Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhật kí đêm đen.

Tiểu thuyết gốc · 2651 chữ

Ngày * tháng * năm

Không gian quanh đây thật ngột ngạt và buồn tẻ. Ai trong đây cũng tật giả tạo và ngu xuẩn. Họ ngu ngốc tới điên rồ và ghê tởm, ngu ngốc đến độ đánh mất đi sự phản kháng vốn có của một công dân. Nhưng họ cũng đâu được coi là công dân đâu nhỉ? Thật là nhạt nhẽo.

Ngày * tháng * năm

Hôm nay là lễ hội gì ấy nhỉ? Thật tò mò quá đi, tôi nghe thấy bọn quản ngục nói với nhau vè việc tặng quà, mà quà là gì nhỉ? Tôi cũng không biết nữa, có thể nó là một quả tim đẫm máu còn hơi ấm, hay cũng có thể là một va ly đầy giấy và những viên đá xanh nhẵn nhụi hơn cả tay tôi chăng? Thật đau đầu quá! Mà tại sao tôi phải quan tâm điểu ấy nhỉ? Thật là kỳ cục và ngu xuẩn.

Ngày * tháng * năm

Lại là một ngày tẻ nhạt! Tai sao tôi lại phải đánh nhau với lũ người ngu xuẩn ấy nhỉ, chẳng lẽ lại chỉ vì một cái bánh bao nhạt nhẽo đẫm đầy máu trên tay sao? Bọn phòng bên đâng thì thầm cái gì ấy nhỉ,hình như là lý do tôi dánh tên tên giám ngục phải nhập viện thì phải? À thì ra là tại hắn nói tôi là quái vật à! Nhưng lý do ấy cũng chưa đủ thuyết phục thì phải? Nhưng ai quan tâm điều áy chứ? Nhanh thôi, sự nhạt nhẽo này sẽ chấm dứt hết, nhanh thôi.

Ngày * tháng * năm

Dạo nay ta hay mơ quá, toàn là những giấc mơ xa lạ và kì quặc.Tôi mơ thấy mình là một con nhóc mặc váy màu hồng, có một đôi vợ chồng ôm ấp ta rồi cười, trông thật khác lạ, lần đầu tiên ta thấy nụ cười không có đáng ghét như vậy. Thật lạ, họ gọi ta là tiểu công chúa, có khi lại còn gọi ta là tiểu cục cưng rồi lại tiểu Ưu Ưu, nghe thật sến sẩm nhưng lại không hề đáng ghét như khi bị mấy tên tiểu chó con làm nũng. Còn kì lạ hơn nữa là ta còn không biết Ưu Ưu là ai nữa kìa. Họ nói sẽ đưa ta về nhà- trong mơ họ nói thế. Nhưng nhà là gì nhỉ, là nơi mà mấy căn phòng đầy ẩm ướt và bốc mùi cùng nhưng danh cửa sắt gỉ sét kia à. Nếu thế thì chẳng có gì thú vị gì cả, ấy thế mà ta lại cười đáp ứng, thật kì qoái.

Ngày * tháng * năm

Nhà là như vậy sao? Một căn nhà hai tầng với nhiều dây thường xuân leo quanh, một vườn hoa bạch vi trắng muốt cùng một vài cây hồng xanh tuyệt đẹp. Tại sao tronh nhà lại ấm áp vậy nhỉ? Thật lạ.

Ngày * tháng * năm

Tôi đang đi đâu đây? Tại sao tôi lại không muốn đi vậy nhỉ? Thật sự rát muốn họ dừng xe lại bảo họ không cần đi nữa. Đừng đi nữa. Sao lại có nhiều máu vậy nhỉ,tại sao ta lại khóc nhỉ? Đám người đó là ai, tại sao họ lại muốn bắt ta tới ngôi nhà to lớn này. Nghe họ nói là không thể nuôi ta nữa, ai cần họ nuôi chứ, ta chỉ cần đôi vợ chồng ngốc kia nuôi thôi. Nhưng mấy người kia nói họ đã chết rồi, sao có thể nuôi ta được nữa đây? Họ nói sẽ gửi ta tới cô nhi viện. Ngôi nhà này thật sự chẳng đẹp tí xíu nào, vừa hôi lại vừa bẩn, lũ trẻ kia lại còn ngu ngốc giành lấy đồ ăn của ta nữa. Thật muốn đánh chúng mà, nhưng làm cách nào để ta có thể nào điểu đó trong khi chỉ mới 3 tuổi nhỉ, thật phiền phức và khó chịu.

