Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quốc Trọng Khí - Đỉnh Chi Đãng (1+2)

Phiên bản Dịch · 3075 chữ

Dịch: HảiFull

Mộc Cận đi, Nam Môn Duẫn Nhi cũng ra về, chỉ còn Vu Phong ở lại trông nom Ninh Thiên. Thật ra trong tổ đội ba người này, chỉ có Vu Phong và Ninh Thiên là thân thiết với nhau, Nam Môn Duẫn Nhi chỉ là bạn học cùng lớp của hai cô bé mà thôi.

“Tiểu thư, chuyện này không thể bỏ qua như thế được. Tên chết tiệt kia dám làm người bị thương, chúng ta dùng sức mạnh của gia tộc trả thù bọn họ đi.” Vu Phong oán hận nói.

Trong ánh mắt Ninh Thiên thoáng xuất hiện chút không cam lòng: “Phong muội, đừng để lửa giận che mờ lý trí. Đây là học viện Sử Lai Khắc, chúng ta có thể dùng đến sức mạnh của gia tộc sao? Hơn nữa chúng ta thua là do thực lực yếu kém, không thể oán trời trách đất được. Muốn rửa phần sỉ nhục này thì phải tự mình cố gắng thôi. Còn nữa, tỷ đã nói rồi, ở học viện không được gọi tỷ là tiểu thư, chúng ta là tỷ muội mà.”

“Dạ.” Vu Phong nhanh chóng gật đầu vâng lời.

Ninh Thiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngày mai chúng ta phải tìm cách đi xem trận đấu của bọn họ, tỷ tin chỉ cần chúng ta cẩn thận quan sát nhất định có thể nhìn ra một chút manh mối. Bọn họ chiến thắng chúng ta không phải là nhờ vào may mắn mà bằng thực lực thật sự. Có điều cái tên gọi là Hoắc Vũ Hạo có Hồn Hoàn mười năm rất đáng để chúng ta chú ý. Có lẽ khi còn ở ngoại viện, bọn họ là đối thủ cạnh tranh đáng gờm nhất của chúng ta.

May là những trận đấu ban nãy đều diễn ra cùng lúc nên không có nhiều người đến theo dõi trận của ba người Hoắc Vũ Hạo, nhờ thế bọn họ không bị chú ý quá nhiều.

Hôm nay bọn họ thành công tiến vào tốp mười sáu đội dẫn đầu, hơn nữa còn đánh bại một trong ba đội có sức uy hiếp lớn nhất, tâm trạng của ba người Hoắc Vũ Hạo đang cực kỳ hưng phấn, bọn họ chẳng những trực tiếp chứng minh được thực lực của mình mà còn tăng thêm sự tin tưởng ở trong lòng, Hồn Tôn cũng không thực sự đáng sợ, bọn họ không phải vừa chiến thắng một đội có đội trưởng là Hồn Tôn đấy sao?

Cuối cùng Hoắc Vũ Hạo cũng thực hiện được lời hứa mời Tiêu Tiêu ăn cá nướng, hắn chạy ra gian hàng bán hai mươi con cá nướng, rồi mang số cá mua dư ra cùng ăn với Vương Đông và Tiêu Tiêu, cả ba chạy đi tìm một chỗ thoáng mát vừa ăn vừa ngắm cảnh, mãi đến chập tối mới trở lại ký túc xá.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông về phòng thì chia nhau ra đi tắm rửa, Hoắc Vũ Hạo biết Vương Đông ưa sạch sẽ nên mới đặc biệt cẩn thận đến thế, xong xuôi hết hắn mới lên tiếng hỏi.

“Tối nay trên giường ngươi hay trên giường của ta?”

Vương Đông nghe hắn hỏi mà đứng hình mất mấy giây, sau đó mới giận dữ quát: “Còn hai chữ tu luyện nữa sao ngươi không nói cho hết hả? Thêm một từ thì sẽ chết sao? Đừng có mà nói cái kiểu kia nữa?”

Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ: “Ngươi đừng để ý lời Tiêu Tiêu nói bừa có được không, ta còn lâu mới thích ngươi, ta chỉ thích những cô bé xinh xắn thôi.”

