Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2229 chữ

Tên cầm đầu hất cằm về phía tên đàn em ra hiệu. Tên đàn em đi sâu vào bên trong xưởng một lúc rồi dẫn theo ông nội Phan ra. Sau khi chắc chắn rằng ông không có việc gì mới an tâm đưa tiền cho bọn bắt cóc. Tên đàn em khi nãy ngay lập tức đẩy ông Phan về phía cô rồi ghé vào nói chuyện gì đó với kẻ cầm đầu, rõ ràng việc bắt cóc này vẫn chưa thực sự kết thúc. Đúng như cô đoán, sau khi kiểm kê số tiền cô mang đến tên cầm đầu ngay lập tức đánh mắt nhìn bọn đàn em đang canh ngoài cửa, lũ đàn em ngay lập tức đóng sầm cửa lại. Mắt cô hím lại nhìn hắn.

- Tiền anh cũng đã nhận, bọn tôi đi được chưa.

- Sao cô em phải vội đi thế, ở lại thêm chút nữa đã. Ngồi xuống uống miếng nước nói chuyện với tụi này đã.

Gã vừa nói vừa đi về phía cô, trên tay không cầm khẩu súng mà tên đàn em vừa đưa cho. Hắn dí khẩu súng lên trên đầu cô và bắt cô đưa hai tay lên, cột cô vào chiếc ghế giữa phòng, rõ ràng việc này đã được chuẩn bị kỹ lưỡng trước đó chứ không phải vì nảy lòng tham nhất thời của bọn chúng. Sau khi cột xong gã ra một mũi tiêm đã được chuẩn bị sẵn từ trước đó rồi tiêm cho cô. Trước khi ngất cô chỉ nghe loáng thoáng bọn chúng nói cô đã đắc tội với người không nên đắc tội. Nghĩ cũng lực cười, nhà họ Phan kinh doanh bao lâu nay kẻ thù trên thương trường dù không đến một nghìn cũng có đến tám chín trăm, alfm gì có đạo lý xét mặt mà đắc tội bao giờ.

- Thưa tiểu thư cô ta đã ngất rồi ạ.

- Ngất? Mau dội nước cho cô ta tỉnh dậy.

- Vâng thưa ngài.

Cả hai giọng nói đều là của đàn ông, không có giọng của phụ nữ. Cô gái mặc váy xanh dương tay đùa nghịch vòng tay từ nãy đến giờ vẫn chưa nói một câu gì cả.

- Tỉnh rồi à.

- Như Yến, là cô à? Lâu rồi không gặp nhỉ? Nhớ tôi đến lỗi phải làm thế này à? Ông nội tôi không liên quan gì đến việc này, cô đừng làm tổn thương ông ấy.

- Không liên quan? Sao có thể không liên quan được cơ chứ cô Ưu. Nói thế nào nhỉ, ông ta mới là người liên quan trực tiếp đến việc này. Còn cô bất quá chỉ là con cờ để tôi trả thù ông ta mà thôi.

Vừa nói, Như Yến vừa cầm con dao nâng mặt cô lên. Lưỡi dao sắc bén sượt nhẹ qua gò má tạo thành vết đứt chảy máu. Như Yến đưa tay ra quệt máu trên mặt cô cho vào miệng nếm thử rồi quay mặt ra nhìn về phía cửa nói một cách hết sức ngây thơ:

- Rất ngọt. Thì ra máu của kẻ thù lại ngọt đến vậy, vì sao trước đó em không biết nhỉ A Phong?

- Yến, dừng lại đi, như vậy vẫn chưa đủ sao?

- Đủ? Thế nào là đủ? Anh nói làm thế nào mới gọi là đủ đây? Ông cô ta hại em tan hà nát cửa, nếu không có người ấy giúp đỡ, anh nói em liệu có thể sống đến ngày hôm nay sao?

- Nhưng....

- Không phải trước đó anh cũng đã đồng ý với việc này rồi sao. Hay là anh yêu cô ta?

- Sao có thể như vậy được chứ, em đùng suy nghĩ linh tinh.

- Được như vây là tốt nhất. Mau, kéo cô ta lên nhốt vào nhà kho, tôi phải từ từ tra tấn cô ta để lão già đó phải chịu cảnh mất đi người thân giống tôi vậy.

- Vâng.

Gã còn chưa kịp động thủ thì cánh cửa bên ngoài bỗng bật ra, tiếng súng nổ vang cả khu xưởng. Một nhóm người áo đen xông vào trên tay ai cũng cầm súng. Hiện tiến về phía cô

- Xin lỗi, em đến muộn.

- Không có gì. Ông đã an toàn rồi chứ?

- Chủ tịch đã an toàn, em đã sai người đưa ông đến bệnh viện, chị không cần phải lo.

