Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ Ma chi địa

10646 chữ

Truyền tống trận lần này do Lôi gia tạo dựng. Ngay tại cửa của mộ địa các thế lực tạo dựng những ngôi làng nhỏ để có thể tiếp ứng kịp thời cho các cường giả trẻ tuổi. Chí tôn mộ địa mở ra và chỉ cho đúng 1000 cường giả bước vào. Khi vào thì không thể bỏ dở giữa chừng. Chỉ khi nào tất cả các truyền thừa đã có người kế thừa cửa mới có thể mở ra lần nữa. Chí tôn mộ địa này chỉ có thể mở ra một lần duy nhất. Những người vào đây đều là mầm mống tốt của các nhất lưu thế lực. Là những lực lượng trung kiên của Liên Minh Bách Tộc.

Đứng trước 1000 cường giả thế hệ trẻ Trận Mạc Phong hô lớn:

- Chí Tôn Mộ Địa đã đến ngày mở ra. Số mạng do trời. Xuất kích!

Tất cả mọi việc đã chuẩn bị xong. Có nói gì thêm cũng là thừa. Ba phần chìa khóa đã được giao trước cho Trận Mạc Phong. Trấn Phong đứng trước đội lặng lẽ nhìn khi các cường giả của các thế lực khác vào trước. Dẫn đầu đoàn người là Lạc Hồng nhị tộc. Kế tiếp đó là các cường giả của các thế lực tam môn, tứ phái, bát tông. Thập đại gia tộc không phải gia tộc nào cũng thuộc Liên Minh Bách Tộc nên bọn họ đã gửi người đầu quân vào Trấn Phong đội. Những người lẻ tẻ khác đã phần lớn đầu nhập vào các môn phái. Khi tất cả đã vào Trấn Phong đội vẫn đứng yên bất động. Phong đang cảm nhận sự biến chuyển của trận pháp kể từ khi chìa khóa đã khởi động. Khi xế chiều tắt nắng và cửa thạch động bắt đầu tự động đóng Phong mới ra lệnh xuất kích.

Lúc bất động thì như tượng đá. Đến lúc động thì như sấm gầm. Tất cả 600 cường giả di chuyển cùng một hơi thở chỉ tíc tắc bọn họ đã đứng trong một không gian khác đằng sau cửa động. Lúc Phong vào thì thấy các cường giả đang ra sức phá kết giới. Bọn họ đã dùng sức suốt 2 canh giờ. Vừa đánh vừa chửi đội người áo đen sao mãi còn chưa đến. Những người đã vào đều không thể bước ra ngoài. Bước qua cửa động thì sẽ chỉ có thể một đường tiến thẳng.

Phong không phải đứng trước cửa để làm cảnh. Hắn đã dùng tinh thần lực tìm hiểu trận văn của Chí Tôn Mộ Địa. Đây là mộ địa mà Trận Địa Minh Tôn sư phụ đã bày sẵn chờ hắn phá. Làm sao Phong có thể để mất cơ hội học hỏi này chứ. Khi cửa động mở ra thì trận pháp đã được kích hoạt. Phong đã đứng suốt 2 canh giờ để ngắm nhìn sự biến chuyển của trận pháp. Trưởng môn Trận Môn chỉ mỉm cười gật gù. Với cảnh giới của Phong sư đệ làm sao không thấy được điểm mấu chốt. Các thế lực bắt đầu đoán non đón mò xem thế lực nào có cơ duyên nhận được truyền thừa. Nhiều người vì muốn tăng thêm sự kịch tính đã mở cuộc cá cược. Trận Mạc Phong thấy được cơ hội làm giàu bèn đứng ra làm nhà cái.

Nhà cái đưa ra tỷ lệ cá cược rằng Trấn Phong đội sẽ nhận được nhiều hơn một phần truyền thừa. Nhà cái lấy tỷ lệ 1 đền 3 nếu Trấn Phong đoàn nhận được dưới 1 truyền thừa. Các cường giả chỉ cười ha hả:

- Đông người thì được ích gì. Đến một tên bán tôn cảnh cũng không có. Võ thần cảnh cũng không. Võ thánh cảnh lác đác vài tên hậu kỳ thì làm được cái gì?

Sau khi nghe thấy nhiều cường giả chê bai như vậy Lão bực mình nghĩ thầm: “Các ngươi dám khi dễ tiểu sư đệ của lão tử. Để ta lấy của các ngươi chút máu.” Lão bực mình tuyên bố:

- Lão phu cá Trấn Phong đội sẽ lấy được ít nhất 4 truyền thừa.

Nhiều chí tôn giả nghe đến như vậy thì ôm bụng cười bò. Cái đoàn đội tuy đông nhưng lại yếu nhất. Xét tổng thể thì Lạc Hồng nhị tộc dưới sự khống chế của bán tôn cảnh Lạc Long Quân dẫn hơn 100 võ thần cảnh. Người khác vào cũng ít nhất là võ thánh cảnh hậu kỳ. Riêng một số ít cường giả trẻ tuổi như Lạc Long Nhân, Lạc Long Bình thì mới bước vào võ thánh cảnh trung kỳ không lâu. Nhưng bọn họ đều là thiên tài vạn năm có một có thể dễ dàng vượt cấp khiêu chiến. Cái đó còn chưa kể những cường giả võ thần cảnh khác đã thành danh từ lâu như Tây Vực Ngũ Hùng, Thiên Minh Thất Kiệt và Kim Long Tứ Hiệp. Đó là những võ thần cảnh đỉnh phong rất có triển vọng bước vào chí tôn cảnh trong vòng 1000 năm nữa. Họ đều là những thiên chi kiêu tử của mấy đợt Thần Thạch chi địa trước đã đem về vinh quang cho thế lực của mình.

Nghĩ đến Phong đại sư tuy trẻ tuổi tài hoa nhưng lúc mới vào đã bắt đầu do dự, làm việc không quả quyết, không giống ai. Truyền thừa mở ra đã không lo tranh đoạt ngay mà lại còn dám đứng lại chờ đợi hai canh giờ xem bên trong có người nào chạy ra hay không. Chưa đánh đã sợ lâm trận, rõ ràng là tên yếu kém. Ngoài vẽ trận văn ra thì các chí tôn giả không coi lục tinh kiếm ý của Phong đại sư bao nhiêu. Những tên võ thần cảnh đã nổi danh ít nhất cũng đã lĩnh ngộ ra thất tinh võ đạo của mình rồi. Tuy thất tinh và lục tinh chỉ cách nhau một tinh nhưng đó cũng là sự khác biệt như trời và đất. Những chí tôn giả này dĩ nhiên muốn hút của Trận Mạc Phong chút máu.

Không đến một khắc tất cả đã đánh cá cùng Trận Mạc Phong lấy 1 đền 3, đền 4, thậm chí có người nói sẽ đền 10 nếu Trấn Phong đội của Phong đại sư kia có thể lấy được ít nhất 4 truyền thừa. Lôi Lạc Minh lão tổ cũng cười ha hả nhập bọn. Làm sao lão để Trận Mạc Phong kiếm hết lợi nhuận. Lôi Lạc Minh đưa tinh thần đan ra để làm mồi nhử. Lấy luôn mối làm ăn cùng vị luyện dược sư thần bí kia ra làm tiền cược. Các đại thế lực nghe vậy thì mắt lóe tinh quang. Cuối cùng người của Lạc tộc đưa giá cả hấp dẫn nhất để đánh cược cùng Lôi Lạc Minh. Chỉ cần Trấn Phong đội nhân được thắng lợi cao nhất đợt này thì phần thắng sẽ nghiêng về phía hai người Lôi Lạc Minh và Trận Mạc Phong. Bằng không thì coi như lần này hai người này sẽ thua sạch túi.

Trong trận địa của chí tôn mộ địa các cường giả đua nhau chửi thề. Bọn họ tự cho rằng bọn họ mới là những người cường đại nhất. Các đệ đệ của họ đã đầu nhập Trấn Phong đội đúng ra phải thay bọn họ phá bỏ kết giới, cho bọn họ giữ sức tranh đoạt truyền thừa. Nào ngờ đợi mãi mà Trấn Phong đội vẫn chưa thấy đâu. Lúc Phong vào đến thì các cường giả đã xếp hàng ngang dùng linh khí ngoại phóng đánh vào tấm cửa to khổng lồ. Cho dù bọn họ đánh bao lâu thì cửa vẫn trơ trơ không hề hấn gì.

