Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5:Những gập ghềnh và chông gai-P2

Phiên bản Dịch · 3543 chữ

3.Những lời muốn nói với cha

Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn thân mến,

Tôi mười bảy tuổi, hiện đang là học sinh năm cuối của Trung tâm Thúc đẩy Học tập ở Phoenix, Arizona. Tôi vừa nhận được cuốn Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn III, và tôi vô cùng biết ơn khi được tặng quyển sách này. Trước đây tôi đã từng đọc hai cuốn đầu, và cuốn nào cũng giúp tôi rất nhiều.

Hơn ba năm nay cha tôi lâm bệnh nặng, và cả nhà ai cũng lo lắng cho cha.Bóng mây đen bắt đầu che phủ gia đình tôi khi cha bị cơn nhồi máu cơ tim đầu tiên và phải nhập viện gần một tháng trời. Từ đó, tôi trở nên dễ xúc động, và tôi đã tìm mọi cách để mua cho được cuốn Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn đầu tiên. Tôi đã đọc cuốn sách ấy có đến ngàn lần để giải tỏa mọi căng thẳng và áp lực khi phải đối mặt với bệnh tật của cha.

Sau khi xuất viện, sức khoẻ của cha tôi chẳng thấy khá hơn, trái lại dường như mỗi ngày càng mỗi yếu đi. Cha không thể tiếp tục công việc được nữa. Sau khi làm thêm một số xét nghiệm, bác sĩ bắt đầu chạy thận cho cha, liệu pháp này khiến cha càng yếu sức và mệt mỏi hơn. Lúc đó số tiền dành dụm của tôi vừa đủ để mua cuốn Nhật ký Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn. Tôi muốn nổi loạn, và thế là tôi trút tất cả những muộn phiền lên những trang Nhật ký. Rồi tôi bỏ nhà ra đi, vì cho rằng như thế sẽ giúp cha mẹ giảm bớt được căng thẳng. Nhưng sự thực không phải như vậy, và tôi sớm nhận ra rằng đây mới chính là lúc cha mẹ cần tôi hơn bao giờ hết; thế là sau vài ngày bỏ nhà “đi bụi”, tôi quay trở về. Một khi đã ra đi, quyết định quay trở về cũng không phải dễ, nhưng tôi biết mình phải làm gì. Thế nhưng khi về nhà và nhìn thấy cha phải chịu đựng b cả về thể xác lẫn tinh thần, trái timtôi càng tan nát.

Những ngày sau đó, cha tôi tiếp tục phải chịu thêm nhiều biến chứng khác và thậm chí còn bị ngã dập đầu. Cha không sao, nhưng mẹ và tôi rất lo sợ, khiến cho cha càng thêm buồn bực. Không phải cha giận vì chúng tôi quá lo lắng, mà cha cảm thấy day dứt vì đã gây ra quá nhiều áp lực cho vợ con.

Gần đây cha tôi lại bị một cơn đau tim khác nên phải nhập viện và lại xuất viện sau đó không lâu. Dường như các bác sĩ đã bó tay và không thể làm được gì thêm nữa. Nhưng cha tôi vẫn vào bệnh viện thêm một vài lần để xét nghiệm gì đó.

Một ngày nọ, khi từ chợ về đến góc đường gần nhà, tôi chợt thấy một chiếcxe cứu thương cùng một chiếc xe cứu hỏa đang đậu trước nhà mình. Mọi giận dữ mà tôi cố nén trong lòng bấy lâu bất chợt bùng nổ và tôi nổi khùng. Một phần trong tôi kết tội rằng bản thân mình chẳng làm được gì để giúp cha khỏe lại. Các bác sĩ dặn là cha tôi không thể làm việc hay cố làm những gì quá sức. Thậm chí họ cũng không dám chắc là cha sẽ sống được bao lâu nữa. Vì thế giờ đây mẹ buộc phải bán nhà bởi thu nhập không đủ trang trải cho cả gia đình. Khi cha tôi xuất viện, tôi cảm thấy mình có tội vì tôi không hề thấy vui khi cha trở về. Không phải là tôi không muốn gặp cha - không, tôi muốn lắm chứ. Chỉ có điều phải nhìn cảnh cha đau đớn vật vã, lòng tôi như bị xát muối. Tôi cố làm ra vẻ luôn bận rộn để không phải ở nhà, và như thế sẽ không phải nhìn thấy cha đau đớn, hay thấy mẹ nước mắt lưng tròng.Cha tôi luôn có mặc cảm rằng chính ông là nguyên nhân gây ra nhiều phiền muộn cho mẹ, nên ông cũng không còn cáu kỉnh như trước đây nữa. Nhưng thay vào đó, giờ đây cha lại hay quát mắng tôi - điều mà trước xảy ra, vì lúc nào tôi cũng là đứa con gái bé bỏng của cha. Tuy vậy, cả nhà tôi vẫn cố gắng vượt qua khó khăn đó và cố giữ hòa khí gia đình.

