Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Phong Đoàn

9369 chữ

Lâm đứng trên một ngọn đồi cao nhìn xuống khu xóm nghèo. Nhà cửa mới một tuần mà đã xây dựng lên những lầu cao chót vót. Khu sân nhà lúc trước của Đại Phúc nay đã thành khu trung tâm của xóm nghèo. Đường lớn rộng rãi đủ để các loại xe chuyên chở và linh thú đi lại. Xa xa tại một góc mọc lên mấy lầu các rất cao, rất rộng. Đó là khu thủ công của Hắc Phong đoàn. Hắc Phong đoàn không chỉ là một dong binh đoàn mà còn là một trung tâm đào tạo và làng nghề. Các nghề thủ công như may mặc, đục đẽo, xây dựng. Một số thủ lĩnh cấp linh hải cảnh bị thương nặng được mời về làm thầy dạy học. Điểm cống hiến của họ chỉ cần tích lũy sẽ đủ để đổi lấy hồi sinh đan, thậm chí sinh tử đan.

Không ai rõ Lâm đại sư đã làm cách nào và giao kèo cùng thành chủ ra sao, nhưng từ khi Lâm đại sư đến gặp thành chủ thì tám phía khu trung tâm xóm nghèo đã xuất hiện 16 vị tuần binh của thành chủ túc trực ngày đêm duy trì an ninh. Bọn họ đều là võ giả cấp thấp nhưng không ai dám khinh thường bọn họ vì họ đại diện cho thành chủ Hỏa Nhân Tà Thần. Đây cũng là lời nhắn nhủ của thành chủ đối với tam đại gia tộc Hỏa Thần Thành: Tiêu Ngọc Lâm là người của Thiên Tôn, đụng vào hắn là các ngươi khinh thương long uy. Tiêu Ngọc Lâm cũng tránh gặp người tam đại gia tộc. Đại Phúc vui mừng chạy đến bẩm báo:

- Lão đại! Thành chủ cho người đem dược liệu.

- Ừm. Đại Phúc, ngươi có thấy đằng xa kia không? Một bãi đổ rác của Hỏa Thần Thành.

- Chỗ đó là nơi ở của những người vô gia cư nghèo khổ nhất có thân phận nô lệ.

- Đại Phúc, có biết tại sao ta chọn xóm nghèo không?

- Thuộc hạ không hiểu ý của ngài.

- Ta chọn xóm nghèo vì ở đây có đông người nhất. Ta tin tưởng tài nguyên phong phú nhất của loài người đó là con người. Ta cũng tin tưởng mỗi một con người đều có quyền sống tốt. Những người nghèo khổ nhất, cùng quẫn nhất cũng là những người tha thiết sống nhất. Chỉ cần cho họ cơm no ám ấm, họ sẽ khát khao được tự do, được giải thoát và khát khao để có thể làm chủ số phận của mình. Nếu muốn có được tự do thì phải trả bằng một cái giá rất đắt. Ngươi nguyện dùng thứ gì đánh đổi để thoát ly thân phận nô lệ của ngươi?

Đại Phúc sờ vào bắp tay, nơi hình xăm nô lệ là một hình mặt trời đỏ rực ở giữa. Hình xăm thân phận nô lệ. Đây như một con vi trùng chạy khắp quanh người. Nô lệ không có cách gì phá hủy nó. Nếu chặt tay thì hình xăm sẽ hiện đằng sau lưng. Nó như một ký sinh trùng sẽ sống trên cơ thể của chủ nhân mình cho đến khi chủ nhân chết. Chỉ có thành chủ mới có thủ pháp xóa bỏ hình xăm này. Hình xăm này sẽ theo máu huyết của chủ nhân mà sinh sôi nảy nở đến thế hệ con cháu. Một đời làm nô, cả đời làm nô. Nô lệ bị chết rất nhiều lúc họ phải kiếm sống trên lưỡi đao lưỡi kiếm, nhưng số lượng của nô lệ qua bao năm cũng không hề giảm sút. Trái lại càng ngày càng đông vì đời nào cũng có Thiên Tử vỗ ngực xưng tên muốn thống nhất Thiên Linh Thế Giới rồi cuối cùng tử trận khiến cho đội cận vệ binh của Thiên Tử chỉ biết than vãn cho số phận nô lệ của hàng con cháu mình. Thiên Tử chết bọn họ cũng sẽ bị chôn cùng. Đại Phúc không thể không sót xa cho số phận hậu duệ của mình. Con gái hắn lúc chào đời đã đeo hình xăm của một nô lệ.

Lâm làm sao không hiểu được số phận của bọn họ, làm sao không hiểu tâm sự của bọn họ. Lâm vỗ vai Đại Phúc:

- Ngươi yên tâm. Lão đại sẽ tận lực thay đổi số mạng cho các ngươi. Ta nhất định sẽ kiếm cách.

Lâm đi rồi Đại Phúc còn xững sờ với lời hứa đó. Lão đại thật sự có thể sao? Phúc không cảm thấy Lâm là một người vô cảm và cũng không phải là người thích hứa suông. Trước khi đến đây bản thể đã nói rõ. Người nghèo ở đâu cũng như nhau. Đừng thù ghét họ vì họ mang dòng máu Cổ Ma. Chế độ và lĩnh tụ của họ khiến chính họ thù ghét quốc gia của họ. Nếu họ có thể từ bỏ thân phận của họ là một Cổ Ma để trở thành một người có tự do, chắc chắn họ sẽ sẵn sàng từ bỏ.

Trước mặt của Lâm là một dược đỉnh thánh cấp. Hỏa Nhân Tà Thần không hổ là thành chủ ra tay rất rộng rãi. Đầu vào đầu ra hoàn toàn do thành chủ lo. Công việc của Lâm chỉ là luyện đan. Với cảnh giới của Lâm luyện chế Kiến Linh Đan cấp 6 không khó lắm. Kiến Linh Đan cũng không phải loại dan dược cao cấp. Khó là số lượng thuộc tính luyện dược sư có thể đánh vào trong đan. Trong mấy tuần kế tiếp Lâm chỉ miệt mài luyện đan. Chỉ tiếc rằng Lâm không mang theo thiên hỏa nên luyện đan so với bản thể còn quá chậm. Nếu là bản thể dùng Hỏa Thần Lô và thiên hỏa thì đống dược thảo này chỉ trong một lò là hết. Bản thể mất chưa đến 3 canh giờ nhưng so với Lâm lúc này phải dùng đến 3 tuần. Cho dù là vậy thì cảnh giới này đã khiến những người nhìn thấy rung động. Số lượng đan dược thành đan bất đồng. Có loại 1 thuộc tính, có loại hai thuộc tính. Càng lên cao thì số lượng thành đan nhiều thuộc tính càng hiếm.

Lâm cho ra tất cả gần 40 lò. Mỗi lò số lượng thành đan gần 8 phần được tất cả trên 3 vạn viên đan dược các loại thuộc tính. Hiếm nhất chính là quang thuộc tính chỉ có 10 viên, trong đó có đến 6 viên là đủ 6 loại thuộc tính. Hỏa Vân Tà Thần mân mê 6 viên đan dược như bảo bối. Miệng lão vẫn chép chép vì tiếc nuối số lượng 6 thuộc tính vẫn còn quá ít. Nhưng 5 loại thuộc tính đã ra số lượng tương đối đến hơn 100 viên. Sự thành công của Lâm đại sư đã vượt quá tầm tưởng tượng của lão. Đồng thời Lâm đại sư cũng nhắn tin, hắn sẽ tạm thời không luyện đan nữa mà bỏ thời gian để nghiên cứu về dược tính. Mong sau này có thể cho ra sản phẩm cao cấp hơn. Hỏa Vân Tà Thần lập tức hưởng ứng bằng cách tăng cường tài liệu, giúp đỡ cho Lâm xây dựng khu xóm nghèo tốt hơn. Hỏa Vân Tà Thần cũng nhìn ra khi các nô lệ được bảo đảm cuộc sống họ sẽ làm việc tích cực hơn, các thế lực vì thế mà có thể kiếm lời nhiều hơn, trả thuế cho lão nhiều hơn.

