Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dây Dưa Không Rõ - Củ Triền Bất Thanh - Chương 14

Phiên bản Dịch · 2814 chữ

Lôi và Phương Hòa Kính thay phiên chờ đợi Doãn Tử Trừng, chiếu cố sinh hoạt của hắn. Ban ngày một người bọn họ đi làm, người còn lại ở nhà trông chừng Doãn Tử Trừng, đến gần tối, cái người đi làm lấy tốc độ nhanh để trở về, còn mang cả công việc chưa xong trở về. Ban đầu ở công ty, hai người bọn họ chưa có khái niệm về nhà, bây giờ lại hoàn toàn biến thành người đàn ông lưu luyến gia đình, nấu cơm, thu dọn phòng, giặt quần áo… Tất cả công việc buồn tẻ trong mắt bọn họ, tất cả đều thành chuyện có hứng thú. Nếu không phải cần nuôi sống người trong gia đình, chỉ sợ bọn họ cũng đóng cửa cả công ty, có thể sống chung với Doãn Tử Trừng.

Sau khi trải qua hai lần làm tình khủng bố, phía sau của Doãn Tử Trừng bị thương nghiêm trọng, đừng nói là ngồi, đến nằm cũng không được, chỉ có thể nằm sấp ở trên giường. Mà hai tên bị cấm dục trong ba năm kia cũng đã biết sai, không dám âu yếm Trừng nữa. Bây giờ chuyện Lôi và Phương Hòa Kính thường làm nhất: Ôm Doãn Tử Trừng. Hai người vui vẻ cướp quyền sở hữu Doãn Tử Trừng, tranh ôm hắn vào trong ngực, ôn nhu che chở, âu yếm.

Chính là trong khoảng thời gian hai người cấm dục này, Lôi và Phương Hòa Kính vẫn dở một số mánh khóe phát tiết dục hỏa. Bọn họ bắt lúc nào Trừng cũng phải trần truồng, để họ có thể thuận tiện hạ thủ. Mỗi lần ăn cơm, bọn họ đều trần trụi

Trừng bị ngồi ở giữa, thân thể hắn bị vuốt ve, cũng đồng thời đút hắn ăn. Bọn họ đút đồ ăn vào trong miệng mình, sau đó bảo Trừng há mồm, mớm đồ ăn vào trong miệng Trừng.

Thậm chí bọn họ còn đem miếng thịt hay thứ linh tinh gì đó đặt ở phân thân cao ngất của mình, bắt trừng nằm trước mặt họ, đưa miếng thịt và phân thân vào trong miệng Trừng, sau đó dùng phân thân quấy trong miệng Trừng, khiến Trừng nuốt cả miếng thịt chất lỏng của họ,

Một bữa cơm kết thúc, phân thân bị kích thích đến nỗi tiết ra, toàn bộ dịch thể đậm đặc phun lên mặt Trừng, trên thân thể. Bọn họ lại ôm lấy Trừng toàn thân ướt sũng, dịu dàng khuấy động phân thân của Trừng, khiến Trừng cũng bị kích tình đạt tới cao trào.

Năng lực phản ứng bên ngoài của Doãn Tử Trừng vẫn rất là kém, vẫn thường ở trong trạng thái si ngốc, nhưng không biết có phải nội tâm của hắn đã được mở ra, hắn cũng không có thường nổi diên nữa. Hắn trở nên rất ngoan, Lôi và Phương Hòa Kính kêu hắn làm cái gì, hắn sẽ làm cái đó, bọn họ muốn ôm hắn, hôn hắn, hắn cũng sẽ lẳng lặng mỉm cười. Dường như hắn biết hai người bọn họ rất thương bản thân, mặc cho bọn họ giở trò với bản thân, dáng vẻ trông rất hạnh phúc.