Có được cuốn Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn III nến tôi cũng cảm thấy nhẹ lòng đôi chút. Tôi vững lòng hơn khi biết rằng những bạn trẻ khác ở tuổi tôi cũng đang phải trải qua hay đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự, và cuối cùng cũng đã được bình an.

Tôi rất ngưỡng mộ những gì mà các bạn đang giúp cho tuổi mới lớn chúng tôi. Các bạn đã biết chúng tôi đang gặp khó khăn gì và cần những gì. Tôi đã học được cách tìm kiếm những niềm vui nho nhỏ trong cảnh ngộ không may, thay vì cứ mãi kết tội bản thân. Tôi cũng học được cách trân trọng từng phút giây hạnh phúc mà tôi đang có. Tôi biết rằng cứng đầu sẽ chẳng mang lại cho tôi điều gì tốt đẹp cả.Vì thế gần đây tôi luôn cố gắng trò chuyện với cha nhiều hơn, và nói với cha là tôi rất yêu cha; thậm chí nếu như có phải kiên nhẫn nói một câu hàng chục lần, tôi cũng không ngại, miễn là cha hiểu được lòng tôi.

Tôi hy vọng là các bạn sẽ tiếp tục cho ra những quyển sách mới, bởi vì tôi sẽ là người đầu tiên xếp hàng mua chúng.

Thân mến,

Samantha Yeomans

4.Mất một người bạn

Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn thân mến,

Dường như cứ phải có một sự kiện bi thảm nào đó xảy ra thì con người ta mới chịu nhìn kỹ hơn cuộc sống của mình. Khi đang chu du trong niềm vui và hạnh phúc thì đột nhiên thế giới của tôi bị xáo trộn vì cái chết của một người bạn chí thân.

Bạn ấy tên là Heather Marshall và gần như cả cuộc đời bạn ấy đã phải chiến đấu với căn bệnh cystic fibrosis(4). Dù biết Heather mắc bệnh hiểm nghèo, nhưng tôi vẫn luôn cầu mong mình sẽ không bao giờ phải rời xa bạn ấy mãi mãi.

Sau một đêm chơi đùa thỏa thích với bạn bè, vừa về đến nhà là tôi nhận được ngay cái tin xấu nhất trong đời. Có một tin nhắn trong máy trả lời điện thoại của tôi, thoạt tiên cứ tưởng là tiếng cười, nhưng khi lắng nghe kỹ hơn, tôi nhận ra đó là tiếng nức nở đau đớn khôn cùng của bạn gái Heather Correll. Bạn ấy cho biết Heather đã chết. Ngay lập tức tôi tắt máy và nghĩ đây chỉ là một cơn ác mộng. Tôi phải tua đi tua lại lời nhắn ấy đến lần thứ năm mới tin được rằng những gì mình đang nghe thấy là sự thật. Căn phòng dường như đang quay mòng mòng, và mắt tôi nhòa lệ. Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc khóc như mưa và khuỵu gối xuống sàn. Đúng lúc đó mẹ tôi bước vào và hỏi có chuyện gì. Tôi kể cho mẹ nghe, và mẹ nhìn tôi đầy lo lắng vì hiểu rằng tôi đang rất đau đớn. Sau khi thấy lòng dịu lại, tôi gọi cho những bạn từng chơi thân vi Heather để cả bọn có thể chia sẻ nỗi buồn với nhau.

