho lo lắng hỏi.

“Không sao, Yunho à chiều rồi, anh mau nghỉ ngơi đi. Em chờ anh về, Hyunie và Youngie không thấy em coi chừng lại nghịch cái gì nữa rồi.”

“Được rồi…anh sẽ về sớm. Hôn em.” Yunho hôn một cái thật kêu qua điện thoại, chờ Jaejoong đáp lại.

“Bao nhiêu tuổi rồi còn làm trò đó, đi nghỉ nhanh.” Jaejoong mắc cỡ đưa tay chạm nhẹ vào ống nghe.

“A, không nghe được không nghe được, mặc kệ, không nghe không tắt máy.” Ở trước mặt Jaejoong, Thái tử của chúng ta dường như không có giới hạn, mà Jaejoong đối với những trò làm nũng của Yunho không cách nào chống cự được, dù trong lòng luôn nghĩ không biết người này sao làm cha của ba đứa nhỏ được nữa, cậu nhắm mắt hôn một cái thật kêu lên điện thoại, lúc này Yunho mới hài lòng cúp điện thoại.

Cách đó ngàn dặm, Yunho khóa di động, tay kéo vali bước về phía máy bay.

Jaejoong liếc nhìn số lượng commet vẫn không ngừng tăng lên, tắt máy tính, ôi fan….về đến phòng quà tặng đã bị quăng đầy mọi nơi, nào là quần áo cho cục cưng, đồ chơi, sữa, tã không gì không có, còn có mấy chai lọ gì không biết bị ba đứa ném qua một bên, xem chừng là không có hứng chơi đây.

Jaejae không biết đang mở cái gì cho hai em xem mà hai đứa rất nghiêm túc nhìn chằm chằm chiếc hộp trên tay Jaejae.

“Đang xem cái gì mà chăm chú quá vậy?” Jaejoong ngồi xổm xuống.

“Không biết, trên hộp toàn tiếng Jaejae không hiểu, hai em nói muốn xem nên con mở, nhưng mở chưa ra. A, mở ra rồi.” Bàn tay nhỏ nhắn của Jaejae vừa mở ra, một mùi hương thơm mát lập tức lan trong không khí, trên tay bé rõ ràng là một cái —- “áo mưa”!!!!

“Oa, bong bóng có mùi trái cây nè” Bé Youngie thông minh vừa nhìn thôi đã biết vật trong suốt tròn tròn nho nhỏ kia chính là bong bóng.

“Anh hai thổi bong bóng!!!!” Bé Hyunie thích nhất bong bóng, vừa nghe đã vỗ tay ầm ĩ.

“Cái này không phải bong bóng!” Jaejoong đỏ mặt, giật vội cái “áo mưa” trước khi bé Jaejae xé vỏ đưa lên miệng thổi.

“Baba…” Jaejae vì phản ứng quá kích động của baba làm giật mình, bé Youngie cũng nhìn Jaejoong với ánh mắt ngỡ ngàng, Jaejoong bị hai đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm khiến cậu càng bối rối hơn.

“Oa ~ hu hu hu…baba xấu, con muốn bong bóng, muốn bong bóng ~ Anh hai, muốn bong bóng ~” bé Hyunie bắt đầu cất giọng oanh oanh khóc lớn.

“Hyunie ngoan, cái này không phải bong bóng, quà này tặng cho…cha đó, không phải đồ chơi con nít đâu. Bây giờ baba cất trước ha, đợi cha về…sẽ đưa cha coi, các con không được nhìn lén nghe chưa, nếu không cha sẽ giận đó.” Jaejoong xoa xoa lưng Hyunie, vừa dỗ bé vừa nhanh tay nhặt hai, ba cái “bong bóng” còn rơi vãi trên đất, cộng với một lọ bôi trơn, trong đầu thầm nghĩ các fan của mình phản rồi, đến thứ này cũng dám tặng sao!

May mà trẻ con tâm tư đơn thuần dễ dụ, sau khi Jaejoong mở ra vài món đồ chơi cho các nhóc thì bọn nhỏ đã quên luôn vụ “bong bóng mùi trái cây” kia.