Vương Đông hừ một tiếng: “Thế thì ai ở giường người nấy đi.”

Hoắc Vũ Hạo cau mày nói: “Đừng có gây chuyện nữa, chúng ta cùng tu luyện thì tốc độ sẽ nhanh gấp đôi, chẳng lẽ ngươi không muốn nhanh chóng lên cấp Hồn Tôn, đuổi kịp cô bé Ninh Thiên kia sao?”

Vương Đông mỉm cười ranh mãnh: “Ta có kiếm chuyện đâu chứ, ai ở giường nấy cũng có thể tu luyện được mà. Cứ kéo giường ngươi sang đây, cách giường của ta chừng nửa thước, rồi đối chưởng với nhau. Lấy cái khoảng không ấy làm ranh giới là xong.”

Hoắc Vũ Hạo liếc mắt nói: “Ngươi có bị rảnh quá không đấy? Đây chẳng phải là tự lừa mình dối người sao?”

Vương Đông trừng mắt đe dọa: “Thế bây giờ ngươi có chịu hay không? Không thì ta đi ngủ. Ta bình thường cũng chả phải người siêng năng gì, nếu không vì ngươi thì ai mà rảnh đêm tối còn đi tu luyện?”

“Được rồi được rồi. Sợ ngươi quá.” Rơi vào đường cùng, Hoắc Vũ Hạo đành kéo giường của mình sang cạnh giường Vương Đông, rồi khoanh chân ngồi xuống. Vương Đông cũng làm động tác tương tự, bốn chưởng kề nhau, Hạo Đông Lực trong cơ thể bọn họ lập tức vận chuyển.

Hôm nay khi đánh bại Ninh Thiên là lần đầu tiên hai người bọn họ sử dụng Hạo Đông Lực để vận dụng Hồn Kỹ. Khi bọn họ thành công thì cả Vương Đông lẫn Hoắc Vũ Hạo đều mơ hồ có cảm giác dù sử dụng bất cứ Hồn Kỹ nào, miễn là bọn họ liên hợp với nhau phát động Hạo Đông Lực thì nó đều có thể lập tức trở thành Hồn Kỹ tương đương với Vũ Hồn dung hợp kỹ. Tuy uy lực không bằng nhưng tính ra thì cũng không thua kém bao nhiêu, mà lại hơn hẳn uy lực khi bọn họ tự thi triển, đấy chính là nguyên nhân cả hai có thể thuận lợi đánh bại đối thủ.

Mà cũng nhờ trận chiến hôm nay, Hoắc Vũ Hạo mới thật sự cảm nhận được cảm giác bản thân mình trở nên mạnh mẽ sẽ như thế nào. Khi hai người liên thủ dùng Hạo Đông Lực thi triển kỹ năng, lực phát ra miễn cưỡng tương đương với cấp bậc Hồn Tôn, đấy là vì tu vi của Hoắc Vũ Hạo còn quá yếu, nếu không hôm nay khi sử dụng kỹ năng công kích tinh thần đấy thì đã có thể giành lấy thắng lợi nhanh hơn rồi.

Chỉ trong một ngày đã một mạch loại bỏ ba phần tư số đội, hiện giờ tập trung ở khu vực sát hạch chỉ còn mười sáu đội dẫn đầu, cũng chính là bốn mươi tám học viên ban Tân Sinh xuất sắc nhất. Thậm chí có thể nói bọn họ là những Hồn Sư ưu tú và nổi bật nhất trong tất cả Hồn Sư đồng lứa trên khắp đại lục.

Khi chuẩn bị rút thăm chiến đấu, ba người Hoắc Vũ Hạo lại gặp được người quen, đấy chính là đội Hoàng Sở Thiên đã từng thua bọn hắn ở lượt đấu vòng tròn lúc đầu.

Hoắc Vũ Hạo ghé sát tai Vương Đông hỏi: “Này, không biết tỷ muội họ Lam kia cần bao lâu mới có thể sử dụng lại Vũ Hồn dung hợp kỹ?”

