Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Danh dương Chu Võ (1).

Phiên bản Dịch · 2892 chữ

Sắc mặt Thiên Dương Tử có hơi chút thả lỏng, tính tình của Vũ Thái Đấu nóng nảy, không thích quanh co lòng vòng, coi như có phong phạm của tuyệt thế cao thủ, đấu tâm kế trong mắt Vũ Thái Đấu mà nói hơn phân nửa không đáng một đồng xu, điểm tính cách này không chỉ là Thiên Dương Tử, mà hầu như toàn bộ Chu Võ Quốc đều biết rõ ràng.

- Vũ Thái huynh nói cái gì, tại hạ không nghe rõ!

Sắc mặt Thiên Dương Tủ không nổi sóng nói.

Vũ Thái Đấu không chút hoang mang nói:

- Thiên Dương huynh, lẽo phu và phu phụ các ngươi không hề có ân oán gì quá mức, trước kia tuy là có chút xung đột, thế nhưng mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi, hôm nay cả ta và người đều đã sắp hết thọ nguyên, tất cả mọi chuyện phàm trần không cần tiếp tục quan tâm tới, điều quan trọng nhất trước mắt chính là làm cách nào trước khi thọ nguyên hoàn toàn biến mất phi thăng thượng giới.

Thiên Dương Tử không hề nói gì, chỉ là trong mắt lóe lên một tia dị dạng.

Vũ Thái Đấu dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Đường phi thăng gian nan không gì sánh được, chỉ dựa vào thực lực cá nhân hầu như là chuyện không thể hoàn thành, phải mượn pháp bảo đan được, cho dù là như vậy cũng không thể nắm chắc mười phần, nhưng nếu như có mấy người trợ giúp lẫn nhau thì hiển nhiên tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn nhiều.

- Nói là nói như vậy, thế nhưng nhân tâm là một cái động không đáy, nếu như thực sự có thể đồng tâm hiệp lực tự nhiên tỷ lệ thành công gia tăng, nhưng nếu trong lòng có mưu đồ, giữa đường sử dụng thủ đoạn gì đó, vậy thì không bằng một người một mình mạo hiểm.

Thiên Dương Tử lạnh lùng nói.

Vũ Thái Đấu mỉm cười:

- Đó là chuyện hiển nhiên, bất quá nếu như trước đó tạo ra một đạo cấm chế, hạn chế hành động của nhau, như vậy đã giải quyết được vấn đề này rồi, mục đích chủ yếu của lão phu hôm nay chính là muốn thảo luận kết hoạch phi thăng trong thời gian tới với hai phu phụ các ngươi.

Lòng nhiệt tình của Thiên Dương Tử có vẻ không cao lắm.

- Ngay cả đường đều không tìm được, nói chuyện đó có phải là quá không tưởng hay không?

Khuôn mặt già nua của Vũ Thái Đấu hiện lên một tia tiếu ý nói:

- Nếu như lão phu nói là đã tìm được thì Thiên Dương lão huynh có tin tưởng hay không đây?

Lời này vừa nói ra nhất thời làm cho sắc mặt Thiên Dương Tử ngưng tụ, thần thái không được tự nhiên, bất quá trong lòng vẫn đang tự đánh giá lời nói của Vũ Thái Đấu rốt cuộc là thực hay giả.

Vũ Thái Đấu từ đầu đã định liệu trước Thiên Dương Tử sẽ không dễ dàng tin tưởng chính mình, lại nói:

- Thế nào? Thiên Dương huynh không tin?

- Không có bằng chứng, làm sao có thể tin tưởng được?

Thiên Dương Tử không hề che giấu.

- Ha ha, nếu như Thiên Dương huynh có thể lấy ra linh vương đan ngũ tinh trao đổi với lão phu thì lão phu nguyện ý thêm vào tin tức này, còn chứng thực đầy đủ!

Trong mắt Vũ Thái Đấu hiện lên một tia xảo quyệt.

Thiên Dương Tử rốt cuộc trầm mặc lại, không lập tức từ chối, khi tu vi tới trình độ của bọn họ thì đã không còn chút hy vọng nào đối với hạ giới này rồi, hy vọng duy nhất chính là phi thăng thượng giới, bằng không chỉ có thể chờ chết mà thôi.

Vô luận là phàm nhân hay tu luyện giả, chờ đợi cái chết đến quả thực rất đau khổ.

Thấy thần sắc Thiên Dương Tử bất định, trong lòng Vũ Thái Đấu biết đã đả động được, lập tức lấy ra một thanh trường kiếm màu lam dài chừng ba thước.

- Định Hải Thần Kiếm!

