Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chu Trúc Thanh, Chu Trúc Vân.

1882 chữ

"Mộc Bạch, Mộc Bạch". Mộc Bạch vừa định đi ngủ thì từ ngoài cửa một tiểu kiều thân ảnh chạy vào, nhìn thấy hắn thì không chút nghĩ ngợi xông tới ôm thật chặt eo hắn. Mộc Bạch định thần lại thì thấy đó là một tiểu cô nương khoảng chừng 4 tuổi, mái tóc dài màu đen buông xõa ngang vai, khuôn mặt non nớt hết sức tinh xảo, đặc biệt một đôi tràn ngập nước mắt khiến người ta không nhịn được thương tiếc. Tóm lại một câu thật đáng yêu một cái tiểu la lỵ. Lúc này nàng dùng một đôi rưng rưng nước mắt nhìn chăm chú hắn nói rằng:

"Bọn họ nói ngươi đã chết rồi, ngươi sẽ không trở về nữa. Mộc Bạch,ngươi đừng bỏ rơi ta có được không".

Mộc Bạch cũng nhìn nàng, đôi mắt bình tĩnh toát lên từng tia gợn sóng, dần dần hóa thành cưng chiều thần sắc.

Nàng tên gọi Chu Trúc Thanh, là Mộc Bạch thông gia từ bé vị hôn thê. Chu gia cùng Đái gia đời đời quan hệ cực kì mật thiết. Đặc biệt Đái gia Tà Mâu Bạch Hổ cùng Chu gia U Minh Linh Miêu có thể kết hợp với nhau tạo thành một loại vũ hồn dung hợp kĩ U Minh Bạch Hổ cực kỳ cường đại.

Vũ hồn dung hợp kỹ là một loại có thể tạm thời dung hợp hai loại vũ hồn cực kì thân cận thành một loại đặc thù bí kĩ, uy lực có thể vượt xa bản thân hai loại vũ hồn. Tuy nhiên vũ hồn dung hợp kĩ rất hiếm, trên cơ bản vạn người chưa chắc có được một. Đái gia cũng vì có này vũ hồn dung hợp kĩ nên mới trở thành hoàng gia của Tinh La đế quốc.

Mộc Bạch xoa xoa đầu nàng, dùng giọng nhu hòa nói

"Trúc Thanh, không cần lo lắng, muội không thấy ta không có chuyện gì sao".

"Đúng vậy, Mộc Bạch không có chuyện gì, thật là tốt quá".Nói rồi dùng kiều nộn cánh tay xoa xoa mắt, mỉm cười. Mộc Bạch thấy vậy trong lòng bị xúc động một tý,từ khi trọng sinh đến giờ chưa có ai quan tâm hắn như vậy. Dù Chu Trúc Thanh bây giờ chỉ có bốn tuổi nhưng chỉ cần sự quan tâm như thế đã chứng minh hắn trong lòng nàng có địa vị rất quan trọng.

"Trúc Thanh, ta đã không sao rồi, muội cũng trở về nghỉ ngơi đi thôi".

"Không, không được, Mộc Bạch ngươi đừng đuổi ta đi có được hay không, ta muốn ở đây với ngươi ".Chu Trúc Thanh hoảng hốt nói.

Mộc Bạch nhìn nàng, hắn không đành lòng cự tuyệt , nghĩ đến từ nhỏ hai người cũng đã ngủ chung nhiều lần, vì vậy lên tiếng.

"Được rồi, đi ngủ thôi".Nói rồi tắt đèn kéo Chu Trúc Thanh lên giường ngủ.

"Mộc Bạchhh". Chu Trúc Thanh nhanh chóng rúc vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn như sợ hắn lại biến mất lần nữa, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Mộc Bạch nhìn thân thể mềm mại trong lòng, khóe miệng không tự giác được nở nụ cười, rồi cũng thiếp đi.

Dạ hắc phong cao,vạn vật đều chìm đắm trong sự yên tĩnh, chỉ có những hồn thú hoạt động về đêm mới thức dậy đi săn mồi. Nhưng đối với Tây cung lúc này lại là một cảnh tượng khác.

Trong thư phòng Tây cung lúc này đèn đuốc sáng trưng, bên trong tràn đầy tiếng đổ vỡ cùng tiếng mắng chửi.

