Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là phúc hay là họa?

Phiên bản Dịch · 3875 chữ

Khi Khố Ban tuyên bố vị kiếm sĩ tuổi còn rất trẻ này đã trở thành huynh đệ của hắn, tất cả mọi người không tránh khỏi nhìn kiếm sĩ cực kỳ ngạc nhiên. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có được sự ưu ái của cao nhân đương đại, con đường sau này hiển nhiên sáng sủa hơn rất nhiều.

Lâm Khiếu Đường đối với chuyện này cũng không quá coi trọng, mặc dù đã kết nghĩa với Khố Ban thế nhưng cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ, chung quy không thể không cho quốc vương mặt mũi được. Lâm Khiếu Đường không cho rằng vị quốc vương thú nhân quốc này tốt đến vậy, đối với một vị thượng vị giả mà nói cho dù hắn có tốt hơn nữa thì nhất định cũng có mục đích nào đó bên trong.

Linh hồn mục sư Bì Da La chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Lâm Khiếu Đường, càng nhìn lại càng kinh hãi, tựa hồ như nhớ đến cái gì đó, gương mặt này cùng với bức họa vẽ một kẻ truy nã cực kỳ giống nhau, phải nói chính là một người mới đúng.

Lệnh truy nã phát ra tổng cộng có hai bức họa, bức kia chính là của một ải nhân, trên mặt của Bì Da La âm tình bất định. Phải biết rằng hai bức họa truy nã đó chính là do thượng tầng Lai Đặc giáo hội phát xuống, làm một gã giáo chủ trong Lai Đặc giáo, tất nhiên là Bì Da La có tránh nhiệm bắt kẻ bị truy nã này.

Thế nhưng nơi này là La Sát quốc, là quốc gia của thú nhân, càng là khu vực thống trị của Đặc Khắc giáo hội, ở chỗ này mà động thủ hiển nhiên không thể được.

Bì Da La cũng không minh bạch lắm vì sao cấp trên lại phải truy nã gã thanh niên nhìn qua không có hại này, trên người của hắn không hề có đến một tia hắc ám nguyên lực ba động.

Trên thực tế, lúc này không chỉ có Bì Da La, ánh mắt của tất cả mọi người đều đã tập trung trên người Lâm Khiếu Đường, đại đa số người đều tràn ngập hiếu kỳ, còn bộ phận nhỏ còn lại là có dụng tâm kín đáo.

Ngay cả Long tế sư Tạp Thụy Tư cũng nhìn Lâm Khiếu Đường rất kỳ quái, long tế sư dĩ nhiên cảm giác được trên người thanh niên này có một loại ba động nào đó so với bản thân giống nhau đến kỳ lạ, lẽ nào cũng là long tộc hay sao? Thế nhưng long tộc một khi thành niên, đặc biệt là long tộc có thể biến hóa thành hình người thì chí ít cũng có tu vi linh hồn giai trở lên, tuyệt không có khả năng duy trì ở mức sư giai như thế này.

Bốn người có tu vi linh hồn giai ở đây, ngoài trừ tinh linh tế tư A Tạp Địch ra, ba người khác đều cảm thấy đối với vị kiếm sĩ tuổi còn trẻ này sinh ra một tia hứng thú, có người coi hắn là bảo bối, có người coi hắn là đào phạm, còn người còn lại thì coi hắn là đồng loại…

Khố Ban trước mặt tất cả mọi người, đem bốn kiện phách phẩm toàn bộ giao cho Lâm Khiếu Đương.

- Đường Lâm, những vật phẩm này hiện tay chính là vật phẩm tư nhân của ngươi, mặt khác ta còn có thể đáp ứng một yêu cầu khác của ngươi, chỉ cần là La Sát quốc của ta có thể làm được, nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành.

Lâm Khiếu Đường suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ta nghĩ muốn quay về Kỳ Đông đại lục.

Khố Ban sửng sốt nói:

- Điều này sợ là không thể đáp ứng ngươi. Thú nhân chúng ta vốn không giỏi về vận tải đường thủy, ta cũng chưa từng vượt qua biển khơi.

Lâm Khiếu Đường miễn cưỡng cười:

- Ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi, tạm thời không có yêu cầu gì, có bốn kiện vật phẩm đó là được rồi.

