Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng Diệp

Phiên bản Dịch · 3055 chữ

-------------------------------------

Phần 3: Mộng Diệp

Có phải hay không, tất cả tình yêu trên đời này, kết cục đều chỉ có thể là phản bội?

Xung quanh là một mảnh tối đen, tôi chỉ biết trừng to đôi mắt nhìn trong bóng đêm. Chỉ trong chốc lát sau, đã nghe thấy tiếng kêu la "cháy", hòa cùng với tiếng cồng chiêng gấp gáp báo hiệu. Đúng vậy, mọi người đều biết vợ của ông chủ vốn đã nửa điên nửa khùng, dối trá như thế, Vong Ngôn có thể có được một ngàn lời giải thích không chê vào đâu được cho cái chết hoặc là sự mất tích này của tôi.

Tôi may mắn là hắn không có tìm một chỗ để chôn tôi đi, hoặc là chặt thành tám khúc, hủy thi thể, xóa dấu vết. Tôi đắm chìm trong bóng đêm, đã muốn quên đi cái gọi là đau khổ và sợ hãi này. Khi tỉnh khi mê, mơ mơ màng màng, giống như trở về thời kỳ hỗn mang, rồi lại không ngừng mơ thấy những ngày ở cùng Vong Ngôn một chỗ.

.

.

.

Không biết là qua mấy ngày, rốt cuộc cũng có người đẩy tảng đá ở phía trên ra, ánh trăng bạc trút xuống đáy giếng, tôi thoáng nhìn thấy một màu đỏ tươi, nhẹ nhàng thở hắt ra.

Đan Tham sư phụ lần này là trong bộ dáng của một công tử trẻ tuổi, tuấn tú, nhưng mà nét cười trên mặt lại mang theo sự tùy tiện bất cần đời. Người như một chiếc lá đỏ dừng lại ở bên cạnh tôi, cứu tôi ra khỏi đáy giếng, rút ra thanh Ngân Tỳ vẫn còn cắm ở ngực tôi. Máu tươi phun ra tung tóe, nhưng rất nhanh đã ngừng lại, Tiểu Hương đứng ở phía sau người, đã sợ hãi đến ngây ngốc.

Tôi suy yếu và ủy khuất, cuộn tròn ở trong ngực người, thật lâu sau mới nói ra được một câu.

"Sư phụ, con đói…"


Đan Tham đưa tôi và Tiểu Hương rời khỏi Lâm phủ, quay về Bạch Vụ Sơn dưỡng thương. Tôi quay đầu lại nhìn, trong mắt đã khô khốc. Lâm phủ là nhà của ta, Vong Ngôn là tướng công của ta, bất kể có như thế nào, cũng sẽ không nhường cho kẻ khác!

Sư phụ Đan Tham xa cách nhiều năm là người kỳ quái nhất mà tôi biết được trên đời. Người là dược sư tốt nhất trong thiên hạ, cũng là họa sư giỏi nhất. Chẳng qua là người ta vẽ tranh cảnh, mà Đan Tham lại vẽ mặt nạ. Người thay khuôn mặt như thay quần áo, tôi chưa bao giờ biết được hình dạng thật sự của người là như thế nào. Người có đôi khi là nam nhân, có đôi khi cũng là nữ nhân. Tuy rằng có thu nhận vô số đồ đệ, nhưng mà luôn ở bên người thì chỉ có các loài động vật. Trước kia người thường nói lòng người không thể tin, tôi còn chưa hiểu, giờ đây khi biết rõ rồi thì đã muộn màng.

Tôi nói với người là tôi muốn báo thù, người liền tháo khuôn mặt của tôi ra, thay đổi bằng một khuôn mặt phụ nhân bình thường, màu da ngăm ngăm, đầy dấu chân chim và năm tháng. Mà tôi nhìn thấy da mặt của mình được người treo ở trên tường, ở bên cạnh là vô số những mặt nạ khác nhau, đôi mắt của bọn chúng im lặng nhắm chặt, giống như đang ngủ say bình thường.