"Đáng chết, tại sao, tại sao tên đó còn có thể sống sót trở về, phế vật, tất cả đều là một lũ phế vật".Đái Duy Tư vẻ mặt âm trầm điên cuồng ném đồ đạc. Trong căn phòng còn đứng đó một cô gái trạc tuổi hắn, thân thể lung linh cao gầy phát dục phi thường tốt, làn da trắng noãn như ngọc, khuôn mặt tinh xảo cực kì ôn nhu. Nhìn kĩ lại giống Chu Trúc Thanh đến bảy tám phần. Nàng chính là tỷ tỷ Trúc Thanh, Chu Trúc Vân. Lúc này nàng nhìn phía Đái Duy Tư với ánh mắt cực kì chán ghét, bất quá bị nàng rất nhanh dấu đi. Nàng trầm mặc một lúc rồi lên tiếng.

"Đái Duy Tư, ngươi cần gì phải như vậy chứ, cho dù Đái Mộc Bạch thức tỉnh Tà Mâu Bạch Hổ vũ hồn cũng không có khả năng tranh giành hoàng vị với ngươi".

"Hừ, Chu Trúc Vân, ngươi thì biết cái gì, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Lúc trước Đái Mộc Bạch mẫu thân từng có dã tâm tranh giành hoàng vị, bị mẫu thân ta cường thế trấn áp, ai biết bà ta còn để lại hậu chiêu gì, ta không thể không phòng".

Chu Trúc Vân nghe vậy trầm mặc không nói. Đái Duy Tư thấy vậy cũng thu hồi lửa giận, bận bịu lên tiếng

"Trúc Vân, ta biết ngươi lo lắng cho mình muội muội, bất quá ta không phải đã nói rồi sao, chỉ cần ngươi trợ giúp ta, ta sẽ tha cho nàng một mạng".

Chu Trúc Vân vẫn không nói chuyện nhưng trong mắt lại lóe lên một tia bi thương. Phụ thân nàng từ khi sinh muội muội đã bị bệnh mà chết. Mẫu thân vì bi thương cùng khó sinh lưu lại di chứng,không lâu sau cũng đi theo, chỉ để lại sáu tuổi nàng cùng vừa ra đời muội muội. Lúc đó, không ai quan tâm đến các nàng, kể cả người trong gia tộc, chỉ có mẫu thân Mộc Bạch thương tình thu lưu.

Về sau mẫu thân Mộc Bạch mất, hoàng đế bỗng dưng cho hai nàng đính hôn, nàng đính hôn cùng Đái Duy Tư, còn muội muội, đáng lẽ phải đính hôn với nhị hoàng tử. Bất quá nhờ nàng lấy cái chết đe dọa, hoàng đế mới ban hôn cho Mộc Bạch. Nàng vốn không đồng ý hôn sự này nhưng vì muội muội an toàn, cùng hoàng đế đã hạ lệnh nên nàng chỉ đành nghe theo.

Đái Duy Tư thấy nàng vẫn trầm mặc, trong lòng lóe lên lửa giận. Xú nương môn, nếu không phải ngươi có thể cùng ta vũ hồn dung hợp kỹ, lão tử đã.... @@@(tỉnh lược ngàn chữ), giả trang cái gì thanh cao. Đang lúc hắn định phát tác thì Chu Trúc Vân lên tiếng khiến hắn suýt chút nữa bị nghẹn chết.

"Đái Mộc Bạch trở về có vẻ rất kì lạ, ta định sáng sớm ngày mai đến đó dò xét, thuận tiện thăm một chút muội muội".

Đái Duy Tư khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng cả lên, bất quá xem thấy vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì của Chu Trúc Vân, hắn chỉ đành nuốt quả đắng vào bụng. Một lúc sau hắn mới lên tiếng nói:

" Vậy cũng tốt, ngươi và hắn dù sao cũng thân cận hắn chắc sẽ không dấu ngươi chuyện gì".

Vì vậy, một đêm bình yên trôi qua, sáng sớm hôm sau, Mộc Bạch tỉnh dậy thì đã có tiếng gõ cửa. Thật vất vả tách ra giống như con bạch tuộc dính chặt trên người hắn Chu Trúc Thanh, Mộc Bạch mơ mơ màng màng mở cửa. Bất qua nhìn thấy người đến thì cơn buồn ngủ của hắn quét sạch sành sanh.

