Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất Bảo Lưu Ly Vs Linh Mâu (3+4)

Phiên bản Dịch · 3529 chữ

Dịch: HảiFull - 12/11/2019

Tốc độ của Vu Phong và Nam Môn Duẫn Nhi tuy đã được phụ trợ nhưng vẫn không thể nhanh hơn tốc độ âm thanh, ngay lúc cả hai chuẩn bị tấn công Vương Đông thì tốc độ lập tức chậm lại.

“Vũ Hồn song sinh!” Gần như toàn bộ những người có mặt ở đây đều sợ hãi thét lên.

Lúc này Tiêu Tiêu đã sử dụng đến Vũ Hồn thứ hai của mình: Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu. Tuy Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu chỉ có một Hồn Hoàn nhưng ngay lập tức biến Tiêu Tiêu thành một Khống Chế hệ Khí Hồn Sư cực kì mạnh mẽ.

Tuy Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu của Tiêu Tiêu vẫn còn kém một khoảng so với Thất Bảo Lưu Ly Tháp của Ninh Thiên, Hồn Kỹ của Tiêu Tiêu chỉ có thể khiến tốc độ đối phương giảm đi hai mươi phần trăm. Nhưng chỉ một phần năm cũng khiến tốc độ và áp lực của Vu Phong và Nam Môn Duẫn Nhi đối với Vương Đông giảm đi rất rõ rệt.

Vương Đông cũng không đứng yên chờ đối phương đánh mình, khi được Tinh Thần Tham Trắc báo động hắn lập tức sử dụng Hồn Hoàn thứ hai.

Ánh sáng tím chói lòa che đi thân hình Vương Đông trong khoảnh khắc, sau đó hai cánh Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp hóa thành cũng tỏa sáng rực rỡ. Từng đạo ký hiệu kim sắc phía trên hai cánh như bị mặt trời thiêu đốt phát sáng mãnh liệt.

Những ký hiệu kim sắc này di chuyển theo hai cánh, trong chớp mắt khiến hai cánh Vương Đông trở nên vàng rực.

Toàn thân Vương Đông như hóa vàng phát sáng chói mắt, hắn lúc này trở thành tâm điểm của mười sáu sàn đấu.

Các lão sư đang xem các trận chiến khác cũng bị hắn thu hút, tất cả đều chuyển ánh mắt đến xem. Cùng lúc đó hai cánh đang phát sáng của Vương Đông phát động công kích.

Hồn kỹ thứ hai của Quang Minh Nữ Thần Điệp – Điệp Thần Quang.

Đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy được uy lực của Hồn Kỹ này.

Vu Phong đang sử dụng Long Nộ trong nháy mắt bị kim sắc quang mang ấy nuốt lấy, Bích Ngọc Trảm của Nam Môn Duẫn Nhi sau khi xuyên qua được một nửa kim sắc quang mang cũng dừng lại rồi bị ánh sáng vàng bao trùm toàn bộ thân thể.

Vu Phong và Nam Môn Duẫn Nhi chỉ cảm thấy thân thể nóng lên rồi lập tức bị bắn ra ngoài. Lúc này Vương Đông từ không trung xoay người lại rồi nhẹ nhàng hạ xuống.

Đây là uy lực của Hồn Hoàn ngàn năm!

Nhưng lúc này không ai phát hiện ra Hoắc Vũ Hạo cũng đang âm thầm giao thủ với Ninh Thiên.

Ngay khi Vương Đông sử dụng Hồn Kỹ thì Ninh Thiên cũng bắt đầu niệm: “Thất Bảo hữu danh, Tam…”

Bỗng dưng thanh âm Ninh Thiên đột ngột ngừng lại, cùng lúc đó Hồn Kỹ phụ trợ bên người Vu Phong và Nam Môn Duẫn Nhi cũng biến mất.

Vu Phong và Nam Môn Duẫn Nhi mất đi phụ trợ lại bị Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu giảm đi một phần năm tốc độ nên không thể tránh được Hồn Kỹ Điẹp Thần Quang của Vương Đông, cả hai lập tức bất tỉnh.

