Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộ trung chi tháp..

Phiên bản Dịch · 2913 chữ

Nhìn thấy thánh nữ Lai Đặc giáo hướng về phía bên này đi tới, mấy người Vưu Na cảm thấy thấp thỏm bất an, hiện tại quốc gia đang ở trong tay bọn họ, lẽ nào lại muốn khi dễ những quý tộc gặp rủi ro mất nước như các nàng, thế nhưng đường đường là thánh nữ đại nhân, theo lý thuyết nàng ta không nhận thức những quý tộc tiểu quốc này mới đúng.

Đi qua mấy người Vưu Na, Tạp Tây Lị Á ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, chỉ lướt qua, trực tiếp hướng về phía Lâm Khiếu Đường đang đứng sát lễ hành lang.

- Các hạ rất quen mặt, có phải là chúng ta đã gặp qua ở nơi nào đó?

Trong mắt Tạp Tây Lị Á hiện lên một tia giảo hoạt.

- Vậy sao? Nhưng tại hạ thực tế không có ấn tượng gì, một nữ hài mỹ lệ như tiểu thư đây, nếu như đã gặp qua một lần, nhất định không quên mới đúng.

Sắc mặt Lâm Khiếu Đường cực kỳ bình tĩnh, ngôn từ mang theo sự khen ngợi trả lời.

- Lạc lạc…

Tạp Tây Lị Á khẽ cười nói:

- Rất có thể đúng như vậy, bất quá hành động rất giống nhau, có thể tránh né sự truy nã của bản giáo hơn mười năm, còn có thể đem thánh quang chi độc trong cơ thể bài trừ ra ngoài, các hạ coi như có chút bản lãnh, có hứng thú gia nhập bản giáo hay không?

- Không dám trèo cao!

Lâm Khiếu Đường đơn giản nói.

- Tốt lắm, vậy thì hiện tại, ở chính chỗ này, ta sẽ đem tên tội phạm truy nã đã trốn chết mười năm như ngươi quy án.

Tạp Tây Lị Á nói trở mặt liền trở mặt, trên tay chợt lóe sáng, một viên hỏa cầu màu trắng hiện lên phóng tới, đúng là chú ngữ cũng không cần tụng niệm.

Nói đánh là đánh, Lâm Khiếu Đường hiển nhiên không chịu bó tay, đưa tay lên ngăn cản hỏa cầu màu trắng, mượn lực đẩy mạnh thối lui về phía sau hơn mười trượng.

- Di…

Tây Tắc Lị Á rất ngoài ý muốn nhìn thanh niên, không nghĩ tới hắn có thể đơn giản như vậy hóa giải được thánh quang cầu, hai cánh tay trắng muốt trong không trung vẽ lên những ký hiệu khác nhau, nhất thời vô số thánh quang cầu bay vụt ra ngoài.

Trong lòng Lâm Khiếu Đường kêu khổ không ngớt, cứ tiếp tục như vậy thì đừng nghĩ đến việc vào được tầng trong, khổ tuy có khổ nhưng tay không hề rảnh rỗi, lập tức ngưng thần chuẩn bị chống lại công kích của thánh quang cầu.

Đúng lúc này, trong hư không đột nhiên vặn vẹo, hơn mười khỏa hỏa cầu màu đen xuyên qua, cùng với những khỏa thánh quang cầu bắn về phía Lâm Khiếu Đường va chạm vào nhau, bắn ra quang mang sán lạn, hai bên lập tức trung hòa.

- Nhiều chuyện!

Tây Tắc Lị Á hừ lạnh một tiếng, nhưng không tiếp tục xuất thủ, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía cây cầu.

Chỉ chốc lát, một bóng đen lao vùn lụt mà đến, trong nháy mắt đã đến bên người Lâm Khiếu Đường. Sắc mặt Áo La Lạp vô cùng lạnh lẽo, bĩnh tĩnh nhìn đối phương.

- Áo La Lạp, ta đang tróc nã truy phạm của bản giáo, cùng ngươi có quan hệ gì chứ?

Tạp Tây Lị Á giận giữ nói.

- Những người khác ta có thể mặc kệ, nhưng người này không thể bắt!

Áo La Lạp không hề nhường nhịn.

- A? Vì sao? Lẽ nào ngươi và tiểu tử này có gian tình? Hừ, xem ra Đạt Khắc giáo của các người rất tùy tiện a, ngay cả thánh nữ cũng có đức hạnh rách nát như thế này, vậy thì người dưới sẽ ra sao?

Tạp Tây Lị Á trào phúng nói.