Trong những lúc này Lâm cảm thấy buồn phiền vì không có thiên hỏa phòng thân. Tại Thần Địa cũng có thiên hỏa nhưng sự tà ác bá đạo của thiên hỏa này khiến không ai dám lại gần. Các đời chí tôn Thiên Linh Giới nào đã chán nản cuộc sống vì không thể đột phá đều muốn khiêu chiến Thiên Nộ hoặc lẻn vào Thần Địa để gây bão, đánh chiếm Thần Địa. Cuộc sống dài đăng đẳng sau khi sống đủ cũng khiến nhiều người chán sống. Trước khi vẫn lạc các chí tôn giả đều chạy đến mộ địa của thiên hỏa khiến không một ai dám truy sát. Một số người Thiên Linh Thế Giới rất thù ghét Cổ Ma nhân. Họ đến là vì trả thù. Tuy thù không trả được nhưng sự kinh hoàng bọn họ gây lên bao đời cũng phải khiến rất nhiều thế lực sợ vỡ mật.

Đợt đan dược đầu tiên chuyển về Hắc Thần Thành khiến Thiên Tôn khen ngợi Hỏa Nhân thành chủ hết lời. Lần này hội họp cùng 8 vị thành chủ khác lão có thể ngẩng cao đầu tươi cười. Các thành chủ liên tục chúc mừng Hỏa Thần Thành chủ. Chỉ riêng Dạ Xoa là buồn bực không thôi. Cả tháng nay nàng đã không có cách nào đưa người vào Thiên Linh Thế Giới. Tất cả các nội gián nàng cho lẻn qua Hỏa Linh Hải đều bị bắt giữ và tra khảo tàn nhẫn rồi bị giết chết. Đường qua Sa Mạc cũng bị Liên Minh Bách Tộc trấn thủ không qua được. Trong lúc nhất thời nàng chưa tìm ra giải pháp nào để hoàn thành nhiệm vụ. Hỏa Nhân Tà Thần làm sao không nhìn ra điều này. Tiêu Ngọc Lâm này quả nhiên liệu việc như thần.

Mất vài canh giờ để trở lại Hỏa Thần Thành, thành chủ Hỏa Nhân Tà Thần vội vã chạy đi tìm Tiêu Ngọc Lâm báo tin mừng. Thiên Tôn đã trọng thưởng hắn, nhưng khi lão đích thân đến xóm nghèo gặp mặt Tiêu Ngọc Lâm thì tá hỏa tam tiên vì Lâm đã một mình một kiếm chạy đến Hỏa Linh Hải. Tiểu tử này làm việc quá nóng lòng. Hắn mới nói muốn trao đổi vật phẩm cùng người Thiên Linh giới lại đường đường chính chính đi vào cửa lớn chạy thẳng đến Hỏa Linh Thành của bọn họ. Lão biết có đuổi cũng không kịp nên chỉ có thể ở lại chờ tin tốt. Hy vọng tiểu gia hỏa này có thể tạo ra kỳ tích.

Tiêu Ngọc Lâm nói đóng cửa để nghiên cứu dược tính nhưng thật ra hắn chỉ muốn câu giờ. Luyện dược thì phải qua từng giai đoạn. Nếu lần đầu đã thành công viên mãn chắc chắn hắn sẽ bị nghi ngờ. Nếu không thể làm gì hơn vậy thì kiếm đường liên lạc với bản thể trước. Lâm bèn một mình mượn xuyên tinh toa của quân đội Hỏa Thần Thành. Lâm đã trở thành một nhân vật phong vân nên mượn một xuyên tinh toa huyền cấp cỡ nhỏ không khó. Cũng không ai dám hỏi gì hắn. Lâm leo vào xuyên tinh toa một đường bay thẳng đến Hỏa Linh Hải. Vệ binh sau khi thấy xuyên tinh toa bay về phía Hỏa Linh Hải mới báo cáo về thì đã quá muộn. Tốc độ của xuyên tinh toa huyền cấp không phải chậm.

Vừa bước vào địa phận của trung tâm Hỏa Linh Hải ba tên võ thánh cảnh đã dùng linh khí ngoại phóng hất bay xuyên tinh toa của Lâm đi. Lâm lao ra chặn lại.

- Ta đến một mình, muốn gặp thủ lĩnh của các ngươi trao đổi.

Ba tên võ thánh cảnh mắt lóe tinh quang nhìn Lâm chằm chằm. Một tên ở giữa nhìn vào chiếc thiên cấp giới chỉ đeo trên tay Lâm thì nuốt một ngụm nước bọt. Ba người trực sẵn là để chờ người này, không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy. Lần trước bị người này bẻ gãy tay Điền đã báo cáo về lại cho gia tộc rõ. Hỏa Linh đoàn trưởng Lôi Nhã Lan đã trực tiếp gọi hắn lên căn dặn. Còn bồi thường rất nhiều thứ tốt cho hắn. Nếu hắn biết trước như vậy thì cho dù có mấy thiên cấp giới chỉ cũng thà để tên sinh tử cảnh đó lấy đi. Hôm nay Lâm đang đứng trước mặt Vạn Hành Điền ba người khiến bọn họ không khỏi nhíu mày suy nghĩ. Trước bao người theo dõi ba người Vạn Hành Điền không thể không đóng chút kịch.

- Hừ... Tên Cô Ma ngươi đến đây làm gì. Còn không mau cút trước khi chúng ta xé sác ngươi ra.

- Ha ha ha... ngươi có giới chỉ không? Ta cần mấy cái!

Điền nghe vậy thì không khỏi ớn lạnh một chút đưa tay lên chỗ đã bị bẻ gãy. Đóng kịch thôi mà, có cần ớn lạnh vậy không? Phong đệ đệ thật nguy hiểm. Từ xa một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vang vọng cả một vùng trời.

- Cho hắn vào, để xem hắn muốn gì.

Ba người Vạn Hành Điền đích thân dẫn đường cho Lâm. Vào đến đại sảnh, thành chủ Lôi Nhã Lan đã ngồi trên ghế chủ tọa. Chân vắt chéo nhìn Lâm đăm chiêu suy nghĩ. Hai người không nói gì. Cả đại sảnh các thủ hộ giả cũng không ai lên tiếng. Cuối cùng Lâm phá tan bầu không khí.

- Ta đến đây là muốn đặt việc buôn bán cùng người Thiên Linh Giới các ngươi.

- Ha ha ha... Tại sao chúng ta phải buôn bán cùng các ngươi.

- Bạn tọa tin rằng không có đồng minh vĩnh viễn nên cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Chỉ có lợi ích bất tận. Cái gì không mua được bằng tiền sẽ mua được bằng thật nhiều tiền hoặc vật phẩm tương ứng.

- Thật là thú vị. Ngươi nói mạng của người Thiên Linh Thế giới ta có thể mua được sao?

- Dĩ nhiên.

- Đáng giá bao nhiêu?

- Cái đấy tùy vào là người như thế nào?

- Vậy mạng của Lôi Trấn Phong ca ca ngươi nói đáng giá bao nhiêu?

- Mạng của hắn? Đáng giá bằng 700 ức mạng người của Cổ Duệ Chi Dân ta! Nhưng những người khác ta nghĩ sẽ không đáng giá như vậy.

