Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ tam nguyên lão tái hiện

Phiên bản Dịch · 2959 chữ

Tâm tình Thần Lộ Tiên Tử đang lạnh lão đột nhiên nghe được lời này giống như từ cõi chết trở về, đôi mắt đẹp thầm xuyên thấu qua màn hắc sa (sa đen) ngơ ngác nhìn người thanh niên mặc tử bào trước mặt, nàng thế nào cũng không nghĩ ra đối phương lại cam chịu nguyện thay nàng tiếp hai chưởng này.

Từ lúc dung mạo của mình bị hủy, những nam tu ngày trước như ong bướm quấn lấy mình đều tiêu thất vô tung, ngẫu nhiên có gặp phải cũng nhìn mình bằng loại nhãn thần chán ghét, qua loa vài câu liền gấp rút cuốn gói chạy xa.

Thần Lộ Tiên Tử hiểu rất rõ, mình hiện tại xấu xí đến mức độ nào, chính bản thân cũng không dám đứng trước gương soi, nàng sợ khi nhìn thấy mình trong gương, không tự chủ được muốn tự vẫn.

Không biết vì sao, Thần Lộ Tiên Tử bỗng nhiên hiện ra một loại tâm tình vi diệu. Luận về giao tình, mình và Lâm Khiếu Đường chưa gặp nhau nhiều, chỉ có một lần bất ngờ tập kích Đại Hạ mà thôi.

Từ lâu Thần Lộ Tiên Tử đã nhìn thấu, nhân tình trong tu luyện giới luôn nhạt nhẽo, thế nhưng nam nhân trước mắt này tựa hồ là một ngoại lệ.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đối với lời mà kẻ vừa mới xuất hiện là thanh niên mặc tử bào phát ra, người này tỏa khí nguyên không hề rõ ràng, vô luận là thăm dò thế nào cũng không thấu.

Giữa sân chỉ có Tam Nhãn Thần Cái và Thông Vân Chân Nhân lộ vẻ khiếp sợ. Ngày trước tại Tù Ma Cốc, hai người đều trực tiếp tham dự, đối với tất cả những chuyện phát sinh lúc đó đều có ấn tượng rất sâu đậm, mà người thanh niên mặc tử bào trước mắt này tự nhiên quá mức quen thuộc.

- Hắn còn sống?

Tam Nhãn Thần Cái không xác định chắc chắn tự hỏi thầm một câu.

Âm Tuyệt Thiền Sư nhìn Lâm Khiếu Đường một lượt từ đầu đến chân, muốn xem xem người này đến từ môn phái nào, nhưng thế nào cũng không tìm được chút thông tin nào, người này xác thực rất xa lạ, chính mình không có một chút ấn tượng nào.

- Vị thí chủ này, đây là ước định riêng giữa bản tự và Thần thí chủ, chỉ sợ người bên ngoài không tiện nhúng tay!

Âm Tuyệt Thiền Sư thản nhiên nói, bất quá hắn cũng có lòng tốt, người thanh niên trước mắt này, tu vi tuy rằng cũng không kém nhưng cũng chỉ là linh hồn giai hậu kỳ mà thôi, tuyệt đối không thể chịu nổi hai chưởng của mình, tốt nhất là đừng có dây tới.

- Ha ha, chuyện của Thần đạo hữu chính là chuyện của Lâm mỗ, đại sư không cần do dự, hai chưởng này ta sẽ tiếp, đại sư cứ ra tay đi.

Lâm Khiếu Đường cười nói.

Nói đến đây, Âm Tuyệt Thiện Sư cũng không tiện từ chối, mà chuyện tình càng không thể lui lại, chỉ đành thở dài nói:

- Nếu tâm ý thí chủ đã quyết, lão nạp không thể làm gì khác hơn là đắc tội.

- Thần đạo hữu mau tránh xa một chút, cũng đừng để bị lan tới.

Lâm Khiếu Đường dửng dưng nói.

Thần Lộ Tiên Tử sửng sốt, sau đó nghe lời lùi lại mấy bước, khuôn mặt xấu xí ẩn phía sau màn hắc sa có chút nhích động vi diệu, trong lòng ấm áp.

- Đại sư chậm đã, loại chuyện này làm sao có thể để người khác chịu thay, theo lão phu thấy, vị tiểu huynh đệ này tốt nhất không nên nhúng tay vào, bằng không chẳng phải là loạn hết hay sao!

Kinh Vân Tử thăm dò cẩn thận cũng không phát hiện được thanh niên mặc tử bào này có vấn đề gì, chỉ là liễm tức thuật có chút cực kỳ tinh diệu mà thôi, vì vậy mới mở miệng nói.

- Đại sư, việc này chính là việc của quý tự, theo Lâm mỗ thấy không cần phiền tới Thái Vân Tông khoa chân múa tay, bằng không chẳng phải là rối loạn toàn bộ hay sao?