Nửa năm sau, tôi lấy thân phận nữ đầu bếp trở về Lâm phủ, Vong Ngôn đã đón nữ tử tên Tuyên Tuyên kia dọn vào trong phủ, đối với bên ngoài đã thông báo đó là biểu muội bà con xa cần giúp đỡ, trong người mang bệnh nặng, một mình ở trong viện hẻo lánh, rất ít khi ra khỏi, cũng không có tiếp xúc với ai. Mà tôi vào đêm khuya bị chết cháy là ở trong thư phòng phía Nam, Vong Ngôn làm như vì cứu tôi mà cũng bị phỏng nghiêm trọng, nằm trên giường mất hai tháng. Dù cho có rất nhiều người không ngờ tới, nhưng bệnh mộng du của tôi cũng đã bị truyền đi, người trong phủ đều biết, cho nên có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng không có nhiều ngạc nhiên. Hơn nữa, thái độ làm người hiền lành của Vong Ngôn, không có ai là không thích. Mà cho dù có hoài nghi thì cũng không có ai tìm ra được sơ hở và chứng cớ gì.

Vong Ngôn so với trước đây càng trở nên tái nhợt và gầy yếu, thái độ lại luôn vội vàng, lo lắng không thôi, từ Nam đến Bắc mời hết danh y này đến danh y khác. Mỗi ngày đều tự mình đến phòng bếp sắc thuốc, lượng thuốc càng lúc càng lớn, tôi đoán chừng cô gái kia sợ là bệnh đã trở nặng, sống không được bao lâu nữa. Tôi luôn rất muốn nhìn thấy mặt của nàng ta, thường xuyên ẩn nấp ở sau bụi cây khóm hoa ở trong sân nàng ta ở. Nhưng mà cũng chỉ nhìn thấy cái bóng yếu ớt của nàng ta chiếu trên cánh cửa, còn nghe được Vong Ngôn đã dùng tiếng nói còn dịu dàng hơn lúc nói với tôi gấp trăm lần để nói với nàng ta, dỗ dành nàng ta vui vẻ.

.

.

.

Mãi cho đến hai tháng sau, vào một buổi tối trăng tròn, Vong Ngôn dìu nàng ta đi ra ngoài tản bộ, tôi rốt cục mới nhìn thấy nữ tử đã hủy cả đời của mình. Dưới ánh trăng, nàng không giống như chạm ngọc, không có một chút sinh khí. Tôi nói không nên lời cảm giác trong lòng lúc này là gì, chỉ là đang nghĩ, Vong Ngôn một đời này hầu như đều vì nàng ta mà sống, nếu như nàng ta mà chết, Vong Ngôn có thể nào cũng sẽ đi theo nàng ta hay không?

Vì thế tôi nhờ sư phụ đi xem bệnh cho nàng ta, lời nói của Quỷ Y có thể khởi tử hồi sinh trong truyền thuyết thì nàng ta sẽ tin. Tránh không cho Vong Ngôn biết được, sau khi sắp đặt đâu vào đó, Đan Tham hóa thân thành một ông lão tóc bạc đức cao vọng trọng kê thuốc cho cô gái kia, sau đó cầm lấy tờ giấy có ghi ngày sinh tháng đẻ của Vong Ngôn và thanh chủy thủ Ngân Tỳ mà nói cho nàng ta biết rằng, cần có trái tim của người này để làm thuốc dẫn. Quỷ Y chỉ dừng chân ở nơi này trong ba ngày, cần nàng ta trong vòng ba ngày phải tìm cho được người này. Một lúc sau, ông ta liền đưa Diệc Thu và Tiểu Hương trở về Bạch Vụ Sơn trước.


Lúc trước Vong Ngôn thật sự có kể cho tôi nghe biết bao là chuyện tình yêu cổ tích đẹp đến động lòng người. Một người bệnh nặng khó khăn cũng không màng, người mà không xa lìa, không rời bỏ, thậm chí trăm cay ngàn đắng, nhẫn nhịn hết mực vì lợi ích toàn cục, cho đến cuối cùng còn không từ một thủ đoạn nào mà động thủ giết người. Nếu tôi là người ngoài, thì đã sớm cảm động mà chết. Chỉ tiếc là, kẻ bị hy sinh lại chính là tôi.