Mỗi ngày thế giới ba người đều luôn tràn ngập ấm áp vui vẻ, Lôi và Phương Hòa Kính cảm thấy có lẽ ba năm bọn họ trải qua cô quạnh đau khổ, cuối cùng trời xanh cũng đã cảm động, ông trời đã ban cho họ sự vui vẻ.

Thân thể Doãn Tử Trừng dần dần tốt lên, miệng vết thương cũng đã khép lại, cuối cùng thì Lôi và Phương Hòa Kính cũng có thể kết thúc ngày cấm dục, bọn họ nghĩ ra một đống phương pháp làm tình, chuẩn bị hô mưa gọi gió trong mật huyện của Trừng.

Bọn Họ làm dạo đầu cho Trừng, khơi mào toàn bộ dục vọng của Trừng, đùa bỡn thân thể của Trừng.

Phương Hòa Kính dùng cái lưỡi mềm mại ướt át hôm khắm toàn thân Trừng, không buông tha một tấc da thịt, tay cậu lướt qua nụ hoa Trừng, như có như không cầm nhéo, lại dùng miệng ngậm chặt và hút. Trừng bị cậu liếm mà toàn thân phát run, khoái cảm từ trên đầu lưỡi len lỏi khắp nơi toàn thân.

Lôi dịu dàng lấy tay thưởng thức phân thân của Trừng, Trừng bị anh đùa giỡ phát ra từng tiếng rên rỉ, còn tay kia của lôi chạm tới phía sau cửa huyệt, nhẹ nhàng chà xát, nhưng không có đi vào. Anh nâng thân lên, trêu đùa thân thể Trừng, dùng đôi môi hôn Trừng.

Trừng bị hai người tấn công, thân thể phun trào, khả mà bọn họ vẫn không nhanh không chậm đùa bỡn hắn, khiến hắn chỉ có thể cam chịu mà thở hổn hển, liều mạng vặn vẹo thân thể, trong mắt tràn ngập *.

Hắn thật sự không nhịn được nữa, sự đùa giỡn khiêu khích giống như sợi lông vũ xẹt qua, gãi ngứa khó nhịn. Toàn thân hắn căng thẳng, khát vọng âu yếm thô bạo, công kích mãnh liệt. Hắn không ngừng rên rỉ, thân thể không ngừng liều mạng ma sát trên giường, không dừng kêu lên: “Cho tôi, cho tôi… Hai ngươi, hai ngươi…. Mau... Mau! Đừng như vậy!”

Lôi khẽ cười rộ lên, chế nhạo hắn: “Vậy cậu muốn thế nào? Nói cho chúng tôi biết đi!” Dứt lời, lại cúi đầu cho Từng một cái hôn sâu. Thật vất vả cái hôn này mới kết thúc, thân thể Trừng sắp hỏng mất, hắn cố gắng đứng lên, thoát khỏi vỗ về chơi đùa của hai người, dùng tay mình ma xát toàn thân, muốn tiêu diệt cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

Nhưng mà Lôi và Phương Hòa Kinh đè Trừng lại, một người giữ chân Trừng không khép lại, tiếp tục hành động tư tưởng xấu xa vừa rồi, thưởng thức dục vọng phát ra từ Trừng, vừa nói: “Cậu nghĩ cái gì, nói ra? Nói: Cậu muốn chúng tôi tiến vào thân thể cậu, hung hăng đâm cậu! Trừng, phải không?”

Trừng bị dục hỏa quấn thân, cả người sắp phát điên, khóe mắt hắn ướt át, chỉ có thể nói theo Lôi: “Tôi muốn, tôi muốn hai người tiến vào…”

Lôi lại không vừa lòng, nói: “Trừng, nên nói như thế nào mới đúng? Phải nói, cầu xin chúng tôi dùng phân thân XXX bên trong?Sao?” Anh dùng ngón tay đâm vào phía sau của Trừng, thấp giọng cười nói: “Cầu tôi đâm vào cúc hoa cậu! Nói đi!”