Điều này không phải vì Ninh Thiên sai lầm mà là do Vũ Hồn Linh Mâu của Hoắc Vũ Hạo gây nên. Trong lúc quan trọng nhất hắn đã sử dụng Linh Hồn Trùng Kích!

Linh Hồn Trùng Kích không những cắt đứt phụ trợ của Ninh Thiên với đồng đội mà còn phá hủy Hồn Kỹ cấp bậc ngàn năm cô bé chuẩn bị dùng.

Tuy tu vi giữa Hoắc Vũ Hạo và Ninh Thiên chênh lệch rất nhiều nhưng Linh Hồn Trùng Kích của hắn đã kết hợp với Tử Cực Ma Đồng, trong lúc bất ngờ cho dù là Mã Tiểu Đào cũng bị ảnh hưởng.

Ninh Thiên sau khi nhận một kích của Hoắc Vũ Hạo thì đầu óc như bị kim châm, trong nháy mắt tâm thần trống rỗng, lúc cô bé phát hiện ra nguy hiểm và ổn định lại tâm thần thì Vu Phong và Nam Môn Duẫn Nhi đã bị Vương Đông dùng Thần Quang đánh bay.

Vu Phong vì đang sử dụng Long Nộ nên năng lực phòng thủ được tăng cường, sau khi bị hất văng cũng không bị thương quá nặng, cô nhóc chỉ lăn vài vòng trên mặt đất là đã có thể đứng dậy. Nhưng Nam Môn Duẫn Nhi thì không may mắn như vậy, sau khi rớt xuống đất thì cô bé lập tức bất tỉnh mất khả năng chiến đấu.

“Ninh Thiên, thế này là sao!” Vu Phong vừa tức giận vừa nghi ngờ hỏi Ninh Thiên.

Ninh Thiên lấy tay xoa trán, lúc này cô bé đã hồi phục đôi chút nhưng hai mắt vẫn mờ mịt. Sau một thoáng suy nghĩ, cô bé lập tức có phản ứng, bản thân chắc chắn đã bị kỹ năng của đối phương đánh trúng, ánh mắt Ninh Thiên lập tức tập trung nhìn vào hai mắt của Hoắc Vũ Hạo.

“Vu Phong, toàn lực ứng phó!” Vừa ra hiệu lệnh xong Ninh Thiên lập tức niệm:

“Thất Bảo hữu danh, Nhất - Tốc…”

“Thất Bảo hữu danh, Nhị - Giải…”

“Thất Bảo hữu danh, Tam - Lực...”

Trên bảo tháp ba Hồn Hoàn hai vàng một tím đồng thời phát sáng, bảo tháp của Ninh Thiên biến thành màu ngọc, thể tích cũng lớn hơn một chút. Sáu tia sáng bắn ra, ba tia hướng về phía Vu Phong và ba tia bắn vào người Ninh Thiên. Hồn kỹ thứ hai của Ninh Thiên đã giải trừ toàn bộ ảnh hưởng từ Linh Hồn Trùng Kích của Hoắc Vũ Hạo, lúc này hắn đã không thể tiếp tục cắt đứt quá trình thi triển Hồn Kỹ của Ninh Thiên.

Kỹ năng của Hồn Hoàn ngàn năm được phát động, tốc độ Vu Phong tăng lên bốn mươi phần trăm, lực lượng cũng tăng lên bốn mươi phần trăm lại được cộng thêm hiệu quả của Hồn Kỹ thứ hai, Vu Phong lúc này đã xem như là một chiến Hồn Sư hệ Cường Công trên cấp ba mươi. Lúc này cho dù mất đi Nam Môn Duẫn Nhi nhưng khả năng chiến thắng của nhóm Ninh Thiên vẫn rất lớn.

“Vương Đông, lui!” Hoắc Vũ Hạo quát to.

