Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thù Nhi

3335 chữ

"Lâm đại sư! Lứa tân đệ tử lần này của Lôi Hỏa các... thực khiến cho người khác phải mở rộng tầm mắt a!"

Trên khán đài chữ Thiên, cung trang mỹ phụ cười nhạt một tiếng, mang theo chút ý vị châm biếm như có như không hướng về phía hắc y lão giả, khuôn mặt vốn dĩ khô héo nay còn triệt để co quắp lại, nhàn nhạt nói.

Phía dưới lôi đài lúc này, nếu như không phải những tên gọi của đấu kỹ liên tiếp được hô vang lên, có lẽ sẽ chẳng có ai nhận ra đây là một cuộc tỷ thí của các võ giả, vì thực sự những gì đang diễn ra chẳng khác nào một trận quần ẩu của đám lưu manh ngoài phường thị thông thường...

Chẳng hiểu cung trang mỹ phụ có hay không nhìn trước được tương lai, song tràng cảnh phía dưới kia diễn ra y chóc những lời nàng ta vừa mới nói với hắc y lão giả. Gã thiếu niên đứng đầu đám tân đệ tử của Lôi Hỏa các, hình như là họ Trần hay gì đó, sau khi chứng kiến Liên Hoa trên lôi đài chỉ dùng một chiêu là đã có thể quét sạch toàn bộ đối thủ, không hiểu do hoàn toàn tự tin vào thực lực bản thân hay là không muốn yếu thế trước một tiểu nha đầu, cũng liền phóng lên lôi đài, vỗ ngực dõng dạc tuyên bố một mình ứng chiến tất cả ba mươi chín đối thủ còn lại.

Hắc y lão giả ngay lúc ấy sắc mặt đã đen lại, song vẫn cho tiến hành tỷ thí, trong lòng ôm chút hi vọng cực kỳ mong manh rằng tiểu tử kia sẽ mang đến cho lão một cái kinh hỉ. Nhưng... rõ ràng là yêu nghiệt cũng chẳng phải như rau cải bán đầy ngoài chợ, và mặt của lão càng trở nên đen thui hơn khi tiểu tử đó chẳng những không tiếp nổi một chiêu hợp công, còn bị đám tân đệ tử kia đập cho thành một đống thịt nát, hiện tại đang nằm khóc lóc rên rỉ thu lu một góc lôi đài.

Cái chính là... mặt mũi thì đã mất rồi, song lão vẫn coi như còn một chút có thể chống chế, bởi vẫn là do tiểu tử kia tự mình rước nhục vào thân, các trận tỷ thí khác vẫn có thể diễn ra như bình thường... và lão biết rõ rằng lẫn trong đám tân đệ tử năm nay vẫn còn một vài hạt giống tốt, dù không thể yêu nghiệt được bằng tiểu nha đầu Mị tông bên kia, song so với kỳ chiêu sinh những năm trước thì về cả lượng và chất hoàn toàn nhỉnh hơn hẳn.

Vốn mọi việc đã được lão tính toán vô cùng kỹ càng, từ lời động viên những đệ tử có thành tích chưa tốt, đến bài diễn văn sau tỷ thí mà lão chắc mẩm sẽ còn ấn tượng hơn gấp trăm lần những gì cung trang mỹ phụ nói khi nãy... nhưng sự việc diễn ra sau đó lại thực sự khiến cho lão suýt chút nữa tức đến hộc máu.

Dù ngàn tính vạn tính, lão lại hoàn toàn không tính tới một việc, rằng sau khi đập cho kẻ "từng" đứng đầu danh sách tân đệ tử kia một trận xong xuôi, đám tân đệ tử Lôi Hỏa các chẳng những không dừng lại, còn tiếp tục lao vào nhau, ngươi một quyền, ta một chưởng... trong phút chốc biến thành một tràng hỗn chiến cực kỳ hỗn loạn.

Song quyền tứ thủ không ngừng va chạm, binh khí đấu kỹ liên tiếp giao phong...

Lúc này, dù thực sự rất muốn lao xuống dưới mà tự tay bóp chết từng kẻ một, song hắc y lão giả vẫn nghĩ đến phong phạm đại sư của mình mà nín nhịn xuống, khuôn mặt nhăn nhó có phần thả lỏng, cố coi như không nghe thấy mấy lời châm biếm vừa rồi của cung trang mỹ phụ, liền quay sang nhìn Phong Nhiên, lại càng điên tiết hơn khi thấy hắn dường như hoàn toàn không quan tâm đến những gì đang xảy ra bên dưới, ánh mắt vẫn chỉ chăm chăm nhìn về phía khán đài nơi mấy người bên Hải Nộ thương hội đang ngồi.

