Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trao đổi. (Thượng)

Phiên bản Dịch · 3645 chữ

Tuy rằng Mộ Dung San tuyên bố với đệ tử Linh Nguyệt Phong nàng bế quan tu luyện nhưng dường như cũng không phải vậy, thỉnh thoảng vẫn luôn tạt qua dược viên, Lâm Khiếu Đường tự nhiên là không dám lơi lỏng, như cũ nghiêm chỉnh chăm sóc dược viên.

Bởi vì bên trong dược viên không trồng thứ dược thảo quý hiếm nào, bình thường mọi người cũng chẳng cần đến nên thật ra nơi này tương đối thanh tịnh. Tuy rằng có rất ít người vãng lai, nhưng Lâm Khiếu Đường cũng không vội và bế quan mà chậm rãi nghiên cứu Bạch Sắc Linh Chi, chờ cho đến khi Mộ Dung San triệt để quên nơi này đi đã.

Nửa năm sau, Mộ Dung San rốt cục cũng buông tha không giám thị Lâm Khiếu Đường nữa, trái lại nàng còn cảm thấy rất nực cười với thần kinh của mình, người kia làm sao mà có tu vi cao như vậy, đây căn bản là chuyện không có khả năng.

Những ngày tháng thoải mái của Mộ Dung San lại sắp hết, Hầu Tử Kiện đã nhận được nghiêm phạt đích đáng, không những phải chịu xử trí của môn phái, mà ngay cả Hầu gia cũng tước đoạt đi quyền lợi của hắn, sau sự kiện lần này, Hầu Tử Kiện hoàn toàn trở thành tầng lớp hạ lưu, bị môn phái cùng gia tộc vứt bỏ.

Thế nhưng quan hệ giữa Hầu gia và Mộ Dung gia không hề vì thế mà ảnh hưởng, trái lại càng trở nên chặt chẽ, sự tình của Hầu Tử Kiện đối với Hầu gia mà nói thực chất không có ảnh hường gì, thế nhưng đối với danh dự gia tộc vẫn có chút dao động.

Hầu gia đối với việc này cũng ghi hận ở trong lòng, cho rằng đó đều là lỗi ở Mộ Dung San, sự tình hoàn toàn có thể âm thầm giải quyết, không nên công khai xử lý, rõ ràng là muốn làm khó Hầu gia, sau khi đồng ý để Hầu Tử Kiện cùng với Mộ Dung San xóa bỏ hôn ước thì lại chỉ định một gã con cháu Hầu gia khác lập hôn ước cùng nàng.

Đòi hỏi này vô cùng bá đạo, ý tứ có phần khi dễ Mộ Dung gia không có người, thế nhưng chung quy lại, thực lực của Mộ Dung gia đã yếu đi rất nhiều, sau khi kéo dài được vài tháng thì vẫn đáp ứng, Mộ Dung San tự nhiên lại trở thành vật hi sinh.

Mộ Dung San đối với việc này cực kỳ bất mãn, thế nhưng chút sức lực đơn bạc của nàng cũng không thể đối kháng lại được áp lực của gia tộc cả hai bên. Huống hồ tu vi của nàng căn bản đã định hình, muốn cao thêm một tầng nữa rất ít có khả năng, một người tu vi sư giai chung quy không hề có quyền phát ngôn gì. Cũng may Linh Nguyệt Tiên Tử hiện đang bế quan, hôn sự tuyệt đối không thể tiến hành ngay được, chỉ có thể ước định xuống mà thôi.

Giành được sự hòa hoãn của hai gia tộc, Mộ Dung San lại có một viên "đại sư đan" cướp được từ trên người Hầu Tử Kiện nên quyết định lại bế quan thêm một lần nữa. Mộ Dung San đã từng mang theo một viên "đại sư đan" được sư phụ tặng, bế quan tám năm, kết quả cuối cùng lại là thất bại.