Khố Ban vỗ vỗ vai Lâm Khiếu Đường, lại tuyên bố trước mặt tất cả mọi người.

- Từ hôm nay trở đi, Đường Lâm chính là đại tát mãn y thuật La Sát quốc, cùng cấp với quốc sư.

Tròng lòng Lâm Khiếu Đường cả kinh, rốt cuộc cũng minh bạch được vì sao Khố Ban nhiều lần lặp đi lặp lại chuyện lực lượng mạnh tốt như thế nào, hắn chính là muốn mình vĩnh viễn ở lại La Sát quốc. Lý do để lưu lại thực sự là quá nhiều, với tu vi khủng bố của Khố Ban hiển nhiên hắn vô cùng rõ ràng tình trạng bệnh tình của bản thân, hắn có thể cảm giác được bệnh tình không hoàn toàn trị hết, vì vậy cố gắng lưu mình lại bên người, coi như là vạn vô nhất nhất.

Na La hoàn toàn sửa đổi ánh mắt coi thường ban đầu, cung kính hướng về phái Lâm Khiếu Đường thi lễ, cùng với hắn có hơn mười gã tướng lĩnh nửa thú nhân đồng thời chúc mừng nói:

- Chúc mừng y thuật đại tát mãn, chúc mừng quốc sư.

Lâm Khiếu Đường nhìn bốn vị cao thủ linh hồn giai phía bên dưới, nghĩ đến nếu như bọn hắn có thể trị hết được cho kiếm thánh, kiếm thánh nhất định không lưu bọn họ lại được, đúng là thực lực của bản thân còn quá yếu, người khác rất dễ sinh ra tâm lí muốn khống chế.

Linh hồn hạng liên, trấn thiên giới và hai khỏa “đại sư đan” Lâm Khiếu Đường đã cho vào trong trữ vật giới chỉ, chỉ là không biết làm thế nào với vị nữ ám dạ tinh linh vẫn yên lặng đứng bên cạnh.

Vô luận là tinh linh hay ám dạ tinh linh, bề ngoại quá hoàn mỹ đều làm cho người khác đố kỵ. Sự khác nhau giữa bọn họ chỉ là tương đối, chỉ có màu sắc con ngươi và màu sắc kiểu tóc là có thể phân biệt dễ dàng mà thôi.

Chỉ cần có tóc là đen, trắng, tím ba loại màu sắc bất luận là loại nào, con ngươi màu đen hoặc tím đều là ám dạ tinh linh, còn màu tóc hay con ngươi bất kỳ ngoài những loại kể trên đều là tinh linh chính thống.

Lâm Khiếu Đường còn thu thập được một khu nhà cao cấp bên trong thành, được mệnh danh là quốc sư phủ, càng được ban cho khá nhiều gia tướng, người hầu, nô lệ, tổng số lên tới mấy trăm người, còn có thêm một đội thân vệ hơn trăm người, một kiện trang phục quốc sư.

Căn bản chỉ là dùng để bọc dường viên đạn mà thôi, đem chính mình giữ lại La Sát quốc, Lâm Khiếu Đường rất tình thế trước mắt, trong lòng mặc dù có khó chịu, thế nhưng bên ngoài vẫn như cũ lộ vẻ tươi cười vui sướng.

Lâm Khiếu Đường trong sự vây quanh của đám đông người uy phong đi ra khỏi hoàng cung, trận thế tuyệt đối không kém hơn so với hoàng thân quốc thích La Sát quốc. Không chỉ có như vậy, Khố Ban đã hạ lệnh cho Na La đem toàn bộ tin tức truyền rộng rãi ra ngoài, thứ hai là nói cho toàn bộ La Sát quốc hôm nay có nhiều hơn một vị quốc sư nhân tộc, hơn nữa lại là huynh đệ của Khố Ban, là người một nhà.

Nhưng những chuyện này khi vào trong tai Lâm Khiếu Đường thì lại trở thành: “Tiểu tử, ngươi đừng đi đâu nữa, tất cả mọi thứ đều đã có ở đại đô thành, rượu ngon nổi tiếng nhất tùy ngươi uống… nếu như muốn ly khai, hừ hừ, vậy thì đừng trách lão tử không khách khí.

