Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh Cuộc (3+4)

Phiên bản Dịch · 3572 chữ

Dịch: HảiFull

Chu Y nói: “Thôi, các ngươi ăn cơm đi. Ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi một lát, trận đấu chiều nay cũng sắp bắt đầu rồi. Ta sẽ báo lên trên trường hợp Vũ Hồn dung hợp kỹ của các ngươi, nếu các ngươi có thể may mắn được xét vào nhóm đệ tử trung tâm của ngoại viện thì sau này học viện sẽ cung cấp miễn phí khẩu phần ăn cao cấp này. Ưu đãi về mặt tu luyện nhiều đến mức các ngươi không ngờ được đâu.

Nhưng ta cũng không dám chắc các ngươi có được xét duyệt hay không, vì học viện Sử Lai Khắc của chúng ta trước nay không thiếu đệ tử thiên tài, có lẽ nếu các ngươi đạt được thứ hạng cao trong kỳ sát hạch thì lại khác. Nói thật lúc trước khi ta học ở đây cũng không được xét làm đệ tử hạch tâm nữa, cũng chả có tư cách tiến vào nội viện.

Trở thành đệ tử hạch tâm là một trong những bước quan trọng để đạt được tư cách xét tuyển vào nội viện. Gần như một nửa đệ tử hạch tâm đều trở thành đệ tử nội viện, hơn nữa các ngươi còn được học viện tạo mọi điều kiện học tập và tu luyện, có lão sư giỏi nhất giảng dạy nữa, hiểu chưa?”

“Dạ.” Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đồng thanh đáp, sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Những lời Chu Y khen vị đầu bếp kia không ngoa chút nào, Hoắc Vũ Hạo còn đỡ, trước nay hắn có bao giờ được ăn qua những món cao lương mỹ vị như thế này đâu, nhưng Vương Đông lại khác, trước đây những thứ thế này ăn đã nếm qua không ít nhưng hương vị ở đây là ngon và đặc biệt nhất, nếu so sánh có thể nói hơn đến vài bậc.

Sau khi ăn xong, cả Hoắc Vũ Hạo lẫn Vương Đông đều cảm thấy trong người xuất hiện một luồng khí ấm áp, bắt đầu từ dạ dày rồi từ từ truyền khắp tứ chi bách hãi. Món ăn ngon lại còn thần kỳ đến vậy, đúng là tiền nào của nấy a!

Chu Y tiễn cả hai về đến tận cửa ký túc xá, trước khi đi bà còn kéo, ghìm chặc bả vai Hoắc Vũ Hạo nói: “Trời sinh không phải quý tộc, thì dùng thực lực của mình biến mình trở thành quý tộc.”

Nói xong câu đó bà liền xoay người rời đi. Từ khi bước vào nhà ăn đến giờ, vẻ mặt lạnh lùng của bà dường như đã hoàn toàn biến mất. Gần cửa ký túc xá, có một ông lão thích nằm trên ghế ngủ gật, dường như là quản lý ở đây nhưng chẳng bao giờ quan tâm đến gì cả, lão nghe câu nói cuối cùng của Chu Y cũng khẽ thở dài than thở một câu, nhưng chẳng ai có thể nghe rõ.

Hoắc Vũ Hạo theo thói quen vào chào ông lão một câu rồi cùng Vương Đông trở về phòng. Cả hai vừa mới ăn xong thức ăn quý giá như thế, nếu không đi tu luyện ngay, để lãng phí thật là đáng xấu hổ. Trận đấu kế tiếp chắc chắn sẽ không dễ dàng như trận đấu đầu tiên rồi.

Reng reng reng.