Oanh, một tiếng vang lên, trong màn vụ khí đột nhiên có một đạo hàn khí mạnh mẽ bắn ra, Tạp Tây Lị Á nhướng mày nhanh chóng khởi động ma pháp thuẫn chống lại hàn khí.

Sắc mặt Mông Tạp không thiện ý hiện thân tại chỗ, lạnh lùng nói:

- Người này có nguyên sa trên người, trước khi đi qua “ma quang trận” không cho phép bất cứ ai động đến hắn.

Sắc mặt của Tạp Tây Lị Á nao nao, tuy rằng đây là lần đầu tiên nàng sấm trận, thế nhưng đối với “ma quang trận” nàng vẫn biết khá nhiều, đời thánh nữ trước đã nói với nàng không biết bao nhiêu lần, tại vị trí trung tâm nhất của “ma tháp cấm địa” chính là cổ mộ của ma tháp đại thần, kỳ thực chính là một cự tháp bị vùi lấp trên mặt đất, tổng cộng chia làm sáu tầng, mỗi một tầng đều có những ma pháp trận phi thường lợi hại và các cơ quan thủ hộ, thậm chí còn có những nguyên linh vô cùng cường đại thủ hộ.

Mỗi một tầng tiếp thep, bảo vật bên trong theo trình tự càng quý báu hơn, tầng thứ nhất và thứ hai đã sớm bị những người đi trước đào thành trống không, tầng thứ ba cũng không còn nhiều lắm.

Tầng thứ tư ngẫu nhiên có người tới, thế nhưng đó đều là những người co tu vi ít nhất là linh hồn giai, lại có thể khống chế nguyên sa, ở Minh Tây đại lục thì nguyên sa là một loại ma pháp trang bị cực kỳ hiếm thấy, kỳ thực loại trang bị này cũng không có gì đặc biệt, tính năng cũng không phải rất mạnh, thế nhưng nếu muốn thông qua quan ải thứ tư “ma quang trận” thì lại có tác dụng vô cùng trọng yếu.

Có người nói nơi đó bị vô số con mắt phát ra ánh sáng khó có thể nhìn thấy che phủ, đan chéo phức tạp, một khi không cẩn thận bị ánh sáng này chạm phải, lập tức sẽ khởi động ma pháp trận không biết tên và cơ quan máy móc công kích, thậm chí có thể đánh thức ma thú cấp mười ba vẫn ngủ say trong phong ấn tầng thứ tư, coi như là cao thủ linh hồn giai đi nữa thì cũng cửu tử nhất sinh.

Muốn đi vào mộ thất tầng thứ tư, nhất định phải vượt qua “ma quang trận”.

Lời nói của Mông Tạp không chỉ làm cho Tạp Tây Lị Á kinh ngạc, ngay cả Ốc Trát cũng lóe ra một tia sáng nhàn nhạt trong mắt, vốn ban đầu Ốc Trát suy nghĩ dựa vào lực lượng của chính mình có thể tiến vào trong tầng thứ tư mộ thất, nếu như không phải tiêu hao nhiều nguyên lực tại “ma quang trận” mà nói, vậy thì xông vào tầng thứ năm cũng không phải không có khả năng, có người nói từ trước đến nay chỉ có hai người thành công tiến vào tầng thứ năm, mà hai người đó sau khi ra khỏi ma tháp cấm địa không bao lâu thì bế quan đột phá quan khẩu, theo ghi chép lại họ thành công đột phá bình cảnh địa vương giai, tiến vào giai vị cao hơn, sau đó biến mất khỏi phiến đại lục này.

Lúc đầu mọi người đều nghĩ rằng họ đã chết, thế nhưng cho đến bây giờ không có căn cứ chính xác để chứng minh điều này, một cao thủ cấp độ như vậy, cho dù chết đi cũng tuyệt đối không hề có động tĩnh gì.

Sau đó không lâu, lại có người nói rằng, họ đi di tích đại lục, bị đại thần triệu hoán, bởi vì bọn họ quá cường đại, tồn tại ở Kỳ Minh phong rõ ràng trái với quy tắc, vì vậy phải tiến vào thần giới.

Trên thực tế, từ những ghi chép lịch sử và những văn vật còn lưu lại, địa vương giai là giai vị cao nhất tồn tại trên Kỳ Minh Phong này, về giai vị đế hoàng giai theo ghi chép căn bản không hề có, thế nhưng thực tế mấy vạn năm qua, Kỳ Minh Phong không biết đã xuất hiện bao nhiêu cao thủ cấp địa vương giai, lẽ nào tất cả bọn họ đều không thể đột phá quan khẩu này hay sao?