Trừng cảm thấy ngón tay Lôi đang tiến sâu vào cửa phía sau, càng vô cùng khó chịu. Bỗng nhiên cậu dừng giãy dụa lại, nâng thân lên, hai tay ôm cổ Lôi, dán mặt vào anh, vô cùng mị hoặc nói: “Cầu xin anh, cầu xin anh đưa phân thân vào trong tôi…”

Lôi chưa từng nhìn thấy Trừng mị hoặc như vậy, dục hỏa xông lên, anh nhắm chặt mắt, cắn răng, hao hết lực lượng toàn thân thì mới khống chế được bản thân mình, không đến mức chưa làm đã trút ra hết.

Phương Hòa Kính thấy Lôi chật vật như thế, phá lên cười. Thật vất vả dừng cười lại, cậu mỉm cười nhìn Trừng, ánh mắt si mê, ôm lấy thân mình Trừng, hôn nhẹ Trừng, thở dài nói: “Anh muốn mê chết em sao? Em yêu anh muốn điên rồi, anh còn hấp dẫn em như vậy. Em yêu anh chết mất! Trừng, em yêu anh… thật đó... thật đó…...” Cậu thì thào nói, hôn môi Trừng nồng nàn, khiến lời lẽ hai người không dứt, ngửi thật sâu hơi thở nam tính của Trừng.

Lôi nghỉ ngơi một bên, hầm hừ áp đảo Trừng, nói: “Cậu học chiêu này ở đâu vậy? muốn mê chết tôi sao? Đáng chết, bị cậu chút nữa tước vũ khí mất rồi!” Anh động mạnh thân, nhanh chóng cắm phân thân nóng rực của mình vào trong người Trừng, khiến Trừng phát ra tiếng rên thoải mái.

Anh vừa làm vừa nói: “Thích chứ? Cậu thích phía sau bị cắm như vậy? Nói cho tôi nghe, nói cậu thích bị đâm như vậy, thích cúc hoa bị cắm phân thân vào trong, nói….”

Trừng hoàn toàn đắm chìm ở trong tính ái, hắn vừa hưởng thụ cái hôn ám áp dịu dàng của Phương Hòa Kính, vừa phập phồng chịu sự kích liệt của Lôi. Hắn thở hổn hển, trong lòng tràn ngập thần sắc mê loạn, trở nên thâm thúy mê người, không thể chấm dứt mê loạn khẽ gọi, mà đối với Lôi lúc này cũng không nghe được.

Cảnh xuân trên giường kéo dài, Lôi và Phương Hòa Kính thay phiên ra vào hai cửa của trừng, dùng hết các loại tư thế chà đạp Trừng. Trừng tê liệt mà ngã xuống giường, mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm, mặc cho bọn họ phun dịch thể ra đầy người mình, vẫn chú tâm chìm đắm trong khoái cảm ý loạn tình mê.

Lôi vẫn chưa thỏa mãn ôm lấy Trừng đang mềm nhũn, cứ trần trụi như vậy đi xuống lầu, đi tới phòng khách. Nơi này cũng được bố trí rất tốt, có sofa rộng rãi, có tấm thảm nhỏ. Lôi đặt Trừng xuống mặt đất, mặc cho hắn quỳ rạp trên đất, vì tình ái mà thở hổn hển. Xoay người nói với Phương Hòa Kính cũng xuống: “Chúng ta đổi địa điểm chơi thôi!” Phương Hòa Kính vừa nghe, lập tức cảm thấy phân thân của mình bắt đầu hưng phấn, cậu ngồi trên ghế sofa, trước mặt Trừng, xem động tác của Lôi.

Lôi khiến Trừng nằm ngửa trên thảm, dưới thắt có cái đệm dựa, cái mông nâng cao lên, sử dụng dây thừng trói chặt đầu gối trừng, cố định hai bên, khiến hai chân hắn dang rộng không thể khép lại, khiến cho bộ vị bí ẩn hiện ra trước mắt bọn họ, không che giấu chỗ nào. Lôi ngồi xuống bên cạnh Phương Hòa Kính, xem mật huyệt của Trừng co rút lại, giống như đang quyến rũ bọn họ tiến vào tàn sát bừa bãi.

