Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng nói ta khi dễ ngươi!

Phiên bản Dịch · 1899 chữ

Một chuỗi số liệu này…….

Nếu như nói trước đó Lâm gia tam kiệt gây cho mọi người chính là kinh ngạc!

Thế thì, vừa rồi vì lam ma thạch bị hỏng mà biểu hiện ra một chuỗi số liệu, gây cho mọi người chính là kinh hãi!

“Hô, ta nói mà, như thế nào có khả năng có được số liệu kinh người như vậy, nguyên lai là lam ma thạch bị hỏng, nguy hiểm thật!” Một gã đệ tử thở dài một hơi nói.

Thế nhưng không ai biết nguy hiểm thật ở đâu?

Một nữ đệ tử lại càng khủng hoảng vỗ vỗ ngực, “Thế nào lại chọn lúc này mà hỏng, thật là!”

“Nhất định, cũng không biết là ai trông nom nữa!” Có người chen vào nói.

Lâm Đức Vượng đứng tại trung ương lôi đài khụ một tiếng, trấn an nói: “Mọi người chờ một chút, đừng sốt ruột, khối lam ma thạch vừa rồi niên đại đã quá lâu, muốn hỏng cũng là bình thường, hiện tại đã đem một khối lam ma thạch mới đến, trắc thí tiếp tục.”

Từ khi có người kêu lam thạch bị hỏng, trong lòng Lâm Khiếu Đường một mực mắng to mọi người thật là ngu ngốc, bất quá khi mang một khối lam ma thạch mới ra để trước mặt, một ý niệm tà ác trong đầu thản nhiên sinh ra.

Khoé miệng nhếch lên, lộ ra ý cười mà chỉ có Lâm Khiếu Đường hiểu rõ.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ, so với tiếng lúc trước cực kì tương tự!

“Nguyên lực giá trị 402 độ, 3 tinh võ vệ!”

Vẫn là bị hỏng!

Tên gia tướng trước đó căn bản không cần người sai bảo, trực tiếp chạy xuống lôi đài, chỉ chốc lát đã chạy trở về, trên lưng song song mang tới hai khối lam ma thạch.

Lúc này dưới dài một mảng yên tĩnh, trong đầu mợi người đều trống rỗng.

Lâm Đức Vượng đã không biết nói cái gì nữa, chỉ dùng nhãn thần như muốn nói cho Lâm Khiếu Đường, ngươi còn muốn tiếp tục trắc thí lại!

Ầm ầm!

“Nguyên lực giá trị 403 độ, 3 tinh võ vệ!”

Vẫn là bị hỏng!

Tên gia tướng mồ hôi đầm đìa nhìn Lâm Khiếu Đường, trong mắt ý khổ sở dần dần chuyển thành ý cầu xin.

Huynh đệ, van cầu ngươi a, thực sự đến lần thứ ba!

Hỏng rồi, hỏng rồi, chắc chắn là hỏng rồi, thương cảm cho tên gia tướng phải chạy đi chạy lại mấy lần, đem tất cả lam ma thạch có trong thương khố Lâm gia chuyển đến đây, cả người hầu như hư thoát.

Số liệu vẫn như trước lần sau tăng 1 độ so với lần trước, so với kế hoạch còn muốn chính xác hơn.

Lâm Vũ Tuyền không nhịn được nữa, mạnh mẽ từ chỗ ngồi đứng lên, lạnh lùng nói: “Không trắc thí nữa, bất đầu vòng tiếp theo!”

Lâm Đức Vượng chỉ cảm thấy cổ khô khốc, xoay người xuống đài, cùng với mấy vị trọng tài phía dưới nói chuyện một hồi sau đó lại bước lên dài.

Vừa mới định tuyên bố danh sách đối kháng, lại bị một tiếng kiều nộ cắt đứt: “Ta muốn đối trận với Lâm Khiếu Đường!”

Lâm Vũ Nhàn căn bản không tin số liệu đó là thật, thử lại một trăm lần nàng cũng không tin.

Lâm Đức Vượng nhìn vài vị trọng tài dưới đài, hai bên trao đổi ánh mắt một chút, lúc này tuyên bố: “Lâm Khiếu Đường đánh với Lâm Vũ Nhàn, Lâm Đông Hải đánh với Lâm Dược, Lâm Hồng đánh với Lâm Huy, Lâm Diệp đánh với…….”

