Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vỏ quít dày có móng tay nhọn. (Thượng)

Phiên bản Dịch · 1994 chữ

Lâm Vũ Nhàn đang say xưa hưởng thụ cảm giác trêu đùa vị biểu ca bên họ hàng xa này. Ngày nào cũng có một con chó nhỏ chạy theo sau. Lúc thì tặng lúc thì tặng vòng tay, lúc thì tặng dây chuyền.

Nhưng có điều, đối với những món lễ vật được tặng, Lâm Vũ Nhàn càng thích trêu đùa với hắn. Đây mới là món đồ chơi lớn mà cô ta thật sự thích nhất.

Vị bà con bên họ xa này. Gia đình cũng đời đời buôn bán, sản nghiệp cũng khá lớn. Cũng có chút quan hệ với quan phủ tại Kinh Châu, nhưng cũng chỉ là hạng dân thường.

Có người nói ở Kinh Châu không mà không thoải mái thì cứ sang Tân La thành dạo chơi. Nhưng với loại chơi bời trác táng này thì chẳng nơi nào có thể ưa thích được.

Hết lần này tới lần khác tên tiểu tử này rất coi trọng Lâm Vũ Nhàn, cả ngày quấn quít không rời. Ý định của hắn chắc chắn không thể tốt đẹp như thế, thấy xua đuổi kiểu gì cũng không được, bèn nghĩ cách hành hạ tên nịnh bợ này.

Lâm Vũ Nhàn chỉ tìm vui thú, nhưng lại khổ cho những tộc nhân Lâm gia khác. Tộc trưởng và các vị Trưởng Lão rất chiếu cố với khách nhân, đặc biệt là những người buôn bán nhất định phải giữ lệ độ, không được có bất luận một thái độ vô lễ nào, bằng không sẽ bị xử theo gia pháp.

Đám người ăn chơi trác tác mặc dù không ở tại Lâm phủ. Nhưng để mua vui cho Lâm Vũ Nhàn nên ngày nào cũng đến. có khi ở đó cả ngày. Các tộc nhân vì thế cũng phải đi theo để hầu hạ, phục vụ.

Dần dà đám người ăn chơi trác tác này gần như trở thành những Lâm gia thiếu chủ nhân. Quát bảo gia phó thì không nói. Còn đối ức hiếp cả các gia tướng, ngay cả những người già cả trong tộc, nhìn không vừa mắt cũng bị lôi ra giáo huấn.

Từ già đến trẻ trong Lâm gia giận mà không ai dám nói. Chỉ có Nhị tiểu thư mới có thể trị được bọn họ.

“Ta cấm ngươi không được rời khỏi đây ba thước. Tiểu tử ngươi không nhớ gì sao!” Lâm Vũ Nhàn đứng một bên thích thú véo một bên tai tủm tỉm cười giáo huấn.

Lý Phong rối rít xin lỗi, “Biểu muội khai ân, lần sau ta không dám nữa. Mau buông tay đi, lỗ tai ta sắp đứt ra rồi.”

Hai gã hộ tống phía sau Lý Phong chỉ có thể làm như không thấy gì. Cảnh tượng này mấy ngày nay thấy cũng đã nhiều, cũng quen dần. Huống hồ thiếu chủ nhân cũng đã căn dặn bọn họ. Dù cô gái này có động thủ, thì bọn họ cũng đừng để ý.

Về phía vài tên cẩu bằng hữu của Lý Phong, cả đám lại được một phen cười nghiêng trời lệch đất. Trong lòng cả đảm không hẹn mà cùng chung ý nghĩ: “Nhân vật Kinh Châu thành này hôm nay xem ra cũng gặp phải đối thủ.”

Lý Phong lúc đầu chỉ là cố diễn trò, thế nhưng bây giờ không còn đơn thuần diễn trò nữa, cơn đau tê người truyền từ lỗ tai khiến hắn không thể tiếp thụ được nữa, vội vội vàng vàng hỏi: “Biểu muội, ngươi nói đi, làm sao ngươi mới bằng lòng bỏ qua cho ca ca!”

Lâm Vũ Nhàn nhãn châu đảo đảo, nói: “Được, bỏ qua cho ngươi cũng được, tuy nhiên ngươi phải hoàn thành việc này mới được: trong thời gian một nén nhang, ngươi phải tìm được bản tiểu thư, nói cách khác, bản tiểu thư muốn xem biểu hiện của ngươi.”

