Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tây hành. (17)

Phiên bản Dịch · 2800 chữ

Lâm Khiếu Đường lơ đãng nhìn lướt qua trước ngực Hải giáp viên nơi có mảnh toái phiến thứ hai, chậm rãi nắm thanh cự kiếm trong tay.

Ốc Trát bị năm tên tu luyện giả địa vương giai cuốn lấy, vừa rồi đã thi triển cấm linh chú nhưng vẻ uể oải lại trong tranh đấu dần dần biến mất, tựa hồ là có một loại đan dược nhanh chóng khôi phục khí nguyên nào đó.

Hải giáp viên chỉ di động xung quanh phạm vi cách Ốc Trát ba mươi trượng, tuyệt không bước ra ngoài, trong phạm vi này hai người phối hợp với nhau thiên y vô phùng, hầu như không có bất luận kẽ hở nào.

Ốc Trát cùng lúc phóng ra các loại ma pháp triệu hoán hệ triệu hoán thủy yêu, Long hồn tinh, phong linh. Những thứ này đều cần một lượng khí nguyên vô cùng khổng lồ duy trì. Phải biết rằng một gã đại pháp sư địa vương giai hậu kỳ có khả năng đồng thời phóng ra ba đầu thủy yêu đã là phi thường lợi hại rồi.

Mà Ốc Trát lúc này lại cùng lúc phóng triệu hoán hơn hai mươi đầu, nhìn không có chút khó nhọc nào, phảng phất như khí nguyên của hắn vô tận, không bao giờ dùng hết.

Năm người Tạp Tây Lỵ Á, Áo La Lạp bị hơn hai mươi sinh vật nguyên tố triệu hoán này dây dưa e rằng không thể thoát thân, chỉ có long tế tự Tạp Thụy Tư miễn cưỡng có thể chống đỡ.

Nhưng không đợi Tạp Thụy Tư hoàn toàn đánh tan thì Ốc Trát lại lần nữa triệu hoán ra ba con khác công kích tới.

Ốc Trát so với tưởng tượng còn nhàn nhã hơn rất nhiều, nhìn Lâm Khiếu Đường gia nhập vào chiến cuộc, khuôn mặt già nua nở nụ cười âm hiểm, tuy rằng hắn đối với tiến bộ tu luyện thần tốc của tên tiểu tử này cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bất quá cũng chẳng quan trọng, chỉ cần bắt lấy hắn rồi giết chết, đoạt lấy tinh hoa nguyên linh hấp thu, không phải tiện nghi cho mình hay sao.

Ốc Trát phảng phất như đã thấy khí nguyên khổng lồ bổ dưỡng cho chính nguyên linh của mình, mở miệng ngâm niệm chú ngữ, hơn mười con hỏa mãng do hỏa nguyên tố tạo thành mạnh mẽ gào thét phóng đi.

- Thiên phần hỏa mãng tế! Không tốt! Lâm tiên sinh mau tránh ra!

Tát La Gia thất thanh nói.

Các tu luyện giả khác đều thầm hít một ngụm lương khí, đây chính là một trong những ma pháp cấm kỵ hỏa hệ, loại ma pháp đáng sợ này chỉ cần một lần tấn công đã có thể dung hóa tất cả, cho dù là tu luyện giả địa vương giai cũng không thể chịu được nhiệt độ cao tới như vậy.

Lâm Khiếu Đường đối với Ốc Trát không có bao nhiêu hứng thú mà lực chú ý của hắn đều đặt vào mảnh toái phiến trên người Hải giáp viên, nếu không hắn đã xuất thủ từ lâu, đâu còn chờ đến bây giờ.

Nhìn hơn mười hỏa mãng thật lớn trùng kích đến, trong mắt Lâm Khiếu Đường hiện lên một tia tử mang, không chút ý tứ tránh né nào.

- Đường Lâm, mau tránh ra, ngươi không muốn sống nữa sao?

Tác Cáp Đồ hét lớn.

- Lâm đại ca, mau tránh!

Ngả Tháp mang theo tiếng khóc nức nở nói.

A Mạn Đạt đã nắm chặt đôi tay của mình lại, hận chính mình ngay lúc này không thể nghiên cứu chế tạo ra một loại ma pháp trận nào nuốt hết Ốc Trát và Hải giáp viên trước mặt.

Oanh.

Hơn mười con hỏa mãng nhắm vào chính giữa mục tiêu bắn ra hỏa diễm nóng cháy. Lấy Lâm Khiếu Đường làm trung tâm, một ngọn hỏa diễm cao tới hơn mười trượng đã hình thành.