Trong toàn bộ quá trình Lâm Khiếu Đường không hề biểu hiện ra một chút giận hờn không vừa lòng nào, vẫn ở lại quốc sư phủ. Hơn một trăm nửa thú nhân kỵ sĩ cấu thành đội thân vệ, mỗi một người đều là hảo thủ, tồi nhất cũng là nửa thú nhân chiến sĩ còn đại đa số là nửa thú nhân chiến sư, đội trưởng càng là một cao thủ nửa thú nhân đại chiến sư. Tuy dùng danh từ đẹp đẽ là cận vệ, chỉ là ý tứ không như lời, giám thì bản thân mới là nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ. Phái tới hơn một trăm người đến giám hộ một kiếm sĩ tuổi còn trẻ tu vi mới sư giai hiển nhiên là dư thừa.

Vị ám dạ tinh linh nữ nô ăn mặc cực kỳ hở hang vẫn như cũ đi theo như cái bóng, lặng yên không một tiếng động, không hề nói câu gì, cứ như vậy đi theo sau. Lâm Khiếu Đường cũng không biết nói như thế nào, tạm thời cứ để nàng tự do đi.

Lúc Lâm Khiếu Đường dàn xếp mọi chuyện trước mắt ổn thỏa, chuyện đầu tiên chính là đến nhà nghỉ tìm Tác Cáp Đồ và A Mạn Đạt. Vừa mới ra khỏi quốc sư phủ, lập tức có tám gã nửa thú nhân địa long kỵ sĩ đi theo, dọc đường đi Lâm Khiếu Đường cảm thấy bản thân cực kỳ giống như lão đại xã hội đen.

Vừa mới tiến vào nhà nghỉ, Lâm Khiếu Đường cảm giác bầu không khí có chút không thích hợp, bên trong ngoài trừ hơn mười hoàng kim sư tộc chiên sĩ thì không còn ai khác. Sương phòng lầu hai đã bị vây quanh một cách nghiêm ngặt, thỉnh thoảng còn có sư tộc chiến sĩ công kích lên trên. Những hoàng kim sư tộc chiến sư này đều kiêu dũng phi phàm, kém cỏi nhất phỏng chừng cũng có thực lực sư giai đỉnh cấp, nhiều người còn đạt tới đại sư giai, thậm chí vượt quá mười người, sức chiến đấu kinh khủng khiến người khác cảm thấy run sợ.

Bất quá gian sương phòng kia tựa hồ như được bố trí ma pháp trận phi thường lợi hại, sư tộc chiến sĩ dù công kích mãnh liệt như thế nào cũng không đột phá vào trong được. Vô luận là lực lượng mạnh đến đâu thì cũng như đá chìm đáy biển biến mất không còn tung tích, dù có lực cũng không phát ra được.

- Nhân tộc hèn mọn, rốt cuộc cũng để ta chờ ngươi đến!

Trung ương phòng chính giữa nhà nghỉ có một gã nam tử đầu tóc màu vàng mạnh mẽ đứng lên.

Tạp Đăng? Lâm Khiếu Đường nghi hoặc nhìn đối phương, cảm giác rất ngoài ý muốn, tiểu tử này cư nhiên phóng rắm mang rất nhiều chiến sĩ cao cấp đuổi đến tận nơi này.

Tạp Đăng chú ý đến tám gã nửa thú nhân kỵ sĩ phía sau Lâm Khiếu Đường, bất quá tuy đều là hoàng tộc trong thú nhân tộc thế nhưng hoàng kim sư tộc lại vô cùng coi thường nửa thú nhân. Đám người này chỉ dựa vào số lượng đông đảo mới có thể chen chân vào làm một trong tứ đại hoàng tộc thú nhân, bằng không bọn chúng cái gì cũng không được.

- Lên!

Tạp Đăng gầm nhẹ một tiếng, hơn mười gã sư tộc chiên sĩ nhất thời đem mấy người Lâm Khiếu Đường bao vây vào bên trong, thậm chí còn có hơn mười sư tộc khác bao mai phục bên ngoài.