Ngày * tháng * năm

Lão viện trưởng thật đáng ghét. Lão ta ngày nào cũng rình mò bọn nhóc kia tắm, giống hệt lũ cai ngục ngu xuẩn kia ngày nào đều rình bọn tù nhân nữ kia tắm. Ta còn lâu mới để cho lão coi. Nhưng sao dạo này ta lớn nhanh nhỉ, lũ người ngu xuẩn nào lại tới đòi nhận mấy bé trai làm con đi kìa. Tại sao mấy bé gái lại không được nhỉ? Mà cũng có sao đâu ta đâu muốn họ nhận ta làm con nuôi đâu.

Ngày * tháng * năm

Hộm nay ta gặp một cậu nhóc rất ngốc nghếch. Cậu ta cứ đi theo ta mãi, hình như là người mới, nhưng nó cũng sẽ nhanh chóng được vận chuyển đi thôi,cứ kệ xác cậu ta. Sao cậu ta cứ khóc mãi thế nhỉ, làm sao để rỗ đây, thật phiền phức. Thôi ta sẽ cố tiếp thu cậu ta làm tiểu đệ vậy, dù ta biết cậu nhóc cũng chẳng được việc bằng lũ tội phạm nam kế bên.

Ngày * tháng * năm

Nhóc ngốc nghếch ấy đâu rồi, đằng nào cũng thu rồi ta sẽ không để nhóc ta xảy ra việc gì đâu nếu không bọn quản ngục biết sẽ cười ta mất. Hăn bị lão viện trưởng gọi đi à, ta đã nhắc nó phải tránh xa lão ta ra rồi mà, thật là ngốc quá mà. Lão ta đang định lamf gì thằng bé thế này, không cần phải sợ ta sẽ bảo vệ nhóc mà. Lão ta thật đáng ghét, sao lão lại dám ra tay với bé ngốc của ta chứ, lão sẽ phải trả giá vì việc làm ngu xuẩn này. Ta định dẫn nhóc đi bhuwng lão bỗng tỉnh dậy xông tói định cầm cái kéo thủ công đâm nhóc ngốc của ta, thật là đáng chết. Sao lão ta khoẻ thế nhỉ, được rồi cuối cùng mọi câu truyện đều cần có một kết thức mà. Ta chỉ lo khi ta vào ngục cậu nhóc ngốc nghếch của ta sẽ không biết pải làm sao thôi.

Ngày * tháng * năm

Trong đây thật tối tăm và ẩm ướt, tại sao trong mơ ta cũng mơ thấy mình phải vào đây sống nhỉ, nhưng nó có vẻ hơi khác so với nơi a đang ở thì phải. Ở đây lũ giám ngục nhát gan cũng giám ra lệnh bắt ta phải làm việc, thật là ngớ ngẩn. Nếu bọn chúng mà biết ta có giấc mơ như vật chắc chúng sẽ cười ngay cả khi đang mơ mất. Thật nhanh ta có thể ra tù rồi, không biết nhóc có nhớ ta không nhỉ, chắc là quên rồi, cũng đã 6 năm rồi mà.

Ngày * tháng * năm

Sao nhóc lại ngốc thế. Chỉ vì muốc cứu cô ta mà hi sinh một bên thận của mình có đáng không, đúng là ngốc mà. Nhóc yêu cô ta đến thế à, vậy ta bắt cô ta về bên nhóc nhé. Nhóc khóc đấy à, thôi được rồi ta sẽ chăm sóc nhóc, đừng khóc nữa nhé, ta sẽ luôn ở đây mà...

Ngày * tháng * năm

Nhóc phải kiên cường lên, ta sẽ kiếm tiền nuôi nhóc, đừng lo gì cả nhé. Nhóc lại khóc nữa rồi, người nhóc làm bằng nước đấy à? Ta đây rồi, ta sẽ không bỏ rơi nhóc đâu. Nhóc vui không, ta kiếm được việc làm rồi, ta sẽ làm trong một cửa hàng nhóc à. Nhóc vui thế à, khoẻ nhanh lên nhé, ta đợi nhóc khoẻ rồi kiếm tiền nuôi ta được không? Ngoan ngủ đi nhé!

Ngày * tháng * năm

Cô ta quay lại rồi à, nhóc muốn ở bên cô ta à, ở bên ta không tốt sao? Hay ta nhốt nhóc lại nhé, nhưng như vậy thì nhóc sẽ rất buồn nhỉ, thôi được rồi nhóc cứ đi đi. Nhưng đừng quay lại nữa nhé, nếu không ta sẽ không để nhóc đi nữa đâu, dù chỉ là ở trong mơ.