Đồ chơi được chất gần như đầy nửa căn phòng, dù đã cất bớt mấy hộp quà to nhưng hai cục cưng cứ như chìm ngập trong đống quà tặng khiến Jaejoong đành phải cất bớt vào tủ đồ chơi của hai bé. Bởi vì người tặng đồ chơi cho hai cục cưng nhiều lắm nên Jaejoong lo là chưa tới hết năm căn phòng này sẽ ngập trong đồ chơi mất.

Sau khi chơi cả buổi chiều, hai bé con vẫn còn đang phấn khích, Jaejoong thì đã mệt lả rồi, nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ cơm, cậu liền chuẩn bị dẫn ba đứa nhỏ qua điện Hoàng hậu dùng cơm. Chẳng biết thói quen này bắt đầu từ lúc nào, chỉ biết lúc Yunho không có ở đây Jaejoong sẽ dẫn ba đứa trẻ đến ăn cơm cùng ông bà nội, Hoàng thượng và Hoàng hậu rất cưng chiều ba đứa nhỏ nên gần như bọn nhóc đòi cái gì cũng cho hết.

“Ông nội ~~ Bà nội ~~~” Vừa vào tới cửa điện hai cục cưng nhỏ đã tung tăng chạy ùa tới, Jaejoong và bé Jaejae cũng nhanh chân theo sau, rất sợ hai tiểu tổ tông này trượt chân té ngã, cảnh này hầu như ngày nào cũng diễn ra.

Hoàng thượng và Hoàng hậu mỗi người ôm một cục cưng vào lòng, nhắc tới cũng thấy lạ, dù hai cục cưng giống nhau như hai giọt nước nhưng họ vẫn phân biệt được đứa nào Jae Hyun đứa nào là Yun Young

“Hyunie và Youngie có ngoan không, có nghe lời baba không?” Hoàng hậu nựng nịu Hyunie, cười đến mắt cong như trăng khuyết.

“Ưm, Hyunie, Youngie và anh hai đều ngoan, baba không ngoan.” Hyunie ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên bắt đầu kể tội. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Jaejoong, Jaejoong cũng bất ngờ, đứa nhỏ này lại nghịch gì nữa đây.

“Ah, tại sao baba lại không ngoan. Hyunie nói đi, bà nội sẽ phạt baba nhé.”

“Baba không cho chơi bong bóng mùi trái cây.” Khuôn mặt ngây thơ của Hyunie không thể đáng yêu hơn được nữa.

“Bong bóng mùi trái cây?!” Hoàng hậu cũng bị lời nói của Hyunie làm hồ đồ.

Jaejoong thiếu điều muốn ngất luôn cho xong, đưa tay nhéo mông Hyunie một cái, không phải đã quên rồi sao, sao nhớ dai dữ vậy “Mẫu hậu đừng nghe con nít nói lung tung, là nhóc con không hiểu chuyện, đó không phải bong bóng.”

“Bong bóng mà, Youngie cũng thấy, thơm mùi trái cây, còn trong suốt nữa.” Bé Youngie trước giờ tương đối ngoan ngoãn không ngờ lại đứng cùng chiến tuyến với Hyunie, Jaejoong hận không thể đào lỗ chui xuống đất cho xong, may mà Jaejae không nói lung tung.

“À, là vậy sao.” Hai mắt Hoàng hậu đầy đen tối nhìn Jaejoong “Hyunie và Youngie ngoan, đó không phải bong bóng, đó không phải đồ chơi của trẻ con đâu, nếu hai con muốn chơi ngày mai bà nội sẽ nói bác Hyun Joong đi mua bong bóng cho tụi con chơi ha.” Jaejoong mặt đỏ hơn tích máu.

” Được rồi, Hyunie và Youngie đừng phá baba nữa, ông nội dẫn tụi con đi lấy thức ăn ngon, chịu không?” Hoàng thượng bế hai bảo bối lên, vẻ mặt đầy từ ái. Hoàng hậu nhịn cười vỗ vỗ Jaejoong “Lời con nít đừng để bụng” cằm Jaejoong cúi đến suýt đụng ngực.