Đáp án tuyệt đối không phủ định, nếu như từ viễn cổ đã lưu truyền xuống cách sắp xếp giai vị, vậy thì rõ ràng đã từng có người tu luyện thành công, bằng không họ không thể tự sáng tạo ra được.

Theo như mọi người suy đoán, đế hoàng giai là một lĩnh vực hoàn toàn bất đồng, một khi tiếp cận lĩnh vực này thì đã không còn là người phàm nữa mà chính là “thần”.

Đế hoàng giai trở thành điều kiện cơ bản nhất để trở thành thần, đạt đến giai vị này sẽ tự động gặp phải triệu hoàn của thần, cưỡng chế thăng nhập thần giới, điều này làm cho Kỳ Minh Phong không hề có sự tồn tại của đế hoàng giai.

Thuyết pháp này chính là một trong những suy đoán tương đối hợp lý, thế nhưng cũng không phải hoàn mỹ vô khuyết, bởi vì tại Kỳ Minh Phong cũng đã từng có một số truyền thuyết về hoạt động, tung tích của đế hoàng giai, tỷ như giết chết mười lăm cấp ma thú.

Truyền thuyết tuy rằng không phải tỉ mỉ, chính xác, thế nhưng không có lửa làm sao có khói, tại phiến thổ địa Kỳ Minh Phong này đã từng tồn tại một số nhóm cường giả mạnh mẽ hơn hầu hết các tu luyện giả hiện nay, trong số bọn họ có rất nhiều tu luyện giả đã đạt đến thực lực đế hoàng giai, thậm chí còn vượt lên cao hơn, trở thành cường giả mạnh mất Kỳ Minh Phong Thánh tinh.

Từ sau viễn cổ đại chiến, những tu luyện giả này đã ai danh ẩn tích, hơn nữa còn xuất hiện một lỗ hổng lịch sử nghìn năm, thời điểm đó không có bất cứ ghi chép gì, thậm chí ngay cả vật phẩm lịch sử lưu lại cũng không có, phảng phất giống như Kỳ Minh Phong biến mất một nghìn năm, sau đó lại xuất hiện.

Các ghi chép về viễn cổ đại chiến còn lưu lại cũng không phải rất nhiều, mọi người chỉ biết đại khái đó là một hồi chiến tranh vô cùng tàn khốc và kịch liệt, tu luyện giả tử thương vô số, tình hình chiến đấu thảm liệt, hầu như đã đem toàn bộ Kỳ Minh Phong phá hủy, trừ những chuyện đó ra không còn một ai biết được tình huống rõ ràng.

Tạp Tây Lị Á cũng không muốn phát sinh xung đột gì với Mông Tạp, bất quá nguyên nhân chủ yếu chính là Lâm Khiếu Đường có nguyên sa trên người, bằng không một người chuyên môn độc đoán như Tạp Tây Lị Á tuyệt đối không bao giờ từ bỏ ý đồ.

Khi hắc ám mục sư Ni La xuất hiện, người của Đạt Khắc giao đã đến đông đủ, về phần những người khác có đến hay không, không một ai quan tâm, năm chiếc chìa khóa rốt cuộc cũng được lấy ra.

Ngoại trừ Vưu Na ra, chủ nhân của bốn chiếc chìa khóa còn lại đều là cao thủ linh hồn giai trở lên, Ốc Trát, Tạp Tây Lị Á, Áo La Lạp và Khăn Long.

Ải nhân Hồng Hồ Tử và nam tử tinh linh Lô Tạp Tư bởi vì có một số năng lực đặc thù nên có thể đơn giản đột phá ma pháp trận hai tầng đầu, bởi vậy cũng không lo lắng đến người khác mặc kệ không hỏi, nếu như không có bọn họ muốn xong qua tầng thứ nhất cũng mất nhiều công sức.

Hình dạng của chìa khóa cực kỳ quái lạ, giống như con rắn quấn quanh trục, năm chiếc chìa khóa hầu như giống nhau, chỉ là màu sắc có hơi chút khác biệt. Sau khi khởi động chìa khóa, chúng sẽ tự động bay khỏi tay của chủ nhân, tại không trung tập hợp một chỗ, tự động hình thành một bộ phá giải ma pháp trận rất mạnh.

Hư không môn chậm rãi mở ra, mọi người không dám chậm trễ cùng nhau tiến vào trong, hư không môn theo đó mà đóng kín, năm chiếc chìa khóa lại một lần nữa bay về tay của năm người.

