Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tróc nã gian tế (2).

Phiên bản Dịch · 2605 chữ

- Uyển Nhi tiểu thư, tỉnh lại mau, Uyển Nhi tiểu thư, tỉnh lại mau!

Đang nằm úp trên bàn ngủ say, Lâm Uyển Nhi mệt mỏi mở hai mắt, khi thấy người đứng trước mặt thì cơn buồn ngủ trong nháy mắt tan biến, cả kinh nói:

- Lam di, sao ngươi lại ở chỗ này?

Một nữ tử ăn mặc trang phục nữ phó rất phong vận yêu thương nhìn Uyển Nhi:

- Ngày hôm qua Nam Cung Gia mở tiệc rượu tạo cơ hội cho mọi người lẻn vào.

Lâm Uyển Nhi bỗng nhiên giật mình nhìn nữ tử phong vận phía sau nói:

- Lam di, Trịnh đại ca, Đồng thúc thúc cũng tới sao ?

Nữ tử phong vận cười lắc đầu:

- Bọn họ muốn ở bên ngoài chuẩn bị, hôm qua lẻn vào chỉ có Lam di cùng với mấy tử sĩ .

Lâm Uyển nhi trừng đôi mắt:

- Các ngươi trà trộn vào không phải là muốn đem uyển nhi đi chứ?

Phong vận nữ tử điểm điểm vào đầu Uyển nhi, vểnh mũi nói:

- Đúng vậy, tiểu nha đầu!

- Thế nhưng cấm chú trên người Uyển Nhi còn chưa được giải trừ. Cửu long bát kỳ trận của Nam cung gia cũng không phải dễ dàng phá hủy, hay là đợi thêm một thời gian nữa!

Uyển Nhi cảm giác quá mức vội vàng.

Nữ tử phong vận xoa đầu Uyển nhi nói:

- Phụ thân ngươi là một người mạnh mẽ như gió cuốn, nói làm thì nhất định sẽ làm, không ai ngăn cản được. Đường chủ nói lần này chỉ được thành công không được thất bại, nhưng lại không được tổn thất một cọng tóc của ngươi, bằng không hắn sẽ đem toàn bộ Đại Châu thành san thành bình địa, một chút cũng không để lại .

Uyển nhi tuy rằng cũng không tán thành làm như vậy, nhưng trong lòng lại mọc lên một tình cảm ấm áp:

- Phụ thân thật là .... bình dân bách tính đều là người vô tội .

Phong vận nữ tử cười nói:

- Yên tâm đi, phụ thân ngươi nói san thành bình địa chính là nói Nam Cung gia .

- Lam đà chủ, có chuyện xảy ra!

Bên ngoài truyền đến một tiếng kinh hô.

- Tiến vào rồi nói! Nữ tử phong vận vẫy gọi.

Một nam tử sắc mặt cứng ngắc từ ngoài cửa bước vào. Thoạt nhìn cứ tưởng là khôi lỗi nhưng hành vi và cử chỉ lại không giống. Sau khi tiến đến nam tử cung kính thi lễ nói:

- Nam Cung Bác mang theo một đám người lục soát khắp nơi tìm kiếm một gã gian tế. Có người nói ngày hôm qua có người tấn công hai vị thiếu chủ của Nam Cung gia .

- Hiện tại bọn họ đã lục soát đến đâu?

Nữ tử phong vận thận trọng hỏi.

- Sắp đến nơi đây rồi!

Nam tử sắc mặt không biến hóa nói. Tựa hồ mọi chuyện trên thế gian đều không có quan hệ gì với hắn.

- Uyển Nhi, nhanh đi chuẩn bị, chúng ta lập tức xuất phát, thủ vệ bên ngoài đã bị chúng ta giết hết, kết trận giả vừa tạo chỉ có thể chống đỡ một lát, nếu bị phát hiện sẽ rất khó xông ra.

Nữ tử phong vận lập tức nói.

- Đà chủ, bên ngoài đã bị bao vây.

- Cái gì? bị bao vây từ lúc nào?

- Vừa mới, Nam Cung Bác đề phòng kẻ tấn công tôn tử của hắn chạy trốn đã đem toàn bộ Nam Cung phủ phong tỏa, khắp nơi đều là gia tướng đứng canh gác .

- Tên vương bát đản nào làm chuyện thật tốt!