“Baba bị sốt sao? Sao mặt đỏ bừng vậy?” Bé Jaejae ngước mặt lên thấy, bé vô cùng lo lắng.

“Không có gì, chúng ta đi ăn cơm nào.”

Đúng là hai đứa nhỏ này là khắc tinh của mình mà, hết lần này tới lần khác gây khó dễ cho mình, vậy mà nào có nỡ đánh. Jung Yunho chết tiệt! Còn không mau về chăm hai đứa con trai của anh kìa! Ôi đây chính là giận chó đánh mèo kinh điển trong truyền thuyết.

Hai đứa nhỏ vì buổi trưa chơi nhiều nên buổi tối rất nhanh đã buồn ngủ, ấy vậy mà Jaejoong còn bận dọn dẹp đồ đạc, mãi đến 9h mới có thể tắm.

Vừa mới từ phòng tắm bước ra đã được người bế vào lòng, người tới mang theo hương sữa tắm quen thuộc. Jaejoong ngạc nhiên ngẩng đầu: “Không phải nói mấy ngày nữa mới về sao?”

“Nhớ em nên về sớm ~ ôi ~ thơm quá, mùi cứ như hai cục cưng vậy.” Yunho cúi đầu hôn nhẹ lên gò má của Jaejoong, vùi mặt vào cổ cậu, Jaejoong vừa mới ra khỏi phòng tắm trên mặt còn ướt và đỏ ửng, trên người còn mùi sữa thoang thoảng của hai con.

“Nha, đừng cọ, nhột mà! Anh tắm xong rồi hả? Về nhà lúc mấy giờ?” Jaejoong cầm lấy khăn tắm của mình giúp Yunho lau tóc, còn anh thì lợi dụng tư thế lau tóc của cậu ôm ngang hông, bế cậu đi đến giường.

“Chăm hai con cực quá hả em. Anh vừa mới đi xem Hyunie và Youngie, ngủ rất say, Jaejae cũng ngủ rồi. Để anh sờ cái coi, ôi lại ốm rồi…” Yunho ngồi xuống giường, hai tay vẫn ôm chặt hông Jaejoong, mặt cọ loạn trên người cậu, hưởng thụ Jaejoong phục vụ.

“Nửa tháng thôi, ốm bao nhiêu chứ, hơn nữa trong cung toàn ăn thực phẩm đầy dinh dưỡng. Có điều chăm hai đứa con anh mất sức quá. Còn anh đó, ở nước ngoài cũng chẳng biết chăm sóc bản thân gì hết, nhìn đi, mặt lại nhỏ rồi.” Jaejoong nhích hai chân ra xa, quỳ cao lên để lau khô tóc cho Yunho thật nhanh.

“Nhớ em với các con quá nên ăn uống không ngon ~” Yunho bĩu môi, cầm lấy khăn tắm trong tay Jaejoong, để cậu ngồi trên đùi anh, lần này tới anh lau tóc cho cậu, hai người không thường đối với nhau như thế này đâu, là mỗi ngày đều ngọt hơn thế này nữa cơ~~

“Còn bĩu môi, học của Hyunie và Youngie phải không. Y như con nít, làm cha rồi mà không biết mắc cỡ gì hết.” Jaejoong nhéo nhẹ khuôn mặt bánh bao của Yunho, hai người cùng cười híp mắt.

“Bảo bối, kỷ niệm ngày cưới vui vẻ!” Sau khi lau tóc xong, Yunho tiện tay ném khăn tắm qua một bên, đè Jaejoong xuống tặng cậu một nụ hôn sâu.

“Kỷ niệm ngày cưới vui vẻ” Jaejoong cũng vòng tay ôm cổ Yunho, lần thứ hai dâng lên đôi môi đỏ thắm, lời nói ngọt ngào tựa như kẹo đường.

“Vì chuyện này mà chạy về gấp sao?” Jaejoong bắt đầu thở dốc hỏi, ánh mắt cũng bắt đầu mơ màng.