Vương Đông đáp: “Ta đoán chắc cũng không lâu đâu, ta cảm thấy hai cô bé này tuy là song sinh nhưng mức độ hòa hợp của hai Vũ Hồn cũng không quá cao, có lẽ thế nên mới khiến Hồn Lực của cả hai khi thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ tiêu hao quá nhiều mà uy lực lại chẳng được bao nhiêu. Nếu lại gặp phải đội của bọn họ, ngươi chỉ cần phụ trợ ta phóng ra Điệp Thần Quang là có thể phá vỡ được Vũ Hồn dung hợp kỹ của bọn họ.”

Hôm nay số lượng người ở trên đài cao quan sát các trận đấu đông hơn hôm qua rất nhiều, trận đấu còn chưa bắt đầu thì đã kín chỗ rồi. Nhưng có điều kỳ lạ là ở vị trí trung tâm, có một diện tích chừng ba thước bị bỏ trống, nơi đó chỉ có mỗi một ông lão đầu tóc rối bời, y phục rách nát đang ngồi, ông lão này chân gác lên thành, tay cầm hồ lô rượu, bên cạnh là mấy con gà quay vàng rượm, lão cứ một ngụm rượu lại cắn một miếng thịt gà, nhâm nhi thoải mái.

Những người có thể lên đài quan sát này đều là lão sư tại học viện Sử Lai Khắc, thế mà không có ai dám tới gần ông lão, càng không có người dám cả gan chất vấn lão tại sao lại làm thế.

“Huyền lão, chào ngài.” Vương Ngôn cung kính đi đến bên cạnh ông lão, thấp giọng chào hỏi.

“Ừm.” Ông lão chỉ hừ một tiếp đáp lại rồi ăn tiếp.

Vương Ngôn chỉ xuống dưới đài nói: “Ba người trẻ tuổi ấy đứng ở ngay bên kia. Ngày hôm qua....”

Hắn vừa mới nói đến đây đã vị Huyền lão quơ quơ cái chân gà ngắt ngang: “Để tự ta xem.”

“Dạ.” Vương Ngôn không dám nói gì thêm, đứng lùi sang một bên.

Rút thăm xong, mười sáu đội còn lại bắt đầu chuẩn bị vào trận đấu.

Khu vực thi đấu lại một lần nữa được điều chỉnh lại, tám sàn đấu thật lớn đã sẵn sàng, các trận đấu đã có thể bắt đầu. Đối thủ của Hoắc Vũ Hạo lần này có chút kỳ quái, hôm qua là ba nữ thì hôm nay lại là ba nam.

Ba người kia vừa tiến vào sân liền xếp thành một hàng ngang. Đứng ở giữa là một nam sinh dáng người cao lớn. Theo như quy tắc tuyển chọn của học viện Sử Lai Khắc, cùng lắm hắn cũng chỉ tầm mười hai tuổi. Nhưng với cái thân hình của mình thì hắn trông chả giống cậu bé mười hai tuổi một chút nào!

Hắn cao ít nhất một mét bảy, cao hơn ba người Hoắc Vũ Hạo đến một cái đầu, quan trọng hơn là bề ngang của hắn, cũng xấp xỉ ngần ấy... Hắn đứng đó sừng sững như một tòa núi thịt.

Mà hai người bên cạnh thì thon thả hơn rất nhiều. Chẳng những thấp hơn một cái đầu mà còn gầy như que củi. Hai người này trông khá giống nhau, có vẻ là anh em nhưng không phải sinh đôi. Cánh tay của bọn hắn thon dài một cách kỳ lạ.

Nếu đứng xa xa một chút nhìn vào ba học viên này, chỉ sợ hai anh em nhỏ gầy kia sẽ bị người ta bỏ qua luôn mất.

“Hai đội báo tên. Chuẩn bị thi đấu.” Vị lão sư giám sát bên ngoài trầm giọng nói.

Nam sinh như ngọn núi thịt kia vỗ mạnh vào ngực một cái, khiến cả thân hình thịt béo rung rinh: “Ta tên là Tà Huyễn Nguyệt, lớp Hai ban Tân Sinh.”

“Lớp Hai ban Tân Sinh, La Thiên Long.”

