Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về Nhà

Tiểu thuyết gốc · 1886 chữ

A Tử núp trong bụi cây gai nhìn chằm chằm vào con lợn đang ăn mồi, toàn thân nép trong buội gai rât là khó chịu nếu như hắn nhích một chút thì gai sẽ đâm sâu vào da thịt. A tử đã đợi tại đây cả ngày trời cơ thể đã rất mệt mỏi cái bụng đói nhưng không kêu vì hắn đã uống rất nhiều nước nếu bụng mà kêu con lợn nghe được là hỏng, từ cái nóng của mùa hè đến việc sâu bọ ở khắp nơi khiến cho toàn thân A Tử ngứa ngáy. Nhưng ánh mắt hắn vẫn tập trung mà nhìn như thể con lợn này là một mỹ nữ, một tất trên người nó cũng là ngọc ngà châu báu, mà cũng đúng con lợn này sẽ là bữa ăn đàng hoàng đầu tiên của hắn trong nhiều tháng trời, phải biết trong rừng hoang thực phẩm rất trân quý chẳng có tiền nào giúp ngươi sinh tồn cả chỉ có tự thân vận động mới không chết đói.

Con lợn rừng không biết gì nó vẫn ngồi ăn miếng quả mọng ngon lành đặt trên cái mo gỗ, thường thì mũi lợn rất thính đáng lẽ ra nó phải ngửi được mùi người ngay lúc này nên khi nó vẫn bình thản ăn uống thì có chút lạ kỳ. Thực ra A Tử cũng đã lo liệu vấn đề mùi hương cha hắn từng là thợ săn truyền lại rất nhiều kỹ thuật săn bắn kèm một số cách điều chế dược liệu giúp che đậy mùi cơ thể, hắn sớm đã bôi dược hương khắp người con lợn không ngửi được cũng là chuyện bình thường.

Lần này có cái ăn cuối cùng mình cũng nếm được thịt lợn, A Tử thầm nghĩ. Vốn lần này đi săn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, không phải vì hắn quá nhát chết mà là thú rừng này rất hung nếu không chuẩn bị kỹ lưỡng vạn nhất bị nanh nó hút cho chỉ có con đường chết. Một con Trư Dã bình thường sẽ không thèm để ý đến mớ quả mọng này, là thợ săn có kinh nghiệm kết hợp với kiến thức cha truyền con nối hắn biết được tập tính của loài lợn này, Trư Dã rất thông minh và có tính bầy đàn cứ tới mùa hạ con đực trưởng thành trong đàn sẽ đấu với nhau để giành vị trí đầu đàn, con thua cuộc không những không giành được đầu đàn mà còn bị đuổi đàn khỏi vùng có thức ăn chỉ có thể lang thang cho tới khi đói chết hoặc không có sức phản kháng với dã thú lớn hơn.

Biết rõ tập tính này A Tử mới đặt mồi ở đây để dụ những con lợn bị đào thải đến, hắn có thể đặt bẫy nhưng thật sự là không cần thiết lắm dựng bẫy cũng rất mất thời gian nên làm như vầy là nhanh nhất. Con lợn vẫn ngơ ngác không biết mình đang trong tầm ngắm tiếp tục hục mặt xuống ăn dù ăn nó vẫn có ba phần cảnh giác dù gì sống đến bây giờ cũng đủ để thấy nó có kỹ năng, nó đang rất đói chiến với đồng loại mình đã gây ra cho nó rất nhiều vết thương, Trư Dã không giống lợn nhà mập mạp toàn thân Trư Dã chỉ toàn lông đen lẫn cơ bắp ngoài ra trên người con lợn này kín mít vết sẹo trên người nó trông rất kinh khủng dù sức lực đã chẳng cò mấy, nhất là phần nanh lợn tuy đã mẻ do quyết đấu nhưng vẫn rất bén nhọn cảm giác nó có thể dễ dàng đâm xuyên giáp sắt.