Trấn Phong đội đứng xếp hàng theo tổ 7 người một tổ. Mỗi hàng 8 tổ. Tổng cộng 560 người. Các tổ đội chia đôi để hở ra một lối đi. Phong dẫn các cường giả như Nhã Lan, Độc Cô Kiếm và các thủ lĩnh đi lên trước. Tam Minh đi bên cạnh Phong nhắc nhở cho hắn biết các cường giả đã nổi danh từ trước. Ngoài Lạc Hồng nhị tộc ra các cường giả Tây Vực Ngũ Hùng, Thiên Minh Thất Kiệt và Kim Long Tứ Hiệp đều tỏ thái độ hậm hực nhìn Phong.

Không thể nghi ngờ lần trước vào Thần Thạch chi địa Phong đại sư đã cướp đi hết vinh quang của bọn họ mấy đời nay. Phong sinh sau đẻ muộn nhưng đã làm ra những việc mà những đàn anh, tiền bối đi trước khó lòng sánh bằng. Khi Phong bước đến trước cửa lớn thì mọi người tỏ vẻ hằn học ra mặt. Phong phớt lờ đi thẳng đến trước mặt của Lạc Long Quân mỉm cười chắp tay cung kính:

- Quân huynh. Các vị ha ha ha… Mải mê cảm ngộ trận văn của nơi này nên đã vào trễ. Mọi người sao cứ đánh loạn lên như vậy?

Các cường giả nghe đến đây thì gầm gừ âm trầm không nói. Bọn họ đã đánh hai canh giờ. Cho dù là chí tôn giả cũng phải vẫn lạc nào ngở cửa vào vẫn trơ trơ chả xi nhê gì cả. Tên Lôi Trấn Phong này mới vào đã ăn nói hàm hồ không phân tôn ty lớn nhỏ gì cả khiến mọi người ở đây bất mãn. Lạc Long Quân nghe Phong nói vậy thì hỏi lại.

- Phong đại sư, mọi người ở đây đều muốn đi vào tìm bảo, dĩ nhiên muốn phá cửa này để vào. Chúng ta cho rằng đây là thử thách của chí tôn đâu tiên. Sao đại sư không dùng bản lĩnh để giúp mọi người, chúng ta cùng vào kiếm bảo không phải tốt hơn sao?

- Haizz… Ta nghĩ lần này kiếm bảo không đến phiên một số người rồi.

- Ủa đại sư, sao nói vậy?

Phong nhìn mọi người ở đây một hồi, đánh dấu xem ai là người khinh thường hắn nhất. Sau đó lắc đầu:

- Quân huynh chắc có nghe nói đến Huyết Tế Trận?

Tất cả cường giả giật mình. Huyết Tế Trận là một loại trận pháp dùng máu để khởi động. Là một loại trận rất tà đạo. 1000 người vào chả nhẽ huynh đệ phải tương tàn? Trong khi các cường giả bất động ngơ ngác và đề phòng những người bên cạnh thì Trấn Phong đội lại kéo sát vào nhau. Phong biết vậy thì mỉm cười. Đoàn đội mới là sức mạnh. Sức trâu lắm thì làm được gì? Nhưng cũng đã biết được đoàn người này mạnh yếu ra sao. Chỉ có Lạc Hồng nhị tộc sau khi nghe Phong nói là đứng yên bất động. Ngoài ra còn Tây Vực Ngũ Hùng và đội cường giả đã nổi danh dẫn dắt hơn 100 người nhưng ngoài những thủ lĩnh cường đại của họ thì binh quèn võ thần cảnh cũng do dự ngó dọc ngó ngang. Các thủ lĩnh đã kết đội với nhau rất lâu nên đối với huynh đệ của mình có sự tin tưởng nhất định. Phong lắc đầu cười khỉnh rồi tiếp:

- Các ngươi khẩn trương làm gì. Huyết Tế Trận đâu phải dùng máu của các ngươi?

Lạc Long Quân cũng mỉm cười như hiểu ra điều gì. Tên Lôi Trấn Phong này quả nhiên là người hắn thưởng thức. Coi bộ chỉ với một hành động đơn giản này đã khiến mọi thế lực lộ ra điểm yếu của mình.

- Phong đại sư chắc chắn đã có khám phá gì rồi.

- Ta cũng không chắc nhưng xét theo trận văn trong này sau khi mở cửa đằng sau chúng ta cũng sẽ đồng thời mở một đường đi tìm bảo. Kẻ thù sẽ từ đằng sau cửa đánh lên. Giết được tên nào thì cửa đằng sau mới tiếp tục mở. Như vậy chỉ khi nào chúng ta ở đây giết hết được kẻ thù thì kho bảo tàng đằng sau mới mở ra hết. Nhưng theo ta nghĩ thì kho báu thực sự sẽ hiện ra sau khi liệp sát được hết kẻ thù. Về phần sau khi liệp sát hết kẻ thù sẽ sảy ra điều gì thì ta không biết.

Thiên Minh Thất Kiệt xuất thân là người Thiên Minh thành đã phải nghe về sự tích của Lôi Trấn Phong suốt cả nửa năm nay giờ đã nhịn hết nổi.

- Mẹ nó ngươi cứ nói nhảm. Trong đội của ngươi có đầy đủ các người của mọi thế lực đã vào đây. Ngươi giữ nhiệm vụ giữ ải ở đây mở cửa cho chúng ta vào lấy bảo. Sau khi xong việc chúng ta sẽ chia cho Lôi gia và Đấu Linh đội của ngươi 1 phần. Còn về những thế lực khác đều có cường giả khác của họ đi tranh đoạt. Nếu không đoạt được coi như là bọn họ không có tài thì thôi đi.

Đề nghị này của lão đại Thất Kiệt quả nhiên được nhiều người hưởng ứng. Phong đại sư nếu có công mở cửa hắn thật cũng xứng đáng được nhận một phần nhưng tất cả ở đây đều nghĩ rằng tranh đoạt tài bảo phải là người có vũ lực cường đại mới có tư cách nhận được tài bảo. Lạc Long Quân nghe được điều này thì mỉm cười nhìn Phong:

- Phong đại sư, ta cho một nửa cường giả ở lại giúp ngươi.

Sau đó quay sang nhìn Lạc Long Nhân và Lạc Hồng Thập Tứ Kiều:

- Hai người các ngươi ở lại giúp Phong đại sư.

Hai người này nghe lệnh thì hơi tỏ vẻ bất mãn nhưng cũng phải gật đầu. Phong nhìn hai người này thì cũng khó chịu:

- Bọn họ? Hai tên ăn hại, giúp ta hay là phá ta. Lần trước tra hỏi ta còn chưa đủ sao? Ở lại thì phải nghe lệnh của ta, ta nói đi sang đông bọn họ không được đi sang tây. Ta nói đứng là đứng nói nằm là nằm. Còn không được thì biến. Cả Lạc Hồng nhị tộc này của huynh ta chỉ làm việc được chung với Lạc Long Quân huynh. Nếu muốn ở lại thì Quân huynh ở lại.

Lạc Long Nhân bị Quân lệnh cho ở lại đã bực mình. Giờ đây nghe Phong nói vậy thì bực mình ra mặt:

- Được chúng ta giúp một tay còn đòi hỏi. Đội ngũ của ngươi đến một tên võ thần cảnh còn không có. Không biết nhận ân huệ của chủ soái chúng ta còn đòi lên mặt. Ăn may một trận Thần Thạch chi địa thì ngươi không coi ai ra gì sao?

- Ha ha ha… Ta đâu phải coi ai không ra gì? Ta chỉ coi ngươi không ra gì!

- Ngươi!

- Ta ta ta, ta sao hả?

Lạc Long Quân nghe vậy thì biết việc đã không ổn. Tính tình của Lạc Long Nhân nhất định sẽ không chịu, không có Quân ở đây Lôi Trấn Phong này giở trò gì lỡ Nhân bị hắn ám toán Lạc tộc cũng không có cách gì đòi lại công đạo. Quân biết không thể để Nhân ở lại coi chừng. Lôi Trấn Phong này cũng không phải người dễ bị người khác đè bẹp. Đội ngũ của hắn rất đoàn kết không giống như một đội ngũ yếu kém. Mọi người đã thực sự đánh giá quá thấp tên này rồi.

Lạc Long Quân quay sang nhìn lại một hàng cường giả đứng đằng sau 560 người của Phong. 39 người người nào người nấy đều mặc đồng phục, nam có nữ có. Hình như còn có cả linh thú hóa hình. Đội ngũ này không thể coi thường. Lạc Long Quân bèn gật gù tính toán:

- Phong đại sư hình như rất nắm chắc có thể thủ vững cửa ải này?