Nếu như muốn hoàn toàn thoát khỏi khống chế của gia tộc nàng nhất định phải bước vào được cánh cửa đại sư giai, Mộ Dung San biết rất rõ, chỉ cần nàng tiến được vào đại sư giai, gia tộc liền không thể nào tiếp tục khống chế bản thân, mà lại càng đem bản thân cung phụng như trưởng lão, cho dù là Hầu gia cũng sẽ không dám đắc tội với một người tu vi đại sư giai, đương nhiên là không dám to tiếng cùng mình.

Mang theo tâm lý kiên quyết không thành công cũng thành nhân, Mộ Dung San tiến vào thạch thất tu luyện.

Đối với sự tình ngoại giới, Lâm Khiếu Đường hầu như đều biết hết, việc gì cũng không qua được ánh mắt và lỗ tai của Tham Thị Thú. Những con vật nhỏ thế này, thả ra vài con căn bản không người nào phát hiện ra được, nếu như những con giáp trùng có hình thể cỡ này lại thêm nội liễm đi nguyên lực thì cho dù là tu vi linh hồn giai trong lúc không chú ý cũng vô pháp phát hiện ra sự tồn tại của chúng.

Hoàn cảnh yên ắng của Linh Nguyệt Phong chính hợp với ý của Lâm Khiếu Đường, Linh Nguyệt Tiên Tử bế quan, Tiểu Mộ Dung San cũng bế quan, mấy vị sư thúc khác cấp bậc quản sự thì quanh năm suốt tháng ở bên ngoài thu thập tài nguyên tu luyện, còn lại vài người cũng là chuyên tâm tu luyện không để ý chuyện bên ngoài.

Cái dược viên không có gì quan trọng này nhanh chóng "được" mọi người quên lãng, nhưng ngay lúc Lâm Khiếu Đường tiến vào bên trong địa huyệt do bản thân kiến tạo ở trên núi bế quan thì vị sư phụ chưa từng gặp mặt của hắn lại xuất quan.

Khi Lâm Khiếu Đường đã sắp xếp tất cả vừa muốn rời khỏi dược viên đi vào địa huyệt thì lại cảm thấy một cỗ khí nguyên quen thuộc xuất hiện ở bên ngoài dược viên.

- Lâm sư đệ, ở đâu vậy?

Thanh âm Thái sư huynh rất nhanh đã truyền đến.

Lâm Khiếu Đường trực tiếp mở kết trận, Thái sư huynh vẻ mặt vui sướng nói:

- Lâm sư đệ, sư phụ xuất quan rồi, triệu tập các đệ tử tập hợp!

Lâm Khiếu Đường càu mày nói:

- Có việc gì gấp sao?

Thái sư huynh vẻ mặt thật thà hiện lên vẻ mờ mịt trả lời:

- Ta cũng không rõ lắm, sư phụ lão nhân gia bảo ta đi khắp nơi truyền lời, ta liền đi thôi!

Lâm Khiếu Đường bất đắc dĩ đành phải theo Thái sư huynh đi tới Bán Nguyệt Nhai của Linh Nguyệt Phong, đó chính là địa khu riêng của vị sư phụ trên danh nghĩa của hắn.

Khi Lâm Khiếu Đường cùng với Thái sư huynh tới được Bán Nguyệt Nhai, đã có bốn gã đệ tử áo xanh tới rồi, đang chụm đầu vào nói chuyện với nhau, tất cả mọi người đều rất quen thuộc.

Trong bốn gã đệ tử phải kể tới một người nho sinh trung niên có tu vi cao nhất, đã đạt tới sĩ giai đỉnh phong, nguyên lực trên người cực kỳ sung túc, tư chất cũng không tệ, có thể thấy rằng trùng nhập sư giai chỉ là vấn đề thời gian.

Vị trung niên nho sinh này thấy Lâm Khiếu Đường cùng Thái sư huynh tiến vào, liếc mắt nhìn hai người rồi lập tức hướng về một gian nhà đá rất lớn cách đó không xa cung kính nói:

- Sư phụ, người đã đến đông đủ rồi ạ!

