Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giáo huấn đệ tử đại nguyên lão

Phiên bản Dịch · 2822 chữ

Biểu tình cùng lời nói của Hồ Mị Nhi đã làm cho mấy vị nguyên lão hơi chút dao động, bọn họ vốn có cùng tình huống như Hồ Mị Nhi, mấy mươi năm qua chuyên tâm tu luyện, thế nhưng tu vi vẫn trì trệ không tiến, nhìn không ra được một tia hi vọng.

Ngay lúc mấy vị nguyên lão còn do dự, một vị lão giả mặc bạch bào chậm rãi tiến lên, thu lấy đám trung cấp nguyên thạch vào trong túi trữ vật.

Các vị nguyên lão đều kinh dị, hiển nhiên đối với việc Thiên Cực Lão Nhân đứng ra cảm thấy rất ngoài dự liệu. Người này có tiếng tham sống sợ chết, gần mấy mươi năm qua trầm mê tại song tu thuật, tu vi không tiến còn thụt lùi, cho dù tất cả mọi người có đi vào cốc, chỉ sợ hắn cũng sẽ co đầu rút cổ phía sau, không chịu ló mặt ra.

Ngay cả ba vị nguyên lão, sắc diện vốn không chút biểu tình cũng phải khẽ nhúc nhích, tựa hồ nhìn Thiên Cực Lão Nhân có thể đứng ra, không chỉ có một tia kinh ngạc, mà còn có cả một tia không thể lý giải.

Lão giả lưng gù vẫn thu mình tại một góc nhìn lại Thiên Cực Lão Nhân có phần không rõ, đối với cử động của người kia hiển nhiên không thể tiếp thu cho được.

“Lão phu nguyện đi!”

Thiên Cực Lão Nhân thu hồi nguyên thạch sau đó đơn giải nói một câu liền trở lại chỗ ngồi.

Trên mặt Hồ Mị Nhi hiện lên một tia thất vọng. Hành binh ngược lại dù có nguy hiểm thế nào, nàng cùng sẽ không hề e ngại, thế nhưng muốn cùng lão già đáng ghét như kia đồng hành, thực sự không gì khó chịu hơn nữa.

Lâm Khiếu Đường cẩn thận ngụy trang khí nguyên bản thân, lại tỉ mỉ quan sát biểu tình biến hóa của từng người, càng vận kim mang tuệ nhãn thận trọng dò xét.

Chỉ thấy ánh mắt Thượng Vân Chân Nhân rất bí mật liếc sang Thổ Nham Lão Quái, nếu không phải bản thân Lâm Khiếu Đường có được kim mang tuệ nhãn, cho dù có nhìn thẳng đi nữa cũng khó có thể nhận ra biến hóa trong mắt Thượng Vân Chân Nhân.

Lúc này Thổ Nham Lão Quái nhất thời đứng lên, bàn tay vừa động liền thu lại đống nguyên thạch vào trong tay áo rộng, sau đó thanh âm khàn thô của Thổ Nham Lão Quái tùy ý vang lên:

“Lão phu rất muốn nhìn một chút xem bên trong thượng cổ ma cảnh này rốt cuộc hung hiểm ra sao mà luôn bị thế nhân cho là đáng sợ, lão phu ngược lại càng muốn đi vào thử một phen.”

Lời nói này thực ra lại phù hợp với tính cách của Thổ Nham Lão Quái, chư vị nguyên lão đồng thời thở phào một hơi, nhưng lại có chút tiếc nuối, chính bởi theo đó đã hoàn toàn mất đi cơ hội, mà sự tiếc nuối mỗi lúc lại càng lớn hơn. Không thể lấy được trung cấp nguyên thạch chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là nếu vào cốc thành công, càng có khả năng rất lớn thu được bảo tàng, dựa theo quy củ, mỗi khi tìm được bảo tàng thì người tìm được sẽ là người có quyền ưu tiên chọn trước.

Bất quá nếu tất cả đã được xác định hoàn thành, có hối hận cũng là vô dụng thôi.

Ba vị đại nguyên lão nói qua vài điểm cần chú ý khi vào cốc rồi liền để cho chúng nguyên lão giải tán, cũng không nói thêm gì mà chỉ nhắc ba vị nguyên lão sấm cốc ba ngày sau tập hợp tại Đại Hiên tiền điện, đến lúc đó sẽ có năm trưởng lão cùng một số đệ tử cùng tập hợp rồi xuất phát đi Tù Ma cốc.

Lâm Khiếu Đường vừa ra khỏi nghị sự đường liền chú ý tới bên phòng nghỉ đang truyền đến động tĩnh không nhỏ, nhất thời sắc mặt trầm xuống, chân điểm một cái cả người đã hóa thành đạo bạch mang vượt lên trước mấy vị nguyên lão, trước một bước tiến nhập trong phòng nghỉ.