Lâm Khiếu Đường bất đắc dĩ cười cười, không nghĩ tới bản thân không hề muốn thân phận quốc sư này, thế nhưng hiện tại nó lại có công dụng không thể thiếu, còn muốn nói cái gì đó thì hơn mười gã chiến sư sư tộc đưa tay định tấn công.

Nhưng mà, một đạo bóng đen phía sau LÂm Khiếu Đường, so với động tác của sư tộc chiến sư còn nhanh hơn nhiều lắm, hầu như trong nháy mắt khi bọn họ động thủ, một thanh trường kiếm chói mắt ngân quang đã phóng ra hơn mười đạo mũi tên ánh sáng, đem toàn bộ vũ khí mà sư tộc chiến sư định rút ra thiêu trong đó.

- Ám dạ tinh linh đại thích khách?

Sắc mặt Tạp Đăng rất khó coi lẩm bẩm nói.

Nguy cơ giải trừ, ám dạ tinh linh lại nhớ Lâm Khiếu Đường đang ở phía sau, không hề nhúc nhích, phảng phất như không hề tồn tại, ngay cả hô hấp cũng như không có.

Lâm Khiếu Đường không hề nghĩ tới vị ám dạ tinh linh này lại có thân thủ kinh người đến vậy, cho dù là bản thân lúc đỉnh cao cũng không phải là đối thủ, càng làm cho Lâm Khiếu Đường cảm thấy kỳ quái chính là, nàng còn chưa nhận chủ, sao có thể thuần phục như vậy chứ? Có điểm khả nghi.

Minh Tây đại lục từ trước đến nay đã lưu truyền một câu nói, đắc tội với ai cũng có thể, nhưng nghìn vạn lần không được đắc tội với ám ảnh thích khách (ám dạ tinh linh thích khách).

Ám ảnh thích khách không nhất định là rất mạnh, thế nhưng thuật ám sát của bọn họ, thuật ẩn nấp, nhẫn thuật và một kích trí mạng, tuyệt đối là tài nghệ kinh khủng nhất trong tất cả các chức nghiệp. Cho dù là một ám ảnh thích khách cực kỳ yếu ớt đi nữa thì cũng có thể xuất ra một kích trí mạng, thậm chí còn dùng chính bản thân cùng đối thủ đồng quy vu tận.

- Ám sát quốc sư, hoàng kim sư tộc các ngươi muốn tạo phản hay sao?

Một gã thú nhân kỵ sĩ phía sau Lâm Khiếu Đường phẫn nộ quát.

Quốc sư? Dưới sự sửng sốt, Tạp Đăng ngửa mặt lên trời cười to:

- Nếu như hắn là quốc sư vậy thì ta chính là quốc vương rồi.

Ba…

Tiếng cười của Tạp Đăng còn chưa dừng lại thì trên mặt đã trúng ngay một cái tát, môt đạo thiểm điện màu vàng từ bên trong nhà nghỉ đột nhiên bắn ra ngoài cửa. Một gã nam tử tóc vàng có vóc người còn cao lớn hơn Tạp Đăng một chút thình lình xuất hiện, đôi con mắt nâu vàng giận dữ trừng trừng nhìn Tạp Đăng. Tạp Đăng còn định phát tác, nhưng khi thấy rõ hình dáng người trước mặt, nhất thời yên lặng, thở mạng cũng không dám phát một tiếng.

Nam tử tóc vàng đột nhiên mà đến, chính là linh hồn sư chiến Áo Cổ Tư mười ngày trước đến trung ương đại điện hoàng cung gây rối.

- Còn không mau quỳ xuống, bồi tội với quốc sư!

Áo Cổ Tư lạnh lùng nói.

Nhất thời Tạp Đăng ngây ngốc

- Thúc thúc, ta…

Nói được mấy câu lại nhìn Lâm Khiếu Đường, hiển nhiên không thể ký giải được mọi chuyện là sự thực.

- Quỳ xuống!

Áo Cổ Tư mạnh mẽ quát, hai chân của Tạp Đăng mềm nhũn, đông một tiếng, quỳ xuống đất.