- To gan. Ngươi đến đây là để nói xàm? Cút!

- Nhã Lan cô nương mời ta vào đây là để đuổi ta đi?

- Bản tôn hôm nay không vui. Không muốn gặp ngươi, cút sớm để ta đỡ mất công giết ngươi.

- Haizz giết ta chỉ làm bẩn tay của cô. Người đẹp như vậy chỉ cần hô một tiếng thiếu gì người tự mình chặt đầu xuống cho cô đá bóng?

- Ngươi... dám nói ta ham sát?

- Aizzz ... ta đâu nói. 700 triệu người của ta chết cũng không làm nguôi nổi cơn giận của cô thì mắc mớ gì đến ta.

- Ha ha ha... Nói với Thiên Tôn của ngươi, ta Ngũ Hành Thánh Thể sẽ có ngày đấu một trận với Nghịch Hành Thánh Thể hắn.

- Ha... Cô tưởng Thiên Tôn dễ gặp lắm hay sao? Ngài có đòi gặp ta cũng không dám tay trắng đến gặp đâu à. Ta được nhiệm vụ mắc nối quan hệ buôn bán cùng Đấu Linh Thủ Hộ giả. Cô tưởng ta muốn đến đây ăn đạn lắm hay sao?

- Hắn nói gì với ngươi?

- Hắn nào?

- Thì là tên Thiên Tử khốn kiếp của các ngươi.

- Cô nói Thiên Tôn? Ta đâu có gặp ngài. Ta xuất thân bần hàn sống tại một xóm nghèo cùng các nô lệ ở đó. Cô giết ta thì Thần Địa ta cũng không tổn thất gì nhiều. Không bàn bạc được xong việc cho Thiên Tôn thì lần sau ngài lại hưng sư vấn tội các ngươi. Hai bên đánh qua đánh lại bao năm cô vẫn không cảm thấy chán hay sao?

- Là hắn gây chiến trước.

- Ta mặc kệ, lệnh của Thiên Tử làm sao ta dám cãi. Ta cũng không muốn phải mang kiếm chém giết cùng các người. Chúng ta gặp mặt bàn bạc điều kiện kinh doanh. Đối thoại không đối đầu.

- Ngươi một câu Thiên Tử, hai câu Thiên Tử, ngươi đại diện cho hắn?

- Ta? Ta chỉ là một con tép làm sao đại diện được cho Thiên Tôn chứ? Ta chỉ là một thương nhân đến đây bàn bạc việc kinh doanh. Không đại diện cho thế lực chính trị chính em nào cả.

- Ngươi đến đây là để tào lao?

- Dĩ nhiên là không. Các ngươi hiện giờ rất thiếu thốn tài liệu để luyện chế ra Kiến Linh Đan. Vì vậy mà võ giả của các ngươi ít hơn chúng ta rất nhiều. Chúng ta có thể buôn bán Kiến Linh Đan cùng các ngươi, muốn dùng tinh thần đan làm vật trao đổi. Thuận mua vừa bán, đôi bên cùng có lợi. Khi nào choảng thì choảng, khi nào kinh doanh là kinh doanh.

- Hừ... Cổ Ma tộc có cái gì tốt!

Nói xong Lôi Nhã Lan hất tay một cái Tiêu Ngọc Lâm đã bị một chưởng hất bay xa ra khỏi cửa xổ. Tuy hắn không chết nhưng bị thương khá nặng. Giọng của Lôi Nhã Lan còn vang lại:

- Lần sau ngươi đến ta sẽ không nhẹ tay như vậy nữa đâu. Cứ đến một tên ta lại giết một tên. Đến hai tên giết một cặp.

Tiêu Ngọc Lâm bị bất thình lình đánh văng ra xa thì oai phong đứng đón gió. Mồm ọe ra một vũng máu tươi. Ở bên ngoài mấy người võ thần cảnh lao lên muốn chế ngự hắn. Không ngờ chỉ còn nửa cái mạng nhưng tên sinh tử cảnh này không hệ chịu yếu thế. Trong thời gian ngắn ngủi đánh bại mấy tên võ thần cảnh. Võ công của Lâm dùng là quyền pháp. Tại Thiên Linh Giới rất ít người biết đến. Phía Cổ Ma thì hầu như không có người nào biết đến. Đây là quyền pháp mà Lôi Trấn Phong đã đúc kết ra cùng một phần thần hồn của mình. Hai phân hồn đấu với nhau rất nhiều lần trong thức hải. Đã đem quyền pháp này đến một đỉnh cao mới. Quyền pháp này là tinh hoa của Tĩnh Vân Quyền và quyền pháp của Man Lực Vương Quyền Sáo. Được Lâm sử dụng nên một nửa giống quyền pháp của Thiên Linh Giới, một nửa lại có chất riêng của Cổ Ma Tộc rất tà dị bá đạo. Chứa đựng Hắc Ám thuộc tính rất tinh thuần khiến kẻ địch khó nắm bắt.

Lấy nhiều khi ít không phải là việc của cường giả lên làm. Tuy trong chiến tranh không nói đến luật lệ nhưng hiện tại Tiêu Ngọc Lâm chỉ là một thân một mình đến đây. Sau khi lần lượt đánh bại tên võ thần cảnh thứ ba thì số lượng cường giả Thiên Linh Giới nóng mắt cũng nhiều. Tiếng của Lôi Nhã Lan vang vọng ra ngoài:

- Ngươi còn không đi thì phải vĩnh viễn ở lại.

Lâm nghe vậy thì lắc đầu:

- Người đẹp giận rồi ta đi trước, hôm nào nàng hết giận ta mới tới thăm.

Nói xong thì đã rất nhanh bay mất. Các võ thần cảnh có đuổi cũng khó lòng đuổi kịp. Đằng sau Lâm có không biết bao nhiêu người phân vân không biết nên đuổi theo hay thả hắn. Thành chủ không có lệnh giết, đánh tiếp cũng không được gì. Vậy thì cứ để hắn đi. Hai nước phân tranh không chém sứ giả nhưng cái kiểu muốn đến thì đến muốn đi thì đi của Tiêu Ngọc Lâm này vừa vô lại, vừa vô duyên cũng chả theo một thể thống ngoại giao nào hết. Hắn đến không xin phép, lúc bị đuổi đi còn nói lần sau còn đến thăm. Ngoài tốc độ của chí tôn giả ra, sợ rằng võ thần cảnh bình thường không phải là đối thủ của hắn.

Lâm chui vào xuyên tinh toa nghỉ ngơi ôm ngực thì thào: “Yêu nhều sao ra tay nặng thế!” Cái kiếp nội gián chó má của mình thật chịu hết nổi. Chỉ vì che giấu thân phận nên cả bản thể cũng rời xa hai người đẹp của mình. Lôi Nhã Lan lúc nói chuyện nàng còn sờ bụng. Chỉ chao đổi rất ngắn ngủi nhưng hai bên đã nắm bắt được rất nhiều thông tin của đối phương. Nàng sợ bụng... Đụng lần cuối kia điên cuồng vậy mà nàng đã mang thai rồi sao?

Riêng sự có mặt của Tiêu Ngọc Lâm đã nói lên rất nhiều điều. Hắn dùng xuyên tinh toa của quân đội Hỏa Thần Thành ngụ ý nói hắn đã lấy được sự tin cậy của thành chủ. Hắn ở xóm nghèo chung với các nô lệ để tìm kiếm hậu duệ của những tù nhân năm xưa nay đang thề chết đi theo Phong. Tuy không nói thẳng ra nhưng hắn đang có một thế lực không nhỏ tại Hỏa Thần Thành muốn trao đổi hàng hóa cùng Thiên Linh Thế Giới. Và hắn có nguồn cung cấp Kiến Linh Đan cũng nói rất rõ hắn đang thâm nhập sâu vào các thế lực Hỏa Thần Thành. Nay đã có chút thành tựu.