Tiếng chuông báo giờ học buổi chiều bắt đầu cũng là hiệu lệnh cho biết mười sáu trận của vòng loại thứ hai của ba mươi hai đội đã chuẩn bị bắt đầu. Ba mươi hai đội vừa thắng trận đấu ban sáng đang có mặt đầy đủ tại khu vực sát hạch để bóc thăm trận đấu sắp tới. Sau khi rút thăm xong, mỗi đội lại di chuyển về từng khu vực tương ứng. Khu vực thi đấu buổi chiều này cũng không khác gì so với lúc sáng, nhưng do số lượng giảm đi một nữa nên cả khu vực sát hạch rộng lớn lại thay đổi các vách ngăn, chỉ còn có mười sáu khu mà thôi.

Ở phía bắc Khu vực Sát Hạch có một đài cao chừng hai mươi thước, được sáu cái trụ sắt thật lớn bên dưới chống đỡ. Bên trên có một vài người đang đứng quan sát, với độ cao và vị trí này sẽ dễ dàng quan sát mọi khu vực sát hạch bên dưới và tất cả tình huống phát sinh tại mỗi sân thi đấu.

Lần này Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo không đến muộn khiến Tiêu Tiêu thở phào một hơi nhẹ nhõm. Khu vực sát hạch chiều nay của bọn họ là số tám, khi ba người họ đến thì đã có một đội chờ sẵn bên trong rồi. Điều khiến ba người Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc chính là, ba người kia tất cả đều là nữ, hơn nữa đều là những cô bé xinh xắn dễ thương.

…………..

Trên đài quan sát.

Chu Y im lặng đứng nhìn các trận đấu bên dưới đang chuẩn bị bắt đầu. Tuy trong vòng đầu lớp của bà có nhiều tổ được vào vòng loại nhất nhưng đến giai đoạn này một số ít đệ tử đã bộc lộ ra thực lực thật sự của họ, nên đến lượt ba mươi hai đội thì lớp Tân Sinh Nhất Ban chỉ còn có năm đội. Mặc dù vẫn hơn các lớp khác nhưng không còn ưu thế tuyệt đối như ban đầu nữa. Trận đấu từ ba mươi hai xuống mười sáu đội rất là quan trọng a.

“Chu lão sư, bà đang tìm đội ách chủ bài của mình sao? Ta vừa bên chỗ rút thăm sang đây, thật là trùng hợp, đội ách chủ bài của bà lại gặp phải đội ách chủ bài của ta, bọn chúng đang ở khu vực số tám đấy, bà đoán thử xem đội nào sẽ thắng?” Một nữ lão sư vẻ ngoài khoảng ba mươi tuổi đi đên bên cạnh Chu Y, cười cười nói.

Chu Y tối sầm mặt nói: “Mộc Cận, ngươi nghĩ đệ tử của ngươi sẽ thắng à?”

Mộc Cận tuổi thật tuy không còn nhỏ nữa nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài tươi trẻ, cô ta mỉm cười lắc đầu nói: “Không hẳn là thế, trên đời đâu có gì là tuyệt đối. Bất quá, ta nghe nói lớp bà không có đệ tử thiên tài nào trên cấp ba mươi a. Thật là đáng tiếc.”

Chu Y lạnh lùng nói: “Ngươi khiêu khích ta à?”

Nụ cười trên mặt Mộc Cận nháy mắt biến mất: “Đúng thế thì sao? Chẳng phải lớp bà có thành tích tốt nhất còn gì? Ta muốn xem, đệ tử của bà có bao nhiêu tổ được vào đến vòng tám đội. Ban nãy ta biết tin đội ách chủ bài của ta gặp phải đội ách chủ bài của bà thật lòng ta thấy rất thoải mái, đây là lần đầu tiên tâm trạng của ta vui vẻ đến thế. Nghe nói bà muốn thăng cấp lên bậc cao cấp à, ai, để xem lần này bà thăng cấp bằng cách nào đây.”

Chu Y cũng không thèm nhìn vẻ mặt đầy châm chọc của Mộc Cận, bà tập trung sự chú ý vào ba người Hoắc Vũ Hạo bên dưới rồi thản nhiên nói: “Có dám đánh cược không?”