“Tiện nhân ngươi dám hạ độc với ta, muốn chết!”

Bên trong phòng nghỉ, một gã thanh niên nam tử mặc đạo bào màu xanh mở trừng hai mắt, hung hãn nhìn Tố Tố phẫn nộ quát.

Sắc mặt Tố Tố tái nhợt nhìn sang bên thanh niên nam tử, thân thể mành mai bởi vì tức giận cùng sợ hãi mà lạnh run lên từng hồi, hai tròng mắt càng tràn đầy nước mất ủy khuất, nói không ra lời.

“Tiện nhân này, ngươi cho ngươi là ai? Thực tưởng là thiếp thân nguyên lão sao? Bất quá chỉ là món đồ chơi mà thôi!”

Thanh niên nam tử lần thứ hai quát lớn.

Thanh niên nam tử nói vài câu như vẫn chưa hết tức giận, nhìn hai tay mình đang dần biến thành màu đen, nỗi tức giận trong lòng lại lần nữa dâng lên, khí nguyên trên người theo đó bành trướng, vài tên đệ tử đúng gần đó đều vội vàng né tránh, như rất sợ lây phải tai họa, cũng không có người khuyên can hai vị đồng môn đang tranh chấp, càng có không ít người đứng một bên bày ra một bộ dáng chế giễu, cười xem náo nhiệt.

Giữa lòng bàn tay thanh niên nam tử bỗng hiên hiện ra một ngọn hỏa diễm hừng hực, rồi cả bàn tay bọc trong hỏa diễm đánh về phía Tố Tố.

Sắc mặt Tố Tố trắng bệch, kinh hoàng giương to đôi mắt, biểu tình tuyệt vọng không nói lên lời, chúng đệ tử bên cạnh kinh hô, nguyên bản tất cả mọi người đều cho rằng chỉ là một trận nháo nhào nhỏ, ai ngờ vị thanh niên nam tử vốn là đệ tử đại nguyên lão cư nhiên dám tại trước mặt đông đảo mọi ngươi hạ xuống sát thủ, điều này không khỏi khiến cho mọi người kinh hãi.

“Dừng tay!”

Một tiếng phẫn nộ từ bên ngoài phòng nghỉ truyền tới. Một gã trung niên hán tử mặc võ phục màu lam không biết từ khi nào đã xuất hiện ngoài cửa.

Thanh niên nam tử vừa nghe thanh âm, tâm linh nhỏ bé đã rớt đi phân nửa, nhưng mới rồi đã vận toàn lực vào đôi bàn tay, lúc này có muốn thu lại cũng không được nữa rồi.

Chỉ thấy bàn tay hừng hực hỏa diễm đang nhằm thẳng hướng ngực Tố Tố.

Nói thì chậm nhưng diễn biến lúc đó lại nhanh vô cùng, chỉ thấy một đạo thiểm điện bỗng nhiên hiện lên, gã trung niên hán tử từ bên ngoài cửa cấp tốc lao đến, trong nháy mắt đã chắn tại trước người Tố Tố.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, toàn bộ phòng nghỉ khẽ run lên nhè nhẹ.

Bóng người màu xanh mạnh mẽ bắn lui lại phía sau, đập mạnh vào vách tường, bóng người màu xanh này chính là gã thanh niên nam tử đang muốn đưa Tố Tố vào tử địa.

Phốc!

Một ngụm máu tươi thật lớn phun ra, gã thanh niên nam tử kinh hoàng vô cùng, sợ hãi nhìn lên vị lão giả mặc bạch bào đột nhiên xuất hiện. "Đông" một tiếng đã quỳ xụp xuống:

“Sư thúc tổ tha mạng, đệ tử chỉ là ra chiêu tự vệ mà thôi, người nhìn xem tay của ta đã hoàn toàn biến thành màu đen rồi.”

Tố Tố nhìn thân ảnh màu trắng từ trên trời giáng xuống như người trong mộng, thần tinh ngơ ngác nhìn lên bóng lưng vững vàng trước mắt, trong đầu chỉ là một mảng trống rỗng, trong lòng lại càng nổi lên một cỗ cảm giác kỳ diệu, rất ấm áp, cũng rất kiên định.

Lâm Khiếu Đường lạnh lùng nhìn xuống thanh niên nam tử đang quỳ dưới đất nói:

“Ngươi có biết sát hại đồng môn là tội danh ra sao không?”

