Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cực phẩm gia phó (hạ).

Phiên bản Dịch · 2747 chữ

Nam Cung Huy ra lệnh nhưng tên gia phó trung niên này lại không động một bước nói:

- Tiểu nhân không dám.

- Vì sao?

Nam cung Huy kỳ quái hỏi.

Gã gia phó trung niên nhìn thoáng quá Uyển nhi:

- Quận chúa nói ngày hôm nay có chuyện trọng yếu muốn bàn bạc với Uyển nhi tiểu như, nếu như tiểu nhân không thể hầu hạ Uyển nhi tiểu thư cho tốt, thì quận chúa sẽ đánh gãy tay chân của tiểu nhân.

Nam Cung Huy vừa mới cảm thấy vui vẻ một chút tức thì biến mất, lửa giận bốc lên:

- Ngươi có tin ta đánh gãy tay chân của ngươi ngay bây giờ hay không.

Đúng lúc này một trong hai con khôi lỗi hình người đột nhiên động đậy, tựa hồ như đang giãy giụa.

Nam Cung Huy chột dạ nhìn về phía khôi lỗi còn lại, tên khôi lỗi kia lắc đầu không hiểu.

- Nhanh bắt nó dừng lại!

Nam Cung Huy nhịn không được hô lên một tiếng.

Không hề có chút tác dụng, người điều khiển khôi lỗi lập tức giở hết một thân thủ đoạn, nhưng vô luận là thi triển loại thần thông nào cũng không thể làm cho con khôi lỗi đó dừng lại.

Không ai phát hiện ra tên gia phó trung niên đang cúi đầu hiện nên một nụ cười khẽ, vị gia phó trung niên này không cần nói nhiều lời, hiển nhiên chính là Lâm Khiếu Đường nguỵ trang, nếu nói về thuật dịch dung thì Lâm Khiếu Đường có thể coi là đương đại đệ nhất nhân, nếu không phải thời gian tương đối ngắn, chắc chắn hắn đã nguỵ trang cho mình thành một lão đầu.

Lâm Khiếu Đường chỉ là thử sử dụng lực lượng khống chế của nội anh áp dụng lên thân thể của hai con khôi lỗi để thao túng, không nghĩ tới cư nhiên có một con mắc câu, người khác không có chút phản ứng gì hiển nhiên chính là vì không phải là khôi lỗi.

Không nghĩ tới trong thời gian bế quan nội anh và Lâm Khiếu Đường hợp lực không chế liệt hồn chỉ, ngoài việc sức sống đã tăng lên rất nhiều mà còn thành lập một mối liên hệ vô cùng chặt chẽ với Lâm Khiếu Đường.

Hơn nữa nội anh này so với nội anh bình thường có chút không giống nhau, dương hồn nội anh này trên phương diện lực lượng khống chế vô cùng cường đại, Lâm Khiếu Đường lại lợi dụng một ít năng lực bản thân hợp tác liền trở thành một đôi tổ hợp tuyệt vời.

Đạo thuật hệ hệ thao túng, nếu như tu vi không bằng Lâm Khiếu Đường mà nói, hơn phân nửa sẽ bị phản thao túng, từ lúc sự kiện đó sảy ra, Lâm Khiếu Đường đã phát hiện ra mình có năng lực này.

Mà hồn liệt chỉ đệ lục trọng chính là dùng cho tu luyện giả khống chế nguyên lực và nguyên thức đạt được điều kiện tốt nhất để phát triển, có thể lợi dụng được lực lượng bản thân một cách tốt nhất, đồng thời đạt được một cách tối ưu hoá khi sử dụng lực lượng.

Khôi lỗi hình người càng giãy giụa càng mạnh, con khôi lỗi khác lại cực kỳ khoa trương cởi bỏ áo khoác của mình, lộ ra một cái đạo bào màu vàng, ngồi chồm hổm trung bình tấn, hai ngón tay hướng lên trời. Trong miệng không ngừng niệm chú ngữ muốn đoạt lại quyền khống chế.

Thấy khôi lỗi kia tựa hồ không có dấu hiệu dừng lại, Nam Cung Huy cực kỳ luống cuống nói:

- Thân thiên sư, mau mau đem bảo bối của ngươi chế trụ lại. Má ơi, thế nào lại hướng phía ta mà tới.

Uyển nhi đứng một bên nhẹ nhàng cười, một đạo chỉ phong bắn ra, đoàn lửa màu tím theo chỉ phong phóng thẳng tới cái mông to lớn của Nam Cung Huy, lửa cháy không hề mạnh, cách quần áo nhất thời còn chưa cháy vào da thịt.

