Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyền Vũ Giác Tỉnh (3)

Phiên bản Dịch · 2277 chữ

Dịch: HảiFull

Đúng vậy! Đừng nói là hắn, cho dù các lão sư của các học viện cao cấp hồn sư, hồn đạo sư khác cũng chưa từng gặp qua trường hợp vũ hồn tiến hóa, mà sau khi tiến hóa uy lực còn tăng mạnh đến vậy.

Đừng quên, tu vi của Vũ Mộng Địch đã là cấp 53, cộng thêm vũ hồn Thiên Sứ mạnh mẽ, thực lực của nàng hoàn toàn đủ sức đối phó với bất cứ Hồn Vương đỉnh cấp nào. Không ngờ nàng lại thua trước tổ đội của Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam. Có điều lúc này Từ Tam Thạch đã trọng thương, cho nên nếu đây là trận đấu sinh tử thì kết quả thế nào khó nói lắm, còn xét về thi đấu thì đúng là Hồn Tông đã thắng Hồn Vương. Hơn nữa trận đấu này cũng không phải là đoàn chiến mà chỉ là hai đấu hai.

Bên phía đội của học viện Chính Thiên, từ đội trưởng Diệp Vô Tình đến các học viên còn lại đều mang vẻ mặt u ám đến đáng sợ. Vốn trận đầu ngày hôm nay tràn ngập hi vọng chiến thắng học viện Sử Lai Khắc, vậy mà kết quả lại như một chậu nước hắt thẳng vào mặt bọn họ.

…………..

Khu vực chờ chiến đấu của học viện Sử Lai Khắc.

- Được rồi, mọi người đừng quá vui mừng. Trận đấu kế tiếp vẫn còn rất gian nan.

Bối Bối vỗ tay thu hút sự chú ý của cả đội.

- Trận đầu chúng ta thắng, nhưng Tam Thạch sau trận đấu này có lẽ trận sau không thể thi đấu nữa. Hắn không những bị thương mà nguyên khí cũng bị tổn hại, cần thời gian bao lâu để điều dưỡng ta cũng không biết chính xác nữa. Nhưng trước đây hắn có nói với ta, trong điều kiện có chuyện gì đó kích thích thì hắn có thể phá vỡ phong ấn sử dụng tất cả thực lực, tuy vậy đồng thời cơ thể cũng sẽ bị tổn thương rất lớn, cạn kiệt năng lượng. Nam Nam, nếu có thể, muội đưa hắn về tửu điếm nghỉ ngơi trước đi. Nơi này không thích hợp cho hắn tịnh dưỡng.

Nếu là ngày thường, Giang Nam Nam nhất định sẽ từ chối không chút do dự nhưng bấy giờ nàng nhớ lại câu nói cuối cùng của Từ Tam Thạch, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu đồng ý. Sau đó khẽ kéo cánh tay của Từ Tam Thạch đặt lên vai mình rồi đi ra ngoài. Có điều lúc này do quá tập trung nên nàng không để ý thấy cái người đang "hôn mê" kia lén đưa một ngón cái về phía Bối Bối, động tác này rất nhanh chỉ có Bối Bối mới chú ý thấy.

Bối Bối nhếch môi cười, thầm nói: "Cái này coi như phần thưởng cho sự cố gắng của ngươi."

- Mời tổ thứ hai lên sàn đấu.

Trên sàn đấu, giọng nói của vị trọng tài lại vang lên, kéo cả đội học viện Sử Lai Khắc trong trạng thái hưng phấn trở về hiện thực, trong lòng mọi người lại cảm thấy căng thẳng. Đúng vậy, bọn họ còn đến hai trận nữa, mà trong đó còn đến hai gã Hồn Vương, một trong hai lại là vị đội trưởng thiên tài của đối thủ. Mọi người đều quay sang nhìn Bối Bối, ngay cả Vương Ngôn cũng thế, trận chiến thắng đầu tiên đã chứng tỏ phán đoán của Bối Bối không sai. Trong lòng Bối Bối đã sớm có kế hoạch, hắn nhỏ giọng nói:

- Trận đầu chúng ta thắng, lúc này thế chủ động nằm trong tay chúng ta. Hiện giờ hi vọng duy nhất của chúng ta là trận thứ hai này, bọn họ kích động phái ra hai Hồn Vương, hoặc là tên đội trưởng kia tự mình xuất trận. Thái Đầu, Tiêu Tiêu, trận thứ hai của hai ngươi. Đừng tự đặt áp lực tâm lý cho mình nhiều quá, cố gắng giữ an toàn cho bản thân mình. Lẽ ra trận này ta định cho Vương Đông và Tiêu Tiêu nhưng Vương Đông và Vũ Hạo có Vũ Hồn dung hợp kỹ, ít ra nó có tác dụng quan trọng quyết định thắng lợi của chúng ta.

