Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vật phẩm tầng thứ tư và hy vọng xa vời tầng thứ năm.

Phiên bản Dịch · 2919 chữ

Tính tình của Mông Tạp tuy rằng thô bạo, thế nhưng đối mặt với quái vật cấp địa vương giai không tránh khỏi lộ ra khiếp ý, âm thầm kêu khổ, nguyên khí lực thiếu nữ này phát ra coi như là Ốc Trát cũng có điểm thua kém, hiển nhiên đã đến tiêu chuẩn hậu kỳ, tùy thời có thể bóp chết chính mình, cung may bản thân không quá xung động.

- Tiền bối, đã lâu không gặp, tiền bối đối với các vật phẩm tầng thứ tư cũng cảm thấy hứng thú hay sao?

Ngay khi Mông Tạp đang không biết làm như thế nào cho phải, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh hiếu kỳ của Áo Phỉ Khắc.

Thiếu nữ vừa nhìn thấy Áo Phỉ Khắc, cơn tức giận giảm đi không ít, lạnh lùng nhìn thoáng qua Mông Tạp, sau đó lại nhìn về phía Áo Phỉ Khắc, thần sắc hòa hoãn nói:

- Không đi qua tầng bốn thì làm sào vào được tầng năm?

Hoa Tiên Tử bộc lộ bản lĩnh, chúng cao thủ nhất thời an tĩnh không ít, Mông Tạp rên lên một tiếng rồi thối lui qua một bên.

“Ma quang trận” từ bên ngoài nhìn vào hầu như là vô hại, thế nhưng trong trận lại có xạ tuyến cực kỳ phức tạp rắc rối, mắt thường và nguyên nhãn không thể phân biệt rõ được những xạ tuyến này, một khi chạm vào chúng, lập tức khởi động các cơ quan bảo vệ, thậm chí là tạo ra không gian liệt phùng, cũng có thể là bị truyền tống đến một nơi nào đó.

Hơn nữa lực sát thương của xạ tuyến này cực kỳ lớn, không biết đã có bao nhiêu tiền bối cao nhân đã ngã xuống tại trận này, trải qua mấy vạn năm số người có thể đột phá được “ma quan trận” thức sự không nhiều lắm.

Hao Tiên Tử đi tới trước trận, đánh mắt về phía Lâm Khiếu Đường nói:

- Dâm tặc, qua đây!

Tiếng xưng hô này vừa thoát ra, những người khác đều dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn về phía Lâm Khiếu Đường, Áo La Lạp nghi hoặc, Tạp Tây Lị Á thì đùa cợt cười cười.

Lâm Khiếu Đường cực kỳ bất đắc dĩ, đi tới nhỏ giọng nói:

- Cô nương, có thể không gọi tại hạ là dâm tặc được không!

Sắc mặt của Hoa Tiên Tử không hề đổi, bướng bỉnh nói:

- Ta thích, ngươi không cần xen vào, nhanh nhanh phóng xuất nguyên sa vào trận cho ta, đem nguyên sa tràn ngập trong trận.

Lâm Khiếu Đường cười khổ một chút, lập tức chăm chú thôi động nguyên lực, rất nhanh rất nhiều nguyên sa từ trong tay Lâm Khiếu Đường tràn ra ngoài, phảng phất như không có chừng mực, tất cả đều tiến nhập “ma quan trận”.

Nhìn nguyên sa càng dần càng phóng ra nhiều, tất cả mọi người ở đây đều cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới thanh niên này lại có nhiều nguyên sa đến như vậy. Loại tinh hoa của địa sa này vạn năm mới có thể ngưng tu ra này có số lượng cực kỳ ít ỏi, không biết là hắn lấy được từ đâu?

Sau khi nửa “ma quang trận” đều bị những hạt cát nhỏ bé rời rạc tràn ngập thì ngay cả Hoa Tiên Tử cũng không nhịn được liếc mắt nhìn Lâm Khiếu Đường, từ nhãn thần phảng phất như đang nói:

- Dâm tặc, rốt cuộc là ngươi từ nơi nào lấy được nhiều nguyên sa đến như vậy? Lẽ nào ngươi là xác ướp chuyển thế hay sao?

Nguyên xa giống như những hại bụi khuếch tán trong toàn bộ “ma quang trận”. Từng đạo xạ tuyến dày đặc giao nhau chằng chịt từ từ lộ nguyên hình.

Nguyên lai nguyên sa có thể đem xạ tuyến ẩn hình lộ ra tầm mắt. Cái này giống như là những hại nước mưa nhỏ bé có thể lóe ra những đạo ánh sáng nhiều màu.