"Phong Nhiên! Xem cái đám rác rưởi mà ngươi mới nhặt về đi!" Lão rít lên đầy hằn học, nhưng âm lượng đã giảm đến hết mức có thể. "Ui dào, sư thúc à..." Liền cảm thấy bị cụt hứng, Phong Nhiên hờ hững thoáng liếc nhìn xuống bên dưới, uể oải nói,"Vẫn đang tỷ thí đó thôi, người không cần phải làm quá lên thế!" "Làm quá lên?" Lão gắt,"Ngươi nhìn xem, bọn chúng có khác gì đám lưu manh rác rưởi ngoài kia không? Bộ mặt mấy trăm năm nay của Lôi Hỏa các lần này bị ngươi làm mất sạch, ngươi còn bảo ta làm quá lên?" "Sư thúc à, có phải người già rồi nên càng ngày càng trở nên khó tính không?" Phong Nhiên khẽ "xì" một cái, hờ hững nói,"Từ khi nào đám tiểu tử kia cũng được tính là bộ mặt của Lôi Hỏa các vậy? Lôi Hỏa các chúng ta các quy bao đời nay là sao? Rất ngắn gọn, thực lực vi tôn, có thực lực mới có mặt mũi. Bọn chúng đã thích cách tỷ thí như vậy, thì kẻ đứng vững sau cùng chẳng phải vinh quang hơn nhiều so với việc tỷ thí luân phiên sao? Đám tiểu tử kia nếu... mà có vẻ cũng khó nha! Sư thúc, người nhìn xem, tiểu nha đầu kia thực lực tuy không cao lắm, nhưng biểu hiện lại rất cương cường! Thật là, đám yếu đuối, đánh không lại một nữ tử thì cái thứ ấy mọc ra để làm gì nữa!" "Ngươi..."

"Tuyết nhi! Có loại hương liệu nào khiến con người ta trở nên hung bạo, mất kiểm soát hơn so với bình thường không?"

Dưới lôi đài đã sôi động, trên khán đài đương nhiên cũng náo nhiệt không kém, theo cái cách mà ai nấy cũng đang hào hứng bình luận về màn tỷ thí mang đậm bản sắc đường phố này. Song, bàn luận là một chuyện, lại chẳng có mấy người dám đem biến chúng thành truyện cười để mà cười nói lớn tiếng, bởi những thiếu niên phía dưới lôi đài kia, mấy ai không có cho mình hậu trường tương đối hùng hậu? Và những vị gia chủ, trưởng bối... của những gia tộc, thế lực đó hiện tại sắc mặt cũng đen thui không khác gì hắc y lão giả ngồi phía xa kia... nên thành ra, nếu cảm thấy đủ thực lực thì tùy ý, còn nếu không muốn cùng lúc chọc giận vài chục cái thế lực, tốt nhất vẫn là bé miệng lại.

Nhưng, dưới tấm màn cách ly do Tiểu Bạch tạo ra, mấy người Thiên Khiển lại chẳng cần phải cố kỵ gì mà thoải mái bàn luận.

"Dạ... cái này..." Buôn bán là sở trường của Lăng Tuyết, song không có nghĩa là cái gì nàng cũng biết, thành ra đối với câu hỏi của hắn nàng cũng có chút không chắc chắn lắm mà trả lời,"... hình như là có..." "Chủ... à, công tử, cái này em biết!" Từ phía sau lưng hắn, thanh âm nhanh nhảu của Tiểu Phỉ vang lên,"Đúng là có vài loại hương liệu có tác dụng như vậy, nhưng trong Hải Sa đế quốc chúng ta thì đặc biệt phải nhắc đến Chiến hương. Loại Chiến hương này sau khi sử dụng liền trong thời gian ngắn có thể cường hóa mạnh thể chất của võ giả và ma thú, nhưng sau khi hết tác dụng cơ thể sẽ trở nên suy kiệt trong vài ngày, nên thường cũng chỉ có những binh sĩ phương bắc, hoặc một số Đấu thú trường mới dám sử dụng trong một vài trận chiến mang tính quyết tử. Ngoài ra, sau khi sử dụng Chiến hương, tâm trí của người đó sẽ trở nên tạm thời không kiểm soát được, có thể nói gần như là cuồng loạn, chỉ biết lao đến tấn công kẻ đứng gần mình nh..."