Tôi yêu Vong Ngôn như vậy, nếu như hắn là người bị bệnh, tôi cũng sẽ không chút do dự vì hắn mà gả cho người khác, thậm chí, tôi cũng sẽ động thủ mà giết người. Tôi nỗ lực đứng ở lập trường của Vong Ngôn mà suy nghĩ, cố gắng dặn mình rằng đừng hận hắn. Nhưng mà kẻ đã từng thề non hẹn biển kia, lại đâm rách tình yêu và hạnh phúc của tôi bằng lưỡi dao lạnh như băng, và có cả đứa nhỏ trong bụng của tôi, tôi có thể nào không hận đây? Có thể nào không hận được?

Nhưng mà, ta sẽ không thương tổn ngươi, Vong Ngôn, ta yêu ngươi, ta không nỡ. Ta chỉ muốn nhìn xem, nữ nhân kia, có phải cũng yêu ngươi giống như ngươi đã yêu nàng hay không, có phải thật sự là đáng để cho ngươi yêu hay không……


Vào đêm thứ ba, tôi đứng ở ngoài cửa sổ, nhìn thấy cảnh tượng mà tôi đã dự liệu trong đầu cứ như vậy mà rành rành trình diễn. Tiếng nói, tiếng khóc, tiếng chén bát vỡ vụn, còn có tiếng bàn ghế bị lật đổ.

Vong Ngôn hỏi: Vì cái gì. Tôi ngơ ngác mấp máy cánh môi, cũng hỏi: Vì cái gì?

Giống như lúc trước Vong Ngôn diễn kịch bằng cái bóng, thân ảnh của Vong Ngôn ở trên cửa sổ lung la lung lay, mà Tuyên Tuyên lại cầm thanh chủy thủ ở trong tay, cả người run rẩy, cuối cùng vẫn giơ lên cao, dùng sức đâm vào trong ngực của Vong Ngôn.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi Vong Ngôn, Quỷ Y nói cho ta biết, chỉ cần lấy tim của chàng làm thuốc dẫn thì bệnh nhất định sẽ khỏi hẳn. Thực xin lỗi, ta thực xin lỗi chàng, thế nhưng đây là cơ hội cuối cùng của ta, ta không muốn cứ như vậy mà chết! Ta không muốn!"

"Ta sẽ không để cho nàng chết, cho dù có chết cũng sẽ không để mặc một mình nàng, ta đã đồng ý là vĩnh viễn chăm sóc cho nàng…" Vong Ngôn ngã xuống, tôi có thể tưởng tượng giờ phút này hắn đã thống khổ và chật vật như thế nào khi cuộn tròn trên mặt đất.

"Nhưng mà chàng có biết ta mấy năm nay một mình chống cự ở trên giường bệnh đã phải chịu biết bao nhiêu thống khổ hay không, chàng lại cùng với người phụ nữ kia thành thân, mỗi ngày ở cùng một chỗ, dưới ánh mặt trời hưởng thụ ngọt ngào! Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, ta đều hận đến nỗi không có cách nào hít thở được!"

"Ta cũng là vì nàng mà, ta và Nguyệt Lạc ở cùng một chỗ, ta còn ra tay giết nàng ấy! Thậm chí còn giết con của mình!"

"Ta biết, ta cũng biết… vậy chàng sẽ giúp ta một lần nữa được không Vong Ngôn? Ta không muốn sống như một cái xác không hồn, ta từ bỏ…"

Tôi nghe thấy tiếng khóc của Tuyên Tuyên, nghe thấy lưỡi dao sắc bén của Ngân Tỳ cắt qua da thịt, xuyên thấu qua xương ngực, nghe thấy Vong Ngôn như khóc như cười nói ra: "Tuyên Tuyên, kỳ thật nàng không cần phải làm như vậy, nàng chỉ cần nói với ta, cho dù có đưa tay moi trái tim ra cho nàng, ta cũng sẽ không có chút do dự…"

.