Hai cánh sau lưng Vương Đông khẽ vỗ, thân hình hắn lập tức lùi về bên người Hoắc Vũ Hạo. Cùng lúc đó, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của Tiêu Tiêu lại bay đến phía trước che khuất tầm nhìn, hai Hồn Hoàn trên người cô bé phát sáng, hai Vũ Hồn cùng được phóng ra.

Hoắc Vũ Hạo đặt một tay lên vai Vương Đông, hai cánh Vương Đông cũng khép lại che phủ thân thể Hoắc Vũ Hạo. Lúc này ngoại trừ Vương Đông ở sát bên, tất cả những người khác không ai có thể thấy rõ Hoắc Vũ Hạo đang làm gì.

Tay hắn vừa đặt lên vai Vương Đông thì Hạo Đông lực lập tức xuất hiện. Trận đấu hôm nay quả thật rất khó khăn, ngày mai cả nhóm có thể còn gặp phải đối thủ mạnh hơn vì thế Hoắc Vũ Hạo không muốn tiếp tục kéo dài trận đấu nữa, hắn muốn lập tức kết thúc!

Vương Đông thấy rõ từ đáy mắt Hoắc Vũ Hạo phát ra hào quang tử kim sắc rực rỡ, hào quang từ hốc mắt bắn ra ba tấc quang diễm. Tuy chỉ trong chốc lát nhưng nhờ Tinh Thần Tham Trắc nên Vương Đông có thể cảm nhận được dao động tinh thần vô cùng kinh khủng.

Đây cũng là nhờ hắn đang ở cạnh Vũ Hạo, hai người cùng dung hợp Vũ Hồn, hơn nữa cả hai có khả năng miễn dịch rất mạnh với Vũ Hồn của nhau. Nếu là người khác, cho dù không bị một kích này của Vũ Hạo đánh cho trực tiếp hôn mê thì ít nhất cũng phải choáng váng một lúc.

Nếu như trước đó Ninh Thiên chỉ cảm thấy đầu mình như có cái gì đó châm vào thì lúc này cô bé lại có cảm giác đầu đau như búa bổ, tối sầm mặt mày, cả người mềm nhũn ngã xuống mặt đất, từng dòng máu tươi như những con rắn nhỏ chảy ra từ miệng và mũi của cô bé.

Tuy Hồn Kỹ thứ hai của Ninh Thiên có tác dụng giải trừ mọi phong ấn hoặc mê hoặc, nhưng Linh Hồn Trùng Kích của Hoắc Vũ Hạo lại là kĩ năng công kích trực tiếp vào tinh thần, nên Hồn Kỹ của cô bé làm sao mà phá giải được? Huống chi một kích này là do Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông hợp lực hoàn thành. Thất Bảo Lưu Ly Tháp có mạnh mẽ đến mấy cũng không có năng lực phòng ngự công kích từ tinh thần. Nói một cách khác, năng lực của Ninh Thiên vừa vặn bị Hoắc Vũ Hạo khắc chế.

Vu Phong vốn đang định tấn công về phía ba người Hoắc Vũ Hạo đột nhiên thấy tốc độ của mình chậm lại, tăng phúc đã hoàn toàn biến mất. Cô bé giật mình quay đầu nhìn về phía Ninh Thiên, đúng lúc thấy Ninh Thiên ngã xuống, liền bất chấp tất cả quay người chạy về, đưa tay đỡ lấy Ninh Thiên.

“Ninh Thiên! Ninh Thiên! Làm sao thế này?”

Nhìn máu chảy ra từ mũi và miệng của Ninh Thiên, Vu Phong nhất thời luống cuống tay chân.

Tiêu Tiêu giật mình nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, thấp giọng hỏi: “Chuyện này là hai người các ngươi làm sao?”

Vương Đông cười đắc ý, Hoắc Vũ Hạo nhún nhún vai đáp: “Ngươi dùng chữ "làm" đấy là không đúng nha.”