Mộc Cận quả thật muốn đến đây khiêu khích Chu Y tức điên lên, nhưng nghe bà nói thế không khỏi có chút do dự.

“Đánh cược, bà lấy gì cược với ta?”

Chu Y cuối cùng cũng không phớt lờ cô gái kia nữa, bà xoay người nhìn thẳng vào ả lạnh lùng nói: “Một khối Hồn Cốt, ngươi dám không?”

Nghe được hai chữ Hồn Cốt, hai mắt Mộc Cận khẽ nhíu lại.

Đối với hồn sư, Hồn Hoàn đã rất là quý giá rồi, bởi vì mỗi hồn sư đều cần có nó để đột phá bình cảnh. Mà Hồn Cốt còn trân quý hơn Hồn Hoàn gấp trăm ngàn lần, mỗi hồn sư có thể dung hợp sáu khối Hồn Cốt, lần lượt là tứ chi, đầu, và thân thể.

Từng Hồn Hoàn sẽ đem lại cho hồn sư một kỹ năng, ngoại trừ Thập vạn niên Hồn Hoàn là hai. Nói cách khác, một hồn sư bình thường tu luyện đến bậc Phong Hào Đấu La có chín Hồn Hoàn thì sẽ có chín kỹ năng khác nhau. Mà Hồn Cốt kia lại vượt ngoài phạm trù này, bản thân nó cũng có thể mang đến cho hồn sư một cái kỹ năng, hơn nữa còn có tác dụng cải tạo, phụ trợ cho bộ phận thân thể tương ứng nữa.

Hồn Hoàn được sinh ra từ bất cứ hồn thú nào sau khi chết đi, nhưng Hồn Cốt thì không phải thế, chỉ có Thập vạn niên Hồn Thú mới có khả năng tạo ra Hồn Cốt, còn hồn thú cấp bậc thấp hơn thì xác suất tạo ra Hồn Cốt thấp đến đáng thương, chỉ có một phần vạn a! Thế nên, mỗi khi Hồn Cốt xuất hiện đều sẽ khiến giới hồn sư tranh đoạt sức đầu mẻ trán.

Trong giới Hồn Sư vẫn lưu truyền một câu nói thế này: "Muốn trở thành một Hồn Sư mạnh mẽ, nhất định phải cố gắng tu luyện hồn lực và tìm Hồn Hoàn tốt nhất trong khả năng chịu đựng của cơ thể. Nhưng muốn trở thành một Hồn Sư vĩ đại, một cường giả chân chính ở Đấu La Đại Lục thì nhất định phải có một khối Hồn Cốt của riêng mình, số lượng Hồn Cốt càng nhiều thì bản thân người ấy càng cường đại."

Hồn Cốt, theo một ý khác cũng có thể xem là một dạng đan dược gia tăng tu vi, vì mỗi lần dung hợp Hồn Cốt, hồn sư đều sẽ tăng lên một lượng hồn lực đáng kể. Thế mà lúc này Chu Y lại muốn đem Hồn Cốt ra làm vật đánh cược, liều mạng như thế Mộc Cận làm sao không giật mình kinh hãi được chứ. Quan trọng nhất, nàng hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao Chu Y lại tự tin đến thế.

Khóe miệng Chu Y nhếch lên một cái lộ vẻ khinh thường: “Nếu không dám thì tránh xa ta một chút, cái mùi nước hoa của ngươi khiến ta buồn nôn quá.”

Ánh mắt Mộc Cận lóe ra sát khí: “Được, ta đánh cược với ngươi. Không cần phải khua môi múa mép dọa dẫm ta. Nếu ta thua thì ta sẽ đưa cho ngươi một khối Hồn Cốt, còn ngươi thua thì bảo Phàm Vũ làm cho ta một cái Cận thể Hồn Đạo Khí.”

Chu Y lạnh lùng nói: “Người đánh cuộc với ngươi là ta, không phải hắn. Ta thua cũng sẽ đưa cho ngươi một khối Hồn Cốt.”