Trắc thì đường, im lặng, dừ là một con kiến đánh rắm đều có thể nghe rõ âm thanh…….

Trên lôi đài, người không phận sự đã lục tục xuống đài, một vị thiếu niên ẩn lộ nét châm chọc tỏ ra dường như không có việc gì đứng giữa lôi đài, mà đối diện với hắn là một cô gái xinh đẹp trắng trẻo như búp bê, đôi mắt to của thiếu nữ tú lệ tràn ngập địch ý.

“Tiểu tử thối, mặc kệ ngươi vui đùa cái gì hoa chiêu, bản cô nương ngày hôm nay sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!” Lâm Vũ Nhàn đột nhiên khẽ kêu nói, trong hoàn cảnh bên cạnh ít người có vẻ dị thường chói tai.

“Tiểu ớt hiểm, đã hơn một năm không gặp, cái mông vểnh hơn trước đây nhiều, nếu như vỗ lên nó vài cái, nghĩ đến cảm xúc nhất định không tồi, hiện tại chịu thua còn kịp, không thì một hồi sẽ khóc nhè cho xem!” Lâm Khiếu Đường rất nghiêm túc cảnh cáo.

“Ngươi………….., muốn chết!” Lâm Vũ Nhàn không thể chịu được khinh bạc đùa giỡn như vậy, thân thể mềm mại tức giận đến phát run, một thân Huyền âm nguyên lực thôi động đến đỉnh phong, bóng hình xinh đẹp nhoáng lên, giống như một băng tiễn bắn tới.

Lâm Khiếu Đường mỉm cười, thân thể hơi nghiêng, không thấy có bất kì động tác nào chống lại công kích băng hàn khí.

Một người truy một người chạy.

Một người công kích gấp gáp, một người trốn chạy thong dong, trên dưới chia làm hai thân ảnh.

Lẽ nào Lâm Vũ Tuyền cũng bị hỏng sao chứ?

Đông đảo đệ tử biết rõ thực lực chân thực của Lâm Vũ Nhàn, nhãn thần phức tạp nhìn lên trên lôi đài, một chút cũng vô pháp tiếp nhận sự thực.

Lâm Vũ Nhàn công kích lâu không trúng mục tiêu, động tới chân hoả, âm khí toàn thân tràn ngập xung quanh, không ít ảnh hưởng tới các đệ tử làm cho họ bị đông lạnh run run, đều lui lại phía sau.

Đột nhiên, tất cả hơi nước trong không khí xung quanh đều nhưng kết lại hình thành những hạt băng bé nhỏ, từ bốn phương tám hướng phóng tới Lâm Khiếu Đường cách đó không xa.

Hoả viêm chưởng, Lam Khiếu Đường lười nhác tránh thoát, quyền đầu nhẹ nhàng vung lên, một luồng kình khí ẩn hàm hoả diễm lực tràn ra ngoài.

Vô số viên băng nhỏ còn chưa đến gần Lâm Khiếu Đường năm thước, liền bị khí hoá, biến mất không thấy.

Lâm Vũ Nhàn đâu cam tâm, bàn tay như đao, mạnh mẽ vung lên, một cây băng đao mỏng thành hình phóng tới, tốc độ so với những viên băng thì nhanh hơn rất nhiều.

Tạch………

Đông đảo đệ tử dưới đài hít một ngụm lương khí.

Băng đao không hề sai lệch hướng tới cổ của Lâm Khiếu Đường.

Đánh trúng rồi sao!

Không ít nữ đệ tử không đành lòng tiếp tục nhìn hình ảnh phía sau, con mắt kinh hoàng núp sau lưng người đứng trước.

Băng đao tốc độ cực nhanh xẹt qua cổ Lâm Khiếu Đường, bởi vì tốc độ quá nhanh, đúng là đâm qua hồi lâu vẫn không thấy vết máu.

Hắn đã chết rồi sao? mọi người kinh ngạc nhìn thiếu niên trên lôi đài đang đứng đờ đẫn, lúc này xem ra đã không còn sức sống như trước.

Nhị tiểu thư giết tộc nhân, đây là ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu mỗi người.

Bốn vị trưởng lão ngốc trệ tại chỗ, chẳng biết làm như thế nào cho phải, trọng tài Lâm Đức Vượng càng không biết phải làm sao, từ khi hắn chủ trì trắc thí tới nay hoàn toàn chưa hề phát sinh ra loại chuyện như thế này.