]

"Công tử, không lẽ ý của người là..." "Ừ, mấy người này, tất cả đều bị dính thứ hương liệu đó!" "Dính?" Lăng Tuyết ngạc nhiên hỏi lại,"Tức là đã có người dùng nó lên bọn họ sao ạ?" "Là nữ nhân kia!" Hắn nói, ánh mắt đầy hàm ý nhìn sang phía khán đài đối diện, lại vô tình chạm phải ánh mắt của nàng ta cũng đang nhìn chằm chằm về phía mình, nhưng vẫn thong thả giải thích,"Chắc chắn không thể là Liên Hoa, những thiếu nữ kia cũng vậy, vậy chỉ còn có thể là nàng ta, tại một thời điểm nào đó, và bằng vào một cách nào đó, đã gieo thứ hương liệu đó xuống dưới lôi đài..."

Sở dĩ hắn cũng không quá chắc chắn về chuyện này, bởi vì chính bản thân hắn dù đã rất chú ý rất kỹ từng cử chỉ, hành động của cung trang mỹ phụ kia kể từ khi nàng ta bước xuống lôi đài, song lại hoàn toàn không phát hiện được nàng ta ra tay vào lúc nào. Chỉ đến khi Tiểu Bạch truyền âm cho hắn, báo rằng có mùi vị rất khó chịu tỏa ra phía dưới đó, hắn mới xâu chuỗi lại sự việc mà phán đoán như vậy.

Bên kia khán đài, cung trang mỹ phụ cũng mới vừa nghe xong mấy lời tâng bốc Thiên Khiển từ miệng của Liên Hoa, liền có chút chiều lòng tiểu nha đầu mà nhìn sang đánh giá lại đôi chút, đã thấy hắn chẳng biết từ bao giờ đã nhìn chằm chằm về phía nàng, lại luôn mồm nói cái gì đó với mấy nữ nhân bên cạnh, liền lập tức hiểu lầm rằng hắn đang có ý đồ không tốt đẹp với mình, ấn tượng mới lên được chút xíu, nay lại xuống thấp tới cực điểm.

"Ca!" Lăng Tuyết cũng nhìn sang phía cung trang mỹ phụ, có chút khó hiểu hỏi,"Nhưng chẳng phải sau đó nàng ta vẫn đứng tại chỗ một thời gian sao?" "Đó là do tên ngốc kia!" Thiên Khiển khẽ lắc đầu đáp,"Nữ nhân kia, có vẻ thực sự nàng ta đã tính trước được việc tên ngốc kia sẽ tiến lên lôi đài, cũng như vị trí hắn sẽ đứng, nếu không nàng ta đã không chỉ gieo xuống tại một điểm như vậy. Còn sự việc sau đó thì đây, nãy giờ chúng ta đang xem đấy còn gì!"

"Tiểu tử vô sỉ... hắn còn dám lắc đầu..." Cung trang mỹ phụ cực kỳ khó chịu mà nghĩ thầm, không ngờ được rằng Thiên Khiển không những dám dùng ánh mắt dâm tà kia đánh giá nàng, mà rõ ràng còn lắc đầu tỏ thái độ không vừa lòng.

Nữ nhân luôn là là một sinh vật rất kỳ lạ, dù rất không thích bị ánh mắt của người khác nhìn vào mà soi mói đánh giá, song nếu trong ánh mắt của người đó có hàm ý chê bai, thì họ càng cảm thấy tức giận hơn gấp bội...

"Đúng là thứ mắt chó không biết nhìn người!" "Sư thúc? Cái gì mắt chó ạ?" Lần này cung trang mỹ phụ không còn nói thầm trong lòng, nên Đường Mị Nhi dễ dàng nghe rõ mồn một, lại không hiểu mà hỏi lại. "À, không có gì!" Nàng ta thản nhiên nói,"Ta không thích nơi đông người, có chút khó chịu vậy thôi!" "Dạ vâng!" Mị Nhi vẻ như hiểu ra, song thực sự càng cảm thấy lý do này cực kỳ miễn cưỡng. Rõ ràng bản thân cung trang mỹ phụ cũng coi như là quân sư trong ba quân, lại không ít lần trực tiếp xuất hiện nơi tiền tiêu phương bắc, bảo nàng ta khó chịu khi ở nơi đông người quả thực có hơi...