Mới xuất hiện một cường viện, trong nháy mắt liền bị giải quyết, nên nhất thời tất cả mọi người đều không kịp phản ứng. Sắc mặt Tát La Gia tái nhợt nhìn ngọn hỏa diễm thật lớn, sóng nhiệt ập tới, mỗi viên đất hòn đá xung quanh đều bị hỏa diễm hòa tna.

Vẻ mặt Tạp Tây Lỵ Á khiếp sợ, lẩm bẩm nói:

- Tiểu tử này cũng quá ngu ngốc đi, mới đối mặt đã bị giết chết, ít nhất cũng phải biết chạy một chút chứ!

Áo La Lạp không biết là tức giận hay hối hận, hoặc là oán hận cắn răng nói:

- Cặn bã vẫn chỉ là cặn bã, so với ngày trước y như nhau, một điểm tác dụng cũng không có!

Trên mặt Ốc Trát nở nụ cười xấu xí vô cùng, hắn chỉ biết, chỉ cần một chút thủ đoạn đã có thể giết chết những tên vô dụng này rồi. Địa vương giai thì đã sao? Chỉ cần không bước chân vào đại tu sư hậu kỳ thì vĩnh viễn cũng không biết được có bao nhiêu chênh lệch.

- Không phải như vậy chứ, tên họ Lâm kia tuyệt đối không thể khinh địch bị giải quyết nhanh như vậy được!

Đứng trong đám người, Nạp Lan U thì thào nói, từ lúc Lâm Khiếu Đường xuất hiện, nàng vẫn chìm trong nỗi kinh ngạc cùng vui sướng mà thật lâu không có phục hồi lại tinh thần, lúc này tựa hồ chỉ có nàng là người duy nhất tin tưởng chắc chắn Lâm Khiếu Đường không chỉ có như vậy.

Cảm thụ của Nạp Lan U so với chúng tu luyện giả Đại Lục Minh Tây mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, dù sao Lâm Khiếu Đường và nàng cùng là người đến từ một phương, bên trong có một loại tình cảm không thể nói bằng lời, huống chi nàng hầu như là người chứng kiến cả quá trình Lâm Khiếu Đường biến đổi từ một tên phế vật cho đến một nhân vật tầm cỡ như bây giờ.

Ốc Trát thấy thời gian thiêu đốt không sai biệt lắm, vung tay lên, một hỏa thủ phóng ra ngoài, muốn bắt linh nguyên ngay khi xuất hiện.

Thế nhưng hỏa thủ còn chưa tiếp cận hỏa diễm đã bị một tử kim thủ đột nhiên xuất hiện đánh tan nát.

Ngay lúc này, hỏa diễm đột nhiên kịch liệt lui lại, phảng phất như bị một cái gì đó thôn phệ, phút chốc đã biến mất không còn.

Lâm Khiếu Đường lông tóc vô sự đứng yên tại chỗ, mặt đất bốn phía xung quanh trở nên khô cằn, chỉ có duy nhất một vòng tròn dưới chân hắn còn bình thường, chỉ là trên bàn tay đã phóng ra một đoàn lam hỏa.

Một thân tập hợp hai đại nguyên hỏa, lại càng thôn phệ Dung hồn yêu hỏa trở thành bổn nguyên chi hỏa, song song luyện hóa bổn nguyên chi hỏa làm linh hồn chi thể.

Ở dưới hạ giới này, bất luận loại hỏa công nào công kích tới Lâm Khiếu Đường đều có vẻ rất buồn cười, kiểu như là muốn độc chết hắn, mà độc nguyên đối với hắn thì…

Nhìn Lâm Khiếu Đường bình yên vô sự, mấy tu luyện giả địa vương giai đều hiện nên vẻ nghi hoặc và ngạc nhiên, loại hỏa diễm cường liệt như vừa rồi, coi như là bọn họ cũng rất khó toàn thân thoát ra, mà những tu luyện giả xung quanh càng chấn kinh sợ hãi.

Trong miệng Áo La Lạp lẩm bẩm, thanh âm phi thường nhỏ nhẹ, căn bản nghe không thấy rõ ràng, mà trên thực tế ngay cả chính nàng cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì.

Tạp Tây Lỵ Á cổ quái nhìn thoáng qua vị thánh nữ Đạt Khắc giáo, người đã cùng chính mình tranh đấu hơn một trăm năm trước, tựa hồ từ lúc tên tiểu tử kia xuất hiện, tinh thần của nàng có điều gì đó kỳ quái.

- Ốc Trát, không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn nóng vội như trước đây, ngày trước tại ma pháp cấm địa cũng là như vậy. Lão già kia, Lâm mỗ ngày hôm nay cho ngươi kiến thức được thế nào mới là chân chính ma pháp hỏa hệ!