- Dâm tặc, ngươi là từ hạt cát nở ra hay sao? Thế nào lại có nhiều nguyên sa đến như vậy?

Hoa Tiên Tử rốt cuộc không nhịn được hỏi.

Lâm Khiếu Đường bĩu môi nói:

- Đây là vấn đề nhân phẩm, một thanh niên ưu tú như ta có được sự ưu ái của trời đất cũng là chuyện bình thường.

Hoa Tiên Tử khẽ hừ một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ không tin.

Một khi biết được lộ tuyến chính xác và khoảng cách của xạ tuyến, vậy thì “ma quang trận” đã không còn đáng sợ nữa, thậm chí ngay cả ma pháp trận cấp thấp cũng không bằng.

Mọi người dưới sự chỉ dẫn của nguyên sa rất nhanh vượt qua được “ma quang trận”, Lâm Khiếu Đường là người cuối cùng đi ra, cẩn thận đem tất cả nguyên sa thu hồi vào trong trữ vật yêu *.

Ra khỏi trận pháp là một đại phương giống như mật thất, các bệ đá và vách tường được bày đặt rất nhiều đồ vật không biết tên, thế nhưng nguyên khí cường liệt do chúng phát ra làm cho mọi người cảm thấy phấn chấn.

Phải biết rằng, ở nơi này có rất ít người đặt chân đến, bởi vậy bảo bối tự nhiên được dự trữ khá hoàn chỉnh.

- Ha ha, thuẫn bài được chế tạo từ thiên tinh thạch, ta sẽ lấy cái này!

Lão ải nhân Hồng Hồ Tử hưng phấn khoa chân múa tay, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào một thuẫn bài thật lớn treo trên vách tường.

Cùng lúc đó, nam tử tinh linh cũng đã tìm thấy tinh linh khải giáp, so vói nghe đồn hoàn toàn giống nhau, những vật phẩm này có tại tầng thứ tư.

Hiện tại, những người khác cũng đang tự xem xét vật phẩm mình cần, nhưng mà ngoại trừ ải nhân và nam tử tinh linh ra những người khác tựa hồ không có đồ vật nào vừa ý.

Tới cấp bậc linh hồn giai, đồ vật bình thường hiển nhiên không đặt vào trong pháp nhãn, mà hai đại giáo hội hiên nhiên muốn tìm một số bảo bối trong bảo khố của thượng cổ đại thần, để có thể tăng thêm thực lực của giáo hội, Áo La Lạp và Tạp Tây Lị Á nhìn liếc qua bốn phía liền không còn hứng thú.

Người có giai vị thấp nhất ở đây chỉ có Nạp Lan U và Lâm Khiếu Đường, trong mắt hai người thì mọi thứ trong gian mật thất này đều là thứ tốt, bất quá lòng tham hơn nưa cũng không thể rắn nuốt voi, có người nói rằng mỗi một tầng một người không được cầm nhiều lắm, bằng không sẽ làm cho ma pháp trận cường đại thủ hô khởi động.

Trước đây ma tháp đại nhân xây dựng nên ma tháp cấm địa này, không phải là để ngăn cản mọi người đến đoạt bảo bối của hắn, mà là vì muốn sàng lọc, người có năng lực được chọn, người không có năng lực sẽ chết.

Thượng cổ đại thần không hề muốn những đồ vật này theo mình biến mất khỏi thế giới, thế nhưng lại không muốn bị mấy tên chuột nhắt sử dụng, vì vậy đã kiến tạo nên cấm địa, để cho hậu nhân dùng bản lĩnh của mình đến lấy.

Bản lãnh này không chỉ là thực lực và tu vi của bản thân, mà còn có tu vi ý chí, người có lòng tham thì cho dù thiên phú có tốt đến mấy cũng không thể thành đại đạo, phi thăng thần giới.

Những vật phẩm này đều có một loại ám trận, nếu như để cùng một chỗ sẽ tự khởi động, trải qua nghiệm chứng vạn năm qua, mỗi một tầng một người nhiều nhất chỉ có thể lấy được hai vật phẩm, một khi lấy đi ba vật phẩm đồng thời tiếp xúc đến cùng một loại cảm giác nguyên lực, lập tức sẽ khởi động ám trận.

Lâm Khiếu Đường nhìn trúng đến tận năm vật phẩm trong này, mỗi một dạng vật phẩm đối với hắn sau này rất có lợi cho tu luyện, thanh “nộ viêm trảm” vo với ngân tinh của hắn càng thích chợp cho con đường tu luyện kiếm thuật của hắn hơn, một khi dùng nó thi triển sẽ phát ra hỏa nguyên công kích, một kiện vân ti nhuyễn giáp có thể chống đỡ công kích vật lý và ma pháp nhất định, coi như là cao thủ đại sư giai cũng không thể đánh bị thương trong một kích, thậm chí còn có thể đẩy đi một phần lực công kích.