- Vậy là tốt.

Như Yến quay lại, khuôn mặt kinh ngạc

- Hiên cậu nói gì vậy. Đừng quậy, mau kêu đàn em lui xuống, chuyện của chúng ta tối về nói sau.

- Ấy, đừng nói đùa thế chứ. Chẳng lẽ cô cứ giả vờ mình không hiểu thì sẽ không sảy ra sao?

- Anh.

- À, tôi quên mất. Không phải cô luôn mắc chứng ảo tưởng bị hại áy sao, Như Yến tiểu thư !

Hiện vừa nói vừa đi qua chỗ cô đứng. Cậu cầm con dao găm quân đội cắt đứt dây thừng cho cô. Cô đứng dậy khởi động khớp tay nhìn cô ta

- Chẳng lẽ có vấn đề gì sao? Hay là cô chỉ cho bản thân tính kế kẻ khác còn người khác thì không được tính kế lại mình, đúng không Từ Phong. À mà đúng

- Thì ra tất cả chuyện này đều do cô sắp đặt, cô thật khiến cho tôi thấy khinh bỉ, thật ghê tởm, tình cảm chị em bao lâu nay của chúng ta chính thức bị cô làm cho đổ vỡ. Tôi nói cho cô biết dù cho cô có làm thế nào đi chăng nữa cũng vĩnh viễn không thể có được tình cảm của tôi đâu.

- Từ Phong hôm nay tôi mới biết anh bị ảo tưởng tự luyến ở mức độ khá cao rồi đấy, tôi cậu nên đi khám bác sĩ đi, nghẽ đâu nó lại là cơ hội giúp anh thoát khỏi việc bị bắt giam và được chuyển đến sống với nhũng người thuộc thế giới của anh thì sao. Để lúc đó tôi sẽ giới thiệu cho anh nhà thương điên mà tôi biết, đảm bảo bao anh ài lòng về chất lượng lẫn sự phục vụ thì thôi.

- Hiện.

- Anh yên tâm, từ nay trở đi tôi với cậu sẽ không còn liên hệ gì nữa. Sau này nếu có gặp lại tôi cũng sẽ xem như là chưa hề quen biết. Còn việc cậu và Như Yến tiểu thư đây có thành hay không còn phải xem sự kiên định của cậu đối với tình yêu của hai người.

- Cô nói vậy là có ý gì?

- Ý ở mặt chữ, anh có bị mù không mà không hiểu vậy hả? Mà cũng không sao, dù sao chắc chắn sau này chúng ta cũng sẽ không còn cơ hội để nói chuyện nữa. Tôi sẽ đại phát từ bi nói cho anh hiểu, anh nghe cho kĩ đây, ý của chị ấy là cô ta sẽ phải đi tù, chẳng lẽ anh nghĩ bắt cóc người và ý đồ giết người chưa toại sẽ không bị bắt ư. Tôi không biết là anh ngoài bị mắc bệnh tâm lý tự luyến còn không...

- Hiện, đủ rồi. Việc của họ không cần chúng ta phải xen vào.

-Chị, nhưng mà em không chịu được.

-Không chịu được cũng phải nhịn. Đi thôi, hẳn là cảnh sát cũng sắp tới rồi.

Cô ra hiệu cho mấy những người đang khống chế Như Yến đứng đợi cảnh sát tới, còn mình thì cất bước đi về phía cửa. Gần đến cửa cô nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.

Vậy là mọi chuyện sắp kết thúc rồi, chuyện tình đơn phương bao nhiêu năm qua của cô cũng đã đến lúc dừng lại rồi. Tương lai, đúng vậy. Tương lai rồi sẽ cũng xóa hết đi mọi niềm đau và lỗi buồn, quá khứ cũng sẽ chỉ còn lại là quá khứ mà thôi.

Đùng, tiếng súng nổ lên, vang ầm trong nhà xưởng. Thì ra Như Yến đã nhân lúc mọi người thả lỏng cảnh giác mà cướp được súng. Cô ta chia súng về phía cô, tiến gần tới chô Từ Phong đứng.

- Phong mau lại đây. Nhanh lên Phong.

Từ Phong tiến lại gần phía cô ta, ngay lập tức Như Yến kéo anh lại gần rồi chĩa súng vào đầu cậu. Mắt cô ta híp lại nhìn cô như một con rắn độc đang nhìn miếng mồi béo bở săp dâng lên tận miệng vậy. Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến mọi người không kịp trở tay.

- Phan Vô Ưu. Cô thật sự bỏ được anh ấy sao? Đừng tự lừa mình dối người nữa. Cô vốn dĩ không quên được anh ấy. Mau, cô mau kêu bọn họ tránh ra cho tôi đi. Nếu không khi cảnh sát đến tôi cũng quyết không đi tù với tội danh giết người chưa toại đâu. Dù gì thì đằng nào cũng chết, có chết tôi cũng phải khiến cho cô đau khổ ân hận cả đời này.