Đôi con mắt đen của Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên sáng ngời, hỏa diễm màu lam trên tay bắt đầu thiêu đốt kịch liệt.

Bùng.

Hỏa diễm trong tay Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên trở nên vô cùng chói mắt. Lâm Khiếu Đường khẽ niệm, hai luồng hỏa diễm màu lam đã hóa thành hai con giao long bay lên, tựa như xuyên qua không gian, thời gian bộc phá ra hỏa lực cường đại.

- Từ lúc nào Tiểu tử này lại biết ma pháp?

Áo Phỉ Khắc bị Hải giáp viên đẩy lui, nghi hoặc nhìn hai con hỏa long màu lam đang gào thét.

Về phần ma pháp, lâm Khiếu Đường tự nhiên một chút cũng không thông, bất quá đạo pháp và ma pháp vốn có hiệu quả tương tự, chỉ cần thủ đoạn che dấu cao minh một chút cũng có thể làm giả, tuy là bản chất có chút khác nhau nhưng hiệu quả lại không khác nhiều lắm.

Ốc Trát kinh hãi, cuống quýt thao túng hơn mười mặt tinh thuẫn che trước người.

Bang, bang, bang, bang…

Những mặt tinh thuẫn bị giao long lam sắc trùng kích căn bản không chịu nổi, vừa khi tiếp xúc với hỏa diễm màu lam đã lập tức bị hóa khí.

Hơn mười mặt tinh thuẫn trong nháy mắt bị thiêu dụi toàn bộ, Ốc Trát kinh hãi vô cùng. Đúng lúc này, một thân ảnh thật lớn màu lục lam giao nhau bỗng nhiên xuất hiện, hai đôi bàn tay khổng lồ túm chặt lấy cổ hai con giao long, chính là Hải giáp viên đã lao tới ứng cứu.

- A…a…a…!

Một tiếng rống thật lớn vang lên.

Oành.

Giao long màu lam trên không trung nổ mạnh một tiếng rồi biến mất.

Hỏa diễm màu lam bị bạo tạc bao vây lại Hải giáp viên và Ốc Trát bên trong, phảng phất như muốn nhanh chóng thôn phệ bọn họ, nhưng rất nhanh đã bị một cỗ ma dương khí trấn áp lại dần dần biến mất.

- Tên này thật lợi hại, dĩ nhiên không hề sợ hãi nguyên hỏa thiêu đốt!

Con ngươi Lâm Khiếu Đường hơi khép lại, ngoài dụ liệu nhìn Hải giáp viên, hai tay của hắn đã cháy đen, nhìn như bình thường nhưng chỉ sợ hơn phân nửa đã bị thương.

Các vị tu luyện giả địa vương giai một lần lại một lần luân phiên công kích Hải giáp viên nhưng không mảy may tổn thương được hắn, đầu súc sinh này lần đầu tiên thực sự nếm mùi thương tổn, có thể không làm ảnh hưởng đến sức chiến đấu nhưng ít nhất chứng minh hắn không phải là không thể xâm phạm.

- Tiểu tử thối, ngươi làm cho ta đau quá! Đau quá a!

Hải giáp viên rít gào nói, bàn tay thật lớn lộ mở ra, một thanh cự phủ đã trong tay.

Mấy người Mông Tạp cũng không hề nhàn rỗi, vẫn luôn nắm lấy cơ hội tiến hành công kích, nhưng Hải giáp viên đối với công kích của bọn họ chẳng thèm để ý, nếu không phải chỉ di động trong một phạm vi hạn chế, lại phải quan tâm bảo vệ Ốc Trát, Hải giáp viên đã sớm giải quyết bốn người đang vây quanh mình từ lâu rồi.

Đương nhiên bảo hộ Ốc Trát không phải là việc vô ích, không có vị pháp sư này, Hải giáp viên cũng không thể chịu đựng được năm tên tu luyện giả địa vương giai công kích ma pháp tầm xa kia, bằng không năm người Tạp Tây Lỵ Á hoàn toàn có thể đánh hắn trọng thương.

Trên thực tế, ngay từ đầu, chiến cuộc đã phân chia làm hai loại là cận chiến và viễn chiến. Nhân số song phương tuy là chênh lệch nhưng là thực lực công thủ đều rất cân đối.

- Chịu chết đi!

Hải giáp viên điên cuồng hét lên, cơ nhục như giáp sắt bắt đầu gồ lên trên thân thể, cự phủ trong tay đã mạnh mẽ vung lên chém xuống.