“Tìm thế nào a?” Lý Phong linh tính có điều bất ổn, nhưng chỉ có thể theo lao mà hỏi, trong lòng thì âm thầm lẩm bẩm: ‘đợi đến khi ngươi thuộc về bản thiếu gia rồi, sẽ cho ngươi ném biết bản lãnh của bản thiếu gia’

Lâm Vũ Nhàn nụ người ẩn chứa vẻ bất hảo, nói: “Đầu tiên ngươi đứng im ở đây, tuyệt đối không được nhúc nhích. Độ sau thời gian uống xong một chén trà, ngươi bắt đầu tìm bản tiểu thư. Phạm vi là hậu viện Lâm gia. Nếu như trong thời gian một nén hương ngươi không tìm được bản tiểu thư, hắc hắc, ngươi tốt nhất là nên cố gắng chuẩn bị tinh thần đi.”

Lý Phong chợt cảm giác có có luồng hàn khí lạnh buốc xuyên tâm, cố gắng trấn định hỏi: “Nếu không tìm được thì sao?”

“Tìm không được thì ngươi giả tiếng cẩu, sủa ba lần để chọc cười bản tiểu thư, làm xong bản tiểu thư sẽ bỏ qua cho ngươi.”

“Không giả được thì sao?”

Lâm Vũ Nhàn nhãn tình chợt biến, giọng tàn nhẫn trả lời: “Nếu để bản tiểu thư tự mình xuất hiện, bản tiểu thư sẽ đem ngươi treo lên đỉnh phơi nắng, đến tối lại sẽ thả ngươi xống.”

Mấy bằng hữu của Lý Phong nhìn hắn với anh mắt thông cảm, bày ra một dáng lực bất tòng tâm không thể giúp được gì.

Lý Phong ngoài thì khẽ cắn môi nói: “Hảo!” nhưng trong lòng lại thêm một câu: ‘ta co được giãn được, ta quyết mang được nha đầu chết tiệt ngươi về Kinh Châu thành, đến lúc đó ta có hơn một nghìn biện pháp dày vò ngươi, nha đầu ngươi cứ chờ đấy’.

Lâm Vũ Nhàn lắc mình một cái liền không nhìn thấy bóng dáng đâu, thân pháp mờ ảo, ngay cả hai gã bảo tiêu của Lý Phong cũng sửng sốt. Không nghĩ đến vị nhị tiểu thư ngang ngạnh này lại có bực này thân thủ.

Lâm Vũ Nhàn vừa biến mất, sắc mặt Lý phong liền trầm xuống, trong miệng lầm rầm chửi thầm: ‘*, Con tiểu nha đầu chết tiệt!”

Đám bằng hữu bàng quan đứng xem một bên cười đến gập bụng cong lưng. La Chính Dương cười ha hả nói: “Phong gia, ngươi gọi đây là trò đùa sao, sao lại phải ngoan ngoãn nghe lời con ranh đó thế. Hôm nay chúng ta mà không đến đúng là không được chứng kiến ngươi bị ngược đãi thế nào a!”

“Ngươi thì biết cái gì, đây gọi là chiến thuật!” Lý Phong buồn bực nói.

“Ha ha, ta hiểu ta hiểu, có muốn mấy vị ca ca giúp ngươi tìm người không, đỡ phải giả bộ sủa tiếng cẩu!” La Chính Dương cười to nói.

Rõ ràng Lý Phong cùng La Chính Dương là hai người dẫn đầu đám thiếu niên hư hỏng, những người còn lại chỉ là hùa theo mà thôi, so về gia thế tiếng tăm rõ ràng không bằng hai người này.

“Chọn đại một nơi, không cần tìm xa lắm, mỗi người một chỗ, mọi người chỉ cần liếc mắt là được, không cần tìm kỹ, đi!” Lý Phong xoa xoa lỗ tai rồi bắt đầu cất bước tìm kiếm.

Hậu viện Lâm gia nói lớn thì không lớn, nhưng nhỏ thì không nhỏ, hơn mười gian phòng, ba gian biệt viện, hai cái hậu hoa viên, ngoài ra còn có kho chứa củi, nhà bếp, nhà vệ sinh, vân vân…

Thời gian nửa nén nhang trôi qua, nhưng ngay cả cái bóng cũng không tìm được, Lý Phong càng tìm càng cuống.

Đám gia phó đi theo hầu đám hung thần ác sát, nhìn thấy thế đều lẩn đi rất xa. Nhưng cuối cùng cũng có kẻ không tránh né được.