Sắc mặt Lâm Khiếu Đường bình thản, ngữ khí lại cực kỳ sắc bén phản bác lại.

Chúng tu xung quanh nhất thời biến sắc, đối với khẩu khí kiêu ngạo của thanh niên mặc tử bào đều lắc đầu. Kinh Vân Tử chính là tiền bối ở tu luyện giới, tu vi khôn cùng, trêu chọc hắn quả thực là tìm chết, đầu năm nay mấy người thanh niên luôn làm việc ngu ngốc.

- Người này…

Hai gã thanh niên đệ tử phía sau Thông Vân Chân Nhân vừa thấy người kia có tuổi tác so với mình không sai biệt lắm mà cư nhiên dám xúc phạm đến sư thúc tổ, quả thực là đại nghịch bất đạo, đàng muốn mở miệng mắng thì lại bị Kinh Vân Tử phóng ra một cỗ khí nguyên đẩy lui trở lại.

Trên khuôn mặt già nua của Kinh Vân Tử nở nụ cười nhạt nhưng trong đôi mắt lại lóe lên một tia tàn nhẫn, hừ lạnh một tiếng nói:

- Đại sư, người ra tay đi, vừa rồi coi như lão phu chưa từng nói cái gì!

- Người này không phải là đang muốn chết sao?

Có người nhỏ giọng nói.

- Đúng vậy, vừa rồi Kinh Vân tiền bối có ý tốt!

Có người phụ họa.

- Người ta muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì cứ để người ta cứu, tính mạng là do người ta nguyện ý, ngươi quản được sao?

Lại có người châm chọc khiêu khích.

- Cứu mỹ nhân? Vị đạo hữu này xem ra là không biết rồi, vị Thần Lộ Tiên Tử kia ngày trước đích xác là một mỹ nhân, bất quá từ hơn bảy mươi năm trước, sau một chuyến đi Đại Hạ quốc đã bị hủy dung, khuôn mặt kia có người nói dù ban ngày cũng có thể hù chết cả một con trâu đó nha!

Trong góc phòng có người như muốn đi xóa nạn mù chữ nói.

Cả đám đều sợ hãi trong lòng, những tên tu luyện giả thấp giai này muốn chạy còn không được, trong lòng vẫn luôn nghẹn khuất, với đại môn đại phái bọn họ cũng không dám chọc vào, mà mấy lão gia hỏa này bọn hắn lại càng không dám. Lúc này đột nhiên xuất hiện một thanh niên mặc tử bào muốn chết, tự nhiên trở thành đối tượng cho bọn họ phát tiết, mà cái này coi như là biểu đạt tâm ý với Khổ Lâm Tự và Thái Vân Tông, nói cho bọn họ biết chính mình kỳ thực đứng một bên với bọn họ.

Mấy tu luyện giả vốn đang muốn hỏi cái gì đó, bỗng nhiên một đạo quang mang bắn đến, chỉ thấy sát khí trên người nữ tử mặc lam bào càng lúc càng đậm, mấy người này sợ đến mức lập tức nuốt lại toàn bộ lời muốn nói.

Hai tay Âm Tuyệt Thiền Sư tạo thành hình chữ thập, miệng niệm câu phật ngữ sau đó nói:

- Tiểu huynh đệ không biết xuất từ môn phái nào, lão nạp không muốn không rõ ràng?

- Vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc tới, đại sư xin cứ xuất thủ, vô luận là thương là chết đều do mỗ tự nguyện, cùng với đại sư không có liên quan, có tất cả các vị ngồi đây làm chứng.

Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.

Thanh niên mặc tử bào càng bình tĩnh, trong lòng Âm Tuyệt đại sư lại càng nghi hoặc, người này nếu không phải làm bộ thì chính là bản thân có bản lĩnh thực sự.

Ánh mắt Âm Tuyệt Thiền Sư ngưng trọng, khí nguyên toàn thân bành trướng, sóng khí cuồn cuộn áp đến, một phật thủ chứa đầy lực lượng phóng tới, bởi biểu hiện của đối phương vô cùng bình tĩnh, nên Âm Tuyệt đại sư không dám khinh địch, vừa bắt đã dùng đến tám phần lực lượng.

- Âm ba chưởng!

Âm Tuyệt Thiền Sư khẽ quát một tiếng, mang theo nguyên lực kinh khủng dồn vào một chưởng rồi như bài sơn đảo hải đẩy ra ngoài.

Một đại thủ ấn vô cùng cương mãnh phóng tới trước ngực thanh niên mặc tử bào, để phòng ngừa vạn nhất Âm Tuyệt Thiện Sư không chỉ phát ra tám thành lực lượng, mà một chưởng này lại còn nhắm đúng chỗ yếu hại.