Khoảng cách giữa Thần Địa và Hỏa Linh Thành tuy xa nhưng xuyên tinh toa huyền cấp chỉ mất 3 canh giờ là đến. Không có núi non hiểm trở vì đã bị san bằng Lâm cũng không sợ có người canh gác ám toán hắn. Cứ một mình chạy thẳng về lại Hỏa Thần Thành. Khoảng cách của hai bên sau khi Hỏa Linh Hải tan biến đã kéo lại gần rất nhiều. Thứ nhất vì không còn linh khí bạo loạn cản trở xuyên tinh toa. Thứ hai là vì người của Thiên Linh Thế giới chỉ trấn thủ tại Hỏa Linh Thành. Không bố trí phòng thủ tại các đỉnh núi lân cận vùng san bằng. Tinh thần lực của chí tôn bọn họ cường đại, rất khó cho người Cổ Duệ tộc dân lẻn vào. Tuy có được Hắc Kim Đan nhưng cũng không thể đưa vào quá nhiều người. Cho dù vào được thì sao vì các vị trí chủ chốt của các thế lực đều được cân nhắc rất kỹ. Người Cổ Ma không dễ lọt được vào bên trong.

Lâm mỉm cười vui vẻ như lên mây. Hắn sắp làm cha. Khi người phụ nữ sờ bụng như vậy làm sao còn có thể nghi ngờ gì. Đêm cuối kia quá điên cuồng. Lôi Trấn Phong đại chiến hai chí tôn giả. Lâm thật sự chờ đợi ngày hắn trở về lại với bản thể để hưởng phước, hưởng cảnh thái bình cùng gia tộc. Lâm đưa mắt phóng về Đấu Linh Thôn Kiếm Thành tự nhủ với chính mình. “Ta bước trên con đường cô độc, không phải vì ta bị ai bắt buộc mà tự mình chọn con đường này. Vì người thân của ta, vì những gì quan trọng đối với ta. Binh lửa rồi sẽ kéo đến Hỏa Linh Thành, chỉ sợ lần tới sẽ còn tan khốc hơn trước. Chỉ có thể trừ khử được Thiên Tôn thì thiên hạ mới thái bình.”

Lâm về đến Hỏa Thần Thành thì Hỏa Nhân Tà Thần đích thân ra đón. Thấy lão bước đến Lâm cười hì hì không giải thích nhiều:

- Tiện tay đánh gục ba tên võ thần cảnh của họ. Ngũ hành thánh thể đập ta te tua. Lần sau ta sẽ làm khá hơn hề hề hề.

Nói xong rồi một mạch đi liệu thương. Lão Hỏa Thần gãi râu ngẫm nghĩ bị chí tôn giả Ngũ Hành Thánh Thể đánh mà không chết. Hắn đã làm cách nào? Tiểu tử này thật sự có cách tiếp cận người Thiên Linh. Tin tức này nhanh chóng được chuyển đến cho các thành chủ và Thiên Tôn. Thiên soái Dạ Xoa hơi nhíu mày suy nghĩ, tên này làm cách nào có thể tiếp cận được Lôi Nhã Lan cơ chứ? Một thân một mình đến gặp người Đấu Linh Thủ Hộ giả mà có thể còn sống ra về. Hắn quả thật là một tên điên to gan lớn mật. Dạ Xoa rất muốn tra hình ép cung Tiêu Ngọc Lâm bắt hắn khai ra hắn thực sự là ai. Dạ Xoa không tin tưởng người này có bản lĩnh tối cao như vậy. Thiên Tôn cũng đa nghi muốn triệu kiến người này đến gặp.

Tiêu Ngọc Lâm dưỡng thương được ba ngày thì vào buổi tối Hỏa Nhân Tà Thần đến chơi rồi rất thân thiện mời hắn vào Hỏa Thành làm khách. Lâm thấy nét mặt của Hỏa Thần âm trầm không tươi cười như thường lệ thì không nói nhiều lời vội vã quần áo chỉnh tề theo lão đi ngay. Vào đến đại điện thì trên ghế chủ tọa Thiên Tôn đã ngồi chiễm trệ. Nét mặt âm trầm nhìn Lâm từ đầu đến đuôi đánh giá. Tiêu Ngọc Lâm không sợ sệt không xiểm nịnh quỳ một gối xuống sàn cúi đầu:

- Thần Tiêu Ngọc Lâm bái kiến Thiên Tôn.

- Bình thân. Thưởng tọa.

- Đa tạ Thiên Tôn.

Lâm ngồi xuống một bàn lớn. Ghế thấp lè tè như sô pha. Trước mặt Lâm bày la liệt các món ăn phong phú của Thần Địa. Thiên Tôn nhìn xuống dưới trướng. Hai bên bá quan văn võ ngồi hai hàng. Đứng đầu hai hàng là cửu đại thành chủ. Rồi đến các vị Thiên Soái cùng các quan lại địa phương của Hỏa Thần Thành. Không ngờ sau ba ngày tất cả cửu đại thành chủ đã sắp xếp công việc cấp tốc đến Hỏa Thần Thành “thăm viếng” đồng liêu. Bọn họ thật ra muốn trực diện thẩm tra Tiêu Ngọc Lâm nhưng đồng thời ngại ra tay vì có Hỏa Nhân Tà Thần. Cùng lúc đó Thiên Tôn bất thình lình đến nên bọn họ muốn nhân dịp này thẩm tra Tiêu Ngọc Lâm.

Thiên Tôn cũng vui vẻ sai bày tiệc rồi gọi Tiêu Ngọc Lâm đến. Đây như một Hồng Môn Yến dành riêng cho Tiêu Ngọc Lâm. Thiên Tôn đứng lên nói vài câu khách sáo rồi biểu dương công lao của Tiêu Ngọc Lâm trong lúc chiến tranh cùng Thiên Linh Thế Giới. Các quan văn võ nghe vậy tuy chưa biết phải chúc mừng ra sao vì đây rõ ràng là một Hồng Môn Yến. Lát nữa đây Tiêu Ngọc Lâm sẽ bị tra khảo rất gắt. Chỉ cần sai một bước thì sẽ thân vẫn đạo vong. Không ai dám đi đến làm quen cùng hắn. Đằng sau rèm một số hào môn cũng đến dự ngồi ở bàn dưới. Bọn họ thừa hiểu rằng chỉ cần hôm nay Tiêu Ngọc Lâm bước ra khỏi cửa thì địa vị của hắn đã trên họ một bậc. Chỉ là ai cũng hồi hộp khó hiểu Tiêu Ngọc Lâm này sẽ làm thế nào biến nguy thành an?

Tiêu Ngọc Lâm gửi thấy mùi rựu thơm thì tha hồ mà uống. Có đồ ăn thì ăn rất chiến. Không kiêng nể gì cả. Như một tên tham ăn tục uống. Có gái đẹp thì híp mắt ngó ngang ngó dọc cười ha hả. Hắn ngồi chính diện cùng Thiên Tôn một mình một phía. Hai hàng bá quan nhíu mày nhìn hắn ăn như heo không có vẻ gì như đang sợ sệt. Thiên Tôn cũng hưởng ứng cùng hắn xé thịt ăn như hùm đổ đó. Thỉnh thoảng Tiêu Ngọc Lâm lại đứng lên chúc sức khỏe Thiên Tôn và bá quan để nâng ly. Nào là nhân dịp có món mới ra chúng cùng chúc Thiên Tôn đại thắng sớm ngày thống nhất Thiên Linh Thế Giới hay là nhân dịp có ca kỹ khiêu gợi chúng ta hãy nâng ly mời Thiên Tôn sớm ngày bước vào vĩnh hằng chi cảnh. Tiêu Ngọc Lâm chạy tới chạy lui chúc tụng mọi người như một thanh niên rất hồn nhiên. Khiến cho không khí nơi này không còn nặng nề như một Hồng Môn Yến.