"Nhưng ta không hiểu tại sao nàng ta phải làm như vậy!" "Ca, cái này thì có lẽ muội biết!" Lăng Tuyết nói,"Bởi vì người dẫn đội năm nay của Lôi Hỏa các là Lâm Phong Lâm đại sư!" "Giữa hai người họ có chuyện gì sao?" "Công tử, Lâm Phong lão đầu trước nay nổi tiếng là một kẻ háo sắc vô sỉ!" Tiểu Lan nói, sở dĩ nàng giờ đây cấp bậc đã vượt xa hắc y lão giả, nên cũng không cần phải cứ khách sáo mà gọi lão là Đại sư như trước,"Luyện dược sư trước giờ luôn là nghề nghiệp giành được nhiều sự ưu ái, nên hành vi của một số người cũng vì thế mà có phần... thái quá. Lâm Phong bình thường ỷ mình là Lục phẩm Luyện dược sư, nhờ vào mấy đan phương gia truyền đặc thù của Lâm gia mà nổi tiếng, lại có chỗ dựa là Lôi Hỏa các nên rất thường xuyên không cố kỵ làm ra những chuyện... xằng bậy khắp trong ngoài lãnh địa của Lôi Hỏa các..." "Dạ phải ạ!" Tiểu Phỉ cũng gật gật đầu đồng thuận,"Hồi bọn em còn là Tam phẩm Luyện dược sư cũng đã từng bị lão nhòm ngó tới, cũng may hồi đó gia tộc hai bên còn... nên cũng tránh được một kiếp!"

Quay lại nhìn sắc mặt của hai người, Thiên Khiển liền hiểu rằng những gì các nàng vừa nói là đã giảm nhẹ đi hết mức có thể với hành vi của hắc y lão giả kia rồi.

"Muội còn nghe được một số lời đồn rằng ngày Mộng tiên tử còn trẻ cũng có lần suýt chút nữa bị lão làm nhục nhưng không thành." Lăng Tuyết nói tiếp,"Lão sau đó chẳng những không xấu hổ, còn thêu dệt tin đồn đem đi rêu rao khắp nơi... Chỉ đến khi bị tiền nhiệm tông chủ Mị tông đánh đến tận Lôi Hỏa các trừng phạt một trận, sau đó thực lực của Mộng tiên tử cũng tăng mạnh theo thời gian, đến giờ đã vượt xa lão, lão mới thành thành thật thật mà thu liễm lại ý đồ với nàng." "Vậy ra là trả thù à?" Thiên Khiển gật gù,"Cũng không thỏa đáng lắm nhỉ!" "Ca, cái này chỉ tính là giáo huấn nhẹ thôi!" Lăng Tuyết cười nhẹ đáp,"Nếu Mộng tiên tử thực sự muốn trả thù, sẽ phải như cái hồi một gã hoàng tử nào đấy của Lăng Vân quốc ngỏ ý muốn thu nàng ta về làm tiểu thiếp, nếu không sẽ lãnh binh xua quân đến tận Mị tông mà bắt nàng về. Kết quả là sau ba ngày kể từ tuyên bố ấy, Mộng tiên tử tự mình lãnh binh, một mạch công phá mười ba thành trấn của Lăng Vân quốc, khiến cho hoàng đế Lăng Vân phải cầu cứu Đại Tần, Thiên La hai nước gây sức ép, đồng thời bố cáo thiên hạ công khai xin lỗi, nàng ta sau đấy mới cho quân rút về."

Trong lúc Lăng Tuyết đang kể chuyện, cuộc ẩu đả phía dưới lôi đài cũng đi đến hồi kết. Hoàn toàn không giống như những cuộc tỷ thí thông thường, khắp lôi đài lúc này đây toàn là những thân ảnh nằm la liệt, những tiếng rên rỉ đau nhức vang lên cực kỳ thê thảm, duy chỉ còn một thân ảnh là vẫn còn miễn cưỡng trụ lại, gần như cả người nàng còn đứng vững được là nhờ tựa vào một cây trường thương cắm sâu xuống sàn lôi đài của một đệ tử khác. Tóc tai nham nhở, y phục rách nát, xuân quang phát ra cả mảng lớn, may mắn là phần y phục tại những bộ vị trọng yếu ít nhiều vẫn còn được bảo tồn. Vô số vết thương lớn nhỏ hằn rõ trên da thịt nõn nà, xét về tổng thể thì so với đám thiếu niên nằm la liệt kia, thiếu nữ này còn thê thảm hơn rất nhiều.