.

.

Cánh cửa bị đẩy ra, dưới ánh trăng, cô gái cả người đầy máu nghiêng ngả lảo đảo xông ra, khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ đây lại nhăn nhó và quỷ dị, mà trong tay nàng ta, đang cầm một trái tim đỏ tươi như lửa nóng, vẫn còn đang đập thình thịch.

"Ta cuối cùng đã có thể nhìn thấy mặt trời, ta cuối cùng đã có thể nhìn thấy mặt trời…" Tuyên Tuyên vừa loạng choạng đi về phía trước vừa cười to, âm thanh này so với tiếng khóc còn thê lương hơn.

Tôi nghĩ, nàng ta thật sự đã hóa điên rồi…

.

.

.

Ở xung quanh một lần nữa khôi phục lại một mảnh tĩnh mịch, máu tươi cứ thế mà từ trong phòng chảy ra tận hành lang, tôi bước theo vết máu chậm rãi đi vào trong phòng. Vong Ngôn nằm ở cạnh cửa, hai mắt trừng lớn, trống rỗng vô hồn nhìn lên phía trên, thân thể bởi vì đau đớn mà không ngừng run rẩy.

Tôi ngồi xổm xuống mỉm cười nhìn hắn: "Vong Ngôn, Vong Ngôn, là ta đây, ta là Nguyệt Lạc. Ta không chết đâu, ta đã trở về, ta đã nói là vĩnh viễn muốn cùng ngươi ở chung một chỗ. Nhưng mà ta đã thay đổi khuôn mặt, ngươi sẽ không ghét bỏ ta chứ. Nếu như ghét bỏ, thì ta lại tiếp tục xin Đan Tham sư phụ đổi trở lại, hoặc là đổi thành một khuôn mặt xinh đẹp hơn, được không? Đáng tiếc là cục cưng đã không còn, không sao, chúng ta sau này vẫn còn có thể sinh ra mà, có đúng hay không?"

Vong Ngôn như bị búa tạ đánh vào, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, không thể tin được mà nhìn tôi. Tôi không biết nét mặt của tôi có phải là điên cuồng giống như Tuyên Tuyên hay không, chỉ có thể thật sự dịu dàng mà vuốt ve khuôn mặt của hắn, làm yên lòng hắn.

"Vong Ngôn, ngươi rốt cuộc đã biết chưa? Bị chính người mình yêu nhất sát hại, thậm chí là rành rành moi tim ra, rốt cuộc là đau đớn tới mức nào?"

Tôi mở vạt áo ra, trên ngực trắng như tuyết có ba nhát dao hẹp dài, đáng sợ và xấu xí.

"Vong Ngôn, làm sao ngươi ra tay được vậy? Ngươi yêu người đàn bà kia, đối tốt với nàng ta là không sai. Vậy chẳng lẽ ta yêu ngươi, đem tất cả đều trao cho người thì lại là sai lầm ư? Ta luôn nghĩ mãi, ta rốt cuộc còn chưa đủ tốt chỗ nào, mà lại khiến cho ngươi một chút do dự và lưu luyến cũng không có. Những lời ngươi nói với ta, ngươi đều quên rồi sao? Hay là trên đời này, thật sự tất cả kết cục tình yêu để chỉ có thể là phản bội?"

Vong Ngôn run rẩy cánh môi, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn tôi nói không nên lời, máu trên ngực hắn đã dần dần ngừng lại. Tôi nhặt Ngân Tỳ ở trên mặt đất lên, nghiêng đầu lại, mở to đôi mắt mà hỏi hắn:

"Ngươi có biết ta làm đồ ăn cho ngươi, vì cái gì lại ăn ngon như vậy không? Bởi vì đây là Ngân Tỳ, nó là con dao vĩnh viễn không thể đoạt mạng người khác. Dù cho ta có cắt rơi đầu cá, hay là chặt đứt đầu gà! Dù cho có băm thành từng miếng, từng miếng nhỏ, thì mỗi một miếng thịt đó đều vẫn như là còn sống, tươi ngon nhất. Ngươi nói xem, đồ ăn như vậy, có thể không ngon được sao?"