Chỉ thấy đó là một thiếu nữ khoảng 12 tuổi, khuôn mặt tinh xảo trắng noãn ôn nhu, nàng bận một chiếc đầm màu đen tuyền xinh đẹp, cho dù duyệt nữ vô số Mộc Bạch cũng không thể không cảm thấy kinh diễm. Bất quá nhìn đến khuôn mặt nàng thì Mộc Bạch nghi ngờ.

"Trúc Vân ".

Chu Trúc Vân nghe vậy tựa hồ theo thói quen giơ lên tay ngọc dí vào trán hắn:

"Phải gọi tỷ tỷ"

Cảm thụ trên trán truyền đến từng tia ấm áp Mộc Bạch cũng không có phản ứng gì chỉ là thản nhiên nói:

"Vào trong đi".

Chu Trúc Vân đi vào, quét qua căn phòng một lần, lập tức bị muội muội còn đang ngủ trên giường chú ý. Bất quá rất nhanh nàng thu hồi thần sắc, chỉ nghĩ là muội muội không ngủ được mới tìm Mộc Bạch ngủ chung.

Hai người ngồi xuống bàn, trầm mặc không nói lời nào, bầu không khí ngày càng lúng túng. Cuối cùng Mộc Bạch dẫn trước đánh vỡ trầm mặc:

"Trúc Vân, từ khi chuyển sang Tây cung, ngươi....sống có tốt không, hắn không khi phụ ngươi đó chứ".

Chu Trúc Vân nghe vậy ánh mắt lóe lên một đạo hào quang, lại bị Mộc Bạch bắt được. Hắn trong lòng cũng hiểu rõ bây giờ Chu Trúc Vân không giống trong nguyên tác đối Đái Duy Tư toàn tâm toàn ý như vậy, xem ra mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn.Hơn nữa lục lọi kí ức trong đầu về Chu Trúc Vân, hắn lại phát hiện một chuyện thú vị.

Đó là chuyện về hơn một năm trước. Một tiểu tử khoảng 4,5 tuổi với mái tóc màu vàng cắt ngắn, khuôn mặt non nớt hiện lên một chút giảo hoạt. Lúc này hắn dùng một bộ mặt ngây thơ nhìn một thiếu nữ khoảng 9,10 tuổi nói:

"Tỷ tỷ, ta sau này muốn giống như phụ hoàng trở thành hoàng đế người người kính ngưỡng ".

Thiếu nữ ôn nhu cười một tiếng, dùng ngọc thủ dán vào trán hắn:

"Ngươi không sợ đại ca ngươi biết được sẽ đánh ngươi một trận sao".

"Không sợ, bây giờ ta không đánh lại hắn nhưng không có nghĩa là sau này không thể".

"Khanh khách".Thiếu nữ cười không nói.

"Tỷ tỷ, ta nghe nói làm hoàng đế có thể cưới thật nhiều thê tử, đến lúc đó ngươi cùng Trúc Thanh có thể đồng thời gả cho ta sao".

Thiếu nữ nghe vậy cũng chỉ coi là trẻ con nói đùa. Vì vậy thuận miệng đáp:

"Chờ ngươi làm hoàng đế rồi nói sau đi".

Hình ảnh dần đứt quãng,cuối cùng trở lại hiện thực. Hắn chỉ có thể cảm thán khó trách nguyên tác Đái Mộc Bạch lại là cao thủ tán gái sao. Chu Trúc Vân thấy Mộc Bạch có chút mơ màng thì không hiểu ra sao. Nàng cũng không có trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi lại:

"Nghe nói ngươi suýt chút nữa rơi xuống Bạch Hổ sơn cốc, ngươi không bị làm sao chứ".

"Trúc Vân ngươi là đang quan tâm ta hay hoặc là... "Nói đến đây Mộc Bạch thần sắc trở nên lạnh lùng:

"Hay hoặc là Đái Duy Tư phái ngươi đến thăm dò ta".

Chu Trúc Vân nghe vậy biến sắc nhìn chằm chằm Mộc Bạch, nàng cảm thấy lúc này hắn như biến thành một người khác, tư duy trở nên nhanh nhẹn sắc sảo hơn cả một người trưởng thành. Lúc trước Đái Mộc Bạch cho dù giảo hoạt cũng chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, chưa bao giờ có thể nghĩ được sâu xa như thế.

Bạn đang đọc Đấu La Chi Tiên Thiên Bạch Hổ của tinhyeugp998

Truyện Đấu La Chi Tiên Thiên Bạch Hổ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 187

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.