“Ừ, lúc kết hôn em vừa mới sinh xong nên chúng ta không thể đi hưởng tuần trăng mật, lần này đôi ta cùng nhau đi du lịch hưởng trăng mật nhé. Hai đứa nhỏ đã một tuổi rồi, Jaejae cũng hiểu chuyện, nhờ phụ hoàng và mẫu hậu chăm dùm sẽ không sao đâu.” Yunho vuốt ve sợi tóc mềm mại của Jaejoong, tham lam hít vào mùi hương quen thuộc trên người cậu.

“Anh không phải sắp xếp xong hết rồi mới nói với em sao?” Jaejoong bĩu môi, tuy rằng cậu rất vui nhưng vẫn lo cho cục cưng lắm.

“Muốn cho em bất ngờ mà, không vui sao? Hửm?” Yunho đột nhiên nổi hứng trêu chọc Yunho, đưa tay vào áo cù lét cậu “Có vui không hả? Có vui không hả?”

“Ai ~ ai ui. Đừng giỡn nữa mà, em vui. Vui lắm luôn.” Một bên né tránh công kích của Yunho, một bên cầu xin tha thứ. Trò chơi nhàm chán như vậy mà hai người chơi đến quên cả đất trời.

“Jaejoong ~”

“Hửm?”

“Anh đi công tác nửa tháng lận đó ~”

“Rồi sao?”

“Anh muốn…” Bốn mắt nhìn nhau, dục vọng trong mắt Yunho không chút che giấu, Jaejoong đưa tay giật lấy dây áo ngủ của Yunho, dùng hành động để nói với anh “Bọn nhỏ ngủ rồi, nhỏ tiếng thôi.”

Vừa được cho phép Yunho nhanh chóng cởi sạch áo ngủ của hai người, vốn đã cột lỏng lẻo nên giờ chỉ cần nhấc tay một cái là áo đã nằm gọn dưới đất, với tay lên chiếc hộp đầu giường định lấy bôi trơn thì phát hiện trong hộp còn có vài thứ khác.

“Ái phi sao tự nhiên lại mua những thứ này, lại còn đa dạng thế nữa, sợ ông xã xài không đủ sao?”

Jaejoong nhớ tới chuyện buổi trưa cậu tùy tiện vứt “bong bóng” vào đó, mặt lại đỏ “Em mà mua mấy thứ này á, bình thường em đã uống thuốc rồi nên không cần mấy thứ này, đều là fan tặng, em tiện tay cất vào đây thôi.” Nhớ tới buổi chiều các bé con tưởng nhầm là bong bóng, còn méc cho Hoàng thượng và Hoàng hậu biết, Jaejoong xấu hổ đến mức không biết trốn vào đâu.

“Ài, nếu fan đã nhiệt tình như vậy thì hai ta cứ thử một chút đi.” Yunho rút một cái đưa cho Jaejoong “Ái phi, mang vào cho anh nào.”

Jaejoong vừa xé mở gói “áo mưa” vừa xấu hổ càu nhàu, lại còn mùi chanh nữa chứ. Cậu đưa tay cầm lấy hạ thân của Yunho đã sớm vươn người đứng sừng sững “Sao mỗi lần đều cứng nhanh như vậy.” Jaejoong lầm bầm.

“Không cứng thì làm sao đeo vào được.” Yunho buồn cười nhìn vợ yêu của mình “Ái phi, nhanh một chút nào.”

“A, là thế này phải không? Em chưa từng xài qua.” Jaejoong thấp giọng nói, hai người đã kết hôn được một năm nên chuyện nên làm hiển nhiên đã làm hết, đặc biệt là giai đoạn giảm béo kia, anh ấy cứ lôi kéo cậu thử mấy tư thế kỳ lạ làm cậu mắc cỡ muốn chết nhưng hai người vẫn chưa từng dùng “áo mưa”

“Anh cũng chưa xài qua nhưng kiến thức căn bản vẫn biết nha. Ai da, ái phi nhẹ tay chút.” Bị động tác hơi mạnh tay của Jaejoong làm đau, Yunho nhịn không được hô lên.

“A, đau hả? Em đâu có mạnh tay.” Jaejoong cố gắng nhẹ tay hơn nữa, lần đầu tiên không có kinh nghiệm, đã thế “bong bóng” lại còn quá nhỏ, Jaejoong suy nghĩ cả buổi mới tìm được cách mang vào cho Yunho.