- Uyển nhi tiểu thư biến thành tinh nghịch rồi.

Gã gia phó trung niên bỗng nhiên nói.

Uyển Nhi kinh ngạc liếc mắt nhìn vị gia phó có can đảm chống lại mệnh lệnh của Nam Cung Huy này, hắn cư nhiên có thể thấy rõ động tác của nàng.

Thân thiên sư vô luận nỗ lực như thế nào cũng không thể đoạt lại quyền không chế, con khôi lỗi kia càng lúc càng điên cuồng, bắt đầu xông đến đuổi đánh Nam Cung Huy, hắn ta bị đánh đên nỗi oa oa kêu to, chạy loạn xung quanh.

Nam Cung Huy bất quá chỉ có tu vi vệ giai sơ kỳ, đâu phải là đối thủ của khôi lỗi cao cấp này, chỉ chốc lát đã bị đuổi kịp, khôi lỗi nâng đoàn thân thể có thể trọng hơn hai trăm cân của Nam Cung Huy lên, bước đi như bay.

Hoả diễm rốt cuộc đã đốt đến cai mông thịt của Nam Cung Huy.

- A , cái mông của ta, ai cắn cái mông của ta, Thân thiên sư, ngươi nhanh chóng bắt con khôi lỗi này dừng lại đi a, a….

Khôi lỗi bước dạo vòng quanh giả sơn một vòng, vừa đi vừa va chạm vào giả sơn, một tiếng ầm vang lên, Nam Cung Huy kêu lên quàng quạc, rầm, khôi lỗi hình người không tiếp tục làm cho Nam Cung Huy va chạm vào giả sơn nữa mà nâng hắn lên cùng nhau nhẩy xuống hồ nước.

Thân thiên sư quá sợ hãi, nhanh chóng chạy đến nhẩy xuống nước cứu người.

- Vị đại thúc này, trước đây dường nhưu Uyển Nhi chưa từng gặp qua ngươi, ngươi mới tới nơi này đúng không?

Lâm Uyển Nhi hiếu kỳ đánh giá gã gia phó không giống gia phó bình thường nói.

- Sao lại chưa từng gặp cơ chứ? Tiểu nhân đã nhìn tiểu thư lớn lên, thế nào lại có thể mới tới đây?

Tên gia phó trung niên sờ sờ đám râu mép thần bí cười nói.

- Nhìn ta lớn lên!

Uyển nhi đầu tiên không thể giải thích được, cận thận nghĩ lại, chính mình vào phủ bất quá mới mười ba tuổi, hiện nay đã mười bảy tuổi rồi, coi như từ nhỏ lớn lên, còn muốn nói cái gì đó, lại bị tiếng gọi ầm ĩ cắt đứt.

- Người nào trong đó nháo sự?

Nam Cung Diệu trong đại viện chờ quá lâu vẫn không thấy người đến, có chút mất kiên nhẫn, lại nghe thấy nội viện bên cạnh có động tĩnh liền đi vào xem, còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng nước khuấy động, tưởng là hạ nhân, liền nổi giận quát.

Chuẩn bị tiếp tục cùng Uyển Nhi chơi đoán đố, nghe thấy tiếng nói này, Lâm Khiếu Đường nhướng mày không thèm trả lời.

Nam Cung Diệu vừa mới bước vào đã nhìn thấy Thân thiên sư từ trong hồ nước ôm lấy ca ca Nam Cung Huy bước lên, nhanh chóng đến gần hỏi:

- Thân thiên sư, các ngươi đây là?

Thân thiên sư cuống quýt nói:

- Thưa nhị thiếu chủ, đại thiếu gia uống quá nhiều rượu , vừa vào nơi này đã nổi cơn say rươu, sau đó chính mình nhẩy vào trong hồ nước.

- A!

Nam Cung Diệu hèn mọn nhìn thoáng quá vị ca ca đã hôn mê của mình, dư quang hưng phấn, phát hiện ra Uyển nhi dĩ nhiên lại ở nơi này, liền chạy đến nói:

- Uyển nhi muôi muội, sao lại đứng chỗ này, ca ca không phải gọi ngươi vào trong nội viện ngắm trăng hay sao?

Thân thiên sư phía sau không nhừng hướng Uyển Nhi ra hiệu gì đó, dùng động tác đau khổ cầu xin, đôi con ngươi đen của Uyển Nhi hơi lộ ra vẻ giảo hoạt:

- Thân thiên sư, khôi lỗi của ngươi còn đang dưới hồ nước.