Mộc Cận hừ một tiếng: “Ta không cần Hồn Cốt của ngươi, ta chỉ cần Cận thể Hồn Đạo Khí của Phàm Vũ làm thôi.”

“Được, ta thay bà ấy đồng ý.”

Một giọng nói trầm trầm vang lên, một bóng người cao to lực lưỡng không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Chu Y. Người này còn không phải là vị Phàm lão sư ngày trước Chu Y đã dẫn Hoắc Vũ Hạo sang Hồn Đạo hệ gặp sao? Thấy Phàm Vũ xuất hiện, Mộc Cận nhất thời biến sắc, bộ dạng kiêu ngạo ban nãy hoàn toàn biến mất, vẻ mặt cũng tái nhợt, lùi về sau vài bước, vành mắt ửng đỏ nhìn Phàm Vũ:

“Ngươi hợp sức với bà ấy ức hiếp ta.”

Sắc mặt Phàm Vũ vẫn bình tĩnh, đôi mày chỉ khẽ nhăn lại một chút: “Là ngươi cố tình gây sự trước, nếu muốn cá cược thì tiếp, không thì thôi, đừng có kiếm chuyện với Chu Y nữa. Mà ta với ngươi chỉ là đồng sự, thế thôi.”

“Cược, tại sao lại không dám cược. Ta thua bà ấy không có nghĩa học viên của ta cũng thua học viên của bà ấy.”

Mộc Cận nói xong liền xoay người tập chung sự chú ý xuống sân thi đấu, hai tay nàng nắm chặt lan can, hai mắt đỏ ửng chực trào nước mắt. Ba người Hoắc Vũ Hạo bên dưới hoàn toàn không biết những chuyện đang phát sinh trên này, bọn hắn còn mãi bận quan sát đối thủ của bọn họ.

Ba cô bé kia đều mặc đồng phục Tân Sinh. Đứng trước nhất là một cô bé với mái tóc ngắn màu vàng khá cao, chỉ thấp hơn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông một chút, nhìn qua có vẻ nhanh nhẹn, đôi mắt màu lam to tròn, hai hàng lông mi thật dài, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu. Sau lưng cô bé, bên trái là một nữ sinh có mái tóc ngắn đỏ rực, đôi mắt cũng màu đỏ mang chút khí tức khủng bố, nhưng các đường nét trên mặt đều cực kỳ hoàn mỹ, da trắng như tuyết, ánh mắt lạnh lùng đủ để so với Chu lão thái thái. Còn bên phải là một cô bé với vẻ đẹp tươi sáng nhu mì, mái tóc dài màu xanh lục xõa bồng bềnh sau lưng, đôi mắt cũng giống với màu tóc, nhưng lại khiến người nhìn vào có cảm giác nữ sinh này là một cô bé yếu đuối cần sự che chở.

Lão sư giám thị hô to: “Hai bên vào sân xưng tên.”

Hai đội gồm sáu người, đồng thời bước vào sân. Ba người Hoắc Vũ Hạo vẫn giữ nguyên thế trận cũ, Vương Đông ở trước, kế đên là Tiêu Tiêu và sau cùng là Hoắc Vũ Hạo. Bên phía ba cô bé kia thì có chút thay đổi, cô nàng tóc vàng đứng đầu tiên và hai cô bé đứng phía sau đổi chỗ cho nhau.

Cô bé với mái tóc ngắn màu đỏ ngạo nghễ nói: “Tân Sinh Cửu ban, Vu Phong, cấp hai lăm, Cường Công hệ Chiến Hồn Đại Sư.”

Cô bé tóc dài màu lục nghe thấy thế khẽ liếc mắt quở trách, bất quá cô bé cũng không thay đổi thái độ, có điều với giọng nói dịu dàng nên không có vẻ phản cảm.

“Tân Sinh Cửu ban, Nam Môn Duẫn Nhi, cấp hai mươi bốn, Mẫn Công hệ Chiến Hồn Đại Sư.”