Lâm Khiếu Đường hơi có chút cảm thấy ngoài ý muốn, vị sư phụ Mục Tình này lại chỉ có sáu vị đệ tử, nhưng nghĩ đến Linh Nguyệt Tiên Tử hành sự trầm tĩnh, ngược lại cũng có thể hiểu được.

Cửa nhà đá chậm rãi mở ra, một nữ tử đoan trang xinh đẹp từ bên trong đi ra, dáng vẻ cô điển u nhã, một đôi nhãn tình thâm thúy mờ ảo, có một khí chất cao nhã không nói nên lời.

Trong ánh mắt Lâm Khiếu Đường loáng thoáng có vài phần hân thưởng. Thật chẳng ngờ vị sư phụ trên danh nghĩa này lại tuyệt sắc như thế.

Mục Tình nhìn lướt qua sáu người, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người của Lâm Khiếu Đường cùng Thái Quang Hằng - Thái sư huynh. Sau khi quan sát một phen, bèn nói:

- Hai người các ngươi chính là đồ đệ mới nhập môn mà chưởng môn sư huynh phân phái cho ta phải không?

- Đồ nhi bái kiến sư phụ!

Thái Quang Hằng ngược lại rất thức thời, trực tiếp quỳ xuống dập đầu.

Lâm Khiếu Đường thì lại chỉ hơi hơi khom người, nói:

- Ra mắt sư phụ!

Gọi như vậy là đã chịu thiệt rồi, nếu như phải quỳ xuống nữa thì Lâm Khiếu Đường kiên quyết không chịu, chưa cần nói đến dưới đầu gối nam nhi có hoàng kim, Lâm Khiếu Đường này từ trong bụng mẹ đã không có thói quen quỳ trước người khác, việc này đối với Lâm Khiếu Đường mà nói chính là vấn đề mang tính nguyên tắc, cho dù có hỏng việc cũng tuyệt đối không quỳ.

Bốn gã đệ tử khác đối với sự cuồng vọng của Lâm Khiếu Đường nhất thời nảy sinh bất mãn, trung niên nho sinh càng là tức giận không thôi, nói:

- Lâm sư đệ, ngươi đây là thái độ gì, nhìn thấy sư phụ sao không mau quỳ xuống!

- Vì sao ngươi lại không quỳ?

Lâm Khiếu Đường phản bác cực nhanh.

Trên mặt trung niên nho sinh nhất thời vừa đỏ vừa trắng, biện bạch nói:

- Lúc chúng ta nhập môn đã quỳ rồi, còn ngươi, lần đầu gặp sư phụ đương nhiên cần phải quỳ!

- Rắm ngựa!

Lâm Khiếu Đường phun ra hai chữ, thanh âm không lớn không nhỏ nhưng cũng rất rõ ràng, sau đó hướng về Mục Tình chắp tay nói:

- Đệ tử nhập môn được chưởng môn phái vào Linh Nguyệt Phong Bán Nguyệt Nhai tuy không phải là giả, về phần sư phụ mà nói, chẳng qua chỉ là nhận vậy thôi chứ chưa phải là thực, chưa nói đến kỹ nghệ của nhai chủ Bán Nguyệt Nhai cao thấp ra sao, từ khi gia nhập lại càng chưa một lần gặp mặt, kỹ nghệ của đệ tử thật ra lại may mắn được Linh Nguyệt sư tổ truyền thừa, khi gặp mặt sư phụ ngược lại có phần không thích ứng được, vẫn mong sư phụ bỏ quá cho.

- Làm càn, chiếu theo lời ngươi nói như vậy, ngươi hẳn là đồng bối với sư phụ hả?

Trung niên nho sinh quát mắng.

- Không dám, đệ tử chỉ là có chuyện thì nói thẳng, cũng không có ý mạo phạm!

Lâm Khiếu Đường trong lúc nói chuyện cũng không liếc mắt nhìn trung niên nho sinh, vẫn một mực nhìn Mục Tình.