Tôi che miệng cười, từ trong ánh mắt của Vong Ngôn đã nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của mình, giống như quỷ Dạ Xoa.

"Cho nên, dù cho ngươi có đâm thủng ngực của ta, hay là nàng ấy moi lấy tim của ngươi đi, thì cũng sẽ không chết. Chúng ta đều không chết, nhưng mà miệng vết thương lại không bao giờ lành lại được!"

"Ngươi nhìn đi, ngươi vẫn còn là của ta, Vong Ngôn, không ai có thể cướp ngươi đi. Ta không cần tim của ngươi, nó cho tới bây giờ cũng chưa từng thuộc về ta, giờ đây, ta chỉ muốn ngươi vĩnh viễn ở bên cạnh ta…"

Tôi ôm Vong Ngôn mà gào khóc, nước mắt hòa mới máu mà loãng ra, từng chút một chảy vào miệng vết thương, thấm vào trong tim của tôi.

- HẾT -

--------------------------------

*Vũ Nhi: Đối với mình mà nói, từ ở chương đầu tiên, à không, từ ở câu đầu tiên của truyện, mình lại hoàn toàn tin tưởng hắn là một người thâm tình, một người chồng lý tưởng.

Sau đó, đọc hết phần 1, tiếp tục nghĩ theo cái lối mòn đơn giản, tình yêu giữa hai người bọn họ khó khăn trắc trở đến thế, chắc là họ sẽ vượt qua được hết những thử thách mà thật sự hạnh phúc bên nhau.

Ngờ đâu, câu đầu tiên của phần 2 lại làm mình cảm thấy kỳ lạ.

Fresh Quả Quả rất khéo, dẫn dắt cảm xúc của người ta đến đỉnh điểm, bởi vì trước khi sự thật được bóc trần, lại có một sự kiện ngắn là hắn đi sớm về muộn, cuối cùng lại vì nàng vui lòng mà múa rối. Hắn nói, hắn học 1 tháng.

Như vậy, mình lại càng tin tưởng là hắn thật lòng, cho đến khi hắn rắc thuốc hại nàng, mình vẫn nghĩ là hắn có chuyện bí mật gì đó, vì nàng mới làm, mua thuốc bổ, vơ vét tiền của của Lâm gia, mình vẫn tin hắn.

Cho đến khi hắn nói thật mọi chuyện, mình mới hoàn toàn ngộ ra được...

Thảm kịch là, nàng lại chính là nhân vật phụ trong tình yêu của hắn. Hắn ích kỷ, tàn nhẫn, vô lương tâm... mình kinh hãi không ngừng.

Tim của hắn, không thuộc về nàng, nàng không cần, nàng sẽ chiếm cả người của hắn. Mình rất thích nàng, đến là khâm phục. Thật sự không thể trách nàng yêu mà si, yêu mà ngốc. Nguyệt Lạc là nhân vật đặc biệt của mình nha.

Lại thêm một truyện tâm đắc, vì lúc mình edit chương 1, mình đã rất muốn đặt tên truyện của "Thật Lòng", nhưng mà khi hoàn, mình lại cảm thấy có vấn đề lớn. Các bạn đọc đến đây cũng biết vì sao rồi đấy. Nàng cũng thật lòng yêu hắn, nhưng hắn không có yêu nàng. Đó là điều quan trọng nhất.

Hắn có rung động với nàng, hắn thương nàng, nhưng đó không phải là yêu.

Ở phần 1, hắn hối hận vì không thể yêu nàng, đó là lúc hắn nói: Ta hận không thể gặp gỡ nàng sớm hơn mấy năm nữa.

Mà hắn tàn ác như vậy, cũng chỉ vì hắn không yêu nàng.

Truyện ngắn của Quả Quả luôn khiến cho mình có rất nhiều cảm xúc.

Bạn đang đọc Đào Tâm của Fresh Quả Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.