- Không nắm chắc thì vào đây làm gì. Nhưng ta đã nói. Ta thủ ở đây thì sẽ mặc kệ các ngươi. Có bảo ta sẽ tự kiếm. Không chia cho các ngươi. Các ngươi cũng đừng hòng đòi được của ta. Ta không muốn lần này liều mạng lại bị mấy tên bất tài kiện tụng. Nếu các ngươi không chịu thì ta sẽ mở cửa này ra sau đó mặc xác các ngươi thủ ải. Ai thủ thì thủ, ta đi tầm bảo.

Lão đại Thiên Minh Thất Kiệt nghe vậy thì nhổ nước bọt gắt gỏng:

- Lôi Trấn Phong, ngươi không cho người thủ ải thì ai mở cửa cho ngươi tầm bảo. Huyết Tế Trận cần máu để khởi động như ngươi nói.

- Ha ha ha… ngươi đúng thật là đầu to mà não rỗng hay sao? Ta vào sau các ngươi thì đã có chuẩn bị. Đội người của ta đang đứng đằng sau các ngươi. Ta mở cửa ra thì kẻ thù ùa vào. Các ngươi lui đường nào? Không giết chúng thì chúng sẽ giết các ngươi thôi. Tội gì ta phải cho người đi lên giúp các ngươi?

Mọi người thấy vậy mới tỉnh ra. Tên Lôi Trấn Phong này thật sự không thể coi thường. Không rõ cảnh giới của hắn là gì nhưng riêng mưu kế của hắn đã có khiến mọi người ở đây làm công không cho hắn. Hắn đã nói ra điều này chắc chắn đã có chủ ý khác. Lạc Long Quân gật gù:

- Phong đại sư, huynh nói vậy thì chắc đã có chủ ý. Cứ nói ra coi để mọi người cùng bàn thảo.

- Ba phần. Huynh đệ của chúng ta cũng phải ăn cơm. Các ngươi không chia thì đừng hòng bản trận sư ra tay. Huynh đệ biến trận.

Phong nói xong thì đội ngũ đằng sau hắn đã 7 người một tổ, các tổ chia thành hình cánh quạt bịt kín cửa vào lúc trước. Chỉ cần cửa mở ra bọn họ sẽ có thể từ từ bước sang đầu bên kia để lại mọi người trên này phải hứng chịu sự tấn công của kẻ thù phía bên kia cửa. Tây Vực Ngũ Hùng cũng nhịn đủ cười ha hả:

- Phong đại sư, đội của ngươi có thể thoát được nhưng mà ngươi thì ta nghĩ sẽ phải nằm xuống trước.

Lão đại Ngũ Hùng vừa dứt câu thì áo bào của Phong rộng thênh thang phất phơ trong gió. Kiếm khí tung hoành chém nát vài tảng đá.

- Cửu tinh đại thành?

Có người hô lớn lên thì cũng có người khác hô theo. Lạc Long Quân cũng phải giật mình. Bao lâu nay kiếm ý của hắn đã dừng ở mức thất tinh. Nửa năm qua hắn cố công nâng lên bát tinh đã tưởng là mình thành công không ngờ tên này cách không lâu đã từ lục tinh lên cửu tinh đại thành. Không đúng, hình như lần trước hắn đã trên lục tinh, chỉ là hắn không muốn trước mặt các chí tôn giả ra chiêu mà thôi. Hắn cố tình che giấu. Lạc Long Quân biết cũng không nên kỳ kèo quá. Tài bảo là do bọn họ kiếm được. Trấn Phong làm sao biết được bọn họ lấy tất cả những thứ gì. Chỉ cần đưa ra một mớ rồi nói đại là 3 phần thì xong chuyện. Hắn đâu kiểm tra được.

- Được Phong đại sư, 3 phần. Lạc Hồng nhị tộc sẽ để lại cho đại sư ba phần số tài bảo.

Các cường giả khác cũng hiểu ra điều mấu chốt liền hòa hoãn hơn như sắp thoát nợ gật gù chịu. Phong làm sao không nhìn ra bọn họ không thật lòng:

- Chỉ có các ngươi chia đồ cho chúng ta. Chúng ta không cần chia đồ cho các ngươi. Sau tấm cửa kia là bất cứ đồ gì chúng ta kiếm được cũng là của chúng ta. Không cần giao ra chia hưởng với các ngươi.

Trong các mộ địa thường có linh thú. Linh thú cao giai có thú đan và các loại tài liệu quý hiếm nhưng các cường giả tin tưởng tài bảo mới là thứ quý giá hơn. Dĩ nhiên bọn họ không thèm giây dưa lập tức đáp ứng Phong. Phong cũng không rắc rối nhiều tay bắt kết ấn lập tức mở trận, khởi động trận pháp trước tấm cửa. Mọi người giờ này mới vỡ nhẽ thì ra trên tấm cửa có ghi một trận văn. Những ai để ý kỹ đều nhìn ra. Chỉ là bọn họ bước vào đã nóng lòng muốn kiếm bảo nên mới chưa tìm hiểu ra điều mấu chốt đã lập tức dùng linh khí ngoại phóng để phá cửa vào trước. Nào ngờ không vào được trái lại còn bị hao tốn linh khí suốt hai canh giờ. Cường giả ở đây tính toán rất nhanh tầm bảo cứ việc thu đồ vào trước, sau này Phong kiếm được gì lúc đó mới tính chia chác sau. Lôi Trấn Phong muốn một mình nuốt hết thứ tốt là điều mọi người không muốn thấy. Nhưng giờ chỉ có hắn mới có manh mối mở trận, mọi người cứ theo hắn trước tính sau.

Người xấu hổ nhất là Lạc Long Nhân. Lần trước ở Thần Thạch chi địa hắn không được nổi bật nên lần này nóng lòng, mới nhìn thấy cửa to chắn đường đã dùng linh khí đánh ngay khiến đa số mọi người theo sau cứ thế tấn công tới tấp. Những người nào hiểu biết về trận pháp giờ mới để ý. Trận pháp này cũng được che giấu rất kỹ. Trận văn quá lớn nên mọi người không để ý. Khi trận pháp được khởi động trận văn mới lóe lên lan rộng khắp một sơn động to lớn.

- Trấn Phong đội tiến lên!

Khi cửa lung lay thì cũng là lúc các cường giả khác lui lại phía sau chừa lại lối đi cho Trấn Phong đội. Cứ 7 người một tổ, 8 tổ một tốp đứng chen kẽ nhau thành hình quạt. Mọi người nhìn kỹ lại đội hình thì mới thấy ở giữa mỗi tổ đều có một tiễn thủ là người của tam đại gia tộc tay cầm một Quy Nỏ khá lớn. Đây là vũ khí của Lôi gia lần này Phong đã đặc biệt nhờ Khí Tổ chế tác ra. Kích cỡ tuy hơi lớn hơn so với Quy Nỏ cũ nhưng sức công phá không thua gì tụ linh pháo. Linh thạch cũng ngốn không ít.

Đằng sau cửa chờ đợi mọi người là sự kinh hoàng. Rất nhiều các loại ma thú biến dị. Linh hồn bọn chúng như đã bị lao tù lâu ngày trở lên điên cuồng cắn xé đồng loại. Chỉ là số lượng của chúng nhiều vô số. Các cường giả khác cũng run rẩy không thôi. Phong quay lại nhìn bọn họ.

- Các ngươi nhớ lấy, ta lấy ba phần bằng không đừng trách chúng ta trở mặt đường ai nấy đi không làm việc chung với các ngươi nữa. Các huynh đệ lên!

Nói xong thì Trấn Phong đã lui lại rút ra hai thanh kiếm. Hồ Điệp Kiếm bên tay trái, Thôn Thiên Kiếm bên tay phải đứng ở tóp đầu. Các loài ma thú lao lên bổ xô vào trận pháp của Phong. Linh thạch bùng nổ hao tổn rất nhiều. Ngũ hành trận được khởi động hấp thu linh khí ở nơi này, chỉ có điều linh khí nơi này càng ngày càng loãng bị Huyết Tế Trận hấp thu không còn. Phong lắc đầu cảm thán: ”biết vậy thì phải đòi đến 5 phần! Hao tổn linh thạch kiểu này có tiền núi cũng bù không nổi!”

