Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thai mèo hồn cọp

Tiểu thuyết gốc · 2866 chữ

Chương 2 : Thai mèo hồn cọp

Sân bay Tân Sơn Nhất, quận Tân Bình, Sài Gòn, 11h trưa.

Lý Tri Thu mang balo trên lưng, mặc một bộ áo thun và quần short đơn giản rời khỏi sân bay, đi cùng hắn là một người phụ nữ lớn tuổi.

Hành trang của Tri Thu chỉ có mấy bộ đồ và 5 triệu tiền Việt Nam.

- Cô nghe sư phụ Kamuel cho con xuống núi để báo thù. Con đã có chuẩn bị gì chưa?

Cô Linh đi bên cạnh mở miệng hỏi Tri Thu. Hắn nghe vậy gật đầu, đáp:

- Dạ có thưa cô. Đám giết cha mẹ con nằm trong giới xã hội đen, hơn nữa chúng có thể giết người mà không bị cảnh sát tóm được thì chắc chắn có địa vị rất cao trong bóng tối. Con không thể tóm được chúng nếu không bước chân vào hắc đạo.

Cô Linh gật đầu tỏ vẻ hiểu ra, cô mỉm cười dặn dò:

- Được rồi, có kế hoạch thì dễ đi, cô chúc con sớm báo thù được cho cha mẹ. Cô cũng chỉ tiễn con tới đây thôi. Thu à, con phải nhớ, địa vị của giới Cổ võ chúng ta là bí mật, con không nên tiết lộ cho người ngoài. Từ bây giờ sẽ không ai giúp sức con nữa, con tự kiếm tiền ăn và phòng trọ nhé. Cô phải đi làm chút chuyện trong giới rồi.

Dứt lời cô Linh thắm thiết ôm Tri Thu một cái. Tri Thu cười nhẹ đáp lại:

- Dạ cảm ơn cô, chào cô!

Đối với Tri Thu từ nhỏ cha mẹ mất hết thì cô Linh và thầy Kamuel không khác gì cha mẹ thứ hai của hắn, hắn rất quý trọng họ.

Cô Linh thuộc Hội người trung gian Cổ võ và Xã hội, công việc bề bộn. Chào Tri Thu xong, cô lập tức bước lên chiếc xe ô tô đen chờ sẵn rồi rời đi.

Phần Lý Tri Thu, một chiếc xe máy wave alpha trầy xước đang đứng trước mặt. Nhưng Tri Thu không bao giờ bận tâm diện mạo bên ngoài, hắn leo lên xe rồi chậm rãi chạy đi.

Không khí Sài Gòn náo nhiệt đang khiến cho Lý Tri Thu thích thú. Đã hơn 18 năm, hắn chỉ sống trên núi, cả năm mới xuống núi một hai lần để học sửa chữa mấy món đồ công nghệ, học lái xe, người thì ít gặp qua cho nên Tri Thu đặc biệt chạy chậm để ngắm nhìn.

---------

Quận 12, 3h chiều. Trước một quán bar cao cấp có tên Rose Byrne.

Tri Thu mặc một thân trang phục quê mùa bước vào, lập tức thu hút không ít ánh nhìn từ mọi người. Có vẻ như quán bar này thuộc hàng cao cấp, ở đây không có giới trẻ thanh thiếu niên, chỉ thấy toàn các quý cô xinh đẹp mặc sườn xám sang trọng hoặc thời trang đắc tiền. Mấy gã đàn ông trong này không ít người đều xăm trổ đầy tay, hung quang hiện rõ trên mặt, xem ra không phải hạng người bình thường.

Chứng kiến Tri Thu bước vào, ngồi quầy bar. Không đợi gã bartender hỏi thì nữ quản lý quyến rũ đã dành hỏi trước:

- Anh đẹp trai, uống gì, nhỉ?

