Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

MỘT ĐƯỜNG SINH TỬ, HUYẾT MẠCH THỨC TỈNH (HẠ)

Phiên bản Dịch · 2471 chữ

Lực lượng linh hồn bàng bạc lao ra, toàn bộ trào ra từ trong ngọn lửa. Khống chế sự dung hòa giữa các dị hỏa. Một đóa, hai đóa… Mười hai đóa, mười bốn đóa…Chờ các loại dung hòa đến đóa thứ 18 thì lực lượng linh hồn Tiêu Viem đã bị tiêu hao không con, lúc này không có cách nào dừng hồi phục, chỉ có thể chống đỡ một cách khó khăn. Mười chín, hai mươi đóa, lực lượng linh hồn của Tiêu viêm đã tiêu hao, mà hỏa liên vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ. Nếu như không nhờ trong lòng luôn có một chấp niệm thì có lẽ hỏa liên đã sớm tiêu tan. “Dung hòa hai đóa dị hỏa liên nữa là có thé hình thành Phần Thiên Hỏa Liên! Lẽ nào phải từ bỏ sao? Lẽ nào ta không chịu nổi sao? Không, không, ta tuyệt đối không từ bỏ! Ta từ đế quốc Gia Mã ra đi, sang đãng Trung Châu hơn mười năm, trong lúc đó trải qua vô số đau khổ. Bao nhiêu lần bồi hồi lúc sinh tử, ta sở cầu người, không ngoài leo lên cấp cao nhất Đấu Khí Đại Lục, cuối cùng ta cũng đã đạt được! đã chiến thắng Hồn Thiên Đế. Ta trở thành nhân vật thượng nhất đỉnh phong Đấu Khí Đại Lục! Sau đó ta tới Viễn Cổ Đại Lục, mục đích chính là truy tìm cảnh giới cao hơn! Bây giờ đối mặt với một gã Tứ Tinh Đấu Đế, chả lẽ tất cả những điều ta làm trước đây đều công không sao? Ta không cam lòng!” Một âm thanh hò hét điên cuồng ở tận đáy lòng Tiêu Viêm vang lên. “Cho ta dung hòa!” Một tiếng rít ầm vang từ trong miệng Tiêu Viêm phát ra.

Một tiếng huýt sáo dài, dấu trong bàn tay là một trận biến ảo, cuối cùng một đóa hỏa liên to lớn hình thành từ hai mưới ba đóa khác đã dung hòa thành công. Mang theo lực hủy diệt nhè nhẹ, không gian hỏa liên xung quanh đây đang vặn vẹo kịch liệt. Thậm chí còn xuất hiện nhè nhẹ không gian liệt phùng, mới có thế khiến không gian vỡ tan.

Hắc Thành đối diện với một khối hỏa liên to lớn, khuông mặt có chút biến sắc, tự lẩm bẩm “ Hỏa Liên đấu kỹ này đều chưa đạt được công kích của Ngũ Tinh Đấu Đế, hắn không chừng chỉ là hậu kỳ Nhất Tinh Ngũ Đế, làm sao có thể thi triển đấu kỹ kinh khủng như vậy!” "Đi!" Phần Thiên Hỏa Liên mang theo không gian vỡ tan đánh úp về phía Hắc Thành. “Đế chi ngạch hóa!” Một tiếng quát lạnh vang lên. Trong tau ấn ký một trận biến ảo, mặt ngoài thân thế Hắc Thành mau chóng nâng lên một tầng giáp trụ quỷ dị. Bộ giáp trụ này là do vô số linh khí cùng với long khí ngưng hóa mà thành. Hắc Thành cảm thấy bộ giáp trụ này dường như còn chưa đủ để chống lại lực ông kích khủng khiếp của Tiêu Viêm! Lập tức, một tiếng quát lạnh lại lần nữa vang lên “Thiên Minh Ngự Long Thủ!” Thanh âm hạ xuống, một bàn tay to lớn nhanh chóng hình thành từ trên trời hướng phía hỏa liên đang hung hăng, siết chặt lại như muốn hóa chúng thàn hư vô. Khi bàn tay to lớn không thể nắm được hỏa liên, một giọng nói nhè nhẹ truyền đến! "Bạo!" "Phanh!" một trận phong bạo cường đại vừa mới thi triển Diệt Thế Hỏa Liên so với vừa rồi đã gấp mấy trăm lần Hỏa Diễm Phong Bạo, ngay cả một làn sóng xung kích bao trùm ra!