Cô bé tóc màu xanh lục vừa nói xong thì từ sau truyền ra một giọng nói bình thản.

“Tân Sinh Cửu ban, Ninh Thiên, cấp ba mươi mốt, Phụ Trợ hệ Khí Hồn Tôn.”

Cô bé vừa dứt lời, ba người Hoắc Vũ Hạo đồng thời chấn động, cấp ba mươi mốt, Hồn Tôn?

Bọn họ nào ngờ vừa mới đến vòng đấu loại ba mươi hai đội đã gặp phải một trong ba người đạt bậc Hồn Tôn, lại còn là Phụ Trợ hệ Khí Hồn Tôn nữa chứ...

Bởi vì Khí Hồn Sư tu luyện cũng chậm hơn Chiến Hồn Sư rất nhiều, vậy mà đối phương chỉ sấp xỉ mười hai tuổi đã đạt cấp ba mươi mốt, thiên phú của cô bé này không thể đơn giản dùng hai chữ "thiên tài" để hình dung nữa. Tuy khiếp sợ nhưng ba người Hoắc Vũ Hạo cũng không quên xưng tên, đối phương bắt đầu từ Chiến Hồn Sư thì bọn họ cũng vậy.

“Tân Sinh Nhất ban, Vương Đông, cấp hai mươi bốn, Cường Công hệ Chiến Hồn Đại Sư.”

“Tân Sinh Nhất ban, Tiêu Tiêu, cấp hai mươi hai, Khống Chế hệ Chiến Hồn Đại Sư.”

Hoắc Vũ Hạo là người giới thiệu cuối cùng.

“Tân Sinh Nhất ban, Hoắc Vũ Hạo, cấp mười bảy, Khống Chế hệ Chiến Hồn Sư.”

Nghe hắn bảo mới cấp mười bảy, Vu Phong liền bĩu môi khinh thường. Vương Đông thấy thái độ của Vu Phong liền nhíu mày, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm cô bé, không biết tại sao thấy Vu Phong lộ vẻ khinh miệt Hoắc Vũ Hạo hắn liền cảm thấy lửa giận bừng bừng.

Vu Phong cũng cảm thấy ánh mắt của hắn, bốn mắt nhìn nhau, Vu Phong hừ lạnh một tiếng. Trận đấu chưa bắt đầu mà không khí đã đầy mùi thuốc súng rồi. Hoắc Vũ Hạo vỗ vai Vương Đông một cái, Vương Đông liền quay đầu lại nhìn hắn, hai người liếc mắt nhìn nhau, không cần mở miệng nói gì đã hiểu rõ ý của đối phương.

Đúng lúc này, vị lão sư giám sát bên ngoài lại hét lớn một tiếng: “Trận đấu bắt đầu.”

Vương Đông nhún chân một cái phóng thẳng ra bên ngoài, hai cánh cũng đồng thời giang rộng. Bất kể Vu Phong, Nam Môn Duẫn Nhi hay Ninh Thiên dù tự tin đến mức nào, nhưng khi thấy đôi cánh rực rỡ của Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp cũng không kìm được mà ngẩn ngơ, trong lòng thầm khen một câu thật đẹp quá.

Tích tắc sau Vu Phong đã tỉnh táo lại, cô bé quát lớn một tiếng, thân thể mềm mại phóng thẳng về trước, nhiệt độ không khí xung quanh nàng cũng theo đó mà tăng lên, thậm chí mơ hồ còn nghe thấy tiếng rồng ngâm vang nữa. Đột nhiên cơ thể mềm mại của Vu Phong phát sinh biến hóa, chỉ vài giây sau từ một cô bé mười một mười hai tuổi đã hóa thành một cô gái xinh đẹp mười sáu mười bảy tuổi. Cơ thể phát sinh biến hóa nên quần áo bên ngoài liền rách nát, lộ ra thêm một bộ y phục bên trong.