Khi tiệc tàn canh Thiên Tôn mới cười cười nhe răng ra như sói.

- Tiêu Ngọc Lâm ngươi tuổi trẻ tài cao, lại là một luyện dược sư. Bản tôn muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ nhập thất không biết ý của ngươi ra sao?

Lâm nghe đến đây thì vứt vội tảng thịt xuống bàn quỳ sát gối lạy rụp xuống nền.

- Được Thiên Tôn ân sủng Tiêu Ngọc Lâm thật sự vạn hạnh. Chỉ là tiểu tướng chức vụ nhỏ hèn chưa lập được công lao hạng mã cũng không có thế lực to lớn chống lưng, khó lòng có thể phục vụ cho Thiên Tôn. Tiêu Ngọc Lâm mồ côi từ nhỏ khó lòng lập nghiệp, nay được Hỏa Thần đại nhân tài bồi mới có chút thành tựu thật sự không dám trèo cao. Đối với sự kỳ vọng của Thiên Tôn tiểu tướng sợ không đủ thiên phú, sẽ khiến Thiên Tôn thất vọng.

- Ừm... rất khá. Trẻ tuổi công lao lập được đã không nhỏ. Ngươi là người duy nhất từ trước đến nay sau ta có thể vượt cấp khiêu chiến võ giả Thiên Linh Thế giới. Thiên phú nghịch thiên như vậy tại sao lại không xứng đáng làm đồ đệ nhập thất của ta chứ?

- Đa tạ Thiên Tôn khen thưởng. Tiểu tướng chỉ có thể làm hết mình. Tuy nhiên tu luyện bao năm tiểu tướng vẫn chỉ là một sinh tử cảnh. Thiên phú như vậy thật sự không cao lắm. Chỉ là tiểu tướng may mắn mượn long oai của Thiên Tôn đánh gục được một vài tên võ thần cảnh thì chưa phải công lao gì.

- Hử? Một trận chiến chết mất 700 triệu binh chủng các loại. Chỉ mỗi ngươi thành công đánh đuổi địch nhân. Ngươi đã kiếm về lại mặt mũi cho chúng ta. Nếu đây không phải là công lao vậy ngươi nói như thế nào mới là công lao?

Tiêu Ngọc Lâm nghe vậy thì đứng phắt dậy đôi mắt hưng phấn bước lên trước.

- Khải bẩm Thiên Tôn. Phải như thiên soái Ám nhi và thiên soái Dạ Xoa. Biết nắm bắt cơ hội tung một đòn đã làm trọng thương hàng ngũ Đấu Linh Thủ Hộ giả. Lập được công lao hạng mã, dấn thân nguy hiểm chém giết chủ soái của địch nhân đó là Lôi gia tam thiếu của Thôn Kiếm Thành, Lôi Trấn Phong.

Dạ Xoa và Ám nhi hai người đang không có cách gì lấy lại mặt mũi trước bá quan văn võ. Nay được một người mới nổi bật tâng bốc trước mặt mọi người thì không khỏi ưỡn ngực vươn vai ngẩng đầu đứng thẳng. Bọn họ đã lập tức bớt phần thù địch đối với Tiêu Ngọc Lâm này. Đợi một lát Tiêu Ngọc Lâm lại đi đến các vị thiên soái.

- Nếu là công lao hạng mã thì phải như các vị thiên soái đây trong vạn trùng hiểm nguy vẫn có thể mở một đường máu chém giết kẻ thù. Gặp nguy không hoảng, xả thân vì chúa. Có tài trị binh. Người người kính phục.

- Nếu là công lao hạng mã thì phải như các vị thành chủ và các quan viên ở đây qua bao năm giữ vững Thần Địa, giữ vững ngoại vực khiến không để ngoại xâm lấn chiếm. Không để mất của ta một tấc đất, tấc vàng nào. Ngày đêm lao lực, trung tâm cẩn cẩn. Là một đại vương có mưu có dũng. Chúng ta nên nhớ, chỉ có người Thần tộc ta mang quân đánh chiếm Thiên Linh Thế Giới còn bọn họ chỉ có thể lẻn vào đánh lén rồi cũng bị chúng ta tống cổ ra ngoài.

Chỉ qua vài lời ba hoa mọi người trong đại điện mọi người đã không còn mấy phần thù nghịch cùng Tiêu Ngọc Lâm. Sự thật quả là như vậy. Đến Lực Vương Kiếm Tôn cường đại như vậy cũng bị đánh đuổi, cuối cùng thân vẫn đạo tiêu. Thần Địa bao đời chỉ đem chết chóc cho tộc khác, chưa tộc dân nào đánh chiếm được của họ một tấc đất. Mọi người vẫn còn hân hoan trong những câu tâng bốc của Tiêu Ngọc Lâm thì hắn đã tiếp.

- Nếu nói đến công lao hạng mã vậy thần vẫn không bằng các thế gia hào môn. Lúc nào đối với Hoàng gia Thiên Tử đời đời cúp cung tận tụy. Làm ra nhiều của cải nên chúng ta mới có ngày mạnh mẽ đem quân nam hạ. Tiểu tướng chỉ là một tiểu cường giả có quân hàm đội trưởng nhưng lại không có binh dưới trướng. Nếu nói về công lao hạng mã... tiểu tướng không dám nhận.

Lâm vừa nói vừa gãi đầu như một tên nhà quê nhưng lời của hắn từng câu từng chữ rất thuyết phục. Không ai dám khinh thường người này. Có mưu có dũng, biết ăn nói. Chỉ ba hoa vài câu đã khiến tất cả các thế lực không còn ý định thù nghịch gì với hắn nữa. Thiên Tôn mới chở lại, ai cũng muốn có người đứng ra nó vài lời tốt hộ mình nhưng Thiên Tôn có long uy hung hãn không ai dám ba hoa chích chòe. Nhưng Lâm thì lại khác. Hắn lui một bước tôn mọi người khác lên, tự nhiên các thế lực không ai dám lên tiếng chỉ trích hắn nữa. Chỉ trích hắn rồi lấy ai nói tốt dùm ngươi? Thiên Tôn cũng gật gù hài lòng tiểu tử này nhưng vẫn muốn thử:

- Vậy còn việc ngươi một thân một mình chạy đến Hỏa Linh Hải, một lúc đánh gục 3 võ thần cảnh của Thiên Linh Thế giới. Ăn một chưởng của Ngũ Hàng Chí Tôn mà không chết.

Lâm gãi đầu cười khổ. Cãi bẫy hắn tự gài mọi người vào giờ đã đến. Đâu phải Lâm vô cớ chạy đến Hỏa Linh Hải chơi làm gì chứ.

- Là cô ta cố tình không giết tiểu tướng mà thôi. Lực công kích của chí tôn giả, tiểu tướng không phải đối thủ.

- Hử? Ngươi quen biết Ngũ Hành Chí Tôn.

- Aizzz... Cô ta là người của Thiên Linh Thế Giới, còn tiểu tướng là người Thần Địa. Hai bên như nước với lửa làm sao có thể quen biết từ trước cơ chứ. Chỉ là tiểu tướng đến đó là vì có chủ ý. Dĩ nhiên nắm chắc phần thắng toàn thân trở về.