Các cường giả khác thấy trận pháp cường đại đủ sức đối kháng với những ma thú có thân thể cường hãn thì nuốt nước bọt. Lôi gia tam thiếu quả nhiên danh bất hư truyền. Hắn không coi đám người nổi danh trước hắn ra gì vì hắn vốn có vốn liếng để kiêu ngạo. Thấy số lượng linh thạch được phóng ra từ giới chỉ của Phong mà những cường giả ở đây chi có thể há hốc mồm. Tài lực của Lôi Trấn Phong không thua gì các cường giả đã nổi danh từ lâu. Bọn họ làm sao biết. Trước khi vào sư huynh Trận Mạc Phong đã đưa cho Phong ba thiên cấp giới chỉ chất đầy linh thạch cực phẩm. Lấy tiền mua mạng. Trận Môn không thiếu nhất chính là linh thạch.

- Mẹ nó các ngươi đi tầm bảo hay đi xem hát?

Phong lớn tiếng chửi rủa khiến các cường giả võ thần võ thánh cảnh bừng tỉnh. Phong giờ đã là thủ lĩnh một phương lời của hắn nói có cân nặng rất lớn. Rất nhanh Lạc Long Quân đã dẫn dắt đội ngũ bước vào bên kia cửa. 400 cường giả đã biến mất sau tấm cửa truyền tống trận đi tầm bảo. Phong mỉm cười thả lỏng. Chỉ là tụi ma thú mà thôi. Thân thể biến dị thì có ích gì.

- Thiên Địa Hồn Nhãn khởi. Hắc Dung Mê Tinh Trận!

Các cường giả của Lôi gia và Trận Môn giờ mới có dịp nhìn thấy cảnh giới thực sự của Phong. Bọn họ chỉ nghe nói trong Hỏa Linh Hải, Phong đã dùng ảo trận liệp sát được rất nhiều linh thú. Giờ tận mắt nhìn thấy trận pháp này mọi người cảm thấy rất rung động. Cảnh giới bày trận này của Phong minh chủ đã bước vào rất gần với chí tôn giả. Bọn họ làm sao biết được Hắc Dung đang giở trò đằng sau.

Tiếc rằng ảo trận chỉ làm giảm tốc độ phá trận của Phong chứ không có gì ảnh hưởng nhiều. Phong nhíu mày dừng lại. Bọn này không phải ma thú. Chúng đã bị người đằng sau khống chế. Phong dùng Thiên Địa Hồn Nhãn ra cảm ứng. Bọn ma thú mặc dù đã bị điên cuồng nhưng rõ ràng linh hồn của bọn họ cường đại hơn ma thú rất nhiều. Một giọng nói êm ả nhắc nhở Phong:

- Phong đệ, bọn họ là dân Cổ Ma đã thôn phệ ma thú. Linh hồn của chúng sau bao năm nghỉ ngơi và thôn phệ lẫn nhau giờ đã trở lên rất cường đại. Thú hạch của chúng cũng bị biến dạng. Lần này chúng ta không thu được lợi nhuận gì rồi.

Mộ Dung Khuynh Thành là Ma Nhân tộc, đối với ma thú nàng có lực cảm ứng rất cường đại. Nghe nàng nhắc vậy Phong gật đầu bắt đầu tính kế. Ở đây ma thú có số lượng hàng vạn làm đơn vị tính. Chúng chui ra từ những hang ổ ra lấp đầy một vùng đất. Cánh cửa lớn khổng lồ giờ đã mở tung là ranh giới cọ sát của hai phe. Trấn Phong dùng linh thạch bày trận mua mạng cho đám thuộc hạ. Thuộc hạ của Phong dùng linh khí ngoại phóng đánh vào ma thú. Tốc độ liệp sát không nhanh vì đám ma thú này có lực phòng thủ quả kinh khủng.

- Dùng hỏa công. Cung tiễn thủ lấp sau! Trấn Vệ doanh tọa thủ.

Lệnh của Phong ban ra được mọi người nghe theo răm rắp. Những người nào không có hỏa công thì lên trước dùng linh khí ngoại phóng cản đường. Chuyên đánh vào đầu gối, hạ bộ của ma thú khiến chúng khó lòng tiến bước. Luyện dược, luyện khí sư và độc cô gia chuyên môn dùng hỏa khí đứng sau cùng đội cung tiễn tiêu trừ ma thú. Họ mới là đám người thực sự tiêu diệt kẻ địch. Bỗng nhiên Phong thấy tiếc vì dân Cồ Ma là liều thuốc tốt cho phân bón tinh thần thảo trong thức hải của Phong.

- Chia quân thành hai cánh. Để ta ở giữa. Trấn Vệ doanh tiến lên cho ta.

Trấn Vệ doanh là chỉ những thủ lĩnh của tam đại gia tộc gồm có Lôi Trấn Gia, Quốc, Nhã Lan vv. Tất cả 14 người đã từng theo Phong vào Thần Thạch chi địa. Nghe đến vậy thì Nhã Lan lại lắc đầu lìa lịa.

- Phong ca ca, làm như vậy rất nguy hiểm. Bọn chúng quá đông người.

- Ca ca của muội yêu tiền như mạng. Mất linh thạch nhiều như vậy đến khi hết chúng ta cũng sẽ chết. Không liều thì không có tư cách sinh tồn. Khunh Thành, phiền tỷ tọa trấn nơi này!

- Được Phong đệ có ta ở đây sẽ không để các thủ hạ của đệ gặp chuyện gì.

Các ma thú hóa hình vứt bỏ áo bào. Để lộ ra những cơ bắp cuộn cuộn biến thành bản thể của mình. Những thân hình nửa người nửa thú cường đại đứng chắn ngang các nơi hiểm yếu. Đội ngũ của Phong sau khi được những cường giả này trợ trận hăng hái hơn rất nhiều. Đội 20 người ma nhân tộc do Mộ Dung Khuynh Thành đã phải uống Hắc Hoa Đan tận lực thu liễm che mắt chí tôn giả. Các chí tôn giả cũng không ngờ được Lôi gia tam thiếu đã có thể thu phục Ma Nhân Chi tộc của Đấu Linh dưới cờ của mình.

Được 14 người bảo vệ Phong yên tâm ngồi xếp bằng mở thức hải ra. Các ma thú lập tức bị thức hải của Phong hấp dẫn. Bọn chúng rời thân xác của Phong lao thẳng vào trong thức hải. Viêm Hỏa điên cuồng thiếu đốt bất cứ kẻ nào xâm phạm. Chỉ tiếc là số lượng bọn chúng quá đông. Vào được thức hải của Phong thì chúng gặp linh thảo thì nhai nuốt điên cuồng. Một số ma thú bắt đầu thanh tỉnh. Phong bị ma thú xông vào làm cho choáng váng bắt buộc phải khóa thức hải của mình lại dùng ba loại thiên hỏa thiêu đốt linh hồn dân Cồ Ma. Không biết thời gian qua bao lâu Phong từ từ đứng trước một thủ lĩnh Cổ Ma đang quỳ gối. Mắt hắn sững sờ rơi lệ:

- Tha cho ta, xin các hạ tha cho ta!

- Các ngươi bị nhốt từ chiến tranh Hỏa Linh Hải vào 2000 năm trước?

- 2000 năm. Chúng ta đã bị nhốt lâu như vậy rồi sao? Chúng ta người không còn là người ma không còn là ma. Công pháp của chúng ta quá tà ác. Ta đã tự mình hại mình rồi.

- Ngươi đã thanh tỉnh. Nhưng còn bao nhiêu đồng bọn của ngươi vẫn còn chưa. Ngươi cứu họ rồi thì sẽ làm sao? Về lại với thiên tử của ngươi hay sao?

- Thiên tử?

Bỗng nhiên mặt của tên Cổ Ma lạnh ngắt run rẩy.

- Hắn ép chúng ta vào đây để tự cứu. Cuối cùng cũng không thoát nổi ma chưởng của Viêm Đế. Chúng ta... chúng ta đã không còn nhà để về. Ngươi... thôi ngươi giết quách ta đi cho rồi.

Nói xong tên Cổ Ma tộc này lại ngồi bệt xuống không thèm nhúc nhích như hắn đã chấp nhận cái chết. Phong bỗng nghĩ đến một điều. Mỗi khi động binh trăm họ phải tốn tiền của để khởi binh. Linh thạch giữ trận cũng hao tốn không ít. Giờ Cổ Ma tộc đã gài được vào gián điệp của họ. Mặc dù Phong đã tận lực xóa sổ chúng nhưng Cổ Ma vẫn còn nội gián là nhân loại Thiên Linh giới đã làm nội gián cho Cổ Ma bao năm. Cổ Ma cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu. Những người này đang thù ghét Thiên Tử của bọn họ. Thiên Tử tự cứu đối với những người này không thể nghi ngờ là điều phụ bạc.