Nữ tử phong vận không nhịn được chửi ầm lên.

Lâm Uyển Nhi không hiểu lí do hơi khẽ cười một chút, vừa nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, khiến nàng không tự chủ nhớ tới một người, đáng tiếc tên gia phó kia tuổi tác hơi lớn, đặc biệt ánh mắt của hắn không giống với ....

Lâm Khiếu Đường vừa vào trong phòng chợt nghe bên ngoài có không ít người, đang muốn nhanh tay thay đổi hóa trang thì lại có người chạy đến, dưới tình huống cấp bách đành phải buông tha cho việc hóa trang, đành phải trốn vào tủ quần áo của Nam Cung Phỉ Phỉ.

Nam Cung Bác thở phì phò tiến vào trong sương phòng, lập tực ngồi xuống ghế:

- Phỉ nhi à, chuyện hôm nay ngươi nhất định phải quan tâm, hai đứa cháu của ngươi ngày hôm qua bị kẻ trộm ở bên ngoài lẫn vào đánh một trận, Nam Cung gia cũng chỉ có nguyên thức của ngươi là có phạm vi tìm kiếm lớn nhất, chứ cứ tìm kiếm như bây giờ không phải biện pháp tốt .

Nam Cung Phỉ Phỉ đâu nghĩ đến một lúc vào nhiều người như vậy, Nam Cung Bác càng nổi giân đùng đùng trực tiếp đi vào sương phòng, trong lòng nhất thời khẩn trương, nhìn lướt qua trong phòng trong lòng mới cảm thấy an tâm một chút. Gia hỏa kia cũng thật nhanh trí, trong thời gian ngắn như vậy đã tìm được chỗ ẩn thân.

- Phụ thân, nữ nhi đã tìm thử, trong phủ không có khí tức của kẻ khả nghi, có lẽ kẻ đột nhập sử dụng cấm chế che giấu khí tức nào đó?

Nam Cung Phỉ Phỉ giả vờ trấn định nói .

- Có lẽ vậy!

Nam Cung bác chợt thấy cửa sổ trong phòng hơi lệch, giống như dấu vết có người giao đấu, mặc dù không rõ ràng nhưng vẫn coi như là có chút manh mối, nhất thời cảm thấy nghi ngờ..

Tu vi của Nam Cung Phỉ Phỉ mười năm trước đã tiếp cận Nam Cung Bác, tự nhiên nhận thấy dị trạng của phụ thân đại nhân, trong lòng hối hận, đáng lẽ đêm qua nên sửa sang lại mới đúng.

- Cô cô, ngươi nhất định phải làm chủ cho chúng ta , ngày hôm qua chất nhi bị “chỉnh” thật là tốt nha, ngươi xem cái mông cũng bị thiêu cháy.

Nam Cung Huy vẫn dựa vào gã người hầu nói.

Vài tên gia tướng bắt đầu lục soát mấy gian nhà ở bên ngoài, Nam Cung Bác bỗng nhiên đứng dậy đi vào trong phòng trong, có ý định kiểm tra:

- Phi nhi gần đây có chuyện gì phiền muộn hay không?

Nam Cung Phỉ Phỉ khẩn trương nhìn toàn bộ phòng ốc, cũng không biết tên kia rốt cuộc trốn đi đâu, cuối cùng ánh mắt tập trung tại tủ quần áo, không có nơi nào tốt hơn chỗ đó, mà Nam Cung Bác cũng đang hướng về phía đó.

- Mỗi ngày đọc sách và tu luyện, nữ nhi không cảm thấy buồn.

- A, có cần thêm vài bộ y phục?

Nói xong, Nam Cung bác hướng bàn tay về phía tủ quần áo.

- Không cần đâu, phụ thân, người mau tới nếm thử nước chè xanh nữ nhi pha riêng cho người.

Nam Cung Phỉ Phỉ hầu như sợ đến thót tim.

Nam Cung Bác cũng thờ ơ, tựa như đối với tủ quần áo trước mặt có hứng thú thật lớn, cánh cửa vừa hé ra một chút, đột nhiên bên ngoài có mấy tiếng truyền đến:

- Có gian tế!

- Gian tế ở chỗ này!