- Ngươi là nhỏ nhất, thời gian nhập môn không lâu nhưng lại rất cuồng vọng, ngày hôm nay để đại sư huynh ta đây thay sư phụ giáo huấn ngươi một phen, miễn cho ngày sau ở trước mặt người ngoài làm mất mặt!

Trung niên nho sinh vừa nói vừa lôi pháp bảo chiết phiến từ trong tay áo ra, tư thế muốn xông lên. Lúc này, bỗng nhiên một cỗ lực lượng mềm mại tiến tới áp chế lấy trung niên nho sinh.

Trung niên nho sinh vừa tiếp xúc với cỗ nguyên lực này liền lập tức dừng lại, đi theo Mục Tình nhiều năm, đối với lực lượng của sư phụ đã quá quen thuộc rồi.

Biểu hiện của Mục Tình cũng không hề có vẻ tức giận, đôi nhãn tình đẹp đến cực điểm ngược lại có chút thú vị nhìn vào gã đệ tử mới nhập môn mà đã cả gan làm loạn này.

- Ngươi là Lâm Khiếu Đường phải không?

Mục Tình ôn nhu hỏi, thanh âm quả nhiên như là tiếng cô cầm rung động.

- Chính là đệ tử!

Lâm Khiếu Đường lần nữa hơi cúi đầu nói.

- Lúc trước đã nghe Mộ Dung sư muội kể, hôm nay xem ra không phải là giả, thảo nào sư phụ lão nhân gia cùng ngươi rất hợp khẩu vị, mà thôi, quỳ hay không quỳ chẳng qua chỉ là hình thức, quỳ mà trong lòng không có thầy chẳng khác nào không quỳ, không quỳ mà trong lòng có thầy là được rồi, Nguyễn Chính Quốc, nhiều năm như vậy mà tính nôn nóng của ngươi vẫn còn chưa đổi được!

- Xin lỗi sư phụ, đồ nhi sai rồi!

Trung niên nho sinh đối với Lâm Khiếu Đường thì trừng mắt trợn mày, nhưng đối diện với Mục Tình lại cực kỳ tôn kính.

Mục Tình nhìn sáu người, khè mĩm cười nói:

- Hôm nay ta đồng thời tập trung các ngươi lại đây cũng không có sự tình gì đặc biệt, chỉ là cho các ngươi gặp mặt nhau, tránh tình cảnh sau này sư huynh đệ gặp nhau mà lại không quen biết. Mặt khác, vi sư bế quan sáu năm, cũng đã lạnh nhạt với các ngươi, bên trong nhai động của ta vẫn còn cất giữ không ít bảo bối, các ngươi đều tự mình tùy tiện chọn đi, mỗi người giới hạn hai loại, nếu như chọn trùng nhau, chiếu theo người nhập làm môn hạ ta trước thì chọn trước, đi thôi!

Ngoại trừ Lâm Khiếu Đường ra, trên mặt năm người kia đều vô cùng vui vẻ bằng lòng, nhanh chóng chạy về phía bên trong nhai động.

Theo sau năm người đó, Lâm Khiếu Đường cũng đành vào trong nhìn qua một lượt cho xong chuyện, đột nhiên lại nghe thấy phía sau truyền đến một âm thanh mềm mại:

- Đường Nhi, nhìn bộ dáng ngươi kìa, không có hứng thú với đồ cất giữ của sư phụ sao?

Một tiếng Đường Nhi này, khiến cho toàn thân Lâm Khiếu Đường đột nhiên nổi lên một trận da gà, cố hết sức giả bộ cười, xoay người lại nói:

- Sao thế được! Đồ nhi đang nóng lòng như lửa đốt đây, ước gì có thêm được hai đôi cánh để phi vào trongđộng!

Trên khuôn mặt Mục Tình treo một nụ cười dị dạng, mang theo chút chua xót nói:

- Còn có điều gì giấu diếm sư phụ sao? Ngươi đã có được lam ngọc quải bội của sư tổ ngươi rồi, trong đó có hơn trăm loại bí thuật chế tác đạo phù cao giai, đâu còn để ý đến những bảo bối tam lưu trong tay sư phụ chứ.