Ngày * tháng * năm

Nhóc đi lâu quá, ta bắt đầu nhớ nhóc rồi, nhưng không được, nếu ta gặp nhóc nhóc sẽ không vui đâu phảo không. Ta chuẩn bị bay sang Pháp rồi, ta sẽ trở về tiếp nhận sự nghiệp của gia đình. Mà quên nói cho nhóc chuyện ấy nhỉ, đáng lẽ ra hôm đấy ta định nói cho nhóc nhưng quên mất tiêu. Ta đã nhận lại gia đình rồi, lần ta bị cô chú của ta đưa tới cô nhi viện ấy là do họ sợ ta sẽ bị kẻ thù của cha mẹ ta sát hại như cách mà chúng đã làm với cha mẹ ta. Họ phải đem ta giấu đi cho đến khi ông bà của ta khoẻ lại. Vốn dĩ hôm nhóc bị lão viện trưởng gọi đi ấy họ đã tìm ra ta và định đưa ta đi nhưng khi dến nơi ta đã bị bắt đi rồi. Họ đã phải nhờ luật sư giảm án xuống cho ta còn 6 năm. Hôm ta ra tù họ đã đến đón ta đi nhưng ta muốn ở lại bên nhóc lên đã kéo dài thời gian. Họ có vẻ rất giận, nhưng giờ thì hết rồi, ta sẽ sang Pháp vừa học vừa kinh doanh tài sản của gia đình theo đúng những gì cha và mẹ ta đã muốn, chắc vậy.

Ngày * tháng * năm

Nhóc ngốc quá tại sao lại khiến cho mình trở thành như vậy, ta đâu có trách nhóc đâu, nhóc cũng không phải gánh nặng của ta mà. Ta sẽ cưới nhóc nhé, yên tâm họ sẽ không phản đối đâu. Nhóc vui thế à, mọi thứ đẹp chứ, đám cưới của cúng ta sẽ vô cùng đẹp đẽ, nhóc sẽ là người đẹp nhất trong ngày cưới của chúng ta. Không khóc nhé, ta yêu nhóc nhiều lắm.

Ngày * tháng * năm

Nhóc thật ngốc, vì cô ta mà nhóc không tiếc gì ư? Đừng khóc, không sao đâu, ta không sao đâu đừng khóc nữa nhóc ngốc của ta à. Đi đi và đừng quay lại nữa nhé, tránh xa nơi này nhé, đừng để gia đình ta tìm ra nhóc nhé, hãy hạnh phúc bên cô ta nhé.

Ngày * tháng * năm

Nhóc đang làm gì vậy, tại sao lại phải làm vậy với ta? Ta đã làm gì sai sao, chẳng lẽ ta sai rồi sao, nhóc nói đi. Tại sao lại giết họ, chỉ vì cô ta ư. Lực cười làm sao. Người ta yêu lại đi yêu con của kẻ thù giết chết cha mẹ ta. Lại còn lực cười làm sao khi ta lại tha thứ cho việc ngươi hãm hại, phản bội ta hết lần này tới lafn khác. Nhóc tưởng ta không biết là nhó cố ý khiến ta nhìn thấy nhó bị lão viện trưởng hãm hiếp nhóc sao? Nhóc tưởng ta khôn biết nhóc lén lút lấy thông tin cơ mật của công ti cho cô ta sao? Nhóc tưởng ta không biết nhóc luôn cho ta uống thuốc suy tim sao? Hay nhóc tưởng ta cũng không biết nhóc trước đêm cưới nhó đã lén lút gặp cô ta? Ta còn tưởng tình cảm của ta sẽ khiến trái tim sắt đá của nhóc rung động chứ. Hoá ra đều chỉ là ta tự lừa rối mình thôi à. Nhóc đi đi, ta đã quá mệt mỏi rồi.

Ngày * tháng * năm

Nhóc đến cầu xin ta thả cô ta ra à, nhóc nghĩ nhóc có quyền gì lên tiếng trước mặt ta nữa sao. Đi đi, hãy biến khỏi mắt của ta đi, tốt nhất là trước khi ta điên lên. Thật là buồn cười, nhóc nói có phải hay không, tại sao con người luôn ti tiện đến lỗi thế nhỉ, nhóc đừng khiến ta trở lên mắc ói như vậy, tình yêu bên miệng của nhóc đời này kiếp này ta không gánh nổi đâu.