Không gian trong tầng trong vẫn tràn ngập ánh sáng như bên ngoài, nhưng tựa hồ như thiếu đi vài phần khí tức nguy hiểm, mọi người một đường cấp tốc đi về phía trước, không gặp phải bất luận cái gì ngăn trở, tựa hồ như mọi sinh vật ở đây đều rõ ràng thực lực của mọi người, không có thứ gì không biết sống chết chạy ra ngăn cản.

Một đường đi tới, rất nhanh đã đến trung tâm “ma tháp cấm địa”, vùng đất “ma tháp cổ mộ”.

Bề ngoài của cổ mộ giống như một chiếc tháp nhọn, phảng phất giống như bị đất đá vùi lấp chỉ còn lại một phần nhỏ lộ ra ngoài như chiếc sừng to lớn.

Mấy người đứng ngoài cổ mộ không có ai chịu vào trước, trên mặt các cao thủ đều hiện rõ vẻ lo lắng, tất cả đều nhìn thoáng qua nhau không tín nhiệm. Đã có vô số cao thủ sấm trân bởi vì người đồng hành hãm hại mà mất mạng bên trong, hầu như hơn chín phần đều là như vậy, chỉ có không đến một thành là do bản thân không cẩn thận mà mấy mạng.

Bởi vậy thứ đáng sợ nhất không phải là bẫy rập là nguyên linh ma thú thủ hộ, mà chính là con người, thế nhưng mỗi người đều có lập trường riêng, muốn toàn tâm toàn ý hoàn toàn hợp tác hầu như không có khả năng, coi như cao thủ đỉnh cấp nư Ốc Trát, tới thời khắc mấu chốt cũng có thể bị người khác đá xuống, đương nhiên chính Ốc Trát cũng có thể có tâm tư đá người khác xuống bất cứ lúc nào.

- Ta đến đây chỉ muốn tìm một khối thiên tinh thạch, có thiên tinh thạch để chế tạo trang bị là thỏa mãn rồi.

Ải nhân Hồng Hồ Tử là người đầu tiên mở miệng nói, thứ hắn muốn hẳn là có tại tầng thứ ba, một khi lấy được lập tức ly khai, đối với những thứ khác hắn không có nhiều hứng thú cho lắm, cho dù là trăm nghìn thứ tốt thì lão ải nhân này cũng không muốn mạo hiểm đi lấy, vì vậy trước tiên làm sáng tỏ tâm ý của mình.

Lô Tạp Tư bĩu môi nói:

- Ta chỉ muốn lấy lại thứ vốn thuộc về tinh linh tộc chúng ta, tinh linh khải giáp.

Tinh linh là một chủng tộc rất cao ngạo, đối với tinh linh tộc thì bên ngoài không có thứ gì tốt, thế nhưng cũng không nguyện ý để cho người khác trộm đi những thứ của bọn họ, mà vị đại thần chủ nhân của ma tháp cấm địa này tựa hồ rất hứng thú đối với trang bị của tinh linh tộc, trong mộ địa của hắn có cất giấu rất nhiều vật phẩm của tinh linh tộc từ viễn cổ, bởi vậy mỗi một lần sấm trận tinh linh tộc đều phái cao thủ vào trong tìm kiếm lại những vật phẩm vốn thuộc về bọn họ, không hơn.

Hai ngươi đơn độc hành động là ải nhân và tinh linh đã kết thành liên minh đầu tiên, chỉ hy vọng người của hai đại giáo hội khi vào trong không có chủ ý gì lên người bọn họ.

Người của hai đại giáo hội không làm ra bất cứ biểu thị gì, Mông Tạp âm thầm nhìn mấy người Vưu Na nói:

- Mấy tiểu tử các ngươi hãy ở bên ngoài chờ đợi, đỡ phải đi vào chỉ thêm phiền phức.

Vưu Na vội la lên:

- Thế nào có thể…

Nàng còn chưa nói xong thì đã bị Đức Tạp Tư đứng một bên ngăn cản lại, nhỏ giọng truyền âm nói:

- Công chúa điện hạ, ở chỗ này tốt nhất không nên tranh luận nhiều với bọn họ, bọn họ đều là những đại ma đầu giết người không chớp mắt, không nên xung động, hắn nói không cho vào thì không vào, có thể đợi bọn họ vào hết rồi chúng ta mới hành động, khi đó ma pháp trận thủ hộ đã bị phá, cớ sao mà không làm đây chứ!

Lâm Khiếu Đường vẫn âm thầm dò xét ba động của truyền tống trận, thế nhưng cho tới bây giờ không có đến một chút dấu hiệu nào, chỉ có thể tiến vào trong mộ tháp nhìn một cái.

Bạn đang đọc Đấu Y của Mộc Thang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.