Thanh niên nam tử vội vàng dập đầu nói:

“Đa tạ sư thúc tổ kịp thời ngăn cản, giúp cho đệ tử tránh khỏi lỗi lầm!”

Lâm Khiếu Đường liếc mắt tới hán tử mặc lam y đang tới gần, nếu không phải có điều lo lắng, cố kỵ thân phận bại lộ, Lâm Khiếu Đường đã sớm một chưởng đem gã thanh niên này đánh chết.

Hán tử mặc lam y đang tiến lại gần chính là Hỏa Dương Vương Hồng Chiến, mà gã thanh niên nam tử hiện đang quỳ dưới đất chính là Dư Vì, đồ tôn của Hồng Chiến. Người này thiên phú hơn người nhưng tính tình lại cực kỳ hẹp hòi, còn có chút ỷ thế hiếp người.

Hồng Chiến dẫn hắn tới đây chính là muốn cho hắn hiểu biết hơn, nhưng cũng không có nghĩ đến hắn lại dám làm loạn đến nông nỗi này, cư nhiên dám trước mặt đông đảo mọi người hạ sát chiêu với người đồng môn.

Khóe miệng Thiên Cực Lão Nhân do Lâm Khiếu Đường hóa thân khẽ lộ ra một tia cười nhạt, liếc mắt sang Hồng Chiến sau đó vung tay mạnh mẽ hạ xuống ngực thanh niên nam tử một chưởng.

Thanh niên nam tử đang quỳ dưới đất lăn ra xa hơn trượng, sắc mặt thống khổ vạn phần, thân thể bị một cỗ khí nguyên kỳ quái bao bọc lấy, khí nguyên bản thân không ngừng bị ăn mòn, tu vi nhanh chóng giảm sút.

Mọi người đều kinh hãi, ai cũng không nghĩ tới, Thiên Cực Lão Nhân dĩ nhiên ngay cả mặt mũi Hồng Chiến cùng không muốn dành cho, lại dám trước mặt phế đi đồ tôn của hắn, đúng là hiếm thấy.

“Hồng nguyên lão, sự việc ngươi cũng thấy toàn bộ, lão phu xuất thủ thay ngươi dạy dỗ đồ tôn một chút, ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.

Hồng Chiến liếc mắt nhìn đồ tôn đã bị phế bỏ, ngược lại không hề tức giận. Người này nếu không hối cải, chẳng bằng cé phế bỏ đi, đỡ phải ngày sau gây ra đại họa không thể bù đắp.

“Hồng mỗ còn muốn đa tạ Thiên Cực nguyên lão đã lưu lại tiện mệnh của hắn, ba ngày sau nhập cốc, mong rằng Thiên Cực nguyên lão không nên vì việc này ảnh hưởng.”

Hồng Chiến vừa nói chuyện, vừa kỳ quái nhìn lướt qua Thiên Cực Lão Nhân, cảm giác lão nhi này có điểm kỳ quái, nhưng một hồi thâm hỏi cũng không có kết quả gì.

“Đại nguyên lão cé an tâm, việc này quan hệ đến một mạch đại nghiệp phát triển sau này của bản môn, lão phu chắc chắn sẽ tận lực, cáo từ!”

Lâm Khiếu Đường xoay người, ôm lấy eo thon Tố Tố hướng bên ngoài bay đi.

Chúng đệ tử đều không dám liếc mắt, toàn bộ tránh gọn một bên, vài tên nữ đệ tử nhìn về phía Tố Tố với nhãn thần kỳ quái, từ hèn mọn chuyển biến thành ước ao, thầm nghĩ nếu là chính mình cũng có một vị nguyên lão biết bao dung thu nhận làm thiếp cùng song tu, cho dù đối phương có già lão như thế nào cũng không quan trọng.

Lúc này không ít nguyên lão đều đứng một bên ngoài hành lang, đối với tất cả sự tình phát sinh trong hành lang đều nghe hiểu rõ ràng, cùng lúc nhìn Thiên Cực Lão Nhân ôm thiếp thân đi ra, sắc mặt ai nấy đều hiện lên một vẻ cổ quái.

Kỳ quái nhất phải kể đến lão giả lưng gù kia, trong mắt người này không ngừng lóe ra những tia bất định, hiển nhiên đối với cử động của Thiên Cực Lão Nhân có vẻ có chút lo lắng.

Mọi người tản đi, Hồng Chiến, Thượng Vân Chân Nhân cùng U Minh Lão Tổ tụ tập lại phòng nghỉ, dựng lên một đạo bình chướng rồi tại bên trong đối thoại, bên ngoài rất khó có thể thám thính nửa phần.

“Hồng huynh, ngươi đối với việc Thiên Cực Lão Nhân tự nguyện nhập cốc thấy thế nào?”