Ngày * tháng * năm

Cảnh sát bao giờ cũng tói đúng lúc nhỉ, nhưng tại sao công lí lại thường đến muộn thế chứ. Nhóc đừng khóc,ta buông tha cho nhóc rồi, chăm sóc bản thân cho tốt nhé! Xin lỗi vì đã giết chết mẹ của con nhóc. Hãy sinh đứa bé ra nhớ, ta đã nói với họ rồi, họ sẽ không trách nhóc nữa đâu. Nếu thấy khó khăn thì hãy đén tìm họ, nếu nhóc muốn cưới người khác mà người ấy không muốn nuôi đứa bé hì đừng đưa nó vào cô nhi viện nhé, hãy đưa nó tới Phan gia, ông bà của ta sẽ nuôi nó thay nhóc, nó sẽ được theo họ Phan nếu nhóc muốn. Yên tâm đi họ sẽ không điền tên ta lên giấy khai sinh của đứa bé đâu, đứa bé sẽ không phải nhận một người mẹ nuôi như ta đâu. Tạm biệt nhóc nhé. Mong là sẽ không bao giờ gặp lại nhóc. Tình yêu của ta.

Ngày * tháng* năm

Dạo này ta không còn mơ nữa, nhưng lại có một người đàn ông hay dẫn tho một cô nhóc tới gần nói sinh hoạt của bọn ta. Nghe lũ đàn em của ta nói hắn đến tìm vợ. Thật lạ, trong tử tù này còn có kẻ có người chờ đợi sao? Chắc cô ả phải hạnh phúc lắm. Nhưng lũ đàn em của ta nói chúng chẳng còn người than nào nữa cơ mà, sao có thể có con được chứ.

Ngày * tháng * năm

Sao dạo này không thấy hắn tới nữa nhỉ, chắc là đã hết hy vọng rồi, chắc người vợ kia của hắn đã chết lâu lắm rồi. Nhưng sao ta lại nhớ tới cô nhóc dễ thương đó nhỉ? Nhìn cô nhóc thật thấy thích a. Ta lại có chút không muốn chết nữa rồi, sao ta lại mong cô nhóc tới nhỉ, chắc cô nhóc sẽ không tới nữa đâu, ai lại muốn cho một đứa bé xinh xắn như thế đến một nơi như thế này chứ...

Ngày * tháng * năm

Ta bị ốm sao, cảm giác thật khác lạ, lâu lắm rồi không còn cảm giác bị ốm này nữa rồi, hình như là sau khi ta bị bọn tử tù ngục bên tiêm thuốc làm mất đi kí ức thì phải. Thật là mệt a. Thật muốn cứ thế mà ngủ đi a.

Hôm sau không thấy cô xuất hiện đàn em đã đến thăm cô. Phòng giam của cô được xem là nơi đặc biệt nhất trông khu trại giam. Không phải nổi tiếng vì đánh nhau mà nổi tiếng bởi danh tính hung tàn mang tính nghệ thuật của cô và đó là nơi sạch sẽ và yên tĩnh nhất trong khu. Nhìn nó người ta sẽ không liên tưởng đến một nhà giam mà là một căn phòng của một cô nàng tri thức, bởi nó có cả kệ sách và bàn viết. Bọn họ đến và nhìn thấy cô nằm an tĩnh trên giường, trên môi vẫn nở nụ cười, đó là nụ cười mà đến khi chết bọn họ vẫn không thể hiểu được. Bởi trong đó có chứa đựng sự hạnh phúc và giải thoát, nhưng lại khiến người ta ám ảnh đến lạ thường. Cảnh sát đem thông tin báo cho gia đình họ Phan. Đám tang được tổ chức khá long trọng, có một cô bé khá xinh đẹp, xhinhs là cô bé mà mấy hôm trước cô gặp. Cô bé đó cũng tham dự buổi lễ và cầm ảnh của cô, đeo tng cho cô, túc trực bên linh cữu của cô. Tất cả mọi khách khứa đều biết đó là con gái của Phan Vô Ưu-người đã để lại tập đoàn cho em trai rồi ra nước ngoài trị bệnh. Cô bé đó tên là Phan Ẩn Hối, con gái của cô và Ẩn Từ Phong.

Bạn đang đọc Đoá hoa hồng đen ở nhà tù Bạch Lãng sáng tác bởi LáBòngKhô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LáBòngKhô
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.