Vị lão sư đang đứng giám sát bên ngoài cũng ngẩn người, nhờ Hoắc Vũ Hạo lên tiếng nhắc nhở mới tuyên bố bọn hắn đã giành chiến thắng. Cho dù Vu Phong không phục nhưng mất đi sự phụ trợ của Ninh Thiên và tốc độ của Nam Môn Duẫn Nhi, một mình cô bé không thể là đối thủ của Vương Đông và Tiêu Tiêu được. Hơn nữa cô bé cũng nóng lòng chữa trị cho Ninh Thiên nên cũng chẳng có hơi sức để ý đến những chuyện này nữa.

Mộc Cận đang ngồi xem trên đài cao cũng đã hoàn toàn ngây người, nàng không thể tin nổi vào những gì mình nhìn thấy. Hai Đại Hồn Sư và một Hồn Tôn, mà Hồn Tôn kia lại còn có Khí Vũ Hồn nổi tiếng đệ nhất thiên hạ, Thất Bảo Lưu Ly Tháp, thế mà lại bại dưới tay hai Đại Hồn Sư và một tên Hồn Sư chỉ có thập niên Hồn Hoàn.

Đừng nói là nàng, bất cứ ai nghe được thực lực hai bên như thế cũng không tin. Có điều sự thật trước mắt, đúng là ba người Ninh Thiên đã thua.

Phàm Vũ mỉm cười nhìn Chu Y nói: “Trận đấu này thật hấp dẫn. Các đệ tử của bà làm ta thật kinh ngạc. Nhất là Hoắc Vũ Hạo, không ngờ năng lực của hắn lại có thể tăng trưởng đến thế.”

Trong mắt Chu Y lúc này cũng chỉ có sự vui mừng: “Chúng ta đi thôi.”

Nói xong bà liền đi về phía cầu thang. Lúc đi qua Mộc Cận, bà lạnh lùng nhìn một cái nhưng không nói gì. Phàm Vũ cũng không nhìn Mộc Cận, nhưng vẫn theo Chu Y nhẹ nhàng tung người nhảy xuống.

“Ban nãy hai ngươi đã làm gì? Làm sao mà Ninh Thiên lại hôn mê luôn thế? Vừa ra khỏi khu vực sát hạch, Tiêu Tiêu lập tức nói ra thắc mắc trong lòng.

Hoắc Vũ Hạo cười ha hả đáp: “Là ta dùng tinh thần lực đánh vào đại não của Ninh Thiên, cô bé bất ngờ không kịp đề phòng nên mới bị hôn mê.”

“A? Còn có thể như vậy nữa? Khó trách trước đó Hồn Kỹ của cô ấy từng bị gián đoạn một lần, cũng là ngươi làm luôn hả?” Tiêu Tiêu khiếp sợ nói.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói: “Cứ xem như đây là ưu thế của Linh Mâu đi. Hơn nữa, cũng nhờ vào tuyệt học Tử Cực Ma Đồng của Đường Môn chúng ta. Ta dùng Tử Cực Ma Đồng thúc dục tinh thần lực mới có thể sinh ra hiệu quả công kích tốt như vậy. Còn sau đó khi ta gọi Vương Đông trở về, Linh Hồn Trùng Kích đột nhiên trở nên mạnh mẽ là vì mấy ngày nay chúng ta đã luyện thành Vũ Hồn dung hợp kỹ.”

Mọi người là đồng đội, Tiêu Tiêu cũng đã tận tâm tận lực trong trận đấu, hơn nữa các trận đấu sau kiểu gì Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng phải dùng đến Vũ Hồn dung hợp kỹ, giấu giấu diếm diếm cũng chả có lợi ích gì, nên hắn nói thẳng ra để tránh phiền lòng Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu ngơ ngác nhìn đồng đội của mình, cô bé hết chỉ vào Hoắc Vũ Hạo lại chỉ sang Vương Đông, rồi nhắc lại câu nói kia làm hai người dở khóc dở cười: “Ta ngày càng nghi ngờ hai người các ngươi là thủy tinh…”

Hoắc Vũ Hạo nhức đầu hỏi: “Cái gì là thủy tinh?”