Bỗng chốc trong một khoảnh khắc ngắn ngủi con lợn đã hoàn toàn mất cảnh giác, trực giác cực kỳ nhạy bén của A Tử đã bắt được khoảnh khắc đó. Gần như ngay lập tức chỉ cách hơn một hơi thở trường thương nắm chắt trong tay đã lao vút ra, từng ngấn cơ bắp trên tay hắn ép mạnh dồn toàn lực vào cây thương này bay thẳng vào yếu huyệt của con Dã Trư tức là ngay cổ họng nó. Cổ họng bị đâm rách máu tươi và thức ăn đang nuốt trôi ra nhưng không có mùi tanh chút nào đây cũng là một đặc tính của Dã Trư, tuy trúng yếu huyệt nhưng sức sống của nó vẫn quá mạnh A Tử phải dùng tay đè nó xuống mới khiến cho nó từ từ chết vì mất máu. Thân hình thiếu niên 15 tuối có chút ốm yếu nhưng có thể đè cả con Dã Trư trưởng thành xuống đất dù là sắp chết cũng đủ thấy sức mạnh của hắn khủng cỡ nào, đây không phải sức khỏe bẩm sinh có được nó nhờ tập luyện võ kỹ không ngừng mới ra được thuần thục như vậy.

Con lợn dãy dụa phản kháng một hồi mới tắt thở, lúc này A Tử thở phào nhẹ nhõm ngồi trên xác nó trong lúc dãy dụa nanh lợn vô tình mắc vào xé nát áo hắn may mắn là không trúng thân, cái áo cũng không bị vứt đi luôn mà được dùng để lau đi mồ hôi nhễ nhại từ trong cuộc vật lộn nãy giờ. Sau khi gạt bỏ toàn bộ bùn đất dính đầy trên mặt làm lộ ra khuôn mặt tuấn tú ngăm nâu do phơi nắng rừng lâu ngày mà ra, nổi bật nhất đôi mắt dã thú khi nãy giờ đây đã chuyển sang một loại khí chất đặc biệt tràng ngập thần thái minh mẫn. Ngồi trên thân lợn hắn cười lớn không ngừng cảm thấy cao hứng, da nanh Dã Trư rất có giá nếu mà bán ở chợ thì ít nhất cũng hai ngân tệ đủ để chi trả cho bộ đồ mới. Quang trọng nhất bây giờ là hắn rất thèm thịt lợn nhiều ngày liền chỉ ăn cỏ dại với quả mọng thật sự rất là ngán, giờ tưởng tượng tới thịt lợn ngon lành bụng hắn mới bắt đầu sôi ùn ục.

Ngay lập tức da nanh lợn đều được cắt ra thủ pháp rất điêu luyện, lộ ra từng lớp thịt mỡ săn chắc sáng như ngọc không có mùi tanh mà lại thoang thoảng hương thảo mộc. Từng bó củi được chất lên rồi đốt, chọn hai khúc gỗ dài để dựng bếp rồi đặt cả con lợn lên. Tiếng lửa cháy tí tách nước thịt chảy xuống thành dòng cực kỳ kích thích vị giác lại còn xen lẫn mùi thảo mộc chẳng khác gì mỹ vị nhân giang. Không kiềm được A Tử nuốt nước miếng ừng ực ngay khi thịt vừa chính lập tức lấy xuống mà ăn ngấu nghiến chẳng mấy chốc thân hình mảnh khảnh đó đã nuốt trọn cả con lợn vào bụng. Sau đó nằm dài xuống ợ vài cái rồi trực tiếp ngủ tới sáng hôm sau mệt mỏi nhiều ngày cuối cùng cũng được giải tỏa trong giấc ngủ sâu, bột phấn trên người cũng xua bớt loài mũi về đêm nên giấc ngủ rất ngon không bị phá rối.