Cô bé hiển nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, bên trong mặc sẵn một bộ quần áo liền người co dãn, chỉ để lộ ra đôi chân thon dài và bộ ngực sữa căng đầy. Màu da của Vu Phong lúc này cũng muốn chuyển sang màu đỏ sáng bóng, bên trái khuôn mặt phủ đầy vảy rồng, kéo dài xuống vùng cổ rồi qua bả vai xuống tận bàn tay trái.

Vũ Hồn của Vu Phong tương đối giống Vũ Hồn phụ thể Lam Điện Phách Vương Long của Bối Bối, chính là một loại Long Vũ Hồn, nhưng nó tương đối mềm mỏng hơn một chút, có điều cũng chỉ là tương đối mà thôi, Vũ Hồn của cô bé là Hồng Long, thuộc tính hỏa. Sau đó hai Hồn Hoàn màu vàng rực rỡ cũng từ dưới chân cô bé bay lên.

Đối mặt với khí thế mạnh mẽ này, Vương Đông cũng không lập tức sử dụng hồn kỹ mà lượn vòng tung một cước nhanh như chớp vào cánh tay trái của Vu Phong.

Ầm.

Cả hai va vào nhau tạo thành một tiếng động thật lớn, Vương Đông cũng bị lực chấn tác động mà bay đi năm thước, còn Vu Phong thì nhẹ nhàng tiếp đất. Lần va chạm đầu tiên này hiển nhiên Vương Đông đã chịu thiệt thòi. Tuy cả hai đều là Cường Công hệ Chiến Hồn Sư nhưng sở trường lại không giống nhau. Nếu so đấu về mặt cơ thể, Quan Minh Nữ Thần Điệp và Hồng Long, hắn làm sao chiếm được ưu thế được cơ chứ?

Cũng đúng lúc này, Nam Môn Duẫn Nhi bên đội Ninh Thiên bắt đầu phát động công kích, cô bé nhẹ nhàng di chuyển với tốc độ kinh người, thoáng cái đã đi được mấy chục thước tiếp cận Tiêu Tiêu. Khi đến gần rồi mới thấy rõ không biết từ bao giờ trên lưng Nam Môn Duẫn Nhi đã xuất hiện một đôi cánh màu xanh biếc, đôi cánh không lớn và rực rỡ như của Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp của Vương Đông nhưng nó có tác dụng gia tăng tốc độ của cô bé lên một mức cao nhất, đôi tay của Nam Môn Duẫn Nhi cũng hóa thành một màu xanh biếc như được làm từ ngọc bích, đánh thẳng về phía Tiêu Tiêu.

Đồng thời Ninh Thiên đứng ở phía xa giơ cánh tay phải lên, quát: “Thất Bảo xoay chuyển hóa Lưu Ly.”

Đột nhiên, cả người cô bé xoay tròn một vòng, ánh sáng cầu vòng bảy màu cũng theo đó mà bay ra từ cơ thể cô bé, luồng ánh sáng đó từ từ ngưng tụ hóa thành một cái tháp bảy màu trên tay Ninh Thiên. Bảo tháp này phát ra ánh sáng lập lòe rực rỡ, tuy nó không được khảm bất cứ một viên bảo thạch nào, nhưng chỉ vừa xuất hiện liền lập tức thu hút tất cả sự chú ý của những người đang đứng quan sát trên đài cao.

Ba Hồn Hoàn, hai vàng một tím từ từ bay lên từ bàn tay phải của Ninh Thiên rồi dần dần chuyển động xung quanh cơ thể cô bé.

Trên đài quan sát, Mộc Cận quay lại liền nhìn thấy vẻ mặt đang cực kỳ khiếp sợ của Chu Y và Phàm Vũ.

Chu Y thất thanh kêu lên: “Cửu Bảo Lưu Ly tông, Thất Bảo Lưu Ly Tháp!”

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 2 của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật HảiFull
Lượt thích 15
Lượt đọc 4553

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.