Ba…….

Một tiếng âm thanh đánh vào thân thể, trong khoảng không vắng vẻ trên lôi đài vang vọng phát ra.

“A………!” Lâm Vũ Nhàn thất thanh kêu lên sợ hãi, chỉ cảm thấy trên mông tràn tới một trận nóng bỏng.

Ba………

Lại một tiếng, so với tiếng trước đó càng thêm thanh thuý vang vọng, độ mạnh rõ ràng so với tiếng lúc trước mạnh mẽ hơn rất nhiều.

“A……..: Lâm Vũ Tuyền lại một lần nữa kêu lên sợ hãi.

“Hắn ở nơi đó!” Rốt cuộc cũng có người phát hiện kẻ tạo ra âm thanh, khẽ kêu một tiếng.

Khi mọi người đem ánh mắt di chuyển là lúc, Lâm Khiếu Đường lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhằm ngay kiều đồn lần thứ ba đánh tới.

“Trọng tượng quyền? Đó không phải đê giai đạo thuật của đạo tông lưu phái hay sao?” Nhị trưởng lão nghi hoặc nói.

Ba vị trưởng lão khác phảng phất như không nghe thấy, ngơ ngác nhìn hết thảy mọi việc phát sinh trên lôi đài, nếu như trước đó không muốn tin thì còn quy tội cho lam ma thạch bị hỏng, như vậy hiện tại đã vô pháp tự lừa dối mình nữa.

Lâm gia xuất hiện một thiên tài lớn nhất từ trước đến nay, một người bị châm biếm là phế vật suốt mười lăm năm qua dĩ nhiên là đại thiên tài ẩn dấu bản thân, điều này làm cho ba vị trưởng lão có chút ngốc trệ, lẽ nào thực sự là mờ mắt rồi hay sao?

Một người lấy mười bảy tuổi lại đạt được tu vi 3 tinh võ vệ tiêu chuẩn, bất kì một tiểu gia tộc nào cũng biết điều đó đại diện cho cái gì, ba vị trưởng lão lâm vào trầm tư, suy nghĩ lại, phải biết rằng Lâm gia lão tổ năm đó bất quá cũng chỉ đạt tới như vậy.

Lâm Vũ Tuyền khó có thể che giấu được hưng phấn trong mắt, một đôi mắt đen nhánh sáng lên nhìn thiếu niên trên lôi đài đang làm việc xấu, thậm chí quên mất người chịu đòn chính là muội muội của nàng.

Đồng thời xuất hiện bốn vệ cấp đệ tử, cho dù là toàn bộ Tân La thành một thế hệ thanh niên cùng một chỗ sợ ràng cũng chỉ có ba bốn người mà thôi.

Ba……………

Âm thanh vang vọng lòng người vẫn còn đang tiếp tục!

Âm thanh từ miệng Lâm Vũ Nhàn chuyển biến từ sợ hãi thành khóc nức nở, lúc đầu trên cái mông cong cong truyền đến chỉ là kích thích nóng bỏng, nhưng theo tiếng đánh vào kiều đồn cảm giác như vô tận, cái loại cảm giác nóng bỏng này chuyển thành cảm giác đau đớn hỗn loạn, hơn nữa lại càng lúc càng đau hơn.

Lâm Vũ Nhàn muốn nhảy lên, lại bị một luồng sóng nhiệt bao phủ, luồng nhiệt lực này lại vừa khắc chế Huyền âm chi khí của nàng, mà bàn tay đánh vào kiều đồn của nàng cũng chứa một luồng nhiệt lực rất lớn, mỗi một lần đánh tới đều vận chuyển một chút nhiệt lực vào trong thân thể của nàng, điều này làm cho nàng cả ngươi vô lực một chút cũng khó di chuyển.

“Ô ô ô. . . . . . . . , ngươi khi dễ ta. . . . . . . .”Lâm Vũ Nhàn không thể khống chế được đôi mắt đẹp rơi xuống một dòng lệ, thất thanh khóc rống lên, trong nghẹn ngào không quên tranh thủ sự đồng tình của người khác, khóc lóc kể lể. . . . . .

Bạn đang đọc Đấu Y của Mộc Thang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.