Mỗi tay Tiêu Tiêu kéo lấy một bàn tay của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, đặt tay hai người cùng một chỗ, khinh bỉ nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái, nói : “Như thế mà ngươi cũng không biết là cái gì. Thủy tinh, chính là tình yêu giữa nam và nam đó.”

“Ngươi…”

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đồng thời quát lên, Tiêu Tiêu lại phát ra một tiếng cười thanh thúy rồi quay đầu bỏ chạy. Thậm chí cô bé còn không quên phóng ra Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu làm giảm tốc độ của hai tên quỷ sứ đang đuổi theo phía sau.

Trái ngược với ba người Hoắc Vũ Hạo đang vui vẻ cười đùa, trong phòng cứu thương, Ninh Thiên sau khi được một vị Hồn Sư cao cấp hệ Trị Liệu trợ giúp mới từ từ tỉnh lại.

Vừa mới tỉnh, cô bé chịu không nổi lại ôm chặt lấy đầu của mình nằm co ro, từng cơn đau nhức truyền đến từ đại não làm trán cô bé lấm tấm mồ hôi lạnh.

“Ninh Thiên! Ninh Thiên!”

Vu Phong lo lắng ôm chầm lấy cô bé, Nam Môn Duẫn Nhi đứng một bên, vẻ mặt khó hiểu.

Mộc Cận ở bên cạnh cũng vô cùng âm trầm, nàng hỏi lão sư vừa trị liệu cho Ninh Thiên: “Cô bé này có chuyện gì vậy? Làm sao mà lại hôn mê?”

Lão sư trị liệu trầm ngâm nói: “Ta cũng không rõ lắm, dường như có một cái gì đó tấn công vào đại não của cô bé, làm nó bị chấn động. Ngươi cũng biết đấy, đầu óc chúng ta là nơi có cấu tạo tinh vi nhất trong cơ thể, đến nay vẫn chưa ai có thể thật sự nghiên cứu thấu đáo được tất cả. Ta cũng chỉ có thể từ các biểu hiện của cô bé mà phỏng đoán. Cũng may cô bé có năng lực tự điều hòa Hồn Lực rất tốt, nên vấn đề cũng không lớn nữa, lát nữa sẽ khôi phục lại thôi.”

“Cám ơn.” Mộc Cận cảm ơn vị lão sư trị liệu rồi đi đến bên giường bệnh.

Một lúc sau, Ninh Thiên mới dần dần hết đau đầu, nhịp thở cũng vững vàng hơn rất nhiều.

Nam Môn Duẫn Nhi thấp giọng hỏi Mộc Cận: “Mộc lão sư, chuyện ban nãy là sao? Tại sao chúng ta lại thua?”

Thật sự đến giờ phút này cô bé vẫn không hiểu tại sao đội mình lại thua.

Vẻ mặt Mộc Cận trầm xuống, vẫn im lặng không nói gì. Nghi vấn của Nam Môn Duẫn Nhi cũng là nghi vấn trong lòng nàng. Nàng cũng không biết trận chiến này thua ở điểm nào. Trên đài cao tuy có thể quan sát rõ ràng toàn bộ trận đấu nhưng lại khó có thể thấy rõ từng chi tiết. Nhất là Vương Đông lại dùng hai cánh che giấu cho Hoắc Vũ Hạo phát động Linh Hồn Trùng Kích, nên nàng lại càng khó phát hiện hơn. Điều này cũng chỉ có thể chờ Ninh Thiên tỉnh lại mới có thể giải thích.

Ước chừng một khắc sau, Ninh Thiên mới thật sự tỉnh lại. Cô bé mở mắt nhưng vẫn không kìm được mà nhíu mày, đầu cũng đã đỡ đau hơn rất nhiều, suy nghĩ cũng đã dần dần trở nên rõ ràng.