Lễ tưởng niệm Heather được tổ chức cuối tuần đó. Tôi thầm hứa với chính mình và với Heather là sẽ không khóc lóc và buồn ủ ê trong ngày hôm ấy. Vì Heather từng nói với tôi trước khi chết, rằng khi nào ra đi bạn ấy sẽ đến một nơi sung sướng hơn. Lúc tôi đến, cả căn phòng ngập trong không khí buồn đau. Dù biết rằng mọi người tụ họp nơi đây để bày tỏ lòng tiếc thương Heather, nhưng tôi vẫn chưa cảm nhận hết nỗi mất mát lớn laoấy - cho đến khi tôi xếp hàng ký tên vào cuốn sổ tưởng niệm của đình Heather. Khi đứng bên bàn ký tên và nhìn thấy có một vài tấm ảnh chụp Heather hồi còn nhỏ, tôi không thể kìm nén và bật khóc nức nở. Khi tôi quay về chỗ ngồi, một vài người bạn đến ngồi bên cạnh tôi. Chúng tôi chào nhau và ôm nhau. Căn phòng một lần nữa lại như đang quay tít, giống hệt như lúc tôi nhận được hung tin. Trong đầu tôi thoáng hiện ra những giờ khắc vui vẻ trước đây khi Heather còn khỏe mạnh: hình ảnh tôi và Heather cùng lớn lên, những lúc chúng tôi bị phạt vì tội hay cười trong giờ học - cười mỗi khi Heather lấy cây bút chì làm hỉnh cái mũi của mình lên, cười khi nghe Lindsey thầm thì bình phẩm tếu táo về thầy giáo. Tôi cứ ngỡ rằng hai đứa tôi sẽ mãi mãi là bạn thân của nhau, và không gì có thể chia cắt được.

Theo lời kể của những người thân trong gia đình Heather, chúng tôi được biết bạn ấy có một cuốn nhật ký chia thành hai mục: “ngày tốt” và “ngày xấu”. Điều làm tôi kinh ngạc là, dù phải chịu đựng nhiều năm trời chữa trị với đủ các loại máy móc và thường xuyên phải nhập viện, nhưng Heather chưa từng ghi gì trong mục “ngày xấu” cả. Biết được Heather đã sống hạnh phúc, bất chấp căn bệnh kinh khủng giày vò, tôi cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm.

Dù Heather ra đi đã gần hai năm rưỡi, song nỗi nhớ thương mà tôi dành cho bạn ấy vẫn không hề nguôi. Cách sống của Heather đã dạy cho tôi một bài học lớn. Dù biết là mình có thể ra đi bất cứ khi nào, nhưng Heather vẫn lạc quan sống, và làm cho cuộc sống ngắn ngủi của mình trở nên tươi đẹp hơn. Điều đó thật đáng ngưỡng mộ! Heather đã dạy cho tôi biết rằng, con người ta không chỉ nên trân trọng, mà còn phải biết tự tạo ra cuộc sống và vui hưởng cuộc sống ấy cho thật trọn vẹn. Tôi đã từng nói với chính mình và với những người khác rằng, việc bạn là ai không quan trọng - kể cả khi bạn mắc một căn bệnh nan y hay bạn “khác biệt so với những đứa trẻ khác” - bạn vẫn là một con người. Cuộc sống không phải lúc nào cũng tốt đẹp và hoàn cảnh không phải lúc nào cũng thuận lợi, nhưng hãy luôn nhớ là có một nhân duyên nào đó đã đưa bạn đến thế giới này.

Cũng giống như Heather, những cuốn sách Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn đã cho tôi sức mạnh để dám đối diện với những mất mát đau buồn và biết nhìn cuộc sống bằng con mắt lạc quan. Sự ra đi của một ai đó có thể làm cho ta vô cùng đau đớn và hoang mang, nhưng cứ gặm nhấm mãi những cảm xúc tiêu cực ấy cũng chẳng gặp được điều gì tốt lành cả. Giữa tôi và Heather có vô vàn những kỷ niệm đẹp, thế nên tôi sẽ luôn nhớ về những điều đẹp đẽ ấy, thay vì cứ mãi đau buồn. Có Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn và Heather bên cạnh, tôi tin là sẽ biết “sống đẹp” hơn.

Cám ơn rất nhiều,

Courtney Day

5.Sống là một điều hạnh phúc

Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn thân mến,

Chỉ vừa mới đọc được mấy trang của cuốn Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn thôi, ấy thế mà tôi đã cảm thấy được khích lệ rất nhiều và đọc liền một mạch đến chương Những gập ghềnh, chông gai. Năm nay tôi mười bảy tuổi và vừa trải qua một giai đoạn đầy khó khăn.