“Không được rồi…..Cái này nhỏ quá….đổi cái khác lớn hơn đi.” Yunho nghẹn đỏ mặt, hạ thân bị siết chặc thiếu điều “người anh em” muốn xìu luôn.

“Ồ, cái này cũng có kích cỡ sao? Không phải nó co giãn được hả?”Jaejoong nghi hoặc nghiêng đầu, nhìn Yunho mặt đỏ bừng, cậu giật mình hốt hoảng, vội vàng tháo “áo mưa” trên phân thân của Yunho ra rồi lôi chiếc hộp trên đầu giường xuống, cầm lên nhìn thì thấy rõ ràng trên mỗi vỏ bao đều có ghi kích cỡ

“Yunho, cái này có kích cỡ thiệt nè. Anh cần cỡ số mấy?” Jaejoong toàn thân trần trụi, trên tay cầm đủ loại “áo mưa”, vẻ mặt đậm chất ngây ngô nhưng Yunho vừa nhìn đã muốn nhào ngay vào “ăn sạch”.

“Chọn cái lớn nhất.” Yunho cầm lấy một cái nhét vào tay Jaejoong, sau đó đè cậu xuống, tay cầm lọ bôi trơn.

“Một hồi hãy mang” Biểu cảm, hơi thở cùng lời nói của Yunho đã chứng tỏ anh đang gấp cỡ nàp. Nhìn ra được Yunho không nhịn nỗi nữa, Jaejoong cười cười mở rộng hai chân vòng ôm thắt lưng anh, tiểu biệt thắng tân hôn, hai người đều nhớ thương đối phương da diết.

Vừa hôn từng tấc da thịt trắng noãn trên người Jaejoong, vừa đưa tay mở rộng hậu huyệt, nửa tháng không chạm qua, hậu huyệt có phần co chặt, gel bôi trơn hơi lạnh càng khiến Jaejoong co rụt nhưng Yunho đã quá quen thuộc vội vàng cho một ngón tay vào. Mỗi lần tiền diễn Yunho đều làm rất chu đáo, nghiêm túc khiêu khích từng tế bào trong cơ thể cậu, khiến cậu muốn ngừng mà không được, chỉ còn cách mềm nhũn để anh tùy ý xâm lược.

“Hô ~ bảo bối, đến đây giúp anh mang vào nào ~” Yunho thở dốc, cố gắng chịu đựng, nếu không phải vì sợ Jaejoong bị thương, anh đã trực tiếp “cầm súng ra trận”

Jaejoong giật mình, mơ mơ màng màng ngồi dậy, xé mở gói “áo mưa” Yunho đưa cho mình, sờ vào không có cảm giác trơn tuột mà còn có những vệt li ti nhô ra, chạm vào phân thân của anh, vật này lớn và nỏng bỏng hơn ban nãy rất nhiều! Sợ làm đau Yunho như lúc nãy, Jaejoong cẩn thẩn mang vào từng chút một, chiếc bao trong suốt bị cự vật nông đầy, có thể thấy từng nốt li ti hiện rõ trên bao.

“Đúng là có mùi hoa quả nhỉ, lại còn như gậy mát xa ấy, haha.” Yunho cầm lấy “người anh em” đã được “mang áo giáp”, đột nhiên bật cười, dù cảm giác có hơi bức bối một chút nhưng thử một lần cũng chẳng sao.

“Anh cười cái gì mà cười, tự nhiên đòi đeo cái thứ kỳ quái như vậy.” Nhìn thấy cự vật sắp “yêu thương” mình trông chẳng khác gì cây gậy mát xa cỡ lớn, lại còn thêm Yunho cười thật hèn mọn làm cậu lạnh cả người.

“Hắc hắc, đừng sợ, bảo bối. Anh sẽ khiến em thoải mái.” Yunho nhào qua lật úp người Jaejoong lại, cố tình nâng cặp mông căng tròn của cậu lên cao, cầm lấy hạ thân chậm rãi tiến vào.