Cô ấy mặc chiếc áo sơ mi hàng hiệu cùng váy ngắn đắc tiền, cô có diện mạo vô cùng xinh đẹp, sang trọng, hai mắt to tròn như hòn ngọc, môi nhỏ như cánh hồng. Vừa ủy mị vừa quyến rũ tận xương.

Nhưng có vẻ cô nàng này khá mê trai. Không phải Tri Thu tự thừa nhận, mà hắn lớn lên thật sự rất đẹp trai, tăng thêm khí chất luyện võ xuất thần, cốt cách lạnh lùng, để cho cô gái quán lý này vừa nhìn thấy từ xa đã hai mắt tỏ sáng.

Lý Tri Thu đã sớm chuẩn bị, hắn đẩy 1 triệu lên bàn, hỏi:

- Cho tôi biết một số tay lãnh đạo giang hồ tầm trung hoặc nhỏ ở gần đây, chỉ vậy thôi.

- A?

Cô gái hơi bất ngờ vì câu hỏi này của Tri Thu. Không trả lời ngay, cô nhìn hắn một lượt. "Trông cậu trai này dáng dấp đoàng hoàng như vậy không ngờ lại đi vào hắc đạo, haizz không có tương lai... Nhưng mà ngủ một đêm thì không thành vấn đề gì chứ?!" Cô liếm môi suy nghĩ.

Đẩy tiền lại cho Tri Thu, cô gái cười xinh chậm rãi nói:

- Chỉ là vấn đề nhỏ thôi mà, tiền bạc làm gì, nhỉ? Chào anh, tôi là Rose Phương, chủ quán bar này, anh có thể gọi tôi là bé Phương, chỉ mình anh được gọi như thế thôi đấy!

Dứt lời Phương nháy mắt đánh yêu cho hắn. Cậu trai bartender bên cạnh dị ứng lè lưỡi. Ngay lập tức bị ăn một tát vào đầu thật giòn tan từ Phương.

- Vậy cảm ơn, tôi nợ cô một ân tình.

Tri Thu lấy lại tiền cho vào túi, yên lặng chờ Phương nói tiếp.

Phương suy nghĩ một chút, điệu bộ đáng yêu động lòng người, cô nói:

- Mấy lãnh đạo tầm nhỏ tôi không nói, nhìn khí chất của anh không phải hạng người bình thường, tôi sẽ kể cho anh một số cái tên tầm trung tôi biết ở quận 12 này. Quận 12 có hai ông trùm, ông Tôn Trung Thắng và ông Trần Hữu Trọng, trong giới kêu là Thắng cáo và Trọng sói.

Phương thong dong cười, thấy Tri Thu không có một chút biểu cảm nào đặc biệt, nàng cười thú vị, nói tiếp:

- Hai ông trùm đều có 3 cánh tay đắc lực hoạt động trong cả tối và sáng. 6 kẻ này hẳn là lãnh đạo tầm trung mà anh cần tìm. Quân xa lộ, anh Ba, Hùng cá, ba người này là cánh tay chủ lực của ông trùm Thắng cáo. Phía Trọng sói thì có Đạt cỏ, Hùng Cường và Tiên cô.

Dứt lời, Phương nháy mắt với Lý Tri Thu, hỏi:

- Thế nào, anh đẹp trai định bước chân vào giang hồ sao? Tôi khuyên anh không nên nhúng tay vào, làm ăn lương thiện vẫn tốt hơn, nhỉ?

- Cảm ơn ý tốt của cô, tôi đi đây. Nếu có gì cần giúp đỡ cứ gọi vào số này.

Tri Thu lấy cái điện thoại 24 chữ cái của mình ra đọc số cho Phương. Tri Thu làm việc rất sòng phẳng, nếu Phương không lấy tiền thì hắn sẽ trả bằng nợ ân tình. Thông tin vừa rồi không phải ai cũng biết, giới xã hội đen không hiện ra mặt sáng xã hội, các lãnh đạo ít ai biết đến.