Tôi vừa bị một tai nạn xe hơi bi thảm làm hai người chết. Mặc dù chính tôi là người cầm lái, nhưng tôi vẫn không tài nào nhớ được mọi chuyện đã xảy ra như thế nào. Trong xe lúc ấy có hai đứa em họ của tôi, bạn trai của một trong hai đứa nó, em trai của cậu này và bạn gái của người em trai kia. Chính người em trai và cô bạn gái đã chết trong vụ tai nạn. Thật kỳ lạ là chẳng ai kết tội tôi, ngoại trừ tôi. Lúc ấy tôi không biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện đó như thế nào. Tuy được gia đình và bạn bè an ủi, nhưng tôi biết chỉ có tôi mới có thể giúp tôi mà thôi. Không ai hiểu được nỗi khổ tâm mà tôi đang cố chịu đựng. Nào ai biết được rằng trông tôi có vẻ như không sao, nhưng cứ đến giữa đêm tôi lại bị khủng hoảng. Tôi luôn cảm thấy mình có tội khi mình còn sống trong khi hai người kia phải chết. Tôi không ngừng tự hỏi và tự dằn vặt, rằng tại sao lại là họ mà không phải là tôi. Dù chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng tôi đã phải chứng kiến và trải qua nhiều điều thật kinh khiếp và bi thảm.

Tôi mua sách của các bạn bởi vì tôi đã đọc được một bài viết trong đó tại một hiệu sách, bài Tôi không muốn chết ở tuổi mười bảy. Bài viết này nhắc tôi nhớ đến tai nạn của mình, và tôi đã khóc thật lâu trong đau đớn. Kể từ hôm xảy ratai nạn, tôi không thể khóc được lấy một tiếng; và khi đọc được mẩu chuyện ấy, tôi cảm thấy thật dễ chịu khi để nước mắt tuôn rơi.

Giờ thì tôi đã nhận ra rằng có lẽ việc mình không chết trong vụ tai nạn ấy là có lý do. Chương Học tập cũng đã dạy cho tôi biết tôi phải rút ra bài học từ điều này. Tôi không thể giữ mãi thái độ câm nín và không nghĩ đến tương lai của mình.Tôi cám ơn các bạn và những người đã dồn nỗ lực vào cuốn sách giàu ý nghĩa này.Thật dễ chịu khi biết có người thật sự quan tâm đến những điều mà tuổi mới lớn chúng tôi đang băn khoăn. Quyển sách đã đem lại nụ cười trên đôi môi tôi và cho phép tôi cảm thấy hạnh phúc khi mình còn sống. Và tôi lại bắt đầu hy vọng.

Thương mến,

Myrna Yuson

6.Khi say thì chớ lái xe

Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn thân mến,

Hôm nay tôi mới mua cuốn Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn II. Tôi đã đọc đến trang hai mươi, và tôi không tài nào đặt quyển sách xuống được!

Gần đây tôi đã chứng kiến cái chết của một anh hơn tôi chừng vài tuổi ngay bên vệ đường, bởi vì anh ấy và các bạn của mình đã lái xe khi đang say rượu. Xe anh ấy quanh một khúc cua với tốc độ 144 km/giờ và đâm sầm vào một chiếc xe hơi khác.Lúc ấy tình cờ tôi cũng có mặt tại hiện trường và đã gọi ngay cho 911.

Hôm ấy tôi và bạn trai đang trên đường về nhà sau buổi lễ họp mặt cựu học sinh của trường cũ; đó thật sự là một đêm không thể nào quên nên hai đứa tôi say sưa bàn về buổi lễ và cười đùa với nhau. Thế rồi bỗng dưng hai chúng tôi cùng nghe thấy tiếng bánh xe rít lên và tiếng la hét thất thanh. Chúng tôi chạy xe đến nơi xảy ra tai nạn, và tôi lao ra khỏi xe. Trong lúc bấm số gọi 911, tôi chợt nhìn xuống và nhận thấy mình đang dẫm chân trần lên những mảnh kính vỡ và xăng chảy ra từ hai chiếc>xe. Bạn trai tôi chạy ngay đến bên hai chiếc xe để xem mọi người có sao không. Trong chiếc xe bị đâm có ba người phụ nữ lớn tuổi. Lúc ấy thì cả ba đều không sao, nhưng một người đã chết khoảng một tuần sau đó.