Tướng lâm trận bỏ quân chạy trước. Hại bọn họ giờ đã không còn thân xác của riêng mình phải dùng thân thể của ma thú để sinh sống. Không thể không nói đối với bọn họ là điều đau khổ nhường nào. Thân tàn ma dại nửa sống nửa chết. Phong nhìn thức hải của mình thì thiên địa đã thành một mảnh hỗn độn. Nơi nào cũng có tinh thần thảo đang mọc lởm chởm như cỏ hoang mọc trong rừng.

- Phượng nhi, giúp ta di chuyển tinh thần thảo, sắp xếp lại thức hải. Ta phải mở thức hải ra tiếp tục chặn giết bọn họ.

Phượng nhi trong ta áo đỏ rực rỡ màu lửa đỏ mỉm cười rất duyên hóa thành nhiều linh thể nhỏ hơn bắt đầu bới đất di chuyển cảnh vật. Mất khoảng một canh giờ thì cảnh vật đã được sắp xếp trở lại. Phong cũng mặc kệ bên ngoài đang sảy ra chuyện gì tận lực khôi phục. Dùng thiên hỏa thiêu đốt các linh hồn số lượng lớn cũng khiến Phong bị ảnh hưởng không nhỏ. Tên Cổ Ma tộc ngồi bệt xuống như đang chờ phán quyết cuối cùng.

- Ngươi đứng dậy đi. Chỉ cần ngươi thề đi theo ta, ta sẽ nghĩ cách để ngươi có thể sống lại.

Hắn nghe được vậy thì không tin vào tai của mình! Đôi mắt chớp chớp.

- Ngươi nói thật.

- Ha ha ha... Ta không giống như thiên tử của các ngươi. Chỉ cần ngươi trung thành ta sẽ kiếm cách cho ngươi sống lại.

Cây cỏ còn muốn sống hóa chi con người. Tuy hắn đã là linh hồn thể nhưng chỉ cần có thể sống lại hắn vẫn còn có thể làm lại con người. Khong do dự hắn liền quỳ gối chắp tay cung kính:

- Thuộc hạ An Gia Lạc bái kiến chủ công.

- Đứng dậy.

Phong lấy tay đỡ hắn không cho quỳ gối.

- Ta không phải thiên tử của ngươi. Ta chỉ là chủ công của ngươi, không cần ngươi quỳ. Ngươi ở lại trong này giúp ta thu phục thêm những người như ngươi. Người nào cũng có thể thanh tỉnh hay sao?

- Tuận lệnh chủ công. Ta nghĩ không phải ai cũng có thể thanh tỉnh. Thức hải của chủ công rất tinh thuần nhưng một số người đã bị điên loạn không thể thanh tỉnh. Những người như vậy ta nghĩ chủ công nên để bọn họ sớm ngày chuyển kiếp đi thôi. Bắt họ sống trong sự điên loạn chi bằng để họ chuyển kiếp may ra có thể làm lại. Hy vọng bọn họ không cần phải làm dân Cổ Ma chịu sự quản thúc của Thiên Tử.

Phong bỗng chốc nổi lên sự cảm thông cùng những người này. Bị sự quản thúc của người khác thì làm sao không khó chịu. Văn hóa của Cổ Ma tộc rất gò bó. Bọn họ nói vua của họ là Thiên Tử tức con của trời. Đã là con của trời thì làm theo ý nguyện của trời. Chống lại trời thì chỉ có chết. Nhẹ thì bị chém đầu, nặng thì diệt tộc. Không giống như tại Địa Cầu tàn ác nhất đó là tru di cửu tộc mà là hoàn toàn diệt tộc. Cường giả sống quá lâu, con cháu quá đông. Diệt tộc có thể bị chém cản vạn người, mấy vạn người gà chó không tha. Vì thể nên dân Cổ Ma chỉ có thể nghe theo Thiên Tử. Thiên Tử cho sống thì bọn họ được sống, nói bọn họ chết thì không thể sống. Bọn họ bị lễ giáo theo: trung, hiếu, tín, nghĩa chi phối không thể làm khác hơn, cũng không thể lựa chọn.

Trong đôi mắt của An Gia Lạc Phong có thể cảm nhận được nỗi buồn của hắn:

- Các ngươi là những chiến sĩ năm xưa. Các ngươi có muốn về lại cùng tộc nhân, đoàn tụ với người nhà các ngươi hay không?

- Người nhà của ta ư. Tộc nhân của ta ư. Chủ công chắc cũng nghe đến cái việc thiên tử vong thần tử vong?

- Là những ai theo bảo vệ thiên tử của các ngươi thì sẽ phải chết cùng. Nếu thiên tử của ngươi chết tất cả gia quến của ngươi cũng không thể sống nổi?

- Phải. Chúng ta lúc đó liều chết cản đường chỉ mong hắn có thể sống sót. Nhưng không ngờ hắn đã chết nên chúng ta cũng không muốn sống nữa. Vứt bỏ vũ khí, buông tay mặc kệ. Cuối cùng lại bị nhốt vào trong đây. Trận Địa lão ma có nói chúng ta nếu muốn trả thù thì phải sống sót nên mới liều mạng thôn phệ thân xác của ma thú. Đó là những ma thú chúng ta nuôi từ lúc còn ở quê hương. Đem đến đây để giúp chiến tranh. Không ngờ cuối cùng thì bị nhốt, cũng chỉ có ma thú vì có thân thể cường hãn mới sống được. Còn chúng ta cứ bị trận pháp hút đi sức sống. Huyết Tế Trận quá khủng khiếp.

Phong nghe đến Trận Địa lão ma thì biết ngay đó là Trận Địa Minh tôn sư phụ. Chiến tranh không thể nhân từ với kẻ thù. Những người này đang sợ sư phụ, lại thù thiên tử chúng vì đã giết chết tộc nhân bọn họ. Không thể nghi ngờ dùng lại những người này rất tốt. [Truyện bạn đang đọc được đăng chính thức tại T R U Y E N F U L L . V N, nếu bạn muốn góp ý cùng tác giả hãy truy cập vào website của chúng tôi để comment] Chỉ là Phong không biết có thể tin tưởng được bọn họ không. Nhưng tên này hình như không nói dối. Hắn ăn rất nhiều linh thảo trong thức hải của Phong. Dường như đã trở thành một phần của Phong. Hắn không thể phản bội Phong. Phong có cảm giác rất mơ hồ như vậy. Điều này phải theo dõi thêm trước khí quyết định dùng hay không dùng bọn chúng.

Phong mở mắt rời khỏi thức hải thì 14 người vẫn bao phủ lấy Phong. Trận địa giờ đã loạn thành một đoàn. Trận pháp của Phong vì không có người bày bố nên đã bị phá nát. Thủ hạ của Phong cũng bị thương không ít. Nhã Lan thấy Phong tỉnh lại thì tươi cười. Trận pháp do các Trận Pháp sư Trận Môn bày ra không còn giữ vững được lâu.

- Phong ca ca, chúng ta đã cầm cự hết ba canh giờ. Giết được hơn 4 vạn. Số lượng của chúng quá đông. Chúng ta cầm cự không nổi.

- Đúng rồi Phong đệ, bọn ma thú này có thân thể quá cường hãn. Ta cũng chống sắp hết nổi. Chúng còn số lượng gấp mấy lần. Chui từ hang ra ta đánh không lại chúng.

Trong thức hải của Phong An Gia Lạc hô to:

- Chủ công bọn chúng có điểm trí mạng là lá lách được thủ hộ dưới hai vế tay rất cường hãn. Binh khí bình thường khó đánh vào.

Nghe được vậy thì Phong mỉm cười mắt lóe tinh quang nghĩ thầm: “Binh khí bình thường khó đánh vào nhưng ta sử dụng là thần binh. Không trổ chút tài thực ra thì mọi người khó lòng sống nổi.” Nghĩ xong là làm, linh khí nơi này đã bị Huyết Tế trận hấp thu hầu như không còn. Các cường giả cũng chỉ đang cố chống dùng linh thạch hấp thu linh lực đem ra chèo chống. Phong tay bắt thủ ấn bày tụ linh trận. Sau đó phá nát hàng vạn linh thạch truyền cho trận pháp hấp thu chuyển đổi thành linh khí tinh thuần vô thuộc tính cho các võ giả hấp thu lại. Được nguồn linh khí sung túc khiến các võ giả như ngày khô gặp được mừa phùn. Hăng hái tập hợp lại. Cung tiễn thủ truyền vào linh khí điên cuồng liệp sát linh thú.