Toàn trường nghe vậy thì nín thở. Người như thế này làm cách nào có được sự tự tin như vậy. Hắn dám trước mặt của bao người nói ra điều này chắc chắn người này phải là một người mưu trí tuyệt đỉnh. Thiên Tôn cũng phải nhíu mày tò mò:

- Ừm. Tiêu Ngọc Lâm ngươi cảnh giới còn nhỏ, nhưng lá gan nhà ngươi không nhỏ. Bản Tôn thật sự tò mò ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy.

Lâm vui vẻ ưỡn ngực như một con gà trống chắp tay cung kính hướng Thiên Tôn tại ghế chủ tọa. Quay sang các bàn chắp tay tươi cười.

- Khải bẩm Thiên Tôn, kính thưa các vị tiền bối. Tiểu tướng thật ra dám đến đó là vì thủ hộ giả ở đó chính là Đấu Linh Thủ Hộ giả trấn thủ. Ở đâu cũng có tranh đấu. Theo tiểu tướng biết được thì 2000 năm trước Lôi gia nhậm chức làm thủ hộ giả tại Đấu Linh cùng nhị đại gia tộc khác. Bọn họ cúp cung tận tụy theo lời căn dặn của tổ tông nhưng các đại thế lực của Đấu Linh lại không biết quý trọng, ra sức chèn ép họ. Ngày hôm nay tuy bọn họ thành công đẩy lui chúng ta nhưng thật ra họ lại không nghĩ đến 2000 năm nay chúng ta phát triển ra sao. Một đội quân bị mất thì có sao chứ. Toàn là binh tàn yếu kém được Thiên Tôn sai ra thử trận. Sát Phá Thiên Thiên Tử không may hy sinh chiến trường thì bọn người kia đã tưởng đẩy lui được chúng ta sao? Hôm nay chân mệnh thiên tử đã trở lại bọn họ làm sao lại không lo sốt vó để củng cố thế lực cơ chứ. Liên Minh Bách Tộc hận không thể chèn ép người Đấu Linh nhiều hơn nữa. Nếu đã vậy chỉ cần tài hạ vứt ra mồi nhử Kiến Linh Đan là đối với bọn họ sẽ là một đòn chí mạng. Lôi Nhã Lan tuy rất thù hận chúng ta nhưng nàng cũng là một cường giả phải đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu. Tiểu tướng tin tưởng, chỉ cần ta không giết một người bọn họ, thì ta sẽ cũng không bị bọn họ liên thủ giết chết.

- Hử... vậy ngươi nắm chắc bao nhiêu phần có thể toàn thân rút lui.

- Nếu là bất kỳ cường giả của Đấu Linh nào thủ hộ, tiểu tướng có thể nắm chắc đến 8 phần. Nhưng nếu là Lôi Nhã Lan thì tiểu tướng không cần sợ.

- Ngươi dựa vào đâu?

- Aizzz... Tiểu tướng chỉ là... hì hì hì... có chết cũng làm ma phong lưu cho nên tiểu tướng...

Nói đến đây thì tiếng Lâm nhỏ dần. Toàn trường cười như vỡ chợ. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nhưng đây là kẻ thù. Tên này đúng thật là một con ma háo sắc. Thiên Tôn và các thành chủ nghe được thì biết tên này đang ba hoa chích chòe, tuy là vậy nhưng hắn lại không làm cho người ta chán ghét. Một Ngũ Hành Thánh Thể cường đại như vậy hắn lại dám coi như một đóa hoa để mình chinh phục. Tên này đủ cuồng ngạo, đủ tự tin. Tất nhiên những người tinh ý đều hiểu Lâm đang che giấu bản lĩnh thực sự của mình cho nên không nói. Nhưng tuy là gì đi chăng nữa thì tên này đúng thật không phải làm liều. Hắn gan to hơn trời.

Nhất là các cường giả trẻ tuổi đi theo trưởng bối đứng đằng sau các tấm rèm đã coi Lâm như thần tượng. Trong lúc toàn trường đang hưng phấn vỗ bàn thì một giọng nói oanh quát lên rất lớn:

- Ngươi đang nói láo. Khai bẩm Thiên Tôn, kẻ này rõ ràng đang đòi múa rìu qua mắt thợ. Không thể tin lời điêu ngoa của hắn. Võ công của hắn dùng hình như là võ công của Thiên Linh Thế Giới. Quyền pháp rất lợi hại không có ở tại Thần Địa ta.

Toàn trường im lặng, im phăn phắt không một tiếng động. Sát ý của Thiên Tôn bắn qua toàn trường. Cả một đại điện rộng lớn của Hỏa Thần Thành đều rung động. Các chí tôn giả sơ kỳ run như cầy sấy. Chỉ các vị gia chủ của các nhất lưu thế lực mới có thể trấn tĩnh. Riêng người lên tiếng vừa rồi thì bị sát khí bắn phải đổ hết mồ hôi hột. Hắn tuy đã bước vào tứ tinh chí tôn nhưng hình như sát khí đánh vào hắn nên hắn không cách nào chống trả. Nằm rệp xuống như một con gián.

Riêng Lâm thì cảm thấy sát ý này như một cái gì đó rất giống quyền ý của Quyền Tôn. Đây chính là vực. Không phải sát ý, mà là sát vực. Sát vực này rất cường đại. Lão đã không thèm đem ra sử dụng trong lúc chạy trốn. Không phải Thiên Tôn không có lá bài tẩy. Hắn không phải ngu dốt núp bóng của Sát Phá Thiên chạy đến với 1 tỷ binh lính. Nhất định phải cẩn thận người này. Phải am hiểu lão bằng không Thiên Linh Giới chết chắc. Lâm hiểu ra ngay tên tiểu tử kia ăn nói ngu xuẩn. Cái câu: “Quyền pháp rất lợi hại không có ở Thần Địa ta” đã làm giảm oai phong của Thần Địa. Mắt Lâm đảo đến phía ngoài cửa bắt được vài ánh mặt khinh bỉ. Bọn người mới tới đây là người của Hoàng gia họ Thiên.

Người của hoàng gia họ Thiên lần trước bị qua mặt khi các trưởng lão của tộc bầu cử Sát Phá Thiên là một người khác họ lên làm Thiên Tử đã rất đỏ mắt. Lần này bọn họ muốn đè bẹp bất kỳ thiên tài nào. Chân mệnh thiên tử đúng là Thiên Tôn, nhưng thiên tử con thì phải thuộc dòng dõi họ Thiên bọn họ, là những con cháu huyết thống của Thiên Tôn. Lần này Thiên Tôn quay trở lại người họ Thiên tuy rất mừng rỡ nhưng cũng đang kiếm cách nổi bật. Còn điều gì tốt hơn là đánh gục một thiên tài sáng giá nhất hiện nay biến hắn làm hòn đá đệm chân cho mình bước lên. Thấy Thiên Tôn đè bẹp người vừa lên tiếng toàn trường run sợ.

Riêng chỉ có Lâm lại chìm đắm vào cảm ngộ của sát vực. Sát ý sau khi lên đến thập tinh sẽ viên mãn sẽ thoát khỏi phạm trù hóa hình mà sẽ trở lên có thần. Có thể ảnh hưởng đến tâm trí và cảnh giới của người khác. Đây quả nhiên là sát vực. Vực thẳm của giết chóc. Thiên Tôn là người đã lĩnh ngộ được bước cuối cùng của sát lục đạo. Lâm chống không nổi sự cám giỗ dùng hủy diệt chi ý thôn phệ sát vực của Thiên Tôn. Kết quả là trong thời gian ngắn ngủi xung quanh Lâm sát khí đã biến mất. Lâm trước mặt bao người tự mình nhập đạo. 6 loại linh khí xoay quanh đan điền khiến biết bao người há hốc mồm. Đây thuộc loại thiên tài như thế nào chứ. Dám dùng hủy diệt chi ý của mình đi nuốt sát vực của Thiên Tôn?