Sáng sớm A Tử thu dọn toàn bộ vật phẩm mình lấy được trong chuyến đi rừng thành một cái túi lớn, nào là hạt khô, thảo mộc rồi mấy bộ phận từ thú săn được đem về, hắn đã đi Dã Lâm được mấy tháng rồi đi lâu vậy một phần là để ma luyện võ học một phần là để kiếm thêm thu nhập cuối cùng cũng đến lúc để về. Một người một túi đi hiên ngang giữa rừng từng bước từng bước mà đi chẳng mấy chốc 6 canh giờ đã trôi qua người cũng đã đến nơi dù sao Dã Lâm cách thôn cũng không quá xa cũng thêm một phần là vì A Tử có luyện võ thuật tốc độ với sức bền cũng gấp 3 lần người bình thường .

Nhìn từ xa xa thấy thôn Linh Vĩ hắn cũng vui mừng lòng thầm tự hỏi không biết hai tháng qua mọi thứ trong thôn như thế nào rồi. Thôn Linh Vĩ cũng không tính là lớn nó rất nhỏ là đằng khác nhưng người dân nơi đây lại rất chăm chỉ và chất phác nên cũng có tiếng tốt. Bước vào thôn người người thấy hắn đều vui vẻ chào đón, hắn rất được người trong thôn yêu quý, trẻ con trong xóm đều gọi A Tử là Ngưu Đầu Đại Ca vì hắn rất khỏe khỏe như trâu lại rất hòa đồng nên mới gọi vậy. Đứng trước nhà căn nhà gỗ lụp xụp của mình hắn hơi chần chừ, dù sống một mình nhưng đi hơi lâu đã cảm thấy hơi có chút không quen thuộc. Hắn thở dài cha mẹ mất sớm chỉ có hắn một mình lăn qua lăn lại nhờ tâm đắc của cha mới sống được qua ngày lúc về thì có chút cô đơn, lúc bước vào của mọi thứ vân y nguyên như lúc mới đi chỉ có một lớp bụi mỏng đóng trên đồ đạt. Hắn cũng lười dọn chỉ phủi bụi trên bài vị cha mẹ rồi ngồi đó xắp xếp đồ vật thu được, bỗng nhiên có từ bên ngoài có người mở cửa xông vào thấy A Tử liền cốc đầu hắn một cái thật đau.

-Xú tiểu tử ngươi về mà không báo ta một tiếng, ngươi có biết người ta lo cho ngươi lắm không tại sao ngươi vô tâm vậy!

Đó là Trần Mĩ Kiều nàng là con gái trưởng thôn từ nhỏ rất là thân thiết với A Tử hai người giống như là một đôi uyên ương vây, vóc dáng nàng rất là xinh đẹp nếu không muốn nói là một đại mỹ nhân, hiện tại trên khuôn mặt mỹ miều của nàng hai đôi mắt đen lung linh có hơi ngấn nước xem ra là muốn khóc đến nơi rồi bộ ngực sữa ro tròn hơn tuổi cũng theo đó mà rung rinh như sợ còn chưa đủ mê người.

-Thôi thôi đừng khóc là lỗi của ta không có ý tứ, để ta xin lỗi nàng được không hay là như vầy đi để ta may cho nàng một cái khăng choàng mới xem như để tạ lỗi vậy.

A Tử cười hì hì xin lỗi hắn cũng không muốn thấy nữ nhân mình thích khóc nên hết sức dỗ dành.

-Hứ!! Tha cho ngươi lần này nếu còn làm ta giận ta nhốt ngươi vào chuồng heo cho ngươi biết mặt

Nàng õng ẹo miễng cưỡng lắm mới ra được bộ dáng kiểu như là tha cho ngươi thực tình rất dễ thương, nam nhân nào thấy cảnh này cũng sẽ rung động lòng người. Thấy bộ dáng đó A Tử mới yên tâm hắn biết quá rõ tính cách của tiểu mỹ nhân này, hắn mạnh kéo nàng vào lòng không quan tâm vẻ mặt thiếu nữ có chút hoảng hốt rồi nói dịu dàng.

  • Có thứ này rất thú vị ta muốn cho nàng xem!
Bạn đang đọc Tổ Đạo sáng tác bởi ĐồTể

Truyện Tổ Đạo tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐồTể
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.