Một gã gia nô trẻ tuổi vừa nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của đám công tử, không ngờ rằng, tên Lý Phong đã đứng ngay bên cạnh

*, đồ chết tiệt. Ngươi không mở to con mắt ra à! Ta mà ngươi cũng dám cản đường. Không muốn sống nữa có phải không!” Lý Phong bắt đầu trút xuống một trận chửi rủa thậm tệ.

“Xin lỗi thiếu gia, xin lỗi thiếu gia!” Tên gia nô tuổi còn trẻ người run rẩy sợ hãi.

“Xin lỗi cái đầu mẹ ngươi!” Lý Phong hạ cước xuất ra, khiến tên gia nô văng ra té ngã trên mặt đất.

Nhìn thấy cảnh đó, một ngưỡi nữ gia nô trẻ tuổi khác lập tức kinh hoảng, liền nhào tới ôm chân vị thiếu gia đang dẫm lên mặt gã nam gia nô nọ, vừa khóc cất giọng khẩn thiết vang xin: “Thiếu gia, xin Ngài tha cho hắn, hắn chỉ là vô ý, ta lạy Ngài mà!”

“Ai nhận dập đầu của ngươi, cút sang một bên” Lý Phong vung chân, đá nữ nhân kia ra bay ngoài, lưng nàng va vào cây cột, thiếu chút nữa không thở được.

Lâm Mân, một gia tướng của Lâm gia vừa lúc đi ngang qua, bình thường hắn xem đám công tử hư hỏng này đã không vừa mắt, thấy tình cảnh này, không nhịn được nữa lập tức vọt tới, cả giận nói: “Các ngươi làm gì đó? Mau dừng tay!”

La Chính Dương cùng với hai gã bảo tiêu tiến lên phía trước, ngăn cản Lâm Mân, giọng điệu kiêu ngạo nói: “Giáo huấn hai tên súc sinh không có mắt, không liên quan đến việc của ngươi!”

Lâm Mân tức giận đến phát run, bất chấp lời dặn của tộc trưởng, xuất ra một chưởng, hai gã bảo tiêu thấy thế cũng lập tức xuất thủ, nhưng lại chậm hơn một bước.

Chưởng này của Lâm Mân vừa nhanh vừa chính xác, hai gã bảo tiêu phía sau La Chính Dương tuy cùng xuất thủ nhưng cũng không thể ngăn cản toàn bộ. La Chính Dương bị lĩnh trọn một chưởng, cả người bị bức lui vài bước, trên ngực đau nhức vô cùng.

Làm bảo tiêu của những loại người như Lý Phong hiển nhiên phải có chân tài thực lực, cũng đều từng trải qua Hắc lôi đài. Thật ra chỉ cần một người cũng có khả năng bắt được Lâm Mân, hai người đồng loạt ra tay nên rất nhanh gọn đã túm đước Lâm Mân.

Vốn không nhúng tay vào, nhưng lại bị vô cớ dính một chưởng, La Chính Dương thẹn quá hóa giận, nộ khí trong lòng không kìm nén được. Thấy hai gã bảo tiêu đang giữ chặt Lâm Mân, hắn đi tới tát mạnh một cái.

“Con mẹ ngươi dám đánh ta. Ngươi không muốn sống nữa a!” La Chính Dương, tay vừa tát, mồm vừa chửi.

Lúc này, có một tên gia phó và một cô hầu gái từ cửa sau đi tới, chỉ nhìn lướt qua bên này, trên mặt không có biểu tình gì tiếp tục hướng phía trước viện đi đến.

Thấy cảnh tượng trước mắt, Lâm Khiếu Đường chỉ khẽ nhíu mày. Mấy ngày trước theo Lâm Bình nói, Lâm gia có mời mấy vị khách là thương nhân trẻ tuổi rất ngỗ ngược. Xem ra nhất định là đám người này.

Trong lòng chỉ một mục đích thu thập những vật liệu cần thiết cho nhanh, đối với những chuyện vặt vãnh thế này hắn lười quan tâm. Lâm Khiếu Đường giả bộ không phát hiện, một đường xuyên qua đám người đi qua.

Tô Thiến Thiến cải trang đi theo sau Lâm Khiếu Đường nhìn thoáng qua bọn người Lý Phong, góc môi khẽ nhếch, sau đó cúi đầu cất bước theo Lâm Khiếu Đường đi tới.

“Ai, ngươi lại đây một chút!” Lý Phong đang lúc khó chịu, vừa lúc gặp hai người từ đâu đi đến, thuận miệng gọi. Định gọi thêm mấy kẻ gia nô đến, để tiện tay đánh luôn.

Bạn đang đọc Đấu Y của Mộc Thang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.