Hòa Thái Đầu và Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cả hai đều hiểu ý của Bối Bối, hắn muốn bỏ qua trận thứ hai này. Cho bọn họ ra thi đấu cũng vì ít nhất sẽ loại bỏ được một gã Hồn Vương của bọn họ. Rõ ràng chiến thuật của Bối Bối toàn toàn chính xác. Bên phía học viện Sử Lai Khắc càng nhiều thành viên thi đấu thì Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo có xác suất chiến đấu càng lớn .

Nhưng ý chí chiến đấu của Hòa Thái Đầu và Tiêu Tiêu cũng không hề thua kém các đồng đội của mình. Hai người liếc mắt nhìn nhau đều thấy rõ trong mắt đối phương một suy nghĩ quyết không bỏ cuộc. Bối Bối một tay bắt lấy bả vai Thái Đầu, một tay choàng sang vai Tiêu Tiêu, trầm giọng nói:

- Ta biết hai ngươi không phục. Nhưng vì chiến thắng cuối cùng, có một số chuyện không thể không làm. Ta không cần biết các ngươi nghĩ gì nhưng nhất định phải nhớ một chuyện, trận đấu kế tiếp Tam Thạch đã không thể ra thi đấu rồi, hai ngươi phải khỏe mạnh trở về. Trận đấu thứ tư còn cần hai ngươi, hiểu chưa? Hòa Thái Đầu liếc mắt nhìn Bối Bối, thấy trong ánh mắt của vị sư huynh kia vô cùng nghiêm túc thì khẽ gật đầu. Tiêu Tiêu thì đáp ứng qua loa, trong lòng không muốn nhưng cũng không phản bác gì.

- Cố lên, vinh quang của học viện Sử Lai Khắc đang nằm trong tay chúng ta.

Hòa Thái Đầu và Tiêu Tiêu cùng bước ra sàn đấu. Khi hai người bọn họ vừa đi khỏi, Bối Bối liền xoay người sang đối mặt với Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, trầm giọng nói:

- Trận đầu thứ ba này quyết định thắng lợi nằm ở trận đấu cuối cùng. Ta chỉ muốn nhắc nhở hai đệ một câu, lát nữa bất kể thế nào cũng phải dùng hết toàn lực, dù thắng hay thua chúng ta cũng đã phát huy hết thực lực của mình rồi. Trận thắng của Tam Thạch có thể nói là vô cùng may mắn, nếu Nam Nam không có Hồn Kỹ Thuấn Di kịp thời tấn công thì chỉ cần Vũ Mộng Địch tỉnh táo lại thì kết quả sẽ hoàn toàn khác. Bởi vậy, không có chuyện gì là không thể, sau trận kia đối thủ nhất định sẽ càng thêm cẩn thận, như thế lại càng khó đối phó hơn. Cái chúng ta phải làm là liều mạng chứ không phải hi vọng vào may mắn. Được rồi, hai đệ nhắm mắt dưỡng thần đi, chuẩn bị cho trận đấu kế tiếp của chúng ta.

Hoắc Vũ Hạo đã bình tĩnh lại, sự hưng phấn trong lòng đã biến mất không còn, thay vào đó là một sự áp lực tự nhiên mà xuất hiện. Áp lực đối với những người khác nhau thì mang đến những hiệu quá khác nhau. Nếu là người yếu đuối thì sẽ rất dễ suy sụp. Nhưng với người có ý chí chiến đấu mãnh liệt, hoặc là người đã quyết tâm hết lòng chiến đấu vì vinh quang thì càng áp lực thì càng có tính khiêu chiến.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lúc này chính là trường hợp thứ hai, Vương Đông nắm chặt nắm tay, ánh mắt mơ hồ xuất hiện một ngọn lửa của lòng nhiệt huyết. Hoắc Vũ Hạo thì híp mắt, đáy mắt lóe ra ánh sáng. Hắn nắm lấy tay Vương Đông, sau đó xoay người sang nói nhỏ gì đó vào tai bạn của mình. Bối Bối khẽ mỉm cười, hắn quá hiểu hai vị sư đệ của mình, cho bọn nó càng nhiều áp lực, thì tiềm năng của bọn nó càng được phát huy mạnh mẽ

Vương Ngôn mang vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt nhìn Bối Bối vẫn bình tĩnh chỉ huy trận đấu, nhưng trong lòng rất vui mừng. Hắn đột nhiên cảm thấy cho dù hôm nay có thua cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Ít nhất có đội trưởng Bối Bối ở đây, trong lòng bọn nhỏ rất khó xuất hiện bóng ma tâm lý.

Có lẽ, Từ Tam Thạch sau khi thức tỉnh vũ hồn Huyền Vũ, thực lực tổng thể hơn hẳn Bối Bối nhưng nếu xét toàn diện, Từ Tam Thạch không thể so được với Bối Bối. Xem ra Bối Bối hoàn toàn thích hợp với vị trí lãnh đạo. Rất có thể những đứa nhỏ này có thể sáng tạo ra một kỳ tích mới cho học viện Sử Lai Khắc.