Một thanh âm chấn động vang lên, lấy tâm chưởng làm chi vi, một vòng trùng kích cường liệt khuếch tán ra đám tu luyện giả xung quanh, làm cho toàn bộ bị đẩy khỏi mặt đất, thậm chí một vài người phun ra máu tươi, hẳn là đã thụ thương.

Chấn động qua đi, thủ chưởng Âm Tuyệt Thiền Sư vẫn đặt trước ngực thanh niên mặc tử bào như cũ, hai người phảng phất như cùng một chỗ liền nhau vậy, chỉ là trên mặt Âm Tuyệt Thiền Sư có vẻ kinh hoảng, còn người thanh niên kia lại không có bất luận dấu hiệu thụ thương nghiêm trọng hay không khỏe nào.

Dừng lại trong chốc lát, Âm Tuyệt Thiền Sư chỉ cảm thấy một cỗ lực thật lớn bắn ngược trở lại, cuộn trào mạnh mẽ.

Cộp cộp cộp…

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Âm Tuyệt Thiền Sư bị bức lùi lại liên tiếp, cấp tốc thối lui lại phía sau, một mực cho tới tận cửa, chí ít phải hơn mười trượng mới có thể dừng lại thân hình được.

Thanh niên mặc tử bào vẫn đứng yên tại chỗ không hề động, vẻ mặt thong dong nhìn Âm Tuyệt Thiện Sư cười nói:

- Đại sư từ bi hỉ sả, không đành lòng xuống tay, Lâm mỗ cảm tạ, một chưởng đã qua, còn một chưởng nữa. Đại sư, mời!

Sắc mặt mấy người Kinh Vân Tử đột nhiên biến đổi, thực lực của Âm Tuyệt Thiền Sư như thế nào bọn họ không hoàn toàn rõ ràng, toàn bộ Nam Xuyên giới ngoại trừ thập đại cao thủ ra, có thể so chiêu với Âm Tuyệt Thiện Sư cũng không có mấy người, thanh niên mặc tử bào kia có thể chịu đựng được một chưởng chính điện lại hoàn toàn không hề hấn gì.

- Hắn rốt cuộc là ai?

Trong lòng không ít người đều nảy sinh nghi vấn này.

Sắc mặt Âm Tuyệt Thiền Sư vô cùng khó coi, chính mình đánh một chưởng không thể đẩy lùi đối phương được một bước, còn mình thì lại chật vật lui tới hơn mười trượng, lại ở trước mặt một đám tiểu bối, thật quá mất mặt rồi.

Trên khuôn mặt hồng nhuận béo phì của Âm Tuyệt Thiền Sư hiện lên một tia ngoan độc, tuy rằng biết đối phương cũng là một tu luyện giả địa vương giai. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy thực sự không chịu được nhục nhã.

- Vị đạo hữu này, xin cẩn thận!

Lúc này Âm Tuyệt Thiền Sư đã đổi lại xưng hô, đối phương rõ ràng cùng cấp với mình, tự nhiên phải xưng hô cho ngang hàng.

Lời vừa dứt, thân đã động. Toàn thân Âm Tuyệt Thiền Sư tỏa ra quang mang chói sáng, phía trên càng hiện lên một đại thủ ấn, toàn bộ khách sảnh đều rung lên dữ dội, lúc nào cũng có thể sập xuống.

Lâm Khiếu Đường đứng ở một bên, tay phải tùy ý đẩy ra ngoài.

Hai chưởng va chạm nhau. Oanh một tiếng, đất rung núi chuyển, nếu không phải Tân Tây Á trước đó đã nhận được truyền âm của Lâm Khiếu Đường dặn nàng tạo ra một tầng phòng ngừa lực lượng tàn dư tỏa ra tổn thương người vô tội, chỉ sợ dưới chưởng này không chỉ toàn bộ nhà nghỉ bị hủy thành phế tích mà toàn bộ Tây Sơn tiểu trấn cũng sẽ bị xóa sổ.

Khí huyết trong cơ thể Tân Tây Á bốc lên, thiếu chút nữa phun ra máu tươi. Hai đại địa vương giai đối chiến thực sự là quá kinh khủng, cho dù là lực lượng tàn dư tỏa ra cũng có uy lực khủng khiếp như vậy.

Tân Tây Á liều mạng dồn hết toàn lực tạo ra một tầng phòng hộ chống đỡ, tuy là chặn lực lượng tàn dư tránh thương tổn người vô tội, nhưng chính mình lại bị nội thương, cũng may chỉ là thương nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi một chút có thể khôi phục lại.

Ầm một tiếng, Âm Tuyệt Thiền Sư ngã nhào bắn ra ngoài, trên sàn còn hiện lên dấu chân cày sâu xuống mặt đất, một mực cho đến tận giữa nhai đạo (đường) mới có thể dừng lại.