Hai thanh niên trong chiếc xe còn lại đều bất tỉnh. Tôi đứng đó nhìn đội cứu hộ đang cố cấp cứu người lái xe, nhưng chỉ mười phút sau họ đã phải cho anh ấy vào túi đựng xác. Tôi sẽ chẳng bao giờ quên được hình ảnh cái xác đầy máu me và kính vỡ vung vãi khắp nơi cùng với chai rượu mà cảnh sát lấy ra khỏi chiếc xe hôm ấy.

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không để cho bất cứ người bạn nào của mình láixe trong tình trạng say rượu, hoặc đi xe cùng với người nào đó vừa uống rượu bia xong. Tôi không muốn chết và cũng không muốn mất những người tôi yêu thương.Chứng kiến cảnh tai nạn của anh thanh niên ấy, tôi nhận thấy cuộc sống mong manh biết dường nào. Tai nạn đó đã chứng minh rằng, uống rượu mà còn cầm lái thì thật làngu ngốc.

Tôi kể cho các bạn nghe trải nghiệm của tôi để muốn nói một điều rằng, sách của các bạn thật sự hữu ích cho tôi khi suy nghĩ về một sự kiện nào đó, và tôi cũng mong muốn được chia sẻ điều này với tất cả những bạn trẻ khác.

Thân mến,

Elizabeth Young

7.Tôi sẽ có cơ hội thứ hai

Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn thân mến,

Em là một đứa con gái mười lăm tuổi đang thụ án trong một trại cải tạo thanh thiếu niên ở Washington. Em đã từng chứng kiến nhiều cảnh đời nghiệt ngã trong giai đoạn tuổi mới lớn. Em bắt đầu nghiện ma túy hồi mới học lớp bảy. Lúc phải nhập viện ở khoa tâm thần, em chỉ nặng có 38,5 kg và cao 1,7m.

Em phải ngồi tù vì tội giao du với những đám côn đồ; và sau khi được thả ra, em cũng không có chút tiến bộ nào, lại tiếp tục nghiện ma túy. Đối với em, cuộc đời là một bữa tiệc cần phải tận hưởng, và lũ bạn mới chính là gia đình thân yêu. Thậm chí em còn đánh và chửi cả mẹ mình, người lúc nào cũng thương yêu em nhất. Một đêm nọ, em cần một nơi để qua đêm, thế là một số tên đã đến đón em cùng bạn bè em đi, rồi chúng em đột nhập vào một ngôi nhà và mở một đại tiệc. Trong lúc say mèm, lũ bạn em đã tìm được một khẩu súng và đùa giỡn với khẩu súng ấy. Ngày hôm sau cảnh sát đến. Mặc dù bọn em có nghĩ đến chuyện đánh cắp khẩu súng ấy thật, nhưng chẳng đứa nào dám - ấy vậy mà chẳng hiểu sao khẩu súng ấy đã biến đi đâu mất.

Giờ thì em đang phải ngồi tù, thụ án với tội danh ăn cắp vũ khí ở mức án nhẹ nhất, dù rằng em chưa từng mó vào khẩu súng ấy. Thế là giờ đây hồ sơ của em đã có tiền án, và có khả năng em sẽ bị đưa đến nhà tù dành cho người lớn sau năm năm nữa. Em phải hoàn toàn chịu trách nhiệm trước những việc dẫn đến chuyện khẩu súng bị đánh cắp ấy. Em biết là chẳng ai có thể cứu em, ngoài bản thân em - và em đã thất bại.

Mỗi khi có thời gian, em lại đọc sách, và mẹ đã mua cho em cuốn sách của các anh chị, Nuôi dưỡng Tâm hồn Tuổi mới lớn. Đây đúng là một cuốn sách cần thiết cho những người ở đây, và nó cũng chính là thứ em thật sự rất cần. Em đặc biệt thích câu chuyện Người mẹ vô điều kiện. Đọc cuốn sách này, có lúc em đã cười và cũng có lúc em phải rơi nước mắt. Các câu chuyện trong đó đã khiến em phải suy nghĩ đến tương lai của mình sau khi ra tù, và quả thực em rất muốn thay đổi. Em là một đứa con gái thông minh nhưng lại luôn có những chọn lựa ngu ngốc và đã phạm quá nhiều sai lầm. Em rất biết ơn vì mình sẽ có cơ hội thứ hai.

Cám ơn tủ sách này và cảm ơn vì đã lắng nghe em.

Thân ái,

Lisa McKinney

Bạn đang đọc Đây là mùa của tình yêu của Jack Canfield
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.