Phong cũng không do dự. Sau trận này có lẽ các chí tôn giả sẽ đua nhau bắt Phong bái bọn họ làm thầy. Kiếm ý đại thành cộng thêm với kim, hỏa, mộc, quang, phong năm loại thuộc tính tinh thuần khiến Hồ Điệp lóe sáng phát ra những vệt sáng khiến người run sợ. Làm sao những người khác không phát hiện đây rõ ràng là binh khí chấp chí tôn. Có người lập tức nhận ra:

- Là Hồ Điệp Kiếm một trong Bát Đại Thần Khí!

- Là Hồ Điệp Kiếm, không phải chí tôn khí nhưng còn cường đại hơn cả chí tôn khí. Phong minh chủ muôn năm, huynh đệ chúng ta được cứu rồi.

Mọi người hăng hái cổ vũ nhưng Phong đã chìm vào cảm ngộ của kiếm ý đại thành. Sát ý nồng đậm bao phủ cả sơn động. Hoa đào nở rộ, những cánh hoa đỏ thắm cuộn mình theo gió biến thành những lưỡi kiếm sắc bén vô kiên bất tồi không gì không phá nổi. Những lưỡi kiếm nhỏ bé sắc bén chui vào lá lách cưa xé những vết thương khủng bố. Hàng triệu đóa hoa đào nở rộ bay khắp nơi gặp ma thú nào đều đánh chúng nằm bệt. Không mấy chốc mà khắp nơi ma thú nằm xuống chết la liệt.

Các cường giả đua nhau dùng dị hỏa thiêu đốt chúng thành tro tàn. Sau khi trận địa không còn lại gì Phong mới ngồi xuống xếp bằng.

- Mọi người để ý. Ta phải thu thập tàn hồn của bọn chúng bằng không sẽ có ngày chúng còn làm hại nhân gian. Cổ Ma tộc chỉ khi nào cả linh hồn cũng bị thiêu đốt chúng mới chết thực sự.

Đã bị một lần nên rút kinh nghiệm từ trận chiến Thần Thạch chi địa, không ai dám thả lỏng thức hải của mình mặc dù bọn họ đã giết được rất nhiều ma thú. Phong bắt đầu nhắm mắt buông lỏng lực phòng thủ của thức hải. Những tên Cổ Ma tộc cường đại nhất vào trước đua nhau gặm nhắm đồ vật trong thức hải của Phong. Phượng nhi hậm hực bất mãn. Phụ nữ dọn dẹp ghét nhất là bị nam nhân đi sau rải rác khắp nơi. Đến người đàn ông của họ, họ còn cằn nhằn chứ đừng nói những tên Cổ Ma này.

Khi những tàn hồn của Cổ Ma vào thì Phượng nhi đã bực tức điên lên nhìn Phong trách móc. Phong cũng chỉ có thể cười trừ an ủi nàng. Phụ nữ ai chả cằn nhằn. Quan trọng là họ yêu mình là được. Rất nhanh Phong đã để ý đến những tên nào thanh tỉnh, dùng quang hỏa bao phủ hắn kéo về cho An Gia Lạc cảm hóa chúng. Số lượng những tên thanh tỉnh phải lên đến hàng trăm. Chúng đều chọn quỳ gối chịu bắt không chống cự đợi Phong thu nhận.

Phượng nhi sau khi nhìn thấy thức hải của Phong đã thành bình địa thì nàng bực mình cầm những quả cầu lửa gặp tên nào đốt tên đấy. Tuy quả cầu lửa của nàng không cường đại như thiên hỏa của Phong nhưng số lượng được nàng phóng ra cũng rất khủng bố. Nàng sinh ra linh trí khi Phong lịch lãm tại Hỏa Linh Hải nên hỏa thuộc tính của nàng được hấp thu trong Hỏa Linh Hải có sức áp chế linh hồn thể một cách cường đại. Hai loại thiên hỏa của Phong đua nhau khai hỏa. Một ngọc châu bay đến đâu có khói đen lan tràn đến đó rất nhanh khói đen thâu tóm các linh hồn thể thiêu đốt chúng thành tro tàn. Hỏa Long cường đại giang cánh bay đến đâu linh hồn thể cháy rụi đến đó. Thức hải của Phong rộng lớn, những tàn hồn tha hồ trốn, chỉ là thức hải của Phong là một phần của Phong, ở đâu có vật thể lạ Phong đều biết. Tìm từng tên một tiêu trừ.

Phượng Hoàng lửa đứng nhìn các linh hồn thể đang quỳ phục ở dưới không dám ngẩng đầu dậy nhìn nàng. Chủ nhân không cho nàng giết những linh hồn thể này. Nàng để mắt xa xa thỉnh thoảng cướp của Hỏa Long một hai tên như trêu tức. Hỏa Long cũng nhìn nàng cười khỉnh. Những linh thể này đang tu luyện trong thức hải của Phong, chúng đã sinh ra linh trí giống như những đứa trẻ tinh nghịch cùng nhau nô đùa. Chỉ là sự cường đại của chúng lại có thể khiến các cường giả đỉnh tiêm cũng phải run sợ.

Thời gian thấm thoát trôi qua rất nhanh. Trong hang động có 5 cửa hang. Khuynh Thành sai một số cường giả đỉnh tiêm xông vào. Nàng chạy ra rất nhanh mắt lóe tinh quang hưng phấn:

- Tam Minh, Vương Việt Linh các ngươi chia người vào các hang động thu hết tài bảo.

Các cường giả chia ra một chi đội nhỏ rón rén cẩn thận leo lỏi vào các hang động. Khi vào đến bên trong thì mắt bọn họ hoa lên vì số lượng thần thạch quá nhiều chất hàng núi. Mọi người thu đầy các thiên cấp giới chỉ. Khi đem ra kiểm kê thì tổng cộng cũng được 300 giới chỉ. Cũng may cường giả nào cũng đem theo 2, 3 cái bằng không khó lòng thu nhận hết. Đi theo Phong minh chủ quá tốt. Các cường giả hưng phấn nhìn đây là một cơ hội bợ đít minh chủ. Họ liền trao hết giới chỉ lại cho hai người Khuynh Thành Nhã Lan. Minh chủ đang bận, tốt nhất là tỏ vẻ trung thành với hai vị phu nhân của hắn.

Khuynh Thành là nữ vương của Ma Nhân hiểu rất rõ cách đối nhân sử thế. Nàng chưa phải là vợ của Phong, hiện giờ chỉ là một thủ lĩnh trong số các thủ lĩnh. Nàng gắt ngay.

- Các ngươi đưa cho ta thì có ích gì. Lát nữa minh chủ tỉnh các ngươi giao cho hắn. Hắn sẽ phân phát lại cho mọi người.

Không nhận tiền của thuộc hạ. Không để bọn họ hối lộ cũng không ăn chặn của họ. Công sức của mọi người bỏ ra đều phải được chia đều. Cho dù không ai nói gì nhưng sẽ bị dị nghị. Bốn người Tam Minh, Vương Việt Linh gật gù sắp xếp người thủ hộ đề phòng ma thú xông lên từ những góc chết. Nói là đề phòng ma thú nhưng bọn họ đang đề phòng là đề phòng những cường giả phe nhân loại sắp về đến. Thời gian chậm chạp trôi qua. Các cường giả nào bị thương lo trị thương. Bên kia tường đã mở rộng thêm một cầu thang ngầm đi xuống.

Chưa có lệnh của Phong minh chủ không ai dám đi xuống trước. Nhã Lan, Khuynh Thành và các thủ lĩnh đều lo cho an nguy của Phong nên không ai thèm để ý đến số lượng tài phú đang tiếp tục chờ họ. Không có Phong dẫn dắt, bọn họ sẽ không đi đâu cả. Qua một ngày thì các cường giả lần lượt trở lại. Bọn họ người nào người nấy đều mặt mày hớn hở. Có lẽ thu nhập của bọn họ cũng không nhỏ.

Khi nhìn thấy Trấn Phong đội đang trấn thủ nơi này có trật tự thì các cường giả cũng rất rung động. Những người lo trị thương giờ cũng khá hơn rất nhiều. Huyết Tế trận cũng ngưng hoạt động. Vài người cụt tay gãy chân nhưng không ai bị chết. Một số người mặt mày ảm đạm vì đan điền đã bị phá nát, chịu nội thương rất nặng. Số người bị thương nặng lên đến vài chục người. Đứt tay cụt chân đối với những người trên sinh tử cảnh đều có thể tích máu trọng sinh dùng linh lực khôi phục lại nhưng đan điền trong lúc vận động quá sức bị bạo nổ kể như con đường tu luyện của họ chấm dứt. Muốn tu luyện lại được thì phải dùng đến Hồi Sinh Đan. Số lượng bị phá nát đan điều cũng không nhiều nhưng lần này kiếm được món tài phú quá lớn. Không ai vì vậy mà lo ngại.