Chỉ có mấy nơi như quán bar thế này mới khai thác được. Bất quá, cái điện thoại 24 chữ cái của Tri Thu vừa lấy ra làm dấy lên không ít tiếng cười.

Phương cũng không nhịn được cười, cô hỏi:

- Anh định tán tôi bằng trò trẻ con này ư, quê mùa quá, nhỉ? Hừm, anh chỉ cần nói một lời thì tôi đã cho số điện thoại anh từ đầu rồi, hi.

Tri Thu mặt không đổi sắc, nói:

- Ân tình của tôi rất khó lấy, cô nên quý trọng, 0666778899, lưu lại đi.

Lời này của hắn vừa nói xong càng khiến cho quán bar phát ra trận tiếng cười. Mấy cô nàng đồng loạt nhìn Tri Thu, một số cho rằng đáng yêu, một số lại khinh thường.

- Được, được, được, tôi lưu rồi.

Phương nhịn cười, lấy chiếc iPhone của mình ra nhưng không có lưu số lại. Nàng thật sự không xem trọng việc Tri Thu nói.

- Thằng ranh, đủ rồi chứ? Mày có thể cút khỏi quán rồi đấy!

Đúng lúc này, một giọng nói khó nghe từ góc quán truyền đến.

Tri Thu bình tĩnh dõi mắt nhìn lại.

Đó là một gã đàn ông chừng 30 tuổi, trên mặt có một vết sẹo dài, ngồi cạnh hắn là bốn tay bụi đời tóc tai lượm thuộm. Nhìn khí chất hung hiểm thì Tri Thu đoán chắc là đám giang hồ chợ búa rồi.

- Mày nhìn con c-c! Tao đang nói mày đấy, Phương là để cho mày gạ gẫm à, đ-t mẹ mày không muốn bể đầu cút khỏi quán nhanh!

Thấy Tri Thu nhìn mình, gã cầm đầu mở miệng chửi to.

Tri Thu không đáp lời gã đó, hắn quay đầu nhìn một vòng quanh quán. Đến lúc này Tri Thu mới nhận ra, trong quán bar Rose Byrne, ngoài mấy quý cô xinh đẹp thì tất cả người ở đây đều là người trong giang hồ cả, họ chia thành từng nhóm ngồi khắp các chỗ trong quán, mặt mũi hung thần sát khí. Từ lúc Tri Thu bước vào đã thu hút ánh nhìn của bọn chúng.

- Thằng chó! Mày không nghe anh Long nói gì hả, mày giỡn mặt à!

- Thằng mặt trắng này không đánh nó không biết mùi sợ, thằng bố láo này!

Lần này kẻ mở miệng là tiểu đệ của gã mặt sẹo Long. Bốn thằng đứng lên hướng Tri Thu đi đến, khí thế hùng hổ.

- Ây da, mấy anh nể mặt em, đừng làm hư hỏng bàn ghế nhé!

Phương mỉm cười thích thú nói.

Không có lý do gì để cô bảo vệ Tri Thu, hơn nữa, cô cảm thấy ở Tri Thu có gì đó bất thường. Cô muốn chứng kiến điều gì đó đặc biệt từ hắn.

Mấy tay giang hồ trong quán hứng thú theo dõi, phần những quý cô thì dường như đã quen với cảnh bạo lực này cho nên không ai sợ mà càng hứng khởi dõi nhìn.

- Quân xa lộ, Hùng cá, Hùng Cường, Đạt cỏ, Tiên cô, anh Ba. Bọn mày là đệ của ai?

Tri Thu bây giờ mới mở miệng hỏi tên Long mặt sẹo, mặc kệ bốn tên đàn em đã tiến sát gần mình.

- Đĩ mẹ mày, tên đại ca Đạt cỏ mày cũng dám gọi à?!

Đã vô lý thì cái gì nói ra cũng vô lý, bốn tên đàn em mở miệng chửi đổng, đồng thời ra tay ập vào Tri Thu. Long mặt sẹo cười lạnh.