“Lớp Hai ban Tân Sinh, La Thiên Bá.”

Hai gã đệ tử trông hết sức gầy yếu nhưng lại có cái tên thật là khí phách.

Ba người Hoắc Vũ Hạo cũng lần lượt xưng tên, sau một tiếng hô của lão sư giám sát, trận đấu tranh cơ hội bước vào tốp tám chính thức bắt đầu.

Nhưng hai bên còn chưa phát động công kích mà vẻ mặt ba người Hoắc Vũ Hạo đã có chút rúm lại. Nguyên nhân khá là đơn giản, bởi vì bọn họ lại thấy được tam hoàn…

Tiêu Tiêu không chịu nổi nữa kêu lên: “Là vì vận khí của chúng ta quá xấu hay là do học viện cố tình chơi chúng ta đây?”

Từ trên người Tà Huyễn Nguyệt rõ ràng xuất hiện ba cái Hồn Hoàn, mà lại là ba Hồn Hoàn tốt nhất nữa chứ, hai vàng một tím, hơn nữa, khi thân thể hắn bắt đầu di chuyển thì lại càng kinh hãi. Khi Hồn Hoàn vừa được phóng thích, cả người hắn liền nở rộng ra, từ 1m7 tăng lên thành 1m9, làn da cũng ngăm đen hơn, hai tay đấm đấm vào ngực phát ra từng tiếng ầm ầm ầm. Sau đó liền sải bước xông tới ba người Hoắc Vũ Hạo.

La Thiên Long và La Thiên Bá lại không vội vàng phóng xuất Vũ Hồn mà lại phóng người lên, núp phía sau lưng Tà Huyễn Nguyệt, họ dựa vào thân hình khổng lồ của hắn mà ẩn mình.

Đây là phương thức chiến đấu quen thuộc của nhóm này, trước đây đã mang đến ưu thế cho bọn hắn không chỉ một lần. Tiếc rằng lần này bọn họ gặp phải Hoắc Vũ Hạo.

Giấu cái gì! Có thể giấu được Tinh Thần Tham Trắc sao? Nương theo ánh sáng màu vàng kim từ đáy mắt của Hoắc Vũ Hạo, một hình ảnh lập thể xuất hiện trong đầu Vương Đông và Tiêu Tiêu.

Lúc này, Tiêu Tiêu cũng không sử dụng Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh mà đổi sang phóng thích Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu. Dù sao việc nàng có Vũ Hồn song sinh đã bại lộ, tất nhiên là phải dùng cái nào có lợi hơn rồi.

Một khúc tiêu có tác dụng làm giảm tốc độ vang lên, nhất thời khiến Tà Huyễn Nguyệt và cả hai người đang ẩn dấu sau lưng hắn chậm lại.

Vương Đông cũng không vội lao ra trước mà lại phóng ra Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp, hai cánh đẹp mắt kia lại dang rộng ra, bao phủ hai người Vũ Hạo và Tiêu Tiêu. Lúc này, trong sân đấu chỉ còn có thể nhìn thấy hắn và Tà Huyễn Nguyệt.

Dường như Tà Huyễn Nguyệt chẳng thèm để ý đến việc tốc độ của mình bị chậm lại. Chân hắn vẫn di chuyển nhưng những tiếng ầm ầm ầm lại không còn xuất hiện nữa. Hồn Hoàn thứ nhất của hắn cũng đã sáng lên.

Bằng Tinh Thần Tham Trắc, Hoắc Vũ Hạo có thể trông thấy rõ ràng hắn đang lấy đà để chuẩn bị nhảy lên. Có điều cơ thể hắn khổng lồ như vậy mà cũng nhảy lên được sao?

Trong lúc ba người Hoắc Vũ Hạo tự hỏi trong lòng thì tích tắc sau bọn họ lập tức nhận ra sai lầm của mình.

Thân thể Tà Huyễn Nguyệt đã phóng lên cao đến hơn mười mét, hắn bay lên như một viên đạn pháo. Sau đó cả người hắn cuộn tròn lại, tạo thành một viên thịt thật lớn đập về phía ba người Hoắc Vũ Hạo.