“Ưm….” Jaejoong vùi mặt vào gối, nhịn không được rên thành tiếng, cảm giác kỳ quá đi! Cảm giác so với trước đây không hề giống chút nào, từng nốt li ti cọ xát nội bích khiến cậu cứ thấy rạo rực không thôi, một chút ngứa ngứa, một chút tê tê, một chút lành lạnh, tóm lại là kỳ lạ vô cùng.

Thấy Jaejoong đã bắt đầu thích nghi, Yunho bắt đầu di chuyển, anh mới ra vào được hai cái, thắt lưng cậu đã mềm nhũn, những nốt li ti trên “áo mưa” khiến cậu mẫn cảm hơn nhiều, chỉ cần anh tiến vào một cái, khí lực của cậu lại giảm đi một phần.

“Ưm…lạ quá hà…..Yunho…” Tiếng rên rĩ nho nhỏ mơ hồ truyền ra.

“Không thoải mái sao? Hay tháo nó ra nha?” Yunho hốt hoảng lật người Jaejoong lại, thấy mặt cậu đỏ bừng. Vì động tác đó phân thân của Yunho xoay tròn một vòng trong mật huyệt của cậu khiến hậu huyệt không nhịn được rụt mạnh một cái, hút chặt hạ thân Yunho.

“A…” Hai người đồng thời bật ra tiếng rên thỏa mãn.

Nhìn thấy bộ dáng mê người của Jaejoong, Yunho quên bén chuyện cởi “áo mưa”, liền trực tiếp đưa đẩy không ngừng. Không biết vì hôm nay có thêm chiếc “áo mưa” phủ ngoài hạ thân hay sao mà Jaejoong đặc biệt nhạy cảm, tiếng rên rĩ cũng lớn hơn, điều này đối với Yunho hơn nửa tháng chưa từng chạm qua vợ yêu thì tuyệt không thể nào chịu nỗi, anh nắm lấy đôi chân thon dài của cậu gác lên vai mình, cố làm cho khoảng cách hai người gần hơn, mỗi lần đều vào hết toàn bộ. Jaejoong lúc này đã lạc vào mê hồn, chỉ còn biết dựa theo bản năng nắm chặt cánh tay Yunho, không để cú thúc của anh làm mình bị văng ra, bởi vì Yunho quá nhiều lần đòi hỏi khiến độ mềm dẻo của Jaejoong cũng tăng cao.

Đột nhiên hậu huyệt co rút, hạ thân phía trước cũng đạt đỉnh, vấy đầy trên bụng Yunho, bị Jaejoong hút chặt như vậy Yunho cũng không nhịn nỗi, anh rút phân thân, cởi bao, “người anh em” không bị vật gì siết chặt thỏa sức tuôn trào như núi lửa cuồn cuộn phun nham thạch.

Hai người ôm chặt nhau, nhắm mắt cọ loạn trên người đối phương, hưởng thụ khoái cảm do cao trào mang đến.

“Vừa nãy thích lắm phải không?” Yunho hôn lên khóe miệng Jaejoong “thích thì sau này anh sẽ kiếm nhiều loại bao khác nữa.”

“….” Quên thì thôi, vừa nhắc một cái cậu lại nhớ bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống cậu lúc nãy của Yunho, không khỏi khiến cậu xấu hổ thúc một cái vào bụng anh.

“Đã là vợ chồng già còn mắc cỡ gì nữa.” Yunho nắm lấy tay Jaejoong, vừa cười vừa hôn lên tay cậu, Jaejoong đành mặc kệ anh, nói thật về phương diện “lên giường” mặt Yunho dày không thể tả, cậu đã sớm quen rồi.

“Không biết sao? Hay mình thử lại lần nữa nha?” Yunho làm bộ đè Jaejoong bên dưới, đưa tay lên đầu giường tìm “áo mưa”

“Không…không nên…trực…trực tiếp vào thoải mái hơn….” Jaejoong cảm giác được mặt mình bây giờ còn đỏ hơn trái ớt nữa.