Tri Thu mặt không đổi sắc vung tay phá bỏ một đấm vừa tới của gã trước mặt, tay trái nhanh như chớp trả lại một quyền xé gió.

Ành!

Một đấm chuẩn xác vào mặt phát ra tiếng vỡ vụn, gã đàn em này nhắc cả cơ thể bay ra sau, mặt mũi máu me bê bết.

Trong khi còn chưa kịp nắm bắt tình huống thì Tri Thu đã tiến lên tung một cước vào tên tiếp theo, đồng thời đưa tay chụp đầu gã kế bên còn chưa kịp hạ quyền.

Một cước trời giáng lập tức đá văng tên đó bay cả người lên cao, khi rớt xuống phá vỡ bàn ghế một đoàn, trong lúc đó, Tri Thu vận dụng cự lực ném gã mình vừa chụp đầu bay đi, xương cổ thậm chí phát ra tiếng gãy giòn tan.

Tên còn lại thấy vậy liền lấy trong túi ra một con dao sắt bén hướng bụng Tri Thu đâm thật nhanh. Nhưng tốc độ của gã trong mắt Tri Thu là quá chậm, Tri Thu bắt lấy cánh tay cầm dao của gã, chân đá mạnh vào gối khiến tên tiểu đệ khụy người, sau đó bẻ hướng cánh tay của hắn ta, đem con dao đâm mạnh vào vai, máu tươi phun trào. Còn không đợi tên tiểu đệ đau đớn thét gào thì Tri Thu trở tay nắm đầu hắn bẻ ngang một cái gắt giòn giã, tên tiểu đệ giữ nguyên tư thế quỳ gối mà gục mặt, máu chảy ra từ vai và miệng trong im lặng.

Tất cả diễn ra nhanh đến mức khi người xung quanh nhận ra thì 4 gã tiểu đệ đã nằm yên bất động, sống chết không rõ.

Tốc độ, sức mạnh và kỹ thuật đánh đấm của Tri Thu quá mức cao siêu.

- Đạt cỏ có đám đàn em như vậy, không đáng tôi gia nhập.

Tri Thu nhìn Long mặt sẹo gương mặt cứng đờ nói. Long mặt sẹo càng hoảng sợ hơn khi chứng kiến Tri Thu rút con dao trên vai tên tiểu đệ ra.

- Đại ca tha em! Em xin lỗi anh, đại ca!

Long mặt sẹo mặc kệ tuổi tác lớn bé, gã vừa hoảng sợ la hét vừa muốn quỳ xuống cầu xin, nhưng mà đã chậm. Tri Thu trở tay phi một dao tựa như súng bắn sọc thẳng cổ họng Long mặt sẹo.

Máu tươi bị cắt tiết lập tức phún như mưa.

Long mặt sẹo đau đớn nắm lấy cổ mình, mắt trợn to, máu từ cổ và miệng hắn chảy ra không ngừng, dù gã muốn thét lên tuyệt vọng nhưng cũng không thể thành tiếng, chỉ có thể phát ra khước khước trong miệng.

Hắn cứ thế mà giãy dụa làm đổ hết ly rượu trên bàn.

- Yên tâm, không ngay tử huyết và gân máu chính, mày còn cứu được.

Tri Thu nói trong ánh mắt kinh hoảng của đám người trong quán. Hắn không muốn tùy tiện giết người.

Không một ai dám lên tiếng lúc này, họ nhìn Tri Thu có vẻ mặt bình tĩnh như thể nhìn một con quái vật.

Phương há to miệng đỏ kinh ngạc, trái tim đập mạnh. Cô hoàn toàn không ngờ được chàng trai có vẻ ngoài học thức này lại có bản lĩnh lớn như thế.