Các cường giả các phe khi thấy các hang động của ma thú thì to mò vào xem nhưng chỉ đi ra thất vọng. Bọn họ cảm ứng được linh khí của số lượng thần thạch còn sót lại quá nồng đậm. Chắc chắn ở đây số lượng tài phú thu thập được cũng không nhỏ. Trong các phòng bảo tàng phía sau chỉ có các loại linh thạch cực phầm đến cấp đỉnh là hết cỡ. Một vài khí giới số lượng thấp cấp thánh cảnh lẻ tẻ không tính. Đợt đầu thu nhập như thế đã ngoài sự mong đợi của bọn họ rồi. Nhưng lòng ghen tỵ đâu phải vì mình có ít, mà là vì người khác có nhiều hơn họ. Các cường giả mới về khi biết được thu nhập của Trấn Phong đội thì đã khó chịu ra mặt. Riêng các cường giả Lạc Hồng nhị tộc lại lẳng lặng mặc kệ bước tới cửa ải kế tiếp.

Tây Vực Ngũ Hùng không thể nghi ngờ đã nhịn đủ. Bọn họ thấy Phong vẫn còn ngồi xếp bằng thì bực mình ra mặt. Lão đại bọn chúng giảo hoạt lên tiếng:

- Phong minh chủ, không biết đang làm gì sao cường giả đàn anh đến mà không đứng dậy chào hỏi? Dù gì cũng là nhân loại đồng tộc.

Độc Cô Kiếm nghe vậy thì khó chịu. Người ta đang làm việc chứ có rảnh như ngươi đâu?

- Mẹ nó, tên khốn nạn nhà người không lên tiếng có ai nói ngươi câm không? Minh chủ bọn ta đang dưỡng thương, ngươi còn làm phiền lão tử đập chết ngươi.

- Hừ, một tên võ thánh cảnh nho nhỏ còn dám lên tiếng mắng mỏ ta?

Nói xong lão đại ra tay vung kiếm. Kiếm chiêu mới xuất Độc Cô Kiếm cũng không dám ngang nhiên đón đỡ lùi lại ba bước chém ra ba kiếm. Sau lưng của Kiếm một thanh hồi loan đao xoay tròn bay thẳng trước mặt của tên lão đại.

- Ngươi là Tây Vực nhất hùng Mao Thiên Bác phải không? Để ta tiếp ngươi vài chiêu.

Đao quang kiếm ảnh của Kiếm mạnh mẽ cắt gió bao phủ tên lão đại. Kiếm thua một đại cảnh giới nhưng trong lúc nhất thời đủ sức cầm cự được ngang tay. Lão nhị mắt lóe lên vẻ giảo hoạt cười trừ ra tay ngăn cản.

- Lão đại, Kiếm huynh, chúng ta vì hưng phấn nên chỉ muốn chào hỏi Phong đại sư. Ta thân là một luyện dược sư không tồi có thể giúp cho Phong minh chủ. Nếu các hạ không chê bai hãy để chúng ta giúp.

Nạp Lan Hành Cơ nghe thế thì trợn mắt hậm hực:

- Cường giả Nạp Lan gia chúng ta ở đây đến khi nào mới cần người ngoài động vào minh chủ của ta? Tên nào làm phiền minh chủ giết không tha!

- Ha ha ha... Hành Cơ cô nương, chúng ta chỉ muốn chữa trị cho minh chủ nhà cô để đổi lấy chút thần thạch. Không có ác ý. Chúng ta thân là người đồng đạo giúp được thì xin giúp. Phong đại sư khỏe mạnh sẽ là sự trợ giúp không nhỏ đối với chúng ta. Thức hải của Phong đại sư tại sao đang mở? Để ta vào xem có lẽ sẽ giúp được hắn.

Nói xong là làm. Luyện dược sư cấp thần cảnh dùng tinh thần lực lần vào đan điền của người khác mò lên thức hải cũng không khó. Chỉ là mọi người đã thủ hộ cho Phong để hắn mở thức hải chém giết Cổ Ma tộc lại không ngờ đến lại bị võ giả nhân loại ra tay đánh lén. Mộ Dung Khuynh Thành thấy thế thì giật mình bỏ áo choàng hô lớn:

- Nguy, Phong đệ không thể bị quấy rầy, cản hắn lại.

Nhã Lan trợn tròn mắt vung kiếm:

- Giết!

Nàng hô xong một tiếng thì đã lao lên. Độc Cô Kiếm, anh em Trấn Gia, Trấn Quốc cũng không nể nang xông lên cùng lượt. Năm võ thánh cảnh đấu lão đại Tây Vực và 4 tên võ thần cảnh thuộc hạ của đội Tây Vực. Cảnh giới trênh lệch quá lớn. Lão tam, lão tứ và lão ngũ kèm cặp Mộ Dung Khuynh Thành. Trong lúc nhất thời Khuynh Thành chưa chiếm được thế thượng phong. Các cường giả khác trong Trấn Vệ doanh cũng không chờ đợi lâu nhất tề xông lên. Thiên Minh Thất Kiệt thấy tình hình loạn một tràng thì cũng vào góp vui. Tam Minh, Việt Linh thấy tình hình không ổn giàn đội chống cự. 2 phe tự nhiên trong chốc lát chém giết loạn. Tuy phe của Tây Vực Ngũ Hùng và Thiên Minh Thất Kiệt chỉ có tất cả 70 người nhưng tên nào tên nấy đều là võ thần cảnh. Cảnh giới chênh lệch quá nhiều. Đội người Trấn Phong đoàn mặc dù có các ma thú hóa hình võ thần cảnh nhưng tất cả mới vừa khôi phục xong chưa được bao lâu giờ lại phải chiến đấu đã rất nhanh bị đè ép một đầu.

Nạp Lan Hành Cơ và Hành Huyền ra sức ngăn cản Tây Vực lão nhị và 2 tên thuộc hạ nhưng với cảnh giới của hai nàng đã rất nhanh bị đè bẹp. Bi 2 tên thuộc hạ kéo hai nàng ra xa. Lão nhị cười ha hả đưa tinh thần lực vào đan điền của Phong. Thức hải mở rộng nhưng hắn không phải Cổ Ma Tộc, công pháp của hắn không như các Cổ Ma Tộc khác có thể chiếm thức hải của người khác. Hắn chỉ có thể như các nhân loại khác dùng nội thị đan điền lần mò lên thức hải.

Khi vào đến đan điền của Phong thì hắn rung động đứng trước các núi linh khí đủ các màu sắc thuộc tính. Hắn thì thào: “Tên này mới chỉ là Sơn Hà Cảnh đã cường đại thế này!” Quá rung động nên hắn không thèm để ý bên ngoài đang sảy ra việc gì lần mò lên thức hải vẫn đang mở của Phong. Không mất bao lâu hắn đã chui vào phiến thiên địa rộng lớn nhưng hắn vừa vào thì đã bị ngọn lửa diệt thiên hủy địa thiêu đốt.

- Phong đại sư xin tha mạng.

- Mẹ nó ngươi vào thức hải của ta để làm gì!

- Phong đại sư xin tha mạng. Ta chỉ muốn giúp đỡ đại sư, không có ác ý.

- Giúp đỡ ta? Bọn người Khuynh Thành Nhã Lan đâu sao không cản ngươi?

Nghĩ đến đây thì Phong thấy nguy. Chỉ vì dân Cổ Ma quá nhiều nên Phong không thể dùng nhất tâm đa dụng bằng không cũng không đến nỗi này. Phong bực mình rủa thề không thèm nghe lão nhị giải thích, trực tiếp dùng thiên hỏa thiêu đốt linh hồn hắn. Lão nhị dùng là tinh thần lực thẩm thấu. Hắn không như Cổ Ma Tộc dùng cả linh hồn của mình vào thức hải của người khác để chiếm đoạt. Phong thiêu đốt hắn xong thì biết rằng ở ngoài đang có chuyện. Nóng lòng ra ngoài.

- Mẹ nó tộc nhân gặp nạn. Liều! Nhất tâm nhị dụng. Chia!