Tròng mắt Lâm Khiếu Đường hơi chuyên, ủ rũ nói:

- Ai, sư tổ lão nhân gia quá để mắt đến đệ tử rồi, đệ tử chẳng qua chỉ là song nguyên môi, tư chất quá kém, lý nào học nổi đạo kỳ thượng tầng của sư tổ, đệ tử tự biết tu luyện vô vọng cũng không có ý trèo cao, gia nhập bản phái bất quá là muốn lánh nạn mà thôi, chỉ sợ rằng phải phụ sự hậu ái của lão nhân gia rồi, ài!

- Đường Nhi, hà tất phải nản lòng, sư phụ ở đây thật ra có mấy bộ thượng tầng tâm pháp thích hợp cho song nguyên môi tu luyện, còn có vài viên đan dược cao phẩm, chỉ cần Đường Nhi chịu dụng tâm, có thể kiên trì mà nói, tiêu tốn thời gian mười năm cũng có thể vào được sư giai, dương thọ tăng thêm trăm năm.

Mục Tình mang chút mê hoặc nói.

Vẻ mặt Lâm Khiếu Đường như không tin vào lỗ tai mình, cả kinh nói:

- Thật sao? Đệ tử tưởng rằng cả đời này đã vô duyên cùng với sư giai rồi!

Mục Tình gật đầu nói:

- Sư phụ sao lại khoác lác với ngươi. Đương nhiên là thật, kỳ thực sư phụ biết rõ nỗi khổ tâm của Đường Nhi mà! Hiện nay sư phụ cũng đang gặp phải bình cảnh, một bức tường này cho dù là hai ba mươi năm tu luyện cũng không mở ra được. Đã có chút nản lòng thoái chí, gần đây nghiên cứu thuật chế phù cũng liên tục vấp phải trắc trở, rất là khổ não, ài!

Mục Tình vươn cánh tay ngọc nhỏ bé chậm rãi đặt lên vai Lâm Khiếu Đường, hương khí khi thờ dài như làn gió mát pha lẫn u hương mơn trớn khuôn mặt Lâm Khiếu Đường, đã lâu không ở gần nữ nhân, lúc này thân thể Lâm Khiếu Đường đã có phần hơi tê dại.

Không phải chứ, sư phụ sử dụng sắc dụ với đồ đệ khiến cho Lâm Khiếu Đường có chút xấu hổ, đối với mục đích của Mục Tình tự nhiên trong lòng hắn hiếu rõ, cô gái này ngược lại có chút tâm cơ. Dùng tình cảm làm dao động, dùng lý lẽ tăng thêm kiêu ngạo, dùng lợi lộc để dụ dỗ, cộng thêm mỹ sắc, đầy đủ mọi thứ, không sợ ngươi không cắn câu.

Nếu không phải Lâm Khiếu Đường tu vi thâm hậu, trải nghiệm phong phú thì với chút khôn vặt của hắn chỉ sợ cũng khó có thể chống đỡ lại được thể tiến công mãnh liệt như vậy.

Lúc này cho dù trong lòng Lâm Khiếu Đường đã rõ ràng, nhưng vẫn cắn câu như cũ, giả vờ tạo ra bộ dáng đắn đo, rồi cắn răng nói:

- Sư phụ, lam ngọc quải bội sư tổ giao cho đệ tử, thực sự đệ tử cũng không cần đến, như thế thật là lãng phí của trời, chẳng bằng tặng lại cho sư phụ ngài vậy!

Nói xong, Lâm Khiếu Đường đã đem ngọc bội đưa tới.

- Thế này sao được?

Mục Tình ngoài miệng nói như vậy, nhưng bàn tay ngọc lại đã vươn ra tiếp nhận lấy ngọc bội.

- Chỉ cần sư phụ có thể truyền thụ cho đệ tử mấy bộ tâm pháp thích hợp, cấp cho vài viên tiên đan, có thể làm cho đệ tử có hi vọng tiến nhập được vào sư giai là đệ tử đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi!