- Tu vi đại sư thâm hậu, đa ta!

Lâm Khiếu Đường hơi cúi đầu thi lễ nói.

Trong cơ thể Âm Tuyệt Thiện Sư như phiên giang đảo hải, nguyên linh cũng bị chấn động lắc lư không ổn định, nhất thời căn bản không nói được lời nào, chỉ có thể vận nguyên điều tức ngay tại chỗ.

Lúc này vẫn đứng bốn phía khách sảnh, sắc mặt mỗi tu luyện giả đều rất khó coi, vừa mới nói này nói nọ, sau hai chưởng kia lại thật như muốn lấy tay tát cho chính mình mấy cái, trong lòng càng là thấp thỏm bất an, ai cũng không ngờ tới thanh niên mặc tử bào kia lại là một tiền bối địa vương giai.

Sắc mặt Kinh Vân Tử bất định, bên cạnh là hai người Tam Nhãn Thần Cái và Thông Vân Chân Nhân, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, cảnh tượng tại Tù Ma Cốc mấy chục năm trước phảng phất như đang tái hiện.

- Kinh Vân đạo hữu, trước đó Lâm mỗ tại Thiên Lan đại hội cũng có cùng gặp qua đại nguyên lão Thái Thượng Chân Nhân quý phái một lần. Chuyện lúc trước chỉ sợ quý phái và Thần đạo hữu có chút hiểu lầm, chẳng biết có thể nể mặt Lâm mỗ tạm hoãn việc này lại một thời gian hay không?.

Sắc mặt Lâm Khiếu Đường bình tĩnh hỏi.

Kinh Vân Tử nhìn thoáng qua Âm Tuyệt Thiền Sư còn chưa thông thuận khí huyết, trong lòng đánh giá thực lực của thanh niên mặc tử bào này, trầm giọng nói:

- Không biết đạo hữu xuất thân từ phái nào?

- Tại hạ là nguyên lão Thiên Hà Tông Lâm Khiếu Đường.

Lâm Khiếu Đường không hề che giấu trực tiếp trả lời.

Lời vừa nói ra, toàn trường lần thứ hai trấn động, không ít người ánh mắt lộ vẻ không thể tin tưởng. Thiên Hà Tông mấy trăm năm này cũng chỉ có một vị Lâm nguyên lão thì phải.

- Đệ tam nguyên lão!

Có người thất thanh kêu lên.

Lúc này trong lòng Kinh Vân Tử mới cả kinh, tỉ mỉ đánh giá thanh niên mặc tử bào trước mắt. Ngày trước vị đệ tam nguyên lão này tại Nam Xuyên Giới đã tạo ra không ít phong ba, tựu đến cả mấy vị minh chủ cũng quan tâm đến. Trong chuyến đi Đại Hạ, tất cả mọi người đều cho rằng người này đã ngã xuống, thế mà hắn không những không chết, mà tu vi so với ngày trước còn có tiến bộ nhảy vọt, xem ra mấy năm nay đều là bế quan tu luyện rồi?

- Ngươi chính là người cùng Thái Âm Thiên Quân và Thất Tuyệt Phu Nhân đi Đại Hạ, chính là đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông đó sao?

Trong mắt Kinh Vân Tử vẫn còn có một tia nghi vấn, dù sao ngày trước nhóm sáu người đi Đại Hạ có một người không trở về, mà năm người còn lại đều cực kỳ thảm hại, ngay cả Thái Âm Thiên Quân, một trong thập đại cao thủ Nam Xuyên cũng bị trọng thương, thiếu chút nữa ngã xuống, Thất Tuyệt Phu Nhân càng đại thương khí nguyên khí, trở về liền lập tức bế quan tu dưỡng, cho tới hôm nay vẫn chưa đi ra.

- Ngày trước Thần đạo hữu cũng là một thành viên trong đó, Kinh Vân đạo hữu không biết hay sao?

Lâm Khiếu Đường hỏi ngược lại, trong ánh mắt đã hiện lên một tia không nhẫn nại được.

- Sư thúc, người này xác thực là đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông. Khi đệ tử ở Tù Ma Cốc đã gặp qua người này. Chỉ là tu vi người này ngày trước bất quá chỉ là linh hồn giai hậu kỳ, lúc này mới có tám mươi năm đã đạt tới trình độ như vậy, đệ tử cảm giác có chút kỳ quái, lẽ nào người này và Tiềm Long Viện có liên quan gì đó? Nếu chỉ dựa vào Thiên Hà Tông, môn phái này căn bản không thể chịu được mức tiêu hao tài nguyên tu luyện khổng lồ như vậy.

Thông Vân Chân Nhân lo lắng nháo mọi chuyện thành lớn, vội vàng bí mật truyền âm cho Kinh Vân Tử.

Bạn đang đọc Đấu Y của Mộc Thang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.