Bối Bối nhìn lên sàn đấu khẽ nhíu mày. Bởi vì hắn nhận ra, đối thủ của mình còn khó đối phó hơn so với tưởng tượng. Đội trưởng học viện Chính Thiên không có tham gia trận đấu thứ hai. Đừng quên nếu trận đấu thứ hai học viện Chính Thiên tiếp tục thua thì cũng coi như trận đấu này bọn họ thua luôn. Trong tình huống đó, bản thân là đội trưởng mà Diệp Vô Tình vẫn có thể nhẫn nhịn được đúng là Bối Bối phải bái phục. Điều này cũng có nghĩa nếu trận thứ hai học viện Sử Lai Khắc thua thì trận thứ ba càng khó đối phó. Hòa Thái Đầu và Tiêu Tiêu đã đến sàn đấu, anh chàng Hòa Thái Đầu với vẻ mặt thật thà phúc hậu cũng làm giống hệt với Từ Tam Thạch, hắn nhìn sang hai thành viên của học viện Chính Thiên cao giọng nói:

- Học viện Sử Lai Khắc, Hòa Thái Đầu.

Tiêu Tiêu nghe thấy thế theo bản năng nói:

- Tiêu Tiêu.

Hai gã học viên của học viện Chính Thiên thấy Hòa Thái Đầu có chút bất ngờ, Hòa Thái Đầu có làn da ngăm đen, những người có màu da này chỉ có ở đế quốc Nhật Nguyệt mà thôi. Vậy mà hắn lại xuất hiện ở đội của học viện Sử Lai Khắc. Ngày đó Hòa Thái Đầu sử dụng chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài áp chế được Trầm Sách có cấp bậc Hồn Vương đến nay vẫn còn in sâu trong ký ức của mọi người.

- Học viện Chính Thiên, Đường Tiêu Lệ.

- Học viện Chính Thiên, Huyết Lang.

Hai gã đệ tử của học viện Chính Thiên lần lượt báo tên. Đường Tiêu Lệ có dáng người cao ráo nhưng không quá cường tráng, đôi mắt rất có thần, đáy mắt mơ hồ ẩn ẩn tia sáng màu tím. Trừ Hoắc Vũ Hạo ra, lần đầu tiên Hòa Thái Đầu thấy có người có ánh mắt chân thật như vậy. Thân hình của Huyết Lang so với Đường Tiêu Lệ thì kém một chút nhưng hắn có khuôn mặt khôi ngô, có bả vai và bắp tay cường tráng hơn, thậm chí có thể so được với Hòa Thái Đầu. Đương nhiên, đây là so sánh của một thanh niên hai mươi tuổi với một thiếu niên chưa được mười lăm tuổi nữa.

Đường Tiêu Lệ và Huyết Lang nhìn thấy Hòa Thái Đầu chỉ thoáng giật mình nhưng sau khi nhìn sang Tiêu Tiêu thì lại chuyển sang kinh ngạc. Lúc trước bọn họ đã từng thấy Tiêu Tiêu tham gia chiến đấu, nhưng hai lần đó cô bé không có cơ hội làm gì cả, cho nên không ai rõ thực lực của cô bé như thế nào. Tiêu Tiêu vốn dĩ chưa đến mười hai tuổi, so với Hoắc Vũ Hạo chỉ lớn hơn vài ngày thôi, mà dáng người cô bé căn bản chưa phát triển, vẫn là một cô bé xinh xắn đáng yêu. Nếu chỉ dựa vào tướng mạo mà bảo cô bé mười tuổi vẫn có người tin. Cho nên lúc này trên sàn đấu, cô bé đứng cạnh Hòa Thái Đầu với thân hình cường tráng có chút không cân xứng.

Đường Tiêu Lệ và Huyết Lang mặc dù nóng lòng đạt được chiến thắng nhưng sau khi nhìn thấy Tiêu Tiêu thật lòng không có dũng khí xuống tay. Hai người bọn họ không hẹn mà cùng chuyển mục tiêu sang Hòa Thái Đầu. Cho dù trước kia Tiêu Tiêu từng được Hoắc Vũ Hạo giúp đỡ cho xuất hiện bên người sáu hồn hoàn nhưng thật lòng chẳng có ai tin cả. Nếu bảo cô bé này là cường giả bậc Hồn Đế thì hai người bọn họ dám thề sẽ lập tức tự sát chết ngay tại chỗ.

Trọng tài nhìn sang Tiêu Tiêu có chút không đành lòng, nhưng thi đấu là thi đấu, y ra dấu bảo hai bên lùi về sau kéo giãn khoảng cách, rồi đưa tay phải lên cao, hô lớn:

- Trận đấu bắt đầu.

Hai bên đồng thời phóng xuất ra vũ hồn của mình, hai cái Hồn Hoàn màu vàng rực rỡ của Tiêu Tiêu lặng lẽ xuất hiện không còn giấu giếm nữa, mà sự xuất hiện của nó lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đang quan sát trận đấu.

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 2 của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật HảiFull
Lượt thích 19
Lượt đọc 3630

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.