Lâm kìm không nổi đánh luôn ra 8 quyền vào sát vực vô hình đang bao phủ Lâm. Lâm hòa mình với sát lục đạo của Thiên Tôn sau đó biến một phần sát ý của Thiên Tôn thành đạo của mình. Sát lục đạo tăng phúc cho hủy diệt chi ý khiến quyền pháp của Lâm cường đại hơn. Hành động của Lâm đã giải thích hết tất cả. Quyền pháp của Lâm hoàn toàn do chính hắn nghĩ ra. Không thầy chỉ bảo. Loại thiên tài này chỉ cần có đủ cơ duyên sau này thành tựu chắc chắn sẽ không nhỏ. Múa xong 36 đường quyền pháp đánh vào sát vực đang bao vây mình Lâm dừng tay đưa mặt lên trời cười ha hả. Lâm chắp tay cung kính hướng phía Thiên Tôn:

- Đa tạ Thiên Tôn chỉ điểm. Quyền pháp của tiểu tướng không ngờ lại có thể tinh tiến thêm một bước xa như hôm nay.

- Ha ha ha ha... Khá. Tiêu Ngọc Lâm, bản tôn hôm nay cảm thấy ngươi rất thú vị. Từ nay trở đi ngươi muốn làm gì thì tùy ý đi. Miễn là sau này ta cần thì ngươi phải làm tiên phong cho bản tôn.

Lâm vội cúi sát đất quỳ xuống:

- Đa tạ Thiên Tôn ân sủng.

- Ừm... Hôm nay mọi người cũng đã tận vui rồi. Các khanh gia quan chức của trẫm ở lại, mọi người không phận sự gì cứ lui ra đi.

Tiêu Ngọc Lâm cúi sát người quỳ gối rồi bước lùi lui xuống. Các cường giả hoàng gia cùng các quan viên ở lại. Tiêu Ngọc Lâm dĩ nhiên thuộc đám người không phận sự vì hắn vẫn chưa chính thức nhậm chức tiên phong. Từ giờ đến lúc khởi binh Tiêu Ngọc Lâm đã là quan viên nhưng không có nhiệm vụ cần làm. Thiên Tôn đã cho hắn tự do và sự trợ giúp nhưng không bắt hắn phải làm việc. Ân sủng này đã khiến rất nhiều người vừa tôn sùng vừa ghen tỵ.

Lúc đi ra ngoài các đại thế lực đến từ các nơi nhao nhao mời Lâm đại sư đi đến Tế Thiên Lâu ăn tiện chúc mừng. Lâm cũng không ngần ngại để bọn họ bợ đít. Tiêu Ngọc Lâm của ngày hôm nay đã một bước lên mây. Các thế lực tuy vẫn còn chưa hiểu hắn học quyền pháp từ đâu nhưng thấy thiên phú lĩnh ngộ của hắn nghịch thiên như vậy thì đã không dám chất vấn nhiều. Một người đủ sức thôn phệ sát vực của Thiên Tôn thì cũng có thể học lỏm được quyền pháp từ nơi khác, từ linh thú, từ ma thú hay thậm chí hắn đã gặp được cơ duyên không nhỏ. Mỗi người đều có cơ duyên của riêng mình.

Cường giả tối kỵ nói ra cơ duyên của mình. Đó như là điểm yếu trí mạng đối với mọi cường giả. Tiêu Ngọc Lâm tất nhiên sẽ không nói, hắn cũng không cần phải nói gì. Theo điều tra của Thiên Tôn, Tiêu Ngọc Lâm từ nhỏ chưa hề rời khỏi Thần Địa. Bảo hắn là nội gián của Thiên Linh Giới cài vào là điều không thể nào. Tiểu tử họ Thiên kia đã không biết sống chết đi ăn nói bừa bãi. Hiện giờ hắn đang nằm rệp như một con gián bị đáp bẹp ở giữa đại điện. Thiên Tôn bừng bừng lửa giận:

- Thiên Lục Tề. Ngươi đã biết tội của ngươi hay chưa?

- Bẩm bẩm bẩm Thiên Tôn đại gia gia... Con con con...

- Ăn rắm nói rít. Người đâu đưa hắn ra ngoài, phá nát đan điền đày làm thứ dân. Từ nay trở đi trong gia phả họ Thiên ta không còn Thiên Lục Tề.

- Đại gia gia... đại gia gia tha mạng... đại gia gia tha mạng.

Thiên Tôn hất tay một cái đan điền của Thiên Lục Tề cứ như thế bị phá nát. Hắn cũng bị cuồng phong hất bay ra ngoài. Toàn trường im lặng. Những tiểu công chúa, tiểu thái tử họ Thiên không dám lên tiếng nửa lời. Huynh đệ của họ mới bị phế bọn họ cũng không dám lên tiếng ngăn cản. Chỉ là bớt thêm một tên cạnh tranh. Họ mừng còn không kịp. Toàn trường im thin thít không một tiếng động. Mọi cường giả cũng không dám thở.

- Hỏa Nhân Tà Thần.

- Có thần.

- Ừm... Từ giờ trở đi ngươi lo cho an nguy của Tiêu Ngọc Lâm. Ta muốn hắn cường đại lên để có thể giúp ta. Hắn có thiên phú rất không tồi. Chỉ cần cho hắn đủ thời gian và tài phú đắp nặn, hắn sẽ tự mình cường đại lên. Ta sẽ chỉ định hắn làm tiên phong cho ta. Hắn cần gì ngươi cứ thay ta đáp ứng hắn. Kể cả là công pháp hay bất kỳ tài phú gì đều có thể cho hắn. Hắn cũng sẽ không lấy không của ngươi cái gì đâu. Sẽ dùng tài phú tương tự trao đổi với nhà ngươi. Tiểu tử này, có mưu có dũng, biết nhẫn nhịn rất khá. Ta thích ha ha ha... Được rồi. Ngươi đã tìm ra hậu duệ của Tiêu gia năm xưa hay chưa?

- Khai bẩm Thiên Tôn. Hậu duệ của Tiêu gia năm xưa còn hai người. Một người chúng ta đã biết từ trước đó là Tiêu Ngọc Hà năm xưa bị đưa đến Kim gia lánh nạn, cuối cùng Kim gia bị hai nhà Trình Quách truy sát rồi Tiêu Ngọc Hà được người họ Dương cứu về. Nói cho nàng biết nàng là người họ Kim. Bao năm nay nàng cứ tưởng nàng là người họ Kim. Lần trước Trình Quách hai nhà muốn nhân cơ hội nàng đến Tế Thiên Lâu muốn nói chân tướng sự việc cho nàng, tệ chức đã cài người họ Tiêu vào giữa khiến bọn họ không có cơ hội nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không để yên.

- Ừm... Còn người thứ hai, ta chắc chắn hắn chính là Tiêu Ngọc Lâm kia.

- Thiên Tôn anh minh.

- Ừm. Ta nhận được báo cáo của ngươi về Dương Thái Anh, đã nhận tiểu oa nhi này làm dược quan dưới trướng ngươi. Vừa rồi ta cảm nhận được Tiêu Ngọc Lâm kia đúng là có chung dòng huyết thống với tiểu oa nhi Dương Thái Anh tức Tiêu Ngọc Hà. Ha ha ha... Tiêu Ngọc Lâm, Tiêu Ngọc Hà. Tiêu gia chuyến này thê thảm rồi. Chúng ta chống mắt để xem Tiêu Ngọc Lâm kia làm sao trả thù. Chỉ cần hắn cường đại lên thì cái việc để hắn đoàn tụ cùng biểu muội Ngọc Hà của hắn thật sự có thể bàn bạc. Ngươi cứ theo đó mà làm.

