Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỏi

Tiểu thuyết gốc · 1652 chữ

"Ca ca, về tới." Một đường đi về tới gian nhà tranh, muội muội Hoàng Tiên không nhịn được vỗ vỗ cái cửa một cái, âm thanh nữ hài tử tức giận gọi Hoàng Đình.

Theo trở về một đường đi, nàng thật không hiểu người ca ca này của mình hôm nay đầu bị đụng vào đâu nữa. Hắn cứ ngơ ngác ngơ ngơ nhìn mọi thứ như thể lần đầu tiên được nhìn.

"Ta biết rồi." Hoàng Đình đáp lại, một mặt hắn mở cửa vào trong, nhìn thoáng xung quanh gian nhà, lòng muốn đắng chát: "Nhà gì mà quá đơn sơ đi."

Ảo tưởng không có, giấc mộng như một người xuyên việt cũng không. Đứng trước mắt Hoàng Đình là một cái hoàn cảnh hoàn toàn tương phản với ảo tưởng của hắn. Theo trí nhớ, hắn hình dung được 1, 2 nhưng chân chính đối mặt mà nhìn, hắn có mắt cũng không dám soi.

Nhà lá cấp thấp, tre trúc xỏ xiên, mấy chỗ nhìn lụp xụp xuống, bàn gỗ một màu là mục nát, một mảnh là đồ đạc cũ kĩ. Đặc biệt, nhà chỉ có 2 gian, quá chật chội, thẳng lên nóc nhà bên trên, lỗ chỗ mấy lỗ thủng. Phong cách này, không nói mưa to gió lớn, liền là một cơn gió mạnh thổi qua cũng cho người ta cảm tưởng căn nhà sắp sập.

Đi vào một bên gian căn nhà, Trên chiếc bàn gỗ, Hoàng Đình thấy có hai người, một nam một nữ đang ngồi đấy chờ hắn.

Bàn gỗ bên trên chỗ họ ngồi, thức ăn bày đặt mấy món, nhìn không mấy bắt mắt. Chúng được đựng vào trong mấy cái bát, cái đĩa, xứt mẻ không biết bao nhiêu. Ôi thôi! Cố gắng mà nhìn, Hoàng Đình cũng không đoán nổi niên đại của cái bát là bao nhiêu đời tổ tông.

"Hoàng Đình, Hoàng Tiên, hai đứa ngồi xuống ăn cơm." Trừ bỏ người đàn ông ở bên ngoài, người phụ nữ ngồi ở một góc bàn cơm, gõ gõ cái đũa vào bát, kêu nói.

Hai người này không phải ai khác, họ chính là cha mẹ hắn, Hoàng Lăng cùng Yên Linh.

Trong mắt Hoàng Đình xem ra, hai người bọn họ đều là một bộ dáng nông dân chất phác, quần áo cũ kỹ, tầm thường vô vi, không khác bao nhiêu so với muội muội hắn, bảo một người xuyên không bình thường làm sao tiếp nhận đây, ít nhất phải là tuấn nam, mỹ nữ chứ.

Bất quá, Hoàng Đình đồng dạng không phải mấy người xuyên không kia. Cha mẹ, muội muội là người thân duy nhất của hắn, Hắn sao lại không tiếp nhận họ. Ở đời, quan trọng nhất vẫn là cái tâm, không thể nhìn bề ngoài mà suy xét.

Thả người ngồi xuống bàn ăn cùng muội muội, Hoàng Đình cua đũa gắp gắp, thi thoảng cha mẹ hỏi, hắn lại đáp vài câu. Bình thường, cha mẹ hắn hay là nói chuyện về mấy thứ đồng áng hoặc số tiền kiếm được trong ngày, kể đến nhiều nhất là so sánh hắn với con nhà người ta. Hoàng Đình công nhận, ở mọi khía cạnh hiện tại, hắn không bằng con nhà người ta thật.

Hắn để ý hơn cả là tập trung vào bữa ăn, chẳng thích để ý vào mấy chuyện không liên quan đến mình. Gia đình hắn cũng là một gia đình bình thường, cho nên bữa cơm hẳn là giống bao gia đình khác, không tính là loại gì sơn hào hải vị hay ngon lành, canh rau muống, tép rang, vỏn vẹn 2 món đạm bạc. Khẩu vị khó nuốt, không có công cụ nấu nướng như thời hiện đại, thức ăn rất tanh hôi, thậm chí có chút để người ăn không vừa miệng. Hoàng Đình đây, hắn vẫn gắp và nuốt bình thường, thức ăn này tuy không ngon nhưng so với thời hiện đại còn sạch gấp vạn lần.

"Mẹ, ngươi cho ta xin thêm bát cơm." Ăn xong bát cơm thứ 2, Hoàng Đình cảm thấy bụng vẫn còn đói, đưa bát xin cơm tiếp.

Chỉ là, mẹ hắn, Yên Linh đưa tay không có nhận, nàng áy náy nói: "Hoàng Đình, mẹ xin lỗi ngươi, hết cơm."

"Hết."

Hoàng đình hơi ngạc nhiên, ăn đến 2 chén cơm, thức ăn liền hết sạch, trong khi đó, bụng hắn vẫn còn đói meo. Có thể lúc này, Hoàng Đình hắn minh bạch, hắn suy nghĩ quá thoáng một điểm, hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn hắn nghĩ, hắn phải nhịn đói cũng là chuyện bình thường. Dễ thấy, đôi khi có ăn đã là một hạnh phúc.

Không tính làm khó mẹ mình, hắn đặt bát cơm xuống, nói: "Nếu cơm đã hết, vậy ta không ăn nữa. Mẹ ngươi yên tâm, ta đã no."