Ba kiện vật phẩm khác phân biệt là, một loại đan dược toàn thân màu vàng nhạt, Lâm Khiếu Đường ước đoán ít nhất cũng là đan dược trung phẩm ba cấp, cao thủ linh hồn giai tự nhiên không để vào trong mắt, thế nhưng đối với hắn mà nói coi như là một thứ tốt, môt hũ thượng cổ tinh nguyên quả, một hũ lớn chừng hai vò nước tương đương, tuh thập vào trong trữ vật yêu * cũng đơn giản, tinh nguyên quả chủ yếu là một loại thực vật làm cho ma thú có khả năng gia tốc tốc độ trưởng thành và tiến hóa, kiện cuối cùng chính là cường hóa thạch bị phong ấn, vật phẩm này cũng giống như thượng cổ tinh nguyên quả đối với thực lực bản thân của Lâm Khiếu Đường không có nhiều tác dụng, thế nhưng đối với “tham dị thú” lại có tác dụng lớn.

Du dự hồi lâu, Lâm Khiếu Đường cuối cùng cũng quyết định đem thượng cổ tinh nguyên quả và cường hóa thạch phong ấn thu vào trong trữ vật yêu *, còn ba dạng vật phẩm khác cho dù có luyến tiếc, nhưng đối với Lâm Khiếu Đường mà nói có thể không cần cũng được, không phải là hi thế trân bảo gì.

Lâm Khiếu Đường vốn rất muốn lạp đan dược kia, bất quá trên người hắn còn có sáu chiếc hộp đan dược bị phong ấn bên trong, sáu chiếc hộp này là do Lâm Khiếu Đường lấy được khi còn ở Lâm gia, hắn mang trên ngươi cũng đã hơn mươi năm, bởi vì trên hộp gấm có ghi chú, hơn nữa bên trong dù bị phong ấn những cũng vẫn có thể cảm giác được dược lực cường đại, làm cho Lâm Khiếu Đường chưa dám dùng.

Cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm, Lâm Khiếu Đường một mực chờ đợi tu vi của bản thân tích lũy đến một mức an toàn, sau đó nếm thử cũng không muộn.

Lâm Khiếu Đường không phải sợ hãi độc lực trong độc nguyên đan, mà là sợ “nguyên” cũng chính là sợ dược lực của nó, thứ nhất sợ dược lực quá mạnh mẽ cơ thể bản thân chịu không nổi, thứ hai là sợ lãng phí, không hấp thu hết, thứ này không giống như độc nguyên đan cấp thấp, nếu như tùy tiện sử dụng có thể lãng phí, loại đan dược này chỉ sợ là thượng phẩm độc nguyên đan, dùng một khỏa thiếu một khỏa, hơn nữa lại không thể phục chế hay tái sinh.

Sau khi Lâm Khiếu Đường và Nạp Lan U rốt cuộc cũng chọn xong thứ tốt cho bản thân, tầng thứ tư đã không còn bóng người, những người khác đã sớm tiến vào tầng thứ năm.

Nạp Lan U hưng phấn nắm lạp đan dược màu vàng trong tay

- Lâm tiên sinh, đây chính là trung phẩm ba cấp đan dược, khi phục dụng vào cho dù không phá tan được bình cảnh đại sư giai thì nhất định cũng giúp ta tăng tu vi lên không ít.

Lâm Khiếu Đường cười cười nói:

- Tại hạ chúc mừng Nạp Lan tiểu thư trước.

- Lâm tiên sinh, ngươi cầm vật phẩm gì vậy?

Nạp Lan U tập trung chọn lựa vật phẩm mà mình cần, không hề chú ý đến tình huống của Lâm Khiếu Đường.

- Nạp Lan tiểu thư, ngươi đối với những thứ ta lấy không nỏi lên hứng thú gì đó đấy chứ?

Lâm Khiếu Đường hời hợt nói.

Nhìn bóng lưng Lâm Khiếu Đường dần dần đi xuống lầu, Nạp Lan U chu miệng nói:

- Người này luôn luôn thần bí như vậy, nhất định là kiếm được thứ tốt gì đó như không chịu nói, ta mới không lạ.

Tầng thứ năm, theo ghi chép thì lịch sử chỉ có hai người từng đi qua, mà lần này đã có tới hơn mười người đứng trước ma pháp trận thủ hộ, chỉ sợ đây là đội hình cường địa nhất từ trước đến nay.