Tiếng khóc bên trong Hỏa Diễm Phong Bạo vang lên. Không lâu sau một con đại long từ trong ngọn lửa lao ra. Long nhãn to lớn, hiện lên vô cùng oán độc, nhìn chằm chằm Tiêu Viêm trên hư không. Con Cự Long chừng nghìn trượng này chính là bản thể của Hắc Thành. Mặc dù có Đế Chi Ngạch Hóa phòng hộ, thế nhưng Phần Thiên Hỏa Liên bá đạo, đốt sạch thế gian vạn vật, cũng xuyên qua lớp phòng hộ của Đế Chi Ngạch Hóa, đốt cháy Hắc Thành.

Lúc này, Hắc Thành cũng đã lộ ra vẻ chật vật. Khắp nơi trên người đều bị lửa đốt, khắp nơi đều cháy đen. “ Tứ Tinh Đấu Đế quả thật là kinh khủng!, Phần Thiên Hỏa Liên được hình thành từ hai mươi ba loại dị hỏa, cũng chỉ khiến hắn thụ thương, thổ mộ chút tiên huyết mà thôi!. Nếu như đổi lại là Tiêu Ứng, một chuworng như vậy chắc chắn sẽ khiến cho y hôi phi yên diệt!” Tiêu Viêm lúc này thật sự là suy yếu đến cực điểm, phát ra công kích kinh khủng như vậy, hoàn toàn là dựa vào phần chấp niệm mạnh mẽ mà chống đỡ được. Có thể nói, hiện giờ Tiêu Viêm đã mạnh nhất từ trước đến nay, tuy rằng vừa mới uống khôi phục đấu khí, đan dược linh hồn lực, thế nhưng trong đầu không ngừng truyền tới cảm giác suy yếu càng ngày càng thêm cường liệt. "Tiểu tạp toái! Bản Đế sẽ cho ngươi sống không bằng chết!” Thân thế bàn cưa khổng lồ của Hắc Thành ở trên hư không. Một cổ Long Uy mênh mông, tràn ngập, phảng phất khiến thiên địa đều trở nên run rẩy. Âm thánh oán độc rít gào. Giống như âm thanh sấm sét, ầm vang trên hư không sau đó khuếch tán ra xa.

Nhìn thấy cổ Long Uy mênh mông, có thể thấy sức chiến đấu của Hắc Thành cũng không tổn thất là bao nhiêu. Chí ít còn thừa sức chiến đấu tầng bảy trở lên. Nghĩ đến đây, Tiêu Viêm không thể nhịn được nữa, cười khẩy nói” Cuộc chiến này đánh như thế nào đây?” Tiêu Viêm như một điểm trên hư không, thân hình mạnh mẽ tán lui về phía sau! Hắc Thành bây giờ đã nổi giận, nếu cùng hắn giao chiến tới cùng, chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều! "Ầm!..." Tiêu Viêm thân hình chợt lui, miệng của Hắc Thành đột nhiên mở lớn, chợt, một đạo quang trụ chừng mấy trăm trượng từ bên trong miệng xì ra! Ẩn chứa trong đó là lực lượng hủy diệt, cho dù Tiêu Viêm ở thời kỳ đỉnh cao cũng chưa chắc chịu được, huống chi bây giờ y đã suy nhược? Nếu như bị quang trụ hủy diệt này đánh trúng, Tiêu Viêm chắc không thể toàn mạng!

Thân hình Tiêu Viêm nhanh chóng lùi về phía sau, khó khăn lắm mới né được ánh quang trụ hủy diệt đó.

Hắc Thành há miệng, chợt ba đạo chùm tia sáng lại lấn nữa từ trong miệng xì ra.

Khó khăn lắm Tiêu Viêm mới né qua được một đạo quang, nhìn thấy ba đạo quang hướng về phía y mà lao tới. Hơn nữa, trên đường phóng tới, phong tỏa mọi đường lui của y. "Mẹ nó, liều mạng!" “Kim Cương Ngọc Lưu ly thân”, “ Viêm Tới Đế Thân”, “ Tịch Diệt Hỏa Thể” lên!"Viêm Hoàng lục giác linh hoạt kỳ ảo lá chắn" hợp! Ngự. Đối mặt với ba đạo chùm tia sáng, Tiêu Viêm bèn đem toàn bộ đấu kỹ của mình thi triển ra.."Bang bang bang bang!...". Liên tục ba đạo chùm tia sáng công kích vào cơ thể Tiêu Viêm. Một ngụm máu nhịn không được mà phun ra.