Thượng Vân Chân Nhân vuốt bộ râu trắng dài thanh phong đạo cốt, trước tiên hỏi.

“Theo thám tử hồi báo, hiện tại Thiên Cực Lão Nhân chính là nhân vật then chốt ẩn núp tại bản tông, theo lý thuyết sẽ không nguyện ý nhập cốc, sống yên ổn chờ đợi thời cơ mới phải. Tù Ma cốc vốn là nơi phi thường, xác xuất không trở về là vô cùng lớn, cho tới nay tu luyện giả nhập cốc có thể toàn thân trở ra chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa đều là người tu vi cao thâm, xứng danh đại nhân vật một thời, nếu không có đại huyền cơ nào đó, Thiên Cực lão nhi tuyệt đối sẽ không có lý do nhập cốc!”

Hồng Chiến suy đoán nói, trên mặt còn hiện lên một vẻ không giải thích nổi.

Đứng tại trước mắt hai người là một vị hán tử mặc hắc bào, hai tay chắp sau lưng, nghe được lời đối thoại của hai người liền hoãn tiếng nói:

“Các ngươi lẽ nào không phát hiện Thiên Cực Lão Nhân này ngày hôm nay so với trước đây có chút biến hóa sao?”

“Tu vi tựa hồ lại tiến thêm một bậc, đã đột phá quan khẩu linh hồn giai trung kỳ. Khí nguyên trên người rõ ràng so với trước đây mạnh hơn không ít.”

Thượng Vân Chân Nhân có điều phát hiện nói.

“Nhớ kỹ ba năm trước đây tại bên ngoài Đại Hiên tiền điện, ta cùng với Thiên Cực Lão Nhân có gặp qua một lần, bản lĩnh xu nịnh của lão nhi này không nhỏ, hơn nữa rõ ràng đối với ta có chút sợ hãi, thế nhưng hôm nay vừa thấy dường như đã thay đổi, càng nói không hề bận tâm đem một thân tu vi nghiệt đồ kia trước mặt ta phế bỏ.”

Hồng Chiến trầm tính cũng không thể lý giải, vẫn nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, mà Thiên Cực lão nhi hôm nay biến đổi lại quá nhanh đi.

“Hiện tại tu luyện giả của Đại Hạ ẩn núp trong phái ta có bao nhiều người vẫn còn chưa biết được, bọn họ chuẩn bị động thủ lúc nào, áp dụng thủ đoạn gì, có bao nhiêu người trong ứng ngoại hợp chúng ta cũng không biết. Thiên Cực Lão Nhân hiện tại là đầu mối đã được xác định, vô luận hắn có biến hóa như nào cũng không cần phải quan tâm đến, chỉ cần giám sát chặt chẽ người này là được, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, cuối cùng rồi cũng sẽ lộ ra sơ hở. Lần này nhập cốc bí mật đưa thêm nhiều nguyên lão là được, chỉ e có biến cố, để cho Đại Hạ Quốc chiếm tiện nghi thì quả thực cái được không bù nổi cái mất.”

U Minh Lão Tổ thận trọng nói.

“Lão tồ nói đúng, Thiên Thực lão nhi lần này nguyện ý đi quá mức cổ quái, nói không chừng tu luyện giới Đại Hạ Quốc lại an bài âm mưu nào đó, chúng ta phải cẩn thận mới được.”

Thượng Vân Chân Nhân đồng ý nói.

“Ai, đáng tiểu nha đầu Uyển Nhi kia lần này trêu vào đại họa, bằng không lấy những bảo bối và tính cách của nha đầu này, lại cộng thêm tu vi sư giai đỉnh cấp mà vào, nhất định sẽ tìm được tin tức, càng có thể toàn thân trở ra.”

U Minh Lão Tổ thờ dài nói.

“Ha ha. Lão Tổ hà tất phải tiếc hận, Uyển Nhi nhân họa đắc phúc, được tiến vào Tiềm Long Viện, tuy là đã đem không ít bảo bối Lâm Liệt lưu lại giao cho Thái Âm Thiên Quân, thế nhưng quy ta nhìn không có bao nhiêu tác dụng, ngậm bồ hòn làm ngọt là điều chắc chắn đối với Thái Âm Thiên Quân rồi, đợi khi Uyển Nhi rời khỏi Tiềm Long Viện, tu vi nhất định đã nâng cao nhiều. Hơn nữa Tử Long Thần Công Lâm Liệt dạy, có thể nói uy lực khó lường, Lão Tổ đổi với Lâm huynh coi như đã tận tình.

Hồng Chiến khẽ cười nói.

Bạn đang đọc Đấu Y của Mộc Thang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.