Nhất thời, ánh mắt Nam Cung Bác thu lại, dưới chân khẽ điểm, thân hình như thiểm điện phóng ra ngoài, Nam Cung Phỉ Phỉ thở phào nhẹ nhõm

Những người khác đều theo ra ngoài, Lâm Khiếu Đường trong tủ quần áo cũng vỗ ngực chui ra.

Nam Cung Phỉ Phỉ nháy mắt kêu hắn trốn thêm một lát .

Lâm Khiếu Đường nghênh ngang tiêu sái đến trước mặt Nam Cung Phỉ Phỉ lấy ra một khỏa dược hoàn màu xanh nói:

- Tại hạ đã bị phát hiện, nơi này không thể ở lâu, đậy là giải dược, để Tương Ngọc cô nương ăn vào liền không sao nữa, sẽ không có tác dụng phụ.

Không đợi Nam Cung xinh tươi nói gì, Lâm Khiếu Đường đã thi triển vô tung quyết đuổi theo đám người đang chạy ra ngoài .

Lâm Khiếu Đường đi theo sau một đám người khá lớn, bởi vì hắn mặc gia phục của Nam Cung gia nên không ai chú ý, biết được hắn cũng chỉ có Nam Cung Huy và Nam Cung Diệu mà thôi, hai vị thiếu gia này vừa nghe bắt gian tế thì đã nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng vọt lên phía trước .

Lâm Khiếu Đường vốn định bỏ chạy, nhưng lại nhìn thấy đám người này hướng về phía vách sân bên cạnh chạy tới, nới đó chẳng phải là nơi giam lỏng Uyển Nhi hay sao? Ôm một chút hi vọng cuối cùng, Lâm Khiếu Đường tạm thời buông tha cho việc chạy trốn, theo đoàn người cùng tiến vào trong đình viện.

Là Uyển Nhi , Lâm Khiếu Đường mặc dù ở phía sau nhưng liếc mắt liền nhận ra Uyển nhi đang ở giữa mấy người hộ vệ.

Trên cầu thang của đình viện, một nữ và bốn nam đem Uyển nhi vây ở chính giữa, trong tay lăm lăm vũ khí, chuẩn bị tùy thời khởi động công kích .

- Các ngươi là ai? Sao dám đến phủ Nam Cung gia bắt cóc con tin?

Nam Cung bác trầm giọng nói.

- Ha ha ha, trò cười!

Nữ tử duy nhất trong năm người đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn.

- Nam Cung lão tặc , ai bắt cóc ai? Ngươi lại nói ngược vậy sao? Cái hẹn bốn năm đã qua từ một tháng trước, các người vì sao còn chưa thả người ?”

Nam Cung bác sửng sốt:

- Thả hay không thả không phải do lão phu định đoạt!

Nữ tử phong vận bỗng nhiên lạnh lùng nói:

- Nam Cung lão tặc, lão nương không muốn cùng ngươi lý luận, nếu không tránh đường đừng trách lão nương không khách khí.

Vị nữ tử này chính là đà chủ của Đại Châu phân đà thuộc Hỏa Võ Đường của toàn vũ môn, Lam Phượng Hoàng. Một thân tu vi đã đến tam tinh võ sư. Hiện tại bầu trời Nam cung gia có 9 đầu huyễn ảnh phi long bao phủ, phi hành thuật, căn bản không thể sử dụng bằng không hành động cứu người cũng không phức tạp như vậy.

Bốn gã tử sĩ bên người lam phượng hoàng cũng đều là nhất tinh võ sư, hơn nữa được ngâm trong nước thuốc từ nhỏ, đã mất đi cảm giác đau đớn, cảm tình đạm mạc, giết người giống như giết một con sâu nhỏ giống nhau, vô tri vô giác.

Lam Phượng hoàng liếc mắt hướng về một gã tử sĩ, gã tử sĩ đó liền như tên bắn lao ra ngoài, đâm thẳng vào trái tim của Nam Cung Bác.

Nam Cung Bác sợ hãi, không nghĩ tới 5 người tu vi đều cao như vậy, khoảng cách lại quá ngắn Nam Cung Bác không có khả năng né tránh.

Đột nhiên một bên có người kêu lên:

- Bảo hộ tộc trưởng!

Một gã gia tướng trẻ tuổi lắc mình xông đến, đại đao trực tiếp che trược ngực, tử sĩ không thèm nhìn, cánh tay run lên, một cỗ mãnh lực truyền đến thân đao, tên gia tướng tuổi còn trẻ đó lập tức bị quang ngược lại một cách dễ dàng.