Thân thiên sư đầu tiên là sửng sốt, sau đó minh bạch ý tứ:

- Tạ ơn Uyển nhi tiểu thư nhắc nhở, tiểu nhân lập tức xuống dưới đó thu hồi lại.

Rầm, Thân thiên sư không chút do dự nhảy xuống hồ nước lần thứ hai tìm lại khôi lỗi hình người vừa rồi.

Gã gia phó trung niên giơ ngón tay cái lên, xấu xa cười cười.

Thiếu chút nữa làm cho Uyển Nhi cười thành tiếng, lúc này mới hướng đến Nam Cung Diệu nói:

- Huy ca ca bị điên, chúng ta không ngăn được hắn, không thể làm gì khác hơn là cùng đến xem, làm lỡ mất thời gian.

Nam Cung Diệu gật gật đầu, xoay người hướng vị Thân thiên sư còn đang trong hồ nước dặn dò nói:

- Ngươi trước tiên mang ca ca của ta về phòng đi, sau đó dặn dò hạ nhân nấu một thang giải rượu, nếu đã không uống được thì đừng uống, thật là, Uyển nhi muội muội, chúng ta tiếp tục đi ngắm trăng.

Uyển nhi kỳ thực từ đầu đã không có hứng thú đi ngắm trăng, chỉ tại không khí trong buổi tiệc rượu làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu, lấy cớ ngắm trăng chỉ là để rời khỏi nơi đó mà thôi, bất quá nếu đã có ước hẹn với Nam cung Nha Nguyệt, nói rằng có sự tình trọng yếu muốn bàn, không đi cũng không được.

Trên đường đi Nam Cung Diệu nói rất nhiều chuyện làm Uyển nhi cực kỳ bực mình, nàng căn bản không để ý, chỉ khổ cho Lâm Khiếu Đường đi theo phía sau, thiếu chút nữa là nhổ ra.

Đến khi tiến nhập vào nội viện thì Nam Cung Diệu mới phát hiện ra một gia phó vẫn đi theo phía sau, không ưa nói:

- Ngươi đi theo làm cái gì? Ở đây không có chuyện của ngươi, xuống phía dưới!

Gã gia phó trung niên còn chưa mở miệng, Uyển Nhi đã giành lời nói:

- Diệu ca ca, người này là do ta gọi hắn tới, hắn rất thú vị, ta muốn hắn đi theo.

Nam Cung Diệu tuy rằng rất khó chịu, nhưng không có biện pháp, không tiện cản hắn lại, chỉ đành ngầm đồng ý.

Chỉ chốc lát, ba người đã tiến nhập vào trong nội viện, Dư thiên sư đang thản nhiên tự đắc uống trà ăn bánh thưởng thức trăng tròn một mình, nhìn rất là an nhàn.

Vừa thấy vị nhị thiếu chủ quay về, lập tức đứng lên, thối lui sang một bên cười nói: “Nhị thiếu chủ, Uyển nhi tiểu thư mau mời ngồi, hôm nay trăng vừa lúc tròn, một lúc nữa mặt trăng màu lam hiện ra sẽ càng đẹp mắt hơn.

Lâm Khiếu Đường bước vào trong nội viện đã ngửi thấy mùi gì đó rất khác thường, giống như vị đạo của mê dược, nhất thời cảnh giác, cả lớn lẫn nhỏ không phải là thứ gì tốt lành, nghĩ đến vị nhị thiếu chủ này cũng không có chủ ý gì tốt.

Thời gian lãng phí rất nhiều, trong lòng Nam Cung Diệu thấy nôn nóng, không hạ thủ bây giờ sợ là khó có cơ hội nào khác, những người khác trong phủ sẽ tản ra, đến lúc đó muốn tìm được nơi đông người sẽ rất khó khăn.

Nam Cung Diệu đánh mắt với Du thiên sư, sau khi nhăt mắt đáp trả, hắn tiến lên một bước, nâng chung trà lên tựa hồ ngâm nước trà, trong móng tay có cất dấu một ít bột phấn, vừa muốn thả vào đã bị một bàn tay to bắt lấy cổ tay, lực lượng rất lớn, dĩ nhiên làm cho tay của hắn không thể động đậy được chút nào.

Không ai chú ý đến vị gia phó trung niên này từ phía sau Uyển nhi tiến lên phía trước, nói chung chỉ cảm thấy mắt nhoáng lên.