Thiên Dương Tử cả kinh thốt, có thể làm cho tồn tại vượt qua đại tu sư này lộ ra vẻ mặc kinh ngạc tới như vậy thì thanh kiếm này có cấp bậc như thế nào?

- Ha ha, Thiên Dương huynh quả nhiên biết hàng, chính là kiếm này. Lão phu đã phải tốn sức chín trâu hai hổ mới có thể từ trung tâm Loạn Đào Hải Vực, vượt qua thú đàn đoạt được vào tay, tổng cộng trước sao lão phu đã phải tốn mất hai mươi năm, bất quá để lấy được thiên nguyên thánh bảo cấp độ này thì quả thực rất đáng giá!

Vũ Thái Dấu cười nói.

Thiên Dương Tử vô cùng khiếp sợ, rõ ràng đã tâm động, nếu như không phải liên quan tới cấm địa môn phái thì chỉ sợ đã nhả ra rồi.

Vũ Thái Đấu khẽ cau mày, cảm giác Thiên Dương Tử vẫn còn đang chần chờ, thuận tiện nói:

- Thiên Dương huynh, phu phụ hai người song tu tới nay, uy lực khi liên thủ không gì sánh được, coi như là lão phu cũng chưa chắc đã địch nổi, thế nhưng trên tay hai người lại không có tới một kiện bảo bối dùng cho phi thăng, tại thời điểm xuyên qua lỗ hổng không gian, nếu như bản thân không có thiên nguyên thánh bảo chống lại, cho dù cường thịnh hơn nữa cũng bị cửu thiên nguyên lôi và lực xé rách không gian giết chết, tuyệt đối không thể sống sót nổi.

Thiên Dương Tử cẩn thận dò xét thanh Định Hải Thần Kiếm, rốt cuộc đã hạ quyết tâm nói:

- Vũ Thái huynh quả thực dùng kiếm này trao đổi sao?

Vũ Thái Đấu nghe lời này có chút mất hứng nói:

- Lão phu nói là làm, khi nào đã phản lại lời của mình?

- Tốt, nếu như Vũ Thái huynh đã thẳng thắn như vậy, nếu như ta tiếp tục từ chối thì thực sự đã làm kiêu rồi, vậy thì theo ta!

Thiên Dương Tử như hạ quyết tâm rất lớn nói.

Thiên Dương Tử tự hỏi đơn đả độc đấu thì chính mình xác thực không phải là đối thủ của Vũ Thái Đấu, thế nhưng lực tự bảo vệ mình vẫn có đủ, càng có thể làm cho đối phương chịu thương nặng, huống hồ chính mình còn chưa dùng tới đòn sát thủ, không cần phải quá mức sợ hãi. Dứt lời, Thiên Dương Tử bay đi, khuôn mặt già nua của Vũ Thái Đấu hiện lên vẻ mừng rỡ, vội vàng theo sau.

Tốc độ phi hành của hai đại cao thủ vô cùng kinh người, chỉ trong mấy hơi thở đã xuất hiện cách đó hơn mười dặm, Thiên Dương Tử đột nhiên dừng lại.

Vũ Thái Đấu phát ra nguyên thức thăm dò, không hề phát hiện được cái gì, trên thực tế khu vực này hắn đã từng đi qua mấy lần, chưa bao giờ phát hiện ra điều gì khả nghi, khí nguyên không cao không thấp, địa hình lòng chảo hơi thấp, hoàn cảnh rất bình thường, trong phương viên trăm dặm thậm chí còn xuất hiện thợ săn phàm nhân, vị trí rất bình thường, chỉ là rìa ngoài một sơn mạch nho nhỏ mà thôi.

Nói chung loại địa phương như thế này sẽ không làm cho bất cứ tu luyện giả nào chú ý, khi phi hành cũng chỉ lướt qua, tuyệt đối không sinh ra ý tưởng gì đó.

Thiên Dương Tử nhìn thoáng qua nói:

- Vũ Thái huynh, theo sát ta, ở đây có chín đạo kết trận, coi như là tu vi đế giai cũng không nhất định có thể vượt qua được.

- A? Lợi hại như vậy? Không phải là Cửu Tôn Hàng Long Trận do thủy tổ Chu Võ Vương của Chu Võ Quốc sáng tạo ra thời thượng cổ đấy chứ?

Sắc mặt Vũ Thái Đấu cả kinh nói.

Vẻ kinh hãi hiện rõ trên mặt Thiên Dương Tử, khong nghĩ tới Vũ Thái Đấu lại biết tới trận này, nguyên bản Thiên Dương Tử còn cho rằng cái tên Cửu Tôn Hàng Long Trận đã hoàn toàn biến mất trong nhận thức của tu luyện giả hạ giới.