Xử lý xong Long mặt sẹo, Tri Thu bình tĩnh hướng xung quanh hỏi:

- Mấy huynh đệ ngồi đây đều phục vụ dưới trướng 2 ông trùm chứ? Có thể giới thiệu tên lão đại của mình không?

Nghe Tri Thu hỏi vậy, không ai dám trả lời, họ bị uy thế của Tri Thu vừa rồi trấn áp.

Trong số đó có một người đặc biệt, một người đàn ông trung niên nhíu mày suy nghĩ, chợt ông ta đứng lên, dè dặt hỏi:

- Vừa rồi tôi nghe nói cậu muốn gia nhập thế lực ngầm? Tôi là Trương Thanh Hải, tôi không có tài cán gì, chỉ có 10 thằng đệ, đang phục vụ cho Hùng Cường. Nhưng mà...

Thanh Hải quả quyết nói:

- Tôi nhận ra cậu là một kỳ tài, một vũ khí tối tân đối với bất kỳ ông trùm nào. Nếu có thể, chúng ta hợp tác, mở ra một giang sơn. Tôi có trí, còn cậu có sức!

Thanh Hải vừa dứt lời, 10 tên đàn em phía sau lập tức đứng lên um xùm:

- Anh Hải, anh phản bội đại ca Hùng sao?!

- Anh Hải, đại ca Hùng sẽ cho người chém chết chúng ta đó!

- Nhưng mà...em biết Hải là đại hùng, có chí lớn trong lòng, chỉ là bước ra giang hồ quá trễ cho nên mới chịu thiệt thòi.

- Dù thế nào em vẫn theo anh Hải.

Mặc kệ đám đàn em nói thế nào thì bây giờ Tri Thu và Trương Thanh Hải đang đối mắt nhìn nhau.

Sư phụ Kamuel dạy võ cho Tri Thu, dạy cho hắn cách sống, dạy cho hắn cách làm người, cũng dạy cho hắn cách nhìn người.

Trong mắt thể hiện sự thâm sâu, che dấu sự hung hiểm và trí tuệ, thì đó là sói. Một kẻ xứng đáng với chức cầm đầu.

Nhưng sói lại sống theo đàn, rồi sẽ có ngày chúng sẽ bị đào thải bởi chính đồng loại của nó khi con đầu đàn già yếu hay nhất thời xảy chân.

Một kẻ với ánh mắt điềm tĩnh bên ngoài, thể hiện sự mặc nhiên và thong thả của một con mèo, nhưng sâu trong mắt lại chứa một ý chí tham vọng bá đạo, sục sôi, bao hàm cả trí tuệ và hung hãn lúc ẩn lúc hiện. Thì đó là hổ, chúa tể của sơn lâm.

Và người sở hữu ánh mắt đó đang đứng đối diện nhìn chằm chằm Tri Thu. Trương Thanh Hải lúc này chỉ là một con mèo, nhưng ẩn sâu bên trong thai mèo lại chính là linh hồn một con cọp có hùng tâm tráng chí.

Hổ là chúa tể rừng xanh, và chỉ có một chúa tể của khu rừng. Khi có bộ nanh vuốt sắc nhọn, hổ như thể mọc thêm cánh. Nó sẽ không bị đồng loại lật đổ vì xung quanh chỉ có mình nó trong khu rừng, nó có suy nghĩ và đường lối của riêng mình.

Tri Thu thong thả hỏi:

- Bỗng một ngày, vợ anh cầm dao ám sát anh, nhưng bị anh đoạt lại được và khống chế cô ta, anh sẽ làm gì, giết hay không giết?

Đối với câu hỏi này, Trương Thanh Hải không có nghĩ ngợi nhiều, hắn nhăn mày rồi đáp:

- Tôi không thể.

Tri Thu nghe xong, miệng chợt kéo lên mỉm cười.

Bạn đang đọc Đạo Luật Ngầm sáng tác bởi HồiGiaTamThiếu

Truyện Đạo Luật Ngầm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HồiGiaTamThiếu
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.