Lôi dùng một ngón tay đâm vào mật huyệt, tìm được chỗ mẫn cảm nhất của Trừng, nhấn nhẹ vào, khiến phân thân của Trừng nhanh chóng ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ ửng nhiễm lên một sự xinh đẹp. Trừng lại ngã vào giữa dòng chảy kích tình, không có sức lực kiềm chế. Lôi thấy Trừng đã bị dục hỏa đốt người, mỉm cười rút ngón tay ra, ngồi lại trên ghế sofa.

Trừng cảm thấy phía sau của mình trở nên trống rỗng, vì ngón tay châm hỏa dục đã lui ra ngoài, khiến vách tường mật huyệt tê ngứa, hắn muốn phát điên, hắn khó chịu mở mắt ra, nhìn hai người đàn ông đối diện, ánh mắt tràn đầy mong chờ khát cầu bọn họ nhét vào thân thể hắn.

Lôi khẽ cười nói với Trừng: “Muốn phát tiết sao? Vậy tự bản thân cậu đến đây, chúng tôi sẽ không giúp cậu.” Trừng nghe nói như thế, mở lớn mắt, trên mặt trướng đỏ. Hắn cắn môi dưới, nhịn xuống nội tâm xao động, không có động thủ giải quyết thân thể đói khát.

Lôi nhìn hắn bất động, lại duỗi ngón tay tiến vào phía sau của hắn, châm ngòi mẫn cảm của Trừng, lại vùi mặt tiến vào khe đùi của Trừng, liếm cửa huyệt của Trừng, đầu lưỡi vói hẳn vào trong, ngược lại việc này giống như gãi ngứa, đùa Trừng phải ngẩng đầu lên, liều mạng thở dốc, rên rỉ. Sau đó Lôi lại ngồi lên sofa, bộ dạng xem Trừng bị dục hỏa cắn nuốt.

Trừng cảm thấy từ chỗ cửa huyệt thẳng đến trực tràng, bắt đầu nóng lên, từng trận tê ngứa phát ra từ bên trong, tràn ra đến tứ chi toàn thân hắn. Hắn liều mạng vặn vẹo hạ thân, tưởng chút này có thể gãi ngứa, nhưng cảm giác như một đám kiến bám trên người hắn, giống như đang cắn sâu vào trong mật huyệt, không chỗ nào là không ngứa. Thân thể hắn kêu gào cần được âu yếm cuồng nhiệt, phía sau cần vật thể cứng rắn thô to tàn phá, tàn phá đến máu tươi đầm đìa. Nhưng đùi hắn không thể di chuyển, ma sát một chút cũng không được. Mà hai người khởi xướng thì đang thoải mái ngồi ở trên ghế sofa, thưởng thức hắn bị * dục giày vò điên cuồng, đến nỗi bộ dạng toàn thân vặn vẹo đãng, cũng không giúp hắn. Hắn cố gắng lắc lắc thân thể, muốn sự thô rám trên thảm có thể gãi ngứa, nhưng sự tê ngứa vẫn luôn lan chàn toàn thân hắn, ăn mòn hết sự ngượng ngùng. Cuối cùng Trừng không thể kiềm chế vươn tay, vội vàng an ủi ở trước mặt Lôi và Phương Hòa Kính, tiến hành động tác đãng. Hắn dùng tay vuốt ve thân thể. Tay hắn vòng xuống dưới háng, nắm lấy phân thân rung động của bản thân, kịch liệt khuấy động lên xuống, khẩn trương nâng mông cao lên. Nhưng chỗ sâu phía sau vẫn ngứa, khiens hắn bất chấp ánh mắt * tà của hai người đàn ông đang nhìn, đem ngón giữa thâm nhậm phía sau của bản thân, mãnh liệt rút ra cắm vào. Lôi và Phương Hòa Kính thoải mái dựa vào ghế sofa, nhìn Trừng dang chân nằm ngửa trên sàn, dùng ngón tay cắm vào phía sau bản thân. Toàn thân hắn run rẩy, tay trái liều mạng khuấy động phân thân sục sôi, hai chân mở lớn, không che chỗ anof để lộ trước mặt hai người, khiến cho hắn dùng ngón tay bản thân rút ra cắm vào càng tục tĩu.