- Đa tạ Thiên Tôn chỉ điểm. Tệ chức sẽ làm hết sức mình.

- Ừm... Tiêu Ngọc Lâm này không những có cảnh giới nghịch thiên, thiên phú lĩnh ngộ siêu quần, hắn còn là một người mưu mô hiểu biết tính người. Chỉ vài lời ba hoa hắn đã khiến mọi thù địch tan biến đối với hắn. Việc hắn muốn kinh doanh cùng đám người tại Hỏa Linh Hải cứ để hắn toàn quyền quyết định. Hắn buôn bán được đối với chúng ta cũng sẽ có lợi rất lớn. Hắn cũng có thể giúp nhị vị Thiên soái biết thêm tin tức của Thiên Linh thế giới.

Nói xong Thiên Tôn quay sang Ám nhi và Dạ Xoa.

- Hai ngươi nhớ đừng làm mất lòng Tiêu Ngọc Lâm kia. Sau này hắn cần tin tức gì hai ngươi cứ tận lực đáp ứng hắn. Hắn nắm bắt tâm lý người Thiên Linh Thế Giới rất khá. Ta muốn xem hắn có thể làm được những gì.

- Dạ rõ Thiên Tôn.

Thiên Tôn lần lượt trao nhiệm vụ cho các tướng lĩnh. Lần này đến đây chủ yếu là thẩm tra Tiêu Ngọc Lâm, không ngờ hắn lại có thể lấy được sự tín nhiệm của Thiên Tôn. Thiên Tôn cũng đã điều tra hắn. Lý lịch của Tiêu Ngọc Lâm không có gì nghi ngờ. Nhất là sau khi nhận được miếng linh thạch cảm ngộ của hắn về thuật khống hỏa của Tiêu gia năm xưa thì Thiên Tôn đã hoàn toàn tin tưởng hắn. Hắn có công pháp lại tu luyện lén nút. Cố tình không lĩnh ngộ ra các thuộc tính khác đợi đến khi cần dùng mới đem ra sử dụng. Tên này cũng đủ liều nhưng linh khí của hắn cũng rất tinh thuần. Không có gì là bị nội thương. Linh khí tuôn trào đều đặn theo nhịp thở của hắn không giống như kinh mạch bị tắc nghẽn. Rõ ràng hắn đã đủ cảm ngộ từ rất lâu không giống như một người đoạt xá mới tập luyện lại.

Lúc hắn còn ở Hỏa Linh Hải rõ ràng chỉ có một thuộc tính mà thôi. Nếu hắn đã bị người đoạt xá thì không thể nào trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã có thể làm quen với cơ thể của hắn. Quyền pháp hắn dùng hôm nay và quyền pháp hắn dùng tại Hỏa Linh Hải là một pho chứng tỏ không đoạt xá người này. Tiêu Ngọc Lâm từ trước đến giờ vẫn độc lai độc vãng vì muốn che giấu thân thế của mình nên hắn không quan hệ với ai. Chỉ là một cuồng nhân tu luyện khá cường đại. Hắn che giấu kỹ như vậy đã hoàn toàn có thể qua mặt được bao người. Hôm nay hắn đã đủ cường đại để xưng tên hắn là ai. Tam đại gia tộc coi như sắp bị hắn phế.

Thân thế của Tiêu Ngọc Lâm và Tiêu Ngọc Hà được mọi người trong đại điện tận lực che giấu. Tiêu Ngọc Lâm đến Tế Thiên Lâu thì ôm trái ôm phải. Hôm nay không có Như Nguyệt cô nương ở đây nhưng cũng không vì vậy mà Tế Thiên Lâu ảm đạm. Trên lầu năm các đại thế lực đua nhau chúc tụng Lâm đại sư. Thế lực nào cũng muốn kết giao và giao dịch cùng Lâm. Tuy không ai biết hắn có thể luyện chế ra các loại đan dược gì nhưng hắn đúng thật là một luyện dược sư rất cường đại. Có thể kết giao cùng một người như vậy các đại thế lực đều cảm thấy vinh hạnh.

Lâm phớt lờ thù hằn giữa Tiêu gia và Tam đại gia tộc của Hỏa Thần Thành. Chủ nhân cơ thể có thù không có nghĩa là hắn sẽ báo thù cho chủ nhân của cơ thể. Báo thù chỉ là cái cớ để Lâm có thể danh chính ngôn thuận cướp đoạt tài bảo của tam đại gia tộc mà thôi. Khác với Phong khi hai linh hồn cùng nhập vào một thể. Đoạt Hồn Quyết hoàn toàn chỉ cướp đoạt trí nhớ nhưng lại không bị trí nhớ chủ nhân cơ thể làm ảnh hưởng đến tâm tính và cảm tình.

Bước vào Sinh Tử Cảnh Lâm cũng ít khi ngủ, tối đến Lâm thường tu luyện và ngồi tĩnh tọa tu luyện hoặc luyện đan. Thỉnh thoảng cũng chợp mắt một lát nhưng mỗi khi thức dậy Lâm thường nói với chính mình hắn là Lôi Trấn Phong. Là một phần của Lôi Trấn Phong. Hắn là người Việt xuyên việt đến thế giới này để hoàn thành một nhiệm vụ cao cả nào đó. Cổ Ma tộc là kẻ thù của hắn. Thời gian cứ thế chậm chậm trôi. Các đại gia tộc sau khi đãi tiệc mừng đã trở thành hảo hữu của Tiêu Ngọc Lâm. Giờ Lâm đi đến đâu cũng được người người kính ngưỡng. Ngày hôm nay sau khi tự đọc trong tâm “ta là một phần của Lôi Trấn Phong, ta là người Việt” vô số lần, Lâm bước ra khỏi cửa.

Tình cảm của Lâm đối với những nô lệ ngày càng khăng khít. Họ cũng mang trong người dòng máu Cổ Ma tộc. Lâm lúc nào cũng suy nghĩ mâu thuẫn, sợ rằng sau này hắn phải tự tay giết chết những người đã coi hắn là huynh đệ của họ. Phải có một giải pháp cho cả hai phía. Chỉ có thương mại mới khiến hai bên cùng có lợi, cùng tiến triển. Hy vọng bọn họ sẽ bớt chém giết nhau hơn. Để làm được việc này Lâm phải cường đại hơn vì sống trong thế giới cường giả vi tôn, chỉ có vũ lực thì mới có sức ảnh hưởng.

Thiên hỏa. Băng xương quang hỏa. Là loại thiên hỏa tà ác thôn phệ linh hồn để trưởng thành và tiến hóa. Lúc đầu từ thưở Hồng Hoang đây chỉ là một loại quang hỏa có tính thôn phệ linh hồn nhưng theo thời gian trưởng thành lại có thêm băng thuộc tính. Thiên hỏa này đã thôn phệ luôn thuộc tính của nơi sinh trưởng của mình. Đây cũng là tuyệt địa mà các chí tôn giả của Thiên Linh đến để tìm chết. Số lượng tài phú ở đó nhiều không thể kể vì thời nào cũng có một số chí tôn giả muốn trả thù tìm đến Thần Địa của Cổ Ma. Lâm bỗng nhiên cảm thấy định mệnh rất kỳ lạ. Tại sao mọi thứ lại xếp sẵn cho hắn đến như thế? Bàn cờ này đã bắt đầu được xếp quân từ rất lâu và như đang chờ đợi sự xuất hiện của hắn.

Băng Xương Quang Hỏa. Ta sẽ thu phục mi.

Bạn đang đọc Đan Khí Thần Tôn của Độc Cô Nhất Lang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi satthandao
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.