- Vũ Thái huynh quả nhiên kiến thức rộng rãi, chính là trận này, ta đi trước!

Thiên Dương Tử hóa thành một đạo quang mang bay đi.

Vũ Thái Đấu có chút hưng phấn bay ngay phía sau, một trắng một vàng, hai đạo quang mang chói mắt giống như hai viên vẫn thạch thiên ngoại rơi xuống, vừa mới tiến vào trong mặt đất liền biến mất không còn.

Thổ độn thuật là độn thuật cấp cao, chí ít tới linh hồn giai mới có thể tu luyện, hơn nữa rất khó tinh thông, bất quá tới cấp độ như Thiên Dương Tử và Vũ Thái Đấu, dù là loại độn thuận này cũng không hề khó khăn gì, tuy rằng không bằng độn thuật như trên không trung bình thường, cũng không thể nhanh như vậy, nhưng thi triển ra vẫn rất thành thạo thoải mái.

Khi tiến vào sâu trong lòng đất, tốc độ thoáng chậm lại, nhưng như vậy cũng đã rất nhanh, càng tiến xuống sâu hơn, Vũ Thái Đấu càng thêm kinh ngạc.

Một trăm trượng, hai trăm trượng, ba trăm trượng.

Tiếp tục tiến sâu vào trong lòng đất một nghìn bảy trăm trượng mới dừng lại, Vũ Thái Đấu lần đầu tiên tiến xuống lòng đất sâu như vậy, một nghìn bẩy trăm trượng đã tương đương với hơn mười dặm rồi.

Trên mặt đất thì mười dặm có thể không là cái gì, tu luyện giả địa vương giai chỉ cần trong thời vài cái chớp mắt liền vượt qua, thế nhưng hiện tại ở trong lòng đất thì hoàn toàn không giống rồi.

Đối với tu luyện giả hạ giới mà nói, đây chính là khoảnh cách phi thường sâu, trong vòng ba trăm trượng không có gì đặc biệt, thế nhưng một khi tiến xuống dưới ba trăm trượng, quanh năm tích lũy địa nguyên lực và âm cực lực nên các loại lực lượng này trở nên phi thường nồng đậm, mà chúng không tồn tại với nguyên lực bình thường của tu luyện giả, sẽ dần dần ăn mòn.

Tu vi yếu một chút tuyệt đối không thể tiến vào độ sâu như vậy, sẽ phải thụ thương, thậm chí bị giết chết.

Chỉ có loại cao thủ đẳng cấp giống như Thiên Dương Tử và Vũ Thái Đấu mới có thể thong dong tiến sâu tới như vậy.

Thiên Dương Tử coi như quen thuộc, còn Vũ Thái Đấu thì chỉ hơi kinh ngạc, rốt cuộc hai người tiến vào trong một gian mật thất ngầm.

Gian mật thất này nhìn không lớn lắm, nhìn qua một lượt cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng Vũ Thái Đấu phải hít một ngụm lương khí, bởi vì ẩn trong nơi này không phải là nguyên khí thông thường mà chính là thánh nguyên, mật độ cũng cao tới kinh người.

Bốn phía mật thất trồng không ít loại linh thảo dây leo, rất nhiều đều là linh thảo nghìn năm, thậm chí là ba nghìn năm, có một số ít là những linh thảo hầu như đã tuyệt tích.

Đầu cùng của gian mật thất rộng lớn này là một căn phòng nhỏ, khi Thiên Dương Tử tiến tới mở cửa, Vũ Thái Đấu lại một lần nữa kinh hãi.

Lâm Khiếu Đường đứng trên đỉnh ngọn núi, nhìn đám tu luyện giả Chu Võ, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt, từ lúc cạnh tranh mua được linh vương đan ngũ tinh, Lâm Khiếu Đường đã biết chính mình không thể nào rút lui dễ dàng rồi.

Lâm Khiếu Đường không phải là không nghĩ qua, lấy xong khối toái phiến thứ chín, lập tức rời đi. Thế nhưng trở lại đường cũ đã không có khả năng, khi vượt qua luyện ngục hành lang gấp khúc Lâm Khiếu Đường liền biết đó là thông đạo một phía.

Muốn trở lại Nam Xuyên Giới thì chỉ có thể đi đường vòng, vượt qua toàn bộ đại lục, từ rìa hải vực vượt qua, đây là phương pháp trở lại duy nhất.