Yunho nhếch môi, nở nụ cười “Anh cũng thích trực tiếp vào, cái thứ này nhỏ xíu, ảnh hưởng sức mạnh của anh quá.” nói xong không báo trước liền đem “người anh em” đã sớm vươn cao ngạo nghễ tiến sâu vào hậu huyệt của Jaejoong, không biết có phải ảo giác không, Jaejoong cảm giác được vật kia lại lớn hơn một vòng. Không còn vật ngăn cách, lần này Jaejoong trực tiếp cảm nhận được vật nóng bỏng của Yunho, tiểu biệt thắng tân hôn, đối với hai người mà nói dường như ân ái không có điểm dừng.

…………………..

“Cục cưng, đừng phá.” Cảm giác được có bàn tay nhỏ nhắn đang sờ loạn trên mặt mình, Jaejoong mơ hồ theo quán tính đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé kia, bé Hyunie một tay ôm bình sữa, một tay được baba hôn phá lên cười khanh khách. Nghe tiếng cười của Hyunie, Jaejoong giật mình tỉnh giấc liền thấy gương mặt phúng phính của Jae Hyun đang ghé sát mặt cậu, cười đến chảy nước miếng.

“Hyunie ah, chào buổi sáng, baba hôn cái nào.” Jaejoong ngồi thẳng lên, bế lấy Hyunie hôn một cái. Cậu cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, trên người đã được mặc chiếc áo ngủ vải mềm, về phương diện này Yunho lúc nào cũng hoàn hảo. Mỗi lần cùng Yunho ân ái xong, cậu đều mệt đến không muốn nhúc nhích, Yunho bế cậu đi rửa sạch, đồng thời xoa bóp chỗ mỏi cho cậu, tránh cho sáng hôm sau cả người đau như nhức ra. Buổi sáng sớm anh cũng giúp cậu mặc áo ngủ, sợ cục cưng xông vào bất tử sẽ thấy cảnh không nên thấy.

“Baba hư hư, baba ngủ nướng.” Bé Hyunie cầm lấy ngón tay Jaejoong, giọng ngọng nghịu cố ra dáng ông cụ non trách móc.

“Đúng rồi, baba hư, sau này baba sẽ ráng dậy sớm để chơi với Hyunie nha. Youngie đâu?” Jaejoong vuốt ve những sợi tóc non mềm mại của Hyunie, cười nói.

“Youngie tè dầm, cha đang tắm tắm.”

“Ôi, Hyunie hôm nay có tè dầm không nhỉ?”

“Hyunie mới không có! Hyunie là anh, mới không tè dầm!” Hyunie căn bản quên bén, vốn dĩ nhóc tè trước, Yunho vừa mới tắm rửa thay tả xong.

“Thật sao? Hôm nay Hyunie giỏi quá ta.” Jaejoong nhìn về hướng phòng tắm, quả nhiên của giọng của Yunho và Youngie vọng ra.

Hai đứa nhỏ vừa tròn một tuổi, Yunho ở nhà không ít lần thay tả, dù chưa thạo như Jaejoong nhưng cũng xem như rất tốt. Yunho rất nhanh đã rửa sạch cho Youngie, thoa phấn, thay quần áo mới, bé con lại biến thành cục bông thơm phức mùi sữa. Yunho ôm Youngie từ phòng tắm ra thấy Jaejoong đang ngồi trên giường giỡn với Hyunie

“Dậy rồi sao, hai nhóc con này, ngày càng thông minh đó.” Yunho đặt Youngie lên giường, cầm lấy bình sữa đã pha sẵn đưa cho bé, bé con vừa nãy chưa kịp bú đã bị cha bế đi tắm nên vừa thấy bình sữa là chụp lấy bú ừng ực.

Yunho ngồi bên cạnh Jaejoong, tay vòng qua eo cậu, nhìn đôi song sinh đáng yêu của hai người, lại nhớ bé ngoan Jaejae từ sáng sớm đã tự giác rời giường đi học, hai người nghĩ cả đời này hạnh phúc chỉ cần vậy là đủ.

“Vé may bay đã được đặt rồi, chúng ta đến Maldives trước rồi muốn đi chơi ở đâu thì đi.”

“Được.”

Hoàn

Bạn đang đọc [DBSK Fanfic] – Vương Phi Của Ta Là Chấp Sự của Tại Bất Kiến Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.