- Cô điên rồi.

- Đúng, tôi điên rồi. Mọi chuyện không phải nhờ vào phước của Phan gia mấy người ban cho hay sao!

- Vốn dĩ là do cha cô phạm lỗi trước, không liên quan đến Phan gia và cậu ấy.

- Thì sao chứ? Thứ tôi cần từ trước đến nay chỉ là sự trả giá của mấy người cho tất cả những khó khăn mà bao nhiêu năm nay tôi phải gánh chịu mà thôi !

- Được, tôi đồng ý với cô. Mọi người mau tránh ra.

- Nhưng mà rõ ràng là hắn ta tự nguyện bị bắt, chị cần gì phải...

- Hiện, em có còn coi chị là chị không.

Nghe cô nói, Hiện bữu môi quay đi. Nhưng thực chất là tiến gần về phía cửa, tay nắm chặt súng chuẩn bị bóp cò bất cứ khi nào.

- Mau tránh ra.

Như Yến được như ý muốn cũng không thả Từ Phong ra mà cảnh giác kéo cậu về phía cửa. Khi đến cửa cô ta ngay lập tức đẩy Từ Phong ra rồi chĩa súng bắn về phía anh. Cô không kịp suy nghĩ gì theo bản năng chạy về phía anh đẩy anh ra rồi chĩa súng bắn về phía Như Yến. Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng, cô thì bị đạn bắn xước vào tay còn Như Yến thì bị bắn vào tim chết ngay tại chỗ.

Ngay lúc mọi người đang sững sờ thì cảnh sát ập vào bắt hết tất cả mọi người.

Sau nhiều ngày tra xét một phiên tòa đã được diễn ra. Trước khi vào hầu tòa cô đã gặp lại em trai song sinh của mình là Phan Đằng.

- Chị thực sự từ bỏ rồi sao?

- Đúng vậy, có chút mệt rồi, không muốn lại tiến tục đi xuống nữa.

- Đấu với chị lâu như vậy rồi tôi lại có chút không lỡ. Nếu chị muốn, hình phạt 20 năm tù của chị cũng có thể trở thành án treo được mà, vì sao lại không muốn?

- Vì đó là điều em muốn không phỉa sao?

- Nhưng rõ ràng...

- Không cần phải nói nữa, là chị có lỗi với em. Nếu chị không mắc bệnh bạch cầu thì em sẽ không phải bị bố mẹ làm như vậy. Chị mong em có thể tha thứ cho họ. Thực sự lúc ấy họ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi...

- Tôi biết. Tôi biết họ vì áp lực của trưởng bối trong tộc về vấn đề phải có con gái lối dõi gia nghiệp. Nhưng đó không phải lý do để họ có thể biến tôi trở thành máy nuôi tủy sống cho chị đi.

- Xin lỗi. Vị trí người thừa kế chị cũng đã nói lại với ông bà rồi. Sau ba mẹ gia đi và việc em mất tích ông bà cũng đã nghĩ thông rồi, sau này mong em có thể thay chị chăm sóc cho họ. Em hay cứ niệm tình bao năm nay chị đã giúp em có được không.

- Đó là chị nợ tôi.

- Chị....

Cảnh sát phía sau đi lại chỗ hai người đang đứng thúc giục cô mau chóng tiến vào phiên tòa. Cô đáp ứng rồi quay ra nhìn cậu

- Nếu không em niệm tình chị là người không sống được quá 5 năm nữa mà đồng ý với chị có được không?

- Được. Tôi đồng ý.

- Vậy liệu em có thể...

- Tôi đi đây.

- Được. Vậy chị không làm phiền em nữa, hay sống thật tốt nhé.

Nói xong cô quay về phía 2 người cảnh sát đang đứng phía sau, cùng họ tiến về phiên tòa quyết định số phận của cô trong suốt quãng thời gian còn lại. Cậu ngoái lại nhìn, bóng lưng ấy vẫn thẳng tắp như ngày nào. Cậu bỗng không biết từ bao giờ mình lại ghét cô đến vậy. Có thể là từ khi biết mình sau này phải hiến tủy của mình cho cô, không, có lẽ là sớm hơn một chút, là từ khi cậu nhận ra cô luôn được bố mẹ chiều chuông hơn đi.

Bầu trời ngày hôm ấy rất cao, không có lấy mọt gợn mây hay chút gió nào. Tuy không âm u nhưng lại khiến nhiều người cảm thấy lặng lề khó chịu.

Bạn đang đọc Đoá hoa hồng đen ở nhà tù Bạch Lãng sáng tác bởi LáBòngKhô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LáBòngKhô
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.