Lâm Khiếu Đường tỏ ra rất hiếu thuận trả lời.

Mục Tình đã xem xong ngọc bội vừa nhận lấy, trên mặt hiện lên một vẻ rung động khó có thể che dấu.

- Đi theo ta!

Lâm Khiếu Đường theo Mục Tình tiến vào trong nhà đá, nàng từ trong nội thất lấy ra mấy bộ sách cùng với một túi đan dược nho nhỏ, nói:

- Đây đều là những thứ vi sư tích góp được bao năm qua, hiện tại tất cả đều giao cho ngươi, ngươi sử dụng cho thật tốt, tương lai tất có thành tựu!

Kết quả Lâm Khiếu Đường lại bất động thanh sắc nhìn mấy thứ đồ, hơi lộ ra vẻ khó nói:

- Đệ tử chắc chắn sẽ khắc khổ tu luyện, chỉ là...

- Chỉ là cái gì?

Mục Tình có chút khẩn trương hỏi, dường như có thể bỏ ra bất cứ thứ gì để trao đổi.

- Chỉ là đệ tử đang trông giữ dược viên, không thể nào hoàn toàn thanh tịnh để toàn tâm tu luyện được!

Lâm Khiếu Đường rốt cuộc cũng nói thẳng ra là sợ bị quấy rầy.

Vẻ mặt Mục Tình hòa hoãn lại, nói:

- Yên tâm đi, vậy thì ta sẽ dặn đệ tử Linh Nguyệt Phong không tùy tiện đến đó là được!

- Như vậy có vẻ không hay cho lắm?

Lâm Khiếu Đường mang chút áy náy hỏi lại.

- Ha ha, Thiên Hà tông có hơn một nghìn núi, dược viên của Linh Nguyệt Phong chúng ta bất quá chỉ là trang trí mà thôi, có ai không hay cơ chứ, bây giờ người cứ về dược viên một mực tĩnh tâm tu luyện là được, có sư phụ ngươi chống đỡ, tuyệt đối sẽ không có người tới quấy rầy ngươi!

Mục Tình cười nói.

Lâm Khiếu Đường nhếch miệng cười, không hề nói gì, mừng rỡ nhìn vài món đồ vật ở trên tay!

Đến khi năm sư huynh đều chọn xong bảo bối đi ra, Lâm Khiếu Đường cùng Mục Tình đã trở lại chỗ cũ, Nguyễn Chính Quốc thấy một màn như vậy rất là khó chịu, nhưng trước mặt sư phụ cũng không dám nói gì, chỉ là hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Khiếu Đường, nhưng hắn lại giả bộ không phát hiện ra.

Sau đó Mục Tình nói thêm vài câu ý tứ rồi để sáu người trở về, lại truyền âm bảo Lâm Khiếu Đường cứ yên tâm tu luyện.

Trở lại dược viên, Lâm Khiếu Đường đợi thêm ba ngày, thả ra Tham Thị Thú để tìm hiểu tin tức.

Mục Tình ngược lại không có nuốt lời, trực tiếp đem dược viên do Lâm Khiếu Đường quản lý trở thành cấm địa của Linh Nguyệt Phong, tự mình đến bên ngoài dược viên đặt tiêu chí cấm địa cùng một đạo mê huyễn kết trận.

Lâm Khiếu Đường cuối cùng cũng có thể yên ổn để quyết tâm tu luyện, khối ngọc bội kia không phải là đem đi cho không, mấy bộ đạo kỳ Mục Tình đưa cho Lâm Khiếu Đường cùng với túi đan dược nhỏ cũng không phải là hàng dởm, khi vào sư giai xem ra cực kỳ trân quý, chẳng qua đối với Lâm Khiếu Đường mà nói chỉ là đồ vô dụng.

Trải qua nửa năm điều chỉnh cùng chuẩn bị, Lâm Khiếu Đường rốt cuộc cũng lấy ra một viên Linh Vương đan kim quang lấp lánh.

Bạn đang đọc Đấu Y của Mộc Thang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.