Thân thể Tiêu Viêm bị đánh bay xa hơn trăm dặm.

Thấy Tiêu Viêm bị chùm tia sáng đánh trúng,cũng không ngã xuống. Hắc Thành càng không kìm chế được cơn giận. “Ta muốn giết ngươi!” Âm thanh điên cuồng rít lên ở trên hư không. Hắn đường đường là Tứ Tinh Đấu Đế đến đối phó Tiêu Viêm, không những không kịp cứu lấy Tiêu Ứng, sau đó nhanh chóng giải quyết, báo cáo kết quả, trái lại bản thân còn bị Tiêu Viêm làm cho khốn đốn, chật vật! Chuyện này nếu như truyền về trong tộc, vậy thì mặt mũi trưởng lão của hắn sẽ giấu đi đâu đây. “Muốn giết ra, ngươi cũng phải trả giá không nhỏ đâu!” Lại lần nữa trong đầu truyền tới cảm giác mê muôi, cảm giác suy yếu. Lập tức tay lau vết máu nơi khóe miệng, vung hai tay lên, đấu khí lại một lần nữa tuôn ra! Thời khắc này hai con ngươi cũng căng lên như dây đàn, lộ vẻ điên cuồng. Là Tiêu Viêm tự tìm đường chết, đừng trách ta vô lễ.

Hai bàn tay huy động không ngừng, vẻ điên cuồng trong đôi mắt ngưng lại vài phút. Hai tay không ngừng biến ảo thành một thủ ấn huyền ảo. Cuối cùng những năng lượng của thủ ấn đều nổi lên trên lòng bàn tay Tiêu viêm. Đợi Tiêu Viêm làm xong hết thảy, gương mặt trắng bạch đi vài phần. "Dị hỏa hiện! Tiểu Y đi ra! giúp ta lại lần nữa ngưng tụ Diệt Thế Hỏa Liên!" Một tiếng gào rít vang lên, Tiểu Y từ bên trong cơ thể Tiêu Viêm được triệu hồi. "Y oa y oa... Y oa...!" thời khắc này, trên gương mặt Tiểu Y cũng hiện lên một vẻ mệt mỏi, có vẻ gì đó tang thương! Sau khi Tiểu Y nghe được lời của Tiêu Viêm, không màng tới mệt mỏi, lại một lần nữa chậm rãi giơ bàn tay nhỏ bé lên, quơ quơ múa, khống chế được dị hỏa. “Cho ta dung hợp!” Một tiếng thấp sất tới tiếng vang lên. Chợt trôi dị hỏa trôi lơ lửng xung quanh Tiêu Viêm chạm rãi dung hòa! Dị hỏa vừa mới tương dung, trong đầu Tiêu Viêm đầy mê muội, cảm giác suy yếu ngày càng tăng. Dù Tiêu Viêm đã nghiến chặt hai hàm nhưng một ngụm máu tươi vẫn phun ra trên hỏa diễm. Thời khắc này, hỏa diệm càng ngày càng tràn đầy, ngay cả tốc độ tương hỗ cũng tăng nhanh đáng kể. Thế nhưng một ngụm máu tươi lại phun ra, sắc mặt Tiêu Viêm ảm đạm không gì sánh được. Thân thể cũng không còn tự chủ được nữa. Dường như chỉ chực chờ khuỵa ngã.

Tiêu Viêm dốc toàn sức lực khống chế thân thể của mình, trong đầu thúc giục bản thân lưu lại những lực lượng linh hồn cuối cùng đi vào trong dị hỏa. Cứ như vậy giằng co chừng một phút đồng hồ, Diệt Thế Hỏa Liên cuối cùng cũng ngưng tụ thành. "Diệt thế hỏa liên! Đi!..." Ngón tay Tiêu Viêm chỉ hướng Hắc Thành, đóa hoa sen thập sắc dị hỏa hướng nhanh về phía Hắc Thành! Cuối cùng nổ tung bên cạnh người Hắc Thành. "Bạo! Cho ta bạo! Bạo bạo bạo..." sự khủng khiếp của Hỏa Lãng lại phát huy. Hỏa Lãng qua đi, Hắc Thành đã bị thương. Vào thời khắc này, vết thương lại chồng vết thương! "Chết!" Sau khi Hắc Thành phản kháng lại một chiêu Diệt Thế Hỏa Liên, thân thể cao lớn léo lên, hóa thành một đạo bóng. Chợt lóe lên một cái, liền xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm. Khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn. Lập tức, tung ra một quyền đánh vào phía người Tiêu Viêm. "PHỐC PHỐC PHỐC!" một ngụm máu tươi từ miệng Tiêu Viêm ứa ra.