"No là tốt, lần sau mẹ sẽ nấu thêm cơm cho ngươi." Yên Linh một mặt đắng chát, nàng rõ ràng con trai không no nhưng vẫn buông lời.

"Mẹ, ta bảo là ta no rồi mà."

.......

Thẳng tới lúc mọi người ăn xong, tranh thủ thời gian mẹ hắn đang rửa bát, Hoàng Đình mới dám bén mảng đi đến giường cha hắn, đánh chủ ý hỏi thử. Dẫu sao, hắn cũng chưa thể dứt bỏ khúc mắc ấy trong lòng:

"Cha, ta vẫn luôn thắc mắc thứ này, tò mò không biết có nên hỏi người hay không?."

"Ngươi muốn hỏi cái gì." Hoàng Lăng nằm trên giường, tay cầm tăm xỉa răng, nhìn con trai tới, hắn nghi hoặc nói.

Hoàng Đình đây không vòng vo, hắn nói thẳng: "Cha, ngươi có bao giờ nhìn thấy thần tiên chưa ?."

Thần tiên hoặc Võ Giả, Hoàng Đình không biết nên nói là gì. Vấn đề này luôn quanh quẩn trong đầu hắn nãy giờ, kể cả khi ăn, hắn vẫn không quên nghĩ đến.

Hắn biết mình vừa đến thế giới này không được lâu, linh hồn nhập vào thân xác, linh hồn thừa hưởng ký ức. Đại khái nói qua, hắn bất quá là cái mao đầu tiểu tử 15, 16 tuổi, niên kỷ chưa đầy hai chục năm, có khả năng sẽ nhìn thấy thần tiên một lần sao ? Cái này không nói cũng rõ.

Nghĩ kỹ, hắn hỏi cha hắn, người đã trải qua hơn nửa đời người, suy nghĩ sâu xa, thấu hiểu tình lý, hắn nghĩ mình có khả năng bắt được một giọt cơ hội, một tia hi vọng. Dù biết mình có là người thường, không có bàn tay vàng lẫn hệ thống, hắn vẫn muốn đánh cược một lần cho biết.

"Ân?" Hoàng Lăng nghe đến hai chữ tiên nhân, sắc mặt hắn đột nhiên kinh nghi nhìn Hoàng Đình, cảm giác không khí có chút không đúng rồi.

"Ngươi nghe tới tiên nhân ở chỗ nào" Hoàng Lăng trầm mặc nói.

"Ta……" Hoàng Đình bị cha hỏi ngược, hắn có chút chần chừ nói không ra lời, chậm chút, hắn mới mở miệng: "Chưa nhìn thấy, nhưng ta từng nghe người ta nói."

Kỳ thật lời nói dối ra khỏi miệng, Hoàng Đình cũng không tin là mình nói, khẳng định suy nghĩ. Với cái không khí hiện tại, cha hắn có vẻ như biết được một ít gì đó. Nét vẽ trên mặt ông hiện rõ ông muốn nói lại không chi ý.

"Con trai, Ta xem ngươi tương lai chính là cái nông phu kết cục. Có biết rõ tiên nhân tồn tại hay không? Với ngươi đã không có quan hệ, nhắc đến làm gì." Hoàng Lăng lẩm bẩm nói, lắc lắc cái đầu, hắn phẩy phẩy tay tựa hồ muốn đuổi Hoàng Đình đi.

"Cha, ta chỉ muốn hỏi thôi, không có ý gì khác. Hơn nữa, ta đều đã lớn rồi, tự biết lo cho tương lai. Người biết đấy, tính ta rất tò mò, không tìm đến đáp án, ta là ta sẽ không buông. Tiên nhân có tồn tại hay không ? Ta nhất định sẽ tra ra cho bằng được." Hoàng Đình tiếp tục nói.

"Hoàng Đình, ngươi mơ tưởng quá xa. Ta sống tới bây giờ, ngoài nghe mấy cái truyền thuyết, ta chưa từng nghe nói đến tiên nhân tồn tại. Dù ngươi có đi hỏi khắp cái thị trấn này hỏi, ngươi cũng không thể hỏi ra được điều gì đâu." Hoàng Lăng nuốt xuống một ngụm nước bọt, lắc lắc đầu, biểu tình rõ ràng.

"Thế sao, cha còn lưỡng lự không nói, hoặc người có gì đó giấu con sao ?." Hoàng Đình nghi vấn hỏi.

"Ta lưỡng lự, bởi vì." Chậm chậm một lát, Hoàng Lăng lập tức giải đáp nghi hoặc trong lòng Hoàng Đình:

"Con trai, không dấu gì ngươi. Ta sở dĩ ta trầm mặc khi nghe đến hai từ này, bởi vì ta nửa tin nửa ngờ về tiên nhân tồn tại. Một lần mơ hồ, ta đã nhìn thấy người bay qua trời, giống chúng ta người trần mắt thịt, có thể muốn bay thì bay ư. Ta không biết khi đó nhìn thấy người, rốt cuộc là thật hay mơ nữa."

"Ừm, chỉ là bay qua."

"Xác thực là vậy."

Trong một phút chốc, Hoàng Đình tinh thần hưng phấn sụt giảm, có lẽ cha hắn thật không biết gì, mang theo một chút hụt hẫng, hắn đi ra bên ngoài để cha nghỉ ngơi.

Đạt được kết quả, tâm tình hắn cũng chả có thất vọng, lúc bắt đầu hỏi, hắn đã nghĩ đến kết quả này rồi. Tối thiểu khiến lòng hắn bùng lên một ít hi vọng, không có lửa làm sao có khói, tin tưởng cha hắn sẽ không nói dối hắn về chuyện người bay qua trời đi.

Bạn đang đọc Đắc Đạo Đế Quân sáng tác bởi KiếmThế
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KiếmThế
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.