Vu Phong liền đỡ cô bé dậy uống chút nước, sắc mặt tái nhợt của Ninh Thiên mới đỡ hơn một chút, cô bé thấy Mộc Cận đang ngồi phía trước, vẻ mặt không khỏi lộ ra sự xấu hổ.

“Mộc lão sư, chúng ta thua rồi!”

Mộc Cận gật đầu nhìn cô bé, diu dàng nói: “Không sao, thua cũng không sao, chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi.”

Lời nói của Mộc Cận khiến cho trong lòng Ninh Thiên cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Mộc lão sư, người ở trên đài xem cuộc chiến, có thể nhìn ra là vì sao chúng ta lại thua không?”

Mộc Cận ngẩn người: “Ngươi cũng không biết?”

Ninh Thiên xoa xoa trán, lấy lại bình tĩnh: “Lúc đó đệ tử vừa phụ trợ cho Vu Phong, vì an toàn, đệ tử cũng tự tăng phúc cho chính mình. Nhưng mà cũng ngay lúc đó đệ tử cảm thấy có một ánh sáng màu tím phóng thẳng về phía mình, rồi tiếp theo là một cơn đau như búa bổ, sau đó còn xảy ra chuyện gì nữa thì đệ tử hoàn toàn không biết.”

Vu Phong phẫn nộ nói: “Mấy tên chết tiệt kia lại ra tay ác như vậy, Mộc lão sư, không thể bỏ qua cho bọn hắn được.”

Mộc Cận lạnh lùng liếc cô bé một cái: “Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa? Đây là sát hạch, ngươi nghĩ là luận bàn bình thường sao?”

Vu Phong cúi đầu không nói nhưng hai tay nắm chặt. Trong mắt cô bé ngoài lửa giận ra còn có một phần hận ý nồng đậm.

Mộc Cận quay sang tiếp tục hỏi Ninh Thiên: “Ngươi nhớ lại một chút xem, trước khi hôn mê thì có gì kì lạ không?”

Ninh Thiên suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Tuy đệ tử không biết bọn họ làm thế nào, nhưng vấn đề hẳn là xuất hiện từ trên người Hồn Sư có một Hồn Hoàn kia. Hồn Hoàn của hắn luôn luôn sáng chói, chứng tỏ hắn đang thi triển một Hồn Kỹ mà chúng ta không cảm nhận được. Ta có cảm giác trong ánh mắt hắn có một quầng sáng màu vàng kim. Hơn nữa trong đội của bọn hắn ngoài một Cường Công hệ chiến Hồn Sư cực kỳ mạnh mẽ kia còn có một Khống Chế hệ chiến Hồn Sư có Vũ Hồn song sinh nữa, thế mà với thực lực của hắn như vậy lại có thể giữ chức vị trưởng nhóm, nhất định hắn phải có cái gì đó đặc biệt hơn người.

Vào thời điểm quan trọng nhất, hắn từng làm gián đoạn Hồn Kỹ của đệ tử, lúc ấy đệ tử chỉ có cảm giác như bị kim châm, mà công kích thứ hai của hắn lại hoàn toàn khác biệt, mạnh mẽ hơn rất nhiều.”

Mộc Cận nghe xong lập tức chấn động. Đúng thế! Tên Hồn Sư có một Hồn Hoàn, từ lúc bắt đầu hầu như không có hành động gì, mọi chuyện luôn là do tên Hồn Sư có Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp và Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh chiến đấu, như vậy tác dụng của hắn là gì? Khó trách Chu Y có tự tin đến thế, bí mật của hắn là gì đây?

Mộc Cận cố gắng bình ổn lại tâm tình, bà quay sang nói: “Thôi, thua thì cũng thua rồi, bây giờ điều cần làm là phải tổng hợp lại những gì được mất và rút ra kinh nghiệm. Các ngươi cũng đã thông qua kỳ sát hạch tân sinh rồi, tương lai nhất định còn có cơ hội tranh đua với bọn họ. Ninh Thiên, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Cám ơn Mộc lão sư.”

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 2 của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật HảiFull
Lượt thích 23
Lượt đọc 4216

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.