Lúc này Áo Cổ Tư mới xoay người lại, sắc mặt vừa chậm, đối với Lâm Khiếu Đường nói:

- Quốc sư tại thượng, tiểu chất nhi của ta tuổi trẻ khí thịnh, vừa rồi có chút mạo phạm còn thỉnh ngài tha thứ.

Thân phận của Áo Cổ Tư là cái gì, dĩ nhiên đối với một mao đầu tiểu tử nói lời như thế, đám sư tộc chiến sư xung quanh đều khó tiếp thụ.

Lâm Khiếu Đường vội vã nâng Tạp Đăng dậy, còn vỗ vỗ bụi bặm trên người của hắn, cười tủm tỉm nói:

- Nhanh nhanh đứng lên, tai hạ thực sự là không nhận nổi a, Áo Cổ Tư đại nhân đã quá nghiêm trọng rồi, bất quá chỉ là chút hiểu lầm nho nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại.

- Đa tạ quốc sư tha thứ!

Áo Cổ Tư cũng không quá tươi cười, lại nhìn về phía chất nhi

- Còn ngốc ở đó làm gì, mau mang theo người của ngươi trở về.

Đến tận lúc này Tạp Đăng mới có điểm rõ ràng, bất quá thúc thúc đã lên tiếng, đám sư tộc chiến sư rất nhanh lui hết ra bên ngoài, chốc lát đã biến mất hoàn toàn trên con đường chính rộng lớn.

Trong nhà nghỉ nhất thời yên tĩnh rộng rãi hơn nhiều, Áo Cổ Tư tiếp tục nói vài câu ý tứ khách khí với Lâm Khiếu Đường rồi cáo từ rời đi, hiển nhiên là hắn tới cứu chất nhi.

- Ha ha, ta đã nói là Đường Lâm tới mà! Bọn họ còn không tin!

Lầu hai truyền đến tiếng cười, Tác Cáp Đồ nghênh ngang từ trên lầu đi xuống dưới.

A Mạn Đạt, La Cách Tư và Ngả Tháp đi theo phía sau, bốn người đều rất kỳ quái nhìn chằm chằm vào tám gã nửa thú nhân kỵ sĩ và vị ám dạ tinh linh phia sau Lâm Khiếu Đường.

Lâm Khiếu Đường vừa giải thích mọi chuyện xảy ra trong thời gian vừa rồi, một bên mang theo bốn người hướng về quốc sư phủ đi tới.

- Oa, tòa nhà thật lớn! So với toàn bộ báo nhân bộ lạc còn muốn lớn hơn.

Ngả Tháp nhất thời hưng phấn hối hả chạy ngược xuôi, những căn phòng nơi này thực sự quá lớn.

- Ta chỉ biết là y thuật của Đường Lâm rất lợi hại, nhất định có ngày thăng chức rất nhanh.

Tác Cáp Đồ thoải mái nằm trên một cái ghế cực lớn thích ý nói.

La Cách Tư cũng tán dương gật đầu

- Kỳ thực từ lúc ban đầu, Lâm tiên sinh có thể chữa được hai chân cho A Mạn Đạt, đã biểu hiện ra y thuật cao thâm, thủ pháp trị liệu quả thực là quá tinh diệu, còn còn chưa bao giờ nghe qua ma pháp thần kỳ đến như vậy.

A Mạn Đạt thì lo lắng phân chia chiếm lấy một khu vực lớn, sau đó dùng nó làm phòng thí nghiệm chuyên dụng.

Lúc này, Lâm Khiếu Đường một người ngồi trong một căn phòng cực lớn, nghiên cứu kỹ ba kiện phách phẩm, vị ám dạ tinh linh nữ nô kia vẫn đi theo bên cạnh, nói chung tuyệt đối không bao giờ vượt quá phạm vi mười thước.

- Ngươi tên là gì?

Lâm Khiếu Đường thử cùng nàng câu thông.

- Tân Tây Á!

Câu trả lời có vẻ cứng nhắc, nhưng thanh âm thực là dễ nghe, bất quá cuối cùng coi như là có phản ứng.

- Chủ nhân của ngươi là ai?

- Quốc sư!

- Quốc sư tên là gì?

- Gọi là quốc sư?

- Ta gọi là gì?

- Quốc sư!