Tiêu Viêm còn chần chừ, lại một chưởng nữa hung hăng đánh vào lưng Tiêu Viêm. "PHỐC PHỐC PHỐC!" Tiên huyết không ngừng tuôn ra, ngay cả con ngươi của Tiêu Viêm cũng lộ vẻ ảm đạm.

Có thể nói,bây giờ Tiêu Viêm đã đạt đến cực hạn, không còn sức phản kháng. Thế nhưng Hắc Thành vẫn không ngừng nhằm Tiêu Viêm mà công kích. Theo ý của Hắc Thành, hắn muốn khiến Tiêu Viêm không còn đường sống mới hết giận Hắn muốn, không phải giết Tiêu Viêm bằng một chưởng mà muốn y phải nhận lấy cái chết từ từ! Để cho hắn chết trong đau đớn, xương tủy tan nát.

Có thế thấy Hắc Thành đối với Tiêu Viêm thì hận sâu đậm đến mức nào!

Từng quyền rồi lại từng quyền, Tiêu Viêm không còn đếm xuể bao nhiêu chưởng đánh trúng người mình.

Ý thức cũng bắt đầu dần dần mơ hồ! Y có thể cảm nhận được trong cơ thể mình đang dần dần yếu đi. “Chả lẽ hôm nay mình sẽ bỏ mạng ở đây sao?” "Không không, không, ta không cam lòng! Ta còn chưa tìm được Huân Nhi, Thải Lân, ta còn chưa chấn hưng được tiên tổ Tiêu Huyền, ta vẫn còn chưa tìm thấy tổ tiên Tiêu Thị, còn chưa lý giải hết Đấu Khí Đại Lục.

Nhớ rõ, không được kết liễu hắn bằng một chưởng mà phải dần dần cho hắn nếm mùi đau khổ,cho hắn chết trong đau đớn.

Có thế thấy Hắc Thành đối với Tiêu Viêm thì hận sâu đậm đến mức nào!

Từng quyền rồi lại từng quyền, Tiêu Viêm không còn đếm xuể bao nhiêu chưởng đánh trúng người mình Ý thức cũng bắt đầu dần dần mơ hồ! Y có thể cảm nhận được trong cơ thể mình đang dần dần yếu đi. “Chả lẽ hôm nay mình sẽ bỏ mạng ở đây sao?” "Không không, không, ta không cam lòng! Ta còn chưa tìm được Huân Nhi, Thải Lân, ta còn chưa chấn hưng được tiên tổ Tiêu Huyền, ta vẫn còn chưa tìm thấy tổ tiên Tiêu Thị, còn chưa lý giải hết Đấu Khí Đại Lục.

Trong lòng Tiêu Viêm luôn dâng trào những ý niệm như vậy. "Còn có, khụ khụ... Khóe miệng lại lần nữa chảy ra một chút tiên huyết. Còn có Tiêu Tiêu, nàng vẫn còn chờ ta đi tìm nàng, còn có Tiểu Y Tiên, đại ca, nhị ca, lão sư, Thiên Hỏa tôn giả..ta không thể chết được!” Trong đáy lòng Tiêu Viêm một tiếng nói điên cuồng vang lên. Bỗng, âm thanh chứa đựng bao nỗi niễm của Tiêu Viêm chợt vang lên. Âm thanh đủ khuếch tán vạn dặm.

Kèm theo một tiếng huýt sáo dài, con ngươi của Tiêu Viêm buồn bã không ánh sáng, vào thời khắc này, ánh mắt cũng thay đổi rất nhiều. Nơi lồng ngực, sau tiếng huýt sáo dài đó, cũng đột nhiên nhảy lên! Huyết mạch kỳ dị giấu kỹ bên trong tâm can lặng yên chảy ra, sau đó, nhanh chóng chảy vào các huyết quản bên trong.

Bạn đang đọc Đấu Phá Thương Khung Hậu Truyện của Lão Đàn Toan Thái
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Việt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 1441

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.