Cảm giác được hắc y lão giả không muốn động thân, Phong Nhiên hừ nhẹ một cái, lăng không đáp xuống dưới lôi đài, đôi mi cong vút thoáng đảo quanh một vòng, tỏ vẻ cực kỳ coi thường những kẻ đang nằm rên rỉ dưới chân, cũng không hào phóng đến mức vung tay một lần ra bốn mươi viên dược hoàn trị thương cho tất cả, chỉ chú ý đến một mình thiếu nữ còn trụ lại, lấy từ trong người ra một bình đan dược, đổ ra lấy một viên ôn nhu đưa vào miệng nàng ta.

"Tiểu muội, nói tỷ tỷ nghe, muội tên gì?" Hắn nhẹ giọng hỏi. "Sư huynh... là... Thù Nhi!" Nuốt xuống viên đan dược, thiếu nữ khó khăn nói. "Là sư tỷ!" Hắn quở mắng khẽ, lại hỏi,"Muội là cô nhi phải không?" "D... dạ!" "Thế này nhé!" Phong Nhiên làm bộ suy tính nói,"Những cái thứ mà muội vừa mới đánh bại ấy, rất nhiều trong số đó có gia thế lớn, nên dù hiện giờ muội có thắng được bọn chúng, nhưng về sau ắt hẳn chúng vẫn có thể gây nhiều khó dễ cho muội, hiểu không?" "Dạ... hiểu ạ!" "Nhưng... có một cách để tránh khỏi những chuyện như vậy đấy!" Phong Nhiên thần bí nói,"Sao? Muốn nghe thử không?"

Ánh mắt Thù Nhi như hiểu ra, nhưng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu nhẹ.

"Trở thành muội muội của ta!" Phong Nhiên thản nhiên nói. "Ta chấp nh... dạ?" "Là thế này, dạo gần đây song thân của tỷ lúc nào cũng càm ràm muốn có cháu bế, song tỷ thì cũng mới chỉ tìm được ý trung nhân, mà người ta cũng chưa đồng ý nữa, thế nên... Khoan, hình như có gì đó sai sai... Này, ta không có hứng thú với nha đầu nhà ngươi đâu nhé! Chậc, ý tỷ là... tỷ đang muốn kiếm cho cha mẹ mình một nữ nhi, người sau này thể thay tỷ tỷ sinh trước cho họ vài đứa cháu, hiểu không?" "Dạ... sư hu... tỷ... hiểu ạ..." "Nhưng, tìm được muội muội vừa ý quả thực rất khó.." Phong Nhiên bĩu môi liệt kê trong đầu số nữ nhân mình từng loại khỏi danh sách tuyển chọn,"Song tỷ lại rất thích cái tính cương cường của muội! Sao, chịu không?" "Nếu đồng ý... muội muốn trước... khi bị gả đi... có thể tự tay trả... thù cho mẫu thân... được không?" "Được!" Phong Nhiên nói.

Nghe được lời xác nhận của Phong Nhiên, Thù Nhi buông tay vịn ra khỏi trường thương, để cho cả thân thể mềm nhũn của mình quỳ sụp xuống trước mặt hắn, thều thào nói.

"Thù Nhi... thỉnh an tỷ tỷ..."

Nói xong những lời đó, như đã rút ra hết chút khí lực cuối cùng, nàng cũng ngã ra đất, triệt để ngất đi.

"Tốt rồi!" Phong Nhiên vỗ vỗ tay, hướng góc lôi đài tập trung mấy đệ tử của Lôi Hỏa các mà gọi,"Tiểu Lôi, ra phụ sư tỷ đưa tiểu sư muội về phòng!" "Sư tỷ..." Gã đệ tử cao to gọi là Tiểu Lôi phi thân đến, bế xốc Thù Nhi lên trên tay, lại hỏi,"Vậy còn mấy sư đệ này..." "Ý chí còn không bằng một nữ tử, sư đệ cái gì chứ!" Phong Nhiên không thèm liếc nhìn, ngoắc tay ra hiệu với Tiểu Lôi rồi phi thân rời đi, chỉ lưu lại một giọng nói vang vọng cho mấy gã sư đệ còn đứng lại đó,"Lưu Nguyên, ra dọn chỗ này đi!"

Bạn đang đọc Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa của Sithacrez
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.