Cùng lúc đó, hai huynh đệ La Thiên Long, La Thiên Bá cũng bắt đầu phát động tấn công. Hai Hồn Hoàn màu vàng trên người bọn họ sáng lên rực rỡ, cẳng tay cả hai đều đã biến thành một thanh đao lớn màu bạc, tuy ban nãy tốc độ đã bị suy giảm nhưng vẫn còn khá nhanh, cơ thể cũng rất linh hoạt.

Vương Đông thấy thế cũng dẫm chân xuống đất, lấy đà xông ngay ra ngoài. Hắn cũng không dựa vào năng lực phi hành của mình để đón lấy đòn tấn công của Tà Huyễn Nguyệt đang ở trên không trung mà lại nhằm vào huynh đệ La Thiên Long. Trát Dao đã xuất hiện, hắn muốn dùng cương phá nhu. Tốc độ của huynh đệ La Thiên Long đã bị Tiêu Tiêu áp chế, khó mà áp đảo hắn được, nên hắn nắm chắc có thể một mình ngăn được hai người này. Còn việc nghênh đón Tà Huyễn Nguyệt đang từ trên trời rơi xuống hiển nhiên là có Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của Tiêu Tiêu lo liệu.

Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh đã chia làm ba phần trên không trung, phát ra Hồn Kỹ thứ hai - Đỉnh Chi Đãng.

Tiêu Tiêu hoàn toàn không có ý nghĩ khinh thường đối thủ, đây chính là một Hồn Tôn hàng thật giá thật, thế nên lúc trận đấu vừa mới bắt đầu thì cô bé đã lập tức thi triển ra Hồn Kỹ mạnh nhất của mình.

Tuy vậy, đối thủ của cô bé là Tà Huyễn Nguyệt cũng không có ý định né tránh, càng không thi triển Hồn Kỹ gì mà cứ thoải mái để ba đại đỉnh kia đụng vào người mình.

Nháy mắt sau khi va chạm, cả người Tà Huyễn Nguyệt xoay một vòng trên không trung, Hồn Hoàn đầu tiên rốt cuộc cũng sáng lên, hắn chuẩn bị phóng ra Hồn Kỹ đầu tiên của mình. Cơ thể ú na ú nần lại một lần nữa phình ra, lúc này cả người hắn tròn vo như một quả bóng bay.

Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh sau khi đụng vào người hắn, uy lực của Đỉnh Chi Đãng vừa phát ra thì quả "bóng hơi" kia đột nhiên co lại một chút, rồi uy lực của Đỉnh Chi Đãng hoàn toàn bị phá giải. Sau đó nó cứ thế rơi thẳng về phía Tiêu Tiêu.

Mạnh thật! Sau khi chứng kiến chuyện vừa xảy ra, trong lòng cả Hoắc Vũ Hạo lẫn Tiêu Tiêu đều tự nhủ câu nói này. Tà Huyễn Nguyệt này quá mức quỷ dị, Vũ Hồn của hắn chắc chắn là một loại Thú Vũ Hồn đặc biệt, nhưng không biết là loại gì đây.

Cũng may, Vương Đông ở bên kia cũng không rơi xuống hạ phong. Hai đối thủ của hắn tuy rất mạnh nhưng hắn lại được Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo phụ trợ và có Trát Dao cứng rắn, lấy một địch hai cũng không mấy khó khăn. Có điều hai huynh đệ họ La kia chẳng những tốc độ nhanh mà còn cực kì gian xảo, bọn họ cố gắng tránh trực tiếp đối đầu với Vương Đông, nên nhất thời khó mà phân được thắng bại.

Ầm!

Cơ thể khổng lồ của Tà Huyễn Nguyệt như một quả bóng cao su rơi bịch xuống đất, cuối cùng hắn vẫn bị Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh đánh bay, nguyên nhân là vì hắn đồng thời phải đón nhận công kích từ Đỉnh Chi Đãng của Tiêu Tiêu lẫn Linh Hồn Trùng Kích của Hoắc Vũ Hạo.

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 2 của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật HảiFull
Lượt thích 26
Lượt đọc 4487

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.