Mà một khi tiến vào trong hải vực sẽ phải đối mặt với lực lượng tu luyện chân chính của Chu Võ Quốc, rất có thể dẫn tới tình trạng xung đột mạnh mẽ nào đó, Thiên Dương Tử và Vũ Thái Đấu đã tới đỉnh cao nhất, có thể không cần lăn lộn tại hải vực, mà chuyển thẳng vào trong nội lục, ngoài nguyên nhân ở chính bọn họ ra thì nguyên nhân lớn nhất là nhiều tài nguyên tu luyện hơn nữa đối với bọn họ cũng vô dụng, mục tiêu duy nhất hiện tại đó là phi thăng.

Thế nhưng đại quân hơn mười vạn tu luyện giả Chu Võ Quốc có tới hai phần ba ở trên hải vực, có một số địa phương tập trung vô cùng dày đặc.

Lâm Khiếu Đường tình nguyện đối phó với một người Thiên Dương Tử hoặc là Vũ Thái Đấu cùng không muốn đối phó với hơn mười đại tu sư. Đối phó với một người thì dù không thắng cũng có thể chạy trốn, đánh thắng tự nhiên là tốt, dù sao đối thủ chỉ có một người, con đường để lựa chọn có rất nhiều.

Thế nhưng đối mặt với hơn mười vạn tu luyện giả vây giết, tuyệt đối không phải là chuyện đùa. Đó chính là chiến đấu vĩnh viễn, một người nối tiếp một người, điều này vẫn còn coi như tốt, vạn nhất hơn mười người, thậm chí trăm người đến một lượt, Lâm Khiếu Đường tự hỏi chính mình không có thực lực hoành tảo thiên quân (quét ngang nghìn quân).

Nếu đã không tránh được, Lâm Khiếu Đường chỉ có hai lựa chọn, một là ẩn nấp cẩn thận, biến mất một đoạn thời gian dài, sau đó lặng lẽ quay trở lại, nhưng nếu như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian, ít nhất phải có hơn hai mươi năm, quá lãng phí thời gian, huống hồ Lâm Khiếu Đường cũng rất lo lắng thương thế của Uyển Nhi.

Lựa chọn thứ hai chính là uy hiếp, hoàn toàn bộc lộ rõ thực lực của mình, sau đó truyền bá ra ngoài, hình thành loại uy áp vô hình, không cần chiến đấu nhưng có thể khuất phục đối phương.

Thanh niên mặc tử bào đứng trên đỉnh núi, vẻ mặt thong dong nhìn đám tu luyện giả huyền phù bốn phương, trên mặt mang theo nụ cười tựa có như không.

Xung quanh chia rõ làm bốn phương khác nhau, phân biệt là lão giả khô quắt và thanh niên họ Giang của Minh Quỷ Phủ, Thái Tương Chân Nhân và Mạc Côn của Thiên Bản Tông, đám nữ tu của Thanh Phong Môn và Thường Bạch Sơn của Cuồng Võ Môn, còn có một thanh niên mặc trường bào màu xám, vẻ mặt vàng như nến, thanh niên này tận lực ẩn tàng tu vi, bề ngoài thì chỉ giống như địa vương giai sơ kỳ mà thôi, thế nhưng Lâm Khiếu Đường có thể thấy rõ khí nguyên cường đại của người này, tuyệt đối không kém hơn đại tu sư.

- Lâm mỗ chỉ là một vô danh tiểu tốt, cư nhiên bị nhiều đại nhân vật theo chân như vậy, thực sự là vinh hạnh!

Nhìn bốn phía xung quanh, Lâm Khiếu Đường thản nhiên cười nói.

- Giao ra linh vương đan ngũ tinh, có thể thả cho ngươi một con đường sống!

Lão giả khô quắt trực tiếp nói, trên khuôn mặt khô gầy hiện ra vẻ âm trầm.

Biểu tình Lâm Khiếu Đường lãnh đạm, không hề có chút ý giận dữ nào, tự nhiên không phải e ngại, chỉ là hiếu kỳ hỏi ngược lại.

- Chư vị đều vì đan dược này mà tới, nhiều người như vậy mà đan dược lại chỉ có một, thiếu để chia a, cho dù Lâm mỗ có giao ra thì chỉ sợ rằng người cầm đan dược trong nháy mắt trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào!

Chúng nữ tu Thanh Phong Môn nhất thời hiện lên vẻ kỳ dị, đôi mắt đẹp của Hoàng Thiến hơi híp lại nói:

- Chư vị tiền bối, Thanh Phong Môn chỉ cần thượng phẩm nguyên thạch của người này, đan dược tuyệt đối không đoạt.

- Đám tiểu nương tử này cũng rất thức thời!

Mạc Côn tham lam nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hoàng Thiến.

Bạn đang đọc Đấu Y của Mộc Thang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.