Phương Hòa Kính cũng luôn cúi mình xuống, dùng ngón tay thấm ướt dung dịch của Trừng, càng bị kích thích bởi tiếng thở dốc của Trừng, toàn thân cậu kịch liệt chấn động, càng cắm mạnh vào phía sau của mình.

Thấy phân thân của Trừng càng lúc càng lớn, biểu cảm trên mặt càng ngày càng mê ly, Lôi biết Trừng sắp đạt tới cao trào. Anh lấy ra một cái dây vải được bện dài, bỗng nhiên dùng sức quật xuống phân thân sắp đạt cao trào của Trừng…

A…...

Bấtngờ bị đánh, khiến Trừng đau hét lên, phân than có chút mềm nhũn, Lôi độc tài ra lệnh: “Nhanh, đừng có ngừng, tiếp tục làm đi!” Trừng thống khổ thở hổn hển, lại run rẩy vui vẻ nắm lấy phân thân, không ngừng khuấy động lên xuống. Mỗi khi hắn thấy thấy máu dồn hết xuống toàn thân hạ thân, sắp sửa bắt ra, Lôi lại cầm cái dây vải quật xuống. Đau đớn tra tấn hắn, nhưng bị trói chặt hai chân không thể làm gì, chỉ có thể banh chân, cố gắng thỏa mãn phân thân của mình.

Hắn đau không thành tiếng, dùng hai bao lấy phân thân, tưởng có thể ngăn cản Lôi không đánh xuống. Nhưng ngược lại Lôi chuyển xuống đánh lên đùi, Trừng bị quất khiến cho phía sau co rút, mà dịch thể lúc trước do Lôi và Phương Hòa Kính ở bắn vào lần lượt trào ra, thấm ướt bắp đùi của Trừng và dưới sàn.

Lôi vừa đánh, vừa ra lệnh cho Trừng: “Mau, tiếp tục thủ * cho chúng tôi xem, đừng có ngừng...” Nói xong, lại dơ cao dây trong tay, đánh mạnh xuống dưới phân thân của Trừng, đánh thẳng xuống chỗ tinh hoàn và cúc hoa, làm cho Trừng kêu thảm thiết, chỉ có thể tiếp tục biểu diễn. Hắn vừa thống khổ vửa thoải mái, không ngừng rên rỉ, càng kích thích bọn họ hưng phấn hơn.

Phương Hòa Kính đi lên phía trước, đưa tay còng ra sau Trừng, năm lấy đùi hắn, đem càng banh rộng phần mông, tiện cho Lôi quật. Lôi càng không ngừng dụng dây, dừng ở hạ thể lộ ra của Trừng, mà ở giữ người và đùi của Trừng trải dài vết đỏ. Trừng nức nở, nhưng bị Lôi ra lệnh không dám dừng tay lại, sau khi bị quất tiếp tục phóng đãng. Hắn đau xót, liều mạng lắc mông, nước mắt không khỏi rơi xuống. Nhưng bị ngược và xấu hổ càng mang tới khoái cảm lớn hơn, Khi hắn bị đau thấu xương, cũng đần dần đi tới cao trào… Hắn kêu đau, rên rỉ, cánh tay càng tận tình phát tiết, cuối cùng xuất ra.

Bạn đang đọc Dây Dưa Không Rõ - Củ Triền Bất Thanh của Ninh Mông Hỏa Diệm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.