Tên gia tướng trẻ tuổi dùng sinh mệnh giúp Nam Cung Bác tranh thủ thời gian tránh né, lão vội thối lui ba trượng, vung tay lên, lấy ra đạo phù bắn ra ngoài, hóa thành một đạo tam xoa tiễn lao về tử sĩ.

Tử sĩ trừng trừng hai mắt, cơ thể bạo đột, thân thể cao lớn hơn một chút, quanh thân phát tán khí tức màu xanh giống như hỏa diễm màu xanh thiêu đốt, bổ một dao về phía tam xoa tiễn.

Phanh! Một tiếng nổ vang lên, tử sĩ lui về phía sau một trượng. Tam xoa tiễn cũng bị hắn phá hủy biến mất.

Nam Cung Bác hơi lo lắng một chút, lợi hại như vậy? Xem ra không ra đòn sát thủ là không thể hàng phục được đối phương, hiện tại mới có một người đã lợi hai như vậy, bốn người còn lại vẫn chưa xuất thủ, chỉ dựa vào một mình hắn sợ rằng không đấu lại đối phương.

- Gia gia, tôn nữ tới!

Một thân ảnh như mũi tên màu trắng hiện lên, Nam Cung Nha Nguyệt đã chạy đến.

Nam Cung bác nhất thời an tâm không ít, khi nhìn thấy sư huynh của Nha Nguyệt là Phùng Thiên Đạo cũng đã tới, vị này chính đại đồ đệ của ngũ đạo tông tông chủ, hiện đã là đạo sư hậu kỳ, pháp bảo lại càng nhiều không kể xiết .

Khi nhìn thấy Nam Cung Phỉ Phỉ cũng đi ra, nét mặt âm trầm của Nam Cung Bác đã hiện ra nụ cười thắng lợi, đội hình cường đại như vậy thì kể cả Lâm Liệt đích thân đến sợ là cũng phải buông tha, huống chi là nhưng tiểu lâu la này.

Lam Phượng Hoàn biết một hồi ác chiến là không tránh khỏi, không nói thêm điều gì trực tiếp hạ tử lệnh, ba gã tử sĩ còn lại cùng nhau vọt tới.

Những tên gia tướng bình thường ngay cả một chiêu của tử sĩ cũng không đỡ nổi. Tuy những tử sĩ này là nhất tinh đấu sư nhưng thực tế lại có thể phát huy khả năng của tam tinh đấu sư thậm chí còn có thể cao hơn. Trong cơ thể bọn họ có một loại dược vật đặc biệt thiêu đốt tiềm lực, không bị thương thì không sao, một khi bị thương thực lực sẽ bạo tăng.

Những tử sĩ này đều có thâm thù đại hận với đạo tông, nên đã tình nguyện chấp nhận chuyện này. Trong số họ hoặc là bị hại tan cửa nát nhà, hoặc là bị ngược đãi ..... nói chung là cũng đạo tông ở thế lưỡng bất lập, đo đó chọn con đường này cũng là con đường không có lối về. Trong lòng họ chỉ có một mục tiêu đó là tận lực giết càng nhiều người của đạo tông càng tốt.

Ba gã tử sĩ cùng xông lên lập tực khiến đoàn người tách ra, những gia tướng thực lực yếu ở phía trước trong nháy mắt liền chết dưới đao của tử sĩ, ở giữa cùng phía sau tản ra, chung quy thì đang có cao thủ tọa trấn nên cũng không có xuất hiện tình huống hoảng loạn.

Lâm Khiếu Đường chỉnh tranh dung mạo, lặng lẽ trốn một bên góc tường, đôi mắt phát sáng, quan sát kỹ từng người trong sân. Từ khi bắt đầu tiến tới nơi này, Lâm Khiếu Đường đã mơ hồ cảm giác được một cỗ nguyên lực cường đại của một người nào đó trong đám gia tướng của Nam cung gia đột nhiên biến mất, chỉ là không thể xác định được người này.

Uyển Nhi gặp nguy hiểm! Bỗng nhiên trong đầu Lâm Khiếu Đường phát ra tín hiệu…

Bạn đang đọc Đấu Y của Mộc Thang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.