Tân Tây Á trả lời cường ngạnh mà cứng ngắc, phảng phất giống như một người máy vậy, chỉ là trong đôi con mắt của nàng mang theo một loại khát vọng nóng bỏng nào đó.

Lâm Khiếu Đường chỉ thấy địa phương duy nhất có thể nhìn rõ nàng còn là con người sống chính là đôi mắt, thế nhưng không cách nào biểu thị được ý tứ bên trong, rất hiển nhiên Tân Tây Á đã bị người ta không chế, chỉ có một nhiệm vụ duy nhất chính là bảo hộ chính mình, hơn phân nửa là Khố Ban động tay động chân.

Bất quá, hiện nay Lâm Khiếu Đường không hề lo lắng những thứ này, Khố Ban tuy rằng áp dụng các loại thủ đoạn, nhưng mục đích chỉ là muốn lưu lại hắn, chỉ cần hắn vẫn còn ở lại La Sát quốc này hẳn là an toàn.

Lâm Khiếu Đường lấy ra linh hồn hạng liên, dựa theo phương thức A Mạn Đạt đã nói, bắt đầu khu từ tàn dư thánh quang độc trong cơ thể.

Linh hồn hạng liên có năng lực tự hành hấp thu lực lượng thánh quang, thú nhân từ trước đến giờ hầu hết vẫn là kẻ ủng hộ hắc ám hệ, còn tất cả quang minh hệ chính là địch nhân của bọn họ. Trong quá trình thú nhân tiên tri chế tạo linh hồn hạng liên, theo bản năng tự tăng thêm vào lực lượng hắc ám hệ, rất trùng hợp nó lại là lực lượng tương phản với lực lượng thánh quang hệ, bởi vậy Lâm Khiếu Đường có thể rất đơn giản sử dụng linh hồn hạng liên để hấp thu tàn dư thánh quang độc trong cơ thể.

Chỉ cần dùng thời gian một ngày một đêm, Lâm Khiếu Đường đã có thể đem tất cả thánh quang độc còn lại bài trừ sạch sẽ, mà linh hồn hạng liên cũng theo đó mà trở thành vật vô dụng. Năng lượng ma pháp bên trong nó cùng với lực lượng thánh quang độc trong cơ thể Lâm Khiếu Đường đã hoàn toàn trung hòa với nhau, mất đi tác dụng trước kia, lúc này linh hồn hạng liên chỉ là một món đồ trang sức sáng bóng làm đẹp mà thôi.

Thánh quang độc đã được thanh trừ, thế nhưng nguyên lực bị ăn mòn trước đó lại một đi không trở lại, Lâm Khiếu Đường đành phải bắt đầu tu luyện lại từ đầu.

Lâm Khiếu Đường vẫn cân nhắc suy nghĩ kỹ tình thế, nếu như Khố Ban không có ý định tổn thương bản thân, mà thủ vệ thú nhân thủ thành cực kỳ sâm nghiêm, vì bệnh tình của chính bản thân, Khố Ban nhất định hết sức bảo vệ an toàn, nhất định không để mình bị thương tổn, đã như vậy thì cứ việc ở lại quốc sư phủ tu luyện một thời gian.

Cứ thế, Tác Cáp Đồ tiếp tục công việc rèn vũ khí của hắn, A Mạn Đạt và La Cách Tư vẫn tập trung nghiên cứu ma pháp trận, Ngả Tháp vì muốn có được đôi tật phong ngoa (giày gió) nên đến chỗ Tác Cáp Đồ phụ trách làm công.

Lâm Khiếu Đường phục dụng một khỏa “cửu thiên nguyên đan” rồi tiến vào trạng thái tĩnh tọa bế quan. Nhưng mà vào ngày thứ bảy, một đám khách không mời đột nhiên xông vào quốc sư phủ.

- Có thích khách, nhanh nhanh bắt thích khách!

Tiếng kêu hô liên tục vang lên, Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ mở hai mắt ra, hầu như đồng thời cánh cửa phòng bị gió mạnh thổi bật ra, một đạo thân ảnh màu trắng thừa cơ phóng thẳng vào…

Bạn đang đọc Đấu Y của Mộc Thang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.