Dư thiên sư kinh hãi nổi giận nói:

- Tiện phó lớn mật, ngươi làm cái gì vậy?

Gia phó trung niên cười hì hì, quỷ không biết thần không hay cắt đứt chiếc móng tay có một bọc dược phấn bên trong của Dư thiên sư xuống, dưới chân đột nhiên dẫm mạnh lên bàn chân của Dư thiên sư.

Một trận đau đớn kịch liệt đột nhiên nổi lên làm cho Du thiên sư cong người lại, cái miệng rộng há ra hớp lấy không khí, sắc mặt đỏ bừng, tay của gia phó trung niên run lên, móng tay mang theo một bọc dược phấn cực nhỏ cùng nhau bắn vào trong cái miệng đang mở lớn của Dư thiên sư, hắn không kịp phản ứng đã bị động nuốt hết tất cả vào bụng.

- Ngươi… ngươi…ngươi để cho ta ăn vật gì vậy?

Dư thiên sư một bên liều mạng lấy tay khều khều trong miệng một bên hoảng loạn hỏi.

Gã gia phó trung niên dùng biểu tình vô tội nhìn Dư thiên sư nói:

- Tiểu nhân chỉ là muốn giúp Dư thiên sư ngâm trà mà thôi, không cận thẩn dẫm phải chân của Dư thiên sư, tiểu nhân đáng chết, mong rằng Dư thiên sư tha thứ.

Dư thiên sư liều mạng khều trong cổ họng muốn ói thứ đó ra, phẫn hận nhìn gã gia phó mạc quái lạ này…

Gã gia phó trung niên kinh ngạc kêu lên:

- Thiên sư, sao ngươi lại cắt đứt ngón tay của ngươi thế này?

Dư thiên sư mạnh mẽ nắm lấy ngón tay đang chọc trong cổ họng lấy ra, chỉ thấy chiếc móng tay ngón út không biết từ khi nào đã bị gẫy, lập tức lấy từ trong người một khoả dược hoàn từ trong người nuốt vào.

Nam Cung Diệu đâu từng nhìn thấy vị Dư tiên sư mà mình luôn tôn sùng chật vật đến như vậy, trong lúc nhất thời không thốt lên lời, chỉ là không ngừng hướng vị thiên sư này nháy mắt.

Dư thiên sư lúc này giống như kẻ câm ăn hoàng liên, khoả giải dược nuốt vào làm sao cũng không thể nuốt trôi được, trong tiếng nói tựa hồ như có vật gì chặn ngang.

- Nước…nước…

Dư thiên sư lắp bắp trong họng kêu lên.

Nam Cug Diệu nhanh chóng nâng một chung trà đưa qua, Dư thiên sư đang cầm chung trà đột nhiên mạnh mẽ đứng lên, thế nhưng chưa nuốt được ngụm nước vừa rồi xuống bụng thì đã gắng gượng nói mấy câu.

- Nhị thiếu chủ, mau đỡ bần đạo về phòng, bần đạo bị trúng độc rồi.

Dư thiên sư nôn ra toàn bộ lượng nước vừa uống vào bối rối nói.

Nam Cung Diệu đâu thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, lúc này tuy không thể nhờ cậy vào Dư thiên sư được, nhưng trong tay của mình còn có một ít mê dược, tia háo sắc trong mắt chợt loé lên, tay đã luồn vào trong ngực, nếu như kế hoạch có biến, thì trực tiếp đổ thuốc mê cho cả ba người.

Nam Cung Diệu đang chuẩn bị xuất thủ đã thấy Nam Cung Nha Nguỵêt trực tiếp hướng bên này đi tới, sợ đến mức đem vật trong tay trả vào trong ngực, Nam Cung Diệu không sợ ai trong cái phủ này chỉ sợ một vị muội muội cao cao tại thượng, năm năm trước đây vì bản thân tinh nghịch bướng bỉnh đã bị đường muội làm trò trước mặt các trưởng bối đánh cho một trận, cho đến bây giờ ký ức ấy vẫn còn mới mẻ trong đầu Nam Cung Diệu.

Lâm Khiếu Đường cau mày, nha đầu Nam Cung Nha Nguyệt này rất khó đối phó, bốn năm trước chính mình ẩn tàng sâu như vậy mà còn bị nàng đào ra, nhược điểm bản thân muốn rời khỏi gia tộc chỉ có nàng phơi bày ra được, ngày hôm nay chuẩn bị không đầy đủ, để an toàn hay là không cùng nàng chống lại thì tốt hơn…

Bạn đang đọc Đấu Y của Mộc Thang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.