Bên ngoài hai bên ẩu đả, tuy không có người nào chết nhưng phe Trấn Phong đội đã ăn không ít đau khổ. Nhiều người bị cụt tay gãy chân máu chảy đầm đìa đang nằm thoi thóp. Vài người bị thương nặng hơn đan điền bị phế. Những người còn sống bực mình liều mạng. Một số người của Lôi gia đã đỏ mắt chống hết nổi nghiến răng tụ linh khí cho một chiêu cuối. Tây Vực Ngũ Hùng thấy tình hình không ổn thì bắt đầu lùi lại nhưng đã muộn. Lôi Trấn Phương bị thương khá nặng nghiến răng mỉm cười.

- Ta đi trước một bước, các ngươi chăm sóc cho Phong đệ!

Nói xong nàng lao hướng lão đại Mao Thiên Bác đang đè ép Độc Cô Kiếm một đầu. Là hắn đã lên tiếng trước mới khiến dẫn đến cục diện này. Nhã Lan nhìn thấy Phương đang lao đến thì nàng chỉ kịp hô to: “Đừng!” Nàng bị 3 tên võ thần cảnh đè ép quá gắt. Bọn họ đã hơn nàng một đại cảnh giới còn lấy 3 người đánh một. Những người đối đầu cùng các thủ lĩnh của Trấn Phong đội cũng thật sự đổ mồ hôi hột. Mặc dù những người này còn rất trẻ lại thua bọn họ một đại cảnh giới nhưng tiếp chiêu hơn ngàn hiệp cũng không rơi vào thế hạ phong. Một số người đỉnh tiêm còn có lực lượng du đấu cùng 2, 3 người trên họ một đại cảnh giới. Những người đang tham chiến chỉ biết chửi thầm tên Mao Thiên Bác chó chết. Bọn họ cũng ngu đủ lại đi đụng độ đám tiểu tử này.

Tinh hình nguy cập không kịp thở. Độc Cô Kiếm cũng đang du đấu cùng Mao Thiên Bác thấy Lôi Trấn Phương lao vào thì quyết định thật nhanh. Bọn họ có thể toàn quân bị diệt cũng phải đưa Trấn Phong ra ngoài an toàn. Không để Phương hy sinh oan uổng. Hắn rất nhanh chém ra 48 kiếm. Kiếm ảnh bao phủ Mao Thiên Bác. Hồi chuyển đao cũng cường đại không kém ép ra những đao mang phá nát hư không. Kiếm dùng chiêu thức lấy mạng đổi mạng bỏ hết phòng thủ. Mao Thiên Bác muốn chém hắn một đao thì lại cảm thấy cổ hơi lạnh đành buông đao rút về đỡ kiếm. Gạt được một kiếm thì kiếm khác đã tới. Bằng khóe mắt kết hợp cùng tinh thần lực Bác cảm thấy nguy cơ đang rất nhanh tiến gần. Khi quay lại thì mặt tái mét. Một cô nương linh khí đang bùng nổ lao vào hắn. Bác chỉ kịp nghĩ thầm: “Thôi xong!”

Đang lúc tuyệt vọng thì một người áo đen sách vai Trấn Phương kéo lại đánh ngất nàng. Nhìn lại thì ra là Mộ Dung Khuynh Thành.

- Ta hứa với Phong đệ không để thuộc hạ của hắn bị gì.

Nàng vừa nói xong thì đằng sau lão tam, lão tứ và lão ngũ đã lao lên mỗi người đâm nàng một đao. Tiếng đao gãy kêu keng một cái. Đôi cánh rơi khủng bố như hai lá chắn chặn lại ba đao. Khuynh Thành quay người liếc ba người bọn họ.

- Ta là bán tôn cảnh Ma Nhân Nhất Tộc thuộc tộc Cửu Vĩ Phi Thiên Hồ.

Nói xong 9 cái đuôi đằng sau nàng hiện lên rất nhanh trói hết 3 tên Ngũ Hùng lại. Bọn họ không có lực hoàn thủ rất nhanh đã bị trói. Trong lúc Mao Thiên Bác còn đang choáng váng thì tiếng của Lôi Trấn Phong đã vang vọng cả đại sảnh:

- Cái bọn chó má các ngươi muốn giết lão tử? Làm hại người của ta!

Sát khí nồng đậm bao trùm cả sơn động. Vẫn là cửu tinh đại thành nhưng lại đem theo hủy diệt ý chí. Kiếm ý này như có thể chém nát vạn vật. Nhìn thấy lão nhị đang đứng trước mặt mình vô hồn thì Phong cho hắn một cước đá nát đan điền của hắn. Cả bốn tên còn lại thấy vậy thì đồng thanh hô “Đừng!”

- Đừng cái mả mẹ các ngươi. Chết hết đi.

Phong như một người khác. Hoàn toàn khát máu. 5 thuộc tính kim, hỏa, mộc, quang, phong truyền vào Hồ Điệp Kiếm. Hoa đào nở rộ thành hàng triệu, hàng triệu đóa hoa đẹp mắt bao phủ hết một sơn động. Gặp người nào không mặc áo đen đều đánh hết. Các võ thần cảnh trong lúc nhất thời bị chèn ép một đầu. Tuy một cánh hoa đào không tạo cho bọn họ thương thế quá nặng nhưng số lượng quá nhiều khiến nhiều người chưa đỡ được 10 chiêu đã bị thương cùng mình. Chiêu này của Phong cũng phản ngược lại hắn không ít. Phong ọe ra một vũng máu tươi cười ha hả như một tên cuồng sát.

- Buông họ ra!

Phong nhìn chằm chặp vào ba tên Tây Vực Ngũ Hùng đã bị Khuynh Thành trói buộc. Khuynh Thành đã nhịn đủ liền lập tức siết nát xương sống của ba tên ném về phía Phong. Mấy triệu đóa hoa đào như những lưỡi kiếm đua nhau chém nát 3 tên trước mặt tất cả các cường giả. Tích huyết trọng sinh cũng cần có thời gian. Tụ huyết chưa xong thì những lưỡi kiếm chứa đựng hỏa khí nồng đậm đã thiêu hủy tất cả. Linh hồn ba người này cũng theo hỏa khí bí đốt thành tro tàn chết không thể chết thêm được nữa. Phong nhìn đội người Thiên Minh Thất Kiệt và Mao Thiên Bác rồi đưa lưỡi ra liếm vết máu bị bắn vào mặt hắn như một kẻ khát máu:

- Ha ha ha… bị tên kia nhốt lâu ngày bây giờ mới được thả.

Mọi người nghe vậy thì rợn hết tóc gáy. Không phải bọn họ sợ Phong đang nói gì mà sợ cái giọng của Phong. Giọng Phong đã biến dạng khàn khàn như ma gọi hồn người. Nghe rất âm u. Mao Thiên Bác run rẩy lắp bắp:

- Phong đại sư, chúng ta không có ác ý, chỉ là nhiệt tình quá độ đại sư có chuyện gì xin từ từ nói.

- Hử? Ngươi tưởng ta là tên kia?

Thiên Minh lão đại Kim Nhật Thành tay cầm hai thanh chùy nhíu mày hỏi:

- Ngươi không phải là Phong đại sư vậy Phong đại sư đâu?

Phong bước tới đi qua thân xác của lão nhị Tây Vực Ngũ Hùng tiện chân đạp vào đầu hắn một cái. Đan điền của hắn đã bị phá. Đầu bị nát, hỏa khí theo chân của Phong truyền vào thiêu đốt lão nhị thành tro bụi. Tất cả mọi người cũng phải rùng mình. Tuy các thế lực cũng thanh toán nhau nhưng bọn họ đều làm việc trong âm thầm. Còn Phong thì dùng đó là minh sát. Phải nói là đồ sát công khai như sử một tên tội phạm. Chân bước về phía Mao Thiên Bác không dừng lại:

- Hắn à? Hắn còn đang ở trong thức hải sử lý đám Cổ Ma Tộc.

Khuynh Thành giật mình:

- Vậy ngươi là ai?

Mắt Phong nhìn Khuynh Thành rất vô lại nháy mắt một cái:

- Ta là tướng công tương lai của nàng, ta là Lôi gia tam thiếu!

Nhã Lan và Khuynh Thành đều quen cái kiểu nháy mắt này. Rất vô lại nhưng hai nàng lại thích. Người này đúng là Lôi Trấn Phong, nhưng lại không phải? Trong thức hải của Phong đã sảy ra chuyện gì?

Bạn đang đọc Đan Khí Thần Tôn của Độc Cô Nhất Lang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi satthandao
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.