Thủ đoạn công kích cực kỳ nguyên thủy, nhưng nếu thi triển dưới tay một vị đại tu sư địa vương giai hậu kỳ thì uy lực của nó không kém hơn bất cứ thủ đoạn công kích hoa lệ nào.

Lực lượng thật lớn được truyền vào thanh cự phủ làm cho nó hóa thành một đạo hư ảnh bắn ra ngoài, tưởng chừng như muốn bổ cả không gian ra vậy.

Không ai hoài nghi một phủ này có thể bổ tan cả ngọn núi.

Lâm Khiếu Đường động tay một cái, một đoàn lam hỏa bừng bừng phóng lên cao, muốn thôn phệ cự phủ kia.

Thanh cự phủ được luyện chế đặc thù, dĩ nhiên nguyên hỏa không thể hoàn toàn thiêu đốt, cự phủ đã xuyên qua hỏa cầu trực tiếp bổ thẳng tới mặt Lâm Khiếu Đường.

Cự kiếm trong tay Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên giơ lên.

Keng.

Một tiếng va chạm chói tai vang lên.

Nửa đoạn cự phủ đánh vào cự kiếm, Lâm Khiếu Đường ngạnh kháng liền bị đẩy lui lại hơn hai mươi trượng mới có thể dừng thân hình lại, hổ khẩu hai tay đã rách toạc, lực lượng của Hải giáp viên đúng là không thể tưởng tượng được.

Một phủ nữa lại đánh tới, nhưng lúc này là từ bên hông, Lâm Khiếu Đường còn chưa kịp đứng vững đã lại phải ngăn cản rồi lướt ngang hơn hai mươi trượng, lại một phủ, Lâm Khiếu Đường lại ngạnh kháng.

Cứ như vậy năm phủ bổ tới, Lâm Khiếu Đường cách Hải giáp thú càng ngày càng gần. Súc sinh này phóng ra cự phủ dĩ nhiên lại có thể biến đổi phương hướng, thậm chí là thu trở về, cái này y như đang điều khiển pháp bảo chiến đấu vậy, biến hóa vô cùng.

Bất quá làm như vậy, Hải giáp viên không thể bận tâm sang hướng khác, chỉ có thể dùng da thịt cứng như cương thiết đón đỡ công kích của mấy người Tát La Gia, nên lúc này lân giáp trên người đã bị rạn nhiều chỗ nhưng vẫn chưa bị xuyên thủng.

Lâm Khiếu Đường rơi vào thế bị động, sắc mặt không khỏi ngưng trọng, bất quá ai cũng không chú ý tới trong đôi mắt hắn lại xẹt qua một tia tinh quang.

Trong vòng ba mươi trượng, Hải giáp viên âm lãnh cười, trong tay xuất hiện cự phủ nhưng lúc này không ném mạnh ra ngoài mà dưới chân đạp mạnh một cái, mặt đất trong nháy mắt bị xé thành hố sâu, lực lượng một bước này quả thực là kinh khủng.

- Chết đi!

Hải giáp viên dữ tợn hét lớn một tiếng, hai tay nắm chặt cự phủ hướng về phía Lâm Khiếu Đường phóng ra.

Cận chiến với Hải giáp viên tuyệt đối là một hồi ác mộng, súc sinh này căn bản là lực vương địa vương giai hậu kỳ, thủ đoạn công kích đều không thoát được hai chữ cự lực.

Nếu nói trước hỏa mãng của Ốc Trát, trong mắt mọi người còn một điểm may mắn, nhưng lúc này Lâm Khiếu Đường trong mắt bọn họ đã không hề khác so với một thi thể.

Nhưng sau một khắc, mọi người lại một lần nữa phát hiện, phán đoán của bọn họ vô tri đến cỡ nào.

Keng, keng, keng…

Từng đạo thanh âm như thiểm điện vang lên.

Thanh cự kiếm trong tay Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên lóe ra quang mang màu vàng vô cùng chói mắt, trong nháy mắt phủ lên toàn bộ thân kiếm, từng đạo giao thoa xuất hiện. Hồ quang màu vàng quay tròn xung quanh thân kiếm.

Cùng lúc đó, sau lưng Lâm Khiếu Đường, trong nháy mắt hiện ra một đôi cánh trong suốt lập lòe hồ quang màu vàng.

Ầm.

Hải giáp viên dùng toàn lực bổ xuống một phủ nhưng đã bổ vào khoảng không, chỉ thấy tử ảnh nhoáng lên đã hiện ra phía sau Hải giáp viên.

Bạn đang đọc Đấu Y của Mộc Thang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.