Hai đại giáo hội mỗi bên ba người, tổng cộng có sáu người, ải nhân Hồng Hồ Tử, nam tử tinh linh, Bỉ Mông tộc Khăn Long và Ốc Trát, còn có ba người Lâm Khiếu Đường, Nạp Lan U và Hoa Tiên Tử, ba người này chính là tu luyện giả ngoại lai đến Minh Tây đại lục.

- Đây là “ngự thú ma pháp trận” trong truyền thuyết hay sao?

Hắc ám mục sư Na Li hiếu kỳ hỏi.

- Không sai, trong ma pháp trận này, tất cả ma thú đều là khôi lỗi, kỳ thực chũng đã chết từ mấy vạn năm trước, thế nhưng thân thể lại bị phong ấn hoàn toàn trong cơ thể, trở thành khôi lỗi vĩnh viễn của trận pháp này. Chỉ trong một trận này chí ít cũng có ba vạn ma thú, trong có có tới một phần ba đã ngoài thập cấp, hơn hai trăm ma thú cấp mười ba và một ma thú cấp mười bốn, coi như người có tu vi địa vương giai hậu kỳ, tới nơi này cũng chỉ có thể cảm thán mà thôi.

Ốc Trát thở dài nói, tựa hồ như đối với việc sấm trận không có nhiều tự tin cho lắm.

Đối mặt với hơn hai trăm con ma thú mười ba cấp, đối với bất luận kẻ nào mà nói, tuyệt đối là một hồi ác mộng, mười ba cấp ma thú có thực lực của địa vương giai, nhưng lại có tới hơn hai trăm con, nếu như phóng xuất ra ngoài, tuyệt đối có thể tàn phá toàn bộ đại lục.

- Bộ “ngự thú ma tháp trận” này chỉ là một bán thành phẩm, những ma thú thủ hộ trước đó đã bị tinh lọc linh hồn, sau đó mới bị đưa vào trong trận, “ngự thú ma pháp trận” chân chính chính là ma pháp trận mười lăm cấp, đồng thời có thể tùy ý di động, kích cỡ cũng có thể tự do co duỗi, giống như một kiện pháp bảo mà không phải tử trận, có thể đem tất cả ma thú dưới mười lăm cấp hoàn toàn luyện hóa thành khôi lỗi thú.

Hoa Tiên Tử dùng một loại nhãn thần vô tri nhìn hai lão giả bên cạnh nói.

Trong lòng Lâm Khiếu Đường khẽ động, đối với danh từ “ngự thú ma pháp trận” hiển nhiên hắn đã quen thuộc, trước kia đây chính là từ ngày nào cũng xuất hiện bên miệng A Mạn Đạt, thậm chí còn hứa hẹn một ngày nào đó sẽ chế tạo được nó đưa cho chính mình.

Lâm Khiếu Đường vẫn chỉ cho rằng đây là một loại ma pháp trận rất mạnh, nhưng không tưởng tượng được lại đến mức như vậy, ngay cả thượng cổ đại thần cũng coi là chí bảo, mấy vạn năm qua chỉ có hai người từng qua được trận này mà thôi, hơn nữa nó lại là một bộ bán thành phẩm, nếu như là thành phẩm hoàn chỉnh, uy lực của nó cao đến mức nào? Lâm Khiếu Đường cảm thán không ngớt, nhất thời vô cùng hứng thú với ước định chế tạo ma pháp trận này của A Mạn Đạt.

- Nói như vậy, không có khả năng đi qua được trận pháp này hay sao?

Đại giáo chủ Da La suốt quang đường đi vẫn không hề nói câu nào, rốt cuộc cũng mở miệng.

Quang hoa trong mắt Hoa Tiên Tử chợt lóe lên

- Phương pháp thì có, chỉ là không biết các vị có nguyện ý hợp tác hay không, lấy tư tưởng cả đời đối chọi với nhau của hai đại giáo hội các ngươi, thực tế có chút khó khăn.

- Phương pháp gì?

Tạp Tây Lị Á thất thanh la lên, vị thánh nữ Lai Đặc giáo này đối với bảo khố tầng thứ này này khát vọng đến cực điểm, lời nói này cũng chính là tiếng lòng của tất cả mọi người, mọi ánh mắt đều tập trung vào người thiếu nữ xinh đẹp.

Nơi đó rốt cuộc là cất dấu cái gì? Vấn đề này vẫn quanh quẩn trong lòng mỗi người.

Vô luận là đối với ai đi nữa, tầng thứ năm là một loại mê hoặc đến cực điểm…

Bạn đang đọc Đấu Y của Mộc Thang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.